Duẫn Hạ Hoành Tân trước khi đi, đã tổ chức một cuộc hội nghị trọng yếu tại gia tộc. Hắn đưa ra phương án thứ nhất chính là những điều kiện đã nói với Đường Tiểu Đông, phương án thứ hai chính là liên thủ với Giáp Hạ cùng chống lại quân đường.
Phái bảo thủ lấy mục tiêu báo thù rửa hận tất nhiên sẽ không đồng ý, Duẫn Hạ Hoành Tân lấy thân phận tộc trưởng đè nén phái bảo thủ, tự mình ra mặt nói điều kiện cùng Đường quân.
Sau khi hắn đi, Duẫn Hạ Anh Tử cầm đầu phái bảo thủ đột nhiên làm khó dễ khống chế đệ tử phái cấp tiến cướp lấy tộc quyền.
Nói khống chế cho dễ nghe, lấy tính cách cùng thủ đoạn âm độc của Duẫn Hạ Anh Tử, người phản đối nhất luật tru diệt, chỉ sợ trong gia tộc Duẫn Hạ giờ này thi thể chồng chất.
Gia tộc Duẫn Hạ thu mình nhiều năm, không dễ gì khôi phục nguyên khí, kinh qua quá trình tru diệt này coi như tuyên cáo đệ nhất đại gia tộc Uy quốc đã tan rã.
Duẫn Hạ Hoành Tân lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu Quy c của tổ tiên?
Trong lúc nhất thời, nước mắt chảy đầy mặt, hắn ngửa mặt nhìn trời. Đây đều là quy củ sai lầm của tổ tiên a!
Tổ tiên lập thành quy củ, hết thảy lấy lợi ích của gia tộc làm điểm xuất phát. Không cho phép làm trái. Nếu không, tộc nhân có quyền giết chết.
Thật ra thì, không chỉ là Uy Quốc, Đại Đường, các đại gia tộc cũng đều lấy lợi ích của gia tộc là trọng, lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy.
Là vì quốc gia, Duẫn Hạ Hoành Tân quả thật vi phạm quy củ do tổ tiên lập thành. Bị gia tộc coi là phản đồ.
Phản đồ là kẻ mà đại gia tộc thống hận nhất, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng phải tru diệt ngươi.
Duẫn Hạ Anh Tử cùng đệ tử phái bảo thủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, phải giết hắn mới cam tâm. Nếu không, chức vị tộc trưởng sẽ không thể ngồi yên.
Nếu không phải giờ phút này bị nội thương, hắn có lòng tin giết ra, nhưng hiện giờ…
Hắn lần nữa thở dài một tiếng, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Các ngươi nhất định phải sống, trọng chấn uy danh Gia tộc Duẫn Hạ!
Duẫn Hạ Anh Tử cười phóng đãng:
- Đám phản đồ Gia tộc Duẫn Hạ các ngươi còn muốn chạy trốn?
Tu vi của nàng vốn không thấp hơn Duẫn Hạ Hoành Tân, hiện giờ Duẫn Hạ Hoành Tân đã bị nội thương, tự nhiên không phải là đối thủ của nàng. Cộng thêm ba mươi tử sĩ Duẫn Hạ, họ còn có thể thoát được?
- Tộc trưởng đại nhân, chúng ta bảo vệ người!
Một đệ tử phía sau hắn rống lớn.
Bàn tay khô gầy của Duẫn Hạ Hoành Tân nắm chặt chuôi đao, trầm giọng nói:
- Các ngươi đi đi, nhớ kỹ lời ta nói… Nhất định phải trọng chấn uy danh Gia tộc Duẫn Hạ!
Võ sĩ đao của lão lóe ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời phản xạ những tia hàn mang lạnh lẽo.
Không hổ là đệ nhất cao thủ trong gia tộc, sát khí trong rừng dâng lên, lá khô trên mặt đất không cần gió cũng phiêu động
Con ngươi Duẫn Hạ Anh Tử co rụt lại, nàng cười khẽ rồi đột nhiên quát lên:
- Giết!
Tiếng giết còn chưa tới thì ba mươi Duẫn Hạ tử sĩ đã vung đao đánh tới.
Duẫn Hạ Hoành Tân hít sâu, tay phải nắm chặt võ sĩ đao, tay trái tóm lấy một đệ tử muốn đẩy hắn ra, chợt cảm giác bộ ngực đau nhói.
Cúi đầu vừa nhìn, nửa đoạn võ sĩ đao sáng như tuyết lộ ra trước ngực của hắn, kẻ ra tay lại chính là người mới vừa hét lớn muốn bảo vệ hắn.
