Cuộc thi học kỳ của trường trung học thành phố Thanh diễn ra trong hai ngày, sau kỳ thi một tuần sẽ có kết quả thi, sau đó sẽ là kỳ nghỉ đông. Trong một tuần này, theo như truyền thống của nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi văn nghệ.
Cuộc thi văn nghệ được sắp xếp vào thứ hai, sau khi thi xong học kỳ sẽ có thời gian ba ngày để chuẩn bị. Thời gian này tuy nói là để chuẩn bị, nhưng kỳ thực cũng không có bao nhiêu thời gian cho tới cuộc thi văn nghệ. Hội học sinh bận rộn với việc báo danh, sắp xếp thời gian, an bài buổi diễn, phía trường học cũng bận rộn mời các chuyên gia trong tỉnh làm ban giám khảo, chỉ có thời gian ba ngày để chuẩn bị, năm nay lại tổ chức lớn, cho dù đã có kinh nghiệm từ năm ngoái, năm nay vẫn bận rộn rất nhiều.
Nhưng có bận rộn thì cũng là việc của trường học, Hạ Thược thân là nhà tài trợ, đến hôm đó cô chỉ cần lộ diện và diễn thuyết một chút là được. Với cô việc diễn thuyết là quá dễ dàng, ngay cả bản thảo cũng không cần phải chuẩn bị. Cho nên so với trường học, hội học sinh hay là những học sinh đăng ký tham gia cuộc thi, Hạ Thược tự nhận là mình quá nhàn nhã.
Cuộc thì cuối kỳ kết thúc vào chiều tối, Liễu Tiên Tiên bị gò bó quá lâu giống như sôi sục tỉnh lại, cô kéo theo mấy cô bạn cùng phòng ra ngoài trường chơi giải khuây.
Năm cũ sắp qua năm mới sắp tới, quân khu cũng có nhiều việc, Từ Thiên Dận cũng không thể phân thân vào mỗi chủ nhật, việc gặp mặt của hai người đành phải hoãn lại. Tối đó, Hạ Thược cùng chị em trong ký túc xá ăn uống chúc mừng trong nhà ăn, bù đắp lại những ngày tháng ôn tập vất vả.
Trong phòng, Liễu Tiên Tiên thông báo muốn đăng ký tham gia cuộc thi văn nghệ, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Sao lúc trước không thấy cậu nói gì cả? Cũng học được giữ bí mật đấy .” Hạ Thược cười nói.
Liễu Tiên Tiên trợn mắt nhìn Hạ Thược, cô uống một ngụm bia, “Chỉ vừa mới quyết định, ai bảo cậu chính là nhà tài trợ chứ! Có mối quan hệ như vậy, cô đây không cần thì đúng là quá lãng phí! Lúc trước không đăng kí là vì có đăng ký cũng vô dụng, tuy nói là cuộc thi văn nghệ toàn trường, nhưng những người đoạt giải cậu cứ tính mà xem, ngoài hội học sinh ra thì vẫn là người hội học sinh! Những người đó đã sớm quan hệ tốt với nhà trường, trong ba năm liên tục giành được giấy chứng nhận của cuộc thi văn nghệ cấp tỉnh, còn có tư cách lọt vào danh sách xét duyệt vào trường đại học Bắc Kinh. Nếu không, cậu nghĩ vì sao các bậc phụ huynh lại xem trọng một cuộc thi văn nghệ như vậy? Hừ! Xã hội này, chỗ nào mà không phải dựa vào quan hệ? Trước kia mình không có quan hệ, hiện tại không phải có con nhóc cậu ở đây sao?”
Hồ Gia Di nghe vậy liền nhíu mày, “Lúc trước mình đã khuyên cậu đăng ký, vậy mà cậu có đăng ký đâu? Mình còn nói, cậu cứ đăng ký nhà mình sẽ đánh tiếng với trường học giúp cho. Lúc đó cậu lại không chịu, hiện tại bởi vì Thược tử là nhà tài trợ lại thay đổi chủ ý ? Hóa ra, cậu cảm thấy nhà mình không giúp được gì đúng không?”
Hồ Gia Di cau mày, nhìn có vẻ nóng nảy bức bối, vẻ mặt tổn thương giống như không được tín nhiệm.
Miêu Nghiên thấy không khí có chút căng thẳng, cẩn thận liếc nhìn hai người, sau đó đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hạ Thược.
Hạ Thược nở nụ cười, “Tập đoàn Thụy Hải là công ty đi đầu trong lĩnh vực thời trang của cả nước, cũng là tập đoàn lớn mạnh nhất nhì tỉnh. Nếu Hồ tổng đã lên tiếng với trường học, sao có thể vô dụng chứ? Nhưng nếu đã đánh tiếng với trường học và những chuyên gia kia, sao lại không mất chút phí? Tiên Tiên làm vậy là không muốn khiến Hồ tổng tốn tiền. Mình lại không giống vậy, mình là nhà tài trợ, tất cả kinh phí của cuộc thi văn nghệ này đều là mình chi ra, mình có nhờ một câu, đương nhiên cũng sẽ không phải mất gì cả, chẳng những vậy lại lôi kéo được quan hệ.”
Hạ Thược vừa nói vừa nhìn Liễu Tiên Tiên chăm chú, con nhóc này ngày thường điên điên khùng khùng, nhưng lại là người cẩn thận trọng tình cảm. Cô làm vậy là không muốn gia đình Hồ Gia Di phải mất tiền, dù sao người có quan hệ cũng không phải chỉ có mình cô, dù có vào được đến vòng cuối cùng cũng khó tránh khỏi phải tốn không ít tiền. Cô không đăng ký, là vì không muốn gia đình Hồ Gia Di vì chuyện của mình mà phải tốn kém.
Nhưng bây giờ biết được cô là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, lại tài trợ cho cuộc thi văn nghệ của nhà trường, mối quan hệ này còn mạnh hơn là của các vị phụ huynh hội học sinh, hơn nữa, tất cả những chi phí cho chuyên gia và giám khảm trong cuộc thi đều là Hoa Hạ tài trợ, Hạ Thược nói một cậu còn có hiệu quả hơn là những bậc phụ huynh mời vài bàn tiệc. Thế này mới làm cho Liễu Tiên Tiên thay đổi ý định, theo như cô ấy nói, có quan hệ thế này mà không dùng thì lãng phí, quá là lãng phí!
