Đường Tiểu Đông bị các cô nương kích động gần như điên cuồng ôm chặt, tay chấn đều bị cuốn lấy, không thể động đậy, chỉ còn kém một bước là ôm lấy cái chân phụ thứ ba của hắn mà thôi.
Hơn mười đôi môi lửa cháy đỏ mọng khiến hắn có chút ăn không tiêu, hắn xấu hổ nhìn mấy người Lôi Mị. Lôi Mị, Kha Vân Tiên tự hồ bị bầu không khí cuồng nhiệt nơi này cảm nhiễm, chỉ mỉm người nhìn hắn, không hề có một chút ghen tuông.
Đường Điềm bị nhiễm kích động tới hai mắt đỏ bừng, đôi con mắt to linh động tràn đầy tình tình sùng bái điên cuồng.
Thậm chí ngay cả mười lăm cô nương làm người mẫu ở một bên cũng hưng phấn tới hai gò má đỏ bừng, nở nụ cười vui vẻ, đôi con mắt xinh đẹp thường xuyên phóng ra thần tình sùng bái không thua kém Ngả Cổ Lệ đã bị nhiễm lặng lẽ cầm lấy cánh tay của Thạch Sùng Vũ:
- Tướng công…
Thạch Sùng Vũ là một người thô lỗ, không hề hiểu từng sợi nhu tình hiện lên trong con mắt của phu nhân, mở cái miệng rộng cười ha hả không ngừng:
- Phu nhân, tràng nhiệt náo nhiệt nóng bỏng a.
Hai gò má Ngả Cổ Lệ đo bừng nhỏ giọng nói:
- Tướng công, mệt nhọc cả ngày, nên nghỉ ngơi rồi.
Thạch Sùng Vũ ha ha cười không ngừng:
- Tràng diện náo nhiệt như vậy đã để mệt nhọc cả ngày bị xua tan rồi, ta không thấy mệt…
Ngả Cổ Lệ hung hăng véo hắn:
- Người ta muốn…
Thạch Sùng Vũ bừng tỉnh hiểu ra gãi gãi đầu, a a cười ngượng nghịu, hai phu thê dưới tiếng hoan hô cuồng nhiệt của các cô nương, lặng lẽ rời đi.
Cơn cuồng nhiệt của các cô nương thật lâu sau vẫn chưa thấy hạ xuống, thẳng cho tới khi đầu bếp tới thông báo làm cơm xong, cả đám mới phát hiện bụng đói kêu vang, giống như bầy ong vỡ tổ chạy về phía phòng dùng cơm.
Mặt, trái, cổ Đường Tiểu Đông đều hiện rõ vô số vết son phấn, Kha Vân Tiên đỏ bừng má ngọc lấy khăn ướt giúp hắn lau đi, Lôi Mị cúi đầu đứng một bên, khuê nữ hoa cúc chưa xuất giá dù sao thì da mặt cũng có chút mỏng nha.
Sau khi lau sạch dấu son môi, Kha Vân Tiên nháy nháy mắt, rất biết điều rời đi.
Đường Tiểu Đông vô cùng cảm động, ai nói luyến ai tỷ đệ không tốt? Thục tỷ hay thông cảm, rất hiểu ý tứ người khác, ha ha, tỏng lòng nghìn lần vạn lần tán tụng Kha Vân Tiên.
Nhìn Lôi Mị đỏ ửng má ngọc, hắc ha ha cười hỏi:
- Mị nhi, nàng không ăn dấm chua sao?
Lôi Mị trợn mắt nhìn hắn:
- Các cô nương cảm kích huynh từ tận nội tâm, cái kia… Tự nhiên rất bình thường rồi…
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Vạn nhất các nàng lấy thân báo…
Một chữ đáp còn chưa rời khỏi miệng, bên hồng đã bị Lôi Mị véo thật mạnh:
- Huynh dám!
Hai gò má trơn bóng tràn đầy mây đỏ, tươi hoa tươi tháng ba mùa xuân, trong e thẹn mang theo oán trách, mê người tới cực hạn, ngón trỏ của Đường Tiểu Đông lay động, vừa mới định đưa tay, Lôi Mị đã chạy mất.
Con bà nó là con gấu, chạy trốn thực nhanh.
Đường Tiểu Đông hận tới hàm răng ngứa ngáy, lại không thể tránh được.
/481
|