Lỗ tai Thái Bằng tương đối linh mẫn, tiếng bước chân mới vừa vang lên ở cửa, tay gã lập tức từ trong quần Hàn Đông rút ra.
Hàn Đông lúc ấy còn thắc mắc, Thái Bằng không nhát gan như vậy đi? Nghe được một chút động tĩnh đã vội dừng lại sao? Không phù hợp tác phong của gã a!
Sự thật chứng minh Hàn Đông băn khoăn đúng.
Thái Bằng không phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy? Tay từ trong quần lấy ra thì đúng vậy, nhưng lại chuyển tới trên lưng Hàn Đông, chọn chỗ có máu buồn mà gãi.
Hàn Đông gì cũng không sợ, chỉ sợ cái này.
Bởi vì hắn môt khi bị chọc vào chỗ ngứa, nhất định sẽ nhịn không được mà cười. Một khi cười, ngữ khí chửi người kia liền hoàn toàn biến vị a.
Vương Trung Đỉnh vừa hay tiến vào ngay lúc đó. Tiếng cười mắng chỉ ở trên giường mới có thể phát ra, bất ngờ không phòng ngự truyền vào trong tai của y.
Tiếp theo, một gian cửa bị mở ra.
Hàn Đông vội vàng chạy ra ngoài, Thái Bằng nhân cơ hội gãi một cái cuối cùng trên lưng hắn.
Vì thế cảnh tượng Vương Trung Đỉnh nhìn thấy, chính là Hàn Đông vui đùa ầm ĩ nhảy ra từ một chỗ, đỏ ửng vì giãy dụa quá độ nổi lên còn chưa hoàn toàn rút đi. Thái Bằng ở ngay phía sau hắn tươi cười, hình ảnh kia cực kỳ giống tư thế liếc mắt đưa tình giữa người yêu.
Hàn Đông gặp phải gương mặt hàn khí bức người của Vương Trung Đỉnh, cả người đều cứng lại.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, Vương Trung Đỉnh cũng không có vung quyền với hắn như bình thường. Y cứ như vậy yên lặng nhìn Thái Bằng, trong ánh mắt mang theo hung ác nham hiểm khiến cho người ta nói không nên lời.
Hàn Đông nhìn vào ánh mắt Vương Trung Đỉnh, trong lòng liền minh bạch xong rồi, hiểu lầm kia lớn rồi.
Thái Bằng thì giống như không có việc gì, nghênh ngang đi qua bên người Vương Trung Đỉnh. Giống như bởi vì không thể đến một hồi võ đấu cùng y mà hơi có vẻ tiếc nuối.
Buồng vệ sinh chỉ còn lại Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh căn bản không hề cho Hàn Đông cơ hội cợt nhả, liền "Một đòn" đánh lui hắn.
"Tôi biết đây là sự tình do gã cố ý khơi mào, cũng biết em không phải cố ý, nhưng tôi vẫn không thể tiêu tan." Vương Trung Đỉnh đem ánh mắt ngang tàng chuyển về phía Hàn Đông, "Để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền đi thẳng không quay đầu lại.
Hàn Đông đi đến trước bồn rửa tay, một lần lại một lần rửa mặt. Từ lúc ban đầu nhẹ nhàng lau, càng về sau hung hăng chà xát, rồi đến nhịn không được lao ra khỏi buồng vệ sinh, hướng về văn phòng Vương Trung Đỉnh gầm lên một tiếng.
"Không xuất hiện thì không xuất hiện, ngươi cho là lão tử rời khỏi ngươi sống không được a? ! ! !"
Nói xong, Hàn Đông tựu lấy một tư thế "Khó chịu trong lòng, muốn đi tìm chết" vào thang máy....
Đêm khuya, quán bar, Hàn Đông cùng Du Minh lãng mạn đối ẩm.
Du Minh đã sớm nhìn thấu Hàn Đông, hàng này không chịu chút tổn thương thì không bao giờ nhớ đến mình.
Vì tránh cho hắn lại đòi sống đòi chết, mang mấy lời cằn nhằn kia chuyển cho mình, Du Minh liền rẽ ra đề tài tán gẫu khác.
"Cậu thực tính toán cho Lý Thượng tiến tổ a?"
Hàn Đông không hề có chút đùa giỡn, "Trong kịch bản có một nhân vật chính là đặc biệt vì hắn mà viết."
