Người vừa mới đứng lên, trước mặt chợt trở nên tối đen, trời đất quay cuồng, thân thể lắc lư rồi ngã xuống.
Đường Tiểu Đông hoảng hồn, vội vàng đỡ lấy nàng.
-
Xung quanh truyền đến mấy tiếng kinh hô, một người con cháu đích hệ của Lôi gia đều lo lắng đứng lên.
Đường Tiểu Đông vội vàng ôm Phượng cô cô chạy ra, cho người gọi thầy thuốc tới khám bệnh cho Phượng cô cô.
Kỳ thật Lôi Vân Phượng không có bệnh gì, chẳng qua quá mức mệt nhọc, thân thể cực suy yếu, nghỉ ngơi một hồi là khôi phục.
Nhìn Phượng cô cô nằm ngủ say trên giường, Đường Tiểu Đông đau lòng vô cùng, rất muốn bồi tiếp bên người nàng, chẳng qua chúng nữ Đường Sương đều có mặt, đành phải
cưỡng chế xúc động trong lòng, phân phó Đường Điềm và Lý Đằng Giao chăm sóc Phượng cô cô.
Phượng cô cô là trưởng bối của hắn, hiện tại ngã bệnh, hắn quan tâm, điều này là rất bình thường.
Lan Đình đứng ở một bên nhìn Lôi Vân Phượng, lại liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, trên mặt lộ ra chút cổ quái và bất an.
Nàng là một nữ nhân thông minh thận trọng, mơ hồ cảm thấy trong sự quan tâm của tướng công tương lai đối với Phượng cô cô tựa hồ có chút vượt quá mức bình thường.
Điều này làm tâm nàng bất an, hy vọng lo lắng của mình không phải là sự thật.
Tuy nói Đại Đường đối với loại quan hệ này cũng không coi trọng lắm, có nơi còn có tập tục huynh chết thúc thay mặt cưới tẩu, vả lại quý phi nương nương mà đương kim hoàng thượng sủng ái từng là con dâu của mình, nhưng dù sao điều này vẫn trái luân thường, bị người đời đàm tiếu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/481
|