Đường Tiểu Đông phân phó vệ binh mang ghế dựa đến cho hắn ngồi xuống, còn tự mình bưng tới một ly
Đây là hành động rất tự nhiên, nhưng lại khiến Thái Thạc được sủng ái mà lo sợ, trong lòng ấm áp dễ chịu.
Trần Huyền Lễ cùng Lý Hưng ngồi ở một bên lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt nhìn Đường Tiểu Đông cũng không giống với ngày thường.
Động tác nhỏ nhặt nhìn như rất bình thường, lại khiến nhân tâm cảm động vạn phần, ít nhất hiện tại, Thái Thạc đối với Đường Tiểu Đông quên mình phục phụ, một lòng cống hiến.
Trên người Mã Thiên Nguyên không mang bất kỳ hình cụ nào, nhưng kinh mạch bị chế trụ, phục thêm tô cốt tán, có thể đứng đứng đã rất không tồi rồi, muốn chạy trốn so với lên trời còn khó hơn.
Hắn cũng có võ công không hề tầm thường, chẳng qua thân nhân chết thảm làm hắn bi thống phẫn hại tới mất đi lý trí, càng không thể tưởng được Lan Đình cùng Đường Sương
đều là cao thủ siêu tuyệt tiếp cận cấp bậc thần tiên, vừa xuất thủ liền bị khống chế.
Hắn ngửa đầu ưỡn ngực đứng dưới đường, trên khuôn mặt như cũ vẫn tràn ngập bi thương thống khổ cũng phẫn hận vì mất người thân.
Đường Tiểu Đông cẩn thận đánh giá hắn.
Ừm, thân hình cao to vạm vỡ, ngũ quan như đao chẻ rìu gọt, tuy rằng thô ráp, nhưng lộ ra sự kiên nghị ngoan cường.
Nhìn thế nào cũng không giống người xấu?
- Quỳ xuống!
Thái Thạc quát to một tiếng, đứng lên muốn đá người.
Đường Tiểu Đông khoát tay, ra hiệu hắn ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Mã Thiên Nguyên, ngươi có gì để nói không?
Mã Thiên Nguyên hừ một tiếng, lớn tiếng nói:
- Cho ta thống khoái.
Mụ nội nhà nó, thật đúng là một tên cứng cỏi không sợ chết.
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa nắn khuôn mặt.
- Không nghĩ tới hải tặc giết người cướp của còn có anh hùng hảo hán không sợ chết...
Mã Thiên Nguyên trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
- Ta không phải là hải tặc.
Lời này vừa rống ra, đám người Trần Huyền Lễ, Lý Hưng Chu đều lộ ra biểu tình khinh thường
Lão tử giết người, dưới tình huống không có chứng cớ đương nhiên chết không nhận tội.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta không quan tâm ngươi có phải là hải tặc hay không, ngươi nằm trong lệnh truy nã, tiền thưởng một vạn lượng, đây là sự thật đúng không?
Mã Thiên Nguyên hừ một tiếng lãnh khốc nói:
- Đây là vu cáo hãm hại.
Vu cáo hãm hại?
Đường Tiểu Đông càng thêm hứng thú, ngón tay gõ lên mặt bàn, mỉm cười nói:
- Được, ngươi nói ngươi không phải là hải tặc, có chứng cớ gì chứng tỏ ngươi trong sạch?
Mồ hôi, Bình Uy Đại Tướng Quân là lần đầu tiên thẩm vấn tội phạm sao? Lại nhã nhặn khách khí như vậy?
Lý Hưng Chu và Trần Huyền Lễ liếc nhau, cảm thấy Đường Tiểu Đông đối với phạm nhân thật sự quá khách khí, nếu đổi lại là bọn hắn, bằng vào ba tiếng hừ lạnh kia của Mã Thiên Nguyên, đã đủ cho hắn ăn mấy trượng rồi.
Thẩm vấn phạm nhân, bọn hắn luôn luôn thừa hành chủ nghĩa đại bổng, không thông qua cực hình hầu hạ, những phạm nhân này sẽ không thành thật khai báo.
Vẻ mặt Mã Thiên Nguyên đỏ bừng, đầu đầy mổ hôi.
Đây cũng không phải xấu hổ, mà là trong đầu gấp a.
Quan gia nhìn qua còn rất trẻ tuổi này có chút thú vị, quả thật cho hắn cơ hội khiếu nại, xem như là người khách khí nhất trong toàn bộ quan gia.
Đối phương cho mình cơ hội khiếu nại, mà bản thân trong nhất thời lại không tìm ra chứng cớ tỏ rõ sự trong sạch của mình.
Thống khổ lớn nhất của nhân sinh, đó là bị oan uổng nhưng không cách nào chứng minh sự trong sạch của bản thân.
- Ta... Ta... Ai...
Hắn bất đắc dĩ thở dài, muốn chứng minh bản thân trong sạch, vậy phải lập công chuộc tội nhưng bản thân là đệ đệ của đầu lĩnh hải tặc đại danh đỉnh đỉnh, bảo hắn quân pháp bất vị thân, hắn không làm được.
Còn nữa, thân huynh đệ chạy lên biển làm cường đạo, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, hai tay đan lại.
- Mã Thiên Nguyên, không phải ta không cho
Mã Thiên Nguyên nhìn hắn một cái, cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lời nói của vị đại nhân trẻ tuổi này, trong lòng hắn rất rõ ràng - Ta cho ngươi cơ hội chứng minh sự thanh bạch, nhưng ngươi lại không lấy ra được chứng cớ, vậy không trách được ta.
Hắn thở dài một tiếng, chủ động quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Thảo dân thật sự không lấy ra được chứng cớ chứng tỏ mình trong sạch, nhưng thảo dân tự nhận không thẹn với lương tâm, không có lỗi với trời đất, không có lỗi với song thân. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|