Hàn Đông không cố tình làm rõ.
Hắn tiếp tục sa đọa hưởng thụ "Tình yêu xảo trá" của Vương Trung Đỉnh, ban ngày tiếp tục giả vờ cao lãnh, giả bộ thờ ơ. Buổi tối liền bật cameras đi đến chỗ Vương Trung Đỉnh nơi đó các loại ngọt ngào, đợi đến buổi sáng tiếp theo lại mở băng ghi hình ra, hồi tưởng hạnh phúc từng ly từng tý.
Một hôm Du Minh đến phòng Hàn Đông lấy đồ, thấy Hàn Đông đôi mắt phiếm hồng rưng rưng nhìn chăm chăm vào máy tính.
"Xem gì đấy?" Du Minh tò mò.
Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Phim phóng sự."
"Phim phóng sự gì ngược tâm như vậy?"
Du Minh còn tưởng rằng là đề tài quốc gia rơi vào tay giặc, đại tàn sát, anh hùng dân tộc gì đó, nghĩ đến thế nhưng ở trên màn hình lại thấy mặt Hàn Đông.
Hàn Đông còn không biết xấu hổ chỉ vào hỏi: "Có phải quá cảm động không?"
Du Minh, "..."
"Cậu xem bóng dáng của tôi này, có phải là một loại quật cường đến đau lòng người không?"
Du Minh thản nhiên trả lời: "Có xúc động muốn đạp cậu."
Nước mắt rưng rưng của Hàn Đông vèo cái đã thu trở về, hóa thành một bộ mặt khó chịu giận dỗi, "Cậu nói cậu thì có chỗ nào tốt? Người này như thế nào một chút tư tưởng cũng không có?"
Du Minh cũng không phản bác, hỏi thẳng: "Cậu không sợ lúc mộng du đem chuyện mang cameras nói ra sao?"
"Lúc tôi mộng du sẽ có năng lực tự cân nhắc, không phải cái gì cũng nói ra bên ngoài. Huống gì cũng đã nhiều ngày như vậy, muốn nói cũng đã sớm nói, sao đến nỗi đợi đến hiện tại?"
Mới vừa nói xong, chợt nghe đến tiếng của mình từ trong băng ghi hình truyền ra.
"Kỳ thật mỗi sáng tôi đều xem hai băng ghi hình theo dõi."
Hàn Đông cả người chấn động, ánh mắt không thể tin ném về phía màn hình máy tính.
Vương Trung Đỉnh hỏi: "Quay khi nào?"
"Mỗi ngày đều quay, sáng hôm sau tự mình xem, xem thấy rất thú vị."
Trong nháy mắt đó, Hàn Đông cảm giác mặt giống như bị lột một lớp da, ngay cả một chỗ ẩn thân cũng không có.
Tiếp, Hàn Đông nhìn thấy mặt Vương Trung Đỉnh phóng to trên màn hình, ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình ở bên ngoài máy tính.
"Nếu như vậy, cậu lập tức đến văn phòng gặp tôi."
Hàn Đông mạnh mẽ run rẩy một hồi.
Du Minh vỗ vỗ vai hắn, "Tự thu xếp ổn thoả đi."
...
Sau đó vài ngày, Hàn Đông hủy cameras, buổi tối rốt cuộc không đi tìm Vương Trung Đỉnh nữa.
Mà Vương Trung Đỉnh sau khi hưởng thụ vài ngày "Thanh tịnh", rốt cục ra khỏi văn phòng, đến ký túc xá Hàn Đông.
Hàn Đông đã ngủ, không chút nào ý thức được Vương Trung Đỉnh đã đến.
Trong lúc Vương Trung Đỉnh đang chăm chú nhìn Hàn Đông, đột nhiên phát hiện cạnh gối lộ ra một đoạn dây thừng.
Y lôi dây thừng này ra, cẩn thận nhìn qua, nhớ tới lần đầu tiên gặp Hàn Đông, Hàn Đông hành vi thần kinh tự mình trói mình. Còn có lần thứ hai đến thăm chỗ hắn thuê, trong lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy kia từ trong dây thừng.
Nội dung y vẫn nhớ rõ rành mạch.
"Đông tử ta yêu nhất."
Bút tích y cũng nhớ vô cùng rõ ràng.
Là một nam nhân.
