Mấy phút đồng hồ sau, Vương Trung Đỉnh rốt cục hướng ra ngoài mở miệng.
"Nhị Lôi, gọi Hàn Đông tới cho tôi."
"Cái này... cậu ấy tới rồi." Đã âm mưu từ trước Nhị Lôi đồng chí trực tiếp đẩy Hàn Đông vào trong phòng.
Tính ra hai người đã hơn một tuần không có cùng một chỗ rồi, hơn nữa sau khi xem video, Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt rất co tư thế muốn ăn thịt người.
"Giải thích đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông nhếch miệng cười, "Anh không biết là chiêu này đặc biệt cấp lực sao? Ha ha ha ha ha..."
(cấp lực: lợi hại, mạnh mẽ đạt hiệu quả ngoài mong đợi,)
"Một nam nhi mặc nữ trang chạy khắp nơi đắc ý, có cái gì cấp lực?" Vương Trung Đỉnh nghẹn rồi.
Hàn Đông lại tiến lên trước, nửa người trên ghé lên bàn làm việc, mông dâm đãng cà kheo, cười tủm tỉm, trong ánh mắt lộ ra một cỗ hư hỏng.
"Nhưng trên mặt của anh rõ ràng viết Tán thưởng!"
Mắt Vương Trung Đỉnh cứ như vậy trừng Hàn Đông, thật lâu không nói được lời nào.
Hàn Đông có chút chột dạ, nhưng cẩu móng vuốt vẫn luồn vào vạt áo sơmi Vương Trung Đỉnh, vuốt ve cơ bụng như khiêu khích.
Vương Trung Đỉnh một phen nắm lấy cổ tay của hắn, lực mạnh kinh người.
Hàn Đông thăm dò hỏi: "Giận thật sao?"
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không báo trước hôn một cái lên miệng hắn, động tác siêu cấp thần tốc.
Chờ Hàn Đông kịp phản ứng, phát hiện mặt Vương Trung Đỉnh vẫn như trước lạnh băng, giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa hề phát sinh qua.
"Qua bên kia úp mặt vào tường." Vương Trung Đỉnh hoàn toàn đem Hàn Đông phân loại cùng cấp bậc với Tây Tây.
Hàn Đông vẻ mặt khó hiểu, "Anh không phải mới vừa nãy còn hôn người ta sao? Sao lại bắt em phạt đứng rồi?"
"Ai hôn em?" Vương Trung Đỉnh quả nhiên chết không nhận trướng.
Hàn Đông nóng nảy, "Không phải như vậy, anh vừa rồi rõ ràng..."
"Đó là ảo giác của em." Vương Trung Đỉnh ngữ khí cao ngạo, "Em đã làm ra cái loại chuyện thất đức này tôi còn thân mật với em? Tôi không đánh em chính là chuyện tốt!"
Cũng lật mặt quá nhanh đi... Hàn Đông vẻ mặt ấm ức, năm nay đều lưu hành bắt chước ta sao?
"Đi, đến bên kia tự kiểm điểm đi!" Giọng điệu không thể phản kháng.
Nói là nói như vậy, kỳ thật Vương Trung Đỉnh là hi vọng Hàn Đông phản kháng, hắn cãi lại là Vương Trung Đỉnh có thể thuận thế làm tới...
Kết quả, Hàn Đông thế nhưng lại phá lệ bị chấn trụ, không nói một tiếng đi đến góc tường đứng nghiêm, thân hình thẳng tắp như côn.
Vương Trung Đỉnh nâng trán, như thế nào lại nghe lời như vậy đây?
Qua một lúc, Hàn Đông đột nhiên xoay người lại nói: "Em kiểm điểm xong rồi."
Vương Trung Đỉnh căng thẳng trong lòng, đặc biệt lo lắng Hàn Đông sẽ nói ra một tràng thấu tình đạt lý, biết sai liền sửa.
"Em phát hiện em quá thông minh, lúc ấy nói ở phía tây, không hề có tính toán gì, lại trực tiếp dẫn hắn đến bãi rác. Chuyện này cần cái nhìn sâu sắc cùng tài năng kiểm soát rất mạnh mới có thể làm được?" Hàn Đông quả nhiên là vợ tốt của Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh tiếp một câu, "Tôi thấy em không cần quay về ký túc xá nữa, đứng ở đây một đêm đi!"
Kết quả, Hàn Đông quả quyết cự tuyệt, không hề có ý thương lượng.
"Em phải về ký túc xá."
Vương Trung Đỉnh lần này là giận thật, "Làm sao lại phải về?"
"Minh nhi như bây giờ, bên người không thể không có người."
