Vương Trung Đỉnh ngồi ở văn phòng suốt một đêm.
Trước kia cũng không thể lý giải phim tình yêu vì sao đắt khách như thế, cảm giác nhân vật nam bởi vì tình yêu mà biểu hiện ra sự yếu đuối khổ sở chỉ là vì muốn câu khán giả nữ. Cảm giác nam nhân chân chính sẽ không như vậy, sẽ không bị vấn đề này giày vò đến sống không bằng chết.
Nhưng nếu hiện tại ngoài cửa vang lên tiếng sha sha quen thuộc, y nhất định sẽ khóc.
Bên ngoài từ đêm tối chuyển đến ban ngày, tâm Vương Trung Đỉnh cũng từ luống cuống trở nên trầm tĩnh.
Chưa bao giờ có bình tĩnh như vậy.
Có lẽ là trải qua một trận mất tích này của Hàn Đông, phát hiện toàn bộ khó khăn đều đã không đủ khiến cho mình sợ hãi nữa.
Giờ này khắc này, Vương Trung Đỉnh lại hồi tưởng lại ngày hôm qua lớn tiếng đòi Vương Hải Chí, phát hiện trăm ngàn sơ hở.
Nếu như từ đầu đến đuôi đều là Vương Hải Chí trù hoạch, vậy lão ngay từ đầu tại sao phải lập nhiều cơ như vậy? Để làm gì không trực tiếp vạch ra giấy chứng nhận có vấn đề?
Mặt khác, tới thời điểm "chứng cứ phạm tội" này lộ ra, vẻ mặt của lão rõ ràng không giống từ lâu đã có chuẩn bị, rất nhiều lí do thoái thác cùng giải thích nghe cũng rất miễn cưỡng.
Cho nên, Vương Trung Đỉnh đánh giá cao bản lĩnh của lão.
Lão chỉ là đề phòng Vương Trung Đỉnh, cũng không rõ Vương Trung Đỉnh đến tột cùng nắm giữ bao nhiêu chứng cứ phạm tội.
Chỉ có tài liệu cục công an kia là ngay từ đầu đã chuẩn bị xong.
Lão biết là sau khi Hàn Đông mất tích, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ tìm tới cửa, cho nên cố ý chế tạo một cái Đạo Hỏa Tác như vậy. Như vậy vô luận Vương Trung Đỉnh chưởng nói ra bao nhiêu chứng cớ, lão cũng có thể dùng phần này hóa giải nguy cơ, gán cho Vương Trung Đỉnh rắp tâm bất lương.
Vương Trung Đỉnh bởi vì cảm xúc lo lắng cho Hàn Đông không khống chế được, lão liền nhân cơ hội hỗn loạn, khiến tất cả mọi người chú ý lão vô tội, mượn lần này gạt bỏ mọi cáo buộc lúc trước.
...
Đang nghĩ ngợi, Phùng Tuấn đẩy cửa vào.
"Vương tổng, tôi đã tra qua, bất động này sản được chứng minh là mới bổ sung trước đó."
Quả nhiên... Lão là gần đây mới có ý thức phòng bị.
Phùng Tuấn lại nói: "Cái này chứng minh toàn bộ chứng cứ phạm tội chúng ta điều tra lúc trước đều cũng có ảnh hưởng, bất quá lão rất có thể sẽ ở mấy ngày nay bổ phễu."
"Không sợ lão bổ phễu, chỉ sợ lão không bổ." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
Phùng Tuấn nháy mắt hiểu ý, "Tôi lập tức điều động nhân công, lần này nhất định phải tìm ra hiện hành của lão!"
"Đợi đã!" Vương Trung Đỉnh đột nhiên gọi Phùng Tuấn lại.
Phùng Tuấn khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ là trên mặt mơ hồ lộ ra một cỗ lo lắng.
