Tuyết Duyên!
A Thiết kêu lên một tiếng, chống tay xuống đất ngồi dậy, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Nhưng trải qua một tràng kinh mộng, sau khi tỉnh lại, hắn có còn biết được lúc này mình đang ở đâu không?
Liếc ngang qua khung cảnh xung quanh, hắn chỉ thấy bốn phía đều là tường gạch đỏ âm u, trên mỗi bức tường đều trổ một ô cửa sổ nhỏ, nơi này là...
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là Tuyết Duyên ở trên lưng hắn đã không còn thấy đâu nữa.
A Thiết nhanh chóng bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào cảnh vật dường như có vẻ quen thuộc bên ngoài, hắn biết ngay đây là nơi nào.
Đây chính là ...đỉnh Lôi Phong tháp? A Thiết trầm ngâm tự hỏi, sau đó hắn liền nghe thấy câu trả lời:
Đúng thế, đây quả thực là đỉnh Lôi Phong tháp.
Người trả lời hắn, âm thanh bình thản mà trầm tĩnh, mang giọng nói mà hắn đã từng biết.
Hắn giật mình nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng cạnh cửa, mái tóc dài thoảng như cơn gió nhẹ phất phơ giữa không trung.
Người này vốn là một người A Thiết rất quen thuộc, nhưng đáng tiếc bây giờ lại biến thành một kẻ hắn không còn nhớ tới - Nhiếp Phong.
Là ngươi? Liếc thấy Nhiếp Phong, A Thiết dường như cũng không thấy bất ngờ cho lắm, chỉ hỏi:
Vì sao ngươi lại mang ta tới đây?
Vì đệ biết chắc Thần tướng rất muốn giết huynh, bây giờ hắn đang tìm khắp nơi quanh Tây hồ, cho nên nơi này trở thành chốn an toàn nhất.
A Thiết lại nói: Có lẽ vậy, nhưng Thần tướng cũng đâu phải ngốc, chắc chắn y từ lâu đã nghĩ đến việc Lôi Phong tháp là chỗ ẩn thân tốt nhất của chúng ta rồi.
Nhiếp Phong cười cười, đó là thứ niềm vui chiến thắng sau cuộc đấu trí với người khác, gã nói:
Y dĩ nhiên là không ngu ngốc rồi, nơi đầu tiên mà y tìm kiếm chính là Lôi Phong tháp, đệ đợi một lúc lâu sau khi y bỏ đi mới đưa huynh lên đỉnh tháp.
A Thiết hơi sững sờ, hắn không ngờ thiếu niên Nhiếp Phong tuấn tú từng là sư đệ của hắn kia lại biết suy nghĩ cẩn mật chu đáo đến thế, người ta thường nói, người đẹp thì não rỗng không, xem ra câu này không áp dụng cho trường hợp này được.
Nếu là ngươi mang ta tới đây... A Thiết nói.
Vậy thì một cước đá ta hôn mê lúc đó cũng là của...ngươi?
Nhiếp Phong nghe thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận:
Đúng thế, một cước kia là đệ đá, nhưng cước ấy cũng chẳng qua là bất đắc dĩ...
A Thiết chăm chú nhìn thẳng Nhiếp Phong, lạnh lùng không nói, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ:
Ta hiểu.
Đúng vậy, hắn hiểu! Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy...
Chỉ là, vì sao lúc này trong lời nói của hắn lại mơ hồ thoáng hiện một tia đau thương?
Là bởi vì cuối cùng không có cách nào để cứu Tuyết Duyên nữa? Hay bởi vì hắn đang cảm thấy cực kỳ hổ thẹn?
Ngay cả người con gái hết lòng hết sức hi sinh vì mình mà hắn cũng không có cách nào cứu được nàng.
Nhưng dù có đau thương đến đâu thì vẫn còn một vấn đề hắn không thể không hỏi, bởi vậy A Thiết bèn lên tiếng:
Người trên lưng ta bây giờ ở đâu?
Nhiếp Phong vừa định mở miệng trả lời thì đột nhiên sau lưng gã đã có một người trả lời thay:
Nó đang ở chỗ ta đây.
A Thiết quay đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Thần mẫu đang ôm lấy Tuyết Duyên chậm rãi bước vào trong, trên mặt Tuyết Duyên vẫn được phủ một tầng lụa trắng, tựa như vuông lụa ấy chưa từng được gỡ ra bao giờ.
Thần mẫu chậm rãi bước đến trước mặt A Thiết, nhẹ nhàng đặt Tuyết Duyên vào tay hắn, nói:
A Thiết, ngươi đã hôn mê một đêm, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại quấn lụa quanh mình Tuyết Duyên, nhưng chưa có sự đồng ý của ngươi, ta và sư đệ Nhiếp Phong của ngươi cũng chưa dám cởi vải bọc đi...
Chỉ có điều, những chuyện xảy ra với ngươi trong năm năm qua, còn có chuyện của ngươi Nhị Thần quan, A Hắc, Từ má và Tuyết Duyên, ta đều đã kể hết cho Nhiếp Phong nghe...
Thần mẫu nói xong liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, Nhiếp Phong cũng tiếp lời:
Không sai! Vân sư...à không, A Thiết, đệ đã biết hết mọi chuyện rồi. Không ngờ trên đời này thật sự có một người con gái si tình như thế. Cho dù thế nào đi nữa thì đệ cũng sẽ dốc hết khả năng ra để giúp huynh...
A Thiết nghe xong dường như vẫn không có phản ứng gì, cũng không thèm xốc lại khăn trắng trên đầu Tuyết Duyên, chỉ lặng lẽ ôm lấy thân thể Tuyết Duyên vào lòng.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ôm bổng Tuyết Duyên lên, muốn bước tới đạp cửa đi ra ngoài.
Nhiếp Phong sửng sốt, liền đưa tay giữ vai hắn, nói:
A Thiết, huynh muốn đi đâu?
Thái độ A Thiết trở lại lãnh đạm như trước, cũng không hề liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, chỉ hờ hững đáp:
Tìm Thần tướng.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Nhiếp Phong ngẩn ngời mà ngay cả Thần mẫu ở bên cũng không nhịn được, lên tiếng ngăn cản:
Nhưng bây giờ ngươi làm sao có thể đánh lại Thần tướng đang cầm Vu Bát trong tay, đến đó chỉ có nước chịu chết thôi!
A Thiết vẫn không quay đầu lại, chỉ nói:
Ta, chính là muốn đi...
Chịu chết.
Biết rõ là chịu chết mà vẫn muốn đi, Thần mẫu không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
A Thiết, vì sao ngươi nhất định phải đi chịu chết?
Bởi vì Thần tướng rất hận ta. A Thiết thủy chung vẫn quay lưng lại với hai người, không để bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
Tin rằng trên đời này, bộ óc mà Thần tướng muốn ăn nhất chính là óc của ta...
Không phải sao? Trên đời này còn có chuyện gì sảng khoái hơn việc có thể chính miệng mình hút đi bộ óc của tình địch đây?
Nếu như A Thiết tự nguyện hiến bộ óc của mình thì Thần tướng sao có thể khách sáo chối từ?
A Thiết nói tiếp:
Ta sẽ dùng bộ óc của mình để đánh đổi lấy mạng sống cho Tuyết Duyên, hy vọng Thần tướng trút giận xong rồi thì sẽ dùng Vu Bát cứu nàng sống lại.
Nhưng... Nhiếp Phong hốt hoảng nói: Thần tướng bản tính hung tàn, chưa chắc y đã đồng ý với nguyện vọng của huynh...
Gã vừa nói thế, Thần mẫu đã lên tiếng cắt lời:
Không, ta tin chắc rằng Thần tướng không phải kẻ hay nuốt lời đổi ý đâu, chỉ cần A Thiết chịu dâng tính mạng thì hắn nhất định sẽ y lời mà cứu sống Tuyết Duyên, chỉ có điều...
Thần mẫu vừa nói, vừa chăm chú nhìn bóng lưng A Thiết:
A Thiết, ngươi vốn không nên làm như vậy.
A Thiết không nói gì, hắn đang đợi Thần mẫu nói tiếp.
Bởi vì ngươi làm vậy dù có cứu sống được Tuyết Duyên nhưng khi ấy ngươi lại chết đi lần nữa, cứ sinh sinh tử tử như thế, đến lúc đó nó trường sinh bất tử nhưng lại mất đi ngươi, vậy thì nó có sống cũng không bằng chết...
Thần mẫu nói không phải giả, chỉ có điều A Thiết lại có kiến giải riêng của hắn:
Thần mẫu, hình như bà đã quên...
Một điều.
Bà quên là thời gian sẽ xóa nhòa tất cả đau thương, cho dù sau khi sống lại Tuyết Duyên sẽ rất đau khổ, nhưng nàng lại có thể trường sinh bất tử, có lẽ nỗi đau ấy chỉ qua trăm năm, nàng sẽ dần quên ta đi, như vậy sẽ không còn đau khổ nữa...
Quả thực là một kiến giải kinh nhân! Nhiếp Phong ở cạnh nghe thấy thế cũng không khỏi thầm xúc động, gã đột nhiên nhớ đến cha mình Nhiếp Nhân Vương vì mẹ hắn bỏ chồng bỏ con ra đi mà đau khổ hóa thành nửa điên nửa dại, thứ đau khổ vì ly biệt với người mình yêu thương này, có nhiều người cả đời không quên, nhưng trải qua trăm năm, thậm chí ngàn năm sau, những nỗi đau ấy liệu có thật sự bị quên lãng?
Không ai dám khẳng định cả! Bởi vậy Thần mẫu lại nói:
Quả thực thời gian có thể xóa mờ đi tất cả đau thương, nhưng chỉ có thể xóa mờ chứ không thể hoàn toàn xóa sạch hết mọi thứ. Trừ khi ngươi cho rằng tình cảm Tuyết Duyên dành cho ngươi là hời hợt thoáng qua, còn nếu là chân tình, cho dù qua trăm năm ngàn năm vạn năm thì nàng vẫn còn thương nhớ ngươi, vẫn còn chìm trong đau đớn khôn cùng...
Đây mới thực là câu nói hợp tình hợp lý nhất. Nhưng A Thiết vẫn kiên trì:
Dù thế nào chăng nữa thì ta vẫn phải đi!
Thần mẫu khẽ mắng:
A Thiết, đừng có hồ đồ mất khôn nữa!
Hồ đồ mất khôn ư? A Thiết rốt cuộc cũng quay lại, lạnh lùng nhìn Thần mẫu, hỏi ngược lại:
Thần mẫu, bà có biết vì sao ta phải bịt khăn trắng cho Tuyết Duyên không?
Thần mẫu không nói, Nhiếp Phong cũng không nói, vì cả hai người đều biết A Thiết còn có chuyện muốn nói tiếp.
Quả nhiên A Thiết nói tiếp:
Ngay cái đêm mà ta cầu xin bà cứu nàng thì...Tuyết Duyên đã...
Đột nhiên biến thành như vậy!
Ngữ điệu chưa ngừng, A Thiết đột nhiên kéo tấm khăn trắng che trên mặt Tuyết Duyên xuống, Thần mẫu và Nhiếp Phong lập tức nhìn qua, vừa thoáng thấy, hai người liền há miệng trân trối tại chỗ! Trời ơi!
