Lúc này mọi người xung quanh đều nhìn lên lầu với ánh mắt lang sói, không cần nghĩ cũng biết hoa khôi xuất chuồng à không lộ diện, Long Thắng Thiên điều chỉnh khuông mặt đến khi hắn cho là đẹp trai nhất sao đó xoay người thật tiêu soái nhìn lên.
- ẶC, ta kháo.
Trên lầu xuất hiện một tú bà hai má hồng, mắt tím, môi xích diệm, khuông mặt Long Thắng Thiên đen lại như ai vừa mới cướp hết tiền của hắn.
- Chỉ là tú bà có cần làm quá như vậy không?
Lúc này trên lầu tú bà cất giọng nói.
- Các vị khách quan, công tử hôm nay hồng tụ lâu chào đón hoa khôi mới Tử Yên cô nương theo như thông lệ hoa khôi sẽ hỏi một câu hỏi bất kì người nào trả lời được sẽ có cơ hội gặp mặt nàng.
Lúc này phía trên lầu lại có một nữ tử đi ra dáng người ma mị ngực nở, eo thon, mong cong, chân dài mỗi bước đi đều thể hiện phong tình vô hạn, đặt biệt là đôi mắt kia có thể làm người ta ngây dạy, Long Thắng Thiên cảm thấy không khí như nóng hẳn lên sao đó bắt đầu reo hò.
- Ngao.
- Ô.
Trong thức hải tiểu đỉnh rung nhẹ làm Long Thắng Thiên tĩnh lại.
- Có chuyện gì vậy?
- Người này tu luyện mị thuật hơn nữa đẳng cấp lại từ địa cấp trở lên tiếp cận thiên cấp.
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch tiên vương nói sao đó quan sát những người xung quanh tất cả đều không thể kiềm chế bản thân, cô gái này không đơn giản.
- Các vị khách quan xin yên lặng, sao đây chúng ta xin mời Tử Yên cô nương ra đề.
Lúc này bầu không khí yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lên trên chờ đợi nàng nói, Tử Yên tuy mang khăng che mặt nhưng những cử chỉ của nàng đều vô cùng hấp dẫn nàng lắc mong đi về phía trước.
- Các vị công tử, Tử Yên tuy là nữ lưu nhưng lại yêu thích phiêu lưu mạo hiểm đã có lần đi tới Vô Cực Hải, Tử Yên biết nơi đó rộng lớn vô cùng lại không thể đi qua nhưng có một điều Tử Yên rất muốn biết, xin hỏi các vị có biết ở giữa Vô Cực Hải là gì không?
Vô Cực Hải là vùng ngăn cách 4 vực vô cùng rộng lớn muốn qua được cần phải đạt cấp chúa tể, có ma mới biết ở giữa của nó là cài gì.
- Lão Dịch người biết ở giữa của Vô Cực Hải có gì không?
- Nước
- Không may là đảo thì sao?
- Vậy thì là đảo.
Mọi người thay nhau suy luận, Long Thắng Thiên nhìn sang Lý Nam.
- Lý huynh người thấy sao?
Lý Nam ngẩn mặt nhìn trời sao đó lắc đầu nói.
- Bây giờ chỉ có trăng.
Long Thắng Thiên có cảm giác hơi quen không lẽ tên này là bà con Hắc Dịch, các vị ai có đáp án có thể ghi vào giấy truyền lên đích thân Tử Yên cô nương sẽ kiểm tra.
- Long thiếu đáp án của người là gì có thể nói cho mọi người biết không?
- Trần huynh thử đoán xem?
Lúc này Đông Phương Tĩnh lên tiếng.
- Ta đoán là cực.
- Ta cũng vậy.
Lúc này 3 người đồng thanh nói sao đó lại nhìn nhau cười lên, trên lầu tú bà lên tiếng.
- Tử Yên cô nương đã chọn được đáp án ưng ý, người trả lời đúng lần này là Long đại thiếu gia.
Long Thắng Thiên đột nhiên trở thành tiêu điểm hơn 500 cặp mắt súng đạn bao vây, Trần Phương đứng dậy cười nói.
- Long thiếu chúc mừng.
Đông Phương Tĩnh mặt không cảm xúc nói.
- Thắng Thiên yên tâm ta sẽ nói rõ mọi chuyện ngày hôm nay với đại nương.
Vừa nói xong liền bước đi không nhìn mặt, lúc này tú bà trên lầu nói.
- Long thiếu gia đừng để giai nhân đợi a.
Long Thắng Thiên dưới sự chứng kiến của 500 anh em đi lên bật thang trước khi vào phòng hắn quay đầu lại nói.