"Vô cùng hung ác?" Du Minh tò mò hỏi.
Hàn Đông lắc đầu, "Không, là một người rất có tính tranh luận."
"Đây chẳng phải là nhân vật so với Hạ Dương Trác còn nổi bật hơn? Phải biết rằng nhân vật có tranh luận là dễ dàng hỏa nhất."
Hàn Đông gật gật đầu, "Hẳn đi."
"Cậu sao phải mở cho hắn một con đường tốt như vậy?" Du Minh không nghĩ ra.
Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Vì kiếm tiền thôi, cái vai diễn kia rất thích hợp với hắn."
"Kiếm tiền? Kiếm cho ai? Cho Vương tổng sao?"
Hàn Đông nói: "Cho chính mình."
"Ít giỡn, cậu thì chiếm tỉ lệ đầu tư bao nhiêu? Phòng vé mười triệu cũng chưa chắc có đến 500 ngàn đi?"
"Tôi không cần năm trăm ngàn, một trăm ngàn là đủ rồi."
"Cần một trăm ngàn để làm gì?"
"Mua nhà."
"Như thế nào đột nhiên có ý nghĩ này?"
Hàn Đông đem chén rượu đặt thật mạnh lên quầy bar, "Nam nhân không nhà chính là con mẹ nó không có khí phách! Suốt ngày ở lại cái nhà kia, khiến cho tôi giống như con rể đến ở nhà vợ."
Du Minh không biết là nên cười hay khóc, cậu xác định là nhà vợ sao?
Trên đường về, Du Minh hỏi Hàn Đông: "Cậu chắc chắn muốn cho Hạ Dương Trác diễn vai chính ?
"Đúng a, làm sao vậy?"
Du Minh lắc đầu, không nói gì.
"Cậu sẽ không phải cũng lo lắng cậu ta đoạt nổi bật của tôi đi?"
"Không lo lắng." Du Minh thủy chung tin tưởng không hề dao động đối với Hàn Đông, "Không ai có thể giành nổi bật của cậu."
Hàn Đông thắc mắc, "Vậy sao cậu còn muốn hỏi?"
"Chỉ là muốn xác định."
"Xác định cái gì?"
Du Minh mặt lạnh, tâm lại lửa nóng.
Xác định chúng ta lại có thể sớm chiều ở chung, kề vai chiến đấu giống như năm trước vậy.
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông một đầu đáp xuống trên giường thổi phồng, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
"Đã lâu không có ngủ ở trên giường lớn này rồi."Kỳ thật Du Minh cũng đã lâu không ngủ ở phòng của mình, tay vỗ về cái tiểu hang ổ mình đã từng ngủ một giấc liền đến mười mấy giờ kia, trong lòng lại càng hoài niệm vô hạn.
"Giúp tôi một việc gấp." Hàn Đông đột nhiên nói.
Du Minh hỏi: "Gấp cái gì?"
"Nếu nửa đêm cậu nghe được cửa phòng tôi mở, mau chạy đến đây ngăn cản tôi nghe thấy không?"
Du Minh một giọng điệu người trong nghề trả lời: "Tôi ngăn không được."
"Tôi dạy cho cậu một phương pháp, cậu đến lúc đó cứ mặt lạnh nói với tôi 'Vì để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đừng xuất hiện trước mặt tôi'. Nghe những lời này, tôi nhất định sẽ thành thành thật thật trở về phòng của mình."
Du Minh tức giận, "Dựa vào cái gì mỗi lần y thiếu nợ cậu, đều là tôi tới trả a?"
"Giúp tôi một lần cuối cùng, tôi thật sự không muốn đi tìm anh ta, nhờ nhờ a." Hàn Đông khẩn cầu.
"Cậu không muốn đi tìm hắn sao còn mộng du?"
"Tôi đây chẳng phải vì để ngừa vạn nhất sao?"
Du Minh mặt lạnh lỗ mãng một câu "Lười quản" trở về phòng của mình.
Hàn Đông am hiểu sâu sắc tính tình Vương Trung Đỉnh, đối với Du Minh cũng rõ như lòng bàn tay. Trong mắt hắn, hai hàng này chỉ khác nhau công thụ, không có khác biệt thuộc tính, nói chuyện và làm việc đều không thuộc một tuyến. (lời nói không ứng với việc làm)
Vì thế, hắn phóng tâm mà đi ngủ.