Phùng Tuấn minh bạch rồi, Vương Trung Đỉnh là lo lắng Hàn Đông vẫn còn trong tay Vương Hải Chí, chọc giận lão sẽ bất lợi đối với Hàn Đông.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Tôi đi mở cửa."
Phùng Tuấn mới vừa mở cửa liền ngây ngẩn, Nhị Lôi dắt một đứa bé đứng ở bên ngoài, đứa bé kia có cảm giác vô cùng giống Hàn Đông.
"Đây là..." Phùng Tuấn hỏi.
Nhị Lôi cũng không hiểu rõ tình huống, chỉ thuật lại nguyên văn: "Nó nói nó muốn Trung Trung."
"Trung Trung?" Phùng Tuấn không kịp phản ứng.
Nhị Lôi lau mồ hôi, "Chính là Vương tổng."
"Á..."
Tây Tây chạy đến Vương Trung Đỉnh bên người, Vương Trung Đỉnh một tay ôm nó lên trên đùi.
"Con có thể gọi ba ba rồi."
Vương Trung Đỉnh hiện tại đã không lòng dạ nào mà "Tị hiềm" nữa. (tránh hiềm nghi)
Nhị Lôi cùng Phùng Tuấn ở bên cạnh đồng thời hít sâu một hơi, hoả tốc vọt ra ngoài cửa nghị luận sôi nổi.
"Vương tổng cũng quá cái kia đi? Nhìn trúng Hàn Đông ngu ngốc như vậy còn chưa tính, lại có thể ngay cả cậu ta có nhi đồng cũng có thể chịu được." Phùng Tuấn lại bắt đầu tức giận bất bình.
Nhị Lôi hỏi: "Làm sao cậu biết đây là con trai Hàn Đông?"
"Vô nghĩa, cùng một khuôn đúc ra! Hơn nữa vừa rồi Vương tổng cũng nói, con có thể gọi ta là ba ba rồi. Vì cái gì có thể gọi? Cũng bởi vì nó là nhi tử của Hàn Đông a!"
Nhị Lôi cảm thấy rất có đạo lý, "Ai ~ đứa nhỏ này cũng quá đáng thương."
"Sao con lại tới đây ?" Vương Trung Đỉnh hỏi Tây Tây.
Tây Tây nói: "Tự mình ngồi xe tới."
"Lái xe biết nơi này?"
"Xem lời này nói!" Tiểu tay của Tây Tây vươn lên, "Đại gia nghiệp của chúng ta, ai mà không biết?"
Vương Trung Đỉnh nhiều ngày như vậy cuối cùng cười được một chút.
Tây Tây còn nói: "Ba ba, chúng ta phụ tử đồng tâm, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, hôn Tây Tây một ngụm.
"Về phần đuôi sam thúc thúc, để chú ấy ngủ ngon đi!" Tây Tây lại bồi thêm một câu.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Tây Tây, "Cái gì ngủ ngon?"
Tây Tây hừ một tiếng, "Con đêm qua có mơ thấy đuôi sam thúc thúc, chú ấy trốn ở gầm giường người ta ngủ ngon."
"Sau đó thì sao? Ngủ thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi
"Ngủ đến rất ngon, một chút cũng không cần người lo lắng!"
Không biết vì sao, lo lắng trong lòng Vương Trung Đỉnh đột nhiên vơi đi rất nhiều. Có lẽ Hàn Đông thật sự không có ở chỗ Vương Hải Chí, có lẽ hắn là muốn đề phòng chính mình bị lấy ra làm áp chế, cho nên mới tìm nơi tuyệt đối an toàn trốn tránh.
Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh trước mắt lệnh gọi Phùng Tuấn, để cho mọi người an tâm xuống tay.
Không đến hai ngày, Phùng Tuấn trước sau sáu lần cử báo với ban giám đốc Vương Hải Chí không vi phạm quy định. Trong đó có bốn lần là công bố hiện trường, có liên quan đến vụ án bộ trưởng tài vụ lúc ấy bị giải đến luật sư. Nhóm cổ đông liên hợp lại kháng nghị, yêu cầu ban giám đốc đẩy Vương Hải Chí khỏi chức vụ chủ tịch, nghiêm trị hành vi vi phạm quy định này.
