Một khắc sau, ba người Trương Vĩ, Mộ Dung Huyên cùng Lâm Hồng Văn rời khỏi Tử Hiên các. Cho dù Lâm Hồng Văn có không muốn đến như thế nào, không tin đến bực nào, cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Trương Vĩ cùng Mộ Dung Huyên hai người ngồi lên xe taxi. Còn tiền cơm của Mộ Dung Huyên và Trương Vĩ thì lại do hắn trả, có thể nói là tiền mất tật mang.
Lúc này, trong nội tâm của Lâm Hồng Văn vô cùng không cam lòng. Hắn tự nhận là các phương diện đều ưu tú hơn so với Trương Vĩ, nhưng mà giữa hắn và Trương Vĩ, thì Mộ Dung Huyên lại muốn thân cận với Trương Vĩ hơn, thậm chí xế chiều còn đơn độc gặp mặt tên này. Điều này làm cho trong lòng của hắn giống như bị đâm một đao.
“Chân thành sở chí, vàng đá đều tan.”
Lâm Hồng Văn nắm chặt quả đấm, hai mắt bốc lửa, cắn răng nghiến lợi nói:
- Mình không tin, bản thân mình không sánh bằng cái tên gọi là Trương Vĩ đó.
Bên trong một chiếc xe taxi chạy phăng phăng trên đường, Trương Vĩ cùng Mộ Dung Huyên chia nhau ngồi hai bên ghế sau xe. Lúc hai người mới vừa lên cũng không nói chuyện, cho đến mấy phút sau Mộ Dung Huyên mới quay sang Trương Vĩ nói:
- Trương Vĩ, chuyện hôm nay cám ơn anh.
- Không cần khách khí.
Trương Vĩ cười cười, sờ lên cằm ra vẻ suy nghĩ nói:
- Nhưng mà chuyện phát triển không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm.
- Vậy à, có cái gì không giống chứ?
Mộ Dung Huyên bị Trương Vĩ nói làm cho sửng sốt, không biết hắn có ý gì.
- Thường thường chuyện giả vờ làm tình nhân, diễn ra trên TV đều có vẻ kinh tâm động phách. Cô không cảm thấy vừa rồi quá bình tĩnh đạm bạc sao?
Trương Vĩ khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ nói.
- Ồ, đây là cuộc sống chân thật của tôi, không phải bảo anh đi đóng kịch.
Mộ Dung Huyên nghe lời nói của Trương Vĩ, mắt đẹp trừng một cái, nũng nịu trách cứ:
- Vừa rồi sở dĩ anh đồng ý giúp tôi, thì ra là muốn xem náo nhiệt, cảm thấy chuyện thú vị, đem tôi và Lâm Hồng Văn ra làm trò cười đúng không.
- Không phải vậy, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi. Cô chớ để trong lòng.
Trương Vĩ sở dĩ giúp Mộ Dung Huyên, đích thật là có mấy phần cảm thấy thú vị. Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không thừa nhận ra miệng. Hắn nhanh chóng phủ nhận:
- Sở dĩ mới vừa rồi tôi giúp cô hoàn toàn là xuất phát từ thiện ý. Cô cũng không nên hiểu lầm tôi như vậy.
- Cho dù anh xuất phát từ thiện ý, hay là ôm cái tâm muốn tìm chuyện vui, tóm lại anh giúp tôi là sự thật, trên chuyện này tôi phải nói tiếng cám ơn với anh.
Mộ Dung Huyên lần nữa chân thành nói lời cảm ơn với Trương Vĩ, lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện, nói:
- Nhưng mà, chuyện cũng đã xong rồi, tôi hi vọng 'Trương tiên sinh' không nên nhắc tới chuyện này với người khác, có được không?
Mộ Dung Huyên vừa rồi vẫn luôn gọi tên của Trương Vĩ, bây giờ đột nhiên đổi thành Trương tiên sinh, chẳng qua là muốn cho người này nhớ kỹ thân phận của mình, đừng vọng tưởng trợ giúp nàng, để rồi có thể mượn cơ hội thân cận thêm. Nếu nói đây giống là qua cầu rút ván thì có chút nghiêm trọng, nhưng bản chất lại không có gì khác biệt.
