Đường Tiểu Đông và Lôi Mị liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ phân phó thủ hạ lên ngựa, chuẩn bị đột phá vòng vây.
Nhiều mã tặc như vậy thì ở lại chính là chịu chết, con đường sống duy nhất chính là đi đầu mở đường máu.
Nhưng mà, trong tập trấn này vẫn còn cư dân sống sót.
Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài, đây là xã hội nhược nhục cường thực, hắn không phải đấng cứu thế, hiện giờ bản thân của hắn còn khó bảo toàn, làm sao có thể để ý nhiều như vậy.
Hán tử và kiếm khách trung niên trấn thủ phía tây tập trấn, còn có đại hòa thượng đã thúc ngựa qua đây, quay người nói với Đường Tiểu Đông và Lôi Mị, Lôi Vân Phượng ôm quyền nói:
- Đường công tử, nhị vị tiểu thư Lôi gia.
Đám người Đường Tiểu Đông liếc nhìn nhau, liền nhíu mày.
Hắn cực kỳ thưởng thức ba người này, bởi vì họ chém giết mã tặc rất dũng mãnh, nhưng đều là người xa lạ, cho nên không nhận ra đối phương, nhưng không ngờ đối phương nhận ra bọn họ.
Hán tử cao lớn cười ha hả, Quỷ Tài Công Tử đại danh đỉnh đỉnh, ai không nhận ra?
Hắn quay đầu nhìn Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, mỉm cười nói:
- Gia tổ Đường Lôi chính là Giang Nam Phích Lịch Thủ, lấy hỏa khí Kinh Thiên Lôi mà uy chấn giang hồ, hôm nay có thể nhìn thấy, cũng không uổng một trận đánh này, ha ha ha…
Trận chém giết vừa rồi, ai cũng không chú ý tới dung mạo của Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, lúc này nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai nữ nhân, đều chấn động kinh diễm.
Một ít người háo sắc lặng lẽ nuốt nước bọt, trận chén giết vừa rồi, hơn phân nửa người ở đây đều nhìn thấy hai nàng xuất thủ, võ công cực cao, giết người lãnh khốc, làm cho người khác nhìn thấy phải sợ hãi mất mật, giống như một sát thủ lãnh huyết vô tình, tuyệt đối không phải là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp.
Hán tử cường tráng ở trên ngựa ôm quyền, nói:
- Tại hạ Thiết Bố Đô, hai người bọn họ là huynh đệ tốt của ta, Long Thiên và Tích Thương.
Thiết Bố Đô?
Tên này có một chút ấn tượng, a, nhớ ra rồi, chính là đại thương gia tái ngoại trong danh sách hợp tác, Thiết Bố Đô cũng nằm trong đó, thảo nào nghe tên lại quen thuộc như vậy.
Đường Tiểu Đông cười ha hả, ôm quyền hoàn lễ, nói:
- Thì ra là Bố Đô huynh, thất kính thất kính.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn Long Thiên và đại hòa thượng Tích Thương, thân thủ của hai người này, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
Khuôn mặt Long Thiên có chút tái nhợt, dưới cằm có một chòm râu dài, cộng thêm một chút khí chất nho nhã, đôi mắt đạm mạc ngoan lãnh, thỉnh thoảng hiện ra tinh quang bén nhọn, chấn nhiếp người khác.
Đại hòa thượng Tích Thương có thân hình cao lớn cường tráng, miệng rộng, vẻ mặt hàm hậu, bộ dáng tươi cười, vừa nhìn là biết là một hòa thượng rượu thịt không tuân thủ giới luật, người như thế có tính cánh hào sảng thẳng thắng, tuyệt đối là huynh đệ tin cậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
- Bố Đô huynh cũng là…
Thiết Bố Đô mỉm cười gật đầu, hai người đều nở nụ cười bí hiểm.
Tổn thất này do mấy nhà chia sẻ với nhau, kỳ thực cũng không tính là lớn, nếu không phải liên lụy tới danh dự và sinh ý sau này, cũng không cần phải diệt trừ
Đặng nhị gia muốn phái người hỗ trợ hắn điều tra, Đường Tiểu Đông uyển chuyển nói lời cảm tạ. Nguồn truyện:
/481
|