Vương Hải Chí mới đầu áp dụng thái độ né tránh, sau lại thấy không thể, mới mời dự họp công khai giải thích. Nhưng bởi vì phát biểu sai điều quá nhiều, logic không thông, khiến cho dư thương lên án công khai càng kịch liệt. Tình hình lão và Y Lộ cũng theo đó bị lôi ra ánh sáng, nháy mắt bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Trò chuyện một lát trời liền đã tối.
Vương thẩm đi đến cửa sổ nhìn qua, hướng bằng hữu nói: "Trời mưa rồi, đêm nay chị ở lại đây đi."
"Phòng khách nhà cô không phải đổi thành phòng để áo mũ rồi sao?"
"Phía đông còn một phòng."
"A! Tôi như thế nào lại không biết?"
Vương thẩm vừa mở khóa vừa nói: "Đây chỉ là gian phòng nhỏ, thông thường khách sẽ ngủ ở phía tây kia."
"Cũng không nhỏ lắm!" Bằng hữu đi vào nhìn nhìn, "Được, tôi đây đêm nay liền ở đây đi."
"Tôi gọi dì quét tước một chút." Vương thẩm nói.
Bằng hữu vội xua tay, "Không cần không cần, rất sạch sẽ, tôi tùy tiện dọn dẹp một chút là được rồi."
"Vậy cũng phải đổi một bộ ga giường mới, chị chờ, tôi đi lấy cho chị."
Vương thẩm còn chưa đi được vài bước, chợt nghe đến một tiếng hét thảm thiết.
"A —— "
Vương thẩm vừa xoay người lại, liền thấy vị bằng hữu vẻ mặt hoảng sợ từ trong phòng vọt ra.
"Làm sao vậy" Vương thẩm hỏi.
Bằng hữu kinh hồn chưa định nói, "Vừa rồi lúc tôi kéo ga giường, dưới giường đột nhiên vươn ra một cái chân."
"Không thể nào?" Vương thẩm khó tin.
"Thật sự, tôi không lừa cô."
Vương thẩm bán tín bán nghi vào phòng, đi đến bên giường chậm rãi cúi người.
Nháy mắt kinh ngạc đến sững sờ!
Ở đây... Như thế nào lại chui ra một nữ nhân?
Ta phi! Rốt cục có người đến rồi! Hàn Đông dùng giọng nói rên rỉ như phá cồng nói: "Cho chút... Nước ..."
"Còn sống!" Bằng hữu kêu lên sợ hãi.
Vương thẩm coi như trấn định, bà kéo Hàn Đông ra ngoài. Phát hiện Hàn Đông bị trói gô lại, trên mặt bọc một tầng bụi, phỏng chừng đã ở dưới gầm giường không ít ngày rồi.
"Đem chén nước tới", Vương thẩm nói.
Bằng hữu rót nửa chén nước, đưa tới.
Vương thẩm phát hiện cổ Hàn Đông bị khăn lụa cuốn chặt lấy, sợ ảnh hưởng đến nuốt, liền giúp hắn gỡ xuống.
Kết quả vừa tháo xong, hai người đều ngây ngẩn.
Không ngờ là một nam nhân? !
Trong lòng Hàn Đông phải gọi là vô cùng cấp thiết rồi, đừng thất thần như vậy a! Trước tiên đem nước cho ta! Lão tử ba ngày rưỡi không uống nước rồi!
"Tôi biết rồi..." Sắc mặt Vương thẩm nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Bằng hữu giống như cũng ý thức được cái gì. Nhưng bà vẫn tận lực khuyên nhủ: "Có lẽ cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ".
Vương thẩm thực đã nghe không lọt bất cứ lời nào. Bà cố chấp vùn vụt tìm ở trong phòng. Cuối cùng xốc đệm chăn lên. Rốt cục đã phát hiện một chồng tài liệu chứng minh.