"Cậu ta thích em sao?" Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi.
Hàn Đông trong lòng cả kinh, ngài đây cũng biết sao?
Kết quả, Vương Trung Đỉnh rất nhanh tiếp một câu, "Nếu cậu ta không có thích em, em có về ký túc xá hay không đối với cậu ta mà nói có ý nghĩa sao?"
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua trong lòng Hàn Đông.
Toàn bộ người của công ty đều nghĩ anh không ưa tôi, anh lại nghĩ Du Minh không ưa tôi, tôi đây hèn mọn lắm sao?
"Đừng gây họa cho người ta, ngoan ngoãn ở đây kiểm điểm đi!"
Vương Trung Đỉnh đã ám chỉ rõ ràng đến thế. Hàn Đông vẫn cắn răng cự tuyệt.
Trong lòng hắn vẫn giữ chủ nghĩa đại nam tử mạnh mẽ, sợ người ta nói hắn trọng sắc khinh bạn.
"Em phải về, bằng không rất lo lắng."
Nói xong, Hàn Đông đầu cũng không quay lại đi thẳng một mạch.
...
Du Minh vốn dĩ đã ngủ, kết quả lại bị điện thoại của Hàn Đông đánh thức. Từ lúc Hàn Đông vừa đi, cậu liền hoàn toàn không ngủ được, vô cớ lồng ngực lại lần nữa cảm thấy khó chịu.
Du Minh phát hiện ra hiện tại Hàn Đông tựa như dưỡng khí của mình.
Có hắn, bản thân còn có thể cơ bản duy trì sinh tồn, không ở cạnh hắn tựa như đã chết.
Cho nên, một khắc Du Minh nghe được cửa phòng lần thứ hai vang lên kia, trong lòng có loại cảm động khó nói thành lời.
Hàn Đông ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trước hết đến thăm dò tình hình Du Minh. Thấy cậu vẫn bình yên vô sự nằm trên giường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi ra ngoài, Du Minh liền mở miệng.
"Nói cho cậu một việc."
Hàn Đông sửng sốt, "Cậu đã tỉnh a?"
"Ừ."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Ngày mai có thể tôi phải về đoàn phim rồi."
Hàn Đông bấm đốt ngón tay một chút, "Ngày mai không được, ngày mai cậu không nên ra ngoài, dễ gặp tiểu nhân."
Du Minh hoàn toàn không tin hắn, "Tôi không thể để cho cả đoàn trên dưới trăm người chờ một mình tôi."
Hàn Đông do dự chốc lát, nói: "Cậu có thể ra ngoài, nhưng nhất định phải có tôi đi cùng."
"Cậu không có việc gì sao?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nhìn xuống điện thoại, "Tạm thời chưa ai báo việc gì cho tôi."
Du Minh không nói gì, xem như đồng ý rồi.
...
Ngày hôm sau, Phùng Tuấn mặt mày hớn hở đi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, kết quả nhìn trúng ngay một gương mặt cực điểm âm u.
"Làm sao vậy?" Phùng Tuấn không nhớ ra công ty có chuyện gì có thể làm cho Vương Trung Đỉnh bực bội như vậy.
Vương Trung Đỉnh không trả lời, hỏi thẳng, "Chuyện gì?"
Phùng Tuấn nói: "Hàn Đông ở liên hoan phim Venice có một phân đoạn trên thảm đỏ được Anmani nhìn trúng, đối phương muốn mời cậu ta làm người phát ngôn đại diện Trung Quốc, mở màn tuần tời trang cùng các người mẫu nam."
Nghe được tin này, sắc mặt Vương Trung Đỉnh rốt cục dịu đi một chút, không uổng công nửa năm này y dụng tâm lương khổ a!
Phòng quần áo của Hàn Đông gần như đều là nhãn hiệu Armani, mỗi lần hắn tham dự thảm đỏ cỡ lớn, trang phục đều là do Vương Trung Đỉnh tự mình phối hợp. Hàng này còn tiếc rẻ siêu sao người ta bỏ ra hơn mười vạn thuê các loại nhãn hiệu cao cấp chỉ để trình diễn trên thảm đỏ, không biết chính chính mình tất cả đã bị thay thế bằng đồ còn cao cấp hơn.
Trung thành như thế hơn nữa điều kiện bản thân siêu phàm, rốt cục cũng thu hút được Anmani, quyết định chọn hắn vào vị trí nam đại diện của Châu Á.
"Có cần gọi điện thoại thông báo cho cậu ta tin tức này không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Tùy cậu."
