Từ bi tất sát , A Thiết càng nghe càng cảm thấy mơ hồ.
Phải. Thần mẫu đáp lời, bắt đầu kể lại một khúc chuyện cũ liên quan đến Pháp Trí trước kia:
Năm đó Pháp Hải tin nhầm lời Thần, cho rằng nếu như thật sự có thể lật đổ đế chế để vạn dân sẽ được bình đẳng, cho nên mới chấp nhận gia nhập Sưu Thần cung, Pháp Trí bây giờ cũng mù quáng tin vào điều này, ông ta cho rằng chỉ cần giúp Thần lật đổ đế chế thì vạn dân sẽ được hạnh phúc...
Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi:
Gì cơ? Lẽ nào ông ta vẫn chưa nhìn thấy dã tâm muốn thống trị toàn bộ thiên hạ đến thiên vu vạn kiếp của Thần hay sao?
Thần mẫu đáp:
Ông ta làm sao có thể không biết chứ! Ông ta đã biết từ lâu, chỉ có điều đây lại chính là nguyên nhân ông ta quyết chí thề hỗ trợ cho Thần.
Điều này khiến cho ngay cả A Thiết cũng không nhịn được mà thốt lên:
Vậy là ông ta trợ Trụ vi ngược? (*)
Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy! Chỉ là ông ta cảm thấy Thần Châu trăm ngàn năm qua toàn sinh ra hôn quân bạo chúa, sưu cao thuế nặng, còn có chư hầu cát cứ, chiến loạn liên miên, bách tính lầm than, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có vua hiền nhưng dù sao thì cũng chẳng được bao lăm, xét đến cùng, nếu muốn thiên hạ có thể giữ được cục diện phồn vinh hạnh phúc lâu dài thì tốt nhất vẫn cần có một vị thần trường sinh bất tử có thể thống trị nhân dân thiên thu vạn kiếp!
Đúng thế! Đối với dân chúng thấp hèn mà nói thì sưu cao thuế nặng còn chưa đáng sợ bằng chiến loạn! Trong chiến tranh loạn lạc, quan binh hung hãn cướp phá bừa bãi, gian dâm cướp bóc, thậm chí trộm cướp còn hơn cả quân trộm cướp bình thường...
Kiến giải này của Pháp Trí còn đặc biệt rõ ràng hơn cả Pháp Hải năm xưa nữa, ông ta không thể trường sinh, lại đang ở độ xế chiều của đời mình, điều ông ta muốn thấy nhất trong lúc còn sống này là có thể nhìn ngàn vạn dân có thể ở dưới sự thống trị của một vị thần suốt ngàn vạn năm, vĩnh viễn được phồn vinh hạnh phúc...
Đây cũng là một loại từ bi, một loại từ bi không có lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác...
Chỉ là, sao lại gọi là ...tất sát?
Thần mẫu tiếp tục giải thích:
Vì lý tưởng này, Pháp Trí có ý nghĩ thà rằng hi sinh một người thay vì ngàn vạn người còn lại, nếu chúng ta không làm theo lời của ông ta thì chắc chắn Pháp Trí sẽ không lưu tình với A Hắc đâu!
Hóa ra Pháp Trí bề ngoài trông hiền lành thế mà lại có tâm tư phức tạp như vậy, A Thiết và Nhiếp Phong nghe xong, trong lòng cũng phải âm thầm cảm thán, con người đúng là một loại động vật phức tạp khó hiểu lạ thường.
A Thiết bỗng nhiên nói:
Nếu đã nói như thế, chỉ sợ con đường duy nhất của chúng ta là phải đối phó với Sưu Thần cung.
Thần mẫu gật đầu:
Không còn cách nào khác! Chỉ có vâng lời ông ta mang Vu Bát về Sưu Thần cung thôi, bằng không A Hắc chỉ có con đường chết.
Nhiếp Phong lộ vẻ xúc động nói:
Vậy có khác gì bảo A Thiết đưa dê vào miệng hổ?
Thần mẫu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
Hy vọng không phải như vậy, bởi vì lúc nãy Pháp Trí đã nói với Thần tướng, kế hoạch của Thần chỉ là truyền cho A Thiết một loại thần công còn lợi hại hơn cả Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân mà thôi, nếu là như vậy thì tình hình cũng không đến nỗi xấu như chúng ta tưởng tượng, có lẽ Thần chỉ muốn có thêm một kẻ hỗ trợ cho kế hoạch tái xuất giang hồ thôi, đến lúc đó rồi còn phải xem ý A Thiết thế nào...
Chỉ có điều chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, đó là Thần còn có mục đích khác còn giấu chưa nói ra, lần này A Thiết đi là không có khả năng sống sót mà rời khỏi Sưu Thần cung nữa... Thần mẫu vừa nói vừa u uẩn nhìn A Thiết.
Vẻ mặt A Thiết lúc này vừa lạnh lùng vừa kiên quyết, tựa như vẻ mặt của A Hắc lúc nãy vậy, hắn nói:
Vì A Hắc, con nhất định phải đi! Tám chữ đơn giản ấy mới mạnh mẽ kiên định biết bao!
Thần mẫu không khỏi thở dài nói:
Tốt lắm, A Hắc cho dù chết đi thì nó cũng có một người đại ca không tiếc vì mình mà lao vào núi đao biển lửa, mà mẹ cũng có...hai đứa con...khiến cho mẹ...mãi mãi...thấy kiêu hãnh, hoài niệm....
Thần mẫu nói tới đây thì bất chợt nghẹn ngào, không nói nên lời. Những người làm mẹ trên đời, có ai lại không hi vọng có được hai đứa con để mình có thể ưỡn ngực tự hào trước mặt người khác, cả đời không hối hận cơ chứ!
A Thiết nhìn đôi mắt thấp thoáng lệ quang dưới mặt nạ của Thần mẫu, vẻ kiên định trên mặt chợt hòa hoãn lại, lập tức vỗ nhẹ vai bà, thấp giọng khẽ nói:
Mẹ, lần này con đi chẳng biết đến khi nào mới có thể trở về hầu hạ bên cạnh mẹ đây!
Âm thanh của hắn rất trầm thấp, từ lúc lọt lòng tới nay đây là lần đầu tiên gã nghe được lời nói như vậy từ trong cổ họng Bộ Kinh Vân, trong lòng âm thầm cảm động.
Thần mẫu cố gắng nén nước mắt xuống, không để một giọt nào rơi ra, nhưng vẫn nghẹn ngào nói:
Mẹ...đã sống hơn trăm năm rồi, chẳng lẽ còn không biết tự chăm sóc mình hay sao? Con không cần phải bận tâm về mẹ đâu! Nhưng mà trước khi khởi hành con vẫn còn một chuyện phải làm cho thỏa đáng.
Con biết. A Thiết bình tĩnh đáp.
Hắn đương nhiên biết chứ, bởi vì đây vốn là mục đích hắn xông vào Lôi Phong tháp! Trước khi đi, hắn nhất định phải dùng Vu Bát để cứu sống Tuyết Duyên đã, bằng không cho dù có thể toàn mạng rời khỏi Sưu Thần cung thì cũng chẳng cứu được nàng.
A Thiết nói xong bèn mở lớp lụa đen bọc Vu Bát ra, ngay lúc lớp lục vừa bóc ra, cả hắn và Nhiếp Phong đều nhìn thấy một cái chén phát sáng rực rỡ hoa mắt, Nhiếp Phong không khỏi hô khẽ:
Cái này...chính là Vu Bát sao?
Thần mẫu đáp:
Đây có thể gọi là Vu Bát, nhưng thực ra cũng không phải Vu Bát...
Gì thật gì giả, giống thật mà lại giả, cho dù ngay cả A Thiết lúc này đang cầm Vu Bát cũng cảm thấy vô cùng hoang mang:
Ý của mẹ là...
Thần mẫu ra vẻ thần bí đáp:
Ý của mẹ là Vu Bát vốn không phải chén...
Nó chỉ là một hình thái do Thần dùng Thần Thạch biến thành hơn trăm năm trước!
Thần mẫu cầm lấy Vu Bát trong tay A Thiết, đột nhiên vận kình lắc một cái, lập tức chuyện lạ phát sinh ngay trước mặt A Thiết và Nhiếp Phong!
Chỉ thấy Vu Bát rung lên trong tay Thần mẫu rồi đột nhiên biến thành một tấm khiên chắn!
A Thiết và Nhiếp Phong ngẩn người ra, cuối cùng hai người đã hiểu rõ rốt cuộc Thần Thạch là thứ gì rồi!
Nước, là một thứ rất tầm thường.
Một chén nước tầm thường nhìn ngang liếc dọc đều không thấy gì, càng không khiến cho ai chú ý tới.
Nhưng chớ quên những sự vật tầm thường đều có chỗ độc đáo của nó, giống như...nước.
