Phong Lưu

Chương 207: Đồ dùng SM phẩm chất tốt nhất

/481



Lão già này là đối thủ cực kỳ lợi hại đây, nếu như không phải ỷ vào quyền thế của Lý Lâm Phủ, chẳng biết hươu chết về tay ai, thật đúng là còn nhiều ẩn số mà.

Ở dưới loại hoàn cảnh xấu cực kỳ, Hắc Long Hội vẫn như cũ có thể đứng sững không ngã, chỉ bằng điểm này, làm bội phục rồi.

Người Cao Lệ chỉ biết YY, so với người Uy Quốc còn kém xa.

Nhi tử của người ta đã tại chỗ rạch bụng tạ tội, cho dù muốn gây khó cho Hắc Long Hội, cũng không thể làm được nữa, không thể làm gì hơn là điều chỉnh cơ thịt trên khuôn mặt, bổ đi bộ dạng không biết gì, mà có vài phần bi thống nói:

- Hoành Dã tiên sinh... Cần gì phải làm vậy. Mọi việc đều có thể thương lượng mà, không cần cứng rắn như vậy… Ai…

Hoành Dã Anh Hùng cúi chào, bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, khuyển tử có tội, đã tự sát tạ tội, hy vọng công tử vì cái chết của con lão, nói tốt vài câu với Lý hữu tướng đại nhân.

- Chuyện này… Tự nhiên phải vậy…

Đường Tiểu Đông quay lại ôm quyền với những tên quan quân kia:

- Mấy vị đại nhân…

Một gã quan quân vội vàng ôm quyền lại nói:

- Không nhọc đại nhân phí tâm, hạ quan biết xử lý thế nào rồi.

Một gã quan quân khác liếc mắt nhìn Hoành Dã Anh Hùng, lại ôm quyền hành lễ:

- Ngày sau đại nhân có phân phó gì, chỉ cần phái người thông báo một tiếng, các huynh đệ liều mạng rơi đầu, cũng phải thay đại nhân trút giận.

Đường Tiểu Đông cười ha hả, vỗ vỗ vai bọn họ:

- Đường mỗ ở đây cảm tạ trước, lúc rãnh rỗi nhất định tìm mấy vị uống vài chén, ha hả.

- Đường công tử, tất cả đền bù đều đã xong, Hoành Dã cáo từ trước.

Hoành Dã Anh Hùng cung người với hắn một vòng lớn, hai tay lung lay trong ống tay áo, dùng cách đi quái dị của người Uy Quốc rời khỏi.

Hai hộ vệ một nam một nữ kia làm ra một chiếc ngưu xa, để thi thể đồng bạn lên, rồi theo chủ tử rời đi.

Hai nam nữ hộ vệ trước khi đi thoáng liếc nhìn bằng ánh mắt oán độc, làm trong lòng Đường Tiểu Đông rất không vui.

- Ngươi còn ra vẻ, cẩn thận đừng để lạc vào tay của lão tử, lão tự sẽ thông cúc hoa ngươi đến chết.

Đương nhiên, lời thầm này chỉ nhằm vào mỹ nữ hộ vệ lạnh lùng kia, nam thì không có hứng thú, trực tiếp chém đầu là được.

Lúc này một màn náo nhiệt tán đi, người xem náo nhiệt đều tản ra.

Có người chết, hơn nữa không ít đồ đạc bị đập nát vụn, phải lần nữa tô son trát phán lắp đặt thiết bị rồi, đêm nay phòng khiêu vũ không thể mở cửa nữa.

Tập trung tất cả huynh đệ trong Trung tâm ngu nhạc lại, Đường Tiểu Đông vẻ mặt nghiêm tục nhìn bọn hắn, trầm giọng nói:

- Chuyện vừa phát sinh, tất cả mọi người đều thấy, không nên vì sự nho nhã lễ độ bề ngoài của người Uy Quốc làm mê hoặc, trong xương cốt bọn họ chứa sự hung tàn nhất, so với sói còn hung tàn hơn, gặp phải chuyện này, trực tiếp trảm sát.

- Phải nhớ kỹ, nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân, ta muốn các người làm hết sức, không phải muốn các ngươi mọi thứ đều liều mạng vì mình, mà muốn các ngươi giữ lại mạng để hưởng thụ, có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, mọi người có biết rõ không?

Mọi người bộc phát một trận cười vang:

- Lão đại, các huynh đệ hiểu, không chỉ có liều mạng, mà còn phải giữ lại mạng để hưởng thụ.

- Ừm, còn phải giữ mạng lại để cưới vợ nữa, sinh ra ba bốn mươi nhi tử tròn béo.

- Kháo, Tiểu tam, ngươi cưới đứa vợ heo khi nào vậy, một lúc sinh ra bảy tám đứa à?

- Ha ha…

Huynh đệ chết đi được hậu táng long trọng, mặt khác hắn trợ cấp tiền thật dày, để người nhà của họ ở Trung Hoa Đường, thân nhân ở tập đoàn Đường thi làm việc kiếm tiền.

An bài như vậy, làm các huynh đệ chịu cảm động lớn, đều cho rằng mình may mắn có được một người lão đại tốt, mạng nhỏ này giao cho lão đại cực kỳ đáng giá.

Ra sức liều mạng là để làm gì? Còn không phải để hậu nhân có thể sống tốt đẹp sao?

