Lý Thanh Nguyệt nghe xong muốn chui xuống đất nàng đường đường là tam công chúa một nước làm sao chấp nhận được truyện này nếu như truyền đi nàng nhất định không dám ra đường.
- Coi như ta xui xẻo.
Long Thắng Thiên nhìn nàng ném thanh linh thạch trên bàn sao đó dặm chân bỏ đi một bộ ta không quen biết làm hắn trong lòng buồn cười sao đó cũng không thu thức ăn nữa lập tức đuổi theo.
- Thanh Nguyệt sư tỷ đợi ta với.
Lý Thanh Nguyệt không quay đầu tiếp tục đi đến phía trước tai không nghe tâm không phiền.
- Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Thanh Nguyệt tỷ tỷ…
- Chuyện gì?
Nàng quay lại nhìn hắn trên gương mặt hiện đầy vẽ giận dỗi.
- Người đưa dư thanh linh tử ta mang trả lại người.
- Không cần.
Nàng nói xong lại xoay người tiếp tục bước đi.
- Thật sự không cần sao? 50 thanh linh tử đó.
- Ta đã nói không…
Lý Thanh Nguyệt quay người lại nào thấy thanh linh thạch trước mặt hiện ra một cây trâm cài màu bạc lấp lánh nhất là viên ngọc phía trên sáng lung linh làm nàng nhìn đến thất thần.
Long Thắng Thiên thấy bộ dạng của nàng liền đắt ý, ở cái đại lục này ai biết kim cương là cái gì? chỉ có hắn mới hiểu được giá trị của nó 100 nữ nhân thì có thể làm 99,99 người cười.
- Sao vậy người không cần sao?
- Cần, ai nói ta không cần.
Lý Thanh Nguyệt nhìn cây trâm thích không rời mắt đây là lần đầu tiên có một thứ làm nàng say mê đến vậy.
- Lúc trước người có tặng cho ai món quà như thế này không?
Hắn thấy nàng chuyển sắc mặt thầm nghĩ nhất định phải chế tạo thật nhiều thứ này nhất định sao này còn cần dùng đến.
- Tất nhiên là chưa, sư tỷ là người đầu tiên.
Lý Thanh Nguyệt trong lòng không hiểu sao lại vui mừng vô cớ, không lẽ ta thích hắn? không thể nào tên này lưu manh như vậy làm sao ta lại thích hắn.
- Người tặng cho ai liên quan gì đến ta?
Nàng nói xong đỏ mặt đi tiếp, hừ lần này ta tạm tha cho người,hắn cùng nàng đi dạo một vòng sao đó lại tiến đến phòng nhị trưởng lão vừa mở cửa đi vào liền thấy sư phụ mình ngồi nghiêm nghị trong phòng phía trên treo một đống trái cây.
- Sư phụ người đây là…
- Ta đang nghiên cứu người có gì cứ nói đừng làm phiền ta.
- Đồ nhi muốn đi vào di tích.
- Không được, người học luyện khí chui vào đó làm gì?
- Sư phụ người nghĩ thử xem đây là di tích của một linh hoàn a nếu như người đó cũng là một luyện khí sư thì sao? hơn nữa người chế tạo vũ khí cũng cần phải quan sát người khác chiến đấu đúng không?
Hắn nhìn sư phụ mình không phản ứng tiếp tục chém.
- Sư phụ đồ nhi mong ước lớn nhất trong cuộc đời này là chế tạo ra một loại binh khí vô tiền khoáng hậu lưu danh cổ kim không lẽ ngay cả một di tích nhỏ nhoi này ta cũng sợ như vậy chẳng khác nào là kẻ yếu hèn, nhu nhược, không có cầu tiến làm sao xứng làm đồ đệ cho người, sư phụ trong lòng đồ nhi người là một vị đại sư vô cùng tôn kính học thức uyên bác, kiến thức yên thâm, tài năng vô hạn, quỷ kế vô biên…
- Khục khục…
- Đồ nhi lỡ lời sư phụ như vần nhật nguyệt chiếu sáng chân trời mới cho đồ nhi, ta tin tưởng nếu như người có cơ hội để thực hiện lý tưởng nhất định sẽ không vì một ít khó khăng, nguy hiểm mà dừng bước đồ nhi nói có đúng không?