- Mọi người yên tâm ta sẽ cố gắn thể hiện hết bản lĩnh nam nhân.
- Ta sát.
Long Thắng Thiên tiến vào căn phòng bên trong trang trí màu hồng chủ đạo trên bàn bài sẵn một bàn trà một nữ tử ngồi trên ghế, nhìn dáng lưng mềm mại, thon thả kia kết hợp với cặp mông căn tròn đang bị đè nén làm nhiệt huyết hắn lại dần trào.
- Công tử mời ngồi.
Long Thắng Thiên điều chỉnh sắc mặt chính khí lẫm nhiên nói.
- Không biết Tử Yên cô nương muốn bàn chuyện gì?
Tử Yên cười khanh khách nói.
- Công tử cứ tự nhiên không cần khách khí để Tử Yên hôm nay hầu hạ công tử.
- Tốt, vấn đề này chúng ta có thể lên giường bàn tiếp.
Tử Yên liếc nhìn hắn một cái bộ dáng mê chết người không đền mạng nói.
- Công tử không cần phái gấp, đêm nay còn dài Tử Yên có một chuyện muốn hỏi công tử.
- Tử Yên cô nương cứ việc hỏi ta biết chắc chắn sẽ trả lời.
- Không biết công tử thấy Tử Yên như thế nào?
Long Thắng Thiên theo ý thức đánh giá nàng, đúng là không thua kém Ngọc nhi lại thêm trời xin mị cốt khi nhìn vào mắt nàng cảm thấy mông lung tâm hồn buôn lỏng, hắc đỉnh bên trong rung lên lần nữa mang hắn về hiện tại, Long Thắng Thiên không tự chủ rùng mình một cái.
- Thật nguy hiểm xem ra chỉ số kháng mỹ nữ ngày càng kém.
Tử Yên thấy hắn không phản ứng liền nói.
- Công tử, người có nghe Tử Yên nói gì không?
- Ha ha Tử Yên cô nương như tiên nữ hạ phàm, xin đẹp tuyệt trần ngàn năm khó gặp.
- Hì hì công tử quá khen Tử Yên không dám nhận.
Tử Yên tiến đến chiếc bàn trang điểm lấy ra một cái túi thơm, nàng quay lại liếc nhìn hắn một cái e thẹn nói.
- Công tử đây là tính vật của Tử Yên sao này khi muốn gặp Tử Yên ngài cứ đưa nó cho tú bà là được.
Long Thắng Thiên nhận lấy túi thơm cầm lên tay một mùi thơm mát bay tới làm cho tâm hồn thanh thản.
- Thật thơm, đúng là vật như người, vậy xin đa tạ Tử Yên cô nương.
- Hì hì công tử làm sao lại xa lạ như vậy.
Long Thắng Thiên có cảm giác xương cốt mình mềm nhũn không thể chống chịu được nữa.
- Tử Yên cô nương dung mạo tự thiên tiên được người để ý là phúc phận của tại hạ nhưng hôm nay hàn gia có việc nên xin cáo từ.
- Công tử yên tâm Tử Yên sẽ ở đây chờ người.
Giọng nói của nàng như mang theo mị hoặc làm Long Thắng Thiên máu huyết sôi trào.
Nhìn Long Thắng Thiên rời đi lúc này lại có người tiến vào.
- Chủ thượng hình như ngài để ý đến hắn.
- Ta chỉ cảm thấy tên này thú vị thôi.
Lúc này ánh mắt của nàng từ tà mị chuyển sang vô thương uy nghiêm.
- Mọi chuyện điều tra tới đâu rồi.
- Bẩm chủ thượng vạn hoa xà đúng là trong hắc ám xâm lâm nhưng vị trí cụ thể chưa tra ra được.
- Tốt lắm tiếp tục điều tra khi nào có vị trí chính xác lập tức hành động.
- Rõ.
Long Thắng Thiên trên đường hồi phủ không ngừng nhớ đến tình cảnh lúc trước.
- Tại sao ta luôn có cảm giác là lạ khi gặp nàng giống như bị điều khiển vậy, Lão Dịch người nói nàng ta đã cấp mấy rồi.
- Linh vương đỉnh phong.
Long Thắng Thiên sựng lại sống lưng có cảm lạnh, hắn vừa mới bàn chuyện lên giường với một linh vương, không biết nên nói ngu ngốc hai tự hào đây nên nhớ ngay cả gia gia hắn Nam Sơn đệ nhất tướng cũng không làm được.
- Nhưng tại sao mị thuật của cô ta không làm gì được ta?