Sao lại như vậy?
Chẳng trách A Thiết lại vội vàng cứu nàng đến như vậy!
Hóa ra...Tuyết Duyên bây giờ đã biến thành như vậy rồi.
Đập vào mắt hai người, mái tóc Tuyết Duyên vốn đen tuyền như suối mây bây giờ đột nhiên trắng như sương như tuyết, gương mặt có đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp tuy nhìn tuổi tác vẫn như trước nhưng giờ xám xịt như sương, đáng sợ nhất vẫn là đôi tay mềm mại thon thả như ngọc trước kia của nàng bây giờ lại nhăn nheo như thế...
Tay của người già!
Thần mẫu nhìn xong không khỏi kêu lên một tiếng đầy kinh hãi:
Cái này...này là...
Tử tương!
Tử tương? Đột nhiên nghe thấy hai chữ không rõ nghĩa này, A Thiết lập tức liếc nhìn Thần mẫu, Nhiếp Phong lại càng vội vàng truy hỏi:
Thần mẫu, rốt cuộc 'tử tương' là cái gì?
Thần mẫu bèn giải thích:
Ta nhớ trước đây Thần từng nói một lần, Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân là hai loại võ công vô địch thiên hạ, được chia thành hai loại là 'Chính thể' tự mình tu luyện thần công, cùng với 'Di thể' là được truyền thần công...
Những 'Di thể' được truyền thần công thì có thể dễ dàng truyền thần công lại cho người khác, bởi vì thần công vốn không phải do tự thân người ấy tu luyện mà thành cho nên nếu như sinh mạng chưa tận, cho dù thần công ly thể vẫn không gặp nguy hiểm gì, chỉ có một hạn chế duy nhất, đó là cho dù có nỗ lực thế nào thì vẫn không thể tìm ra cách trả lại thần công cho 'Chính thể' được...
Còn 'Chính thể' thì bất hạnh hơn nhiều so với 'Di thể', bởi vì thần công chính là thành quả tu luyện cả đời, cũng giống như sinh mệnh của kẻ đó vậy, cho nên một khi thần công ly thể cũng giống như sinh mệnh ly thể vậy, lại không có cách nào để nhận lại công lực từ 'Di thể', qua mấy ngày sẽ xuất hiện hiện tượng 'Tử tương , trên tay và trên đầu giống như Tuyết Duyên bây giờ, hơn nữa khi 'Tử tương' xuất hiện thì toàn thân 'Chính thể' sẽ dần dần già yếu, khô héo, cho đến khi không còn gì nữa thì cả người sẽ biết thành tro bụi mà chết...
Quả là một cái chết vô cùng đáng sợ và hiếm thấy! Thần mẫu một hơi nói hết nội tình bên trong xong, Nhiếp Phong càng nghe càng thấy thương tâm, nhưng A Thiết nghe xong thì dường như chẳng thấy ngạc nhiên gì cho lắm, phải chăng vì hắn sớm biết nếu như không có cách nào đoạt được Vu Bát thì sau một tháng nữa, Tuyết Duyên tất sẽ phải chịu một cái chết kinh hoàng như thế? Hay là hắn đang nghĩ đến ngày xưa Tuyết Duyên vì tình yêu mà bất chấp cả cái chết đáng sợ như thế?
Thần mẫu, nếu là như thế thì bà càng phải hiểu rõ, ta chắc chắn không thể ngồi yên nhìn Tuyết Duyên chết thảm như vậy được.
Thần mẫu im lặng không nói.
A Thiết lại nói tiếp:
Cho đến bây giờ, những người đáng để cho ta sống tiếp chỉ còn lại Tuyết Duyên và A Hắc...
Phải! Nhưng hiện giờ A Hắc đã rơi vào tay Đại Thần quan, mất hết bản tính, còn Tuyết Duyên lại sống dở chết dở, nếu như A Thiết dùng tính mạng của mình để trao đổi với Thần tướng, vừa có thể cứu được A Hắc, lại vừa cứu được tính mạng Tuyết Duyên. Cuộc giao dịch này có thể nói là cực kỳ có lời...
Nhưng A Thiết nói đến đây lại có chút thổn thức, vì hai người khiến cho hắn kiên cường sống tiếp bây giờ hắn lại vì họ mà đi tìm chết, chẳng phải mỉa mai lắm sao?
Nhưng đột nhiên Thần mẫu lại nói:
A Thiết, trên cõi đời này không chỉ riêng hai người đó là đáng cho ngươi tiếp tục sống đâu, vẫn còn một người nữa, ngươi càng nên vì người này mà tiếp tục sống cho tốt.
Lời này khiến cho cả A Thiết lẫn Nhiếp Phong đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, A Thiết nhíu chặt đôi mày. Thần mẫu hít một hơi sâu, tựa như đang vì A Thiết mà ra một quyết định cực kỳ trọng đại, cuối cùng bà mới chậm rãi buông từng chữ:
Người đó chính là ta! Còn có ta đáng cho ngươi sống tiếp, cũng mong rằng ngươi có thể sống tiếp!
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Phong đương nhiên là giật mình, A Thiết cũng vậy, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như trước, nói:
Thần mẫu, tuy bà và Tuyết Duyên tình như mẹ con, lại còn phản bội Thần giúp đỡ, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, cũng chưa đến mức khiến ta phải tiếp tục sống.
Thật sao? Thần mẫu quỷ dị liếc nhìn A Thiết, bỗng nhiên lại thốt một câu, một câu nói khiến cho hắn khiếp sợ vô cùng:
A Thiết, ngươi không nhớ ta sao?
Một câu nói hời hợt biết mấy, nhưng lại khiến cho người nghe không hiểu chuyện gì, lại không rõ vì sao lúc này Thần mẫu lại nói ra câu ấy. Song mấy chữ ấy vừa thốt ra đã khiến cho Nhiếp Phong không khỏi ngẩn người, còn A Thiết thì đột nhiên tái mặt.
Bởi vì mấy chữ này đối với A Thiết giống hệt như...
Lời của người chết!
Đúng vậy! Đây đúng là lời nói của một người chết!
Bởi vì người nói câu này đáng ra đã chết từ lâu rồi!
Nhiếp Phong ngẩn người ra là bởi vì gã đột nhiên nghe thấy Thần mẫu nói bằng một thứ giọng khác, mà vẻ mặt tái nhợt của A Thiết khi Thần mẫu đổi giọng chứng tỏ hắn cực kỳ quen thuộc giọng nói ấy.
Giọng nói ấy vốn là của một người đã chết vì cứu hắn...
Mẹ... A Thiết không dám tin, cất tiếng thăm dò, bỗng nhiên hắn phát hiện quá khứ đều là trò lường gạt cả!
Thần mẫu ngưng thần nhìn A Thiết, đột nhiên hai mắt rưng rưng ngấn lệ, bà ta tiếp tục cất lên thứ giọng nói mới kia, buồn bã nói:
A Thiết, con à, mẹ xin lỗi, trước giờ...đều gạt con...
Trời ơi! Nhiếp Phong nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi ngây ngốc sững sờ. Lẽ nào...Thần mẫu mang thân phận thần bí kia lại chính là người mẹ năm năm qua đồng cam cộng khổ với huynh đệ A Thiết - Từ má?
Chuyện này quả thực khiến cho người ta khó có thể tin nổi, nhưng cũng không thể không tin! Thanh âm lúc này của Thần mẫu quả thực không khác gì giọng nói của Từ má, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện cũng giống hệt, cho dù Thần mẫu có học theo giọng nói của Từ má cũng khó có thể bắt chước giọng điệu y hệt như vậy được.
A Thiết vẫn không thể nào tin nổi, hỏi lại:
Bà...đúng là mẹ sao?
Thần mẫu đột nhiên lôi một tấm mặt nạ da người từ trong tay áo ra đưa cho A Thiết, lại than thở:
Từ má chỉ là một gương mặt trong số những tấm mặt nạ 'Thiên y vô phùng' của mẹ mà thôi, giọng nói của Từ má cũng chỉ là một giọng trong rất nhiều giọng nói của mẹ, gương mặt và giọng nói thực sự của mẹ không phải như vậy...
A Thiết quan sát tấm mặt nạ da người kia thật cẩn thận, quả thực tấm mặt nạ này chính là dung mạo của Từ má, ở trên mặt nạ còn mơ hồ giữ lại nụ cười hiền hòa của Từ má dành cho huynh đệ hắn khi xưa...
Thần mẫu lại dùng thanh âm của Từ má nói:
A Thiết, bây giờ dù sao...con cũng nên tin chứ?
A Thiết kinh ngạc nhìn tấm mặt nạ đốm hoa màu mè kia, lại nhìn đôi mắt ấm áp đã rưng rưng nước mắt kia, nhất thời trong lòng vô cùng hỗn loạn, không nhịn được hỏi:
Bà...vì sao lại gạt ta?
Thần mẫu thở dài đáp:
Bởi vì lúc trước Thần lựa chọn con và đã trù tính thực hiện một kế hoạch trên thân thể con, nên mẹ phụng mệnh dùng thân phận Từ má để bảo vệ con, lúc trước mẹ không dám tiết lộ điều gì cho hai huynh đệ con cả...
Kế hoạch gì? Sao Thần lại lựa chọn A Thiết? Thần mẫu, đó là kế hoạch gì vậy? Nhiếp Phong ở bên cất tiếng hỏi.
Đáp lại, Thần mẫu chỉ biết lắc đầu nói:
Ta chỉ là một người thay Thần chấp hành nhiệm vụ thôi, vốn không có tư cách để biết tường tận chi tiết kế hoạch của lão, huống chi Thần là một trí giả thông minh tuyệt đỉnh, chưa đến bước cuối cùng thì ta cũng không biết được gì cả...
Nhiếp Phong tiếp tục hỏi:
Bà đã thực hiện theo kế hoạch của Thần mà chưa hề để lộ thân phận, thế sao giờ lại...
Gã còn chưa nói xong thì Thần mẫu đã trả lời:
Đơn giản là, từ khi Tuyết Duyên phản bội Thần vì A Thiết, mọi chuyện đều vượt ra ngoài dự liệu ban đầu. Còn có cả Đại Thần quan và Thần tướng phản bội, mà ta cũng phản bội Thần vì Tuyết Duyên, lớn gan tiết lộ bí mật Lôi Phong tháp với A Thiết đã là phản bội thêm lần nữa, bây giờ...tất cả đều đã leo lên lưng hổ rồi, còn cần lo lắng đến thân phận làm gì nữa?
Đây có thật sự là nguyên nhân của Thần mẫu hay không? Có lẽ chưa chắc.
Mắt thấy một đứa con gái dở sống dở chết, một đứa con trai bị bắt, ngay cả đứa con cuối cùng cũng muốn đi tìm chết, kẻ làm mẹ như bà ta dù phải dùng trăm phương ngàn kế cũng phải ngăn cản, cho dù đánh cược tất cả, cho dù thân phận bại lộ cũng phải làm...