Liễu Tiên Tiên nâng lon bia trong tay uống một ngụm, sau đó giang tay ôm lấy Hạ Thược, giương mắt trừng Hồ Gia Di, “Cậu hãy học tập Thược tử đi, mình nghi ngờ bộ ngực của cậu đã đè cho sức quan sát không còn nữa rồi”
Hồ Gia Di vốn đang thấy có lỗi vì trách lầm Liễu Tiên Tiên, lại có chút cảm động, nhưng vừa nghe thấy cô ấy nói vậy thì cái gì mà cảm động và áy náy cũng đều bay biến, đỏ mặt cắn môi đứng bật dậy muốn chụp cô ấy, “Ai muốn cậu khách khí với mình chứ! Nếu cậu sợ ba mình tốn tiền thì có thể nói với mình mà! Tiền tiêu vặt của mình không ít đâu, cậu cũng có không ít tiền tiêu vặt, chúng ta cùng gom lại, hẳn là sẽ đủ dùng. Hơn nữa, tiền của Thược tử thì không phải là tiền sao? Cậu sao lại có thể dùng một cách đương nhiên như vậy hả!”
“Cậu đúng là ngốc! Con nhóc này trước khi lộ rõ thân phận của mình với chúng ta, cậu ấy đã đồng ý tài trợ cho nhà trường. Cho nên mình mới nói không cần thì quá lãng phí, tiền của cậu ấy cũng đã quăng ra ngoài rồi, mối quan hệ này không cần đến thì đúng là lãng phí!”
Hồ Gia Di nghe vậy mới không nói gì nữa, bĩu môi nhìn cô ấy.
Hạ Thược cũng là cười, “Được rồi. Có điều, cậu phải có tài năng thực sự. Chỉ cần tài năng của cậu có thể đánh bại tất cả, mình cam đoan không ai dám cướp mất vinh dự của cậu nên có.”
“Đó là đương nhiên! Liễu Tiên Tiên mình cũng là có vài phần ngông nghênh, chị đây cũng không phải cái loại bình hoa chỉ trông chờ vào quan hệ! Nếu như kỹ năng của mình không bằng người, đừng nói gì khác, dù có tặng không giải thưởng cho mình mình cũng không cần! Nhưng mà nếu tài năng của mình đánh bại tất cả, dù là ai cũng đừng hòng cướp đi thứ thuộc về mình, vậy được chứ!” Liễu Tiên Tiên ngẩng cao đầu.
Hạ Thược nghe xong gật đầu, điều này thì cô có thể cam đoan, “Cậu muốn tham gia cuộc thi về phương diện nào, nói ra mọi người nghe cùng xem.”
“Cái này còn phải hỏi sao? Ngài vũ đạo ra, chị đây còn có thể thi gì được chứ hả?”
Hạ Thược liếc nhìn Liễu Tiên Tiên một cái, “Vũ đạo cũng có rất nhiều loại, cổ điển, ba lê, hiện đại, dân tộc, không phải loại nào trường học cũng sắp xếp cho vào cuộc thi, có loại nào cậu am hiểu chứ?”
“Khiêu vũ Latin! Thế nào?” Liễu Tiên Tiên liếc nhìn ba người.
Trong ba người, chỉ có cô là giỏi khiêu vũ nhất, quả thực cuộc thi văn nghệ lần này có tổ chức khiêu vũ Latin, một khi đã như vậy, ba người đương nhiên sẽ không phản đối.
Ăn xong cơm tối, vốn tưởng với tính tình của Liễu Tiên Tiên nhất định sẽ lấy việc luyện vũ đạo làm nhất, lôi kéo ba người đến sàn nhảy chơi một đêm. Mà lệnh giới nghiêm của trường học còn chưa hủy, nhà trường muốn nhân cơ hội này lấy lại danh dự và lòng tin trước dư luận, trong thời kỳ mấu chốt này việc kiểm tra ra vào càng nghiêm, Hạ Thược tự nhiên là không muốn Liễu Tiên Tiên gây rối trước cuộc thi, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt với nhà trường, như vậy cũng không có lợi gì cho cô.
Hạ Thược đã chuẩn bị sẵn để khuyên bảo cô ấy, mà Liễu Tiên Tiên tối nay lại giống như thay đổi tính tình vậy, không hề đưa ra ý kiến đi chơi hay gì cả, cơm nước xong liền kéo ba người quay về ký túc xá, không những vậy còn nói muốn đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi đăng ký ở hội học sinh.
Hạ Thược nhìn ra được, cô ấy rất xem trọng cuộc thi lần này, ngay cả cuộc thi cuối kỳ cũng không hề xem trọng như thế này. Cô không khỏi cười, bất kể là vì nguyên nhân gì, con nhóc này cũng có chuyện để suy nghĩ nghiêm túc, đây là chuyện đáng mừng.
Trên đường quay về trường, Hồ Gia Di lại lặng lẽ chạy tới nói nhỏ, cô thì thầm bên tai Hạ Thược bên một câu: “Mẹ của Tiên Tiên trước kia từng là một chuyên gia vũ đạo.”
Hạ Thược liếc nhìn Hồ Gia Di một cái, ánh mắt khẽ nhíu.
Hồ Gia Di nói xong cũng liền lùi lại, giả vờ giả vịt đi bên cạnh Hạ Thược, thoạt nhìn như không hề có chuyện gì xảy ra. Đây là chuyện của Tiên Tiên, cô cũng biết nếu không có sự đồng ý của cô ấy thì không tiện nói nhiều. Nhưng mà chuyện này, cô hy vọng có thể làm cho Thược tử biết, tối thiểu, cũng muốn để cô ấy biết lần này Tiên Tiên không phải là coi đây như trò đùa. Nói như vậy, có lẽ có thể giúp gì đó cho cô ấy trong cuộc thi.
Chút tâm tư ấy của Hồ Gia Di, Hạ Thược đương nhiên có thể nhìn thấu. Cô liếc nhìn Hồ Gia Di cùng Liễu Tiên Tiên một cái, trong lòng có chút hâm mộ. Trong cuộc đời, có thể có được những người bạn như vậy cũng là may mắn.
Về tới ký túc xá, Liễu Tiên Tiên quả nhiên liền đi ngủ sớm, sáng hôm sau dậy sớm , Hạ Thược còn đang ngồi thiền buổi sáng, con nhóc này lại ra ngoài mua đồ ăn sáng về, hiếm khi thấy cô nhóc này chịu khó và tự giác như vậy. Bốn ngừoi cùng nhau ăn xong bữa sáng, sau đó liền tới hội học sinh đăng ký.
Bốn người đến sớm, người xếp hàng cũng không nhiều. Hạ Thược vừa xuất hiện trên hành lang, bốn phía liền yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Trong khoảng thời gian này, trong trường học lại lan truyền một lời đồn mới về Hạ Thược, lần này không phải là đồn đại về việc cô là thần côn, được bao nuôi hay là đánh nhau với hội học sinh nữa, có lời đồn cô chính là vị chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ mà hiệu trưởng đã nhắc tới hôm khai giảng!
Lời đồn này là thật hay giả, không ai nói rõ được. Khi mà tin tức về Tập đoàn Hoa Hạ có tiếng vang rất lớn trong tỉnh chính là sau lễ Noel, lúc đó đã hết ngày cuối tuần, học sinh đều đã quay về trường học mà trong thời gian đó lại có lệnh giới nghiêm, không phải cuối tuần mà muốn ra trường học phải xin phép, bởi vậy tuyệt đại đa số mọi người không phát hiện tin tức trên các mặt báo đã rầm rộ đưa tin.
