Hông y thiếu nữ hừ lạnh một tiêng:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là ngươi không biết, có người đã từng thấy hắn ra vào trong Di Tình Viện này!
Trong lòng Kha Vân Tiên chợt rung động, Đường A Ngưu mà nàng tìm chẳng lẽ là Đường Tiểu Đông?
- Đường Tam tiểu thư, A Ngưu ở trên lầu!
Thanh âm mềm mại đáng yêu của Lôi Mị đột nhiên truyền đến, mang theo trạng thái gần như là mệt mỏi kiệt sức.
Đường Tam tiểu thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kha Vân Tiên, hai vai khẽ động, thân hình lay động, nàng gạt mấy người ra, phăm phăm chạy lên lầu mở cánh cửa nhẩy vào bên trong.
Bên trong phòng, toàn thân Đường Tiểu Đông đỏ như máu nằm bất động trên giường, cơ thể co giật, toàn thân tựa hồ đã mất tri giác.
Lôi Mị ngồi ngay ngắn trên giường, mặt tái xanh không còn chút huyết sắc, mồ hôi trên trán túa ra từng hạt to như hạt ngô, hơi thở
gấp gáp tựa hồ như vô cùng mệt mỏi.
- Thì ra là ngươi...
Đôi mắt linh động Đường tiểu thư nhìn khắp lượt gian phòng, cuối cùng nhìn về phía Đường Tiểu Đông, ánh mắt khẽ biến đổi, mày liễu cong cong khẽ nhíu.
- Tịch dương túy?
- Hắn chính là Đường A Ngưu.
Lôi Mị hổn hển gật đầu, lui về một góc tường khoanh chân ngồi xuống hành công, để khôi phục lại nguyên lực đã hao tổn.
Nàng đã lấy chân khí của mình để ép chất độc của tịch dương túy ra ngoài, hiện tại chân khí gần như đã tiêu thoát hết, có Đường tam tiểu thư ở đây nàng mới yên tâm được một chút.
Đường Môn có một thứ gọi là thiên la hoàn dương đan có thể giải được bách độc, tịch dương túy này lấy từ xích nhãn thiềm bào chế ra thành độc dược cực mạnh, nhất thời thì chưa lấy đi tính mạng, nhưng người bị trúng độc sẽ rất đau khỏ, nếu như tự ý giải độc, thì sẽ làm đứt gân mạch mà chết.
Đường tam tiểu thư lấy ra một bình sứ nhỏ, đỏ ra năm viên dược hoàn trong suốt như ngọc, kẽ ấn miệng của Đường Tiểu Đông ra, nhét dược hoàn vào trong miệng.
Sau khi phục qua giải dược, Đường Tiểu Đông mới nặng nề ngủ say, những vết xuất huyết trên da cũng từ từ biến mất, sự co cứng trên cơ thể cũng đã giảm dần, rõ ràng là không còn thấy khổ sở nữa.
Với vẻ mặt lo lắng không yên, Kha Vân Tiên lo lắng hỏi:
- Đường tam tiểu thư, giải dược... Có hiệu quả không?
Đường tam tiểu thư hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Loại độc cỏn con này, bản cô nương không để vào trong mắt.
Làn thu ba của nàng trừng trưng nhìn vào Kha Vân Tiên.
- Đường A Ngưu ở chỗ này, ngươi dám nói là không biết?
Lội Mi mở mắt, thấy thế nói:
- Tam tiểu thư, người trách oan nàng ta rồi, A Ngưu thay đổi tên họ, gọi là Tiểu Đông, không ai biết, được rồi, tam tiểu thư nên gọi hắn là biểu ca mới đúng.
Đường tam tiểu thư cười như không cười, mặt ửng đỏ, đôi mắt trong vắt liếc Lôi Mị hỏi:
- Hắn... Ngươi như thế nào mà lại ở lại chỗ này.
Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Ta vốn tưởng rằng hắn muốn bước chân vào giang hồ, thích đi du lịch bốn phương, ai ngờ hắn lại nghiện buôn bán mới khổ...
- A...
Đường tam tiêu thư nhất thời ngưng trệ, ngây người một lát rồi mới nói:
- Cái sinh ý này chẳng tốt lành gì, sao cứ phải là chọn lấy...
Lôi Mị lắc đầu cười khổ, nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân Đường Tiểu Đông chọn thanh lâu làm nơi lập nghiệp?
Thục Trung Đường Môn uy chấn giang hồ, mặc dù Đường Tiểu Đông không tính là đệ tử chân truyền, nhưng cũng xem là một phần tử của Đường Môn, truyện này truyền gia ngoài có phần làm hỏng thanh danh của Đường Môn?
Sắc mặt khẽ biến, làm thu ba chăm c nhìn về phía Đường tam tiểu thư.
- Ngươi không phải là đến thanh lý môn hộ?
Đường tam tiểu thư lắc đầu, giọng gấp gáp nói:
- Không phải ta... Ta vì muốn sớm báo cho mọi người, tam thúc đã rời khỏi Đường Môn, tối ngày mai sẽ tìm tới đây...
- A...
Lôi Mị tái nhợt, rất cố gắng mới nhếch miệng lên một chút.
Kha Vân Tiên đã yên tĩnh lại, nghe thế vừa mừng vừa lo, mừng Đường Tiểu Đông là đệ tử của Thục Trung Đường Môn, lo Đường Môn vốn là một danh gia vọng tộc, làm sao có thể tiếp nhận nàng? Một phần nữa là lo cho Đường Tiểu Đông, nghe thấy hai nàng nói chuyện thì biết tam thúc vì Đường Tiểu Đông mà đến, rõ ràng là bất lợi cho hắn.
Theo những biểu tình của hai nàng, thì có thể nhận ra được, tam thúc là một nhân vật lợi hại.
/481
|