Chứng minh có tính dịch phích, chứng minh không có tiền sử bệnh tâm thần sử, chứng minh không có chứng cấm kỳ phãu thuật ngoại khoa.
Chứng minh người nhà không có ý kiến phản đối ...
Đầy đủ hơn mười loại tài liệu chứng minh để làm phẫu thuật chuyển giới! Còn có tấm ảnh khuôn mặt nhìn không rõ giới tính. Quả thực chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất!
"Vương Hải Chí. Ngươi thật không phải người bình thường!" Vương thẩm quăng cái chén đi lập tức chạy ra ngoài.
Mẹ kiếp! Ta còn chưa có được uống đâu! Ánh mắt Hàn Đông thống thiết.
Bằng hữu thở dài, cũng đi ra ngoài.
...
Khoảng 30 phút sau. Hàn Đông mơ hồ đang muốn ngủ. Đột nhiên nghe được ầm một tiếng cửa phòng bật mở.
"Tự ngươi xem!" Sắc mặt Vương thẩm xanh mét.
Vương Hải Chí quay đầu nhìn Hàn Đông, lập tức liền trợn tròn mắt.
"Người này như thế nào lại ở đây?"
"Tôi còn muốn hỏi ông đó ~" Vương thẩm vẻ mặt đùa cợt. "Quả nhiên chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất a!"
Vương Hải Chí đỏ mặt tía tai giải thích: "Nhất định là Vương Trung Đỉnh tiểu tử đó có ý định trả thù! Nó vẫn đối với việc tôi dùng tài liệu giả tố giác còn canh cánh trong lòng."
"Lần này là thật sự." Vương thẩm nói.
"Cái gì thật sự?"
Vương thẩm đem tài liệu chứng minh vứt lên ngực của lão.
Vương Hải Chí đầu tiên là sửng sốt. Rất nhanh kịp phản ứng."Tôi đã nói rồi đi? Cũng là bởi vì lần trước dùng đồ giả bị tôi vạch trần. Cho nên mới bổ cái thật."
"Ngày làm giấy tờ là từ trước lúc đó." Vương thẩm lẳng lặng thuyết.
Vương Hải Chí nghẹn lời.
Lão vạn lần không ngờ. Vốn dĩ lấy ra để tẩy trắng tội danh. Hiện tại lại thành tội nặng thêm một bậc!
"Ông có gì để nói không ?" Vương thẩm hỏi.
Ánh mắt Vương Hải Chí buồn bực quét qua Hàn Đông một cái. Nháy mắt rõ chân tướng rồi.
"Nhất định là chính tự hắn đưa tới cửa !"
Vương thẩm cười đến càng âm, "Cửa phòng kia vẫn luôn khóa kín, không hề có dấu vết bị phá. Xin hỏi dưới tình huống không có chìa khóa. Hắn là vào bằng cách nào?"
"Kỹ năng mộc của hắn đặc biệt cao siêu, nhắm hai mắt vẫn có thể mở ra được! Trước kia ở công ty từng biểu diễn qua, không tin tôi có thể cho bà xem video!" Vương Hải Chí hùng hồn lý lẽ.
Vương thẩm gật gật đầu, "Được. Tạm thời coi như thông qua. Vậy dây thừng trên người ở đâu ra? Nút thắt 'liên hoàn' này, 'kết ngũ hoa' này, cũng là tự hắn buộc đi?"
Lúc này Vương Hải Chí hoàn toàn không nói được lời nào nữa.
"Ông buộc thử một cái cho tôi xem! ! !" Vương thẩm rốt cục gầm lên giận dữ.
Đừng nói trói lại. Vương Hải Chí giải thích cũng giải thích không thông nổi.
Vương thẩm lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng lộ ra một nụ cười tao nhã với Vương Hải Chí.
"Cám ơn ông đã giúp tôi đưara quyết định!"