Học sinh vốn ít chú ý đến loại báo chí tạp chí về tài chính và kinh tế, đợi đến khi lời đồn khắp nơi, có người muốn đi tìm để xem, lúc ấy các mặt báo lại đưa tin về chương trình Giám Bảo nổi bật nhất gần đây. Mà trong khoảng thời gian này lại có cuộc thi cuối kỳ, lại là thời gian quan trọng chuẩn bị cho cuộc thi văn nghệ mỗi năm một lần, cho dù lấy không được giải nhất, lấy được giấy chứng nhận giải nhì, giải ba, cũng có thêm ưu thế đối với kì thi đại học. Cho nên, ai mà còn quan tâm tới chuyện của người khác nữa, các học sinh đều dồn hết sức.
Lực chú ý đều đặt ở chỗ khác, đối với lời đồn đãi về Hạ Thược, cũng chỉ khi thấy Hạ Thược thì đám học sinh mới tụ tập lại bàn tán. Sáng sớm hôm nay gặp cô ngay trên hành lang trước cửa hội học sinh, mọi người liền im lặng nhìn cô, nhất là người trong hội học sinh, sau khi nhìn thấy Hạ Thược đều ngẩn người, vẻ mặt rối rắm quái dị, cũng không biết là cố kỵ hay sợ hãi, có mấy học sinh nữ bất giác lùi lại phía sau, cách xa cô một chút, ánh mắt không ngừng liếc nhìn vào trong phòng hội học sinh.
Mọi người đều biết, ân oán giữa Hạ Thược cùng hội học sinh, tối đó cô đánh nhau với người của hội học sinh ở cổng trường, cô từng nói, người của hội học sinh không được phép tới gần mình, nếu không đến một người sẽ đánh một người, đều vào bệnh viện!
Hôm nay cô lại tự mình đến đây.
Sao lại thế này?
Hạ Thược vừa đi tới trước cửa phòng, không khí liền biến thành như vậy, Miêu Nghiên đi phía sau lo lắng cúi đầu, Hồ Gia Di đi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô ấy như tiếp thêm can đảm. Liễu Tiên Tiên thì ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn vào bên trong hội học sinh, Hạ Thược cũng bước đi nhàn nhã.
Bốn người vào hội học sinh, trong phòng lập tức im lặng, trên bàn các để đơn đăng ký, phân loại hạng mục đăng ký.
Khi Hạ Thược đi tới, Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ cùng các cán bộ hội học sinh đều ngẩng đầu lên từ sau bàn. Từ sự kiện đánh nhau trước cổng trường lần trước, hội học sinh quả thật không đi tìm Hạ Thược gây phiền toái. Nói không tìm cô gây phiền toái, không bằng nói không có mặt mũi mà đi gặp nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, cứ ngày Hạ Thược có việc ra khỏi trường, hội học sinh đều đã nhận được thông báo từ giáo vụ, hôm nay không cần tuần tra cổng trường. Như vậy, hai bên tránh đụng mặt nhau, sẽ không có va chạm.
Khi lại nghe được tin tức của Hạ Thược, đã liên quan đến Tập đoàn Hoa Hạ, tuy rằng chưa được bản thân cô xác thực, nhưng tin tức này cũng đủ cho hội học sinh kinh sợ.
Hội trưởng hội học sinh Trình Minh nhìn Hạ Thược bằng ánh mắt phức tạp, từ lúc khai giảng khi thấy cô ở cổng trường mà giật nảy mình, đến khi tức giận vì nghe được tin đồn cô được bao nuôi, lại đến kinh sợ vì sự kiện đánh nhau trong trường, hiện tại lại nhìn thấy cô, trong lòng ngổn ngang các loại cảm xúc phức tạp.
Nếu, cô thật sự là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, cậu có thể hiểu được, vì sao từ trước đến nay cô không hề để ý tới mình.
Cậu cũng đã gọi điện thoại về nhà hỏi cha mẹ, nhưng trên thế giới có rất nhiều người trùng tên trùng họ, không phải sao? Trình Minh chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
Mà Nghiêm Đan Kỳ vừa thấy Hạ Thược đi vào, trên mặt liền xuất hiện một tầng hàn sương, vẻ mặt cũng không được bình tĩnh.
Hạ Thược không để ý đến ánh mắt của người chung quanh, cô trực tiếp đi đến trước một bàn, nói: “Đây là đơn đăng ký? Mình muốn một tờ.”
Cô vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt — cô muốn đăng ký? Nếu cô là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, cô còn cần đăng ký tham gia cuộc thi văn nghệ sao?
Chẳng lẽ, lời đồn là giả ?
Các cán bộ hội học sinh cùng với các học sinh đến đăng ký, đáy lòng đều thoáng qua nghi vấn này.
Bộ trưởng bộ văn nghệ đứng bên cạnh Nghiêm Đan Kỳ nở nụ cười, cô ta thoạt nhìn như là thở phào nhẹ nhõm, giọng cô ta không lớn lắm nhưng trong căn phòng đang im ắng thế này thì nghe rõ mồn một, “Đúng là đồn đại, thật là. Có một số người chỉ xứng làm thần côn, hoặc là bám theo người giàu có, chủ tịch cái gì? Buồn cười.”
Đối với lời này, Nghiêm Đan Kỳ rũ mắt không nói. Cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu cô ta không phải chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, như vậy phải giải thích thế nào về việc lãnh đạo trường học cho cô ta nhiều đặc quyền như thế? Cứ những lúc cô ta ra cổng trường, hội học sinh vẫn không được cho phép xuất hiện ở cổng trường, cô ở hội học sinh hai năm, cho tới bây giờ còn chưa tứng nghe nói có loại chuyện này!
Trong phòng im ắng , tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Thược, chờ phản ứng của cô đối với lời nói này. Cô không hề phản ứng, giống như không hề nghe thấy, thần thái lạnh nhạt, cử chỉ nhàn nhã, quay người lại, nhét đơn đăng ký vào trong tay Liễu Tiên Tiên đang có vẻ mặt giận dữ, “Mau, điền đơn đi.”
Lời tuy nhẹ, nhưng không khí trong phòng lại thay đổi vì lời đó!
Không phải cô muốn đăng ký?
Vậy, vậy… Lời đồn rốt cuộc…
Sắc mặt bộ trưởng văn nghệ kia thay đổi nhanh nhất, chỉ một thoáng biến đổi — sao có thể, cô đã đoán sai?
Nghiêm Đan Kỳ cũng nhíu mày rũ mắt, thần sắc nơi đáy mắt biến đổi. Quả nhiên, vừa rồi không nói gì là đúng .