- Mị thuật cũng là linh lực tạo nên đừng nói là linh vương cho dù chúa tể thẩm chí phía trên cũng đừng mơ đưa được linh lực vào cơ thể người.
Long Thắng Thiên nhớ hình như lúc đó hắc đỉnh rung lên một cái, chẳng lẽ là do nó, ta lượm được bảo vật rồi.
- Lão Dịch người nói cái đỉnh này rất trâu bò sao cả linh vương cũng không làm gì được.
- Trên đời chỉ có 4 thứ vô thượng trong truyền thuyết kia mới có thể vược qua nó còn lại đều không thể.
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch nói một cách tự hào như vậy hưng phấn hỏi.
- Nếu đem nó bàn thì xẻ được bao nhiêu thanh linh tử.
- Tất cả thanh linh tử trên đời gôm lại đều không đủ.
Hắc Dịch tiên vương vừa trả lời xong liền ý thức được hình như mình vừa mới trả lời một câu hỏi ngu nhất thế gian mặt đen lại càng thêm đen.
- Người dám mang cái đỉnh này đi bán sao? Người có biết nó quý giá như thế nào không? Người có biết năm xưa có bao nhiêu vị thần ngã xuống vì nó không? Người có…
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch hét một hồi nói.
- Nhưng bây giờ không thể sử dụng có cũng như không.
- Đợi người lên linh vương kết linh đan người sẽ thấy sự bá đạo của nó.
Hai người cải suốt một đường về đến Long phủ, Long Thắng Thiên vừa bước vào phòng liền thấy Nhan Như Ngọc vẫn ngồi đó trên bàn thức ăn vẫn còn nóng, may mắn không về muộn.
- Ngọc nhi thiếu gia đã về.
Nhan Như Ngọc liếc nhìn hắn ngồi vào vị trí đối diện, Long Thắng Thiên cảm nhận tâm tình nàng đang biến hóa ít ra cũng chịu ngồi chung bàn.
- Ngọc nhi vẫn là người nấu ăn ngon nhất.
Nghe được hắn khen Nhan Như Ngọc thấy trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời trào lên nàng lườm hắn một cái, Long Thắng Thiên thấy có cơ hội liền gấp thức ăn cho nàng thấy nàng không phản đối tiếp tục tiến tới sát bên nàng ngồi.
- Long thiếu gia người qua bên kia ngồi đi.
- Ngồi gần mỹ nhân khi ăn mùi vị sẽ ngon hơn.
- ẶC, ta kháo.
Trên lầu xuất hiện một tú bà hai má hồng, mắt tím, môi xích diệm, khuông mặt Long Thắng Thiên đen lại như ai vừa mới cướp hết tiền của hắn.
- Chỉ là tú bà có cần làm quá như vậy không?
Lúc này trên lầu tú bà cất giọng nói.
- Các vị khách quan, công tử hôm nay hồng tụ lâu chào đón hoa khôi mới Tử Yên cô nương theo như thông lệ hoa khôi sẽ hỏi một câu hỏi bất kì người nào trả lời được sẽ có cơ hội gặp mặt nàng.
Lúc này phía trên lầu lại có một nữ tử đi ra dáng người ma mị ngực nở, eo thon, mong cong, chân dài mỗi bước đi đều thể hiện phong tình vô hạn, đặt biệt là đôi mắt kia có thể làm người ta ngây dạy, Long Thắng Thiên cảm thấy không khí như nóng hẳn lên sao đó bắt đầu reo hò.
- Ngao.
- Ô.
Trong thức hải tiểu đỉnh rung nhẹ làm Long Thắng Thiên tĩnh lại.
- Có chuyện gì vậy?
- Người này tu luyện mị thuật hơn nữa đẳng cấp lại từ địa cấp trở lên tiếp cận thiên cấp.
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch tiên vương nói sao đó quan sát những người xung quanh tất cả đều không thể kiềm chế bản thân, cô gái này không đơn giản.
- Các vị khách quan xin yên lặng, sao đây chúng ta xin mời Tử Yên cô nương ra đề.
Lúc này bầu không khí yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lên trên chờ đợi nàng nói, Tử Yên tuy mang khăng che mặt nhưng những cử chỉ của nàng đều vô cùng hấp dẫn nàng lắc mong đi về phía trước.
- Các vị công tử, Tử Yên tuy là nữ lưu nhưng lại yêu thích phiêu lưu mạo hiểm đã có lần đi tới Vô Cực Hải, Tử Yên biết nơi đó rộng lớn vô cùng lại không thể đi qua nhưng có một điều Tử Yên rất muốn biết, xin hỏi các vị có biết ở giữa Vô Cực Hải là gì không?