- Đương nhiên, Mộ Dung tiểu thư là khách hàng của tôi, không cần nói tôi đương nhiên sẽ không nói lung tung.
Đối với Mộ Dung Tuyết đột nhiên ‘Trở mặt’, Trương Vĩ cũng không biểu lộ vẻ phản cảm gì, mà là dùng mấy chữ 'Mộ Dung tiểu thư là khách hàng của tôi', mượn cơ hội nhắc nhở cô nàng đã đồng ý với mình về chuyện thuê nhà.
- Trương tiên sinh yên tâm, trước mắt tôi rất hài lòng với thái độ làm việc của anh, nếu như muốn tìm một chỗ ở, người đầu tiên tôi lựa chọn sẽ là anh.
Mộ Dung Huyên cũng là hạng người có tâm tư nhạy bén, lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Trương Vỹ, nên cất lời hứa hẹn ngay.
- Cám ơn Mộ Dung tiểu thư khen ngợi.
Trương Vĩ cười đáp.
Sau khi nói xong những lời này, Mộ Dung Huyên cùng Trương Vĩ không trao đổi thêm gì nữa. Mộ Dung Huyên dùng di động lên mạng, còn Trương Vĩ thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi xe taxi chạy tới Nhã Uyển tiểu khu, hai người mới lễ phép chào từ biệt, dường như chuyện ở Tử Hiên các căn bản chưa phát sinh qua vậy.
Trương Vĩ quay đầu lại liếc nhìn một cái bóng lưng thướt tha, đôi đùi đẹp thon dài cái mông tròn trong bước đi lay động của Mộ Dung Huyên, thở ra một hơi dài, nói:
- Dựa theo tình tiết trên truyền hình, người đàn ông sau khi giả vờ làm bạn trai của cô gái, sự quan hệ giữa hai người sẽ trở nên vô cùng ái muội, thậm chí sẽ xảy ra một chút quan hệ vượt quá sự hữu nghị. Sao mình lại không có loại cảm giác này nhỉ?
Trong vòng mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Trương Vĩ bình thường trở lại. Mặc dù trong vòng mấy ngày này, hắn cũng tiếp được hai người khách hàng, nhưng mục đích mua nhà, thuê phòng của hai khách hàng này không mạnh, thuần túy là mang tâm lý kiếm tiện nghi, tìm nhà rẻ để đầu tư, chỉ có điều nếu thật sự có phòng nguyên tốt thì khách hàng nào cũng đều muốn mua, không đến lượt bọn họ. Cho nên sau khi Trương Vĩ nhìn rõ ý nghĩ của bọn họ, ngay lập tức từ bỏ hai vị khách hàng này.
Cũng không phải khách hàng nào cũng đều có thể ký thành hợp đồng. Nhân viên môi giới có kinh nghiệm sẽ chọn một vài khách hàng trọng điểm mà đeo bám. Những khách hàng này thường thường là có 'Nhu cầu mạnh' đến trình độ không mua nhà không được, ví dụ như kết hôn, điều động công việc, con cái đi học vân vân.
Ngày hôm nay đến phiên Trương Vĩ tiếp đãi khách hàng. Cho nên hắn ngồi ở bàn tiếp khác trước môn điếm, lên mạng xem tin tức về bất động sản, đồng thời tìm được một vài nguồn cung nhà có chất lượng tốt từ trong đó. Đúng lúc này có một người đi vào, Trương Vĩ nhanh chóng đứng thẳng lên từ chỗ ngồi, theo thói quen chào hỏi:
- Tiểu thư khỏe chứ, tôi có thể giúp gì được không?
Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn vào khách hàng, phát hiện là một cô gái hơn 30 tuổi. Cô gái này có tướng mạo thanh tú, vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm toàn thân màu lam, dưới chân còn mang một đôi giày gót cao đến mười phân. Trương Vĩ thật ra thì đã biết cô gái này, hơn nữa còn là một khách hàng cũ của Vương Mẫn.
- Vương Mẫn có ở đây không? Tôi tìm cô ấy để mua nhà.
