Hắn hiểu rõ thiên cơ.
Hắn tính được hết thiên cơ.
Hắn tinh thông Chu Dịch, Hoàng Cực Kinh Thế Thư, tử vi đẩu số, tử bình mệnh lý, lục nhâm thần sổ…
Nhưng giờ chính hắn phải trốn chui trốn lủi trong cái miếu đổ này, chống đỡ không nổi nữa ngã lăn ra đất, song vẫn cố gắng lăn tới trước thần án.
Đã là đêm khuya, nhưng tại ngôi miếu đổ này vốn không có một bóng người nào, thực ra thì có khác gì ban ngày đâu.
Thế đạo ngày càng sa sút, nhân tâm cũng bị bào mòn, lương tri cũng mất dần, có mấy ai còn sợ “Ngẩng đầu ba thước có thần linh” nữa đâu. Phật tượng Bồ Tát quả thực đã trở thành đối tượng mỉa mai của không ít người.
Hắn đau đớn vô cùng, cả người đầm đìa máu tươi, không biết trên cơ thể có bao nhiêu chỗ đang chảy máu nữa.
Hắn vô lực nhìn lên pho tượng Phật, mơ hồ tha: “Trời ơi! Phật ơi! Ta rốt cuộc đã làm gì sai? Ta rốt cuộc đã làm gì sai?”
Thanh âm mơ hồ trong miếu vang vọng qua lại, tạo ra vô số tiếng vọng, tựa như từng lời từng lời đang truy vấn. Thế nhưng thần phật lại không hề phản ứng, giống như chưa hề bị tiếng khóc than này đánh động.
Hắn đang cố gắng rên rỉ.
“Trời ơi! Cả đời ta tính hết Thiên cơ, vì thế nhân chỉ điểm bến mê, cứu nguy giải ách, chẳng lẽ vậy cũng là sai? Chẳng lẽ vậy cũng là
Thần linh vẫn không hề đáp lại, nhưng phía chân trời ngoài miếu phút chốc hiện lên một tia sét lớn, rồi một tiếng sấm nổ vang nối tiếp.
Trời cao nổi giận rồi? Thần Phật tức giận rồi sao?
Một tia sét đánh thẳng xuống miếu đổ, xẹt ngay bên cạnh hắn mà đánh, giống như một câu trả lời đơn giản trực tiếp nhất, triệt để nhất. Một câu trả lời thật phẫn nộ!
Hắn nhất định sẽ bị trời phạt!
Hắn thê lương nhìn tình cảnh trước mắt, sợ tới mức trợn mắt há mồm, trong đầu không tự chủ hiện lên một đoạn chuyện cũ…
A, chẳng lẽ lại là chuyện kia? Hắn bỗng nhớ lại chính mình nhiều năm trước khi còn là một thầy tướng số cao cao tại thượng, gặp một kẻ có ách vây, nghĩ rằng muốn lên một tầng cao mới nên vì gã mà phê một câu: Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long. (*)
Không sai! Chính là chuyện này sai!
Sai! Sai! Sai!
Chỉ vì nhất thời lòng tham nổi lên mà tiết lộ thiên cơ không thể lộ, càng cổ vũ hùng tâm tráng chí kẻ kia! Chỉ vì một câu của hắn mà người kia càng điên cuồng hơn, tạo thành sát cơ tàn khốc, nên giờ hắn phải chịu kiếp!
Tất cả đều là do một câu phát ngôn sai!
Hắn hổ thẹn, áy náy, trong lòng hỗn loạn vô cùng, suy sụp quỳ gối trước mặt tượng Phật, cầu khẩn: “Là ta sai rồi! Nhưng…làm sao để sửa sai được đây?”