Phùng Tuấn nhìn không được nữa rồi, Hàn Đông người ta đã làm ra thành tích lớn như vậy, tốt xấu gì cũng nên cho chút khẳng định a!
Hàn Đông đang trên đường đến đoàn phim cùng Du Minh, liền nhận được điện thoại của Phùng Tuấn.
"Cuối tuần có một họp báo của thời trang, công ty chúng ta hợp tác cùng với thương hiệu quốc tế nổi tiếng, lập tức tới công ty chuẩn bị."
Không ngờ, Hàn Đông lại nói: "Không phải cuối tuần mới tổ chức sao? Chuẩn bị sớm như vậy làm gì?"
"Chỉ là gọi cậu đến đây một chuyến, tôi bàn bạc trước với cậu."
"Thật ngại, hôm nay tôi không có thời gian."
Nói xong, Hàn Đông trực tiếp cúp máy.
Ta phi... Phùng Tuấn quả thực muốn mắng người, lúc không nên bình tĩnh lại bình tĩnh, lúc nên bình tĩnh thì cậu lại hưng phấn, chẳng thể trách bị Vương tổng chán ghét!
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh mới vừa dịu đi một chút lại bởi vì một trận điện thoại này mà chìm xuống, không cần phải nói, Hàn Đông khẳng định tự mình đa tình đòi đi đến đoàn phim cùng Du Minh rồi.
"Có cần gọi lại không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh mắng: "Khỏi phản ứng đến hắn!"
...
Bên kia Du Minh cũng hỏi Hàn Đông: "Là công ty tìm cậu có việc a?"
"Không phải chuyện lớn, cái gì buổi trình diễn thời trang, cái gì hợp tác, tóm lại là đi catwalk thôi."
Du Minh nói: "Hay là cậu đi xem đi, nói không chừng có thể là mời cậu làm đại sứ."
"Cái rắm! Lần trước có một thương hiệu muốn mời tôi làm đại sứ, Vương Trung Đỉnh lập tức từ chối, anh ta chỉ không muốn thấy tôi nổi tiếng!"
Du Minh còn muốn nói, Hàn Đông trực tiếp đình chỉ.
"Ngày hôm nay nói gì cũng phải đi cùng cậu, đừng hy vọng đuổi được tôi đi."
Hàn Đông một mặt là sợ Du Minh bị làm khó dễ, mặt khác là muốn xem bộ dạng Tôn Mục bị chỉnh đến thế nào.
10 phút sau, hai người tới studio.
Đáng tiếc là, không hề phát hiện bộ dạng kinh sợ, đến chỉ thấy tâm tình Tôn Mục đã khôi phục được như cũ, vẫn cùng trợ lý tán gẫu.
"Ngày hôm nay đại suất ca kia không có tới..." Bĩu môi tỏ vẻ rất không vui vẻ.
Trợ lý cười: "Cậu không phải đã nhìn trúng người ta rồi đi?"
Tôn Mục hừ một tiếng, "Anh phải rõ ràng chút a, là hắn suốt ngày chạy đến đây, không phải tôi chủ động thông đồng được không?"
Trợ lý đang cười, đột nhiên thấy Hàn Đông đi đến, hưng phấn chọc chọc Tôn Mục, "Cậu xem, đây không phải là Mã linh sư diễn cùng phim với Du Minh sao? Tôi siêu cấp thích hắn."
"Thiết..." Tôn Mục không thèm liếc mắt nhìn Hàn Đông, "Có cái gì mà thích? Vai diễn kia ai diễn cũng có thể hồng."
"..."
Du Minh ngày hôm nay lại có cảnh diễn khổ bức.
Không chỉ cả quá trình đều phải quỳ, còn phải diễn bị một vị hoàng tử khác ngược đãi.
"Đừng cho là ta không biết ngươi đã làm những gì." Du Minh hung tợn nhìn vị hoàng tử kia.
Hoàng tử nắm tóc Du Minh chất vấn: "Ta đã làm những thứ gì? Ngươi nói xem! !"
Du Minh ngậm miệng không nói được lời nào.
Hàn Đông phát hiện kỹ năng biểu diễn của Du Minh đã khá hơn nhiều so với trước kia, không trách cậu đuổi đến cao hứng.
Kết quả, ngay khi chân hoàng tử kia đá lên ngực Du Minh, trong nháy mắt Du Minh thuận thế ngã xuống đất, đạo diễn NG.
Nhưng sau khi NG không phải đạo diễn sửa, mà là Tôn Mục đến chỗ hoàng tử kia khoa chân múa tay.
"Cậu như vậy căn bản không được, cậu muốn cho khán giả nhìn ra độ mạnh yếu, cần ngoan ra khinh rơi, tôi làm mẫu cho cậu một lần."