Điều này kẻ ngoài cuộc như Nhiếp Phong có thể không nhìn thấy, nhưng người trong cuộc như A Thiết làm sao có thể không nhận ra?
Cho dù tất cả đều là âm mưu toan tính nhưng sự quan tâm của Thần mẫu dành cho hắn suốt năm năm qua, hắn có thể nói gì được, hơn nữa...
Nước mắt rưng rưng trong mắt bà lúc nãy là thật, cho dù bà có ngàn vạn thứ giả dối thì chí ít cũng còn có chân tình.
Có thể, giờ khắc này A Thiết không biết phải làm thế nào với mối tình thân đáng lẽ đã mất đi từ lâu, nay lại tái hiện, lẽ ra là âm mưu, song lại hóa thành tình thân thực sự...
Năm năm dài đằng đẵng, hắn vẫn sống trong âm mưu lường gạt, thật thật giả giả, tình sâu nghĩa nặng, bây giờ màn kịch đã vén, chân tướng rõ ràng, nhưng chân tướng ấy lại khiến cho người ta kinh hãi vô cùng, nỗi khiếp sợ ấy khiến cho ba người trong tháp rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thật lâu sau, cuối cùng Nhiếp Phong cũng lên tiếng phá vỡ im lặng:
Thần mẫu, nếu như Từ má chỉ là mặt nạ của bà, vậy thì khuôn mặt thật, thân phận thật của bà rốt cuộc là thế nào?
Hỏi hay!
Thần mẫu tuy có rất nhiều khuôn mặt nhưng chắc chắn bà ta luôn có một khuôn mặt thật, luôn có một thân phật thật. Vậy thì rốt cuộc thân phận thật của bà ta là gì?
Từ dưới tấm mặt nạ của Thần mẫu truyền ra một tiếng cười bất đắc dĩ, bà nói:
Hai người...thật sự muốn biết gương mặt thật của ta? Thân phận thật sự của ta?
Nhiếp Phong nhẹ nhàng gật đầu, còn A Thiết đang chăm chú nhìn Thần mẫu cũng gật đầu lia lịa.
Thần mẫu lại cười khổ một tiếng, nói:
Vậy được rồi! Hãy tập trung mà nhìn cho rõ ràng! Chớ có hối hận! Bà vừa nói vừa bắt đầu đưa tay gỡ tấm mặt nạ đã gắn chặt trên mặt từ bao lâu nay, A Thiết và Nhiếp Phong đều quên cả hít thở, cùng chờ đợi diện mạo thật đằng sau tấm mặt nạ thần bí khó lường của Thần mẫu...
Thân phận thực sự của ta chính là... Thần mẫu nói tới đây thì ngừng lại một chút, sau đó buông hai chữ khiến cho người ta phải sởn tóc gáy:
Tiểu Thanh. Bà vừa nói xong, cả A Thiết và Nhiếp Phong đều bị chấn động mạnh!
Điều kinh ngạc thứ nhất là khi biết thân phận thực sự của Thần mẫu lại là Tiểu Thanh tình như tỷ muội với Bạch Tố Trinh cả trăm năm trước, điều thứ hai là khi Thần mẫu gỡ tấm mặt nạ xuống!
A!
Đây...là gương mặt thật của Thần mẫu sao?
Chỉ thấy khuôn mặt ẩn giấu phía sau lớp mặt nạ của Thần mẫu là của một thiếu nữ còn trẻ hơn cả Tuyết Duyên, tuổi chừng mười sáu...
Xinh đẹp tuyệt trần!
Điều diễn ra trước mắt quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, A Thiết và Nhiếp Phong cùng sững sờ như bị đoạt mất hồn vía, nhưng người kinh hãi nhất vẫn là A Thiết, bởi vì hắn có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra, khuôn mặt chân chính của người mẹ đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ hắn lại có thể là khuôn mặt một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy tuổi như thế này.
Không khí trong phòng lúc này lại chìm vào trầm mặc, một lúc lâu sau Nhiếp Phong mới như người vừa tỉnh mộng, cất tiếng hỏi Thần mẫu:
Thần...mẫu, bà đúng là...Tiểu Thanh à? Đây thật sự là khuôn mặt của bà sao?
Thần mẫu cười khổ đáp:
Ta còn cần phải lừa hai người sao? Ta xác thực là Tiểu Thanh! Ta có thể sống đến ngày hôm nay cũng là nhờ năm đó Tố Trinh đã truyền một ít khẩu quyết Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cho, bởi vậy, ta cũng có thể trường sinh bất tử...
Nói tới đây, bà lại không kìm được mà thổn thức:
Không ngờ sống đến bây giờ, qua hơn trăm năm ta lại không thể nhớ được mình đã bao nhiêu tuổi rồi...
Nghe ngữ điệu của bà thì vẫn là giọng nói Từ má như trước, nhưng nhìn khuôn mặt lại mang dung mạo của một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một thoáng này khiến cho người ta cảm thấy như năm tháng đảo điên, hỗn loạn vô cùng.
Gương mặt thanh tú kia của bà ta vẫn bất biến qua trăm năm, chẳng lẽ chính là do ma lực của Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân tạo ra?
Tựa hồ Thần mẫu cũng nhận ra dung mạo của mình không tương xứng với thanh âm và tuổi tác, bèn vội vàng mang mặt nạ trở lại, nói:
Rất hỗn loạn, có phải không, cho nên không xem có phải tốt hơn không? Từ sau chuyện của Bạch Tố Trinh hơn trăm năm trước, Thần muốn xử tội phản bội của ta nên đã hạ lệnh cho ta không được phép dùng gương mặt thật để gặp người khác, cho nên từ đó đến nay, ta không bao giờ tháo mặt nạ xuống trước mặt người khác, có đôi lúc tưởng chừng như đã quên mất gương mặt của chính mình rồi...
Đối với ta mà nói, sinh mệnh quả thức quá dài, sao còn giữ lại cho mình một gương mặt thật mà trước sau gì cũng thành câu đố? Sau khi chân tướng mọi chuyện rõ ràng, cuộc sống lại càng bình thản vô vị... Nói xong, gương mặt Thần mẫu thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
A Thiết nãy giờ vẫn trầm mặc, bây giờ đột nhiên lên tiếng:
Mẹ à, nếu như người đã là Tiểu Thanh được truyền Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân, vậy thì hai chúng ta hợp lực lại lẽ nào không thắng được Vu Bát hay sao... Hắn thủy chung vẫn không thôi hy vọng, thủy chung vẫn nghĩ cách làm sao đánh bại Thần tướng để cứu sống Tuyết Duyên. Thần mẫu bèn đáp:
Hai chúng ta hợp lực thì chỉ là chuyện nhỏ, đáng tiếc, năm đó tuy Tố Trinh cũng muốn mẹ luyện Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cùng nàng để có thể vĩnh viễn trở thành hai tỷ muội nhưng lại vướng phải quy định nghiêm khắc của Thần. Dưới sự lo sợ ấy, nàng chỉ dám truyền cho mẹ một nửa khẩu quyết của hai loại thần công ấy, đợi mẹ lĩnh ngộ xong xong mới tiếp tục truyền phần còn lại...
Chỉ có điều, trước khi mẹ hiểu hết đạo lý trong nửa phần khẩu quyết ấy thì Tố Trinh...đã chết thảm dưới Vu Bát mất rồi...
A Thiết nói:
Cho dù mẹ chỉ có nửa công lựa của hai loại thần công thôi, nhưng chẳng lẽ không đủ để liên thủ với con đối phó Vu Bát hay sao?
Thần mẫu lắc đầu đáp:
Mẹ luyện một nửa khẩu quyết của hai loại thần công thì cũng chỉ đủ để trường sinh bất tử mà thôi. Còn về phương diện công lực, tuy rằng cao hơn các cao thủ nhất lưu nhiều rồi nhưng so với Tuyết Duyên mới luyện Di Thiên thần quyết mười bốn năm thì mẹ vẫn còn thua, huồng chi...
Cho dù mẹ có luyện xong hết toàn bộ khẩu quyết rồi hợp lực với con thì cũng chưa chắc có thể liều mạng với Vu Bát, bởi vì...
Thần mẫu nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
A Thiết nhìn vẻ lúng túng của bà, bèn hỏi:
Bởi vì sao?
Bởi vì , Thần mẫu trong lòng lo lắng nói:
Năm đó khi Hứa Tiên dùng Vu Bát đánh lén Tố Trinh, chỉ có mẹ và Pháp Hải tận mắt nhìn thấy uy lực của Vu Bát, nó đúng là một thứ vũ khí tất sát chấn động cổ kim!
Thần mẫu nói đến đây tựa hồ như còn chưa hết hoảng sợ, có thể hiểu được năm đó bà thấy uy lực Vu Bát đáng sợ đến mức nào.
Phải rồi! Từ sau lúc A Thiết và Nhiếp Phong tiền vào địa động thấp nhất dưới Lôi Phong tháp, bọn họ chỉ thấy một vầng hào quang chói mắt đặt ở giữa hai dòng chảy hiểm yếu mà thôi, hai người vốn không có cơ hội để nhìn cho kỹ xem thử Vu Bát rốt cuộc hình dáng thế nào, Vu Bát từng là một thứ vũ khí lợi hại ra sao?
A Thiết và Nhiếp Phong liếc mắt nhìn nhau, đang muốn lên tiếng hỏi thì đột nhiên Thần mẫu lại nói:
A Thiết, tuy rằng mẹ và con hợp lực không thắng được Vu Bát, nhưng con chớ có lo lắng quá, sẽ có người đoạt Vu Bát lại cho chúng ta...
Thật là chuyển biến bất ngờ! A Thiết vốn tưởng rằng đã hết hi vọng, nhưng không ngờ Thần mẫu lại nói ra lời ấy. Huống hồ ngữ khí của bà có vẻ rất tự tin, khiến A Thiết không nhịn được hỏi lại:
Ai? Còn có ai sẽ đoạt Vu Bát lại cho chúng ta nữa đây?
Thần mẫu cười cười, đáp:
Một kẻ mà con cũng biết, hơn nữa còn khiến cho con càng kinh hãi hơn.
Bà nói xong thì chỉ tay về phía cửa, liền có một người chậm rãi bước vào trong phòng.
A Thiết và Nhiếp Phong cùng quay lại nhìn, rồi cùng sững sờ đến ngây ngốc.
Nhất là A Thiết, khi hắn nhìn thấy người này thì vẻ kinh ngạc chấn động trên mặt hắn không kém gì lúc biết được sự thật Từ má là Thần mẫu. Bởi vì kẻ ở trước mặt là người hắn không tin được cũng bị liên lụy.
Hóa ra là...đệ à? A Thiết sững sờ nói.
Gương mặt người kia thoảng qua một nụ cười nhẹ, đáp:
Đúng thế, là đệ...
Lẽ nào huynh đã quên đệ rồi?
Trong ba ngàn đại thế giới, con người vốn rất nhỏ bé.
Nhưng nghi vấn của con người thì lại rất nhiều.
Đáng tiếc, cho tới nay thì những vấn đề con người có thể giải đáp lại rất ít.
Chẳng hạn như nghi vấn dưới đây là một trong số đó:
Rốt cuộc thì một thứ vũ khí phải lợi hại như thế nào mới xứng để gọi là siêu cấp vũ khí tất sát?