Mà lúc này, Hạ Thược đã cùng Liễu Tiên Tiên đi đến cái bàn trống bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu điền đơn. Trên hành lang không ít học sinh lục tục đến đăng ký, vừa thấy Hạ Thược ở bên trong, đại đa số mọi người túm tụm ở cửa ra vào trên hành lang mà không đi vào, thò đầu vào dò xét tình hình bên trong, thảo luận nhao nhao.
Điền đơn không mất nhiều thời gian, đơn giản chỉ là dán một cái ảnh, báo hạng mục dự thi. Trường học quy định, một người chỉ có thể đăng ký nhiều nhất hai hạng mục, Liễu Tiên Tiên đăng ký múa Latin cùng múa dân tộc, cũng điền xong mục nhạc nền, sau đó liền liền giao đến trước mặt bộ trưởng văn nghệ thầm giễu cợt vừa rồi.
Liễu Tiên Tiên đặt đơn đăng ký mạnh xuống mặt bàn, thái độ không tốt. Sắc mặt đối phương thay đổi, đáy mắt rõ ràng giận dữ, tiếp nhận đơn rồi quét qua, liền giao cho Nghiêm Đan Kỳ, “Hai loại vũ đạo”
Nghiêm Đan Kỳ nhận lấy nhìn qua, bộ trưởng văn nghệ kia cũng nhìn chằm chằm vào đơn, giận dữ nơi đáy mắt không giảm — kiêu ngạo cái gì? Từ khi Hạ Thược đến trường này, hội học sinh còn có chút uy nghiêm nào không! Nộp đơn? Hừ! Đơn đã nộp lên, nhưng hàng năm giữ gìn không được kỹ, làm mất cũng không phải không có.
Năm nay cuộc thi làm lớn, hạng mục đăng ký so với năm ngoái nhiều hơn, hơn nữa người cũng nhiều, làm mất một hai tờ đơn cũng là bình thường? Đừng tưởng rằng là bạn cùng phòng với chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ là có thể kiêu ngạo ! Huống hồ, cô ta có phải hay không còn khó nói đấy!
Cho dù phải thì như thế nào? Đơn đăng ký sẽ do hội học sinh nộp lên lãnh đạo nhà trường, lại đến trong tay các vị giám khảo, trải qua không ít phân đoạn, cho dù mất một hai tờ, cũng không ai có thể trách đến trên đầu hội học sinh! Giả sử cô ta chính là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, cũng phải ngậm bồ hòn này! Hơn nữa, nếu Hạ Thược thật sự là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ như bên ngoài đồn đãi, ngậm bồ hòn ở trong tay mình, không phải rất hả lòng hả dạ sao?
Bộ trưởng văn nghệ kia nhìn đơn đăng ký trong tay Nghiêm Đan Kỳ, hào quang chợt lóe nơi đáy mắt, sắc mặt giận dữ biến mất, lộ ra vài phần tươi cười đắc ý.
Đang lúc cô ta đắm chìm trong tưởng tượng hả lòng hả dạ của chính mình, một bàn tay thon dài vươn ra.
Cô ta cả kinh, bỗng ngẩng đầu, thẻ công tác của hội học sinh trước ngực đã bị Hạ Thược cầm trong tay.
“Cô làm gì!”
“Hứa Viện.” Ánh mắt Hạ Thược rơi vào mặt thẻ công tác, nâng mắt cười, “Tôi mang đơn đăng ký của Liễu Tiên Tiên giao vào tay cậu, xin cam đoan tờ đơn đăng ký này sẽ không ra vấn đề gì. Nếu nó xảy ra vấn đề, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu.”
Hạ Thược tươi cười lạnh nhạt, lại khiến Hứa Viện kinh sợ! Nụ cười này, không lạnh không nóng, lại như nhìn thấu ý đồ của cô ta.
Cô, cô ta làm sao mà biết mình suy nghĩ cái gì?
Hạ Thược lười nói thêm điều gì, nếu cô ngay cả chút tâm tư ấy của cô ta cũng không nhìn thấu, Tập đoàn Hoa Hạ sớm đã đóng cửa rồi, đừng lăn lộn trên thương trường ngươi lừa ta gạt. Sở dĩ hôm nay cô cùng Liễu Tiên Tiên đến điền đơn, là vì lời đồn gần nhất trong trường học, Liễu Tiên Tiên cùng mình là bạn cùng phòng, khó bảo toàn đám người của hội học sinh sẽ không dùng tâm tư không chính đáng để đối phó cô ấy. Xem ra, cô thật sự đã không nhìn nhầm bọn họ.
Trả lại thẻ công tác cho Hứa Viện, Hạ Thược liền xoay người cùng ba người Liễu Tiên Tiên bước ra khỏi phòng. Cho đến bóng dáng của cô biến mất không thấy, trên hành lang mới nổ tung.
Vừa rồi cô ấy nói cái gì? Nếu đơn đăng ký gặp chuyện không may, cô ấy sẽ truy cứu trách nhiệm của bộ trưởng văn nghệ Hứa Viện? Cô ấy dựa vào cái gì truy cứu trách nhiệm của Hứa Viện? Chẳng lẽ, cô, cô ấy thật sự là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ?
Lời đồn này chỉ có thể đợi đến hôm tổ chức cuộc thi văn nghệ mới có thể chứng thực, cách cuộc thi còn có ba ngày, Liễu Tiên Tiên vì chuyên tâm luyện múa, nên đã tới một trung tâm vũ đạo trong thành phố thuê một phòng tập, Hồ Gia Di cùng Miêu Nghiên giúp đỡ. Mà Hạ Thược còn phải bận chuyện công ty.
Vừa mới thâu tóm tập đoàn Thịnh Hưng, những quản lí cấp cao ở lại tập đoàn Thịnh Hưng và những quản lý đang công tác tại các chi nhánh con trải qua một sự thay đổi lớn như vậy, đương nhiên là phải trấn an. Sau khi tiếp nhận Thịnh Hưng, Hạ Thược liền phát hiện, thì ra quản lí cấp cao của tập đoàn Thịnh Hưng, không hề thiếu thân thích của nhà họ Vương cùng thân thích của các cổ đông, con cháu đời thứ hai ăn chơi trác táng chiếm chức quản lí hàng đầu, lấy tiền lương mà không làm việc cũng có.
Nay, cổ phần của nhà họ Vương cùng các cổ đông trong công ty đều nằm trong tay Hoa Hạ, những người này không có chỗ dựa, hiển nhiên là lòng người hoảng sợ.