Hắn tuyệt vọng bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt thoáng chốc lộ ra vẻ kinh hoảng, tựa như đã tính ra một chuyện đáng sợ dị thường, ngơ ngẩn gào khóc: “Đã quá muộn rồi! Phong Vân đã ở trong tay y, đã quá muộn rồi…”
Trong lúc chấn động, hắn chạy loạn đến trước cửa sổ, ánh trăng thản nhiên chiếu lên gương mặt hắn, vừa thấy trên khuôn mặt hắn đầy những nhọt độc, máu huyết bê bết, trông đáng sợ vô cùng…
Trong tiếng khóc thét, vô số những nhọt độc trên mặt hắn vỡ ra, trăm ngàn tia máu bắn tứ tung, trông thê thảm và rùng rợn không tài nào tả hết.
Đây chính là nguyên nhân cả người hắn đầm đìa máu! Đây chính là báo ứng vì hắn đã tiết lộ thiên cơ!
Hắn đau đến bò lăn trên đất, lết đến trước hương án, cúi đầu cầu khẩn: “Đau…quá, xin hãy…tha tội…cho con…cho con…được…chết…đi…”
Nhưng dù hắn đã nhận hết mọi tra tấn song vẫn chưa chết, vẫn không thể chết được. Bởi vì vận mệnh còn có một sự sắp xếp dành cho hắn.
Hắn vẫn còn một câu thiên cơ chưa tiết lộ.
Cũng là một câu quan trọng nhất.
* * *
“Bang chủ, hai tiểu hài tử dân chài cứu được giao cho bang ta đã hôn mê suốt bảy ngày rồi.”
“Sửu Sửu, hai đứa nó chính là con trai Bắc Ẩm Cuồng Đao và Nam Lân Kiếm thủ Nhiếp Phong, Đoạn Lãng phải không?”
“Đúng vậy ạ.”
Vậy đứa nào là Nhiếp Phong?
“Là thiếu niên tóc dài ạ.”
“Ồ, tốt lắm.”
Ý Bang chủ là…
“Ngoài mặt thì thấy tiểu tử này rất thuần hậu, song lại ẩn hàm ý chí kiên cường bất khuất, cũng không phải là hạng hời hợt, thật là giống Kinh Vân, chính là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.”
“Tiếc là Bang chủ đã nạp hai đồ đệ.”
“Sửu Sửu, ngươi quên Tam tuyệt của lão phu là Phong Thần Cước còn thiếu một truyền nhân sao?
“Nhưng mà…Bang chủ, những chuyện Nhiếp Phong gặp lần này là do Bang chủ muốn đoạt thần binh mà gây nên, chỉ e…”
“Không phải lo, việc này chỉ có ngươi cùng Kinh Vân biết, Tử Tù song nô đã tử nạn, ngay cả Sương nhi cũng không hay, nếu ba người chúng ta không nói thì ai biết được chứ!”
“Bang chủ tài cao trí lớn, nói thật là chí lí, tiểu nhân tâm phục khẩu phục!”
“Một khi đã vậy, ngươi phải nhớ ký cho ta bốn chữ.”
Hì hì, là chữ gì a?
“Miệng kín như bưng!”
Năm tháng vô tình, tuyệt sẽ không vì bất cứ ai hay chuyện gì mà dừng lại nửa khắc.
Sinh mệnh cũng bị chi phối bởi tháng năm cùng đất trời, đều sinh ra, lớn lên, già đi rồi chết!
Sinh mệnh Nhiếp Phong vẫn chưa kết thúc, nhưng Nhiếp Nhân Vương thì hẳn là đã chết thảm trong động Lăng Vân, sau này, nếu không thể sống cùng cha những ngày bình dị mà hạnh phúc, đối với Nhiếp Phong mà nói, cho dù có thể sống thì cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.
Sinh mệnh, thật sự có nhiều đau thương lẫn tiếc nuối…
Nhưng có một điều chắc chắn, cuộc đời Nhiếp Phong từ giây phút này bắt đầu thay đổi, hoàn toàn!
Trong mê man, Nhiếp Phong mơ hồ nghe thấy một thanh âm đang gọi mình: “Nhiếp Phong…”
Đây là ảo giác trước khi chết sao? Thanh âm này khô cứng, không cao không thấp, rất giống tiếng Tử thần gọi nó.