Mà tờ giấy kia, đến nay vẫn còn khóa trong ngăn kéo ở văn phòng.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên thay đổi, từ nhu hòa trở nên lãnh ngạnh, y đem dây thừng từng vòng từng vòng cuộn tròn trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng nắm chặt lấy, cứ im lặng như vậy mà mang đi rồi.
Mỗi sáng sớm, chăn với gối của Hàn Đông đều có khả năng la liệt trên mặt đất. Ngày hôm nay cũng là như thế, lúc Hàn Đông đến nhặt gối dưới nền nhà, đột nhiên phát hiện trên giường hình như thiếu gì đó.
A? Dây thừng của mình đâu?
Hàn Đông tìm loạn xung quanh, lật ra nửa ngày vẫn không tìm được.
Lại chạy tới hỏi Du Minh: "Cậu nhìn thấy dây thừng của tôi không?"
"Là cái cậu vẫn đặt dưới gối đó sao?"
Hàn Đông gật đầu, "Đúng, chính là cái đó."
"Không phải đêm qua cậu còn nghịch sao?" Du Minh nhăn nhở.
"Đúng vậy, sao sau một đêm liền..."
Nói đến đây, Hàn Đông đột nhiên ý thức được điều gì, tùy tiện đổi một bộ quần áo liền đi ra cửa.
Vương Trung Đỉnh vừa về văn phòng không bao lâu, Hàn Đông đã vội vã tiến vào.
"Dây thừng của tôi đâu?"
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh đột nhiên có cảm giác không thoải mái, ngữ khí lại khôi phục lãnh ngạnh như trước.
"Cái gì dây thừng?"
Hàn Đông thở hồng hộc nói: "Chính là sợi dây thừng tôi đặt ở dưới gối a! Một buổi tối đã không thấy tăm hơi, trừ anh ra còn có ai đến ký túc xá tôi?"
"Làm sao cậu cũng biết là tôi đến ký túc xá cậu, mà không phải cậu chủ động tặng tới đây?"
Hàn Đông lúc này dùng giọng điệu như đinh đóng cột nói: "Tôi dù hồ đồ thế nào, cũng tuyệt đối không thể đem sợi dây thừng kia đưa cho anh."
"Làm sao cậu khẳng định như vậy?" Vương Trung Đỉnh không hiểu sao dâng lên một cỗ hờn dỗi.
Hàn Đông bị hỏi đến sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không biến.
"Tôi chính là khẳng định như vậy."
Mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên lạnh xuống, độ ấm cả phòng đều giảm xuống theo.
"Không có ở chỗ tôi." Kinh hoàng xuất bốn chữ.
Hàn Đông không tin, "Không thể nào, khẳng định ở chỗ anh, nhanh lên, trả lại cho tôi!"
"Nhị Lôi." Vương Trung Đỉnh trực tiếp hạ lệnh, "Lôi ra ngoài."
Ánh mắt Hàn Đông đã rất sốt ruột, Nhị Lôi nhanh chóng làm yên lòng hắn: "Có chuyện ta đi ra ngoài nói, trước đừng quấy rầy Vương tổng nữa."
Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy bị kéo ra ngoài.
Suốt một ngày cảm xúc Vương Trung Đỉnh rất bức bối.
Loại "bức bối" này so với mấy ngày hôm trước không giống, mấy ngày hôm trước chỉ là cảm xúc trên mặt, loại này đã khuếch tán đến sâu trong tinh thần, vô luận đi đến đâu vẫn như hình với bóng, vô luận dùng cách gì cũng không giải quyết được.
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh lại mất ngủ.
Ngay lúc y đang muốn tìm cách làm cho mình mau chóng đi vào giấc ngủ, lại nghe tiếng bước chân sàn sạt đi tới.
Lúc sau cửa mở ra, Hàn Đông ôm cổ Vương Trung Đỉnh.
"Van cầu anh, anh trả dây thừng cho tôi đi, cái khác tôi đều có thể cho, chỉ có cái dây thừng kia không được a..."
Động tác Vương Trung Đỉnh cứng ngắc đẩy hắn ra, nói thẳng: "Tôi không thể đưa cho cậu!"
Kết quả, Hàn Đông không cãi lộn khóc lóc om sòm như trong dự liệu của Vương Trung Đỉnh, mà là tiếp tục đau khổ cầu xin, tự tự phế phủ (từng lời đều từ đáy lòng), một phen nước mũi một phen nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Quá trình này không biết duy trì bao lâu, Vương Trung Đỉnh rốt cục đem dây thừng vứt ra ngoài cửa.
