Hắn là một cô nhi Khổ đại sư nhặt được, không có Khổ đại sư, sẽ không có Nguyệt Tiểu Suất hắn, ngày thường Khổ đại sư đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, nghiêm đến bất cận nhân tình, tuy đôi khi hắn cũng có chút tức giận, nhưng trong lòng hắn, Khổ đại sư chính là phụ thân của hắn!
Bây giờ, người phụ thân nghiêm khắc lại đột nhiên ra đi, hắn sao có thể không thương tâm cho được?
Đường Nhu lặng lẽ đi đến bên người Đường Tiểu Đông, chỉ chỉ áo khoác ngoài trên người hắn.
…
Sáng sớm ngày hôm qua khi ra khỏi cửa, hắn được biểu muội Đường Nhu tặng cho một chiếc áo choàng bằng da mới tinh mà tự tay nàng may, buổi chiều trở về lại mặc một chiếc áo choàng khác, chúng nữ vì chuyện của Khổ đại sư ai cũng cảm thấy lo lắng, cho nên không người nào chú ý đến.
Bất quá, Đường Nhu vẫn phát hiện ra chuyện này.
Đường Tiểu Đông giải thích hàm hồ, lúc sưởi ấm không cẩn thận bị lửa bén cháy một lỗ lớn, cho nên mượn người khác một chiếc áo choàng chống lạnh, còn chiếc áo kia đã mang đi vá lại. Giải thích rất không hợp lý khiến cho biểu muội Đường Nhu nhìn hắn đầy khinh bỉ.
- Lại phải lòng khuê nữ nhà ai rồi?
Đường Nhu cúi thấp đầu, mặt đẹp đỏ ửng, giọng nói có chút ngượng ngùng bất đắc dĩ.
Trái tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch, tâm tư Nhu muội quá linh mẫn rồi.
Hắn không lên tiếng, đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Đường Nhu thở dài, đôi mắt thanh tú nhìn hắn chăm chú.
- Nếu là khuê nữ thì thôi, nhưng nếu là nữ nhân không đứng đắn, không nói Mị tỷ không đáp ứng, ngay cả Nhu nhi cũng tuyệt đối không bằng lòng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, Nhu muội cũng biết ghen t
Hắn gãi gãi đầu, Nhu muội đương nhiên là có lý do để ghen, xác thực là bản thân mình quá hoa tâm, hồng nhan bên người đã đủ để lập thành tam cung lục viện rồi.
Rất tự nhiên, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Nhu muội, ôn nhu nói.
- Biểu muội yên tâm, đây là người cuối cùng, ta cam đoan đây tuyệt đối sẽ là người cuối cùng.
- Nha, mới sáng sớm mà hai người đã ôm ấp nhau vậy? Thời gian còn dài nha.
Đường Điềm hoạt bát đi tới, mặt mũi tràn đầy trêu ghẹo nói.
Đường Nhu đỏ bừng mặt, lườm nàng một cái, quay người đi lên trên lầu.
- Biểu ca, Điềm Nhi muốn theo huynh đi thư viện chơi.
- Không được.
Đường Tiểu Đông lập tức hoảng sợ, quả quyết cự tuyệt.
Lần trước hai cọp cái này đi đến thư viện, đã quậy một trận trời long đất lở, uy danh cọp cái giờ đã nổi tiếng gần xa, giờ ai dám để nàng đến thư viện nữa? Không chừng lần này Thư viện sụp đổ cũng có thể.
- Coi chừng trưởng công chúa Ngọc Chân tét mông muội.
Trưởng công chúa Ngọc Chân cực kỳ uy nghiêm, lần trước hai nha đầu này đã bị nàng hung ác giáo huấn một lần, Đường Tiểu Đông dứt khoát mang chiêu bài nàng ra dọa người.
Đường Điềm chu chu cái miệng nhỏ, hừ một tiếng.
- Không đi thì không đi, bộ người ta không có chỗ khác chơi hay sao?
Đường Tiểu Đông cười khổ, Điềm biểu muội cùng Lý Đằng Giao được xưng là Trường An song phượng, kỳ thực được người ta ngầm xưng là Trường An song hổ, hổ tức là cọp cái.
Nơi nào song hổ đi qua, vậy thì vận khí ngươi không tốt rồi, vận khí không tốt tức là gặp phải xui xẻo, hữu tướng đại nhân quyền thế nghiêng trời, ai cũng không thể trêu vào.