Đúng vậy! Nhiếp Phong mơ hồ tưởng rằng mình có lẽ thật sự đã chết mới có thể nghe thấy tiếng tử thần kêu khóc như thế.
Nhưng mà thanh âm ấy lại vang lên, như mộng như ảo, nó chợt nhận ra thanh âm ấy phát ra ngay bên cạnh mình: “Hãy nhớ, không được nói cho bất kỳ ai biết ta tiếp được Hỏa Lân thực nhật.
Một câu đơn giản làm Nhiếp Phong bỗng giật mình nhận ra giọng nói ấy vốn không phải tử thần mà chính là…
Nó rất muốn tự mình xác nhận xem suy đoán của mình có chính xác hay không, nó rất muốn mở mắt ra nhìn xem người này là ai, chỉ là ngay cả một chút khí lực để mở mắt ra nó cũng không có.
Nhưng ngay lúc này chợt có một thanh âm từ xa truyền đến: “Vân thiếu gia! Vân thiếu gia!”
Là tiếng kêu rất ngọt của một cô gái, dựa vào âm thanh cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của nàng đáng yêu ra sao.
“Vân thiếu gia, sao mấy ngày nay thiếu gia cứ ngồi bên cạnh Nhiếp Phong này mãi vậy? Ngài xem! Đã muộn rồi đấy, ngài không mệt sao? Nô tỳ đã chuẩn bị bữa tối cho ngài rồi đây.”
Vừa nghe xong, tâm thần Nhiếp Phong chợt nghe chấn động. Người được gọi là “Vân thiếu gia” kia đứng chờ mấy ngày bên cạnh nó, chỉ chờ lúc nó khôi phục tri giác để nói với mình một câu kia thôi sao?
Nó càng muốn nhìn dung mạo người kia một lần, đáng tiếc vẫn không thể giương mắt lên nổi.
Đột nhiên Nhiếp Phong lại nghe thấy tiếng đẩy cửa rất gấp, một thanh âm xa lạ cung kính nói: “Vân thiếu gia, Bang chủ cho mời.”
Tiếp theo lại nghe tiếng bước chân liên tiếp, nghe tới lúc Vân thiếu gia kia cùng cô gái đi xa.
Nhiếp Phong suy đoán một hồi, khí lực tích chưa được bao nhiêu đã bị dùng hết, nó lại thấy đầu óc mình mơ hồ trở lại. Cuối cùng Nhiếp Phong lại hôn mê.
Trong Thiên hạ đệ nhất lâu, Hùng Bá cùng một người rất trầm mặc nói chuyện rất lâu.
Kỳ thực không phải cả hai người đều muốn nói chuyện, bởi vì chỉ có Hùng Bá nói từ đầu đến cuối, người kia trước sau vẫn không hé răng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu mà thôi.
Người đó chính là Bộ Kinh Vân, người đã nhìn thấy tận mắt dị thú rực lửa trong động Lăng Vân.
Nhiếp Nhân Vương lẫn Đoạn Soái đều đã ngã xuống sau bước chân dị thú, đủ biết nó đáng sợ thế nào, vậy thì sao Bộ Kinh Vân có thể may mắn sống sót?
Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi Đoạn Soái bước vào động Lăng Vân, mãi mà chẳng thấy trở ra, chỉ thấy một con Hỏa kỳ lân toàn thân rực lửa thong thả bước đi, Bộ Kinh Vân trong lòng phát lạnh, cũng biết Đoạn Soái lành ít dữ nhiều.
Hỏa kỳ lân mắt sáng như đuốc, nhe nanh múa vuốt, nước dãi chảy ròng ròng, giống như muốn cắn xé hết vạn vật trong thiên hạ, đốt cháy tất cả.