Nếu trên đời này có một loại vũ khí, cho dù ở trong tay người bình thường cũng có thể dễ dàng nhanh chóng giết chết tuyệt thế cao thủ, vậy thì vũ khí này có xứng để gọi là một thứ siêu cấp vũ khí hay không?
Nếu như có một loại vũ khí có thể mang sự linh hoạt của kiếm, cương liệt của đao, vô tình của thương, hung tàn của kích, cùng hết thảy sở trường của các loại vũ khí giết địch, vậy thì thứ vũ khí này có thể gọi là một vũ khí tất sát hay không?
Ba ngày sau, đã là mùng năm tháng năm, ngày tết Đoan Ngọ.
Ngày hôm đó cũng là ngày thứ tư Vu Bát quay lại nhân gian.
Ở trong địa động sâu nhất dưới đáy Lôi Phong tháp, từ lúc Địa Ngục Chi Hỏa và Hoàng Tuyền Chi Lệ công kích nhau đến giờ, đã biến thành một thế giới ra sao rồi?
Điều này vốn không có ai quan tâm! Người ta còn hồn nhiên chưa biết gì, mọi người vẫn vui vẻ cùng nhau ăn tết Đoan Ngọ.
Nhưng khoảng cách đến ngày tai họa của Thần Châu...
Chỉ còn...
Hai mươi bảy ngày!
Giờ ngọ ba khắc ngày mùng năm tháng năm, ánh mặt trời chói chang thiêu đốt.
Vầng thái dương nóng gay gắt như một lò lửa khổng lồ không ngừng đốt cho hơi nước dưới đất bốc lên ngùn ngụt, khiến cho mặt đất càng nóng hơn.
Cơn nóng bức hành hạ người ta đến khổ sở, lo lắng không yên.
Thậm chí so với nỗi khổ tương tư...
Còn khó chịu hơn.
Đến lúc chính ngọ, mặt trời nằm ngự giữa đỉnh, không khí càng thêm oi bức, thôn dân khắp vùng Tây hồ không hẹn mà cùng chạy đến bên bờ hồ. Mọi người hưởng thú chút mát mẻ dưới bóng cây ven hồ xong, liền thả bánh chưng đã gói kỹ từ trước xuống hồ. Có người nói, đây là một phong tục dân gian đã có từ lâu, mọi người thả bánh chưng xuống hồ là mong cá lớn cá bé trong hồ sẽ ăn bánh mà không ăn thịt Khuất Nguyên.
Tương truyền Khuất Nguyên là một vì trung thần thời cổ Trung Quốc, bởi vì ngăn vua không được mà nhảy xuống hồ, lấy cái chết can ngăn, thật là lòng trung hiếm thấy. Người đời sau bèn thả bánh chưng xuống để cho cá ăn thay thịt Khuất Nguyên, để tỏ lòng tôn kính và thương tiếc đối với vị trung thần ấy.
Chỉ tiếc, sau thời Khuất Nguyên, Trung Quốc chỉ toàn sinh ra những vị vua tầm thường, lại tiếp tục có càng nhiều những trung thần can gián không nổi, hoặc thậm chí gài bẫy hãm hại. Kết cục của những người này không tốt lành gì hơn Khuất Nguyên, nếu như ai cũng đi lao đầu xuống hồ tự sát thì chỉ e ngũ hồ tứ hải của Thần Châu đã lấp đầy tử thi từ lâu rồi.
Trung Quốc hiện tại có rất nhiều Khuất Nguyên, mà trước giờ cũng đã có rất nhiều Khuất Nguyên rồi!
Bởi vậy, tết Đoan Ngọ vốn là một ngày lễ để thương tiếc cho Khuất Nguyên, thương tiếc cho Thần Châu, chẳng hiểu vì sao mọi người lại vui mừng chúc tụng.
Ngay cả Tây hồ lúc này, tuy có nhiều người thả bánh chưng thương tiếc Khuất Nguyên, nhưng trên mặt hồ dập dềnh gợn sóng lại có năm chiếc thuyền rồng đang rượt đuổi nhau, xem thử thuyền ai chạy nhanh nhất, dũng sĩ của ai khỏe nhất mạnh nhất!
Thôn dân bên hồ thấy màn thi đấu đặc sắc này cũng quên hết mọi chuyện mà hí hửng vỗ tay, náo nhiệt vô cùng.
Ngũ long tranh hùng, trên mỗi thuyền đều có hai mươi dũng sĩ, đám dũng sĩ khua mái chèo thật nhanh, chiến ý dồi dào, quyết thắng bằng được, mỗi một dũng sĩ đều có đôi cánh tay cứng rắn như thép, mỗi một dũng sĩ đều có khí thế nam nhi hùng dũng oai phong!
Chính chiến ý và khí thế hùng dũng oai phong ấy, cùng với cuộc ganh đua này đã thu hút...
Hắn!
Ngay thời khắc năm thuyền trăm người đang dốc hết toàn lực lao về phía trước thì đột nhiên có một chuyện khiến cho tất thảy bọn họ đều phải phân tâm!
Bởi vì bọn họ đột nhiên đồng thời thoáng nhìn thấy một chiếc thuyền thứ sáu, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện cạnh năm chiếc thuyền rồng kia.
Không! Đây không phải thuyền rồng! Đây chỉ là một vầng hào quang hẹp và dài nổi trên mặt nước đang lao về phía trước như bay!
Mà ở trên dải hào quang ấy đang có một người khoác chiến bào màu huyết hồng đang đứng hiên ngang, mái tóc dài nửa đen nửa đỏ tung bay trong gió.
Ngươi...ngươi là... Ngay khoảnh khắc đám dũng sĩ còn e sợ, người đang đứng trên dải hào quang kia đã nhe răng cười, nói:
Bộ óc hùng dũng oai phong của các ngươi, chẳng phải nên trở thành...
Bữa trưa của bổn Thần tướng sao? Ha ha...
Đúng! Hắn chính là Thần tướng! Hắn bị bộ óc của các dũng sĩ chiến ý hừng hựng này dẫn dụ đến đây!
Chỉ là, dải hào quang dài mà hẹp ở dưới chân Thần tướng hiện tại rốt cuộc là thứ gì?
Trong tiếng cười cuồng ngạo, phút chốc Thần tướng khẽ vẩy mũi chân, dải hào quang dưới chân lập tức bị hất bay, nhanh chóng vượt lên trước mặt năm chiếc thuyền rồng, cùng lúc đó, Thần tướng cũng mượn sức nước bắn tới!
Vèo một tiếng, thân hình hắn đã như chớp giật lao tới, sau đó ung dung tiếp lấy dải hào quang kia, cùng lúc đó năm chiếc thuyền rồng đã lao đến vị trí cách hắn một trượng...
Soạt soạt một cái, dải hào quang trong tay Thần tướng rung rung rồi bỗng nhiên dài ra, trong nháy mắt biến thành một thanh liêm đao khổng lồ phát sáng!
Liêm đao?
Thanh liêm đao sáng chói hoa mắt này dài ít nhất cũng phải hai trượng, còn Thần tướng chỉ nở một nụ cười lãnh khốc, nói:
Đến giờ ăn trưa rồi!
Nói xong, thanh liêm đao to lớn trong tay lập tức vung lên nhẹ nhàng chém xuống năm chiếc thuyền rồng, sau đó, năm tiếng phốc phốc phốc phốc phốc liên tiếp vang lên!
Năm chiếc đầu rồng bị chặt bỏ trong nháy mắt, sau đó là...
Một trăm tiếng kêu cực kỳ gấp gáp, cực kỳ bi thảm vang lên khiến cho ngươi ta sợ vỡ cả mật!
Trong khoảnh khắc máu huyết văng đầy trời, một trăm vật tròn trịa cùng bay vụt lên trời!
Một trăm vật tròn này chính là thủ cấp đầm đìa máu của một trăm dũng sĩ cường tráng kia!
Biến cố bất ngờ xảy ra, thoáng chốc mặt hồ cuộn dâng sóng máu, đầu người bay tung tóe, thôn dân đang hí hửng đứng xem ven hồ thấy tình cảnh này thì nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc, mặt cắt không còn giọt máu, không ít người lớn giọng gào thét:
A! Sao lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong tiếng kinh hô, mọi người lại thấy một bóng người màu máu đỏ như thiên tướng hạ phàm bay về phía bờ hồ, bóng người lực lưỡng dị thường ấy mang theo dải hào quang chói mắt có hình dạng một thanh trường mâu dài hơn một trượng, dọc theo thân trường mâu lại xuyên qua...
Đầu lâu của năm gã dũng sĩ!
Oa! Sát nhân! Yêu quái! Cứu mạng!
Mọi người vừa nhìn thấy xong thì đều náo động cả lên, dẫm đạp lên nhau mà chạy! Phụ nữ trẻ con vừa đi vừa kêu, không chỉ phụ nữ trẻ con mà ngay cả thôn phu mạnh mẽ ngang tàng thân cao bảy thước cũng sợ đến chạy bán mạng!
Phải! Bóng người này chính là yêu quái! Hắn quả thực là yêu quái hút óc người!
Chưa hết thời gian uống cạn một chén trà, hết thảy thôn dân ở ven hồ đều đã chạy sạch không còn một mống, chỉ có điều dường như Thần tướng cũng không có ý định đuổi theo.
Bởi vì ở trên thanh trường mâu hắn cầm đã có năm phần thức ăn, đầu của năm dũng sĩ còn đầm đìa máu chảy!
Chỉ thấy Thần tướng tham lam trừng mắt nhìn năm cái đầu người chết không nhắm mắt, vừa tàn nhẫn vừa biến thái cười nói:
Khà khà, xem năm tên chiến ý dồi dào các ngươi kìa, miễn cưỡng cũng có thể trở thành bữa trưa của bổn Thần tướng, coi như không uổng công ta phải giết hết cả trăm người, ha ha...
Giết trăm người cũng chỉ để chọn ra năm cái đầu hợp khẩu vị của mình, hành động thích giết chóc của Thần tướng đã trở thành điên cuồng rồi, xem ra từ lúc đoạt được Vu Bát đến giờ, hắn đã không cần kiêng kị Thần nữa, lại càng không cần nghe theo lời giáo huấn của Thần là không được ngông cuồng nhiễu loạn nhân gian, khiến cho Sưu Thần cung đánh rắn động cỏ...
Cứ như vậy, không cần chờ đến khi hai dòng chảy hiểm yếu kia mang hạo kiếp đến thì đại họa đã giáng xuống nhân gian...
Nhưng Vu Bát mà Thần tướng đã đoạt được hiện giờ ở đâu?
Là ở trong dải hào quang dài và hẹp mà hắn mới cưỡi kia?
Hay là ở trong thanh liêm đao khổng lồ mà hắn mới vung ra lúc nãy?
Hay Vu Bát bây giờ là thanh trường mâu đang xuyên qua năm đầu người trên tay hắn?
Có thể tất cả đều không phải, như Thần tướng đã từng nói lúc trước, Vu Bát...
Vốn không phải là thứ gì cả...