Trước kia cũng không thể lý giải phim tình yêu vì sao đắt khách như thế, cảm giác nhân vật nam bởi vì tình yêu mà biểu hiện ra sự yếu đuối khổ sở chỉ là vì muốn câu khán giả nữ. Cảm giác nam nhân chân chính sẽ không như vậy, sẽ không bị vấn đề này giày vò đến sống không bằng chết.
Nhưng nếu hiện tại ngoài cửa vang lên tiếng sha sha quen thuộc, y nhất định sẽ khóc.
Bên ngoài từ đêm tối chuyển đến ban ngày, tâm Vương Trung Đỉnh cũng từ luống cuống trở nên trầm tĩnh.
Chưa bao giờ có bình tĩnh như vậy.
Có lẽ là trải qua một trận mất tích này của Hàn Đông, phát hiện toàn bộ khó khăn đều đã không đủ khiến cho mình sợ hãi nữa.
Giờ này khắc này, Vương Trung Đỉnh lại hồi tưởng lại ngày hôm qua lớn tiếng đòi Vương Hải Chí, phát hiện trăm ngàn sơ hở.
Nếu như từ đầu đến đuôi đều là Vương Hải Chí trù hoạch, vậy lão ngay từ đầu tại sao phải lập nhiều cơ như vậy? Để làm gì không trực tiếp vạch ra giấy chứng nhận có vấn đề?
Mặt khác, tới thời điểm "chứng cứ phạm tội" này lộ ra, vẻ mặt của lão rõ ràng không giống từ lâu đã có chuẩn bị, rất nhiều lí do thoái thác cùng giải thích nghe cũng rất miễn cưỡng.
Cho nên, Vương Trung Đỉnh đánh giá cao bản lĩnh của lão.
Lão chỉ là đề phòng Vương Trung Đỉnh, cũng không rõ Vương Trung Đỉnh đến tột cùng nắm giữ bao nhiêu chứng cứ phạm tội.
Chỉ có tài liệu cục công an kia là ngay từ đầu đã chuẩn bị xong.
Lão biết là sau khi Hàn Đông mất tích, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ tìm tới cửa, cho nên cố ý chế tạo một cái Đạo Hỏa Tác như vậy. Như vậy vô luận Vương Trung Đỉnh chưởng nói ra bao nhiêu chứng cớ, lão cũng có thể dùng phần này hóa giải nguy cơ, gán cho Vương Trung Đỉnh rắp tâm bất lương.
Vương Trung Đỉnh bởi vì cảm xúc lo lắng cho Hàn Đông không khống chế được, lão liền nhân cơ hội hỗn loạn, khiến tất cả mọi người chú ý lão vô tội, mượn lần này gạt bỏ mọi cáo buộc lúc trước.
...
Đang nghĩ ngợi, Phùng Tuấn đẩy cửa vào.
"Vương tổng, tôi đã tra qua, bất động này sản được chứng minh là mới bổ sung trước đó."
Quả nhiên... Lão là gần đây mới có ý thức phòng bị.
Phùng Tuấn lại nói: "Cái này chứng minh toàn bộ chứng cứ phạm tội chúng ta điều tra lúc trước đều cũng có ảnh hưởng, bất quá lão rất có thể sẽ ở mấy ngày nay bổ phễu."
"Không sợ lão bổ phễu, chỉ sợ lão không bổ." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
Phùng Tuấn nháy mắt hiểu ý, "Tôi lập tức điều động nhân công, lần này nhất định phải tìm ra hiện hành của lão!"
"Đợi đã!" Vương Trung Đỉnh đột nhiên gọi Phùng Tuấn lại.
Phùng Tuấn khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ là trên mặt mơ hồ lộ ra một cỗ lo lắng.
Phùng Tuấn minh bạch rồi, Vương Trung Đỉnh là lo lắng Hàn Đông vẫn còn trong tay Vương Hải Chí, chọc giận lão sẽ bất lợi đối với Hàn Đông.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Tôi đi mở cửa."