(ngoan ra khinh rơi: vung tay mạnh ra tay nhẹ)
Nói xong liền hung hăng nắm tóc Du Minh, "Ta đã làm cái gì? Ngươi nói xem!"
Từ góc độ của Hàn Đông, có thể rõ ràng nhìn ra Tôn Mục đang không ngừng nắm chặt tóc giả của Du Minh, nhưng lại túm đến tóc thật bên trong của cậu.
Ánh mắt Du Minh hung tợn chờ Tôn Mục.
Tôn Mục muốn từ trong ánh mắt này tìm được cảm xúc thừa không thuộc trong diễn xuất, nhưng mà thật sự không tìm được, trong nháy mắt giận dữ dâng lên khiến hắn đạp một cước lên ngực Du Minh.
Tiếp đó lại tỏ vẻ xin lỗi tiến lại đỡ Du Minh, "Thật ngại, do quá nhiệt tình."
Bàn tay Hàn Đông hung hăng nắm lại thành quyền, gặp ánh mắt cảnh cáo của Du Minh lại không cam lòng buông ra.
Lần thứ hai diễn, hoàng tử kia cũng không biết là vô tình hay cố ý, diễn xuất so với trước khi Tôn Mục chỉ đạo lại càng kém.
Đạo diễn không ngừng lắc đầu thở dài, Tôn Mục nhanh bước mấy bước đến phía trước, hung hăng nắm tóc Du Minh, tiếp đó lại đá thêm một cước.
"Như thế này cũng không làm được sao?" Lớn tiếng giận dữ mắng mỏ hoàng tử kia.
Tròng mắt Hàn Đông đều bị bức đỏ rồi.
Vương Trung Đỉnh trên đường trở về, trùng hợp đi qua studio kia.
Nhị Lôi nhịn không được nhắc nhở: "Vương tổng, ngày hôm nay Du Minh lại có cảnh quay, muốn đi tham ban không?"
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói gì, Phùng Tuấn mở miệng trước.
"Cái này cần phải hỏi sao? Cũng không phải vai diễn quan trọng gì, hơn nữa cũng không phải công ty chúng ta đầu tư."
Nhị Lôi gật gật đầu, "Được."
Kết quả vừa nói xong, Nhị Lôi liền lái xe đi vào.
"Nha? Cậu có vấn đề gì a?" Phùng Tuấn giận.
Nhị Lôi chạy một mạch đến chỗ Du Minh đang quay, mới mạnh mẽ phanh lại, "Ai u, tôi hồ đồ rồi. Thật ngại, Vương tổng, tôi lập tức lái trở về."
"Bỏ đi." Vương Trung Đỉnh bày ra vẻ không thể làm gì khác, "Đi xem đi."
Phùng Tuấn oán hận trừng mắt với Nhị Lôi, "Cậu gần đây sao lại cứ thế này a? Đầu óc bị lừa đá sao?"
Nhị Lôi vẫn là vẻ mặt không nặng không nhẹ.
Tôn Mục lần thứ ba "Làm mẫu", trực tiếp đá Du Minh đến ngã sấp trên mặt đất.
Hàn Đông cũng nhịn không được nữa, liền bay lên đạp một cước lên lưng gã.
Tôn Mục lảo đảo một cái rồi quỳ rạp xuống.
Studio lại rối loạn.
Bảo tiêu vốn muốn đem Hàn Đông "Thỉnh" đi ra ngoài, nhưng Hàn Đông là thần tượng của hắn, hình nền máy tính của hắn vẫn là ảnh hai người thuần gia môn nhân chụp ảnh chung, hắn như thế nào xuống tay được a?
Sau lại liền ứng biến gọi một nhóm người ngăn cản Tôn Mục, Tôn Mục chửi ầm lên.
"Ngươi mẹ kiếp có tư cách gì đánh ta a?"
"Có chút nhũ danh liền không biết mình là ai nữa a! Lợi hại nửa ngày không phải cũng chỉ là nam phối hợp diễn sao?"
"Trước kia lúc cái mông Du Minh vẫn quý giá, tên cẩu nhà ngươi còn có thể theo ở phía sau ăn mấy bao rác rưởi. Hiện tại hắn đã tự thân khó bảo toàn, ngươi mẹ kiếp còn nịnh bợ cái quái gì a!"
"Đừng cho là ta không biết ngươi ở công ty đó nháo đến có bao nhiêu thảm, Vương tổng có bao nhiêu chán ghét ngươi. Lão tử hiện tại phun ngươi một ngụm nước miếng, Vương tổng nói không chừng còn muốn thượng ta!"