- Hừ, đương nhiên ta thấy người cũng nên đi luyện tập để có thêm kinh nghiệm.
Vừa dứt lời liền ném cho Long Thắng Thiên hai viên bi màu đen.
- Đây là phích lịch châu ta dựa trên nguyên lí lựu mình của người chế tạo một khi phát nổ linh tướng cũng trọng thương tên tiểu tử người tự lo đi.
Hắn nhìn hai viên bi trên tay trong lòng ấm áp, lúc trước hắn nhận nhị trưởng lão làm sư phụ cũng vì tìm một chỗ dựa hai người chỉ là quan hệ bình thường không ngờ lão thật sự xem hắn như người thân tuy người không nói nhưng hắn cũng cản nhận được.
- Sư phụ mấy thứ trái cây kia là sao?
- Hừ, cái gì trái cây? đây là linh quả lúc trước tên newton kia chỉ bị một phàm quả rơi trúng đầu liền ngộ ra nguyên lí sâu xa như vậy bây giờ ta bị linh quả rơi trúng với tư chất của ta không tin không ngộ ra cái gì.
Long Thắng Thiên trợn mắt há mồm như vậy mà cũng nghĩ ra được, hắn trong lòng thầm kêu mai mắn, cũng mai hắn chưa kể việc cái vương miệng vàng của acsimet nếu không chắc… hắn thật không dám nghĩ.
Rời phòng nhị trưởng lão hắn lại tiếp tục bế quan lần này thực chiến giúp hắn nhận ra được rất nhiều điều, hắn bế quan một tuần sao đó xuất quan vì Lý Thanh Nguyệt tìm đến nói tiên môn chuẩn bị tiến vào di tích.
Nàng một thân hồng y trong nắng đứng trước phòng tâm trạng vô cùng tốt.
- Tiểu Thiên mau đi thôi mọi người sắp khởi hành rồi.
Hai người đi đến khu vực tập trung nơi đây đã có vài chục người Long Thắng Thiên nhìn xung quanh một vòng hắn phát hiện Đỗ Cương, Ngô Phong cũng có mặt nhưng là đứng phía sao, mấy tên cầm đầu hắn cũng không nhận biết.
- Sư tỷ mấy người kia là ai vậy?
Lý Thanh Nguyệt nhìn theo hướng Long Thắng Thiên chỉ đến mấy người đứng đầu khó chịu nói.
- Hừ đó là mấy tên khóa trước ỷ mình vào tiên môn sớm hơn người khác, cảnh giới cao hơn một chút liền ra vẻ.
Nhìn nàng khó chịu hắn thấy kì lạ, người ta kiêu ngạo cũng là có vốn luyến cũng đâu có đụng chạm gì đến nàng.
Lúc này trên bầu trời có một người lăng không bay đến chính là lục trưởng lão hắn nhìn xung quanh một vòng nói.
- Lần này di tích có quan hệ trọng đại, tiên môn đặt niềm tin nơi các người nhất định phải biểu hiện cho thật tốt nhất định sẽ có thưởng.
- Tuân mệnh.
- Xuất phát.
Lục trưởng lão bay phía trước đoàn người liền đi theo phía sao vô cùng trật tự, Long Thắng Thiên nhìn mọi người đi với tốc độ như vậy ít nhất cũng phải nữa tháng mới đến địa điểm hắn quay lại nhìn Lý Thanh Nguyệt nói.
- Sư tỷ tại sao chúng ta không bắt yêu thú làm thú cưỡi?
- Hì hì nếu như tiểu đệ người muốn bị yêu thú quần công thì cứ thử.