Ở chỗ lạnh nó sẽ kết thành băng, gặp nóng lại hóa thành hơi nước, ở nhiệt độ không lạnh không nóng sẽ trở về trạng thái lỏng, như vậy nước vô cùng tầm thường cũng có thể mang ba loại hình thái, nhẹ nhàng khiến cho người ta phải nhìn mà khâm phục thiên nhiên kỳ diệu!
Nhưng thiên nhiên lại có rất nhiều vật chất kỳ lạ mà chưa ai phát hiện ra, cũng không biết trong rất nhiều thứ vật chất kỳ lạ mà con người phát hiện có loại nào có thể biến thành ba hình thái như nước hay không, thậm chí...
Có nhiều hình thái hơn?
Đã là nửa đêm.
Chỉ có điều ở nơi này thì ngày và đêm vốn chẳng hề khác gì nhau, chỉ bởi vì nơi này trước giờ chưa bao giờ được đón ánh mặt trời, chỉ có đêm đen vĩnh cửu.
Nơi này chính là phân đàn dưới đáy Tây hồ của Sưu Thần cung.
Đại Thần quan đã chết, Thần tướng bị bắt, A Thiết, Nhiếp Phong, Thần mẫu không cần phải trốn trên đỉnh Lôi Phong tháp nữa, sau khi đoạt được Vu Bát, bọn họ lập tức mang Tuyết Duyên trở về phân đàn này của Sưu Thần cung để cứu chữa.
Chỉ thấy trên chiếc giường đất trong tẩm thất của phân đàn Sưu Thần cung này, A Thiết đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, gân xanh trên trán nổi lên, trông rất khổ sở, còn Nhiếp Phong và Thần mẫu thì đang ngồi hai bên hắn, tựa như đang bảo vệ hắn.
A Thiết sao lại khổ sở như vậy? Hóa ra giờ khắc này song chưởng của hắn đang duỗi về phía trước, chống vào một quả cầu phát sáng đường kính tầm năm thước, nơi song chưởng tiếp xúc với quả cầu còn bốc lên từng sợi khói trắng, lẽ nào đây chính là nguyên nhân khiến A Thiết khổ sở?
Không sai! Bởi vì hắn đang dồn hết chân nguyên Di Thiên thần quyết trong cơ thể sang quả cầu phát sáng ở trước mặt này.
Vì sao hắn lại phải làm thế?
Tất cả là bởi vì Tuyết Duyên đang dở sống dở chết, lúc này đang được bao bọc trong quả cầu bạc phát sáng kia.
Mà quả cầu này lại chính là...
Thần Thạch!
Bởi vì từ lúc hoàng hôn trở về đến giờ, A Thiết đã vận công liên tục ít nhất ba canh giờ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, nhưng Tuyết Duyên ở trong quả cầu vẫn không hề có phản ứng gì, Nhiếp Phong không khỏi cất tiếng hỏi Thần mẫu:
Thần mẫu, viên Thần Thạch này...thật sự có thể cứu sống Tuyết Duyên cô nương sao?
Chắc chắn! Thần mẫu đáp chắc nịch.
Trừ khi đã chết ít nhất một thời thần trở lên, bằng không thì với tình trạng nửa sống nửa chết này của Tuyết Duyên, Thần Thạch vẫn còn thể cứu sống.
Nhiếp Phong nghe thấy vậy thì an tâm không ít, ngay cả A Thiết đang nhắm mắt ngưng thần vận khí nghe xong, có vẻ cũng không thấp thỏm bất an như vậy, chỉ tăng cường vận khí.
Nhiếp Phong nhìn quả cầu phát sang trên song chưởng A Thiết, đột nhiên lại trầm ngâm nói:
Trời đất rộng lớn, thực sự là không gì không có! Những điều thần bí trong tự nhiên mà con người có thể nhìn thấy quả thực quá ít, trước khi nhìn thấy diện mạo thực của Thần Thạch, tôi có nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đời lại có một viên đá kỳ lạ như thế!
Thần mẫu nói:
Vẻ mặt của cậu lúc nhìn thấy Vu Bát biến thành tấm khiên chắn cũng y hệt như ta hơn trăm năm trước khi nhìn thấy uy lực Vu Bát lần đầy, ai mà ngờ được Thần Thạch lại là một thứ binh khí hóa lỏng biến ảo vô cùng thế chứ?
Đúng thế! Ngay lúc Thần mẫu biến Vu Bát thành tấm khiên chắn, Nhiếp Phong và A Thiết đã hiểu rõ, hóa ra Thần Thạch của Nữ Oa trong truyền thuyết lại là như thế...
Cái gọi là Thần Thạch kia thật ra là một viên tinh thể trong suốt như thủy tinh, bản thân còn có thể phát sáng, chỉ có điều, Thần Thạch tuy là đá rắn nhưng cũng đồng thời là đá lỏng!
Nói như vậy là sao? Có thể nó cũng giống như băng đun nóng thì thành nước, mà Thần Thạch thì có đặc tính giống như băng, sau khi bị tác động thì sẽ biến thành đá lỏng.
Mà cũng không hẳn, thứ tác động khiến cho Thần Thạch biến thành chất lỏng không phải là sức nóng thông thường mà là một loại lực lượng đặc thù trong cơ thể con người...
Nội lực của cao thủ!
Nội lực chính là mấu chốt để biến hóa Thần Thạch, chỉ cần người sử dụng truyền một chút nội lực vào trong Thần Thạch thì Thần Thạch liền có thể biến thành một loại dịch thể dính sền sệt như bùn nhão, nhưng trạng thái dịch thể này chỉ có thể duy trì trong một chớp mắt, sau đó Thần Thạch sẽ rất nhanh chóng đông lại, biến thành đá cứng.
Bởi vậy người sử dụng nhất định phải nhân cơ hội một chớp mắt Thần Thạch biến thành dịch thể kia, ngưng thần dùng nội lực bản thân truyền vào Thần Thạch, nặn dịch thể Thần Thạch ấy thành hình dạng to nhỏ mà mình muốn, thậm chí...là bất kỳ loại vũ khí nào!
Đây chính là chỗ khác thường của Thần Thạch so với các loại đá thông thường. So với nước thông thường càng kỳ diệu hơn, ngoại trừ lấy nội lực hóa lỏng nó trong chớp mắt, Thần Thạch còn là một loại đá cứng chắc vô cùng, tin rằng trên đời này không có thứ sức mạnh nào có thể hủy diệt được nó, cho dù là lửa dung nham cũng vậy, đó cũng là nguyên nhân mà Thần Thạch có thể chia tách Địa Ngục Chi Hỏa và Hoàn Tuyền Chi Lệ! Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất chính là, Thần Thạch có một ưu điểm quái dị, nội lực do người dùng phát ra đi qua Thần Thạch...
Thì sức mạnh ấy sẽ được tăng lên gấp hai mươi lần!
Cho nên, Thần Thạch càng là một thứ siêu cấp vũ khí mạnh mẽ vô cùng!
Cho dù là kẻ không hiểu võ nghệ dùng Thần Thạch đánh ra thì khí lực của kẻ ấy cũng cao gấp hai mươi lần người bình thường, nghiễm nhiên trở thành cao thủ! Nếu như Thần Thạch trong tay cao thủ nhất lưu thì càng khó tưởng tượng, uy lực cao thủ thông qua Thần Thạch đánh ra, quả thực đã là...
Thiên! Hạ! Vô! Địch!
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Thần Thạch còn có thể trở thành thánh vật kéo dài tính mạng...
Cho dù đã kề cận cái chết, chỉ cần thông qua thần thạch thì một chút nội lực nhỏ cũng có thể hóa thành nội lực mạnh mẽ gấp hai mươi lần, nội lực mạnh mẽ đương nhiên là cái gốc của tính mạng, lại càng hỗ trợ lớn cho việc trị thương.
Tựa như A Thiết bây giờ vậy, hắn đã dùng Di Thiên thần quyết biến Vu Bát thành một quả cầu bọc lấy Tuyết Duyên vào trong, sau đó lại không ngừng dồn chân nguyên Di Thiên thần quyết vào trong quả cầu.
Nếu như hoán đổi bình thường, với 'Di thể' Di Thiên thần quyết của A Thiết căn bản không thể nào truyền lại chân nguyên vào cơ thể Tuyết Duyên để nàng sống lại được, nhưng lúc này chân nguyên xuyên thấu qua quả cầu do Thần Thạch biến thành, trở thành chân nguyên mạnh gấp hai mươi lần, mà lực ép của chân nguyên lớn gấp hai mươi lần này quả thực không tầm thường chút nào, cho dù là 'Chính thể' Di Thiên thần quyết không thể nào nhận lại chân nguyên từ 'Di thể' cũng không thể không nhận!
A Thiết còn đang nỗ lực vận khí không ngừng, qua lại một lúc lâu, rốt cuộc trong quả cầu truyền ra một âm thanh nhỏ, hai mắt A Thiết chợt mở choàng ra.