Bộ Kinh Vân không phát ra một âm thanh nào, vẫn lẳng lặng nhìn Hỏa kỳ lân, không hề nhúc nhích. Hắn biết, dị thú này có thể trong chớp mắt hạ hai đại cao thủ, tuyệt đối không tầm thường một chút nào. Nếu không nắm chắc mười phần có thể trốn thoát, hắn tuyệt không vọng động!
Hắn tựa như một pho tượng bằng băng đứng yên một chỗ.
Đúng vậy! Hắn thật sự giống một pho tượng băng không có sinh khí, còn nó lại giống một trận lửa lớn.
Người và thú, băng và hỏa, căng thẳng giằng co, giằng co, giằng co….
Chỉ cần một tác động nhỏ, lập tức sẽ bộc phát!
Trong lúc giằng co, Bộ Kinh Vân đột nhiên phát hiện ra, đôi mắt dị thú mặc dù nhìn hắn chằm chằm nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, tựa như thị lực rất kém, hóa ra nó không phải đang nhìn mình chằm chằm mà chính là đang dùng thính giác và cảm giác bản năng để cảm nhận những thay đổi xung quanh.
Nếu bốn phía có vật gì chỉ cần hơi di động, nó sẽ tấn công hướng đó ngay lập tức. Tiếc là lần này nó gặp phải Bộ Kinh Vân.
Một Tử thần không nói không cười, không sợ, không động, cả người lại tản ra khí tức tử vong lạnh lẽo.
Hắn giống hệt một pho tượng đá không có sinh mệnh, bình tĩnh đến mức ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có, cho nên dị thú không có cách nào có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn!
Thật lâu sau, kỳ tích xảy ra, dị thú đột nhiên quay đầu, từng bước từng tiếng gầm nhẹ phản hồi từ trong động Lăng Vân, Bộ Kinh Vân cuối cùng thoát chết.
Chỉ có điều Tử Tù song nô đã chết, hai đại cao thủ đã chết, hai tiểu hài tử kia có lẽ cũng chung số phận, để có thể thuận lợi trở về, Bộ Kinh Vân phải tự mình bịa ra một câu chuyện.
Hắn tính được hết thiên cơ.
Hắn tinh thông Chu Dịch, Hoàng Cực Kinh Thế Thư, tử vi đẩu số, tử bình mệnh lý, lục nhâm thần sổ…
Nhưng giờ chính hắn phải trốn chui trốn lủi trong cái miếu đổ này, chống đỡ không nổi nữa ngã lăn ra đất, song vẫn cố gắng lăn tới trước thần án.
Đã là đêm khuya, nhưng tại ngôi miếu đổ này vốn không có một bóng người nào, thực ra thì có khác gì ban ngày đâu.
Thế đạo ngày càng sa sút, nhân tâm cũng bị bào mòn, lương tri cũng mất dần, có mấy ai còn sợ “Ngẩng đầu ba thước có thần linh” nữa đâu. Phật tượng Bồ Tát quả thực đã trở thành đối tượng mỉa mai của không ít người.
Hắn đau đớn vô cùng, cả người đầm đìa máu tươi, không biết trên cơ thể có bao nhiêu chỗ đang chảy máu nữa.
Hắn vô lực nhìn lên pho tượng Phật, mơ hồ tha: “Trời ơi! Phật ơi! Ta rốt cuộc đã làm gì sai? Ta rốt cuộc đã làm gì sai?”
Thanh âm mơ hồ trong miếu vang vọng qua lại, tạo ra vô số tiếng vọng, tựa như từng lời từng lời đang truy vấn. Thế nhưng thần phật lại không hề phản ứng, giống như chưa hề bị tiếng khóc than này đánh động.
Hắn đang cố gắng rên rỉ.
“Trời ơi! Cả đời ta tính hết Thiên cơ, vì thế nhân chỉ điểm bến mê, cứu nguy giải ách, chẳng lẽ vậy cũng là sai? Chẳng lẽ vậy cũng là
Thần linh vẫn không hề đáp lại, nhưng phía chân trời ngoài miếu phút chốc hiện lên một tia sét lớn, rồi một tiếng sấm nổ vang nối tiếp.