Kết quả là, Du Minh vẫn phải quản.
Không chỉ có quản, mà là tận chức tận trách.
Từ khi nghe được câu "Nếu nửa đêm cậu nghe thấy cửa phòng tôi mở ..." kia của Hàn Đông. Bắt đầu, liền biết cửa phòng Hàn Đông nhất định sẽ không một tiếng vang.
Quả nhiên, đêm hôm khuya khoắt, Hàn Đông lặng yên không một tiếng động từ phòng của mình lẻn ra.
May mắn Du Minh vẫn luôn ngồi ở ghế salon bên ngoài đợi, nếu không tuyệt đối sẽ bị gia hỏa khôn ngoan này lợi dụng sơ hở.
Vì thế, cậu ho nhẹ một tiếng, học giọng điệu Vương Trung Đỉnh nói: "Để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đứng xuất hiện trước mặt tôi."
Cước bộ Hàn Đông mạnh mẽ dừng lại.
Cho dù đang nhắm mắt, Du Minh cũng có thể cảm giác được trong mắt của hắn nồng đậm thương tâm.
Vốn trước đó Du Minh không có cảm giác gì đối với những lời này, kết quả chứng kiến Hàn Đông xoay người trở về phòng, đột nhiên cảm thấy rất ngược tâm.
Đổi lại là "hảo khuê mật" bình thường, lúc đó phải sớm đến chỗ tên "tra nam" kia bênh vực rồi.
(hảo khuê mật: bạn thân)
(tra nam: thằng con trai xấu xa)
Nhưng Du Minh hoàn toàn tương phản, cậu không nói cho Vương Trung Đỉnh, không hiếm lạ gì cái loại gọi là đau lòng này. Cậu thà rằng cứ để Vương Trung Đỉnh nghẹn, giận đến cuối cùng phát hiện là chính mình sai.
Ai bảo hai ta thuộc tính giống nhau đi.
Như Du Minh suy nghĩ, Vương Trung Đỉnh đúng là ở trong nhà tự nghẹn.
Một màn lúc ban ngày còn dai dẳng ở trong đầu y, y có thể khắc chế chính mình không nghĩ đến trong thời gian ngắn kia bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng mà y khó có thể khắc chế chính mình xuyên tạc hàm ý trong tiếng cười lúc ấy của Hàn Đông.
Mỗi khi nhớ tới, lại khó nhịn nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể lột một lớp da của hắn.
Nhưng loại oán hận này lại hình thành một loại phản ứng quỷ dị, bình thường tách ra một ngày có lẽ chỉ là nhớ, hiện tại lại thành... đặc biệt mong nhớ.
Cố tình y lại là con số khống.
Người khác nhớ một người, có lẽ nhớ đến mái tóc. Nhưng Vương Trung Đỉnh lại ngay cả đầu Hàn Đông có bao nhiêu lọn tóc, mỗi lọn trước khi ngủ hướng bên nào, tỉnh lại hướng bên nào cũng biết.
Nghĩ như vậy, liền hoàn toàn không dừng được.
Đang rối rắm, cửa đột nhiên vang lên.
Ngực Vương Trung Đỉnh chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía cửa.
Tóc quăn vẫn là cái đầu tóc quăn kia, đuôi thỏ vẫn là cái đuôi thỏ kia, hốc mắt sâu vẫn là cái hốc mắt sâu kia, ngay cả y phục trên người cũng ...
Chỉ tiếc, rút nhỏ đi một số.
"Làm sao con lại có bộ quần áo giống như Hàn Đông?" Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay mới phát hiện.
Tây Tây nói: "Bởi vì là quần áo phụ tử a, đuôi sam thúc thúc mua."
Vương Trung Đỉnh vừa nghe lời này trong lòng càng nghẹn, hai người các ngươi mặc y phục phụ tử, coi ta là cái gì?
Tây Tây giải thích nói: "Y phục phụ tử chỉ có hai kiện, cho nên chú ấy mặc ba sẽ không có."
Vương Trung Đỉnh chán nản, "Không thể mua hai cặp sao? Hai người chúng ta một người một bộ, con hai bộ không được sao?"
"Chính là như vậy con cũng sẽ muốn tìm bạn cho mình."