Thần mẫu không giấu được nét mặt vui mừng, hỏi:
Được rồi à?
A Thiết không trả lời, song chưởng đầm đìa mồ hôi xoay quả cầu sang trái một cái, quả cầu theo nội lực của A Thiết biến trở lại thành một cái chén phát sáng, mà ngay lúc quả cầu biến mất ấy, ba người rốt cuộc đã nhìn thấy Tuyết Duyên đã biến thành bộ dạng gì.
Chỉ thấy Tuyết Duyên đã nhận lại chân nguyên, đôi tay khô héo nhăn nheo đã trở lại đầy đặn, gương mặt xám xịt đã biến đâu mất, thay bằng vẻ diễm lệ như xưa, chỉ có điều nàng vẫn như một phong tượng xinh đẹp đang say ngủ, không có phản ứng gì, hơn nữa mái tóc dài của nàng vẫn trắng xóa như tuyết.
A Thiết vội vàng ôm lấy Tuyết Duyên vào lòng, dò tìm hơi thở của nàng, chỉ thấy hơi thở đều đặn, nội tức bình thường, không hỏi hoảng hốt nhìn Thần mẫu hỏi:
Sao lại như vậy được?
Thần mẫu nhìn mái tóc bạc phơ của Tuyết Duyên, thở dài đáp:
Nó đã không sao nữa rồi. Nhưng đã trong cảnh dở sống dở chết quá lâu, bây giờ muốn cơ thể trở lại như trước thì cũng phải sau bảy ngày nữa, chỉ là...mái tóc dài này đã hóa bạc phơ, không có cách nào trở lại như trước được nữa... Đúng thế! Cho dù có thể sống lại được nhưng cũng không có nghĩa là có thể khôi phục như trước, trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả.
Nhiếp Phong nhìn vẻ buồn bã sầu thảm trên mặt A Thiết bèn nói:
A Thiết, tuy rằng Tuyết Duyên không thể khôi phục dung mạo như cũ, nhưng dù sao có thể sống lại được cũng là chuyện tốt rồi. Đừng có nản lòng...
Thần mẫu cắt lời:
Nhiếp Phong à, A Thiết không phải nản lòng vì chuyện mái tóc của Tuyết Duyên đâu.
Ồ? Nhiếp Phong cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thần mẫu nhẹ nhàng vỗ vai A Thiết, nói:
Con à, mẹ biết là vì trong vòng mười ngày con phải đến Sưu Thần cung gặp Thần, cho nên ngày mai nhất định phải khởi hành, mà Tuyết Duyên thì ít nhất bảy ngày sau mới có thể tỉnh lại...
A! Nhiếp Phong vừa nghĩ đến đây chợt hiểu ra, sau bảy ngày nữa A Thiết đã lên đường rồi, mà Tuyết Duyên cô nương...
Không ngờ hắn và nàng thay nhau chết đi sống lại, đến lúc nàng sắp tỉnh lại thì hắn lại phải đi, có thể lần này ra đi...
Lại chẳng có duyên gặp lại.
A Thiết nhìn gương mặt mỉm cười mãn nguyện của Tuyết Duyên thật lâu, nhìn đôi tay của nàng vì hắn mà làm hết bao việc nặng nhọc, nghĩ đến tình yêu của nàng dành cho mình, ngay cả tự tôn cả thân phận cũng dẹp bỏ sang bên, mà hắn thì...
Ngay cả một câu thích nàng hắn cũng chưa thể nào nói cho nàng nghe được, không thể nào mang thêm chút hồi ức đẹp đẽ nào cho cuộc đời trường sinh khó đoán của nàng...
Thần mẫu và Nhiếp Phong nhìn tình cảnh này của hắn, hai người cũng không nhịn được cúi mặt buồn bã.
Một lúc sau, vẻ buồn bã trên mặt A Thiết đột nhiên biến mất, nhường chỗ cho vẻ kiên quyết tựa như đã hạ quyết tâm, hắn đột nhiên dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi Thần mẫu:
Sưu Thần cung ở đâu?
Thần mẫu không đáp thẳng câu hỏi mà lại hỏi ngược:
Lần này có khi con sẽ không thể nào gặp lại người con yêu, có thực con muốn đi không?
Con không thể bỏ mặc A Hắc được!
Không sai, hắn không thể bỏ mặc A Hắc! Nếu như hắn thật sự nhẫn tâm bỏ mặc A Hắc thì hắn không đáng để Tuyết Duyên yêu thương, nếu như sau khi tỉnh dậy mà Tuyết Duyên oán hận A Thiết vì sao bỏ nàng để đi cứu A Hắc thì nàng cũng không đáng để hắn yêu!
Đây mới thực là một tình yêu chân chính!
A Thiết nói tiếp:
Hơn nữa, con hy vọng lúc con một mình đi tới theo lời Pháp Trí, hai người có thể ở lại chiếu cố Tuyết Duyên.
Hy vọng những người ở lại chiếu cố Tuyết Duyên là mục đích của hắn, nhưng có lẽ mục đích thật sự của hắn là không muốn hai người cùng hắn chịu chết.
Nhưng... Nhiếp Phong nhất thời không biết phải làm sao, kỳ thực gã vô cùng lo lắng cho chuyến đi này của A Thiết, gã rất muốn đồng hành với A Thiết trong chuyến đi đến Sưu Thần cung này, chỉ là lúc này đột nhiên Thần mẫu lại nhẹ nhàng ra dấu bảo hắn im lặng, bà cướp lời đáp A Thiết:
Con à, nếu như con đã kiên quyết như thế thì mẹ sẽ thuận theo ý con.
Nhiếp Phong nghe thấy Thần mẫu nói như thế thì càng lo lắng, gã không rõ vì sao Thần mẫu lại dễ dàng để cho một mình A Thiết dấn thân vào hang hùm miệng sói như vậy.
Nhưng khi gã đang muốn lên tiếng lần nữa thì đột nhiên Thần mẫu đã móc trong tay áo ra một cuộn giấy vàng ố, dùng xảo kình ném tới trước mặt A Thiết nói:
Đây chính là bản đồ chi tiết của Sưu Thần cung, con mang nó theo đi.
A Thiết khẽ gật đầu, xoay mình không hề quay nhìn Nhiếp Phong và Thần mẫu, nặng nề nói:
Mẹ, con hy vọng trước khi lên đường...
Có thể yên tĩnh ở bên Tuyết Duyên hết đêm này...
Thần mẫu đương nhiên hiểu rõ ý hắn, đáp:
Chuyện này...được thôi! Con tự thu xếp ổn thỏa nhé.
Hai người vừa rời khỏi tẩm thất của Tuyết Duyên, A Thiết đột nhiên không kiềm chế được nữa, ôm Tuyết Duyên thật chặt, đôi mắt tha thiết nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, một lúc lâu sau, A Thiết rốt cuộc suy sụp buông xuống, vẻ bình tĩnh kiên định giả vờ trước mặt Nhiếp Phong và Thần mẫu cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sụp...
Đơn giản là bởi vì suốt cuộc đời mười chín năm của mình, đây là lần đầu tiên hắn yêu.
Kiếp sống thì dài, yêu thương lại quá ngắn, tình yêu này tuy ngắn ngủi nhưng cho dù vật đổi sao dời, thì vẫn mãi mãi khắc sâu ở trong đáy tim A Thiết, chỉ có điều dù thế nào đi nữa, trước khi bình minh lên thì tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước...
Tiền thân của A Thiết vốn cô độc một mình, Bộ Kinh Vân khi xưa rất có tiềm chất bá vương, mà A Thiết của hôm nay cuối cùng vẫn cứ phải gánh vác bá mệnh như tử thần của Bộ Kinh Vân khi trước, thứ vận mệnh bá vương của Bộ Kinh Vân mà Thần muốn lên kế hoạch sắp xếp cho!
Cho dù hắn ngàn vạn lần không muốn, cho dù hắn không nỡ lòng rời xa Tuyết Duyên nhưng nếu hắn không có cách nào khiến cho bình minh không tới, thì hắn vẫn bắt buộc phải rời xa Tuyết Duyên, bước lên con đường bá vương vĩnh viễn không thể quay đầu kia.
Bá vương, sắp....
Biệt cơ! (*)
Ngày thứ hai, Nhiếp Phong và Thần mẫu từ sớm tinh mơ đã đi tới tẩm thất của Tuyết Duyên, liền phát hiện bóng dáng A Thiết chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại mình Tuyết Duyên đang nằm an tĩnh trên giường, cùng với hai mảnh giấy nhỏ, trong đó một mảnh giấy chỉ viết đơn giản:
Mẹ, Nhiếp Phong.
Bảo trọng!
A Thiết.