Đối với những người này, Hạ Thược không muốn để lại, nhưng muốn giảm biên chế, cô cũng không thể chỉ dựa vào ý muốn của chính mình, nói không cần liền không cần. Cô chỉ có thể áp dụng phương thức khiến nhân viên trong công ty tin phục, trước tiên tiến hành sát hạch các bộ phận trong công ty, tuyên bố không phân biệt được thân hay không thân, chỉ cần là người tài đều có thể nhậm chức. Kết quả sát hạch công bố rõ ràng, đối với kẻ ăn chơi trác táng không có tài cán cùng quản lí cấp cao, sẽ loại bỏ không do dự. Đề bạt người có tài, an bài chức vị thích hợp. Về phần thân thích của nhà họ Vương cùng các cổ đông cũ, trong quá trình sát hạch nếu có người có biểu hiện tốt vẫn có cơ hội ở lại, công ty dựa theo năng lực mà sắp xếp lại chức vụ. Trong những người này, đại bộ phận chỉ có năng lực thường thường, chức vị thấp hơn so với trước rất nhiều, tâm lý chênh lệch rất lớn.
Những người này trước kia đều là ở trong công ty đã quen ăn không, chức vị cao, tiền lương cao, quản người nhưng không làm việc, tất cả đều giao cho người dưới đi làm. Nay đổi đi nơi khác, tuy nói là chức vị phù hợp năng lực của bản thân bọn họ, nhưng tâm lý chênh lệch sao có thể không có? Không nói tiền lương bị giảm, quyền lực không còn, ngay cả mặt mũi cũng không có không phải sao?
Quả nhiên, người chịu không nổi không qua mấy ngày liền xin từ chức, công ty đương nhiên vui vẻ đồng ý. Nhưng có mấy người có thể chịu được, cho dù là bị dời chức vị quan trọng, cũng có thể cố nén gắng gượng, cứ sống không chút tư tưởng như vậy.
Đối với người như vậy, Hạ Thược tạm không đi quản, công ty vừa mới tiến hành thay đổi nhân sự, tuy được những nhân viên không có bối cảnh và quan hệ ủng hộ, nhưng sau khi thay đổi nhân sự, vẫn cần ổn định một thời gian, sau khi khiến người ta yên tâm, sẽ chậm rãi xử lý những người còn sót lại kia.
Hiện tại đối với Hạ Thược mà nói, còn có một việc quan trọng hơn chính là gặp mặt những quản lí kinh doanh đồ cổ khắp nơi trên cả nước của tập đoàn Thịnh Hưng cũ, những người này đối với một tổng giám đốc trẻ tuổi, có khâm phục, có hoài nghi, có xem chừng, cũng có sự bất mãn. Hạ Thược cho mời những người này đến gặp tại tổng bộ Tập đoàn Hoa Hạ, mở họp, nói chuyện lâu một hồi, trấn an, lập uy, ổn định lòng người.
Việc này nói thì dễ, nhưng làm ra cũng thực phiền phức. Những người này ai cũng lớn tuổi hơn Hạ Thược, có kinh nghiệm làm việc hơn so với cô, muốn khiến những người chưa từng hiểu biết về con người cô tin phục cô, tôn kính cô, đi theo cô, không lấy ra chút bản lãnh thật sự là không được. Trừ bỏ phương diện nhãn lực xem xét đồ cổ khiến mọi người chấn kinh, cách nói năng, khí độ, cùng với kỹ xảo nói chuyện trong quá trình trấn an lập uy Hạ Thược đều phải nắm thật chắc. Cô ở mặt ngoài thản nhiên bình tĩnh, nhưng hai ngày mở cuộc họp ở công ty, cũng thật sự có chút mệt.
Nhưng mặc kệ có bao nhiêu bận, bao nhiêu mệt, Hạ Thược đều để trống buổi tối thứ bảy. bởi vì buổi tối cô hẹn gặp Từ Thiên Dận.
Từ Thiên Dận lái xe đi vào trước cửa cao ốc Tập đoàn Hoa Hạ đón Hạ Thược, khi Hạ Thược đi ra từ công ty, trời đã tối rồi. Các nhân viên ngoại trừ trực ban, đều đã tan tầm, một mình cô ở trong văn phòng xem văn kiện, lật xem chuyện thay đổi nhân sự gần nhất của công ty, nghe Tôn Trường Đức báo cáo tình hình của công ty bán đấu giá ở Thành phố Thanh.
Thành phố Thanh dù sao cũng là thành phố trực thuộc tỉnh, tỉnh Thanh cũng là nơi đặt toàn bộ căn cơ của Tập đoàn Hoa Hạ, Tôn Trường Đức định năm sau chuyển nhà lại đây, ngày sau công ty bán đấu giá Hoa Hạ lấy Thành phố Thanh làm tổng bộ, căn cơ Phúc Thụy Tường ở lại thành phố Đông. Dù sao thành phố Đông mới là nơi trọng điểm của toàn bộ ngành sản xuất đồ cổ trong tỉnh.
Sau khi Từ Thiên Dận đến, gọi điện thoại cho Hạ Thược, nghe điện xong cô mới ra khỏi văn phòng đi thang máy xuống dưới.
Bảo vệ cùng nhân viên trực ban thấy cô xuống dưới, đều chạy tới cung kính chào hỏi. Hạ Thược cười gật gật đầu rồi đi ra ngoài, vừa đến ngoài cửa liền cười.
Anh mặc quần áo màu đen, ăn mặc vẫn đơn bạc, chỉ một chiếc áo khoác mỏng, đứng ở trong gió lạnh, trong tay đang cầm hoa. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cửa công ty, khi thấy cô ra thì không hề dời đi.
Hạ Thược cười đi đến nhận lấy hoa, quan sát bó hoa chưa bao giờ thay đổi trong tay, buồn cười nghĩ, chẳng lẽ anh định cứ mỗi lần gặp cô sẽ đều tặng một bó hoa như thế này, sau đó sẽ tặng mãi đấy chứ?
Cười một tiếng, Hạ Thược không phải cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại trong lòng rất thích.
Thật ngốc!
Bộ dáng cô cười tủm tỉm khiến người đàn ông lưu luyến nhìn chăm chú — Ừm, vì sao đột nhiên cười vui như vậy?
Anh vẫn chăm chú nhìn cô, tuy rằng bộ dáng cô cười rộ lên làm anh cảm thấy lóa mắt, nhưng anh lại phát hiện ánh mắt của cô dừng trên bó hoa trước mặt.
Thích?
Ừm, vậy về sau tiếp tục tặng.
Sau khi đưa cô lên xe và đóng cửa lại, Từ Thiên Dận mới ngồi vào ghế lái. Hạ Thược đoán động tác đầu tiên anh làm khi lên xe tất nhiên là thả bó hoa trong lòng mình về ghế sau, sau đó sẽ nghiêng người tới muốn ôm.
Nhưng cô đã đoán sai.
Từ Thiên Dận thả hoa của cô về ghế sau, thực sự xoay người vươn cánh tay tới, thuận tay kéo cô đến trên đùi, hơi thở nặng nề nóng hổi hôn xuống.