Cô gái nhìn thoáng qua Trương Vĩ, lập tức đưa mắt quét về những vị trí khác trong phòng, hỏi.
- Vương Mẫn, có khách hàng tìm cô mua nhà này.
Trương Vĩ tiếp đãi ở tiền đài, chỉ có thể tiếp nhận khách hàng mới. Đối với khách hàng cũ của đồng nghiệp, hắn không thể vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác.
- Vậy à, là Hoàng tỷ đến rồi, mời chị vào ngồi!
Trong nháy mắt có người vào, Vương Mẫn vtheo bản năng liền ngẩng đầu nhìn xem là loại khách gì. Nàng cũng nhận ra cô gái này là Hoàng tỷ thân khách của mình, chỉ có điều cũng không chủ động đứng dậy nghênh đón. Cho đến khi Trương Vĩ chỉ ra tên mình, Vương Mẫn mới chậm rãi đứng lên.
Cô gái được Vương Mẫn gọi là chị Hoàng có tên là Hoàng Phân. Cô này đi tới trong điếm đã mấy lần rồi, cho nên hết sức quen thuộc, đến ngồi trên ghế sa *** chuyên tiếp đãi khách hàng. Còn Vương Mẫn cũng đi tới ngồi xuống đối diện với cô gái này, nhưng ngay cả một ly nước cũng không mang đến mời.
- Tiểu Vương, gần đây tiểu khu của chúng ta có ngôi nhà nào tốt không?
Hoàng Phân mới vừa đặt người ngồi xuống, đã vội vã hỏi.
- Có.
Vương Mẫn trả lời không có vẻ hăng hái lắm.
- Được, vậy cô dẫn tôi đi xem hai dạng nhà, chọn vị trí tốt, nếu như thích hợp, tôi sẽ mua.
Hoàng Phân nói.
- Chị Hoàng, chị mỗi lần đều nói như vậy, mỗi lần cũng không chịu mua, chị thật biết đùa với em nha.
Vương Mẫn dùng khẩu khí nũng nịu phàn nàn.
- Cô yên tâm, lần này chị Hoàng tôi đây khẳng định sẽ mua.
Hoàng Phân vừa mới dứt lời, điện thoại di động đã vang lên. Cô ấn nút nghe:
- A lô, ông xã hả! Anh ở đâu vậy?
- Được, vậy em đi ra ngoài đón anh ngay.
Hoàng Phân nói với người bên kia trong điện thoại di động.
- Tiểu Vương, chồng tôi tới rồi. Anh ấy không quá quen thuộc với nơi đây, tôi đi đón anh ấy một chút.
Hoàng Phân đứng dậy, đi mấy bước, lại quay đầu dặn dò:
- Tiểu Vương, cô tìm thêm hai căn nhà, một hồi tôi dẫn ông xã lên đi xem một lượt.
- Được thôi, chị Hoàng.
Vương Mẫn tiễn Hoàng Phân ra tới cửa, miễn cưỡng cười vui nói.
- Nhà đều đã xem tám trăm lần, mà chẳng mua lấy một lần nào, thật không biết sức lực đâu mà xem dữ vậy!
Sau khi Hoàng Phân đi ra khỏi môn điếm, Vương Mẫn tức giận oán trách một câu.
- Vương Mẫn, khách hàng muốn đến xem nhà, vậy là chuyện tốt. Loại thái độ này của cô có thể ký thành hợp đồng sao?
Từ Minh đi ra từ trong phòng làm việc, khiển trách.
- Anh Từ, vị khách hàng này anh cũng không phải là không biết. Mỗi lần đều nói rất được, mỗi một lần đều tỏ lộ bộ dáng thành khẩn muốn mua nhà, nhưng mà chồng cô ta chết sống gì cũng không chịu mua. Cuối cùng họ xem nhà mãi mà vẫn không làm được trò trống gì. Tôi cũng buồn bực phát chết rồi.
Vương Mẫn phàn nàn nói.
- Được rồi, ý nguyện mua nhà của chồng cô ta quả thật không lớn. Loại khách hàng này thì phải cọ xát lâu dài, chỉ cần chị Hoàng đó muốn xem nhà, cô cứ nghiêm túc dẫn cô ta đi xem, chỉ cần cô có thể nắm chắc vị khách hàng này, một khi cô ta thật sự muốn mua nhà cửa, khẳng định sẽ tìm cô.