A Thiết kêu lên một tiếng, chống tay xuống đất ngồi dậy, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Nhưng trải qua một tràng kinh mộng, sau khi tỉnh lại, hắn có còn biết được lúc này mình đang ở đâu không?
Liếc ngang qua khung cảnh xung quanh, hắn chỉ thấy bốn phía đều là tường gạch đỏ âm u, trên mỗi bức tường đều trổ một ô cửa sổ nhỏ, nơi này là...
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là Tuyết Duyên ở trên lưng hắn đã không còn thấy đâu nữa.
A Thiết nhanh chóng bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào cảnh vật dường như có vẻ quen thuộc bên ngoài, hắn biết ngay đây là nơi nào.
Đây chính là ...đỉnh Lôi Phong tháp? A Thiết trầm ngâm tự hỏi, sau đó hắn liền nghe thấy câu trả lời:
Đúng thế, đây quả thực là đỉnh Lôi Phong tháp.
Người trả lời hắn, âm thanh bình thản mà trầm tĩnh, mang giọng nói mà hắn đã từng biết.
Hắn giật mình nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng cạnh cửa, mái tóc dài thoảng như cơn gió nhẹ phất phơ giữa không trung.
Người này vốn là một người A Thiết rất quen thuộc, nhưng đáng tiếc bây giờ lại biến thành một kẻ hắn không còn nhớ tới - Nhiếp Phong.
Là ngươi? Liếc thấy Nhiếp Phong, A Thiết dường như cũng không thấy bất ngờ cho lắm, chỉ hỏi:
Vì sao ngươi lại mang ta tới đây?
Vì đệ biết chắc Thần tướng rất muốn giết huynh, bây giờ hắn đang tìm khắp nơi quanh Tây hồ, cho nên nơi này trở thành chốn an toàn nhất.
A Thiết lại nói: Có lẽ vậy, nhưng Thần tướng cũng đâu phải ngốc, chắc chắn y từ lâu đã nghĩ đến việc Lôi Phong tháp là chỗ ẩn thân tốt nhất của chúng ta rồi.
Nhiếp Phong cười cười, đó là thứ niềm vui chiến thắng sau cuộc đấu trí với người khác, gã nói:
Y dĩ nhiên là không ngu ngốc rồi, nơi đầu tiên mà y tìm kiếm chính là Lôi Phong tháp, đệ đợi một lúc lâu sau khi y bỏ đi mới đưa huynh lên đỉnh tháp.
A Thiết hơi sững sờ, hắn không ngờ thiếu niên Nhiếp Phong tuấn tú từng là sư đệ của hắn kia lại biết suy nghĩ cẩn mật chu đáo đến thế, người ta thường nói, người đẹp thì não rỗng không, xem ra câu này không áp dụng cho trường hợp này được.
Nếu là ngươi mang ta tới đây... A Thiết nói.
Vậy thì một cước đá ta hôn mê lúc đó cũng là của...ngươi?
Nhiếp Phong nghe thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận:
Đúng thế, một cước kia là đệ đá, nhưng cước ấy cũng chẳng qua là bất đắc dĩ...
A Thiết chăm chú nhìn thẳng Nhiếp Phong, lạnh lùng không nói, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ:
Ta hiểu.
Đúng vậy, hắn hiểu! Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy...
Chỉ là, vì sao lúc này trong lời nói của hắn lại mơ hồ thoáng hiện một tia đau thương?
Là bởi vì cuối cùng không có cách nào để cứu Tuyết Duyên nữa? Hay bởi vì hắn đang cảm thấy cực kỳ hổ thẹn?
Ngay cả người con gái hết lòng hết sức hi sinh vì mình mà hắn cũng không có cách nào cứu được nàng.
Nhưng dù có đau thương đến đâu thì vẫn còn một vấn đề hắn không thể không hỏi, bởi vậy A Thiết bèn lên tiếng:
Người trên lưng ta bây giờ ở đâu?
Nhiếp Phong vừa định mở miệng trả lời thì đột nhiên sau lưng gã đã có một người trả lời thay:
Nó đang ở chỗ ta đây.
A Thiết quay đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Thần mẫu đang ôm lấy Tuyết Duyên chậm rãi bước vào trong, trên mặt Tuyết Duyên vẫn được phủ một tầng lụa trắng, tựa như vuông lụa ấy chưa từng được gỡ ra bao giờ.
Thần mẫu chậm rãi bước đến trước mặt A Thiết, nhẹ nhàng đặt Tuyết Duyên vào tay hắn, nói:
A Thiết, ngươi đã hôn mê một đêm, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại quấn lụa quanh mình Tuyết Duyên, nhưng chưa có sự đồng ý của ngươi, ta và sư đệ Nhiếp Phong của ngươi cũng chưa dám cởi vải bọc đi...
Chỉ có điều, những chuyện xảy ra với ngươi trong năm năm qua, còn có chuyện của ngươi Nhị Thần quan, A Hắc, Từ má và Tuyết Duyên, ta đều đã kể hết cho Nhiếp Phong nghe...
Thần mẫu nói xong liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, Nhiếp Phong cũng tiếp lời:
Không sai! Vân sư...à không, A Thiết, đệ đã biết hết mọi chuyện rồi. Không ngờ trên đời này thật sự có một người con gái si tình như thế. Cho dù thế nào đi nữa thì đệ cũng sẽ dốc hết khả năng ra để giúp huynh...
A Thiết nghe xong dường như vẫn không có phản ứng gì, cũng không thèm xốc lại khăn trắng trên đầu Tuyết Duyên, chỉ lặng lẽ ôm lấy thân thể Tuyết Duyên vào lòng.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ôm bổng Tuyết Duyên lên, muốn bước tới đạp cửa đi ra ngoài.
Nhiếp Phong sửng sốt, liền đưa tay giữ vai hắn, nói:
A Thiết, huynh muốn đi đâu?
Thái độ A Thiết trở lại lãnh đạm như trước, cũng không hề liếc nhìn Nhiếp Phong một cái, chỉ hờ hững đáp:
Tìm Thần tướng.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Nhiếp Phong ngẩn ngời mà ngay cả Thần mẫu ở bên cũng không nhịn được, lên tiếng ngăn cản:
Nhưng bây giờ ngươi làm sao có thể đánh lại Thần tướng đang cầm Vu Bát trong tay, đến đó chỉ có nước chịu chết thôi!
A Thiết vẫn không quay đầu lại, chỉ nói:
Ta, chính là muốn đi...
Chịu chết.
Biết rõ là chịu chết mà vẫn muốn đi, Thần mẫu không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
A Thiết, vì sao ngươi nhất định phải đi chịu chết?
Bởi vì Thần tướng rất hận ta. A Thiết thủy chung vẫn quay lưng lại với hai người, không để bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
Tin rằng trên đời này, bộ óc mà Thần tướng muốn ăn nhất chính là óc của ta...
Không phải sao? Trên đời này còn có chuyện gì sảng khoái hơn việc có thể chính miệng mình hút đi bộ óc của tình địch đây?
Nếu như A Thiết tự nguyện hiến bộ óc của mình thì Thần tướng sao có thể khách sáo chối từ?
A Thiết nói tiếp:
Ta sẽ dùng bộ óc của mình để đánh đổi lấy mạng sống cho Tuyết Duyên, hy vọng Thần tướng trút giận xong rồi thì sẽ dùng Vu Bát cứu nàng sống lại.
Nhưng... Nhiếp Phong hốt hoảng nói: Thần tướng bản tính hung tàn, chưa chắc y đã đồng ý với nguyện vọng của huynh...
Gã vừa nói thế, Thần mẫu đã lên tiếng cắt lời:
Không, ta tin chắc rằng Thần tướng không phải kẻ hay nuốt lời đổi ý đâu, chỉ cần A Thiết chịu dâng tính mạng thì hắn nhất định sẽ y lời mà cứu sống Tuyết Duyên, chỉ có điều...
Thần mẫu vừa nói, vừa chăm chú nhìn bóng lưng A Thiết:
A Thiết, ngươi vốn không nên làm như vậy.
A Thiết không nói gì, hắn đang đợi Thần mẫu nói tiếp.
Bởi vì ngươi làm vậy dù có cứu sống được Tuyết Duyên nhưng khi ấy ngươi lại chết đi lần nữa, cứ sinh sinh tử tử như thế, đến lúc đó nó trường sinh bất tử nhưng lại mất đi ngươi, vậy thì nó có sống cũng không bằng chết...
Thần mẫu nói không phải giả, chỉ có điều A Thiết lại có kiến giải riêng của hắn:
Thần mẫu, hình như bà đã quên...
Một điều.
Bà quên là thời gian sẽ xóa nhòa tất cả đau thương, cho dù sau khi sống lại Tuyết Duyên sẽ rất đau khổ, nhưng nàng lại có thể trường sinh bất tử, có lẽ nỗi đau ấy chỉ qua trăm năm, nàng sẽ dần quên ta đi, như vậy sẽ không còn đau khổ nữa...
Quả thực là một kiến giải kinh nhân! Nhiếp Phong ở cạnh nghe thấy thế cũng không khỏi thầm xúc động, gã đột nhiên nhớ đến cha mình Nhiếp Nhân Vương vì mẹ hắn bỏ chồng bỏ con ra đi mà đau khổ hóa thành nửa điên nửa dại, thứ đau khổ vì ly biệt với người mình yêu thương này, có nhiều người cả đời không quên, nhưng trải qua trăm năm, thậm chí ngàn năm sau, những nỗi đau ấy liệu có thật sự bị quên lãng?
Không ai dám khẳng định cả! Bởi vậy Thần mẫu lại nói:
Quả thực thời gian có thể xóa mờ đi tất cả đau thương, nhưng chỉ có thể xóa mờ chứ không thể hoàn toàn xóa sạch hết mọi thứ. Trừ khi ngươi cho rằng tình cảm Tuyết Duyên dành cho ngươi là hời hợt thoáng qua, còn nếu là chân tình, cho dù qua trăm năm ngàn năm vạn năm thì nàng vẫn còn thương nhớ ngươi, vẫn còn chìm trong đau đớn khôn cùng...
Đây mới thực là câu nói hợp tình hợp lý nhất. Nhưng A Thiết vẫn kiên trì:
Dù thế nào chăng nữa thì ta vẫn phải đi!
Thần mẫu khẽ mắng:
A Thiết, đừng có hồ đồ mất khôn nữa!
Hồ đồ mất khôn ư? A Thiết rốt cuộc cũng quay lại, lạnh lùng nhìn Thần mẫu, hỏi ngược lại:
Thần mẫu, bà có biết vì sao ta phải bịt khăn trắng cho Tuyết Duyên không?
Thần mẫu không nói, Nhiếp Phong cũng không nói, vì cả hai người đều biết A Thiết còn có chuyện muốn nói tiếp.
Quả nhiên A Thiết nói tiếp:
Ngay cái đêm mà ta cầu xin bà cứu nàng thì...Tuyết Duyên đã...
Đột nhiên biến thành như vậy!
Ngữ điệu chưa ngừng, A Thiết đột nhiên kéo tấm khăn trắng che trên mặt Tuyết Duyên xuống, Thần mẫu và Nhiếp Phong lập tức nhìn qua, vừa thoáng thấy, hai người liền há miệng trân trối tại chỗ! Trời ơi!