Vương Trung Đỉnh, "... Bỏ đi, hai người các ngươi mặc đi."
Hàn Đông lúc ấy còn thắc mắc, Thái Bằng không nhát gan như vậy đi? Nghe được một chút động tĩnh đã vội dừng lại sao? Không phù hợp tác phong của gã a!
Sự thật chứng minh Hàn Đông băn khoăn đúng.
Thái Bằng không phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy? Tay từ trong quần lấy ra thì đúng vậy, nhưng lại chuyển tới trên lưng Hàn Đông, chọn chỗ có máu buồn mà gãi.
Hàn Đông gì cũng không sợ, chỉ sợ cái này.
Bởi vì hắn môt khi bị chọc vào chỗ ngứa, nhất định sẽ nhịn không được mà cười. Một khi cười, ngữ khí chửi người kia liền hoàn toàn biến vị a.
Vương Trung Đỉnh vừa hay tiến vào ngay lúc đó. Tiếng cười mắng chỉ ở trên giường mới có thể phát ra, bất ngờ không phòng ngự truyền vào trong tai của y.
Tiếp theo, một gian cửa bị mở ra.
Hàn Đông vội vàng chạy ra ngoài, Thái Bằng nhân cơ hội gãi một cái cuối cùng trên lưng hắn.
Vì thế cảnh tượng Vương Trung Đỉnh nhìn thấy, chính là Hàn Đông vui đùa ầm ĩ nhảy ra từ một chỗ, đỏ ửng vì giãy dụa quá độ nổi lên còn chưa hoàn toàn rút đi. Thái Bằng ở ngay phía sau hắn tươi cười, hình ảnh kia cực kỳ giống tư thế liếc mắt đưa tình giữa người yêu.
Hàn Đông gặp phải gương mặt hàn khí bức người của Vương Trung Đỉnh, cả người đều cứng lại.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, Vương Trung Đỉnh cũng không có vung quyền với hắn như bình thường. Y cứ như vậy yên lặng nhìn Thái Bằng, trong ánh mắt mang theo hung ác nham hiểm khiến cho người ta nói không nên lời.
Hàn Đông nhìn vào ánh mắt Vương Trung Đỉnh, trong lòng liền minh bạch xong rồi, hiểu lầm kia lớn rồi.
Thái Bằng thì giống như không có việc gì, nghênh ngang đi qua bên người Vương Trung Đỉnh. Giống như bởi vì không thể đến một hồi võ đấu cùng y mà hơi có vẻ tiếc nuối.
Buồng vệ sinh chỉ còn lại Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh căn bản không hề cho Hàn Đông cơ hội cợt nhả, liền "Một đòn" đánh lui hắn.
"Tôi biết đây là sự tình do gã cố ý khơi mào, cũng biết em không phải cố ý, nhưng tôi vẫn không thể tiêu tan." Vương Trung Đỉnh đem ánh mắt ngang tàng chuyển về phía Hàn Đông, "Để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền đi thẳng không quay đầu lại.
Hàn Đông đi đến trước bồn rửa tay, một lần lại một lần rửa mặt. Từ lúc ban đầu nhẹ nhàng lau, càng về sau hung hăng chà xát, rồi đến nhịn không được lao ra khỏi buồng vệ sinh, hướng về văn phòng Vương Trung Đỉnh gầm lên một tiếng.
"Không xuất hiện thì không xuất hiện, ngươi cho là lão tử rời khỏi ngươi sống không được a? ! ! !"
Nói xong, Hàn Đông tựu lấy một tư thế "Khó chịu trong lòng, muốn đi tìm chết" vào thang máy....
Đêm khuya, quán bar, Hàn Đông cùng Du Minh lãng mạn đối ẩm.
Du Minh đã sớm nhìn thấu Hàn Đông, hàng này không chịu chút tổn thương thì không bao giờ nhớ đến mình.
Vì tránh cho hắn lại đòi sống đòi chết, mang mấy lời cằn nhằn kia chuyển cho mình, Du Minh liền rẽ ra đề tài tán gẫu khác.
"Cậu thực tính toán cho Lý Thượng tiến tổ a?"
Hàn Đông không hề có chút đùa giỡn, "Trong kịch bản có một nhân vật chính là đặc biệt vì hắn mà viết."
"Vô cùng hung ác?" Du Minh tò mò hỏi.