Từ Minh nói.
- Anh Từ, điều này tôi cũng biết. Mấu chốt là chồng cô ta rất khinh người. Mỗi lần chị Hoàng đều vô cùng hài lòng với căn nhà, thì chồng của chị ấy chết sống không chịu mua. Hơn nữa mỗi lần đều dùng cùng một lý do để cự tuyệt.
Vương Mẫn càng nói càng giận, học khẩu khí của chồng Hoàng Phân nói:
“Phong Thủy đại sư nói, tôi ba năm nay không dễ mua nhà. Nếu không sẽ có tai ương đổ máu. Tôi xem chuyện mua nhà này, tiếp tục chờ một thời gian nữa!”
Chồng của chị Hoàng đó thì mọi người đều gặp qua, thấy Vương Mẫn bắt chước ông ta giống y như đúc, không khỏi bật cười vui vẻ cả lên, nhưng lại nghe Vương Mẫn lại phun ra thêm một câu:
- Chồng chị ấy chính là một người mê tín dị đoan, cả ngày mang chuyện phong thủy, huyền học ở bên cửa miệng, chết sống gì cũng không chịu mua nhà.
Vị khách hàng Hoàng Phân này đã tới rất nhiều lần rồi, Trương Vĩ cũng từng tiếp xúc qua, biết được ý nguyện mua nhà của đối phương rất lớn, chỉ có điều chồng cô ta không muốn mà thôi. Cho nên, mỗi một lần bàn đến lúc cuối cùng, đều bị chồng cô ta phá hư. Ý kiến của hai vợ chồng trái ngược nhau lớn như thế, Trương Vĩ nghĩ trong này nhất định có bí mật gì đó.
Chỉ cần có thể tìm được nguyên nhân trong đó, muốn thúc đẩy cái hợp đồng này cũng không khó. Khó khăn nhất chính là không ai biết chồng của chị Hoàng đó vì sao không đồng ý mua nhà. Nhưng điều này đối với Trương Vĩ có Độc Tâm Thuật mà nói, cũng không phải là một chuyện khó gì.
----------oOo----------
Lúc này, trong nội tâm của Lâm Hồng Văn vô cùng không cam lòng. Hắn tự nhận là các phương diện đều ưu tú hơn so với Trương Vĩ, nhưng mà giữa hắn và Trương Vĩ, thì Mộ Dung Huyên lại muốn thân cận với Trương Vĩ hơn, thậm chí xế chiều còn đơn độc gặp mặt tên này. Điều này làm cho trong lòng của hắn giống như bị đâm một đao.
“Chân thành sở chí, vàng đá đều tan.”
Lâm Hồng Văn nắm chặt quả đấm, hai mắt bốc lửa, cắn răng nghiến lợi nói:
- Mình không tin, bản thân mình không sánh bằng cái tên gọi là Trương Vĩ đó.
Bên trong một chiếc xe taxi chạy phăng phăng trên đường, Trương Vĩ cùng Mộ Dung Huyên chia nhau ngồi hai bên ghế sau xe. Lúc hai người mới vừa lên cũng không nói chuyện, cho đến mấy phút sau Mộ Dung Huyên mới quay sang Trương Vĩ nói:
- Trương Vĩ, chuyện hôm nay cám ơn anh.
- Không cần khách khí.
Trương Vĩ cười cười, sờ lên cằm ra vẻ suy nghĩ nói:
- Nhưng mà chuyện phát triển không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm.
- Vậy à, có cái gì không giống chứ?
Mộ Dung Huyên bị Trương Vĩ nói làm cho sửng sốt, không biết hắn có ý gì.
- Thường thường chuyện giả vờ làm tình nhân, diễn ra trên TV đều có vẻ kinh tâm động phách. Cô không cảm thấy vừa rồi quá bình tĩnh đạm bạc sao?
Trương Vĩ khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ nói.
- Ồ, đây là cuộc sống chân thật của tôi, không phải bảo anh đi đóng kịch.