Hàn Đông vội vàng đi ra ngoài nhặt.
Cửa phía sau hắn phịch một tiếng đóng lại!
...
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông thức dậy nhìn thấy dây thừng kia, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng lập tức tâm lại nhéo lên.
Hắn thử gọi một cú điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, kết quả bị từ chối.
Bởi vì vội đi đến đoàn phim, Hàn Đông chỉ có thể trước tiên buông bỏ việc cá nhân, vội vàng lên xe.
Kết quả vừa tới studio, hóa trang cũng đã xong, lại bởi vì vấn đề sân bãi xảy ra tranh chấp với một đoàn phim khác.
Đoàn này chính là đoàn phim của Lý Thượng.
Sự tình là như vậy, đoàn Lý Thượng bao riêng khu A30 này trong 4 đến 6 tuần để quay phim, trên nguyên tắc không cho phép đoàn phim khác cùng sử dụng sân bãi này.
Nhưng bởi vì kịch bản thay đổi, đoàn phim Lý Thượng trong khoảng thời gian này chuyển tới địa điểm mới, dẫn đến cái studio này để đó không dùng.
Vì thế người sản xuất đoàn phim của Hàn Đông liền cùng nhân viên quản lý ở đây thương lượng, tạm thời mượn dùng cái trường quay này một thời gian, phí tổn sẽ dựa theo giá gốc đưa cho đoàn phim Lý Thượng. Vốn dĩ đã thương lượng xong, kết quả người sản xuất bên kia lại đổi ý, mang một đám người đến nháo sự, nói đoàn phim Hàn Đông chiếm dụng sân bãi của họ.
"Đoàn phim các người quá bủn xỉn a? Cả trường quay cũng trộm?"
"Bọn ta thà rằng không không cần, cũng không thể cho các ngươi chiếm tiện nghi!"
"Phải đấy, da mặt thật là dày!"
"..."
Lỗ đạo diễn vốn thẳng tính, hơi kích động là dễ dàng trở mặt.
Vì thế, tranh chấp từ đấu miệng dần dần diễn biến thành võ đấu, nhân viên công tác hai bên quyền cước cùng xông vào. Lý Thượng luôn ra vẻ cố gắng khuyên can, nhưng người sản xuất bên này thái độ cường ngạnh, từ đầu đến cuối không chịu cúi đầu, đến cuối cùng lôi phóng viên tới.
Lý Thượng bất đắc dĩ nói với Hàn Đông: "Người bên chúng tôi quả thật có chút cố chấp, cậu đừng để trong lòng."
"Lỗi là của người sản xuất bên cậu, cậu chịu tội với tôi làm gì?"
"Tôi còn không phải sợ việc này ảnh hưởng tình cảm anh em sao?"
Hàn Đông hừ cười một tiếng, không nói gì.
Cuối cùng kết quả tranh chấp là thương lượng với đoàn phim Hàn Đông vô hiệu, tất cả nhân viên cùng đạo cụ đều phải rút khỏi studio.
Hôm sau, chuyện này liền được đăng lên báo.
Tin tức đưa tin tuy rằng chính là trình bày sự thật khách quan, nhưng luôn luôn ngấm ngầm đổ tội lên đoàn phim Hàn Đông. Dẫn đến tin tức vừa đăng trên mạng, bình luận đều nghiêng về một phía mà bênh vực đoàn phim Lý Thượng, thậm chí đều giận chó đánh mèo tới cả diễn viên.
"Đoàn phim này cũng quá ghê gớm đi? Quay không nổi thì đừng quay nữa!"
"Đều là quỷ, bên này cao cấp, bên kia xấu bạo phải không? (gào thét-ing) Chẳng lẽ hình ảnh cũng theo tính chất vốn có của đoàn phim sao?"
"Quả nhiên đối lập rõ ràng, tạo hình Lý Thiên Bang cũng quá đẹp trai đi?"
Rốt cục, chuyện này truyền tới tai người đầu tư.
Du Minh đêm đó liền nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Uy, chỉ là nghe thanh âm cũng có thể cảm giác được hắn cả người đầy lệ khí (giận dữ).
"Vì sao không nói cho tôi?"
Du Minh vẫn thản nhiên, "Không phải đã biết sao?"
"Tôi là hỏi em, lúc ấy vìcái gì không nói với tôi? ! ! !"