Trời cao nổi giận rồi? Thần Phật tức giận rồi sao?
Một tia sét đánh thẳng xuống miếu đổ, xẹt ngay bên cạnh hắn mà đánh, giống như một câu trả lời đơn giản trực tiếp nhất, triệt để nhất. Một câu trả lời thật phẫn nộ!
Hắn nhất định sẽ bị trời phạt!
Hắn thê lương nhìn tình cảnh trước mắt, sợ tới mức trợn mắt há mồm, trong đầu không tự chủ hiện lên một đoạn chuyện cũ…
A, chẳng lẽ lại là chuyện kia? Hắn bỗng nhớ lại chính mình nhiều năm trước khi còn là một thầy tướng số cao cao tại thượng, gặp một kẻ có ách vây, nghĩ rằng muốn lên một tầng cao mới nên vì gã mà phê một câu: Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long. (*)
Không sai! Chính là chuyện này sai!
Sai! Sai! Sai!
Chỉ vì nhất thời lòng tham nổi lên mà tiết lộ thiên cơ không thể lộ, càng cổ vũ hùng tâm tráng chí kẻ kia! Chỉ vì một câu của hắn mà người kia càng điên cuồng hơn, tạo thành sát cơ tàn khốc, nên giờ hắn phải chịu kiếp!
Tất cả đều là do một câu phát ngôn sai!
Hắn hổ thẹn, áy náy, trong lòng hỗn loạn vô cùng, suy sụp quỳ gối trước mặt tượng Phật, cầu khẩn: “Là ta sai rồi! Nhưng…làm sao để sửa sai được đây?”
Hắn tuyệt vọng bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt thoáng chốc lộ ra vẻ kinh hoảng, tựa như đã tính ra một chuyện đáng sợ dị thường, ngơ ngẩn gào khóc: “Đã quá muộn rồi! Phong Vân đã ở trong tay y, đã quá muộn rồi…”
Trong lúc chấn động, hắn chạy loạn đến trước cửa sổ, ánh trăng thản nhiên chiếu lên gương mặt hắn, vừa thấy trên khuôn mặt hắn đầy những nhọt độc, máu huyết bê bết, trông đáng sợ vô cùng…
Trong tiếng khóc thét, vô số những nhọt độc trên mặt hắn vỡ ra, trăm ngàn tia máu bắn tứ tung, trông thê thảm và rùng rợn không tài nào tả hết.
Đây chính là nguyên nhân cả người hắn đầm đìa máu! Đây chính là báo ứng vì hắn đã tiết lộ thiên cơ!
Hắn đau đến bò lăn trên đất, lết đến trước hương án, cúi đầu cầu khẩn: “Đau…quá, xin hãy…tha tội…cho con…cho con…được…chết…đi…”
Nhưng dù hắn đã nhận hết mọi tra tấn song vẫn chưa chết, vẫn không thể chết được. Bởi vì vận mệnh còn có một sự sắp xếp dành cho hắn.
Hắn vẫn còn một câu thiên cơ chưa tiết lộ.
Cũng là một câu quan trọng nhất.
* * *
“Bang chủ, hai tiểu hài tử dân chài cứu được giao cho bang ta đã hôn mê suốt bảy ngày rồi.”
“Sửu Sửu, hai đứa nó chính là con trai Bắc Ẩm Cuồng Đao và Nam Lân Kiếm thủ Nhiếp Phong, Đoạn Lãng phải không?”
“Đúng vậy ạ.”
Vậy đứa nào là Nhiếp Phong?
“Là thiếu niên tóc dài ạ.”
“Ồ, tốt lắm.”
Ý Bang chủ là…
“Ngoài mặt thì thấy tiểu tử này rất thuần hậu, song lại ẩn hàm ý chí kiên cường bất khuất, cũng không phải là hạng hời hợt, thật là giống Kinh Vân, chính là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.”