Không có tình cảm quyến luyến! Ngàn lời vạn tiếng chỉ hóa thành hai chữ bảo trọng, Nhiếp Phong ngơ ngác nhìn mảnh giấy nhắn ấy, đờ đẫn nói:
Huynh ấy rốt cục đã đi rồi.
Nói xong gã lại đặt bức thư A Thiết viết cho Tuyết duyên vào trong tay nàng, bức thư này dĩ nhiên gã sẽ không xem.
Thần mẫu vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, nói:
Ta đã sớm biết nó sẽ ra đi không lời từ biệt, nó không muốn nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng yếu đuối sướt mướt của ta.
Nhưng mà chí ít chúng ta cũng nên kiên quyết đi cùng huynh ấy chứ, lần này huynh ấy đi quả thực quá hung hiểm. Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Thần mẫu nói.
Thần mẫu đáp:
Ta biết chứ, ta còn biết hiện giờ nó đã không còn Di Thiên thần quyết nữa.
Nhiếp Phong cả kinh hỏi:
Sao cơ? Huynh ấy không còn Di Thiên thần quyết?
Không sai, nó đã trả lại chân nguyên cho Tuyết Duyên rồi, bây giờ chỉ còn lại võ công ngày trước của nó thôi, nhưng không cần lo lắng quá, nó còn có Thần Thạch mà... Hóa ra A Thiết đã không còn có Di Thiên thần quyết nữa, như thế thì chuyến đi này của hắn còn hung hiểm hơn nhiều.
Nhưng... Nhiếp Phong không biết phải nói thế nào, gã chỉ cảm thấy Thần mẫu không nên để A Thiết đơn độc đi vào hang hùm.
Nhiếp Phong. Thần mẫu đột nhiên nói:
Ta biết ngươi nhất định đang cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại nhẫn tâm để A Thiết đi vào miệng sói một mình có phải không?
Phải. Nhiếp Phong không hề phủ nhận, Thần mẫu bèn nói tiếp:
Chuyện này đơn giản là vì ta hiểu rõ A Thiết, nếu chúng ta đi cùng nó thì nó sẽ rất lo lắng cho chúng ta, trái lại không thể chuyên tâm đối mặt kẻ địch của mình là...Thần.
Nhưng mà dù sao bà cũng không nên để huynh ấy đi một mình...
Thật thế sao, lẽ nào cậu thật sự khẳng định ta sẽ không ở trong bóng tối theo dõi nó sao? Thần mẫu giảo hoạt hỏi ngược lại.
Bà...sẽ làm thế sao? Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi.
Đôi mắt Thần mẫu ẩn hiện ý cười, gian xảo liếc nhìn gã hỏi:
Lẽ nào cậu không à?
Chợt nghe thấy thế, Nhiếp Phong dần hiểu ra ý của Thần mẫu, gương mặt tuấn lãng của gã cũng dần dần hiện ra một nụ cười hiểu ý.
Thần mẫu, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng bà đáng yêu hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Thần mẫu vừa cười vừa đáp:
Ta cũng phát hiện, so với những gì ta nghe về Nhiếp Phong thì Phong Thần cước Nhiếp Phong quả thực cũng đáng yêu hơn nhiều.
Không sai! Chính là bởi vì trên đời còn có những người như Nhiếp Phong, như Thần mẫu cho nên con người mới không đến nỗi quá bi ai...
Vậy thì, Thần mẫu, chúng ta phải thu xếp thế nào cho Tuyết Duyên cô nương đây? Nhiếp Phong đột nhiên nhớ lại hai người bọn họ còn phải chiếu cố cho Tuyết Duyên.
Thần mẫu đáp:
Không thế nào cả! Lần này chúng ta sẽ cõng nó theo, bởi vì cho dù bảy ngày sau Tuyết Duyên có tỉnh lại thì nhất định cũng không ngồi đây chờ A Thiết chết.
Nhiếp Phong không khỏi ngửa mặt lên trời than thở, gã cũng hiểu rõ rằng nếu như A Thiết không đành lòng nhìn nàng dở sống dở chết thì nàng cũng sẽ không muốn sống một mình.
Nhiếp Phong lại nhìn Thần mẫu, hỏi:
Thần mẫu, vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu?
Thần mẫu đáp ngắn gọn:
Phong Đô.
Phong Đô? Nhiếp Phong ngẩn ra, gã chưa từng nghe nói Thần Châu có vùng đất nào tên như vậy.
Không sai, Phong Đô chính là nơi âm phủ tối tăm trong truyền thuyết, cũng chính là vị trí của Sưu Thần cung...
Quỷ đô...
Kinh đô của ngạ quỷ!
Năm ngày sau, khoảng cách tới đại họa của Thần Châu còn có hai mươi ngày.
Lại là cái nơi lạnh như huyền băng vạn năm này, lại là cái chốn không có năm tháng, không có tương lai này...
Sưu Thần cung.
Đám đồ chúng đã ăn thú hoàn đầu óc không có tư tưởng vẻ mặt cứng đờ như gỗ đang quỳ, tựa hồ như xưa nay chưa hề cử động lần nào, cũng không có tư cách tùy ý di chuyển.
Chỉ có Pháp Trí mới có tư cách di chuyển trước mặt Thần.
Tựa như bây giờ ông ta đã mang Thần tướng và A Hắc về đến đây, nhốt tù nhân vào một phòng giam bí mật của Sưu Thần cung rồi mới quay lại báo cáo tất cả mọi chuyện cho Thần.
Chỉ thấy giờ khắc này ông ta đã quỳ trước màn trước của Thần, cúi đầu thật sâu, đồng thời cất cao giọng nói:
Thần, thuộc hạ bất tài không thể đoạt được Thần Thạch, chỉ có thể bắt tên Thần tướng phản bội trở về, hơn nữa còn bắt đệ đệ của Bộ Kinh Vân là A Hắc, A Hắc này sẽ khiến cho Bộ Kinh Vân mang Thần Thạch đến tấn kiến Thần trong vòng mười ngày...
Thần ở sau màn trướng yên lặng nghe Pháp Trí báo cáo xong, một lúc sau mới cất giọng uy nghi khen ngợi:
Rất tốt, Pháp Trí, ngươi làm tốt lắm.
Pháp Trí hỏi:
Thần, thuộc hạ nên làm gì tiếp để chuẩn bị đón Bộ Kinh Vân đây?
Thần chậm rãi nói:
Không cần, ngươi đã làm xong hết rồi, ta chỉ cần y đến đây thôi.
Pháp Trí kinh ngạc nói:
Nhưng...lẽ nào...Thần không sợ lúc tấn kiến ngài, Bộ Kinh Vân sẽ làm gì mạo phạm hay sao, lẽ nào thật sự không cần thuộc hạ tăng cường phòng bị?
Thần nghe xong bỗng nhiên cười lạnh:
Pháp Trí, ngươi thực quá xem thường bản thần rồi, ngươi cho rằng chỉ một Bộ Kinh Vân nhỏ bé kia cũng có thể làm ta bị thương sao?
Pháp Trí hoảng sợ đáp:
Bộ Kinh Vân đương nhiên không thể, chỉ có điều trên tay y có Thần Thạch...
Chợt nghe đến hai chữ thần thạch, tiếng cười lạnh lùng của Thần lại càng thêm lớn:
Khà khà, Thần Thạch ư? Một trăm năm trước bản thần còn ham thích nó, còn bây giờ nó thì có tác dụng gì nữa?
Sao cơ? Thần không ngờ lại không thèm đến Thần Thạch nữa, lẽ nào lão ta đã có được sức mạnh còn lợi hại hơn cả Thần Thạch?
Chỉ là, Bộ Kinh Vân cộng thêm Thần Thạch, có lẽ không... Pháp Trí vốn định nói không nên khinh thường Bộ Kinh Vân, nhưng lúc này Thần đột nhiên cắt lời ông ta, chuyển đề tài:
Pháp Trí, đừng nói những lời nhụt chí ấy nữa, nhân lúc bản thần hôm nay có nhã hứng, sẽ nói cho ngươi biết một chuyện ngươi rất muốn biết. Không phải ngươi vẫn luôn tò mò đến tột cùng là vì sao bản thần lại truyền hết cho Bộ Kinh Vân sức mạnh Ma Ha Vô Lượng mà mình mới luyện thành hay sao?
Pháp Trí cả kinh, lập tức ngẩng đầu không dám tin, nhìn bóng Thần thấp thoáng sau màn trướng, nói:
Thuộc hạ không dám.
Đây là bản thần ban thưởng cho công lao của ngươi, ngươi không cần không dám, hơn nữa... Thần hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
Thần không nói đùa!
Phải! Thần không nói đùa, Pháp Trí quá hiểu, Thần muốn giết người thì nhất định phải giết!
Ông ta chỉ có cách run rẩy bước vào trong màn trướng, chỉ thấy Thần đã đứng quay lưng về phía ông ta từ lúc nào rồi, chắp tay sau lưng đứng hiên ngang.