Sao lại như vậy?
Chẳng trách A Thiết lại vội vàng cứu nàng đến như vậy!
Hóa ra...Tuyết Duyên bây giờ đã biến thành như vậy rồi.
Đập vào mắt hai người, mái tóc Tuyết Duyên vốn đen tuyền như suối mây bây giờ đột nhiên trắng như sương như tuyết, gương mặt có đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp tuy nhìn tuổi tác vẫn như trước nhưng giờ xám xịt như sương, đáng sợ nhất vẫn là đôi tay mềm mại thon thả như ngọc trước kia của nàng bây giờ lại nhăn nheo như thế...
Tay của người già!
Thần mẫu nhìn xong không khỏi kêu lên một tiếng đầy kinh hãi:
Cái này...này là...
Tử tương!
Tử tương? Đột nhiên nghe thấy hai chữ không rõ nghĩa này, A Thiết lập tức liếc nhìn Thần mẫu, Nhiếp Phong lại càng vội vàng truy hỏi:
Thần mẫu, rốt cuộc 'tử tương' là cái gì?
Thần mẫu bèn giải thích:
Ta nhớ trước đây Thần từng nói một lần, Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân là hai loại võ công vô địch thiên hạ, được chia thành hai loại là 'Chính thể' tự mình tu luyện thần công, cùng với 'Di thể' là được truyền thần công...
Những 'Di thể' được truyền thần công thì có thể dễ dàng truyền thần công lại cho người khác, bởi vì thần công vốn không phải do tự thân người ấy tu luyện mà thành cho nên nếu như sinh mạng chưa tận, cho dù thần công ly thể vẫn không gặp nguy hiểm gì, chỉ có một hạn chế duy nhất, đó là cho dù có nỗ lực thế nào thì vẫn không thể tìm ra cách trả lại thần công cho 'Chính thể' được...
Còn 'Chính thể' thì bất hạnh hơn nhiều so với 'Di thể', bởi vì thần công chính là thành quả tu luyện cả đời, cũng giống như sinh mệnh của kẻ đó vậy, cho nên một khi thần công ly thể cũng giống như sinh mệnh ly thể vậy, lại không có cách nào để nhận lại công lực từ 'Di thể', qua mấy ngày sẽ xuất hiện hiện tượng 'Tử tương , trên tay và trên đầu giống như Tuyết Duyên bây giờ, hơn nữa khi 'Tử tương' xuất hiện thì toàn thân 'Chính thể' sẽ dần dần già yếu, khô héo, cho đến khi không còn gì nữa thì cả người sẽ biết thành tro bụi mà chết...
Quả là một cái chết vô cùng đáng sợ và hiếm thấy! Thần mẫu một hơi nói hết nội tình bên trong xong, Nhiếp Phong càng nghe càng thấy thương tâm, nhưng A Thiết nghe xong thì dường như chẳng thấy ngạc nhiên gì cho lắm, phải chăng vì hắn sớm biết nếu như không có cách nào đoạt được Vu Bát thì sau một tháng nữa, Tuyết Duyên tất sẽ phải chịu một cái chết kinh hoàng như thế? Hay là hắn đang nghĩ đến ngày xưa Tuyết Duyên vì tình yêu mà bất chấp cả cái chết đáng sợ như thế?
Thần mẫu, nếu là như thế thì bà càng phải hiểu rõ, ta chắc chắn không thể ngồi yên nhìn Tuyết Duyên chết thảm như vậy được.
Thần mẫu im lặng không nói.
A Thiết lại nói tiếp:
Cho đến bây giờ, những người đáng để cho ta sống tiếp chỉ còn lại Tuyết Duyên và A Hắc...
Phải! Nhưng hiện giờ A Hắc đã rơi vào tay Đại Thần quan, mất hết bản tính, còn Tuyết Duyên lại sống dở chết dở, nếu như A Thiết dùng tính mạng của mình để trao đổi với Thần tướng, vừa có thể cứu được A Hắc, lại vừa cứu được tính mạng Tuyết Duyên. Cuộc giao dịch này có thể nói là cực kỳ có lời...
Nhưng A Thiết nói đến đây lại có chút thổn thức, vì hai người khiến cho hắn kiên cường sống tiếp bây giờ hắn lại vì họ mà đi tìm chết, chẳng phải mỉa mai lắm sao?
Nhưng đột nhiên Thần mẫu lại nói:
A Thiết, trên cõi đời này không chỉ riêng hai người đó là đáng cho ngươi tiếp tục sống đâu, vẫn còn một người nữa, ngươi càng nên vì người này mà tiếp tục sống cho tốt.
Lời này khiến cho cả A Thiết lẫn Nhiếp Phong đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, A Thiết nhíu chặt đôi mày. Thần mẫu hít một hơi sâu, tựa như đang vì A Thiết mà ra một quyết định cực kỳ trọng đại, cuối cùng bà mới chậm rãi buông từng chữ:
Người đó chính là ta! Còn có ta đáng cho ngươi sống tiếp, cũng mong rằng ngươi có thể sống tiếp!
Lời này vừa nói ra, Nhiếp Phong đương nhiên là giật mình, A Thiết cũng vậy, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như trước, nói:
Thần mẫu, tuy bà và Tuyết Duyên tình như mẹ con, lại còn phản bội Thần giúp đỡ, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, cũng chưa đến mức khiến ta phải tiếp tục sống.
Thật sao? Thần mẫu quỷ dị liếc nhìn A Thiết, bỗng nhiên lại thốt một câu, một câu nói khiến cho hắn khiếp sợ vô cùng:
A Thiết, ngươi không nhớ ta sao?
Một câu nói hời hợt biết mấy, nhưng lại khiến cho người nghe không hiểu chuyện gì, lại không rõ vì sao lúc này Thần mẫu lại nói ra câu ấy. Song mấy chữ ấy vừa thốt ra đã khiến cho Nhiếp Phong không khỏi ngẩn người, còn A Thiết thì đột nhiên tái mặt.
Bởi vì mấy chữ này đối với A Thiết giống hệt như...
Lời của người chết!
Đúng vậy! Đây đúng là lời nói của một người chết!
Bởi vì người nói câu này đáng ra đã chết từ lâu rồi!
Nhiếp Phong ngẩn người ra là bởi vì gã đột nhiên nghe thấy Thần mẫu nói bằng một thứ giọng khác, mà vẻ mặt tái nhợt của A Thiết khi Thần mẫu đổi giọng chứng tỏ hắn cực kỳ quen thuộc giọng nói ấy.
Giọng nói ấy vốn là của một người đã chết vì cứu hắn...
Mẹ... A Thiết không dám tin, cất tiếng thăm dò, bỗng nhiên hắn phát hiện quá khứ đều là trò lường gạt cả!
Thần mẫu ngưng thần nhìn A Thiết, đột nhiên hai mắt rưng rưng ngấn lệ, bà ta tiếp tục cất lên thứ giọng nói mới kia, buồn bã nói:
A Thiết, con à, mẹ xin lỗi, trước giờ...đều gạt con...
Trời ơi! Nhiếp Phong nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi ngây ngốc sững sờ. Lẽ nào...Thần mẫu mang thân phận thần bí kia lại chính là người mẹ năm năm qua đồng cam cộng khổ với huynh đệ A Thiết - Từ má?
Chuyện này quả thực khiến cho người ta khó có thể tin nổi, nhưng cũng không thể không tin! Thanh âm lúc này của Thần mẫu quả thực không khác gì giọng nói của Từ má, hơn nữa giọng điệu khi nói chuyện cũng giống hệt, cho dù Thần mẫu có học theo giọng nói của Từ má cũng khó có thể bắt chước giọng điệu y hệt như vậy được.
A Thiết vẫn không thể nào tin nổi, hỏi lại:
Bà...đúng là mẹ sao?
Thần mẫu đột nhiên lôi một tấm mặt nạ da người từ trong tay áo ra đưa cho A Thiết, lại than thở:
Từ má chỉ là một gương mặt trong số những tấm mặt nạ 'Thiên y vô phùng' của mẹ mà thôi, giọng nói của Từ má cũng chỉ là một giọng trong rất nhiều giọng nói của mẹ, gương mặt và giọng nói thực sự của mẹ không phải như vậy...
A Thiết quan sát tấm mặt nạ da người kia thật cẩn thận, quả thực tấm mặt nạ này chính là dung mạo của Từ má, ở trên mặt nạ còn mơ hồ giữ lại nụ cười hiền hòa của Từ má dành cho huynh đệ hắn khi xưa...
Thần mẫu lại dùng thanh âm của Từ má nói:
A Thiết, bây giờ dù sao...con cũng nên tin chứ?
A Thiết kinh ngạc nhìn tấm mặt nạ đốm hoa màu mè kia, lại nhìn đôi mắt ấm áp đã rưng rưng nước mắt kia, nhất thời trong lòng vô cùng hỗn loạn, không nhịn được hỏi:
Bà...vì sao lại gạt ta?
Thần mẫu thở dài đáp:
Bởi vì lúc trước Thần lựa chọn con và đã trù tính thực hiện một kế hoạch trên thân thể con, nên mẹ phụng mệnh dùng thân phận Từ má để bảo vệ con, lúc trước mẹ không dám tiết lộ điều gì cho hai huynh đệ con cả...
Kế hoạch gì? Sao Thần lại lựa chọn A Thiết? Thần mẫu, đó là kế hoạch gì vậy? Nhiếp Phong ở bên cất tiếng hỏi.
Đáp lại, Thần mẫu chỉ biết lắc đầu nói:
Ta chỉ là một người thay Thần chấp hành nhiệm vụ thôi, vốn không có tư cách để biết tường tận chi tiết kế hoạch của lão, huống chi Thần là một trí giả thông minh tuyệt đỉnh, chưa đến bước cuối cùng thì ta cũng không biết được gì cả...
Nhiếp Phong tiếp tục hỏi:
Bà đã thực hiện theo kế hoạch của Thần mà chưa hề để lộ thân phận, thế sao giờ lại...
Gã còn chưa nói xong thì Thần mẫu đã trả lời:
Đơn giản là, từ khi Tuyết Duyên phản bội Thần vì A Thiết, mọi chuyện đều vượt ra ngoài dự liệu ban đầu. Còn có cả Đại Thần quan và Thần tướng phản bội, mà ta cũng phản bội Thần vì Tuyết Duyên, lớn gan tiết lộ bí mật Lôi Phong tháp với A Thiết đã là phản bội thêm lần nữa, bây giờ...tất cả đều đã leo lên lưng hổ rồi, còn cần lo lắng đến thân phận làm gì nữa?
Đây có thật sự là nguyên nhân của Thần mẫu hay không? Có lẽ chưa chắc.
Mắt thấy một đứa con gái dở sống dở chết, một đứa con trai bị bắt, ngay cả đứa con cuối cùng cũng muốn đi tìm chết, kẻ làm mẹ như bà ta dù phải dùng trăm phương ngàn kế cũng phải ngăn cản, cho dù đánh cược tất cả, cho dù thân phận bại lộ cũng phải làm...