Cho dù mạng nhỏ có chết đi cũng không ưu phiền chuyện nhà, lão đại đều sẽ thích đáng an trí người nhà bọn họ, ai không cảm động? Ai không muốn bán mạng cho lão đại?

Lôi Mị Đường Sương trở về, tự nhiên cũng mang theo tin tức tốt.

Đi đoạt lại nửa con đường kia cũng không gặp phải nhiều chống cự, chỉ bị thương một huynh đệ, người của Hắc Long Hội bị thương năm sáu người.

Có chuẩn bị sẵn, vẫn bị thương một người?

Xem ra đã đánh giá thấp thực lực của Hắc Long Hội. Chỉ một mình Hoành Dã Anh Hùng, Đường Sương Lôi Mị liên thủ, chỉ sợ vẫn phải thua nhiều hơn thắng

Đang lúc nói chuyện, thủ hạ báo lại, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử của Hắc Long Hội cầu kiến.

Vừa nghe đến tên người này làm cho hắn choáng váng cả đầu, Đường Tiểu Đông nhìn về Lôi Mị:

- Mị nhị, nàng đi đi, quỷ nữ nhân này ta thấy rất phiền.

Lôi Mị ánh mắt mừng rỡ, sau này nếu ngươi cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.

Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, nói:

- Được rồi, hãy nói ta đi tướng phủ nói tốt cho Hắc Long Hội, còn chuyện về nửa con đường kia, sau này giải quyết.

Liên tục nói lại đón phải cái trừng mắt của Lôi Mị.

- Biết rồi, người ta cũng không phải hài tử nhỏ ba tuổi, lề mề như nữ nhân đâu.

Có Lôi Mị tiếp đón Phong Gian Mỹ Tuệ Tử thỏa đáng, Đường Tiểu Đông từ cửa sau chuồn mất, tự mình dẫn người hộ tống Trưởng công chúa Ngọc Chân trở về Phượng Minh biện viện.

Cùng Trưởng công chúa Ngọc Chân cưỡi mã xa xa hoa, người trong vén rèm cửa sổ lên, tú mục liếc mắt không chớp nhìn hắn.

- Chuyện ngày hôm nay, xử lý cực kỳ tốt.

Hắn an trí gia thuộc của huynh đệ chết đi kia cực kỳ thỏa đáng, không chỉ làm các huynh đệ cảm động, càng làm cho Trưởng công chúa Ngọc Chân rất kính phục.

Mỹ nhân khích lệ, toàn thân không khỏi một trận thoải mái nhẹ nhàng.

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp mắt, than thở: - May là chàng không có dã tâm quá lớn, bằng không nhất định là một địch nhân đáng sợ rồi.

- Dã tâm? Ai mà không có?

Đường Tiểu Đông cười ha hả:

- Dã tâm của ta đều lớn hơn so với bất kỳ ai, chỉ là…

Hắn liền thấp giọng nói vài câu bên tai Trưởng công chúa Ngọc Chân, Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ ửng hồng hai gò má, đánh hắn một cái, sẵng giọng:

- Chàng... Ghê tởm.

Hai gò má mỹ nhân ửng đỏ, e thẹn động nhân, kẻ khác có cố gắng cũng phải xúc động, Đường Tiểu Đông lập tức giơ tay lên, Trưởng công chúa Ngọc Chân sớm biết được ý xấu của hắn, lui tránh đi, bám sát vào cửa sổ nàng còn trả lại cho hắn một vết cắn.

Đường Tiểu Đông cười khổ

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày nói:

- Tựa hồ chàng rất hận người Uy Quốc?

Trong mắt lóe có một tia sát khí tức giận, Đường Tiểu Đông thản nhiên nói:

- Người Uy Quốc hung tàn thành tính, vẫn luôn có lòng lang dạ thú đối với Trung Hoa chúng ta, giết sạch bọn chúng cũng không có gì quá.

Nghĩ đến trên Internet đã từng truyền lưu một câu, không khỏi thốt ra:

- Trung Hoa chúng ta dù không có một xử nam, cũng không thể cho Uy Quốc một xử nữ.

- Ta phi.

Trưởng công chúa Ngọc Chân mặt đỏ bừng xấu hổ hung hăng giậm hắn một cước:

- Nam nhân các ngươi thật sự là… Hạ lưu.

Đường Tiểu Đông rung đùi đắc ý nói:

- Khổng Tử nói, sắc đẹp làm dã tính hiện.

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp đôi mị nhãn, sẵng giọng:

- Miệng lưỡi trơn tru… A được rồi, vì sao chàng lại hiểu rõ người Uy Quốc như vậy?

Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của nàng. Đầu Đường Tiểu Đông khẽ động, hàm hồ nói:

- Chuyện này… Chỉ là một loại dự cảm, chỉ là linh cảm thôi, hắc hắc…

- Chàng…

Trưởng công chúa Ngọc Chân lần thứ hai trừng đôi mắt đẹp, giọng căm hặn nói:

- Chàng thực ghê tởm, chỉ biết làm trò xấu xa là giỏi…

Thấy hắn tựa hồ nghĩ sai ý tứ của mình, lộ ra một bộ dáng mê đắm, làm nàng vừa thương vừa sợ, trong lòng rung động, đôi mắt khẽ chớp, lùi về, hạ rèm cửa sổ xuống. Bạn đang đọc truyện tại

/481

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status