Lý Hanh khẽ mỉm cười:
- An Lộc Sơn, Sử Tư Minh hưng binh làm loạn, làm hại dân chúng. Vũ Công hầu mang theo mỹ nữ quy ẩn, sao không hiệp trợ Hanh bình ổn làm phản, tạo phúc cho lê
dân bách tính, thành lập chiến công vang danh muôn đời.
Dứt lời, hắn hướng về phía Đường Tiểu Đông, lại cúi người vái một vái.
Đổ mồ hôi. Xem ra Lý Hanh biết hết rồi.
Cái này gọi là bọ ngựa rình ve, hoàng tước ở phía sau.
Đường Tiểu Đông chỉ lo giám thị đám người Vương Ngạo Phong, mà không để ý tới Lý Hanh đã lặng lẽ giám thị hắn.
Nhìn đám Vũ lâm quân đang bao vây ở phía trước, Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài:
- Hoàng thượng có lệnh, thần sao dám không nghe...
Sau binh biến, tướng sĩ Vũ lâm quân ủng hộ Lý Hanh lên làm hoàng đế. Đó là chuyện thực không thể bàn cãi, thay vì để cho bọn họ hô to hoàng thượng trước, chẳng thà để tự mình mở miệng.
Vì an nguy của Dương quý phi cùng Hỷ nhi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Một đám tướng sĩ Vũ lâm quân, bao gồm cả Tống Kim, Trần Huyền Lễ đều cũng quỳ xuống, hô to hoàng thượng vạn tuế. Lý Hanh mặt mày hớn hở, nghênh ngang đón nhận tướng sĩ quỳ lạy.
Hắn nhịn nhiều năm như vậy, chờ chính là cơ hội này, hôm nay coi như đã thành công.
Tiếng hoan hô Hoàng thượng vạn tuế làm Đường Huyền Tông hộc máu té xỉu, khiến thái y lo sợ luống cuống tay chân cứu trị.
Lý Hanh lôi kéo Đường Tiểu Đông tay, trịnh trọng nói:
- Vũ Công hầu, Đại Đường toàn bộ nhờ vào ngài.
Hắn vung tay lên, tướng sĩ Vũ lâm quân ngăn chặn ở phía trước, nhường một lối đi.
Đường Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm:
- Hoàng thượng không sợ vi thần thừa cơ chạy trốn sao?
Lý Hanh ha ha cười một tiếng:
- Nếu Vũ Công hầu thật sự chạy trốn, chỉ đành đổ thừa Hanh mắt mù thôi. Ha ha.
Đường Tiểu Đông cười khổ, mang theo Dương quý phi, đám người Hỷ nhi nghênh ngang rời đi.
Khi đưa người tới Ngọa long biệt viện, sắc mặt Đường Sương biểu tỷ lạnh như băng. Lan Đình trừng mắt liếc hắn một cái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy bất đắc dĩ cùng bất mãn.
Lôi Mị lại càng giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhéo cánh tay của hắn.
/481
|