Hắn nghe nàng nói liền tỉnh ngộ ở đây chỉ có linh vương cầm đầu nếu không may một con yêu thú cấp 7 từ hắc ám sâm lâm phát hiện yêu tộc của chúng bị bắt làm thú cưỡi chắc chắn bật PK lên đồ sát hết.
- Thanh Nguyệt sư tỷ người có muốn thử cảm giác cởi yêu thú không?
Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn, tên tiểu đệ này hôm nay là sao vậy không lẽ bế quan bị chạm dây?
- Được nếu tiểu đệ người dám sư tỷ ta sẽ phụng bồi.
Long Thắng Thiên từ trong túi trữ vật lấy ra ngu đầu mã diện, sao khi được hắn cải tiến nó bây giờ không khác gì một con yêu thú uy phong đứng đó ánh kim tỏa ra chói mắt.
Lý Thanh Nguyệt tò mò nhìn nàng thật không biết đây là thứ gì nhưng chắc chắn không phải yêu thú.
- Sư tỷ đừng ngây ngốc nữa mau lên ngồi a.
Nàng nhìn Long Thắng Thiên trèo lên sao đó lại vỗ phía sao ý bảo nàng ngồi trên đó nàng thấy vậy hai mắt tỏa sáng hai tay nhất vấy chạy lên.
- Tiểu Thiên đây là thứ gì a?
Lý Thanh Nguyệt ngồi lên liền cảm thấy thứ này rất mềm mại, thoải mái hiếu kì hỏi.
- Thứ này là ngu đầu mã diện có thể lên trời xuống biển a.
- Lợi hại như vậy sao?
Hắn quay đầu lại nhìn nàng một vẽ tò mò đôi mắt mở to trong đáng yêu vô cùng, Long Thắng Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Không phải thử sẽ biết sao?
Long Thắng Thiên vặn tay ga ngay lập tức tiếng xe gầm rú như một con mang thú xuất chuồng, mấy người đi trước liền quay lại đề phòng yêu thú tập kích ngay cả lục trưởng lão cũng chú ý.
- Sư tỷ ôm chặc lấy ta.
- HỪM… HỪM…
Lý Thanh Nguyệt đang còn mơ màng không hiểu hắn có ý gì lập tức thân thể bật ngược ra sao theo bản năng ôm lấy hắn, mọi người xung quanh trợn mắt chỉ thấy một bóng vàng lóe lên bắn về phía trước tốc đọ không thua một linh sư.
- Đây là cài quái gì vậy?
- Làm sao ta biết được.
- Hình như là một con đầu trâu mặt ngựa.
- Ta kháo trâu cũng có thể lai với ngựa sao?
Mấy tên nam đệ tử bàn luận còn mấy nữ tử thì hai mắt tỏa sáng không hiểu tại sao có cảm xúc muốn lên thứ kia thử.
- Sư tỷ cảm giác thế nào?
Long Thắng Thiên cảm giác được hai khối thịt mềm áp sát vào lưng cảm giác vô cùng thoải mái, ngu đầu mã diện người đúng là tình tinh của ta.
- Sư đệ người đúng là quái vật a.
Nàng ngồi trên thứ này cảm giác tốt hơn cởi ngựa không biết bao nhiêu lần, thứ này tốc độ ít nhất cũng ngang với linh sư thấy mọi người xung quanh nhìn mình nàng cảm thấy hai má nóng lên nhưng trong lòng lại hưng phấn.
- Sư tỷ người là đang khen hay là đang chửi ta vậy?
- Tất nhiên là khen a.
Hắn nhìn nàng vẻ mặt hưng phấn môi nhỏ vểnh lên trả lời thật muốn hôn một cái.
- Sư tỷ người có muốn đi nhanh hơn không?
- Có thể nhanh nữa hay sao?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng hắn còn tưởng nàng là Patrick phiên bản dị giới, hắn tiếp tục bắn tốc độ đạt tới linh sư đỉnh phong chiếc xe biến thành một bóng vàng biến mất trước mặt mọi người.