"Nhị Lôi, gọi Hàn Đông tới cho tôi."
"Cái này... cậu ấy tới rồi." Đã âm mưu từ trước Nhị Lôi đồng chí trực tiếp đẩy Hàn Đông vào trong phòng.
Tính ra hai người đã hơn một tuần không có cùng một chỗ rồi, hơn nữa sau khi xem video, Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt rất co tư thế muốn ăn thịt người.
"Giải thích đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông nhếch miệng cười, "Anh không biết là chiêu này đặc biệt cấp lực sao? Ha ha ha ha ha..."
(cấp lực: lợi hại, mạnh mẽ đạt hiệu quả ngoài mong đợi,)
"Một nam nhi mặc nữ trang chạy khắp nơi đắc ý, có cái gì cấp lực?" Vương Trung Đỉnh nghẹn rồi.
Hàn Đông lại tiến lên trước, nửa người trên ghé lên bàn làm việc, mông dâm đãng cà kheo, cười tủm tỉm, trong ánh mắt lộ ra một cỗ hư hỏng.
"Nhưng trên mặt của anh rõ ràng viết Tán thưởng!"
Mắt Vương Trung Đỉnh cứ như vậy trừng Hàn Đông, thật lâu không nói được lời nào.
Hàn Đông có chút chột dạ, nhưng cẩu móng vuốt vẫn luồn vào vạt áo sơmi Vương Trung Đỉnh, vuốt ve cơ bụng như khiêu khích.
Vương Trung Đỉnh một phen nắm lấy cổ tay của hắn, lực mạnh kinh người.
Hàn Đông thăm dò hỏi: "Giận thật sao?"
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không báo trước hôn một cái lên miệng hắn, động tác siêu cấp thần tốc.
Chờ Hàn Đông kịp phản ứng, phát hiện mặt Vương Trung Đỉnh vẫn như trước lạnh băng, giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa hề phát sinh qua.
"Qua bên kia úp mặt vào tường." Vương Trung Đỉnh hoàn toàn đem Hàn Đông phân loại cùng cấp bậc với Tây Tây.
Hàn Đông vẻ mặt khó hiểu, "Anh không phải mới vừa nãy còn hôn người ta sao? Sao lại bắt em phạt đứng rồi?"
"Ai hôn em?" Vương Trung Đỉnh quả nhiên chết không nhận trướng.
Hàn Đông nóng nảy, "Không phải như vậy, anh vừa rồi rõ ràng..."
"Đó là ảo giác của em." Vương Trung Đỉnh ngữ khí cao ngạo, "Em đã làm ra cái loại chuyện thất đức này tôi còn thân mật với em? Tôi không đánh em chính là chuyện tốt!"
Cũng lật mặt quá nhanh đi... Hàn Đông vẻ mặt ấm ức, năm nay đều lưu hành bắt chước ta sao?
"Đi, đến bên kia tự kiểm điểm đi!" Giọng điệu không thể phản kháng.
Nói là nói như vậy, kỳ thật Vương Trung Đỉnh là hi vọng Hàn Đông phản kháng, hắn cãi lại là Vương Trung Đỉnh có thể thuận thế làm tới...
Kết quả, Hàn Đông thế nhưng lại phá lệ bị chấn trụ, không nói một tiếng đi đến góc tường đứng nghiêm, thân hình thẳng tắp như côn.
Vương Trung Đỉnh nâng trán, như thế nào lại nghe lời như vậy đây?
Qua một lúc, Hàn Đông đột nhiên xoay người lại nói: "Em kiểm điểm xong rồi."
Vương Trung Đỉnh căng thẳng trong lòng, đặc biệt lo lắng Hàn Đông sẽ nói ra một tràng thấu tình đạt lý, biết sai liền sửa.
"Em phát hiện em quá thông minh, lúc ấy nói ở phía tây, không hề có tính toán gì, lại trực tiếp dẫn hắn đến bãi rác. Chuyện này cần cái nhìn sâu sắc cùng tài năng kiểm soát rất mạnh mới có thể làm được?" Hàn Đông quả nhiên là vợ tốt của Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh tiếp một câu, "Tôi thấy em không cần quay về ký túc xá nữa, đứng ở đây một đêm đi!"
Kết quả, Hàn Đông quả quyết cự tuyệt, không hề có ý thương lượng.
"Em phải về ký túc xá."
Vương Trung Đỉnh lần này là giận thật, "Làm sao lại phải về?"
"Minh nhi như bây giờ, bên người không thể không có người."
"Cậu ta thích em sao?" Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi.