Mộ Dung Huyên nghe lời nói của Trương Vĩ, mắt đẹp trừng một cái, nũng nịu trách cứ:
- Vừa rồi sở dĩ anh đồng ý giúp tôi, thì ra là muốn xem náo nhiệt, cảm thấy chuyện thú vị, đem tôi và Lâm Hồng Văn ra làm trò cười đúng không.
- Không phải vậy, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi. Cô chớ để trong lòng.
Trương Vĩ sở dĩ giúp Mộ Dung Huyên, đích thật là có mấy phần cảm thấy thú vị. Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không thừa nhận ra miệng. Hắn nhanh chóng phủ nhận:
- Sở dĩ mới vừa rồi tôi giúp cô hoàn toàn là xuất phát từ thiện ý. Cô cũng không nên hiểu lầm tôi như vậy.
- Cho dù anh xuất phát từ thiện ý, hay là ôm cái tâm muốn tìm chuyện vui, tóm lại anh giúp tôi là sự thật, trên chuyện này tôi phải nói tiếng cám ơn với anh.
Mộ Dung Huyên lần nữa chân thành nói lời cảm ơn với Trương Vĩ, lập tức xoay chuyển đề tài câu chuyện, nói:
- Nhưng mà, chuyện cũng đã xong rồi, tôi hi vọng 'Trương tiên sinh' không nên nhắc tới chuyện này với người khác, có được không?
Mộ Dung Huyên vừa rồi vẫn luôn gọi tên của Trương Vĩ, bây giờ đột nhiên đổi thành Trương tiên sinh, chẳng qua là muốn cho người này nhớ kỹ thân phận của mình, đừng vọng tưởng trợ giúp nàng, để rồi có thể mượn cơ hội thân cận thêm. Nếu nói đây giống là qua cầu rút ván thì có chút nghiêm trọng, nhưng bản chất lại không có gì khác biệt.
- Đương nhiên, Mộ Dung tiểu thư là khách hàng của tôi, không cần nói tôi đương nhiên sẽ không nói lung tung.
Đối với Mộ Dung Tuyết đột nhiên ‘Trở mặt’, Trương Vĩ cũng không biểu lộ vẻ phản cảm gì, mà là dùng mấy chữ 'Mộ Dung tiểu thư là khách hàng của tôi', mượn cơ hội nhắc nhở cô nàng đã đồng ý với mình về chuyện thuê nhà.
- Trương tiên sinh yên tâm, trước mắt tôi rất hài lòng với thái độ làm việc của anh, nếu như muốn tìm một chỗ ở, người đầu tiên tôi lựa chọn sẽ là anh.
Mộ Dung Huyên cũng là hạng người có tâm tư nhạy bén, lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Trương Vỹ, nên cất lời hứa hẹn ngay.
- Cám ơn Mộ Dung tiểu thư khen ngợi.
Trương Vĩ cười đáp.
Sau khi nói xong những lời này, Mộ Dung Huyên cùng Trương Vĩ không trao đổi thêm gì nữa. Mộ Dung Huyên dùng di động lên mạng, còn Trương Vĩ thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến khi xe taxi chạy tới Nhã Uyển tiểu khu, hai người mới lễ phép chào từ biệt, dường như chuyện ở Tử Hiên các căn bản chưa phát sinh qua vậy.
Trương Vĩ quay đầu lại liếc nhìn một cái bóng lưng thướt tha, đôi đùi đẹp thon dài cái mông tròn trong bước đi lay động của Mộ Dung Huyên, thở ra một hơi dài, nói:
- Dựa theo tình tiết trên truyền hình, người đàn ông sau khi giả vờ làm bạn trai của cô gái, sự quan hệ giữa hai người sẽ trở nên vô cùng ái muội, thậm chí sẽ xảy ra một chút quan hệ vượt quá sự hữu nghị. Sao mình lại không có loại cảm giác này nhỉ?