- Coi như ta xui xẻo.
Long Thắng Thiên nhìn nàng ném thanh linh thạch trên bàn sao đó dặm chân bỏ đi một bộ ta không quen biết làm hắn trong lòng buồn cười sao đó cũng không thu thức ăn nữa lập tức đuổi theo.
- Thanh Nguyệt sư tỷ đợi ta với.
Lý Thanh Nguyệt không quay đầu tiếp tục đi đến phía trước tai không nghe tâm không phiền.
- Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Thanh Nguyệt tỷ tỷ…
- Chuyện gì?
Nàng quay lại nhìn hắn trên gương mặt hiện đầy vẽ giận dỗi.
- Người đưa dư thanh linh tử ta mang trả lại người.
- Không cần.
Nàng nói xong lại xoay người tiếp tục bước đi.
- Thật sự không cần sao? 50 thanh linh tử đó.
- Ta đã nói không…
Lý Thanh Nguyệt quay người lại nào thấy thanh linh thạch trước mặt hiện ra một cây trâm cài màu bạc lấp lánh nhất là viên ngọc phía trên sáng lung linh làm nàng nhìn đến thất thần.
Long Thắng Thiên thấy bộ dạng của nàng liền đắt ý, ở cái đại lục này ai biết kim cương là cái gì? chỉ có hắn mới hiểu được giá trị của nó 100 nữ nhân thì có thể làm 99,99 người cười.
- Sao vậy người không cần sao?
- Cần, ai nói ta không cần.
Lý Thanh Nguyệt nhìn cây trâm thích không rời mắt đây là lần đầu tiên có một thứ làm nàng say mê đến vậy.
- Lúc trước người có tặng cho ai món quà như thế này không?
Hắn thấy nàng chuyển sắc mặt thầm nghĩ nhất định phải chế tạo thật nhiều thứ này nhất định sao này còn cần dùng đến.
- Tất nhiên là chưa, sư tỷ là người đầu tiên.
Lý Thanh Nguyệt trong lòng không hiểu sao lại vui mừng vô cớ, không lẽ ta thích hắn? không thể nào tên này lưu manh như vậy làm sao ta lại thích hắn.
- Người tặng cho ai liên quan gì đến ta?
Nàng nói xong đỏ mặt đi tiếp, hừ lần này ta tạm tha cho người,hắn cùng nàng đi dạo một vòng sao đó lại tiến đến phòng nhị trưởng lão vừa mở cửa đi vào liền thấy sư phụ mình ngồi nghiêm nghị trong phòng phía trên treo một đống trái cây.
- Sư phụ người đây là…
- Ta đang nghiên cứu người có gì cứ nói đừng làm phiền ta.
- Đồ nhi muốn đi vào di tích.
- Không được, người học luyện khí chui vào đó làm gì?
- Sư phụ người nghĩ thử xem đây là di tích của một linh hoàn a nếu như người đó cũng là một luyện khí sư thì sao? hơn nữa người chế tạo vũ khí cũng cần phải quan sát người khác chiến đấu đúng không?
Hắn nhìn sư phụ mình không phản ứng tiếp tục chém.
- Sư phụ đồ nhi mong ước lớn nhất trong cuộc đời này là chế tạo ra một loại binh khí vô tiền khoáng hậu lưu danh cổ kim không lẽ ngay cả một di tích nhỏ nhoi này ta cũng sợ như vậy chẳng khác nào là kẻ yếu hèn, nhu nhược, không có cầu tiến làm sao xứng làm đồ đệ cho người, sư phụ trong lòng đồ nhi người là một vị đại sư vô cùng tôn kính học thức uyên bác, kiến thức yên thâm, tài năng vô hạn, quỷ kế vô biên…
- Khục khục…
- Đồ nhi lỡ lời sư phụ như vần nhật nguyệt chiếu sáng chân trời mới cho đồ nhi, ta tin tưởng nếu như người có cơ hội để thực hiện lý tưởng nhất định sẽ không vì một ít khó khăng, nguy hiểm mà dừng bước đồ nhi nói có đúng không?