Phùng Tuấn mới vừa mở cửa liền ngây ngẩn, Nhị Lôi dắt một đứa bé đứng ở bên ngoài, đứa bé kia có cảm giác vô cùng giống Hàn Đông.
"Đây là..." Phùng Tuấn hỏi.
Nhị Lôi cũng không hiểu rõ tình huống, chỉ thuật lại nguyên văn: "Nó nói nó muốn Trung Trung."
"Trung Trung?" Phùng Tuấn không kịp phản ứng.
Nhị Lôi lau mồ hôi, "Chính là Vương tổng."
"Á..."
Tây Tây chạy đến Vương Trung Đỉnh bên người, Vương Trung Đỉnh một tay ôm nó lên trên đùi.
"Con có thể gọi ba ba rồi."
Vương Trung Đỉnh hiện tại đã không lòng dạ nào mà "Tị hiềm" nữa. (tránh hiềm nghi)
Nhị Lôi cùng Phùng Tuấn ở bên cạnh đồng thời hít sâu một hơi, hoả tốc vọt ra ngoài cửa nghị luận sôi nổi.
"Vương tổng cũng quá cái kia đi? Nhìn trúng Hàn Đông ngu ngốc như vậy còn chưa tính, lại có thể ngay cả cậu ta có nhi đồng cũng có thể chịu được." Phùng Tuấn lại bắt đầu tức giận bất bình.
Nhị Lôi hỏi: "Làm sao cậu biết đây là con trai Hàn Đông?"
"Vô nghĩa, cùng một khuôn đúc ra! Hơn nữa vừa rồi Vương tổng cũng nói, con có thể gọi ta là ba ba rồi. Vì cái gì có thể gọi? Cũng bởi vì nó là nhi tử của Hàn Đông a!"
Nhị Lôi cảm thấy rất có đạo lý, "Ai ~ đứa nhỏ này cũng quá đáng thương."
"Sao con lại tới đây ?" Vương Trung Đỉnh hỏi Tây Tây.
Tây Tây nói: "Tự mình ngồi xe tới."
"Lái xe biết nơi này?"
"Xem lời này nói!" Tiểu tay của Tây Tây vươn lên, "Đại gia nghiệp của chúng ta, ai mà không biết?"
Vương Trung Đỉnh nhiều ngày như vậy cuối cùng cười được một chút.
Tây Tây còn nói: "Ba ba, chúng ta phụ tử đồng tâm, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, hôn Tây Tây một ngụm.
"Về phần đuôi sam thúc thúc, để chú ấy ngủ ngon đi!" Tây Tây lại bồi thêm một câu.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Tây Tây, "Cái gì ngủ ngon?"
Tây Tây hừ một tiếng, "Con đêm qua có mơ thấy đuôi sam thúc thúc, chú ấy trốn ở gầm giường người ta ngủ ngon."
"Sau đó thì sao? Ngủ thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi
"Ngủ đến rất ngon, một chút cũng không cần người lo lắng!"
Không biết vì sao, lo lắng trong lòng Vương Trung Đỉnh đột nhiên vơi đi rất nhiều. Có lẽ Hàn Đông thật sự không có ở chỗ Vương Hải Chí, có lẽ hắn là muốn đề phòng chính mình bị lấy ra làm áp chế, cho nên mới tìm nơi tuyệt đối an toàn trốn tránh.
Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh trước mắt lệnh gọi Phùng Tuấn, để cho mọi người an tâm xuống tay.
Không đến hai ngày, Phùng Tuấn trước sau sáu lần cử báo với ban giám đốc Vương Hải Chí không vi phạm quy định. Trong đó có bốn lần là công bố hiện trường, có liên quan đến vụ án bộ trưởng tài vụ lúc ấy bị giải đến luật sư. Nhóm cổ đông liên hợp lại kháng nghị, yêu cầu ban giám đốc đẩy Vương Hải Chí khỏi chức vụ chủ tịch, nghiêm trị hành vi vi phạm quy định này.
