Về phần sản lượng thì không thể nhiều, thà rằng thiếu hàng cũng không thể để tồn kho, còn biện pháp duy nhất để đối phó hàng phỏng chế, chỉ có thể cố gắng càng nhanh càng tốt, tiêu thụ hoàn toàn mới làm cho những người bắt chước không thể theo kịp.
Ngọc Nhược Vân mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt.
- Ngươi rốt cuộc là loại người gì?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Ta là người tốt, là một nam nhân vừa thành thực vừa thiện lương vừa có trách nhiệm vừa có sự nghiệp.
Ngọc Nhược Vân má ngọc đỏ lên lí nhí nói:
- Không biết xấu hổ! Nào có người tự khen
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Nàng không phải hỏi ta là loại người gì hay sao, ta đương nhiên phải thành thật trả lời, ha ha.
Khuôn mặt giả ra biểu tình thành thật khiến cho Ngọc Nhược Vân kìm không được phải bật cười ra tiếng.
- Ai nếu chỉ nhìn ngươi bề ngoài, nhất định sẽ bị mắc mưu, không biết bao nhiêu cô gái hoài xuân sẽ bị ngươi dụ dỗ lừa gạt...
Cảm giác lời nó có chút thất thố, Ngọc Nhược Vân vội vàng ngậm miệng, má ngọc càng đỏ bừng động lòng người.
Đường Tiểu Đông nuốt nước kiếng, thục nữ quả nhiên so với tiểu la lỵ ngây ngô càng hấp dẫn hơn.
Trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, Đường lục thúc không biết khi nào đã tránh đi, khó trách ngôn từ của Ngọc Nhược Vân mới có chút lớn mật, lục thúc cũng thật là người biết ý.
- Đúng rồi, cái khái niệm tiêu thụ hoàn toàn mới mà ngươi nói là gì vậy?
Ngọc Nhược Vân cất tiếng hỏi, trong đôi mắt đẹp mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
Đường Tiểu Đông nói thẳng:
- Thật có lỗi, ta có nguyên tắc làm người của ta, đây là cơ mật buôn bán, ta và nàng song phương còn chưa có hợp tác, cho nên không thể bẩm báo.
Ngọc Nhược Vân giật mình, thấp giọng nói:
- Không trách ngươi được!
Trong phòng yên tĩnh một hồi, không khí có chút áp lực.
Đường Tiểu Đông biết tiếp tục nán lại, sẽ càng thêm áp lực xấu hổ, bèn trầm giọng nói:
- Ngọc tỷ, ta cáo từ trước, thật có lỗi.
Hắc bước ra khỏi Ngọc phủ, trong lòng không khỏi tồn tại buồn bực, có lẽ việc hợp tác với Ngọc Nhược Vân sẽ bởi vì một câu này mà bị xịt, bất quá, hắn có nguyên tắc của riêng mình.
- Quên đi.
Hắn liên tục lắc đầu, hít sâu một hơi, đang muốn chuyển thân lên ngựa thì Tần Thiên Bảo thở hồng hộc chạy tới, hoảng loạn nói:
- Đại ca, không tốt, đám công nhân kia bãi công tập thể...
Đường Tiểu Đông trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng nói:
- Thiên Bảo, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Gặp chuyện phải bình tĩnh!
Tần Thiên Bảo sắc mặt đỏ lên, chậm chạp nói:
- Biết rồi, đại ca!
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Thiên Bảo khoa tay múa chân giải thích một hồi, nguyên lai đám công nhân kia buổi sáng thì còn không sao, sau khi về nhà ăn cơm thì cả đám tiến đến công trường đột nhiên bãi công không làm, còn la hét đòi tiền công, Chu Bất Vi đã phái mười mấy huynh
đệ tới, song phương đang giằng co với nhau.
Trên công trường, hai mươi mấy người công nhân nắm lấy các huynh đệ của hắn, song phương đã sắp lên cao trào, thiếu chút nữa là đánh nhau.
Đường Tiểu Đông vượt qua đám người xông vào, trầm giọng nói:
- Sao lại thế này?
Nhóm công nhân quát:
- Chúng ta không làm, mau trả tiền công cho chúng ta.