Hàn Đông lắc đầu, "Không, là một người rất có tính tranh luận."
"Đây chẳng phải là nhân vật so với Hạ Dương Trác còn nổi bật hơn? Phải biết rằng nhân vật có tranh luận là dễ dàng hỏa nhất."
Hàn Đông gật gật đầu, "Hẳn đi."
"Cậu sao phải mở cho hắn một con đường tốt như vậy?" Du Minh không nghĩ ra.
Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Vì kiếm tiền thôi, cái vai diễn kia rất thích hợp với hắn."
"Kiếm tiền? Kiếm cho ai? Cho Vương tổng sao?"
Hàn Đông nói: "Cho chính mình."
"Ít giỡn, cậu thì chiếm tỉ lệ đầu tư bao nhiêu? Phòng vé mười triệu cũng chưa chắc có đến 500 ngàn đi?"
"Tôi không cần năm trăm ngàn, một trăm ngàn là đủ rồi."
"Cần một trăm ngàn để làm gì?"
"Mua nhà."
"Như thế nào đột nhiên có ý nghĩ này?"
Hàn Đông đem chén rượu đặt thật mạnh lên quầy bar, "Nam nhân không nhà chính là con mẹ nó không có khí phách! Suốt ngày ở lại cái nhà kia, khiến cho tôi giống như con rể đến ở nhà vợ."
Du Minh không biết là nên cười hay khóc, cậu xác định là nhà vợ sao?
Trên đường về, Du Minh hỏi Hàn Đông: "Cậu chắc chắn muốn cho Hạ Dương Trác diễn vai chính ?
"Đúng a, làm sao vậy?"
Du Minh lắc đầu, không nói gì.
"Cậu sẽ không phải cũng lo lắng cậu ta đoạt nổi bật của tôi đi?"
"Không lo lắng." Du Minh thủy chung tin tưởng không hề dao động đối với Hàn Đông, "Không ai có thể giành nổi bật của cậu."
Hàn Đông thắc mắc, "Vậy sao cậu còn muốn hỏi?"
"Chỉ là muốn xác định."
"Xác định cái gì?"
Du Minh mặt lạnh, tâm lại lửa nóng.
Xác định chúng ta lại có thể sớm chiều ở chung, kề vai chiến đấu giống như năm trước vậy.
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông một đầu đáp xuống trên giường thổi phồng, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
"Đã lâu không có ngủ ở trên giường lớn này rồi."Kỳ thật Du Minh cũng đã lâu không ngủ ở phòng của mình, tay vỗ về cái tiểu hang ổ mình đã từng ngủ một giấc liền đến mười mấy giờ kia, trong lòng lại càng hoài niệm vô hạn.
"Giúp tôi một việc gấp." Hàn Đông đột nhiên nói.
Du Minh hỏi: "Gấp cái gì?"
"Nếu nửa đêm cậu nghe được cửa phòng tôi mở, mau chạy đến đây ngăn cản tôi nghe thấy không?"
Du Minh một giọng điệu người trong nghề trả lời: "Tôi ngăn không được."
"Tôi dạy cho cậu một phương pháp, cậu đến lúc đó cứ mặt lạnh nói với tôi 'Vì để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đừng xuất hiện trước mặt tôi'. Nghe những lời này, tôi nhất định sẽ thành thành thật thật trở về phòng của mình."
Du Minh tức giận, "Dựa vào cái gì mỗi lần y thiếu nợ cậu, đều là tôi tới trả a?"
"Giúp tôi một lần cuối cùng, tôi thật sự không muốn đi tìm anh ta, nhờ nhờ a." Hàn Đông khẩn cầu.
"Cậu không muốn đi tìm hắn sao còn mộng du?"
"Tôi đây chẳng phải vì để ngừa vạn nhất sao?"
Du Minh mặt lạnh lỗ mãng một câu "Lười quản" trở về phòng của mình.
Hàn Đông am hiểu sâu sắc tính tình Vương Trung Đỉnh, đối với Du Minh cũng rõ như lòng bàn tay. Trong mắt hắn, hai hàng này chỉ khác nhau công thụ, không có khác biệt thuộc tính, nói chuyện và làm việc đều không thuộc một tuyến. (lời nói không ứng với việc làm)
Vì thế, hắn phóng tâm mà đi ngủ.
Kết quả là, Du Minh vẫn phải quản.