- Hừ, đương nhiên ta thấy người cũng nên đi luyện tập để có thêm kinh nghiệm.
Vừa dứt lời liền ném cho Long Thắng Thiên hai viên bi màu đen.
- Đây là phích lịch châu ta dựa trên nguyên lí lựu mình của người chế tạo một khi phát nổ linh tướng cũng trọng thương tên tiểu tử người tự lo đi.
Hắn nhìn hai viên bi trên tay trong lòng ấm áp, lúc trước hắn nhận nhị trưởng lão làm sư phụ cũng vì tìm một chỗ dựa hai người chỉ là quan hệ bình thường không ngờ lão thật sự xem hắn như người thân tuy người không nói nhưng hắn cũng cản nhận được.
- Sư phụ mấy thứ trái cây kia là sao?
- Hừ, cái gì trái cây? đây là linh quả lúc trước tên newton kia chỉ bị một phàm quả rơi trúng đầu liền ngộ ra nguyên lí sâu xa như vậy bây giờ ta bị linh quả rơi trúng với tư chất của ta không tin không ngộ ra cái gì.
Long Thắng Thiên trợn mắt há mồm như vậy mà cũng nghĩ ra được, hắn trong lòng thầm kêu mai mắn, cũng mai hắn chưa kể việc cái vương miệng vàng của acsimet nếu không chắc… hắn thật không dám nghĩ.
Rời phòng nhị trưởng lão hắn lại tiếp tục bế quan lần này thực chiến giúp hắn nhận ra được rất nhiều điều, hắn bế quan một tuần sao đó xuất quan vì Lý Thanh Nguyệt tìm đến nói tiên môn chuẩn bị tiến vào di tích.
Nàng một thân hồng y trong nắng đứng trước phòng tâm trạng vô cùng tốt.
- Tiểu Thiên mau đi thôi mọi người sắp khởi hành rồi.
Hai người đi đến khu vực tập trung nơi đây đã có vài chục người Long Thắng Thiên nhìn xung quanh một vòng hắn phát hiện Đỗ Cương, Ngô Phong cũng có mặt nhưng là đứng phía sao, mấy tên cầm đầu hắn cũng không nhận biết.
- Sư tỷ mấy người kia là ai vậy?
Lý Thanh Nguyệt nhìn theo hướng Long Thắng Thiên chỉ đến mấy người đứng đầu khó chịu nói.
- Hừ đó là mấy tên khóa trước ỷ mình vào tiên môn sớm hơn người khác, cảnh giới cao hơn một chút liền ra vẻ.
Nhìn nàng khó chịu hắn thấy kì lạ, người ta kiêu ngạo cũng là có vốn luyến cũng đâu có đụng chạm gì đến nàng.
Lúc này trên bầu trời có một người lăng không bay đến chính là lục trưởng lão hắn nhìn xung quanh một vòng nói.
- Lần này di tích có quan hệ trọng đại, tiên môn đặt niềm tin nơi các người nhất định phải biểu hiện cho thật tốt nhất định sẽ có thưởng.
- Tuân mệnh.
- Xuất phát.
Lục trưởng lão bay phía trước đoàn người liền đi theo phía sao vô cùng trật tự, Long Thắng Thiên nhìn mọi người đi với tốc độ như vậy ít nhất cũng phải nữa tháng mới đến địa điểm hắn quay lại nhìn Lý Thanh Nguyệt nói.
- Sư tỷ tại sao chúng ta không bắt yêu thú làm thú cưỡi?
- Hì hì nếu như tiểu đệ người muốn bị yêu thú quần công thì cứ thử.