Hàn Đông trong lòng cả kinh, ngài đây cũng biết sao?
Kết quả, Vương Trung Đỉnh rất nhanh tiếp một câu, "Nếu cậu ta không có thích em, em có về ký túc xá hay không đối với cậu ta mà nói có ý nghĩa sao?"
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua trong lòng Hàn Đông.
Toàn bộ người của công ty đều nghĩ anh không ưa tôi, anh lại nghĩ Du Minh không ưa tôi, tôi đây hèn mọn lắm sao?
"Đừng gây họa cho người ta, ngoan ngoãn ở đây kiểm điểm đi!"
Vương Trung Đỉnh đã ám chỉ rõ ràng đến thế. Hàn Đông vẫn cắn răng cự tuyệt.
Trong lòng hắn vẫn giữ chủ nghĩa đại nam tử mạnh mẽ, sợ người ta nói hắn trọng sắc khinh bạn.
"Em phải về, bằng không rất lo lắng."
Nói xong, Hàn Đông đầu cũng không quay lại đi thẳng một mạch.
...
Du Minh vốn dĩ đã ngủ, kết quả lại bị điện thoại của Hàn Đông đánh thức. Từ lúc Hàn Đông vừa đi, cậu liền hoàn toàn không ngủ được, vô cớ lồng ngực lại lần nữa cảm thấy khó chịu.
Du Minh phát hiện ra hiện tại Hàn Đông tựa như dưỡng khí của mình.
Có hắn, bản thân còn có thể cơ bản duy trì sinh tồn, không ở cạnh hắn tựa như đã chết.
Cho nên, một khắc Du Minh nghe được cửa phòng lần thứ hai vang lên kia, trong lòng có loại cảm động khó nói thành lời.
Hàn Đông ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trước hết đến thăm dò tình hình Du Minh. Thấy cậu vẫn bình yên vô sự nằm trên giường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi ra ngoài, Du Minh liền mở miệng.
"Nói cho cậu một việc."
Hàn Đông sửng sốt, "Cậu đã tỉnh a?"
"Ừ."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Ngày mai có thể tôi phải về đoàn phim rồi."
Hàn Đông bấm đốt ngón tay một chút, "Ngày mai không được, ngày mai cậu không nên ra ngoài, dễ gặp tiểu nhân."
Du Minh hoàn toàn không tin hắn, "Tôi không thể để cho cả đoàn trên dưới trăm người chờ một mình tôi."
Hàn Đông do dự chốc lát, nói: "Cậu có thể ra ngoài, nhưng nhất định phải có tôi đi cùng."
"Cậu không có việc gì sao?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nhìn xuống điện thoại, "Tạm thời chưa ai báo việc gì cho tôi."
Du Minh không nói gì, xem như đồng ý rồi.
...
Ngày hôm sau, Phùng Tuấn mặt mày hớn hở đi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, kết quả nhìn trúng ngay một gương mặt cực điểm âm u.
"Làm sao vậy?" Phùng Tuấn không nhớ ra công ty có chuyện gì có thể làm cho Vương Trung Đỉnh bực bội như vậy.
Vương Trung Đỉnh không trả lời, hỏi thẳng, "Chuyện gì?"
Phùng Tuấn nói: "Hàn Đông ở liên hoan phim Venice có một phân đoạn trên thảm đỏ được Anmani nhìn trúng, đối phương muốn mời cậu ta làm người phát ngôn đại diện Trung Quốc, mở màn tuần tời trang cùng các người mẫu nam."
Nghe được tin này, sắc mặt Vương Trung Đỉnh rốt cục dịu đi một chút, không uổng công nửa năm này y dụng tâm lương khổ a!
Phòng quần áo của Hàn Đông gần như đều là nhãn hiệu Armani, mỗi lần hắn tham dự thảm đỏ cỡ lớn, trang phục đều là do Vương Trung Đỉnh tự mình phối hợp. Hàng này còn tiếc rẻ siêu sao người ta bỏ ra hơn mười vạn thuê các loại nhãn hiệu cao cấp chỉ để trình diễn trên thảm đỏ, không biết chính chính mình tất cả đã bị thay thế bằng đồ còn cao cấp hơn.
Trung thành như thế hơn nữa điều kiện bản thân siêu phàm, rốt cục cũng thu hút được Anmani, quyết định chọn hắn vào vị trí nam đại diện của Châu Á.
"Có cần gọi điện thoại thông báo cho cậu ta tin tức này không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Tùy cậu."
Phùng Tuấn nhìn không được nữa rồi, Hàn Đông người ta đã làm ra thành tích lớn như vậy, tốt xấu gì cũng nên cho chút khẳng định a!