Hắn tiếp tục sa đọa hưởng thụ "Tình yêu xảo trá" của Vương Trung Đỉnh, ban ngày tiếp tục giả vờ cao lãnh, giả bộ thờ ơ. Buổi tối liền bật cameras đi đến chỗ Vương Trung Đỉnh nơi đó các loại ngọt ngào, đợi đến buổi sáng tiếp theo lại mở băng ghi hình ra, hồi tưởng hạnh phúc từng ly từng tý.
Một hôm Du Minh đến phòng Hàn Đông lấy đồ, thấy Hàn Đông đôi mắt phiếm hồng rưng rưng nhìn chăm chăm vào máy tính.
"Xem gì đấy?" Du Minh tò mò.
Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Phim phóng sự."
"Phim phóng sự gì ngược tâm như vậy?"
Du Minh còn tưởng rằng là đề tài quốc gia rơi vào tay giặc, đại tàn sát, anh hùng dân tộc gì đó, nghĩ đến thế nhưng ở trên màn hình lại thấy mặt Hàn Đông.
Hàn Đông còn không biết xấu hổ chỉ vào hỏi: "Có phải quá cảm động không?"
Du Minh, "..."
"Cậu xem bóng dáng của tôi này, có phải là một loại quật cường đến đau lòng người không?"
Du Minh thản nhiên trả lời: "Có xúc động muốn đạp cậu."
Nước mắt rưng rưng của Hàn Đông vèo cái đã thu trở về, hóa thành một bộ mặt khó chịu giận dỗi, "Cậu nói cậu thì có chỗ nào tốt? Người này như thế nào một chút tư tưởng cũng không có?"
Du Minh cũng không phản bác, hỏi thẳng: "Cậu không sợ lúc mộng du đem chuyện mang cameras nói ra sao?"
"Lúc tôi mộng du sẽ có năng lực tự cân nhắc, không phải cái gì cũng nói ra bên ngoài. Huống gì cũng đã nhiều ngày như vậy, muốn nói cũng đã sớm nói, sao đến nỗi đợi đến hiện tại?"
Mới vừa nói xong, chợt nghe đến tiếng của mình từ trong băng ghi hình truyền ra.
"Kỳ thật mỗi sáng tôi đều xem hai băng ghi hình theo dõi."
Hàn Đông cả người chấn động, ánh mắt không thể tin ném về phía màn hình máy tính.
Vương Trung Đỉnh hỏi: "Quay khi nào?"
"Mỗi ngày đều quay, sáng hôm sau tự mình xem, xem thấy rất thú vị."
Trong nháy mắt đó, Hàn Đông cảm giác mặt giống như bị lột một lớp da, ngay cả một chỗ ẩn thân cũng không có.
Tiếp, Hàn Đông nhìn thấy mặt Vương Trung Đỉnh phóng to trên màn hình, ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình ở bên ngoài máy tính.
"Nếu như vậy, cậu lập tức đến văn phòng gặp tôi."
Hàn Đông mạnh mẽ run rẩy một hồi.
Du Minh vỗ vỗ vai hắn, "Tự thu xếp ổn thoả đi."
...
Sau đó vài ngày, Hàn Đông hủy cameras, buổi tối rốt cuộc không đi tìm Vương Trung Đỉnh nữa.
Mà Vương Trung Đỉnh sau khi hưởng thụ vài ngày "Thanh tịnh", rốt cục ra khỏi văn phòng, đến ký túc xá Hàn Đông.
Hàn Đông đã ngủ, không chút nào ý thức được Vương Trung Đỉnh đã đến.
Trong lúc Vương Trung Đỉnh đang chăm chú nhìn Hàn Đông, đột nhiên phát hiện cạnh gối lộ ra một đoạn dây thừng.
Y lôi dây thừng này ra, cẩn thận nhìn qua, nhớ tới lần đầu tiên gặp Hàn Đông, Hàn Đông hành vi thần kinh tự mình trói mình. Còn có lần thứ hai đến thăm chỗ hắn thuê, trong lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy kia từ trong dây thừng.
Nội dung y vẫn nhớ rõ rành mạch.
"Đông tử ta yêu nhất."
Bút tích y cũng nhớ vô cùng rõ ràng.
Là một nam nhân.
