Đúng lúc này, Hỷ Nhi đi tới, trừng mắt nói:
- Nương Nương có việc hỏi ngươi, mau tới!
Dứt lời đối với Lý Lâm Phủ cúi đầu một cái, vặn vẹo cái eo nhỏ mê người, đón gió rời đi.
Đường Tiểu Đông cười khổ chào Lý Lâm Phủ.
- Nhạc Phụ đại nhân, tiểu tế đi trước.
Quý Phi nương nương khởi giá hồi cung, phía sau là một đoàn cung nữ, thái giám cùng hộ vệ, Đường Tiểu Đông cùng đại đội nhân mã đi phía sau.
Lý Lâm Phủ híp mắt nhìn đội ngũ của Quý Phi nương nương đi xa, đột nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng quát hạ nhân:
- Đi trung tâm ngu nhạc.
Trung tâm ngu nhạc cũng chính là nhà của Đường Tiểu Đông, Trưởng công chúa Ngọc Chân vừa mới xem xong trận bóng, nói là muốn đi thăm Kha Vân Tiên, đã đi tới trước một bước.
Nhìn biểu tình của Dương quý phi và nữ tế, mang theo vẻ xuân tình, xem ra nàng bị nữ tế khiêu khích khiến xuân tình nhộn nhạo khó có thể tự giữ, chỉ cần lá gan của nữ tế hơi lớn hơn một chút mà nói, vậy thì tầng quan hệ so với cánh ve còn mỏng hơn gấp trăm lần kia sẽ bị đâm thủng.
Tên hỗn trướng này thật quá can đảm, Quý Phi nương nương cũng dám có ý đồ, rõ ràng là không biết chữ tử viết như thế nào?
Vì hạnh phúc chung thân của nữ nhân bảo bối, cái chuyện phi thường đau đầu này hắn đành phải tự mình đảm đương.
Nếu nữ tế của hắn, ngay cả Trưởng công chúa Ngọc Chân đều đã động đến, như vậy phải nhắc nhở Trưởng công chúa Ngọc Chân một chút mới được, kêu nàng chú ý hắn một chút.
Việc này trừ bỏ trưởng công chúa Ngọc Chân ra, rõ ràng không ai làm được.
Lập tức hắn đi vào trung tâm ngu nhạc, đi tới nói chuyện với Trưởng công chúa Ngọc Chân.
Lấy sự khôn khéo của Trưởng công chúa Ngọc Chân, hơi ám chỉ một chút là có thể hiểu được.
Nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng đầy xấu hổ của Trưởng công chúa Ngọc Chân, không hề nghi ngờ là hai người đã có quan hệ, Lý Lâm Phủ vuốt chòm râu cảm thán không thôi.
Nữ tế này thực con mẹ nó có bản lãnh, đối phó nữ nhân quả nhiên rất giỏi, ngay cả vị trưởng công chúa si tình đối với Lý Thanh Liên hơn mười năm cũng có thể thu được vào tay, nghĩ không muốn cho người ta bội phục cũng không được.
Sau khi Lý Lâm Phủ rời đi, Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, oán giận dậm chân nói:
- Ai, người này thực đáng chết…
Bỏ lại nha hoàn còn đang nghi hoặc khó hiểu vội vã hồi cung.
Bên trong tẩm cung, Đường Tiểu Đông thành thành thật thật ngồi ở chỗ cái sạp Dương Quý Phi thường xuyên nằm nghỉ, còn Dương Quý Phi thì đi vòng vòng xung quanh không biết bao nhiêu vòng, khiến Đường Tiểu Đông có chút hoa mắt chóng mặt.
Đang cười khổ đột nhiên lỗ tai truyền đến từng đợt đau đớn, khiến hắn hồn phi phách tán.
- Nương nương…
Dương Quý Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi… Tên khốn này… Ngươi là quỷ háo sắc đầu thai sao, ngay cả nam nhân đều…
Câu nói sau có điểm khó có thể nói, bất quá ý tứ của nàng thì bất cứ ai cũng có thể hiểu được, là mắng Đường Tiểu Đông háo sắc, ngay cả nam nhân cũng
Toát mồ hôi, lão tử thực sự không có hứng thú với nam nhân.
Đường Tiểu Đông xin khoan dung nói:
- Ai… Nương nương… Người nhẹ nhẹ… Cái lỗ tai sắp bị người kéo đứt…
Nguyên lai Duơng Quý Phi thực sự ăn phải dấm chua cực lớn rồi.
Dương Quý Phi hừ một tiếng, lực đạo rõ ràng đã giảm đi, nhưng vẫn không buông ra.
- Hắn là ai vậy?
Nghe nàng nói vậy nhưng lại ẩn hàm một cỗ sát khí khiến cho kẻ khác run sợ.
- Hắn?
Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi:
- Nàng là nữ mà, mặc quần áo nam nhân mà thôi.
Dương Quý phi ngây người ngẩn ngơ, buông tay cầm lấy bức họa nhìn lại, mới cười nhẹ.
- Ta đã nói rồi mà, thiên hạ nào có nam nhân nào có bộ dạng tuấn tú như vậy, hì hì.
Đường Tiểu Đông xoa xoa cái tai đang nóng rát của mình cười khổ, đối với lời của nàng cũng không nói gì.
Tài tử Lư Châu Trầm Tích Nguyệt chính là một nam nhân, nhưng lại có dung nhan tuyệt mỹ chim sa cá lặn, yêu mị vô song khiến cho vô số nữ nhân xấu hổ, cũng dẫn tới bị vô số người có sở thích đặc biệt rình như ác lang, hổ đói rình mồi.
- Hắc, ngươi cũng được lắm!
Khuôn mặt Dương Quý Phi đang cười đột nhiên nghiêm lại:
- Nói, nàng là khuê nữ nhà ai?
Cái tai vẫn còn đang đau nóng, lại thấy nàng chìa tay ra, Đường Tiểu Đông sợ tới mức nhảy dựng lên tránh né, lắp bắp nói:
- Nàng… Nàng… Chúng ta… Nói không chừng còn là địch nhân...
Dương Quý Phi nhăn mày liễu lại, khó hiểu nhìn hắn.
Đường Tiểu Đông cười khổ, nói ra chuyện kết thù kết oán của mình.
Dương Quý Phi ngây người ngẩn ngơ, có chút đăm chiêu gật đầu, thấy hắn vẫn đang xoa lỗ tai thì cảm thấy có lỗi, ôn nhu nói:
- Đau không?
Nàng nói chuyện với thanh âm giống như Lôi Mị, mềm mại đáng yêu dễ nghe, giờ lại còn đang cảm thấy áy náy, trong lời nói tràn ngập một cỗ nhu tình vô hạn, làm say lòng người
Trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, tùy ý để nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ về cái tai của mình.
Tuy rằng giữa hai người chưa đâm thủng một tầng quan hệ ngăn cách cuối cùng, nhưng trong đó vô cùng mờ ám, đâm thủng hay không đã không còn quan trọng gì. Nguồn truyện:
/481
|