Điều này kẻ ngoài cuộc như Nhiếp Phong có thể không nhìn thấy, nhưng người trong cuộc như A Thiết làm sao có thể không nhận ra?
Cho dù tất cả đều là âm mưu toan tính nhưng sự quan tâm của Thần mẫu dành cho hắn suốt năm năm qua, hắn có thể nói gì được, hơn nữa...
Nước mắt rưng rưng trong mắt bà lúc nãy là thật, cho dù bà có ngàn vạn thứ giả dối thì chí ít cũng còn có chân tình.
Có thể, giờ khắc này A Thiết không biết phải làm thế nào với mối tình thân đáng lẽ đã mất đi từ lâu, nay lại tái hiện, lẽ ra là âm mưu, song lại hóa thành tình thân thực sự...
Năm năm dài đằng đẵng, hắn vẫn sống trong âm mưu lường gạt, thật thật giả giả, tình sâu nghĩa nặng, bây giờ màn kịch đã vén, chân tướng rõ ràng, nhưng chân tướng ấy lại khiến cho người ta kinh hãi vô cùng, nỗi khiếp sợ ấy khiến cho ba người trong tháp rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thật lâu sau, cuối cùng Nhiếp Phong cũng lên tiếng phá vỡ im lặng:
Thần mẫu, nếu như Từ má chỉ là mặt nạ của bà, vậy thì khuôn mặt thật, thân phận thật của bà rốt cuộc là thế nào?
Hỏi hay!
Thần mẫu tuy có rất nhiều khuôn mặt nhưng chắc chắn bà ta luôn có một khuôn mặt thật, luôn có một thân phật thật. Vậy thì rốt cuộc thân phận thật của bà ta là gì?
Từ dưới tấm mặt nạ của Thần mẫu truyền ra một tiếng cười bất đắc dĩ, bà nói:
Hai người...thật sự muốn biết gương mặt thật của ta? Thân phận thật sự của ta?
Nhiếp Phong nhẹ nhàng gật đầu, còn A Thiết đang chăm chú nhìn Thần mẫu cũng gật đầu lia lịa.
Thần mẫu lại cười khổ một tiếng, nói:
Vậy được rồi! Hãy tập trung mà nhìn cho rõ ràng! Chớ có hối hận! Bà vừa nói vừa bắt đầu đưa tay gỡ tấm mặt nạ đã gắn chặt trên mặt từ bao lâu nay, A Thiết và Nhiếp Phong đều quên cả hít thở, cùng chờ đợi diện mạo thật đằng sau tấm mặt nạ thần bí khó lường của Thần mẫu...
Thân phận thực sự của ta chính là... Thần mẫu nói tới đây thì ngừng lại một chút, sau đó buông hai chữ khiến cho người ta phải sởn tóc gáy:
Tiểu Thanh. Bà vừa nói xong, cả A Thiết và Nhiếp Phong đều bị chấn động mạnh!
Điều kinh ngạc thứ nhất là khi biết thân phận thực sự của Thần mẫu lại là Tiểu Thanh tình như tỷ muội với Bạch Tố Trinh cả trăm năm trước, điều thứ hai là khi Thần mẫu gỡ tấm mặt nạ xuống!
A!
Đây...là gương mặt thật của Thần mẫu sao?
Chỉ thấy khuôn mặt ẩn giấu phía sau lớp mặt nạ của Thần mẫu là của một thiếu nữ còn trẻ hơn cả Tuyết Duyên, tuổi chừng mười sáu...
Xinh đẹp tuyệt trần!
Điều diễn ra trước mắt quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, A Thiết và Nhiếp Phong cùng sững sờ như bị đoạt mất hồn vía, nhưng người kinh hãi nhất vẫn là A Thiết, bởi vì hắn có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra, khuôn mặt chân chính của người mẹ đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ hắn lại có thể là khuôn mặt một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy tuổi như thế này.
Không khí trong phòng lúc này lại chìm vào trầm mặc, một lúc lâu sau Nhiếp Phong mới như người vừa tỉnh mộng, cất tiếng hỏi Thần mẫu:
Thần...mẫu, bà đúng là...Tiểu Thanh à? Đây thật sự là khuôn mặt của bà sao?
Thần mẫu cười khổ đáp:
Ta còn cần phải lừa hai người sao? Ta xác thực là Tiểu Thanh! Ta có thể sống đến ngày hôm nay cũng là nhờ năm đó Tố Trinh đã truyền một ít khẩu quyết Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cho, bởi vậy, ta cũng có thể trường sinh bất tử...
Nói tới đây, bà lại không kìm được mà thổn thức:
Không ngờ sống đến bây giờ, qua hơn trăm năm ta lại không thể nhớ được mình đã bao nhiêu tuổi rồi...
Nghe ngữ điệu của bà thì vẫn là giọng nói Từ má như trước, nhưng nhìn khuôn mặt lại mang dung mạo của một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một thoáng này khiến cho người ta cảm thấy như năm tháng đảo điên, hỗn loạn vô cùng.
Gương mặt thanh tú kia của bà ta vẫn bất biến qua trăm năm, chẳng lẽ chính là do ma lực của Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân tạo ra?
Tựa hồ Thần mẫu cũng nhận ra dung mạo của mình không tương xứng với thanh âm và tuổi tác, bèn vội vàng mang mặt nạ trở lại, nói:
Rất hỗn loạn, có phải không, cho nên không xem có phải tốt hơn không? Từ sau chuyện của Bạch Tố Trinh hơn trăm năm trước, Thần muốn xử tội phản bội của ta nên đã hạ lệnh cho ta không được phép dùng gương mặt thật để gặp người khác, cho nên từ đó đến nay, ta không bao giờ tháo mặt nạ xuống trước mặt người khác, có đôi lúc tưởng chừng như đã quên mất gương mặt của chính mình rồi...
Đối với ta mà nói, sinh mệnh quả thức quá dài, sao còn giữ lại cho mình một gương mặt thật mà trước sau gì cũng thành câu đố? Sau khi chân tướng mọi chuyện rõ ràng, cuộc sống lại càng bình thản vô vị... Nói xong, gương mặt Thần mẫu thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
A Thiết nãy giờ vẫn trầm mặc, bây giờ đột nhiên lên tiếng:
Mẹ à, nếu như người đã là Tiểu Thanh được truyền Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân, vậy thì hai chúng ta hợp lực lại lẽ nào không thắng được Vu Bát hay sao... Hắn thủy chung vẫn không thôi hy vọng, thủy chung vẫn nghĩ cách làm sao đánh bại Thần tướng để cứu sống Tuyết Duyên. Thần mẫu bèn đáp:
Hai chúng ta hợp lực thì chỉ là chuyện nhỏ, đáng tiếc, năm đó tuy Tố Trinh cũng muốn mẹ luyện Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân cùng nàng để có thể vĩnh viễn trở thành hai tỷ muội nhưng lại vướng phải quy định nghiêm khắc của Thần. Dưới sự lo sợ ấy, nàng chỉ dám truyền cho mẹ một nửa khẩu quyết của hai loại thần công ấy, đợi mẹ lĩnh ngộ xong xong mới tiếp tục truyền phần còn lại...
Chỉ có điều, trước khi mẹ hiểu hết đạo lý trong nửa phần khẩu quyết ấy thì Tố Trinh...đã chết thảm dưới Vu Bát mất rồi...
A Thiết nói:
Cho dù mẹ chỉ có nửa công lựa của hai loại thần công thôi, nhưng chẳng lẽ không đủ để liên thủ với con đối phó Vu Bát hay sao?
Thần mẫu lắc đầu đáp:
Mẹ luyện một nửa khẩu quyết của hai loại thần công thì cũng chỉ đủ để trường sinh bất tử mà thôi. Còn về phương diện công lực, tuy rằng cao hơn các cao thủ nhất lưu nhiều rồi nhưng so với Tuyết Duyên mới luyện Di Thiên thần quyết mười bốn năm thì mẹ vẫn còn thua, huồng chi...
Cho dù mẹ có luyện xong hết toàn bộ khẩu quyết rồi hợp lực với con thì cũng chưa chắc có thể liều mạng với Vu Bát, bởi vì...
Thần mẫu nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
A Thiết nhìn vẻ lúng túng của bà, bèn hỏi:
Bởi vì sao?
Bởi vì , Thần mẫu trong lòng lo lắng nói:
Năm đó khi Hứa Tiên dùng Vu Bát đánh lén Tố Trinh, chỉ có mẹ và Pháp Hải tận mắt nhìn thấy uy lực của Vu Bát, nó đúng là một thứ vũ khí tất sát chấn động cổ kim!
Thần mẫu nói đến đây tựa hồ như còn chưa hết hoảng sợ, có thể hiểu được năm đó bà thấy uy lực Vu Bát đáng sợ đến mức nào.
Phải rồi! Từ sau lúc A Thiết và Nhiếp Phong tiền vào địa động thấp nhất dưới Lôi Phong tháp, bọn họ chỉ thấy một vầng hào quang chói mắt đặt ở giữa hai dòng chảy hiểm yếu mà thôi, hai người vốn không có cơ hội để nhìn cho kỹ xem thử Vu Bát rốt cuộc hình dáng thế nào, Vu Bát từng là một thứ vũ khí lợi hại ra sao?
A Thiết và Nhiếp Phong liếc mắt nhìn nhau, đang muốn lên tiếng hỏi thì đột nhiên Thần mẫu lại nói:
A Thiết, tuy rằng mẹ và con hợp lực không thắng được Vu Bát, nhưng con chớ có lo lắng quá, sẽ có người đoạt Vu Bát lại cho chúng ta...
Thật là chuyển biến bất ngờ! A Thiết vốn tưởng rằng đã hết hi vọng, nhưng không ngờ Thần mẫu lại nói ra lời ấy. Huống hồ ngữ khí của bà có vẻ rất tự tin, khiến A Thiết không nhịn được hỏi lại:
Ai? Còn có ai sẽ đoạt Vu Bát lại cho chúng ta nữa đây?
Thần mẫu cười cười, đáp:
Một kẻ mà con cũng biết, hơn nữa còn khiến cho con càng kinh hãi hơn.
Bà nói xong thì chỉ tay về phía cửa, liền có một người chậm rãi bước vào trong phòng.
A Thiết và Nhiếp Phong cùng quay lại nhìn, rồi cùng sững sờ đến ngây ngốc.
Nhất là A Thiết, khi hắn nhìn thấy người này thì vẻ kinh ngạc chấn động trên mặt hắn không kém gì lúc biết được sự thật Từ má là Thần mẫu. Bởi vì kẻ ở trước mặt là người hắn không tin được cũng bị liên lụy.
Hóa ra là...đệ à? A Thiết sững sờ nói.
Gương mặt người kia thoảng qua một nụ cười nhẹ, đáp:
Đúng thế, là đệ...
Lẽ nào huynh đã quên đệ rồi?
Trong ba ngàn đại thế giới, con người vốn rất nhỏ bé.
Nhưng nghi vấn của con người thì lại rất nhiều.
Đáng tiếc, cho tới nay thì những vấn đề con người có thể giải đáp lại rất ít.