Mà tờ giấy kia, đến nay vẫn còn khóa trong ngăn kéo ở văn phòng.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên thay đổi, từ nhu hòa trở nên lãnh ngạnh, y đem dây thừng từng vòng từng vòng cuộn tròn trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng nắm chặt lấy, cứ im lặng như vậy mà mang đi rồi.
Mỗi sáng sớm, chăn với gối của Hàn Đông đều có khả năng la liệt trên mặt đất. Ngày hôm nay cũng là như thế, lúc Hàn Đông đến nhặt gối dưới nền nhà, đột nhiên phát hiện trên giường hình như thiếu gì đó.
A? Dây thừng của mình đâu?
Hàn Đông tìm loạn xung quanh, lật ra nửa ngày vẫn không tìm được.
Lại chạy tới hỏi Du Minh: "Cậu nhìn thấy dây thừng của tôi không?"
"Là cái cậu vẫn đặt dưới gối đó sao?"
Hàn Đông gật đầu, "Đúng, chính là cái đó."
"Không phải đêm qua cậu còn nghịch sao?" Du Minh nhăn nhở.
"Đúng vậy, sao sau một đêm liền..."
Nói đến đây, Hàn Đông đột nhiên ý thức được điều gì, tùy tiện đổi một bộ quần áo liền đi ra cửa.
Vương Trung Đỉnh vừa về văn phòng không bao lâu, Hàn Đông đã vội vã tiến vào.
"Dây thừng của tôi đâu?"
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh đột nhiên có cảm giác không thoải mái, ngữ khí lại khôi phục lãnh ngạnh như trước.
"Cái gì dây thừng?"
Hàn Đông thở hồng hộc nói: "Chính là sợi dây thừng tôi đặt ở dưới gối a! Một buổi tối đã không thấy tăm hơi, trừ anh ra còn có ai đến ký túc xá tôi?"
"Làm sao cậu cũng biết là tôi đến ký túc xá cậu, mà không phải cậu chủ động tặng tới đây?"
Hàn Đông lúc này dùng giọng điệu như đinh đóng cột nói: "Tôi dù hồ đồ thế nào, cũng tuyệt đối không thể đem sợi dây thừng kia đưa cho anh."
"Làm sao cậu khẳng định như vậy?" Vương Trung Đỉnh không hiểu sao dâng lên một cỗ hờn dỗi.
Hàn Đông bị hỏi đến sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không biến.
"Tôi chính là khẳng định như vậy."
Mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên lạnh xuống, độ ấm cả phòng đều giảm xuống theo.
"Không có ở chỗ tôi." Kinh hoàng xuất bốn chữ.
Hàn Đông không tin, "Không thể nào, khẳng định ở chỗ anh, nhanh lên, trả lại cho tôi!"
"Nhị Lôi." Vương Trung Đỉnh trực tiếp hạ lệnh, "Lôi ra ngoài."
Ánh mắt Hàn Đông đã rất sốt ruột, Nhị Lôi nhanh chóng làm yên lòng hắn: "Có chuyện ta đi ra ngoài nói, trước đừng quấy rầy Vương tổng nữa."
Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy bị kéo ra ngoài.
Suốt một ngày cảm xúc Vương Trung Đỉnh rất bức bối.
Loại "bức bối" này so với mấy ngày hôm trước không giống, mấy ngày hôm trước chỉ là cảm xúc trên mặt, loại này đã khuếch tán đến sâu trong tinh thần, vô luận đi đến đâu vẫn như hình với bóng, vô luận dùng cách gì cũng không giải quyết được.
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh lại mất ngủ.
Ngay lúc y đang muốn tìm cách làm cho mình mau chóng đi vào giấc ngủ, lại nghe tiếng bước chân sàn sạt đi tới.
Lúc sau cửa mở ra, Hàn Đông ôm cổ Vương Trung Đỉnh.
"Van cầu anh, anh trả dây thừng cho tôi đi, cái khác tôi đều có thể cho, chỉ có cái dây thừng kia không được a..."
Động tác Vương Trung Đỉnh cứng ngắc đẩy hắn ra, nói thẳng: "Tôi không thể đưa cho cậu!"
Kết quả, Hàn Đông không cãi lộn khóc lóc om sòm như trong dự liệu của Vương Trung Đỉnh, mà là tiếp tục đau khổ cầu xin, tự tự phế phủ (từng lời đều từ đáy lòng), một phen nước mũi một phen nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Quá trình này không biết duy trì bao lâu, Vương Trung Đỉnh rốt cục đem dây thừng vứt ra ngoài cửa.