Trong vòng mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Trương Vĩ bình thường trở lại. Mặc dù trong vòng mấy ngày này, hắn cũng tiếp được hai người khách hàng, nhưng mục đích mua nhà, thuê phòng của hai khách hàng này không mạnh, thuần túy là mang tâm lý kiếm tiện nghi, tìm nhà rẻ để đầu tư, chỉ có điều nếu thật sự có phòng nguyên tốt thì khách hàng nào cũng đều muốn mua, không đến lượt bọn họ. Cho nên sau khi Trương Vĩ nhìn rõ ý nghĩ của bọn họ, ngay lập tức từ bỏ hai vị khách hàng này.
Cũng không phải khách hàng nào cũng đều có thể ký thành hợp đồng. Nhân viên môi giới có kinh nghiệm sẽ chọn một vài khách hàng trọng điểm mà đeo bám. Những khách hàng này thường thường là có 'Nhu cầu mạnh' đến trình độ không mua nhà không được, ví dụ như kết hôn, điều động công việc, con cái đi học vân vân.
Ngày hôm nay đến phiên Trương Vĩ tiếp đãi khách hàng. Cho nên hắn ngồi ở bàn tiếp khác trước môn điếm, lên mạng xem tin tức về bất động sản, đồng thời tìm được một vài nguồn cung nhà có chất lượng tốt từ trong đó. Đúng lúc này có một người đi vào, Trương Vĩ nhanh chóng đứng thẳng lên từ chỗ ngồi, theo thói quen chào hỏi:
- Tiểu thư khỏe chứ, tôi có thể giúp gì được không?
Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn vào khách hàng, phát hiện là một cô gái hơn 30 tuổi. Cô gái này có tướng mạo thanh tú, vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm toàn thân màu lam, dưới chân còn mang một đôi giày gót cao đến mười phân. Trương Vĩ thật ra thì đã biết cô gái này, hơn nữa còn là một khách hàng cũ của Vương Mẫn.
- Vương Mẫn có ở đây không? Tôi tìm cô ấy để mua nhà.
Cô gái nhìn thoáng qua Trương Vĩ, lập tức đưa mắt quét về những vị trí khác trong phòng, hỏi.
- Vương Mẫn, có khách hàng tìm cô mua nhà này.
Trương Vĩ tiếp đãi ở tiền đài, chỉ có thể tiếp nhận khách hàng mới. Đối với khách hàng cũ của đồng nghiệp, hắn không thể vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác.
- Vậy à, là Hoàng tỷ đến rồi, mời chị vào ngồi!
Trong nháy mắt có người vào, Vương Mẫn vtheo bản năng liền ngẩng đầu nhìn xem là loại khách gì. Nàng cũng nhận ra cô gái này là Hoàng tỷ thân khách của mình, chỉ có điều cũng không chủ động đứng dậy nghênh đón. Cho đến khi Trương Vĩ chỉ ra tên mình, Vương Mẫn mới chậm rãi đứng lên.
Cô gái được Vương Mẫn gọi là chị Hoàng có tên là Hoàng Phân. Cô này đi tới trong điếm đã mấy lần rồi, cho nên hết sức quen thuộc, đến ngồi trên ghế sa *** chuyên tiếp đãi khách hàng. Còn Vương Mẫn cũng đi tới ngồi xuống đối diện với cô gái này, nhưng ngay cả một ly nước cũng không mang đến mời.
- Tiểu Vương, gần đây tiểu khu của chúng ta có ngôi nhà nào tốt không?
Hoàng Phân mới vừa đặt người ngồi xuống, đã vội vã hỏi.
- Có.
Vương Mẫn trả lời không có vẻ hăng hái lắm.
- Được, vậy cô dẫn tôi đi xem hai dạng nhà, chọn vị trí tốt, nếu như thích hợp, tôi sẽ mua.
Hoàng Phân nói.
- Chị Hoàng, chị mỗi lần đều nói như vậy, mỗi lần cũng không chịu mua, chị thật biết đùa với em nha.
Vương Mẫn dùng khẩu khí nũng nịu phàn nàn.
- Cô yên tâm, lần này chị Hoàng tôi đây khẳng định sẽ mua.
Hoàng Phân vừa mới dứt lời, điện thoại di động đã vang lên. Cô ấn nút nghe:
- A lô, ông xã hả! Anh ở đâu vậy?