Chẳng hạn như nghi vấn dưới đây là một trong số đó:
Rốt cuộc thì một thứ vũ khí phải lợi hại như thế nào mới xứng để gọi là siêu cấp vũ khí tất sát?
Nếu trên đời này có một loại vũ khí, cho dù ở trong tay người bình thường cũng có thể dễ dàng nhanh chóng giết chết tuyệt thế cao thủ, vậy thì vũ khí này có xứng để gọi là một thứ siêu cấp vũ khí hay không?
Nếu như có một loại vũ khí có thể mang sự linh hoạt của kiếm, cương liệt của đao, vô tình của thương, hung tàn của kích, cùng hết thảy sở trường của các loại vũ khí giết địch, vậy thì thứ vũ khí này có thể gọi là một vũ khí tất sát hay không?
Ba ngày sau, đã là mùng năm tháng năm, ngày tết Đoan Ngọ.
Ngày hôm đó cũng là ngày thứ tư Vu Bát quay lại nhân gian.
Ở trong địa động sâu nhất dưới đáy Lôi Phong tháp, từ lúc Địa Ngục Chi Hỏa và Hoàng Tuyền Chi Lệ công kích nhau đến giờ, đã biến thành một thế giới ra sao rồi?
Điều này vốn không có ai quan tâm! Người ta còn hồn nhiên chưa biết gì, mọi người vẫn vui vẻ cùng nhau ăn tết Đoan Ngọ.
Nhưng khoảng cách đến ngày tai họa của Thần Châu...
Chỉ còn...
Hai mươi bảy ngày!
Giờ ngọ ba khắc ngày mùng năm tháng năm, ánh mặt trời chói chang thiêu đốt.
Vầng thái dương nóng gay gắt như một lò lửa khổng lồ không ngừng đốt cho hơi nước dưới đất bốc lên ngùn ngụt, khiến cho mặt đất càng nóng hơn.
Cơn nóng bức hành hạ người ta đến khổ sở, lo lắng không yên.
Thậm chí so với nỗi khổ tương tư...
Còn khó chịu hơn.
Đến lúc chính ngọ, mặt trời nằm ngự giữa đỉnh, không khí càng thêm oi bức, thôn dân khắp vùng Tây hồ không hẹn mà cùng chạy đến bên bờ hồ. Mọi người hưởng thú chút mát mẻ dưới bóng cây ven hồ xong, liền thả bánh chưng đã gói kỹ từ trước xuống hồ. Có người nói, đây là một phong tục dân gian đã có từ lâu, mọi người thả bánh chưng xuống hồ là mong cá lớn cá bé trong hồ sẽ ăn bánh mà không ăn thịt Khuất Nguyên.
Tương truyền Khuất Nguyên là một vì trung thần thời cổ Trung Quốc, bởi vì ngăn vua không được mà nhảy xuống hồ, lấy cái chết can ngăn, thật là lòng trung hiếm thấy. Người đời sau bèn thả bánh chưng xuống để cho cá ăn thay thịt Khuất Nguyên, để tỏ lòng tôn kính và thương tiếc đối với vị trung thần ấy.
Chỉ tiếc, sau thời Khuất Nguyên, Trung Quốc chỉ toàn sinh ra những vị vua tầm thường, lại tiếp tục có càng nhiều những trung thần can gián không nổi, hoặc thậm chí gài bẫy hãm hại. Kết cục của những người này không tốt lành gì hơn Khuất Nguyên, nếu như ai cũng đi lao đầu xuống hồ tự sát thì chỉ e ngũ hồ tứ hải của Thần Châu đã lấp đầy tử thi từ lâu rồi.
Trung Quốc hiện tại có rất nhiều Khuất Nguyên, mà trước giờ cũng đã có rất nhiều Khuất Nguyên rồi!
Bởi vậy, tết Đoan Ngọ vốn là một ngày lễ để thương tiếc cho Khuất Nguyên, thương tiếc cho Thần Châu, chẳng hiểu vì sao mọi người lại vui mừng chúc tụng.
Ngay cả Tây hồ lúc này, tuy có nhiều người thả bánh chưng thương tiếc Khuất Nguyên, nhưng trên mặt hồ dập dềnh gợn sóng lại có năm chiếc thuyền rồng đang rượt đuổi nhau, xem thử thuyền ai chạy nhanh nhất, dũng sĩ của ai khỏe nhất mạnh nhất!
Thôn dân bên hồ thấy màn thi đấu đặc sắc này cũng quên hết mọi chuyện mà hí hửng vỗ tay, náo nhiệt vô cùng.
Ngũ long tranh hùng, trên mỗi thuyền đều có hai mươi dũng sĩ, đám dũng sĩ khua mái chèo thật nhanh, chiến ý dồi dào, quyết thắng bằng được, mỗi một dũng sĩ đều có đôi cánh tay cứng rắn như thép, mỗi một dũng sĩ đều có khí thế nam nhi hùng dũng oai phong!
Chính chiến ý và khí thế hùng dũng oai phong ấy, cùng với cuộc ganh đua này đã thu hút...
Hắn!
Ngay thời khắc năm thuyền trăm người đang dốc hết toàn lực lao về phía trước thì đột nhiên có một chuyện khiến cho tất thảy bọn họ đều phải phân tâm!
Bởi vì bọn họ đột nhiên đồng thời thoáng nhìn thấy một chiếc thuyền thứ sáu, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện cạnh năm chiếc thuyền rồng kia.
Không! Đây không phải thuyền rồng! Đây chỉ là một vầng hào quang hẹp và dài nổi trên mặt nước đang lao về phía trước như bay!
Mà ở trên dải hào quang ấy đang có một người khoác chiến bào màu huyết hồng đang đứng hiên ngang, mái tóc dài nửa đen nửa đỏ tung bay trong gió.
Ngươi...ngươi là... Ngay khoảnh khắc đám dũng sĩ còn e sợ, người đang đứng trên dải hào quang kia đã nhe răng cười, nói:
Bộ óc hùng dũng oai phong của các ngươi, chẳng phải nên trở thành...
Bữa trưa của bổn Thần tướng sao? Ha ha...
Đúng! Hắn chính là Thần tướng! Hắn bị bộ óc của các dũng sĩ chiến ý hừng hựng này dẫn dụ đến đây!
Chỉ là, dải hào quang dài mà hẹp ở dưới chân Thần tướng hiện tại rốt cuộc là thứ gì?
Trong tiếng cười cuồng ngạo, phút chốc Thần tướng khẽ vẩy mũi chân, dải hào quang dưới chân lập tức bị hất bay, nhanh chóng vượt lên trước mặt năm chiếc thuyền rồng, cùng lúc đó, Thần tướng cũng mượn sức nước bắn tới!
Vèo một tiếng, thân hình hắn đã như chớp giật lao tới, sau đó ung dung tiếp lấy dải hào quang kia, cùng lúc đó năm chiếc thuyền rồng đã lao đến vị trí cách hắn một trượng...
Soạt soạt một cái, dải hào quang trong tay Thần tướng rung rung rồi bỗng nhiên dài ra, trong nháy mắt biến thành một thanh liêm đao khổng lồ phát sáng!
Liêm đao?
Thanh liêm đao sáng chói hoa mắt này dài ít nhất cũng phải hai trượng, còn Thần tướng chỉ nở một nụ cười lãnh khốc, nói:
Đến giờ ăn trưa rồi!
Nói xong, thanh liêm đao to lớn trong tay lập tức vung lên nhẹ nhàng chém xuống năm chiếc thuyền rồng, sau đó, năm tiếng phốc phốc phốc phốc phốc liên tiếp vang lên!
Năm chiếc đầu rồng bị chặt bỏ trong nháy mắt, sau đó là...
Một trăm tiếng kêu cực kỳ gấp gáp, cực kỳ bi thảm vang lên khiến cho ngươi ta sợ vỡ cả mật!
Trong khoảnh khắc máu huyết văng đầy trời, một trăm vật tròn trịa cùng bay vụt lên trời!
Một trăm vật tròn này chính là thủ cấp đầm đìa máu của một trăm dũng sĩ cường tráng kia!
Biến cố bất ngờ xảy ra, thoáng chốc mặt hồ cuộn dâng sóng máu, đầu người bay tung tóe, thôn dân đang hí hửng đứng xem ven hồ thấy tình cảnh này thì nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc, mặt cắt không còn giọt máu, không ít người lớn giọng gào thét:
A! Sao lại như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong tiếng kinh hô, mọi người lại thấy một bóng người màu máu đỏ như thiên tướng hạ phàm bay về phía bờ hồ, bóng người lực lưỡng dị thường ấy mang theo dải hào quang chói mắt có hình dạng một thanh trường mâu dài hơn một trượng, dọc theo thân trường mâu lại xuyên qua...
Đầu lâu của năm gã dũng sĩ!
Oa! Sát nhân! Yêu quái! Cứu mạng!
Mọi người vừa nhìn thấy xong thì đều náo động cả lên, dẫm đạp lên nhau mà chạy! Phụ nữ trẻ con vừa đi vừa kêu, không chỉ phụ nữ trẻ con mà ngay cả thôn phu mạnh mẽ ngang tàng thân cao bảy thước cũng sợ đến chạy bán mạng!
Phải! Bóng người này chính là yêu quái! Hắn quả thực là yêu quái hút óc người!
Chưa hết thời gian uống cạn một chén trà, hết thảy thôn dân ở ven hồ đều đã chạy sạch không còn một mống, chỉ có điều dường như Thần tướng cũng không có ý định đuổi theo.
Bởi vì ở trên thanh trường mâu hắn cầm đã có năm phần thức ăn, đầu của năm dũng sĩ còn đầm đìa máu chảy!
Chỉ thấy Thần tướng tham lam trừng mắt nhìn năm cái đầu người chết không nhắm mắt, vừa tàn nhẫn vừa biến thái cười nói:
Khà khà, xem năm tên chiến ý dồi dào các ngươi kìa, miễn cưỡng cũng có thể trở thành bữa trưa của bổn Thần tướng, coi như không uổng công ta phải giết hết cả trăm người, ha ha...
Giết trăm người cũng chỉ để chọn ra năm cái đầu hợp khẩu vị của mình, hành động thích giết chóc của Thần tướng đã trở thành điên cuồng rồi, xem ra từ lúc đoạt được Vu Bát đến giờ, hắn đã không cần kiêng kị Thần nữa, lại càng không cần nghe theo lời giáo huấn của Thần là không được ngông cuồng nhiễu loạn nhân gian, khiến cho Sưu Thần cung đánh rắn động cỏ...
Cứ như vậy, không cần chờ đến khi hai dòng chảy hiểm yếu kia mang hạo kiếp đến thì đại họa đã giáng xuống nhân gian...
Nhưng Vu Bát mà Thần tướng đã đoạt được hiện giờ ở đâu?
Là ở trong dải hào quang dài và hẹp mà hắn mới cưỡi kia?
Hay là ở trong thanh liêm đao khổng lồ mà hắn mới vung ra lúc nãy?
Hay Vu Bát bây giờ là thanh trường mâu đang xuyên qua năm đầu người trên tay hắn?
Có thể tất cả đều không phải, như Thần tướng đã từng nói lúc trước, Vu Bát...
Vốn không phải là thứ gì cả...
/84
|