Hàn Đông đang trên đường đến đoàn phim cùng Du Minh, liền nhận được điện thoại của Phùng Tuấn.
"Cuối tuần có một họp báo của thời trang, công ty chúng ta hợp tác cùng với thương hiệu quốc tế nổi tiếng, lập tức tới công ty chuẩn bị."
Không ngờ, Hàn Đông lại nói: "Không phải cuối tuần mới tổ chức sao? Chuẩn bị sớm như vậy làm gì?"
"Chỉ là gọi cậu đến đây một chuyến, tôi bàn bạc trước với cậu."
"Thật ngại, hôm nay tôi không có thời gian."
Nói xong, Hàn Đông trực tiếp cúp máy.
Ta phi... Phùng Tuấn quả thực muốn mắng người, lúc không nên bình tĩnh lại bình tĩnh, lúc nên bình tĩnh thì cậu lại hưng phấn, chẳng thể trách bị Vương tổng chán ghét!
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh mới vừa dịu đi một chút lại bởi vì một trận điện thoại này mà chìm xuống, không cần phải nói, Hàn Đông khẳng định tự mình đa tình đòi đi đến đoàn phim cùng Du Minh rồi.
"Có cần gọi lại không?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh mắng: "Khỏi phản ứng đến hắn!"
...
Bên kia Du Minh cũng hỏi Hàn Đông: "Là công ty tìm cậu có việc a?"
"Không phải chuyện lớn, cái gì buổi trình diễn thời trang, cái gì hợp tác, tóm lại là đi catwalk thôi."
Du Minh nói: "Hay là cậu đi xem đi, nói không chừng có thể là mời cậu làm đại sứ."
"Cái rắm! Lần trước có một thương hiệu muốn mời tôi làm đại sứ, Vương Trung Đỉnh lập tức từ chối, anh ta chỉ không muốn thấy tôi nổi tiếng!"
Du Minh còn muốn nói, Hàn Đông trực tiếp đình chỉ.
"Ngày hôm nay nói gì cũng phải đi cùng cậu, đừng hy vọng đuổi được tôi đi."
Hàn Đông một mặt là sợ Du Minh bị làm khó dễ, mặt khác là muốn xem bộ dạng Tôn Mục bị chỉnh đến thế nào.
10 phút sau, hai người tới studio.
Đáng tiếc là, không hề phát hiện bộ dạng kinh sợ, đến chỉ thấy tâm tình Tôn Mục đã khôi phục được như cũ, vẫn cùng trợ lý tán gẫu.
"Ngày hôm nay đại suất ca kia không có tới..." Bĩu môi tỏ vẻ rất không vui vẻ.
Trợ lý cười: "Cậu không phải đã nhìn trúng người ta rồi đi?"
Tôn Mục hừ một tiếng, "Anh phải rõ ràng chút a, là hắn suốt ngày chạy đến đây, không phải tôi chủ động thông đồng được không?"
Trợ lý đang cười, đột nhiên thấy Hàn Đông đi đến, hưng phấn chọc chọc Tôn Mục, "Cậu xem, đây không phải là Mã linh sư diễn cùng phim với Du Minh sao? Tôi siêu cấp thích hắn."
"Thiết..." Tôn Mục không thèm liếc mắt nhìn Hàn Đông, "Có cái gì mà thích? Vai diễn kia ai diễn cũng có thể hồng."
"..."
Du Minh ngày hôm nay lại có cảnh diễn khổ bức.
Không chỉ cả quá trình đều phải quỳ, còn phải diễn bị một vị hoàng tử khác ngược đãi.
"Đừng cho là ta không biết ngươi đã làm những gì." Du Minh hung tợn nhìn vị hoàng tử kia.
Hoàng tử nắm tóc Du Minh chất vấn: "Ta đã làm những thứ gì? Ngươi nói xem! !"
Du Minh ngậm miệng không nói được lời nào.
Hàn Đông phát hiện kỹ năng biểu diễn của Du Minh đã khá hơn nhiều so với trước kia, không trách cậu đuổi đến cao hứng.
Kết quả, ngay khi chân hoàng tử kia đá lên ngực Du Minh, trong nháy mắt Du Minh thuận thế ngã xuống đất, đạo diễn NG.
Nhưng sau khi NG không phải đạo diễn sửa, mà là Tôn Mục đến chỗ hoàng tử kia khoa chân múa tay.
"Cậu như vậy căn bản không được, cậu muốn cho khán giả nhìn ra độ mạnh yếu, cần ngoan ra khinh rơi, tôi làm mẫu cho cậu một lần."