Từ khi gia nhập Sưu Thần cung tới nay, Pháp Trí sống đến chừng này tuổi cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của Thần, cũng hiếm khi đến gần Thần như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta đứng sóng vai với Thần mà không cách tấm màn trướng.
Dù rằng Thần đứng quay lưng lại với Pháp Trí, nhưng khí thế vô địch phát tán ra đã khiến cho Pháp Trí dần thấy nghẹt thở, hơn nữa với tu vi cái thế hơn hai trăm năm của lão, đương nhiên đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Pháp Trí bước vào trong trướng, Thần bèn nói:
Pháp Trí, hôm nay ta muốn nói hết mọi chuyện cho ngươi biết, bởi vì thứ nhất là ngươi cũng giống như bản thần, ôm ấp lý tưởng lớn lao, bây giờ đã là thời điểm thích hợp để ngươi biết tất cả, thứ hai là vì ta vẫn còn một số việc cần nhờ ngươi...
Ta muốn truyền Ma Ha Vô Lượng cho Bộ Kinh Vân, đơn giản là vì...
Bộ Kinh Vân chính là ta, ta chính là Bộ Kinh Vân...
Lời vừa dứt, Thần đột nhiên quay đầu lại, Pháp Trí rốt cuộc đã có thể đối mặt với Thần, để nhìn rõ ràng bộ mặt thật của Thần, ông ta liền ngây ngốc tại chỗ!
Không! Không thể nào! Trong lòng Pháp Trí gào thét hàng ngàn lần, ông ta quả thực không thể nào tin được, Thần ở trước mặt mà ông ta nhìn thấy lại chính là...
Bộ! Kinh! Vân!
Phải. Thần mẫu đáp lời, bắt đầu kể lại một khúc chuyện cũ liên quan đến Pháp Trí trước kia:
Năm đó Pháp Hải tin nhầm lời Thần, cho rằng nếu như thật sự có thể lật đổ đế chế để vạn dân sẽ được bình đẳng, cho nên mới chấp nhận gia nhập Sưu Thần cung, Pháp Trí bây giờ cũng mù quáng tin vào điều này, ông ta cho rằng chỉ cần giúp Thần lật đổ đế chế thì vạn dân sẽ được hạnh phúc...
Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi:
Gì cơ? Lẽ nào ông ta vẫn chưa nhìn thấy dã tâm muốn thống trị toàn bộ thiên hạ đến thiên vu vạn kiếp của Thần hay sao?
Thần mẫu đáp:
Ông ta làm sao có thể không biết chứ! Ông ta đã biết từ lâu, chỉ có điều đây lại chính là nguyên nhân ông ta quyết chí thề hỗ trợ cho Thần.
Điều này khiến cho ngay cả A Thiết cũng không nhịn được mà thốt lên:
Vậy là ông ta trợ Trụ vi ngược? (*)
Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy! Chỉ là ông ta cảm thấy Thần Châu trăm ngàn năm qua toàn sinh ra hôn quân bạo chúa, sưu cao thuế nặng, còn có chư hầu cát cứ, chiến loạn liên miên, bách tính lầm than, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có vua hiền nhưng dù sao thì cũng chẳng được bao lăm, xét đến cùng, nếu muốn thiên hạ có thể giữ được cục diện phồn vinh hạnh phúc lâu dài thì tốt nhất vẫn cần có một vị thần trường sinh bất tử có thể thống trị nhân dân thiên thu vạn kiếp!
Đúng thế! Đối với dân chúng thấp hèn mà nói thì sưu cao thuế nặng còn chưa đáng sợ bằng chiến loạn! Trong chiến tranh loạn lạc, quan binh hung hãn cướp phá bừa bãi, gian dâm cướp bóc, thậm chí trộm cướp còn hơn cả quân trộm cướp bình thường...
Kiến giải này của Pháp Trí còn đặc biệt rõ ràng hơn cả Pháp Hải năm xưa nữa, ông ta không thể trường sinh, lại đang ở độ xế chiều của đời mình, điều ông ta muốn thấy nhất trong lúc còn sống này là có thể nhìn ngàn vạn dân có thể ở dưới sự thống trị của một vị thần suốt ngàn vạn năm, vĩnh viễn được phồn vinh hạnh phúc...
Đây cũng là một loại từ bi, một loại từ bi không có lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác...
Chỉ là, sao lại gọi là ...tất sát?
Thần mẫu tiếp tục giải thích:
Vì lý tưởng này, Pháp Trí có ý nghĩ thà rằng hi sinh một người thay vì ngàn vạn người còn lại, nếu chúng ta không làm theo lời của ông ta thì chắc chắn Pháp Trí sẽ không lưu tình với A Hắc đâu!
Hóa ra Pháp Trí bề ngoài trông hiền lành thế mà lại có tâm tư phức tạp như vậy, A Thiết và Nhiếp Phong nghe xong, trong lòng cũng phải âm thầm cảm thán, con người đúng là một loại động vật phức tạp khó hiểu lạ thường.
A Thiết bỗng nhiên nói:
Nếu đã nói như thế, chỉ sợ con đường duy nhất của chúng ta là phải đối phó với Sưu Thần cung.
Thần mẫu gật đầu:
Không còn cách nào khác! Chỉ có vâng lời ông ta mang Vu Bát về Sưu Thần cung thôi, bằng không A Hắc chỉ có con đường chết.
Nhiếp Phong lộ vẻ xúc động nói:
Vậy có khác gì bảo A Thiết đưa dê vào miệng hổ?
Thần mẫu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
Hy vọng không phải như vậy, bởi vì lúc nãy Pháp Trí đã nói với Thần tướng, kế hoạch của Thần chỉ là truyền cho A Thiết một loại thần công còn lợi hại hơn cả Di Thiên thần quyết và Diệt Thế ma thân mà thôi, nếu là như vậy thì tình hình cũng không đến nỗi xấu như chúng ta tưởng tượng, có lẽ Thần chỉ muốn có thêm một kẻ hỗ trợ cho kế hoạch tái xuất giang hồ thôi, đến lúc đó rồi còn phải xem ý A Thiết thế nào...
Chỉ có điều chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, đó là Thần còn có mục đích khác còn giấu chưa nói ra, lần này A Thiết đi là không có khả năng sống sót mà rời khỏi Sưu Thần cung nữa... Thần mẫu vừa nói vừa u uẩn nhìn A Thiết.
Vẻ mặt A Thiết lúc này vừa lạnh lùng vừa kiên quyết, tựa như vẻ mặt của A Hắc lúc nãy vậy, hắn nói:
Vì A Hắc, con nhất định phải đi! Tám chữ đơn giản ấy mới mạnh mẽ kiên định biết bao!
Thần mẫu không khỏi thở dài nói:
Tốt lắm, A Hắc cho dù chết đi thì nó cũng có một người đại ca không tiếc vì mình mà lao vào núi đao biển lửa, mà mẹ cũng có...hai đứa con...khiến cho mẹ...mãi mãi...thấy kiêu hãnh, hoài niệm....
Thần mẫu nói tới đây thì bất chợt nghẹn ngào, không nói nên lời. Những người làm mẹ trên đời, có ai lại không hi vọng có được hai đứa con để mình có thể ưỡn ngực tự hào trước mặt người khác, cả đời không hối hận cơ chứ!
A Thiết nhìn đôi mắt thấp thoáng lệ quang dưới mặt nạ của Thần mẫu, vẻ kiên định trên mặt chợt hòa hoãn lại, lập tức vỗ nhẹ vai bà, thấp giọng khẽ nói:
Mẹ, lần này con đi chẳng biết đến khi nào mới có thể trở về hầu hạ bên cạnh mẹ đây!
Âm thanh của hắn rất trầm thấp, từ lúc lọt lòng tới nay đây là lần đầu tiên gã nghe được lời nói như vậy từ trong cổ họng Bộ Kinh Vân, trong lòng âm thầm cảm động.
Thần mẫu cố gắng nén nước mắt xuống, không để một giọt nào rơi ra, nhưng vẫn nghẹn ngào nói:
Mẹ...đã sống hơn trăm năm rồi, chẳng lẽ còn không biết tự chăm sóc mình hay sao? Con không cần phải bận tâm về mẹ đâu! Nhưng mà trước khi khởi hành con vẫn còn một chuyện phải làm cho thỏa đáng.
Con biết. A Thiết bình tĩnh đáp.
Hắn đương nhiên biết chứ, bởi vì đây vốn là mục đích hắn xông vào Lôi Phong tháp! Trước khi đi, hắn nhất định phải dùng Vu Bát để cứu sống Tuyết Duyên đã, bằng không cho dù có thể toàn mạng rời khỏi Sưu Thần cung thì cũng chẳng cứu được nàng.