Hơn nửa tháng không gặp, mấy ngày nay ngày nhớ đêm mong đều tan ra trong nụ hôn này. Bức thiết, mãnh liệt, hết sức đòi hỏi, cho đến khi trước mắt Hạ Thược biến thành màu đen, hơi thở gấp gáp, Từ Thiên Dận mới buông cô ra, để cô ngồi trên đùi mình, hai tay ôm thật chặt, dáng vẻ không muốn buông ra.
Xe còn đứng ở cửa công ty không nhúc nhích, ngọn đèn trong cao ốc sáng sủa chiếu vào trong xe, tuy rằng Hạ Thược biết, bên ngoài không nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng hai má cô vẫn dần dần đỏ ửng, cúi đầu trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái.
Từ Thiên Dận cảm nhận được ánh mắt của cô, nâng mắt lên, chẳng những không phát hiện mình sai ở đâu, ngược lại còn nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô gái cùng nét hồng nhạt trên gương mặt, trông như lại muốn thêm.
Hạ Thược lập tức nói một câu, “Đói bụng.”
Anh quả nhiên liền thu binh.
Từ Thiên Dận đặt phòng trước ở khách sạn Vọng Hải Phong, anh nói gọi bữa tối đến dùng trong phòng, Hạ Thược lại nhíu mày nhìn anh, cười tủm tỉm nhắc nhở: “Buổi tối em phải về ký túc xá ngủ, tối nay công ty cũng không phải là nhiều việc không thể về được.”
Từ Thiên Dận gật gật đầu, không nói cái gì, gọi cơm đến, hai người dùng cơm ở trong phòng. Trong phòng bàn trà sô pha đầy đủ, không giống như ở phòng khách sạn, ngược lại càng giống như hai người đang ăn cơm trong nhà. Từ Thiên Dận chắc hẳn thích loại không khí này, ăn nhiều hơn so với lúc dùng cơm bên ngoài.
Hạ Thược gắp cho anh một món đồ ăn, hỏi: “Sau khi trường học nghỉ đông, em sẽ tham gia cuộc họp các xí nghiệp trong tỉnh hằng năm, sau đó sẽ trở về nhà. Sư huynh có bận chuyện quân khu không? Muốn cùng về thăm sư phụ không?”
“Ừ.” Từ Thiên Dận không nói bận hay không bận, anh từ trước đến nay luôn trả lời ngắn gọn.
Hạ Thược nở nụ cười, “Được rồi, em sẽ không gọi xe công ty tới đón . Ngày đó sư huynh tới đón em, chúng ta cùng nhau trở về.”
Từ Thiên Dận gật đầu, ăn sạch đồ ăn cô gắp cho anh.
Dùng xong bữa tối, hai ngày này Hạ Thược mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người không đi bộ bên ngoài, cả hai ở trong phòng xem tivi một lát, vừa lúc có chương trình giám định bảo vật, Hạ Thược liền ngồi xem. Từ Thiên Dận ngồi ở bên cạnh cô, gọt táo, rót trà, không có hứng thú với chương trình tivi.
Hạ Thược tuy biết với tính tình của anh, một mình ngồi một bên cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, nhưng cô vẫn quyết định lôi kéo anh cùng thể nghiệm lạc thú. Khi chuyên gia xem xét, cô liền hỏi: “Sư huynh đoán xem, là thật hay giả?”
Hoặc là, nhân cơ hội nói: “Mau! Đoán giá!”
Người đàn ông này từ trước đến nay luôn không cự tuyệt chuyện cô yêu cầu, rất phối hợp đoán thật thật giả giả, đương nhiên, đều là nói mò. Nhưng chẳng được bao lâu, Hạ Thược liền phát hiện, tỷ lệ anh đoán đúng rất cao.
Cô không khỏi tò mò, lúc này mới phát hiện, người đàn ông này căn bản không nhìn màn hình tivi, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, ánh mắt chỉ đặt trên mặt cô. Khi một món đồ cổ được mang lên, mà tay nghề làm giả tương đối cao, thông thường cô sẽ nhíu mày, lộ ra ý cười sâu xa. Nếu là đồ thật, lại không tệ, bình thường ánh mắt cô sẽ sáng ngời. Những động tác nhỏ này, đều dừng trong mắt Từ Thiên Dận, anh đã nhanh chóng nắm giữ những chi tiết đó.
Hạ Thược cũng thông minh, cô ngẫm lại liền nghĩ ra vì sao Từ Thiên Dận đoán chuẩn như vậy. Vì thế buồn cười đánh anh một chút, “Anh đang ăn gian!”
Môi người đàn ông hơi hơi cong lên cười, ánh mắt dừng trên nắm tay trắng như phấn của cô, ánh mắt dần dần tối đen.
Kết quả, chương trình giám định bảo vật còn chưa xem xong, hai người đã có một phen kích tình hôn sâu ở trên sô pha, lấy kết quả Từ Thiên Dận đi vào phòng tắm tắm nước lạnh chấm dứt. Từ Thiên Dận tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm màu đen đi ra, ôm Hạ Thược đi về phía giường lớn.
Hạ Thược nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo, “Đêm nay em phải về ký túc xá ngủ, hơn nữa, sư huynh đừng nghĩ lại làm chuyện xấu.”
“Ừ, anh biết.” Từ Thiên Dận ôm cô nằm xuống, trong phòng ấm áp, hai người cũng không đắp chăn, chỉ nằm ở trên giường. Anh vươn tay ôm chặt lấy vòng eo cô, cả thân thể nghiêng dán vào người cô, tìm được vị trí thoải mái, chôn mặt trong gáy cô, mơ mơ hồ hồ nói, “Chỉ một lát, trước khi trường học đóng cửa sẽ đưa em trở về.”
Hơi thở của anh khiến cô như bị phỏng, vừa nóng vừa ngứa, Hạ Thược rụt rụt bả vai, Từ Thiên Dận liền xê dịch ra bên ngoài, nhưng vẫn không chịu rời khỏi cô, anh khẽ nghiêng đầu lên bả vai cô, nhắm lại mắt.
Hạ Thược nghiêng đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, đường cong sắc bén giờ phút này có vẻ nhu hòa, quan trọng nhất là, lông mi của anh vừa dài vừa dày, như bàn chải rủ xuống, để lại một vùng bóng râm rậm rạp trên mặt. Hơi thở anh chậm rãi trở nên mềm nhẹ, không đến một lát, mà hơi thở đã vững vàng, thoạt nhìn như đang ngủ.
Hạ Thược ngẩn người, không ngờ anh lại ngủ nhanh như vậy, không khỏi giật mình sững sờ, đáy lòng có chút chua xót. Cô không khỏi lại nghĩ tới bộ dáng anh tỉnh lại từ trên giường lần trước, tự mình dọa mình, sau đó nhìn vị trí mình từng ngủ trên giường, sau một lúc lâu không nhúc nhích.
Hạ Thược nhìn Từ Thiên Dận, đáy lòng than nhỏ, anh nhiều năm không ngủ trên giường, vậy để anh ngủ một lát đi.