Hàn Đông vội vàng đi ra ngoài nhặt.
Cửa phía sau hắn phịch một tiếng đóng lại!
...
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông thức dậy nhìn thấy dây thừng kia, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng lập tức tâm lại nhéo lên.
Hắn thử gọi một cú điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, kết quả bị từ chối.
Bởi vì vội đi đến đoàn phim, Hàn Đông chỉ có thể trước tiên buông bỏ việc cá nhân, vội vàng lên xe.
Kết quả vừa tới studio, hóa trang cũng đã xong, lại bởi vì vấn đề sân bãi xảy ra tranh chấp với một đoàn phim khác.
Đoàn này chính là đoàn phim của Lý Thượng.
Sự tình là như vậy, đoàn Lý Thượng bao riêng khu A30 này trong 4 đến 6 tuần để quay phim, trên nguyên tắc không cho phép đoàn phim khác cùng sử dụng sân bãi này.
Nhưng bởi vì kịch bản thay đổi, đoàn phim Lý Thượng trong khoảng thời gian này chuyển tới địa điểm mới, dẫn đến cái studio này để đó không dùng.
Vì thế người sản xuất đoàn phim của Hàn Đông liền cùng nhân viên quản lý ở đây thương lượng, tạm thời mượn dùng cái trường quay này một thời gian, phí tổn sẽ dựa theo giá gốc đưa cho đoàn phim Lý Thượng. Vốn dĩ đã thương lượng xong, kết quả người sản xuất bên kia lại đổi ý, mang một đám người đến nháo sự, nói đoàn phim Hàn Đông chiếm dụng sân bãi của họ.
"Đoàn phim các người quá bủn xỉn a? Cả trường quay cũng trộm?"
"Bọn ta thà rằng không không cần, cũng không thể cho các ngươi chiếm tiện nghi!"
"Phải đấy, da mặt thật là dày!"
"..."
Lỗ đạo diễn vốn thẳng tính, hơi kích động là dễ dàng trở mặt.
Vì thế, tranh chấp từ đấu miệng dần dần diễn biến thành võ đấu, nhân viên công tác hai bên quyền cước cùng xông vào. Lý Thượng luôn ra vẻ cố gắng khuyên can, nhưng người sản xuất bên này thái độ cường ngạnh, từ đầu đến cuối không chịu cúi đầu, đến cuối cùng lôi phóng viên tới.
Lý Thượng bất đắc dĩ nói với Hàn Đông: "Người bên chúng tôi quả thật có chút cố chấp, cậu đừng để trong lòng."
"Lỗi là của người sản xuất bên cậu, cậu chịu tội với tôi làm gì?"
"Tôi còn không phải sợ việc này ảnh hưởng tình cảm anh em sao?"
Hàn Đông hừ cười một tiếng, không nói gì.
Cuối cùng kết quả tranh chấp là thương lượng với đoàn phim Hàn Đông vô hiệu, tất cả nhân viên cùng đạo cụ đều phải rút khỏi studio.
Hôm sau, chuyện này liền được đăng lên báo.
Tin tức đưa tin tuy rằng chính là trình bày sự thật khách quan, nhưng luôn luôn ngấm ngầm đổ tội lên đoàn phim Hàn Đông. Dẫn đến tin tức vừa đăng trên mạng, bình luận đều nghiêng về một phía mà bênh vực đoàn phim Lý Thượng, thậm chí đều giận chó đánh mèo tới cả diễn viên.
"Đoàn phim này cũng quá ghê gớm đi? Quay không nổi thì đừng quay nữa!"
"Đều là quỷ, bên này cao cấp, bên kia xấu bạo phải không? (gào thét-ing) Chẳng lẽ hình ảnh cũng theo tính chất vốn có của đoàn phim sao?"
"Quả nhiên đối lập rõ ràng, tạo hình Lý Thiên Bang cũng quá đẹp trai đi?"
Rốt cục, chuyện này truyền tới tai người đầu tư.
Du Minh đêm đó liền nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Uy, chỉ là nghe thanh âm cũng có thể cảm giác được hắn cả người đầy lệ khí (giận dữ).
"Vì sao không nói cho tôi?"
Du Minh vẫn thản nhiên, "Không phải đã biết sao?"
"Tôi là hỏi em, lúc ấy vìcái gì không nói với tôi? ! ! !"
/240
|