A Thiết nói xong bèn mở lớp lụa đen bọc Vu Bát ra, ngay lúc lớp lục vừa bóc ra, cả hắn và Nhiếp Phong đều nhìn thấy một cái chén phát sáng rực rỡ hoa mắt, Nhiếp Phong không khỏi hô khẽ:
Cái này...chính là Vu Bát sao?
Thần mẫu đáp:
Đây có thể gọi là Vu Bát, nhưng thực ra cũng không phải Vu Bát...
Gì thật gì giả, giống thật mà lại giả, cho dù ngay cả A Thiết lúc này đang cầm Vu Bát cũng cảm thấy vô cùng hoang mang:
Ý của mẹ là...
Thần mẫu ra vẻ thần bí đáp:
Ý của mẹ là Vu Bát vốn không phải chén...
Nó chỉ là một hình thái do Thần dùng Thần Thạch biến thành hơn trăm năm trước!
Thần mẫu cầm lấy Vu Bát trong tay A Thiết, đột nhiên vận kình lắc một cái, lập tức chuyện lạ phát sinh ngay trước mặt A Thiết và Nhiếp Phong!
Chỉ thấy Vu Bát rung lên trong tay Thần mẫu rồi đột nhiên biến thành một tấm khiên chắn!
A Thiết và Nhiếp Phong ngẩn người ra, cuối cùng hai người đã hiểu rõ rốt cuộc Thần Thạch là thứ gì rồi!
Nước, là một thứ rất tầm thường.
Một chén nước tầm thường nhìn ngang liếc dọc đều không thấy gì, càng không khiến cho ai chú ý tới.
Nhưng chớ quên những sự vật tầm thường đều có chỗ độc đáo của nó, giống như...nước.
Ở chỗ lạnh nó sẽ kết thành băng, gặp nóng lại hóa thành hơi nước, ở nhiệt độ không lạnh không nóng sẽ trở về trạng thái lỏng, như vậy nước vô cùng tầm thường cũng có thể mang ba loại hình thái, nhẹ nhàng khiến cho người ta phải nhìn mà khâm phục thiên nhiên kỳ diệu!
Nhưng thiên nhiên lại có rất nhiều vật chất kỳ lạ mà chưa ai phát hiện ra, cũng không biết trong rất nhiều thứ vật chất kỳ lạ mà con người phát hiện có loại nào có thể biến thành ba hình thái như nước hay không, thậm chí...
Có nhiều hình thái hơn?
Đã là nửa đêm.
Chỉ có điều ở nơi này thì ngày và đêm vốn chẳng hề khác gì nhau, chỉ bởi vì nơi này trước giờ chưa bao giờ được đón ánh mặt trời, chỉ có đêm đen vĩnh cửu.
Nơi này chính là phân đàn dưới đáy Tây hồ của Sưu Thần cung.
Đại Thần quan đã chết, Thần tướng bị bắt, A Thiết, Nhiếp Phong, Thần mẫu không cần phải trốn trên đỉnh Lôi Phong tháp nữa, sau khi đoạt được Vu Bát, bọn họ lập tức mang Tuyết Duyên trở về phân đàn này của Sưu Thần cung để cứu chữa.
Chỉ thấy trên chiếc giường đất trong tẩm thất của phân đàn Sưu Thần cung này, A Thiết đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, gân xanh trên trán nổi lên, trông rất khổ sở, còn Nhiếp Phong và Thần mẫu thì đang ngồi hai bên hắn, tựa như đang bảo vệ hắn.
A Thiết sao lại khổ sở như vậy? Hóa ra giờ khắc này song chưởng của hắn đang duỗi về phía trước, chống vào một quả cầu phát sáng đường kính tầm năm thước, nơi song chưởng tiếp xúc với quả cầu còn bốc lên từng sợi khói trắng, lẽ nào đây chính là nguyên nhân khiến A Thiết khổ sở?
Không sai! Bởi vì hắn đang dồn hết chân nguyên Di Thiên thần quyết trong cơ thể sang quả cầu phát sáng ở trước mặt này.
Vì sao hắn lại phải làm thế?
Tất cả là bởi vì Tuyết Duyên đang dở sống dở chết, lúc này đang được bao bọc trong quả cầu bạc phát sáng kia.
Mà quả cầu này lại chính là...
Thần Thạch!
Bởi vì từ lúc hoàng hôn trở về đến giờ, A Thiết đã vận công liên tục ít nhất ba canh giờ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, nhưng Tuyết Duyên ở trong quả cầu vẫn không hề có phản ứng gì, Nhiếp Phong không khỏi cất tiếng hỏi Thần mẫu:
Thần mẫu, viên Thần Thạch này...thật sự có thể cứu sống Tuyết Duyên cô nương sao?
Chắc chắn! Thần mẫu đáp chắc nịch.
Trừ khi đã chết ít nhất một thời thần trở lên, bằng không thì với tình trạng nửa sống nửa chết này của Tuyết Duyên, Thần Thạch vẫn còn thể cứu sống.
Nhiếp Phong nghe thấy vậy thì an tâm không ít, ngay cả A Thiết đang nhắm mắt ngưng thần vận khí nghe xong, có vẻ cũng không thấp thỏm bất an như vậy, chỉ tăng cường vận khí.
Nhiếp Phong nhìn quả cầu phát sang trên song chưởng A Thiết, đột nhiên lại trầm ngâm nói:
Trời đất rộng lớn, thực sự là không gì không có! Những điều thần bí trong tự nhiên mà con người có thể nhìn thấy quả thực quá ít, trước khi nhìn thấy diện mạo thực của Thần Thạch, tôi có nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đời lại có một viên đá kỳ lạ như thế!
Thần mẫu nói:
Vẻ mặt của cậu lúc nhìn thấy Vu Bát biến thành tấm khiên chắn cũng y hệt như ta hơn trăm năm trước khi nhìn thấy uy lực Vu Bát lần đầy, ai mà ngờ được Thần Thạch lại là một thứ binh khí hóa lỏng biến ảo vô cùng thế chứ?
Đúng thế! Ngay lúc Thần mẫu biến Vu Bát thành tấm khiên chắn, Nhiếp Phong và A Thiết đã hiểu rõ, hóa ra Thần Thạch của Nữ Oa trong truyền thuyết lại là như thế...
Cái gọi là Thần Thạch kia thật ra là một viên tinh thể trong suốt như thủy tinh, bản thân còn có thể phát sáng, chỉ có điều, Thần Thạch tuy là đá rắn nhưng cũng đồng thời là đá lỏng!
Nói như vậy là sao? Có thể nó cũng giống như băng đun nóng thì thành nước, mà Thần Thạch thì có đặc tính giống như băng, sau khi bị tác động thì sẽ biến thành đá lỏng.
Mà cũng không hẳn, thứ tác động khiến cho Thần Thạch biến thành chất lỏng không phải là sức nóng thông thường mà là một loại lực lượng đặc thù trong cơ thể con người...
Nội lực của cao thủ!
Nội lực chính là mấu chốt để biến hóa Thần Thạch, chỉ cần người sử dụng truyền một chút nội lực vào trong Thần Thạch thì Thần Thạch liền có thể biến thành một loại dịch thể dính sền sệt như bùn nhão, nhưng trạng thái dịch thể này chỉ có thể duy trì trong một chớp mắt, sau đó Thần Thạch sẽ rất nhanh chóng đông lại, biến thành đá cứng.
Bởi vậy người sử dụng nhất định phải nhân cơ hội một chớp mắt Thần Thạch biến thành dịch thể kia, ngưng thần dùng nội lực bản thân truyền vào Thần Thạch, nặn dịch thể Thần Thạch ấy thành hình dạng to nhỏ mà mình muốn, thậm chí...là bất kỳ loại vũ khí nào!
Đây chính là chỗ khác thường của Thần Thạch so với các loại đá thông thường. So với nước thông thường càng kỳ diệu hơn, ngoại trừ lấy nội lực hóa lỏng nó trong chớp mắt, Thần Thạch còn là một loại đá cứng chắc vô cùng, tin rằng trên đời này không có thứ sức mạnh nào có thể hủy diệt được nó, cho dù là lửa dung nham cũng vậy, đó cũng là nguyên nhân mà Thần Thạch có thể chia tách Địa Ngục Chi Hỏa và Hoàn Tuyền Chi Lệ! Hơn nữa, điều kỳ diệu nhất chính là, Thần Thạch có một ưu điểm quái dị, nội lực do người dùng phát ra đi qua Thần Thạch...
Thì sức mạnh ấy sẽ được tăng lên gấp hai mươi lần!
Cho nên, Thần Thạch càng là một thứ siêu cấp vũ khí mạnh mẽ vô cùng!
Cho dù là kẻ không hiểu võ nghệ dùng Thần Thạch đánh ra thì khí lực của kẻ ấy cũng cao gấp hai mươi lần người bình thường, nghiễm nhiên trở thành cao thủ! Nếu như Thần Thạch trong tay cao thủ nhất lưu thì càng khó tưởng tượng, uy lực cao thủ thông qua Thần Thạch đánh ra, quả thực đã là...