Nhưng bởi vì sợ muộn giờ về trường học, Hạ Thược vẫn nằm ở trên giường mở to mắt, cô im lặng nằm, cũng không dám động, chỉ sợ vừa động đậy, sẽ đánh thức Từ Thiên Dận. Cô nghĩ cô có thể chống đỡ qua hai giờ lại về trường học, nhưng không ngờ trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có tiếng sóng rì rầm vỗ bờ bên ngoài, âm thanh sàn sạt, nghe lâu tựa như bài hát ru con, hai ngày này cô bận rộn ở công ty, cũng mệt mỏi, con mắt mở to, cũng chầm chậm khép lại, dần dần ngủ mất.
Hai người ngủ một giấc, kéo dài cả một đêm. Đợi đến lúc tỉnh lại, đã là buổi sáng .
Sau khi tỉnh lại, Hạ Thược đương nhiên là buồn bực, Từ Thiên Dận bị oán niệm của cô liên lụy, lúc rời giường bị cô trừng. Chính anh chắc cũng không nghĩ tới, một lần ngủ có thể ngủ cả một đêm, lúc rời giường đáy mắt còn có chút giật mình sững sờ, nhưng thấy ánh mắt của Hạ Thược giết tới, anh lại giật mình, theo bản năng đi nắm tay cô, con mắt tối đen bình tĩnh nhìn cô.
Hạ Thược thấy bộ dạng người đàn ông này giật mình sững sờ vì mình ngủ một đêm, lại lo lắng cô tức giận, nhất thời chân tay luống cuống, không khỏi mềm lòng.
Vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh một cái, vỗ vỗ mu bàn tay anh, ý bảo mình không tức giận, lúc này Hạ Thược mới xuống giường cầm lấy di động, định gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tiền Hải Cường phòng giáo vụ, giải thích tình huống đêm hôm qua không về. Sau đó lại gọi điện thoại cho Hồ Gia Di, tránh ba người lo lắng cho cô.
Kết quả, di động vừa lấy ra, liền vang lên.
Hạ Thược vừa thấy, không khỏi cười khổ. Cuộc điện thoại đúng là Tiền Hải Cường gọi tới .
Cô nhận điện thoại, lập tức giải thích tình huống tối hôm qua. Cô hiển nhiên là không nói thật, chỉ nói có một bữa ăn công việc, cơm nước xong thì đã khuya, trường học đóng cửa, ngủ ngay tại khách sạn.
Đầu điện thoại bên kia, Tiền Hải Cường tuyệt không để ý, tỏ ý công ty Hạ Thược lớn như vậy, hiển nhiên bận nhiều chuyện, điểm ấy trường học thực có thể lý giải. Tiếp theo, liền cười hớ hớ nói: “Là như vậy, ngày mai chính là cuộc thi văn nghệ của trường học. Chuyên gia giám khảo trong tỉnh đều đã mời đến, bảy giờ tối hôm nay, trường học đang bày tiệc ở khách sạn Vọng Hải Phong, hy vọng có thể mời Hạ tổng tham dự. Không biết tổng giám đốc Hạ có thời gian hay không?”
Hạ Thược nghe vậy cũng không hề ngạc nhiên, loại bữa ăn này thực bình thường. Cô còn có chút áy náy với chuyện tối hôm qua, chuyện này liền đáp ứng.
Tiền Hải Cường rất vui mừng cúp điện thoại, Hạ Thược đi tắm, dùng bữa sáng cùng Từ Thiên Dận, liền giải thích chuyện bữa ăn tối này, hơn nữa còn nói: “Hôm nay công ty vẫn có cuộc họp, sư huynh sắp xếp thế nào, về quân khu?”
Từ Thiên Dận gật đầu, tới gần cửa ải cuối năm, chuyện trong quân cũng bận. Anh cũng muốn giải quyết cho xong mọi việc trước khi đưa cô về nhà.
Hai người hôm nay đều bận, dùng xong bữa sáng, Từ Thiên Dận đưa Hạ Thược về công ty, anh liền lái xe trở về quân khu.
Buổi tối bảy giờ, Hạ Thược đúng giờ ngồi xe công ty đến khách sạn Vọng Hải Phong, đi dự bữa tiệc của trường học.
Đêm nay cô vẫn mặc một chiếc sườn xám và khoác áo choàng ngoài, sườn xám bằng vải tơ tằm đỏ thẫm, nhiễm mùi thơm ngào ngạt của hoa thược dược, lịch sự tao nhã ấm áp, vô cùng long trọng. Bởi vì màu sườn xám hơi đậm, cô liền phối hợp với áo choàng nhạt màu, nồng nàn lại không mất đi sự trẻ trung, khi cô bước xuống từ trên xe công ty, rảo bước tiến đến khách sạn, trưởng phòng giáo vụ Tiền Hải Cường đang chờ cô ở đại sảnh cũng không khỏi lộ ra ánh mắt kinh diễm.
“Ai nha, tổng giám đốc Hạ.” Tiền Hải Cường lại tiến lên bắt tay cùng Hạ Thược, điều này đối với thân phận một lãnh đạo trường học cùng học sinh của hai người mà nói, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến thân phận của bọn họ trong đêm nay, thì cũng không kỳ quái .
“Hiệu trưởng Lô đang ở trên lầu cùng các giám khảo chuyên gia trong tỉnh, mọi người đã đến đông đủ, đang chờ tổng giám đốc Hạ, ha ha.” Tiền Hải Cường vừa dẫn Hạ Thược hướng đến trong phòng, vừa nói ở trên đường.
Lô Bác Văn nay đã chính thức tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng trường trung học Thành phố Thanh, vị hiệu trưởng lúc khai giảng kia, bởi vì chuyện của Phan Hướng Huyên, đã bị xử phạt miễn chức. Phó hiệu trưởng Lô Bác Văn lúc trước đi thành phố Đông đón Hạ Thược nhập học, liền tiếp nhận chức vụ này. Lô Bác Văn một khi thăng chức hiệu trưởng, vị trí phó hiệu trưởng liền trống, Tiền Hải Cường đã được điều động nội bộ thăng chức, đợi đến năm sau thì nhậm chức.
Tất cả đều giống lời Hạ Thược nói ban đầu với ông ở phòng giáo vụ, Tiền Hải Cường liền tự nhiên có một phần kính sợ với cô.
Hai người vừa đến trong phòng, tất cả những người đang cười nói đều yên lặng, không tự giác đứng lên.
Cách ăn mặc của Hạ Thược hiển nhiên khiến người nhìn phải kinh diễm, nhưng kinh diễm là lãnh đạo trường học lấy Lô Bác Văn làm chủ, một bàn lớn những chuyên gia giám khảo trong tỉnh, cùng một bàn nam nữ trung niên với tây trang giày da, lễ phục long trọng, về phần một bàn người khác trong đại sảnh rộng lớn, chính là khiếp sợ, chấn kinh thật lớn.