Không thể trêu vào thì chỉ có thể tránh, nếu như nhân phẩm ngươi quá kém, cho dù chạy trời cũng không khỏi nắng.
Trên đường tiến về thư viện Lạc Vân, Đường Tiểu Đông đang mải suy nghĩ biện pháp nào mới có thể đánh bại Ngạo Phong.
Cái gì gọi là tâm đầu ý hợp, thứ mà Hà Hiểu Nguyệt yêu thích nhất chính là nấu nướng, xem ra phải ra tay từ phương diện này mới được.
Món ăn hả, muốn bịp thế nào chẳng được, thời hiện đại có đủ món, kem, kem trứng, trà sữa trân trâu... Bất quá một vài thứ thời cổ đại này không có khả năng sản xuất ra . Nội tâm chợt động, hắn hỏi.
- Thiên Bảo, ngươi đã từng nếm thử Ma Bà đậu hũ chưa?
- Ma Bà đậu hũ?
Con mắt Tần Thiên Bảo sáng ngời, nuốt nước bọt nói.
- Bán ở đâu vậy lão đại?
- Chưa nghe qua món này bao giờ?
Đường Tiểu Đông không áp chế nổi nội tâm hưng phấn, Ma Bà đậu hũ hắn chỉ nghe nói chứ chưa từng nếm qua, ngược lại Ma Bà đậu hũ hắn đã từng nếm qua, tóm lại hương vị rất không tồi, về phần hai cái tên này có phải cùng chỉ một món hay không, hắn cũng không chắc lắm.
Nếu như bên trong ẩm thực Đại Đường hiện tại không có món ăn này, như vậy thì dễ làm rồi, Hà Hiểu Nguyệt yêu thích nhất chính là nấu nướng, hắc hắc, không tin nàng đối với món ăn mới lạ này không sinh ra hứng thú mới là chuyện lạ.
- Chưa nghe qua món này bao giờ, đại ca, món này ăn ngon không.
Trên miệng Tần Thiên Bảo nước miếng dầm dề, cũng không biết là nuốt bao nhiêu xô rồi?
Đường Tiểu Đông cao hứng cười ha hả.
- Rất nhanh thôi là ngươi có thể nếm thử rồi!
- Đại ca, huynh định nhờ Nguyệt cô nương làm?
Hầu kết Tần Thiên Bảo nhấp nhô, nuốt ừng ực từng ngụm nước miếng.
Bên trong học đường, Đường Tiểu Đông không khác gì đang ngồi trên thảm đinh, thực sự nhịn không nổi, mang theo Tần Thiên Bảo chuồn khỏi thư viện, đi thẳng đến Nhất Phẩm Trai. Chứng kiến Đường Tiểu Đông vẫn mặc chiếc áo choàng cũ của phụ thân, Hà Hiểu Nguyệt nao nao.
- Sao Đường công tử vẫn mặc chiếc áo choàng cũ này?
Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nói.
- Cái áo này là do Hiểu Nguyệt cô nương tự tay may phải không? Không biết vì sao, mặc vào vô cùng ấm áp, ha ha...
Khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt hồng lên, vô cùng kiều diễm động lòng người.
- Ah... Không.... Không phải.... Áo choàng của công tử, Hiểu Nguyệt vẫn chưa kịp vá lại...
Đường Tiểu Đông cười nói.
- Không vội, không vội, chỉ cần chịu sửa dùm ta là được?
Theo như ý của hắn, cho dù là một trăm năm sau lấy lại cũng không vội, chỉ cần ngươi không lập gia đình là ok.
Hà Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.
Lời này sao có chút hương vị đùa bỡn vậy?
Đường đường là Lôi Châu Đường công tử, vang danh khắp Đại Đường, đại ngưu nhân nhật tiến đấu kim (ngày thu đấu vàng), đương nhiên sẽ không cần để ý đến một chiếc áo choàng bằng da thú. Hắn không bắt đền mình, lại dường như rất hy vọng bản thân mình vá lại cho hắn, hơn nữa còn khích lệ mình cứ từ từ mà vá, không cần phải vội, nghịch lý trong những lời này khiến cho người ta có cảm giác là lạ.
Dường như là có chút hương vị chiếm hữu nàng....
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, hắn không phải là... Không phải là....
Nghĩ tới đây, mặt nàng đỏ bừng, kiều diễm động lòng người như hoa mùa xuân.
/481
|