Thiên! Hạ! Vô! Địch!
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Thần Thạch còn có thể trở thành thánh vật kéo dài tính mạng...
Cho dù đã kề cận cái chết, chỉ cần thông qua thần thạch thì một chút nội lực nhỏ cũng có thể hóa thành nội lực mạnh mẽ gấp hai mươi lần, nội lực mạnh mẽ đương nhiên là cái gốc của tính mạng, lại càng hỗ trợ lớn cho việc trị thương.
Tựa như A Thiết bây giờ vậy, hắn đã dùng Di Thiên thần quyết biến Vu Bát thành một quả cầu bọc lấy Tuyết Duyên vào trong, sau đó lại không ngừng dồn chân nguyên Di Thiên thần quyết vào trong quả cầu.
Nếu như hoán đổi bình thường, với 'Di thể' Di Thiên thần quyết của A Thiết căn bản không thể nào truyền lại chân nguyên vào cơ thể Tuyết Duyên để nàng sống lại được, nhưng lúc này chân nguyên xuyên thấu qua quả cầu do Thần Thạch biến thành, trở thành chân nguyên mạnh gấp hai mươi lần, mà lực ép của chân nguyên lớn gấp hai mươi lần này quả thực không tầm thường chút nào, cho dù là 'Chính thể' Di Thiên thần quyết không thể nào nhận lại chân nguyên từ 'Di thể' cũng không thể không nhận!
A Thiết còn đang nỗ lực vận khí không ngừng, qua lại một lúc lâu, rốt cuộc trong quả cầu truyền ra một âm thanh nhỏ, hai mắt A Thiết chợt mở choàng ra.
Thần mẫu không giấu được nét mặt vui mừng, hỏi:
Được rồi à?
A Thiết không trả lời, song chưởng đầm đìa mồ hôi xoay quả cầu sang trái một cái, quả cầu theo nội lực của A Thiết biến trở lại thành một cái chén phát sáng, mà ngay lúc quả cầu biến mất ấy, ba người rốt cuộc đã nhìn thấy Tuyết Duyên đã biến thành bộ dạng gì.
Chỉ thấy Tuyết Duyên đã nhận lại chân nguyên, đôi tay khô héo nhăn nheo đã trở lại đầy đặn, gương mặt xám xịt đã biến đâu mất, thay bằng vẻ diễm lệ như xưa, chỉ có điều nàng vẫn như một phong tượng xinh đẹp đang say ngủ, không có phản ứng gì, hơn nữa mái tóc dài của nàng vẫn trắng xóa như tuyết.
A Thiết vội vàng ôm lấy Tuyết Duyên vào lòng, dò tìm hơi thở của nàng, chỉ thấy hơi thở đều đặn, nội tức bình thường, không hỏi hoảng hốt nhìn Thần mẫu hỏi:
Sao lại như vậy được?
Thần mẫu nhìn mái tóc bạc phơ của Tuyết Duyên, thở dài đáp:
Nó đã không sao nữa rồi. Nhưng đã trong cảnh dở sống dở chết quá lâu, bây giờ muốn cơ thể trở lại như trước thì cũng phải sau bảy ngày nữa, chỉ là...mái tóc dài này đã hóa bạc phơ, không có cách nào trở lại như trước được nữa... Đúng thế! Cho dù có thể sống lại được nhưng cũng không có nghĩa là có thể khôi phục như trước, trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả.
Nhiếp Phong nhìn vẻ buồn bã sầu thảm trên mặt A Thiết bèn nói:
A Thiết, tuy rằng Tuyết Duyên không thể khôi phục dung mạo như cũ, nhưng dù sao có thể sống lại được cũng là chuyện tốt rồi. Đừng có nản lòng...
Thần mẫu cắt lời:
Nhiếp Phong à, A Thiết không phải nản lòng vì chuyện mái tóc của Tuyết Duyên đâu.
Ồ? Nhiếp Phong cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thần mẫu nhẹ nhàng vỗ vai A Thiết, nói:
Con à, mẹ biết là vì trong vòng mười ngày con phải đến Sưu Thần cung gặp Thần, cho nên ngày mai nhất định phải khởi hành, mà Tuyết Duyên thì ít nhất bảy ngày sau mới có thể tỉnh lại...
A! Nhiếp Phong vừa nghĩ đến đây chợt hiểu ra, sau bảy ngày nữa A Thiết đã lên đường rồi, mà Tuyết Duyên cô nương...
Không ngờ hắn và nàng thay nhau chết đi sống lại, đến lúc nàng sắp tỉnh lại thì hắn lại phải đi, có thể lần này ra đi...
Lại chẳng có duyên gặp lại.
A Thiết nhìn gương mặt mỉm cười mãn nguyện của Tuyết Duyên thật lâu, nhìn đôi tay của nàng vì hắn mà làm hết bao việc nặng nhọc, nghĩ đến tình yêu của nàng dành cho mình, ngay cả tự tôn cả thân phận cũng dẹp bỏ sang bên, mà hắn thì...
Ngay cả một câu thích nàng hắn cũng chưa thể nào nói cho nàng nghe được, không thể nào mang thêm chút hồi ức đẹp đẽ nào cho cuộc đời trường sinh khó đoán của nàng...
Thần mẫu và Nhiếp Phong nhìn tình cảnh này của hắn, hai người cũng không nhịn được cúi mặt buồn bã.
Một lúc sau, vẻ buồn bã trên mặt A Thiết đột nhiên biến mất, nhường chỗ cho vẻ kiên quyết tựa như đã hạ quyết tâm, hắn đột nhiên dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi Thần mẫu:
Sưu Thần cung ở đâu?
Thần mẫu không đáp thẳng câu hỏi mà lại hỏi ngược:
Lần này có khi con sẽ không thể nào gặp lại người con yêu, có thực con muốn đi không?
Con không thể bỏ mặc A Hắc được!
Không sai, hắn không thể bỏ mặc A Hắc! Nếu như hắn thật sự nhẫn tâm bỏ mặc A Hắc thì hắn không đáng để Tuyết Duyên yêu thương, nếu như sau khi tỉnh dậy mà Tuyết Duyên oán hận A Thiết vì sao bỏ nàng để đi cứu A Hắc thì nàng cũng không đáng để hắn yêu!
Đây mới thực là một tình yêu chân chính!
A Thiết nói tiếp:
Hơn nữa, con hy vọng lúc con một mình đi tới theo lời Pháp Trí, hai người có thể ở lại chiếu cố Tuyết Duyên.
Hy vọng những người ở lại chiếu cố Tuyết Duyên là mục đích của hắn, nhưng có lẽ mục đích thật sự của hắn là không muốn hai người cùng hắn chịu chết.
Nhưng... Nhiếp Phong nhất thời không biết phải làm sao, kỳ thực gã vô cùng lo lắng cho chuyến đi này của A Thiết, gã rất muốn đồng hành với A Thiết trong chuyến đi đến Sưu Thần cung này, chỉ là lúc này đột nhiên Thần mẫu lại nhẹ nhàng ra dấu bảo hắn im lặng, bà cướp lời đáp A Thiết:
Con à, nếu như con đã kiên quyết như thế thì mẹ sẽ thuận theo ý con.
Nhiếp Phong nghe thấy Thần mẫu nói như thế thì càng lo lắng, gã không rõ vì sao Thần mẫu lại dễ dàng để cho một mình A Thiết dấn thân vào hang hùm miệng sói như vậy.
Nhưng khi gã đang muốn lên tiếng lần nữa thì đột nhiên Thần mẫu đã móc trong tay áo ra một cuộn giấy vàng ố, dùng xảo kình ném tới trước mặt A Thiết nói:
Đây chính là bản đồ chi tiết của Sưu Thần cung, con mang nó theo đi.
A Thiết khẽ gật đầu, xoay mình không hề quay nhìn Nhiếp Phong và Thần mẫu, nặng nề nói:
Mẹ, con hy vọng trước khi lên đường...
Có thể yên tĩnh ở bên Tuyết Duyên hết đêm này...
Thần mẫu đương nhiên hiểu rõ ý hắn, đáp:
Chuyện này...được thôi! Con tự thu xếp ổn thỏa nhé.
Hai người vừa rời khỏi tẩm thất của Tuyết Duyên, A Thiết đột nhiên không kiềm chế được nữa, ôm Tuyết Duyên thật chặt, đôi mắt tha thiết nhìn khuôn mặt mỉm cười của nàng, một lúc lâu sau, A Thiết rốt cuộc suy sụp buông xuống, vẻ bình tĩnh kiên định giả vờ trước mặt Nhiếp Phong và Thần mẫu cuối cùng cũng hoàn toàn đổ sụp...
Đơn giản là bởi vì suốt cuộc đời mười chín năm của mình, đây là lần đầu tiên hắn yêu.