Căn phòng rất khí phái, vậy mà sắp xếp ba bàn tiệc. Hạ Thược vào cửa nhìn lướt qua, liền hiểu được. Ba bàn này, một bàn là lãnh đạo trường học cùng chuyên gia giám khảo, một bàn là phụ huynh học sinh tới chuẩn bị quan hệ, một bàn khác dĩ nhiên là vài học sinh.
Bảy tám học sinh này, không phải ai khác, chính là một đám cán bộ của hội học sinh trong trường học–hội trưởng hội học sinh Trình Minh, phó hội trưởng Nghiêm Đan Kỳ, bộ trưởng văn nghệ Hứa Viện, có bốn người khác Hạ Thược không biết tên, nhưng đều nhìn quen mắt, hiển nhiên là vài học sinh cấp cán bộ bộ trưởng hội học sinh.
Bảy người đêm nay đi theo cha mẹ đích thân đến gặp những chuyên gia giám khảo này, đương nhiên là đều ăn mặc long trọng. Lấy Trình Minh dẫn đầu, ba nam sinh đều mặc tây trang, lấy Nghiêm Đan Kỳ dẫn đầu, nữ sinh đều mặc lễ phục kiểu dáng rất khác biệt.
Bọn họ nghe cha mẹ nói, đêm nay chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ cũng tới tham dự, hiển nhiên là kinh ngạc rất nhiều, lại có chút khẩn trương. Không phải khẩn trương muốn gặp chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, mà là khẩn trương sợ người mình nhìn thấy là Hạ Thược.
Nói là sợ nhìn thấy, kỳ thật còn có chút chờ mong. Chờ mong nếu người mình nhìn thấy không phải Hạ Thược, ngày mai liền khiến lời đồn trong trường học tan biến, làm cho cô, người bị ngộ nhận là chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ, chịu cho tốt sự châm chọc khiêu khích của các học sinh.
Loại tâm tình này có thể nói là vừa sợ vừa có chút mong ngóng, rối rắm, phức tạp, rất khó nói.
Bảy người chìm trong loại tâm tình này ngồi xung quanh trước bàn tiệc, chờ vị chủ tịch Tập đoàn Hoa Hạ kia từ lúc khai giảng đã bị thầy trò trong trường học suy đoán nửa học kỳ.
Nhưng trên đời này, rất nhiều chuyện đều là sợ cái gì, đến cái đó!
Từ lúc Hạ Thược còn chưa vào theo Tiền Hải Cường, trong phòng đã nghe thấy tiếng cười ha ha của Tiền Hải Cường, không khỏi cùng lúc nhìn về phía cửa. Một bàn người hội học sinh Trình Minh, Nghiêm Đan Kỳ này vươn cổ, cả người đều lệch từ trên ghế ra ngoài, chỉ vì trong một khắc người vừa đến, có thể thấy rõ cô.
Người vào được, cũng thấy rõ ràng .
Nhưng không khác gì sét đánh ngang trời!
Là cô?
Thật sự là cô? !
Một bàn học sinh nam nữ đều hít vào một hơi, ánh mắt kinh hoảng, Nghiêm Đan Kỳ bình thường mặt lạnh đã nghẹn một hơi trên mặt, vô cùng đỏ! Mà ba nam sinh, Trình Minh đầu tiên là ánh mắt kinh diễm, ước chừng sau một lúc lâu giật mình sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.
Mà lúc này, hiệu trưởng Lô Bác Văn đã muốn cười rời khỏi bàn, đi tới đón chào .
“Ai nha, tổng giám đốc Hạ! Tôi rốt cuộc đã chờ được đến hôm nay! Lúc khai giảng đi đón cô nhập học, đã hy vọng cô có thể diễn thuyết cho các học sinh trong trường học, khích lệ bạn cùng lứa tuổi. Chẳng ngờ tổng giám đốc Hạ khiêm tốn ! Hiện tại Tập đoàn Hoa Hạ lại lập nên công tích vĩ đại trên thương trường, tôi xem cô hiện tại dù muốn khiêm tốn, cũng không khiêm tốn được phải không? Ha ha.” Lô Bác Văn vừa đến liền bắt tay với Hạ Thược, cười ha hả vừa nói vừa quay đầu nhìn chuyên gia giám khảo cùng phụ huynh học sinh được mời đến đêm nay.
Ông làm thế này là vì giới thiệu Hạ Thược với mọi người, một đám người nhanh chóng cười theo tự đi lên, nhiệt tình bắt tay với Hạ Thược.
Những chuyên gia giám khảo trong tỉnh đến đêm nay, Hạ Thược không chút ngoài ý muốn gặp được Chu Hoài Tín, ông ta là chuyên gia về phương diện thi họa, trung học Thành phố Thanh mời ông làm giám khảo là đương nhiên .
Ông ta đã gặp Hạ Thược rất nhiều lần, so với đại đa số người thì quen thuộc với cô hơn, đến lúc bắt tay thái độ trừ khách khí, khen tặng ra, còn rõ ràng cảm kích, “Tổng giám đốc Hạ, ít nhiều nhờ có cô. Nhờ phúc của cô, cơ thể của tôi tốt hơn nhiều so với trước kia, trước kia đi bệnh viện vẫn cảm thấy một hồi lâu lại xấu đi, hiện tại liên tục trị liệu, chỉ thấy không tốt lên bao nhiêu. Vài người anh em của tôi cũng vậy, định trước năm mới mời ngài về nhà ăn bữa cơm, cảm tạ ngài đó.”
Người đến hôm nay, đều là người có uy tín danh dự. Chu Hoài Tín trong trường hợp này nói như vậy, trừ cảm kích Hạ Thược ra, đương nhiên là có suy nghĩ quảng cáo giúp cô.
Trong lòng Hạ Thược biết rõ ràng, cười gật gật đầu, không nói thêm gì.
Nhưng người nói cố ý, người nghe tự nhiên cũng có tâm, đáy mắt không ít người đều lóe lóe thần sắc. Tạm thời ghi nhớ việc này trong lòng, liền tiến đến cười bắt tay hàn huyên cùng Hạ Thược.
Nhìn lãnh đạo trường học, chuyên gia giám khảo trong tỉnh cùng phụ huynh của mình, đều quay quanh bên người Hạ Thược khen tặng, trên bàn tiệc rượu của Trình Minh cùng Nghiêm Đan Kỳ, mấy người khiếp sợ chưa đi, đáy lòng liền liên tục tuôn ra nhiều tư vị, mặc kệ là loại nào, cũng không dễ chịu.
Hứa Viện ngạc nhiên cùng nghi ngờ liên tiếp nhìn về phía Hạ Thược, khiếp sợ rất nhiều, không khỏi kéo kéo Nghiêm Đan Kỳ, vội vàng lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ, phó hội trưởng? Em, em lần này xong rồi phải không?”
___ Hết chương 32 __
/68
|