Vương Hải Chí mới đầu áp dụng thái độ né tránh, sau lại thấy không thể, mới mời dự họp công khai giải thích. Nhưng bởi vì phát biểu sai điều quá nhiều, logic không thông, khiến cho dư thương lên án công khai càng kịch liệt. Tình hình lão và Y Lộ cũng theo đó bị lôi ra ánh sáng, nháy mắt bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Trò chuyện một lát trời liền đã tối.
Vương thẩm đi đến cửa sổ nhìn qua, hướng bằng hữu nói: "Trời mưa rồi, đêm nay chị ở lại đây đi."
"Phòng khách nhà cô không phải đổi thành phòng để áo mũ rồi sao?"
"Phía đông còn một phòng."
"A! Tôi như thế nào lại không biết?"
Vương thẩm vừa mở khóa vừa nói: "Đây chỉ là gian phòng nhỏ, thông thường khách sẽ ngủ ở phía tây kia."
"Cũng không nhỏ lắm!" Bằng hữu đi vào nhìn nhìn, "Được, tôi đây đêm nay liền ở đây đi."
"Tôi gọi dì quét tước một chút." Vương thẩm nói.
Bằng hữu vội xua tay, "Không cần không cần, rất sạch sẽ, tôi tùy tiện dọn dẹp một chút là được rồi."
"Vậy cũng phải đổi một bộ ga giường mới, chị chờ, tôi đi lấy cho chị."
Vương thẩm còn chưa đi được vài bước, chợt nghe đến một tiếng hét thảm thiết.
"A —— "
Vương thẩm vừa xoay người lại, liền thấy vị bằng hữu vẻ mặt hoảng sợ từ trong phòng vọt ra.
"Làm sao vậy" Vương thẩm hỏi.
Bằng hữu kinh hồn chưa định nói, "Vừa rồi lúc tôi kéo ga giường, dưới giường đột nhiên vươn ra một cái chân."
"Không thể nào?" Vương thẩm khó tin.
"Thật sự, tôi không lừa cô."
Vương thẩm bán tín bán nghi vào phòng, đi đến bên giường chậm rãi cúi người.
Nháy mắt kinh ngạc đến sững sờ!
Ở đây... Như thế nào lại chui ra một nữ nhân?
Ta phi! Rốt cục có người đến rồi! Hàn Đông dùng giọng nói rên rỉ như phá cồng nói: "Cho chút... Nước ..."
"Còn sống!" Bằng hữu kêu lên sợ hãi.
Vương thẩm coi như trấn định, bà kéo Hàn Đông ra ngoài. Phát hiện Hàn Đông bị trói gô lại, trên mặt bọc một tầng bụi, phỏng chừng đã ở dưới gầm giường không ít ngày rồi.
"Đem chén nước tới", Vương thẩm nói.
Bằng hữu rót nửa chén nước, đưa tới.
Vương thẩm phát hiện cổ Hàn Đông bị khăn lụa cuốn chặt lấy, sợ ảnh hưởng đến nuốt, liền giúp hắn gỡ xuống.
Kết quả vừa tháo xong, hai người đều ngây ngẩn.
Không ngờ là một nam nhân? !
Trong lòng Hàn Đông phải gọi là vô cùng cấp thiết rồi, đừng thất thần như vậy a! Trước tiên đem nước cho ta! Lão tử ba ngày rưỡi không uống nước rồi!
"Tôi biết rồi..." Sắc mặt Vương thẩm nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm.
Bằng hữu giống như cũng ý thức được cái gì. Nhưng bà vẫn tận lực khuyên nhủ: "Có lẽ cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ".
Vương thẩm thực đã nghe không lọt bất cứ lời nào. Bà cố chấp vùn vụt tìm ở trong phòng. Cuối cùng xốc đệm chăn lên. Rốt cục đã phát hiện một chồng tài liệu chứng minh.