- Được, vậy em đi ra ngoài đón anh ngay.
Hoàng Phân nói với người bên kia trong điện thoại di động.
- Tiểu Vương, chồng tôi tới rồi. Anh ấy không quá quen thuộc với nơi đây, tôi đi đón anh ấy một chút.
Hoàng Phân đứng dậy, đi mấy bước, lại quay đầu dặn dò:
- Tiểu Vương, cô tìm thêm hai căn nhà, một hồi tôi dẫn ông xã lên đi xem một lượt.
- Được thôi, chị Hoàng.
Vương Mẫn tiễn Hoàng Phân ra tới cửa, miễn cưỡng cười vui nói.
- Nhà đều đã xem tám trăm lần, mà chẳng mua lấy một lần nào, thật không biết sức lực đâu mà xem dữ vậy!
Sau khi Hoàng Phân đi ra khỏi môn điếm, Vương Mẫn tức giận oán trách một câu.
- Vương Mẫn, khách hàng muốn đến xem nhà, vậy là chuyện tốt. Loại thái độ này của cô có thể ký thành hợp đồng sao?
Từ Minh đi ra từ trong phòng làm việc, khiển trách.
- Anh Từ, vị khách hàng này anh cũng không phải là không biết. Mỗi lần đều nói rất được, mỗi một lần đều tỏ lộ bộ dáng thành khẩn muốn mua nhà, nhưng mà chồng cô ta chết sống gì cũng không chịu mua. Cuối cùng họ xem nhà mãi mà vẫn không làm được trò trống gì. Tôi cũng buồn bực phát chết rồi.
Vương Mẫn phàn nàn nói.
- Được rồi, ý nguyện mua nhà của chồng cô ta quả thật không lớn. Loại khách hàng này thì phải cọ xát lâu dài, chỉ cần chị Hoàng đó muốn xem nhà, cô cứ nghiêm túc dẫn cô ta đi xem, chỉ cần cô có thể nắm chắc vị khách hàng này, một khi cô ta thật sự muốn mua nhà cửa, khẳng định sẽ tìm cô.
Từ Minh nói.
- Anh Từ, điều này tôi cũng biết. Mấu chốt là chồng cô ta rất khinh người. Mỗi lần chị Hoàng đều vô cùng hài lòng với căn nhà, thì chồng của chị ấy chết sống không chịu mua. Hơn nữa mỗi lần đều dùng cùng một lý do để cự tuyệt.
Vương Mẫn càng nói càng giận, học khẩu khí của chồng Hoàng Phân nói:
“Phong Thủy đại sư nói, tôi ba năm nay không dễ mua nhà. Nếu không sẽ có tai ương đổ máu. Tôi xem chuyện mua nhà này, tiếp tục chờ một thời gian nữa!”
Chồng của chị Hoàng đó thì mọi người đều gặp qua, thấy Vương Mẫn bắt chước ông ta giống y như đúc, không khỏi bật cười vui vẻ cả lên, nhưng lại nghe Vương Mẫn lại phun ra thêm một câu:
- Chồng chị ấy chính là một người mê tín dị đoan, cả ngày mang chuyện phong thủy, huyền học ở bên cửa miệng, chết sống gì cũng không chịu mua nhà.
Vị khách hàng Hoàng Phân này đã tới rất nhiều lần rồi, Trương Vĩ cũng từng tiếp xúc qua, biết được ý nguyện mua nhà của đối phương rất lớn, chỉ có điều chồng cô ta không muốn mà thôi. Cho nên, mỗi một lần bàn đến lúc cuối cùng, đều bị chồng cô ta phá hư. Ý kiến của hai vợ chồng trái ngược nhau lớn như thế, Trương Vĩ nghĩ trong này nhất định có bí mật gì đó.
Chỉ cần có thể tìm được nguyên nhân trong đó, muốn thúc đẩy cái hợp đồng này cũng không khó. Khó khăn nhất chính là không ai biết chồng của chị Hoàng đó vì sao không đồng ý mua nhà. Nhưng điều này đối với Trương Vĩ có Độc Tâm Thuật mà nói, cũng không phải là một chuyện khó gì.
----------oOo----------
/20
|