Hắn nghe nàng nói liền tỉnh ngộ ở đây chỉ có linh vương cầm đầu nếu không may một con yêu thú cấp 7 từ hắc ám sâm lâm phát hiện yêu tộc của chúng bị bắt làm thú cưỡi chắc chắn bật PK lên đồ sát hết.
- Thanh Nguyệt sư tỷ người có muốn thử cảm giác cởi yêu thú không?
Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn, tên tiểu đệ này hôm nay là sao vậy không lẽ bế quan bị chạm dây?
- Được nếu tiểu đệ người dám sư tỷ ta sẽ phụng bồi.
Long Thắng Thiên từ trong túi trữ vật lấy ra ngu đầu mã diện, sao khi được hắn cải tiến nó bây giờ không khác gì một con yêu thú uy phong đứng đó ánh kim tỏa ra chói mắt.
Lý Thanh Nguyệt tò mò nhìn nàng thật không biết đây là thứ gì nhưng chắc chắn không phải yêu thú.
- Sư tỷ đừng ngây ngốc nữa mau lên ngồi a.
Nàng nhìn Long Thắng Thiên trèo lên sao đó lại vỗ phía sao ý bảo nàng ngồi trên đó nàng thấy vậy hai mắt tỏa sáng hai tay nhất vấy chạy lên.
- Tiểu Thiên đây là thứ gì a?
Lý Thanh Nguyệt ngồi lên liền cảm thấy thứ này rất mềm mại, thoải mái hiếu kì hỏi.
- Thứ này là ngu đầu mã diện có thể lên trời xuống biển a.
- Lợi hại như vậy sao?
Hắn quay đầu lại nhìn nàng một vẽ tò mò đôi mắt mở to trong đáng yêu vô cùng, Long Thắng Thiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Không phải thử sẽ biết sao?
Long Thắng Thiên vặn tay ga ngay lập tức tiếng xe gầm rú như một con mang thú xuất chuồng, mấy người đi trước liền quay lại đề phòng yêu thú tập kích ngay cả lục trưởng lão cũng chú ý.
- Sư tỷ ôm chặc lấy ta.
- HỪM… HỪM…
Lý Thanh Nguyệt đang còn mơ màng không hiểu hắn có ý gì lập tức thân thể bật ngược ra sao theo bản năng ôm lấy hắn, mọi người xung quanh trợn mắt chỉ thấy một bóng vàng lóe lên bắn về phía trước tốc đọ không thua một linh sư.
- Đây là cài quái gì vậy?
- Làm sao ta biết được.
- Hình như là một con đầu trâu mặt ngựa.
- Ta kháo trâu cũng có thể lai với ngựa sao?
Mấy tên nam đệ tử bàn luận còn mấy nữ tử thì hai mắt tỏa sáng không hiểu tại sao có cảm xúc muốn lên thứ kia thử.
- Sư tỷ cảm giác thế nào?
Long Thắng Thiên cảm giác được hai khối thịt mềm áp sát vào lưng cảm giác vô cùng thoải mái, ngu đầu mã diện người đúng là tình tinh của ta.
- Sư đệ người đúng là quái vật a.
Nàng ngồi trên thứ này cảm giác tốt hơn cởi ngựa không biết bao nhiêu lần, thứ này tốc độ ít nhất cũng ngang với linh sư thấy mọi người xung quanh nhìn mình nàng cảm thấy hai má nóng lên nhưng trong lòng lại hưng phấn.
- Sư tỷ người là đang khen hay là đang chửi ta vậy?
- Tất nhiên là khen a.
Hắn nhìn nàng vẻ mặt hưng phấn môi nhỏ vểnh lên trả lời thật muốn hôn một cái.
- Sư tỷ người có muốn đi nhanh hơn không?
- Có thể nhanh nữa hay sao?
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng hắn còn tưởng nàng là Patrick phiên bản dị giới, hắn tiếp tục bắn tốc độ đạt tới linh sư đỉnh phong chiếc xe biến thành một bóng vàng biến mất trước mặt mọi người.
/60
|