Vô Cực Hải là vùng ngăn cách 4 vực vô cùng rộng lớn muốn qua được cần phải đạt cấp chúa tể, có ma mới biết ở giữa của nó là cài gì.
- Lão Dịch người biết ở giữa của Vô Cực Hải có gì không?
- Nước
- Không may là đảo thì sao?
- Vậy thì là đảo.
Mọi người thay nhau suy luận, Long Thắng Thiên nhìn sang Lý Nam.
- Lý huynh người thấy sao?
Lý Nam ngẩn mặt nhìn trời sao đó lắc đầu nói.
- Bây giờ chỉ có trăng.
Long Thắng Thiên có cảm giác hơi quen không lẽ tên này là bà con Hắc Dịch, các vị ai có đáp án có thể ghi vào giấy truyền lên đích thân Tử Yên cô nương sẽ kiểm tra.
- Long thiếu đáp án của người là gì có thể nói cho mọi người biết không?
- Trần huynh thử đoán xem?
Lúc này Đông Phương Tĩnh lên tiếng.
- Ta đoán là cực.
- Ta cũng vậy.
Lúc này 3 người đồng thanh nói sao đó lại nhìn nhau cười lên, trên lầu tú bà lên tiếng.
- Tử Yên cô nương đã chọn được đáp án ưng ý, người trả lời đúng lần này là Long đại thiếu gia.
Long Thắng Thiên đột nhiên trở thành tiêu điểm hơn 500 cặp mắt súng đạn bao vây, Trần Phương đứng dậy cười nói.
- Long thiếu chúc mừng.
Đông Phương Tĩnh mặt không cảm xúc nói.
- Thắng Thiên yên tâm ta sẽ nói rõ mọi chuyện ngày hôm nay với đại nương.
Vừa nói xong liền bước đi không nhìn mặt, lúc này tú bà trên lầu nói.
- Long thiếu gia đừng để giai nhân đợi a.
Long Thắng Thiên dưới sự chứng kiến của 500 anh em đi lên bật thang trước khi vào phòng hắn quay đầu lại nói.
- Mọi người yên tâm ta sẽ cố gắn thể hiện hết bản lĩnh nam nhân.
- Ta sát.
Long Thắng Thiên tiến vào căn phòng bên trong trang trí màu hồng chủ đạo trên bàn bài sẵn một bàn trà một nữ tử ngồi trên ghế, nhìn dáng lưng mềm mại, thon thả kia kết hợp với cặp mông căn tròn đang bị đè nén làm nhiệt huyết hắn lại dần trào.
- Công tử mời ngồi.
Long Thắng Thiên điều chỉnh sắc mặt chính khí lẫm nhiên nói.
- Không biết Tử Yên cô nương muốn bàn chuyện gì?
Tử Yên cười khanh khách nói.
- Công tử cứ tự nhiên không cần khách khí để Tử Yên hôm nay hầu hạ công tử.
- Tốt, vấn đề này chúng ta có thể lên giường bàn tiếp.
Tử Yên liếc nhìn hắn một cái bộ dáng mê chết người không đền mạng nói.
- Công tử không cần phái gấp, đêm nay còn dài Tử Yên có một chuyện muốn hỏi công tử.
- Tử Yên cô nương cứ việc hỏi ta biết chắc chắn sẽ trả lời.
- Không biết công tử thấy Tử Yên như thế nào?
Long Thắng Thiên theo ý thức đánh giá nàng, đúng là không thua kém Ngọc nhi lại thêm trời xin mị cốt khi nhìn vào mắt nàng cảm thấy mông lung tâm hồn buôn lỏng, hắc đỉnh bên trong rung lên lần nữa mang hắn về hiện tại, Long Thắng Thiên không tự chủ rùng mình một cái.
- Thật nguy hiểm xem ra chỉ số kháng mỹ nữ ngày càng kém.
Tử Yên thấy hắn không phản ứng liền nói.
- Công tử, người có nghe Tử Yên nói gì không?
- Ha ha Tử Yên cô nương như tiên nữ hạ phàm, xin đẹp tuyệt trần ngàn năm khó gặp.
- Hì hì công tử quá khen Tử Yên không dám nhận.
Tử Yên tiến đến chiếc bàn trang điểm lấy ra một cái túi thơm, nàng quay lại liếc nhìn hắn một cái e thẹn nói.
- Công tử đây là tính vật của Tử Yên sao này khi muốn gặp Tử Yên ngài cứ đưa nó cho tú bà là được.