Không chỉ có quản, mà là tận chức tận trách.
Từ khi nghe được câu "Nếu nửa đêm cậu nghe thấy cửa phòng tôi mở ..." kia của Hàn Đông. Bắt đầu, liền biết cửa phòng Hàn Đông nhất định sẽ không một tiếng vang.
Quả nhiên, đêm hôm khuya khoắt, Hàn Đông lặng yên không một tiếng động từ phòng của mình lẻn ra.
May mắn Du Minh vẫn luôn ngồi ở ghế salon bên ngoài đợi, nếu không tuyệt đối sẽ bị gia hỏa khôn ngoan này lợi dụng sơ hở.
Vì thế, cậu ho nhẹ một tiếng, học giọng điệu Vương Trung Đỉnh nói: "Để cho tôi tỉnh táo lại, xin em mấy ngày nay đứng xuất hiện trước mặt tôi."
Cước bộ Hàn Đông mạnh mẽ dừng lại.
Cho dù đang nhắm mắt, Du Minh cũng có thể cảm giác được trong mắt của hắn nồng đậm thương tâm.
Vốn trước đó Du Minh không có cảm giác gì đối với những lời này, kết quả chứng kiến Hàn Đông xoay người trở về phòng, đột nhiên cảm thấy rất ngược tâm.
Đổi lại là "hảo khuê mật" bình thường, lúc đó phải sớm đến chỗ tên "tra nam" kia bênh vực rồi.
(hảo khuê mật: bạn thân)
(tra nam: thằng con trai xấu xa)
Nhưng Du Minh hoàn toàn tương phản, cậu không nói cho Vương Trung Đỉnh, không hiếm lạ gì cái loại gọi là đau lòng này. Cậu thà rằng cứ để Vương Trung Đỉnh nghẹn, giận đến cuối cùng phát hiện là chính mình sai.
Ai bảo hai ta thuộc tính giống nhau đi.
Như Du Minh suy nghĩ, Vương Trung Đỉnh đúng là ở trong nhà tự nghẹn.
Một màn lúc ban ngày còn dai dẳng ở trong đầu y, y có thể khắc chế chính mình không nghĩ đến trong thời gian ngắn kia bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng mà y khó có thể khắc chế chính mình xuyên tạc hàm ý trong tiếng cười lúc ấy của Hàn Đông.
Mỗi khi nhớ tới, lại khó nhịn nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể lột một lớp da của hắn.
Nhưng loại oán hận này lại hình thành một loại phản ứng quỷ dị, bình thường tách ra một ngày có lẽ chỉ là nhớ, hiện tại lại thành... đặc biệt mong nhớ.
Cố tình y lại là con số khống.
Người khác nhớ một người, có lẽ nhớ đến mái tóc. Nhưng Vương Trung Đỉnh lại ngay cả đầu Hàn Đông có bao nhiêu lọn tóc, mỗi lọn trước khi ngủ hướng bên nào, tỉnh lại hướng bên nào cũng biết.
Nghĩ như vậy, liền hoàn toàn không dừng được.
Đang rối rắm, cửa đột nhiên vang lên.
Ngực Vương Trung Đỉnh chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía cửa.
Tóc quăn vẫn là cái đầu tóc quăn kia, đuôi thỏ vẫn là cái đuôi thỏ kia, hốc mắt sâu vẫn là cái hốc mắt sâu kia, ngay cả y phục trên người cũng ...
Chỉ tiếc, rút nhỏ đi một số.
"Làm sao con lại có bộ quần áo giống như Hàn Đông?" Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay mới phát hiện.
Tây Tây nói: "Bởi vì là quần áo phụ tử a, đuôi sam thúc thúc mua."
Vương Trung Đỉnh vừa nghe lời này trong lòng càng nghẹn, hai người các ngươi mặc y phục phụ tử, coi ta là cái gì?
Tây Tây giải thích nói: "Y phục phụ tử chỉ có hai kiện, cho nên chú ấy mặc ba sẽ không có."
Vương Trung Đỉnh chán nản, "Không thể mua hai cặp sao? Hai người chúng ta một người một bộ, con hai bộ không được sao?"
"Chính là như vậy con cũng sẽ muốn tìm bạn cho mình."
Vương Trung Đỉnh, "... Bỏ đi, hai người các ngươi mặc đi."
/240
|