“Tiếc là Bang chủ đã nạp hai đồ đệ.”
“Sửu Sửu, ngươi quên Tam tuyệt của lão phu là Phong Thần Cước còn thiếu một truyền nhân sao?
“Nhưng mà…Bang chủ, những chuyện Nhiếp Phong gặp lần này là do Bang chủ muốn đoạt thần binh mà gây nên, chỉ e…”
“Không phải lo, việc này chỉ có ngươi cùng Kinh Vân biết, Tử Tù song nô đã tử nạn, ngay cả Sương nhi cũng không hay, nếu ba người chúng ta không nói thì ai biết được chứ!”
“Bang chủ tài cao trí lớn, nói thật là chí lí, tiểu nhân tâm phục khẩu phục!”
“Một khi đã vậy, ngươi phải nhớ ký cho ta bốn chữ.”
Hì hì, là chữ gì a?
“Miệng kín như bưng!”
Năm tháng vô tình, tuyệt sẽ không vì bất cứ ai hay chuyện gì mà dừng lại nửa khắc.
Sinh mệnh cũng bị chi phối bởi tháng năm cùng đất trời, đều sinh ra, lớn lên, già đi rồi chết!
Sinh mệnh Nhiếp Phong vẫn chưa kết thúc, nhưng Nhiếp Nhân Vương thì hẳn là đã chết thảm trong động Lăng Vân, sau này, nếu không thể sống cùng cha những ngày bình dị mà hạnh phúc, đối với Nhiếp Phong mà nói, cho dù có thể sống thì cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.
Sinh mệnh, thật sự có nhiều đau thương lẫn tiếc nuối…
Nhưng có một điều chắc chắn, cuộc đời Nhiếp Phong từ giây phút này bắt đầu thay đổi, hoàn toàn!
Trong mê man, Nhiếp Phong mơ hồ nghe thấy một thanh âm đang gọi mình: “Nhiếp Phong…”
Đây là ảo giác trước khi chết sao? Thanh âm này khô cứng, không cao không thấp, rất giống tiếng Tử thần gọi nó.
Đúng vậy! Nhiếp Phong mơ hồ tưởng rằng mình có lẽ thật sự đã chết mới có thể nghe thấy tiếng tử thần kêu khóc như thế.
Nhưng mà thanh âm ấy lại vang lên, như mộng như ảo, nó chợt nhận ra thanh âm ấy phát ra ngay bên cạnh mình: “Hãy nhớ, không được nói cho bất kỳ ai biết ta tiếp được Hỏa Lân thực nhật.
Một câu đơn giản làm Nhiếp Phong bỗng giật mình nhận ra giọng nói ấy vốn không phải tử thần mà chính là…
Nó rất muốn tự mình xác nhận xem suy đoán của mình có chính xác hay không, nó rất muốn mở mắt ra nhìn xem người này là ai, chỉ là ngay cả một chút khí lực để mở mắt ra nó cũng không có.
Nhưng ngay lúc này chợt có một thanh âm từ xa truyền đến: “Vân thiếu gia! Vân thiếu gia!”
Là tiếng kêu rất ngọt của một cô gái, dựa vào âm thanh cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của nàng đáng yêu ra sao.
“Vân thiếu gia, sao mấy ngày nay thiếu gia cứ ngồi bên cạnh Nhiếp Phong này mãi vậy? Ngài xem! Đã muộn rồi đấy, ngài không mệt sao? Nô tỳ đã chuẩn bị bữa tối cho ngài rồi đây.”
Vừa nghe xong, tâm thần Nhiếp Phong chợt nghe chấn động. Người được gọi là “Vân thiếu gia” kia đứng chờ mấy ngày bên cạnh nó, chỉ chờ lúc nó khôi phục tri giác để nói với mình một câu kia thôi sao?
Nó càng muốn nhìn dung mạo người kia một lần, đáng tiếc vẫn không thể giương mắt lên nổi.