- Ngươi…
Duẫn Hạ Hoành Tân vừa sợ vừa giận, trong lúc nhất thời không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Hắn đến chết cũng không rõ, tại sao người hắn tín nhiệm nhất lại giết hắn?
Khi Đường Tiểu Đông đang thương thảo chuyện tấn công Thiên Hạ thành, có binh lính tới báo, bên ngoài có một nữ nhân Uy quốc tự xưng là Duẫn Hạ Anh Tử cầu kiến.
Mọi người đều ngẩn ra, già không được, phái nữ đến sao?
Đây là mỹ nhân kế!
Đám người Ngũ Thiên Chiếu lộ ra nụ cười mập mờ, may là Lan Đình đã trở về nghỉ ngơi, nếu không bình dấm này chua phải biết.
Duẫn Hạ Anh Tử uốn éo thân hình như rắn nước tiến vào, mọi người trong soái trướng đều có cảm giác kinh diễm. Ánh mắt Ngũ Thiên Chiếu trần trụi, nước miếng giàn giụa, nơi nào đó phản ứng khiến khố giáp bảo vệ chỗ kín nổi lên.
Lôi Mị đã đủ mỵ, lão mẫu tiểu thiếp Liễu Nguyệt Cơ đã đủ yêu, Duẫn Hạ Anh Tử lại chính là yêu mị trời sinh. Nàng có thể khiến nam nhân sinh ra vọng động mãnh liệt muốn phạm tội.
Đường Tiểu Đông hung hăng xoa nắn gương mặt, mặc niệm bí quyết chữ tĩnh, cuối cùng áp chế lửa dục xuống.
Con mẹ nó là con gấu, Uy quốc có mỹ nữ bực này?
Chỉ là trong phim av, mỹ nữ Uy khấu chân thật hơn đám mỹ nữ bổng tử nhân tạo.
Công nghệ càng cao thì giả dối càng nhiều, con người cũng giả dối, nhưng giả bộ đổ mồ hôi sao có thể bằng đổ mồ hôi nguyên vị?
Ánh mắt đẹp của Duẫn Hạ Anh Tử nhìn thoáng qua mọi người, nội tâm rung động không thua gì Duẫn Hạ Hoành Tân lúc trước.
Nàng tự nhận cao thủ ở quốc nội có thể có tư cách chỉ đếm trên đầu ngón tay, không ngờ trong soái trướng quân đường lại có gần hai mươi người nội ngoại kiêm tu, Đường Mộc còn ẩn chứa khí phách của nhất đại tông sư, tu vi tuyệt không dưới nàng.
Trong nội tâm nàng không khỏi thở dài, đối phương quả nhiên là tàng long ngọa hổ.
Nàng một đường đi tới, nhìn thấy binh sĩ Đường quân tinh thần hăng hái, ý chí sôi sục, đã biết Uy quốc sắp xong rồi.
Trong lúc bất chợt, nàng cảm thấy rất vui vẻ vì sự lựa chọn đúng đắn của mình.
- Thiếp thân Duẫn Hạ Anh Tử ra mắt chư vị tướng quân đại nhân.
Duẫn Hạ Anh Tử nũng nịu hành lễ theo đúng lễ nghi của nữ tử Đại Đường, thanh âm rung động tâm hồn, càng khiến ai nấy gia tăng dục niệm.
Ngũ Thiên Chiếu gãi đầu ha hả, Đường Tiểu Đông ôm quyền, coi như là hoàn lễ.
- Người đâu.
Có binh lính đưa một cái ghế đến, đặt phía sau Duẫn Hạ Anh Tử.
Tuy nói là địch nhân, nhưng ngay Duẫn Hạ Hoành Tân lúc trước còn có ghế, huống chi mỹ nữ như thế này.
- Tạ đại nhân.
Duẫn Hạ Anh Tử nũng nịu nói cám ơn, đặt mông ngồi xuống, đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn Đường Tiểu Đông.
Người tuổi trẻ chính là chủ soái của Đại Đường quân?
Mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lộ ra uy thế cường giả trời sanh, khóe môi hay nở nụ cười nhạt khiến người ta có cảm giác thân thiết, thu thập nhân tâm.
Duẫn Hạ Anh Tử cảm giác đúng là hắn, nháy mắt, cười yêu mị.
Đổ mồ hôi, đây là liếc mắt đưa tình sao?
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Nếu như mục đích mà Anh Tử tiểu thư tới giống Duẫn Hạ Hoành Tân, vậy thì hãy trở về đi. Bạn đang đọc truyện tại
/481
|