Long Thắng Thiên nhận lấy túi thơm cầm lên tay một mùi thơm mát bay tới làm cho tâm hồn thanh thản.
- Thật thơm, đúng là vật như người, vậy xin đa tạ Tử Yên cô nương.
- Hì hì công tử làm sao lại xa lạ như vậy.
Long Thắng Thiên có cảm giác xương cốt mình mềm nhũn không thể chống chịu được nữa.
- Tử Yên cô nương dung mạo tự thiên tiên được người để ý là phúc phận của tại hạ nhưng hôm nay hàn gia có việc nên xin cáo từ.
- Công tử yên tâm Tử Yên sẽ ở đây chờ người.
Giọng nói của nàng như mang theo mị hoặc làm Long Thắng Thiên máu huyết sôi trào.
Nhìn Long Thắng Thiên rời đi lúc này lại có người tiến vào.
- Chủ thượng hình như ngài để ý đến hắn.
- Ta chỉ cảm thấy tên này thú vị thôi.
Lúc này ánh mắt của nàng từ tà mị chuyển sang vô thương uy nghiêm.
- Mọi chuyện điều tra tới đâu rồi.
- Bẩm chủ thượng vạn hoa xà đúng là trong hắc ám xâm lâm nhưng vị trí cụ thể chưa tra ra được.
- Tốt lắm tiếp tục điều tra khi nào có vị trí chính xác lập tức hành động.
- Rõ.
Long Thắng Thiên trên đường hồi phủ không ngừng nhớ đến tình cảnh lúc trước.
- Tại sao ta luôn có cảm giác là lạ khi gặp nàng giống như bị điều khiển vậy, Lão Dịch người nói nàng ta đã cấp mấy rồi.
- Linh vương đỉnh phong.
Long Thắng Thiên sựng lại sống lưng có cảm lạnh, hắn vừa mới bàn chuyện lên giường với một linh vương, không biết nên nói ngu ngốc hai tự hào đây nên nhớ ngay cả gia gia hắn Nam Sơn đệ nhất tướng cũng không làm được.
- Nhưng tại sao mị thuật của cô ta không làm gì được ta?
- Mị thuật cũng là linh lực tạo nên đừng nói là linh vương cho dù chúa tể thẩm chí phía trên cũng đừng mơ đưa được linh lực vào cơ thể người.
Long Thắng Thiên nhớ hình như lúc đó hắc đỉnh rung lên một cái, chẳng lẽ là do nó, ta lượm được bảo vật rồi.
- Lão Dịch người nói cái đỉnh này rất trâu bò sao cả linh vương cũng không làm gì được.
- Trên đời chỉ có 4 thứ vô thượng trong truyền thuyết kia mới có thể vược qua nó còn lại đều không thể.
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch nói một cách tự hào như vậy hưng phấn hỏi.
- Nếu đem nó bàn thì xẻ được bao nhiêu thanh linh tử.
- Tất cả thanh linh tử trên đời gôm lại đều không đủ.
Hắc Dịch tiên vương vừa trả lời xong liền ý thức được hình như mình vừa mới trả lời một câu hỏi ngu nhất thế gian mặt đen lại càng thêm đen.
- Người dám mang cái đỉnh này đi bán sao? Người có biết nó quý giá như thế nào không? Người có biết năm xưa có bao nhiêu vị thần ngã xuống vì nó không? Người có…
Long Thắng Thiên nghe Hắc Dịch hét một hồi nói.
- Nhưng bây giờ không thể sử dụng có cũng như không.
- Đợi người lên linh vương kết linh đan người sẽ thấy sự bá đạo của nó.
Hai người cải suốt một đường về đến Long phủ, Long Thắng Thiên vừa bước vào phòng liền thấy Nhan Như Ngọc vẫn ngồi đó trên bàn thức ăn vẫn còn nóng, may mắn không về muộn.
- Ngọc nhi thiếu gia đã về.
Nhan Như Ngọc liếc nhìn hắn ngồi vào vị trí đối diện, Long Thắng Thiên cảm nhận tâm tình nàng đang biến hóa ít ra cũng chịu ngồi chung bàn.
- Ngọc nhi vẫn là người nấu ăn ngon nhất.
Nghe được hắn khen Nhan Như Ngọc thấy trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời trào lên nàng lườm hắn một cái, Long Thắng Thiên thấy có cơ hội liền gấp thức ăn cho nàng thấy nàng không phản đối tiếp tục tiến tới sát bên nàng ngồi.
- Long thiếu gia người qua bên kia ngồi đi.
- Ngồi gần mỹ nhân khi ăn mùi vị sẽ ngon hơn.
/60
|