Đường Tiểu Đông híp mắt, lạnh giọng hỏi:
- Lý đốc công, lúc trước chúng ta đã thảo luận xong, dỡ bỏ hết nhà mới trả tiền, chuyện này là sao?
Lý đốc công sau khi chần chờ một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Nhưng mà chúng ta đã làm quần quật rất nhiều ngày, cũng không thể để cho chúng ta làm không chứ?
Đường Tiểu Đông nhìn hắn chằm chằm nói:
- Là các ngươi vi phạm ước hẹn trước, còn không biết xấu hổ đòi tiền công?
- Chẳng lẽ bắt chúng ta làm không công sao?
- Không được, nhất định phải trả tiền công cho chúng ta?
- Trả tiền đi!
Đường Tiểu Đông giận quá hóa cười nói:
- Muốn tiền hả? Được, dỡ toàn bộ nhà hoặc cút hết cho ta.
- Không trả tiền công chúng ta tuyệt không đi đâu hết.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Được, các ngươi thích thì cứ ở lại. Bất Vi, đi nha môn gọi quan sai.
Chu Bất Vi cười hắc hắc nói:
- Để xem, ra nha môn, kéo dài đến tám năm mười năm cũng không sao cả, xem ai có thể chịu đựng
Những công nhân này tất cả đều là những người bần cùng khốn khổ, nếu như nhốt bọn họ vào đại lao mười ngày nửa tháng, người trong nhà không đói bụng chết mới là lạ, vừa nghe đến nha môn, một đám sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đảo qua từng người bọn họ, Đường Tiểu Đông lạnh lùng nói:
- Ta ghét nhất hạng tiểu nhân lật lọng, hiện tại coi như các ngươi có đi dỡ nhà cho ta, một phân tiền cũng sẽ không trả cho các ngươi, toàn bộ cút hết cho ta.
Cả đám công nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi lập tức giải tán.
- Bất Vi, ngươi dẫn vài huynh đệ cơ trí, lặng lẽ đi bắt tên Lý đốc công dẫn đầu nháo sự về cho ta.
Chu Bất Vi đáp lời, chọn ra ba huynh đệ chuẩn bị rời đi.
Đường Tiểu Đông nhắc nhở nói:
- Cẩn thận một chút, hiện tại nhất cử nhất động của chúng ta đều có người nhìn chằm chằm.
Tần Thiên Bảo thấp giọng hỏi:
- Đại ca, có phải do họ Vương làm hay không?
Đường Tiểu Đông gật gật đầu, ngoại trừ Vương Ngạo Phong ra, còn có ai gây khó dễ cho hắn?
Trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn chơi âm mưu quỷ kế, lão tử phụng bồi.
Nhà còn chưa có dỡ bỏ xong, phải một lần nữa mời đến một đám công nhân khác, Đường Tiểu Đông cho người đi mời một lượng lớn công nhân khác, ai ngờ mấy huynh đệ được phái đi đều trở về báo cáo, toàn bộ công nhân đều không dám tới.
Các công nhân rõ ràng đã bị người ta mua hoặc đã bị uy hiếp, tên Vương Ngạo Phong này thủ đoạn quả thực đủ độc đủ tuyệt.
Với lại các công nhân đều là người bần cùng khốn khổ, hắn không muốn làm khó bọn họ, xem ra không có biện pháp khác, chỉ có thể đi tìm Lý Lâm Phủ.
Biết rõ đi lần này, từ nay về sau sẽ bị Lý Lâm Phủ khống chế, thay hắn bán mạng, nhưng vì muốn đấu với Vương Ngạo Phong, hắn không từ thủ đoạn nào khác.
Trở lại Túy Tiên Lâu lấy tấm thiệp mời trước kia Đồng Cương đưa cho, dẫn theo Tần Thiên Bảo đến tướng phủ dâng thiếp cầu kiến.
Đường Tiểu Đông quả thật không ngờ Lý Lâm Phủ lại đích thân xuất môn nghênh đón, hơi có vài phần cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Lý Lâm Phủ ước chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người gầy yếu, để ria mép, trên khuôn mặt tràn đấy nếp nhăn nở nụ cười hòa ái, tạo một ấn tượng thân thiết dễ gần.
/481
|