Chứng minh có tính dịch phích, chứng minh không có tiền sử bệnh tâm thần sử, chứng minh không có chứng cấm kỳ phãu thuật ngoại khoa.
Chứng minh người nhà không có ý kiến phản đối ...
Đầy đủ hơn mười loại tài liệu chứng minh để làm phẫu thuật chuyển giới! Còn có tấm ảnh khuôn mặt nhìn không rõ giới tính. Quả thực chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất!
"Vương Hải Chí. Ngươi thật không phải người bình thường!" Vương thẩm quăng cái chén đi lập tức chạy ra ngoài.
Mẹ kiếp! Ta còn chưa có được uống đâu! Ánh mắt Hàn Đông thống thiết.
Bằng hữu thở dài, cũng đi ra ngoài.
...
Khoảng 30 phút sau. Hàn Đông mơ hồ đang muốn ngủ. Đột nhiên nghe được ầm một tiếng cửa phòng bật mở.
"Tự ngươi xem!" Sắc mặt Vương thẩm xanh mét.
Vương Hải Chí quay đầu nhìn Hàn Đông, lập tức liền trợn tròn mắt.
"Người này như thế nào lại ở đây?"
"Tôi còn muốn hỏi ông đó ~" Vương thẩm vẻ mặt đùa cợt. "Quả nhiên chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất a!"
Vương Hải Chí đỏ mặt tía tai giải thích: "Nhất định là Vương Trung Đỉnh tiểu tử đó có ý định trả thù! Nó vẫn đối với việc tôi dùng tài liệu giả tố giác còn canh cánh trong lòng."
"Lần này là thật sự." Vương thẩm nói.
"Cái gì thật sự?"
Vương thẩm đem tài liệu chứng minh vứt lên ngực của lão.
Vương Hải Chí đầu tiên là sửng sốt. Rất nhanh kịp phản ứng."Tôi đã nói rồi đi? Cũng là bởi vì lần trước dùng đồ giả bị tôi vạch trần. Cho nên mới bổ cái thật."
"Ngày làm giấy tờ là từ trước lúc đó." Vương thẩm lẳng lặng thuyết.
Vương Hải Chí nghẹn lời.
Lão vạn lần không ngờ. Vốn dĩ lấy ra để tẩy trắng tội danh. Hiện tại lại thành tội nặng thêm một bậc!
"Ông có gì để nói không ?" Vương thẩm hỏi.
Ánh mắt Vương Hải Chí buồn bực quét qua Hàn Đông một cái. Nháy mắt rõ chân tướng rồi.
"Nhất định là chính tự hắn đưa tới cửa !"
Vương thẩm cười đến càng âm, "Cửa phòng kia vẫn luôn khóa kín, không hề có dấu vết bị phá. Xin hỏi dưới tình huống không có chìa khóa. Hắn là vào bằng cách nào?"
"Kỹ năng mộc của hắn đặc biệt cao siêu, nhắm hai mắt vẫn có thể mở ra được! Trước kia ở công ty từng biểu diễn qua, không tin tôi có thể cho bà xem video!" Vương Hải Chí hùng hồn lý lẽ.
Vương thẩm gật gật đầu, "Được. Tạm thời coi như thông qua. Vậy dây thừng trên người ở đâu ra? Nút thắt 'liên hoàn' này, 'kết ngũ hoa' này, cũng là tự hắn buộc đi?"
Lúc này Vương Hải Chí hoàn toàn không nói được lời nào nữa.
"Ông buộc thử một cái cho tôi xem! ! !" Vương thẩm rốt cục gầm lên giận dữ.
Đừng nói trói lại. Vương Hải Chí giải thích cũng giải thích không thông nổi.
Vương thẩm lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng lộ ra một nụ cười tao nhã với Vương Hải Chí.
"Cám ơn ông đã giúp tôi đưara quyết định!"
/240
|