(ngoan ra khinh rơi: vung tay mạnh ra tay nhẹ)
Nói xong liền hung hăng nắm tóc Du Minh, "Ta đã làm cái gì? Ngươi nói xem!"
Từ góc độ của Hàn Đông, có thể rõ ràng nhìn ra Tôn Mục đang không ngừng nắm chặt tóc giả của Du Minh, nhưng lại túm đến tóc thật bên trong của cậu.
Ánh mắt Du Minh hung tợn chờ Tôn Mục.
Tôn Mục muốn từ trong ánh mắt này tìm được cảm xúc thừa không thuộc trong diễn xuất, nhưng mà thật sự không tìm được, trong nháy mắt giận dữ dâng lên khiến hắn đạp một cước lên ngực Du Minh.
Tiếp đó lại tỏ vẻ xin lỗi tiến lại đỡ Du Minh, "Thật ngại, do quá nhiệt tình."
Bàn tay Hàn Đông hung hăng nắm lại thành quyền, gặp ánh mắt cảnh cáo của Du Minh lại không cam lòng buông ra.
Lần thứ hai diễn, hoàng tử kia cũng không biết là vô tình hay cố ý, diễn xuất so với trước khi Tôn Mục chỉ đạo lại càng kém.
Đạo diễn không ngừng lắc đầu thở dài, Tôn Mục nhanh bước mấy bước đến phía trước, hung hăng nắm tóc Du Minh, tiếp đó lại đá thêm một cước.
"Như thế này cũng không làm được sao?" Lớn tiếng giận dữ mắng mỏ hoàng tử kia.
Tròng mắt Hàn Đông đều bị bức đỏ rồi.
Vương Trung Đỉnh trên đường trở về, trùng hợp đi qua studio kia.
Nhị Lôi nhịn không được nhắc nhở: "Vương tổng, ngày hôm nay Du Minh lại có cảnh quay, muốn đi tham ban không?"
Vương Trung Đỉnh còn chưa nói gì, Phùng Tuấn mở miệng trước.
"Cái này cần phải hỏi sao? Cũng không phải vai diễn quan trọng gì, hơn nữa cũng không phải công ty chúng ta đầu tư."
Nhị Lôi gật gật đầu, "Được."
Kết quả vừa nói xong, Nhị Lôi liền lái xe đi vào.
"Nha? Cậu có vấn đề gì a?" Phùng Tuấn giận.
Nhị Lôi chạy một mạch đến chỗ Du Minh đang quay, mới mạnh mẽ phanh lại, "Ai u, tôi hồ đồ rồi. Thật ngại, Vương tổng, tôi lập tức lái trở về."
"Bỏ đi." Vương Trung Đỉnh bày ra vẻ không thể làm gì khác, "Đi xem đi."
Phùng Tuấn oán hận trừng mắt với Nhị Lôi, "Cậu gần đây sao lại cứ thế này a? Đầu óc bị lừa đá sao?"
Nhị Lôi vẫn là vẻ mặt không nặng không nhẹ.
Tôn Mục lần thứ ba "Làm mẫu", trực tiếp đá Du Minh đến ngã sấp trên mặt đất.
Hàn Đông cũng nhịn không được nữa, liền bay lên đạp một cước lên lưng gã.
Tôn Mục lảo đảo một cái rồi quỳ rạp xuống.
Studio lại rối loạn.
Bảo tiêu vốn muốn đem Hàn Đông "Thỉnh" đi ra ngoài, nhưng Hàn Đông là thần tượng của hắn, hình nền máy tính của hắn vẫn là ảnh hai người thuần gia môn nhân chụp ảnh chung, hắn như thế nào xuống tay được a?
Sau lại liền ứng biến gọi một nhóm người ngăn cản Tôn Mục, Tôn Mục chửi ầm lên.
"Ngươi mẹ kiếp có tư cách gì đánh ta a?"
"Có chút nhũ danh liền không biết mình là ai nữa a! Lợi hại nửa ngày không phải cũng chỉ là nam phối hợp diễn sao?"
"Trước kia lúc cái mông Du Minh vẫn quý giá, tên cẩu nhà ngươi còn có thể theo ở phía sau ăn mấy bao rác rưởi. Hiện tại hắn đã tự thân khó bảo toàn, ngươi mẹ kiếp còn nịnh bợ cái quái gì a!"
"Đừng cho là ta không biết ngươi ở công ty đó nháo đến có bao nhiêu thảm, Vương tổng có bao nhiêu chán ghét ngươi. Lão tử hiện tại phun ngươi một ngụm nước miếng, Vương tổng nói không chừng còn muốn thượng ta!"
/240
|