Đột nhiên Nhiếp Phong lại nghe thấy tiếng đẩy cửa rất gấp, một thanh âm xa lạ cung kính nói: “Vân thiếu gia, Bang chủ cho mời.”
Tiếp theo lại nghe tiếng bước chân liên tiếp, nghe tới lúc Vân thiếu gia kia cùng cô gái đi xa.
Nhiếp Phong suy đoán một hồi, khí lực tích chưa được bao nhiêu đã bị dùng hết, nó lại thấy đầu óc mình mơ hồ trở lại. Cuối cùng Nhiếp Phong lại hôn mê.
Trong Thiên hạ đệ nhất lâu, Hùng Bá cùng một người rất trầm mặc nói chuyện rất lâu.
Kỳ thực không phải cả hai người đều muốn nói chuyện, bởi vì chỉ có Hùng Bá nói từ đầu đến cuối, người kia trước sau vẫn không hé răng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu mà thôi.
Người đó chính là Bộ Kinh Vân, người đã nhìn thấy tận mắt dị thú rực lửa trong động Lăng Vân.
Nhiếp Nhân Vương lẫn Đoạn Soái đều đã ngã xuống sau bước chân dị thú, đủ biết nó đáng sợ thế nào, vậy thì sao Bộ Kinh Vân có thể may mắn sống sót?
Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi Đoạn Soái bước vào động Lăng Vân, mãi mà chẳng thấy trở ra, chỉ thấy một con Hỏa kỳ lân toàn thân rực lửa thong thả bước đi, Bộ Kinh Vân trong lòng phát lạnh, cũng biết Đoạn Soái lành ít dữ nhiều.
Hỏa kỳ lân mắt sáng như đuốc, nhe nanh múa vuốt, nước dãi chảy ròng ròng, giống như muốn cắn xé hết vạn vật trong thiên hạ, đốt cháy tất cả.
Bộ Kinh Vân không phát ra một âm thanh nào, vẫn lẳng lặng nhìn Hỏa kỳ lân, không hề nhúc nhích. Hắn biết, dị thú này có thể trong chớp mắt hạ hai đại cao thủ, tuyệt đối không tầm thường một chút nào. Nếu không nắm chắc mười phần có thể trốn thoát, hắn tuyệt không vọng động!
Hắn tựa như một pho tượng bằng băng đứng yên một chỗ.
Đúng vậy! Hắn thật sự giống một pho tượng băng không có sinh khí, còn nó lại giống một trận lửa lớn.
Người và thú, băng và hỏa, căng thẳng giằng co, giằng co, giằng co….
Chỉ cần một tác động nhỏ, lập tức sẽ bộc phát!
Trong lúc giằng co, Bộ Kinh Vân đột nhiên phát hiện ra, đôi mắt dị thú mặc dù nhìn hắn chằm chằm nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn, tựa như thị lực rất kém, hóa ra nó không phải đang nhìn mình chằm chằm mà chính là đang dùng thính giác và cảm giác bản năng để cảm nhận những thay đổi xung quanh.
Nếu bốn phía có vật gì chỉ cần hơi di động, nó sẽ tấn công hướng đó ngay lập tức. Tiếc là lần này nó gặp phải Bộ Kinh Vân.
Một Tử thần không nói không cười, không sợ, không động, cả người lại tản ra khí tức tử vong lạnh lẽo.
Hắn giống hệt một pho tượng đá không có sinh mệnh, bình tĩnh đến mức ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có, cho nên dị thú không có cách nào có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn!
Thật lâu sau, kỳ tích xảy ra, dị thú đột nhiên quay đầu, từng bước từng tiếng gầm nhẹ phản hồi từ trong động Lăng Vân, Bộ Kinh Vân cuối cùng thoát chết.
Chỉ có điều Tử Tù song nô đã chết, hai đại cao thủ đã chết, hai tiểu hài tử kia có lẽ cũng chung số phận, để có thể thuận lợi trở về, Bộ Kinh Vân phải tự mình bịa ra một câu chuyện.
/84
|