Kiếp sống thì dài, yêu thương lại quá ngắn, tình yêu này tuy ngắn ngủi nhưng cho dù vật đổi sao dời, thì vẫn mãi mãi khắc sâu ở trong đáy tim A Thiết, chỉ có điều dù thế nào đi nữa, trước khi bình minh lên thì tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước...
Tiền thân của A Thiết vốn cô độc một mình, Bộ Kinh Vân khi xưa rất có tiềm chất bá vương, mà A Thiết của hôm nay cuối cùng vẫn cứ phải gánh vác bá mệnh như tử thần của Bộ Kinh Vân khi trước, thứ vận mệnh bá vương của Bộ Kinh Vân mà Thần muốn lên kế hoạch sắp xếp cho!
Cho dù hắn ngàn vạn lần không muốn, cho dù hắn không nỡ lòng rời xa Tuyết Duyên nhưng nếu hắn không có cách nào khiến cho bình minh không tới, thì hắn vẫn bắt buộc phải rời xa Tuyết Duyên, bước lên con đường bá vương vĩnh viễn không thể quay đầu kia.
Bá vương, sắp....
Biệt cơ! (*)
Ngày thứ hai, Nhiếp Phong và Thần mẫu từ sớm tinh mơ đã đi tới tẩm thất của Tuyết Duyên, liền phát hiện bóng dáng A Thiết chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại mình Tuyết Duyên đang nằm an tĩnh trên giường, cùng với hai mảnh giấy nhỏ, trong đó một mảnh giấy chỉ viết đơn giản:
Mẹ, Nhiếp Phong.
Bảo trọng!
A Thiết.
Không có tình cảm quyến luyến! Ngàn lời vạn tiếng chỉ hóa thành hai chữ bảo trọng, Nhiếp Phong ngơ ngác nhìn mảnh giấy nhắn ấy, đờ đẫn nói:
Huynh ấy rốt cục đã đi rồi.
Nói xong gã lại đặt bức thư A Thiết viết cho Tuyết duyên vào trong tay nàng, bức thư này dĩ nhiên gã sẽ không xem.
Thần mẫu vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, nói:
Ta đã sớm biết nó sẽ ra đi không lời từ biệt, nó không muốn nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng yếu đuối sướt mướt của ta.
Nhưng mà chí ít chúng ta cũng nên kiên quyết đi cùng huynh ấy chứ, lần này huynh ấy đi quả thực quá hung hiểm. Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Thần mẫu nói.
Thần mẫu đáp:
Ta biết chứ, ta còn biết hiện giờ nó đã không còn Di Thiên thần quyết nữa.
Nhiếp Phong cả kinh hỏi:
Sao cơ? Huynh ấy không còn Di Thiên thần quyết?
Không sai, nó đã trả lại chân nguyên cho Tuyết Duyên rồi, bây giờ chỉ còn lại võ công ngày trước của nó thôi, nhưng không cần lo lắng quá, nó còn có Thần Thạch mà... Hóa ra A Thiết đã không còn có Di Thiên thần quyết nữa, như thế thì chuyến đi này của hắn còn hung hiểm hơn nhiều.
Nhưng... Nhiếp Phong không biết phải nói thế nào, gã chỉ cảm thấy Thần mẫu không nên để A Thiết đơn độc đi vào hang hùm.
Nhiếp Phong. Thần mẫu đột nhiên nói:
Ta biết ngươi nhất định đang cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại nhẫn tâm để A Thiết đi vào miệng sói một mình có phải không?
Phải. Nhiếp Phong không hề phủ nhận, Thần mẫu bèn nói tiếp:
Chuyện này đơn giản là vì ta hiểu rõ A Thiết, nếu chúng ta đi cùng nó thì nó sẽ rất lo lắng cho chúng ta, trái lại không thể chuyên tâm đối mặt kẻ địch của mình là...Thần.
Nhưng mà dù sao bà cũng không nên để huynh ấy đi một mình...
Thật thế sao, lẽ nào cậu thật sự khẳng định ta sẽ không ở trong bóng tối theo dõi nó sao? Thần mẫu giảo hoạt hỏi ngược lại.
Bà...sẽ làm thế sao? Nhiếp Phong ngạc nhiên hỏi.
Đôi mắt Thần mẫu ẩn hiện ý cười, gian xảo liếc nhìn gã hỏi:
Lẽ nào cậu không à?
Chợt nghe thấy thế, Nhiếp Phong dần hiểu ra ý của Thần mẫu, gương mặt tuấn lãng của gã cũng dần dần hiện ra một nụ cười hiểu ý.
Thần mẫu, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng bà đáng yêu hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Thần mẫu vừa cười vừa đáp:
Ta cũng phát hiện, so với những gì ta nghe về Nhiếp Phong thì Phong Thần cước Nhiếp Phong quả thực cũng đáng yêu hơn nhiều.
Không sai! Chính là bởi vì trên đời còn có những người như Nhiếp Phong, như Thần mẫu cho nên con người mới không đến nỗi quá bi ai...
Vậy thì, Thần mẫu, chúng ta phải thu xếp thế nào cho Tuyết Duyên cô nương đây? Nhiếp Phong đột nhiên nhớ lại hai người bọn họ còn phải chiếu cố cho Tuyết Duyên.
Thần mẫu đáp:
Không thế nào cả! Lần này chúng ta sẽ cõng nó theo, bởi vì cho dù bảy ngày sau Tuyết Duyên có tỉnh lại thì nhất định cũng không ngồi đây chờ A Thiết chết.
Nhiếp Phong không khỏi ngửa mặt lên trời than thở, gã cũng hiểu rõ rằng nếu như A Thiết không đành lòng nhìn nàng dở sống dở chết thì nàng cũng sẽ không muốn sống một mình.
Nhiếp Phong lại nhìn Thần mẫu, hỏi:
Thần mẫu, vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu?
Thần mẫu đáp ngắn gọn:
Phong Đô.
Phong Đô? Nhiếp Phong ngẩn ra, gã chưa từng nghe nói Thần Châu có vùng đất nào tên như vậy.
Không sai, Phong Đô chính là nơi âm phủ tối tăm trong truyền thuyết, cũng chính là vị trí của Sưu Thần cung...
Quỷ đô...
Kinh đô của ngạ quỷ!
Năm ngày sau, khoảng cách tới đại họa của Thần Châu còn có hai mươi ngày.
Lại là cái nơi lạnh như huyền băng vạn năm này, lại là cái chốn không có năm tháng, không có tương lai này...
Sưu Thần cung.
Đám đồ chúng đã ăn thú hoàn đầu óc không có tư tưởng vẻ mặt cứng đờ như gỗ đang quỳ, tựa hồ như xưa nay chưa hề cử động lần nào, cũng không có tư cách tùy ý di chuyển.
Chỉ có Pháp Trí mới có tư cách di chuyển trước mặt Thần.
Tựa như bây giờ ông ta đã mang Thần tướng và A Hắc về đến đây, nhốt tù nhân vào một phòng giam bí mật của Sưu Thần cung rồi mới quay lại báo cáo tất cả mọi chuyện cho Thần.
Chỉ thấy giờ khắc này ông ta đã quỳ trước màn trước của Thần, cúi đầu thật sâu, đồng thời cất cao giọng nói:
Thần, thuộc hạ bất tài không thể đoạt được Thần Thạch, chỉ có thể bắt tên Thần tướng phản bội trở về, hơn nữa còn bắt đệ đệ của Bộ Kinh Vân là A Hắc, A Hắc này sẽ khiến cho Bộ Kinh Vân mang Thần Thạch đến tấn kiến Thần trong vòng mười ngày...
Thần ở sau màn trướng yên lặng nghe Pháp Trí báo cáo xong, một lúc sau mới cất giọng uy nghi khen ngợi:
Rất tốt, Pháp Trí, ngươi làm tốt lắm.
Pháp Trí hỏi:
Thần, thuộc hạ nên làm gì tiếp để chuẩn bị đón Bộ Kinh Vân đây?
Thần chậm rãi nói:
Không cần, ngươi đã làm xong hết rồi, ta chỉ cần y đến đây thôi.
Pháp Trí kinh ngạc nói:
Nhưng...lẽ nào...Thần không sợ lúc tấn kiến ngài, Bộ Kinh Vân sẽ làm gì mạo phạm hay sao, lẽ nào thật sự không cần thuộc hạ tăng cường phòng bị?
Thần nghe xong bỗng nhiên cười lạnh:
Pháp Trí, ngươi thực quá xem thường bản thần rồi, ngươi cho rằng chỉ một Bộ Kinh Vân nhỏ bé kia cũng có thể làm ta bị thương sao?
Pháp Trí hoảng sợ đáp:
Bộ Kinh Vân đương nhiên không thể, chỉ có điều trên tay y có Thần Thạch...
Chợt nghe đến hai chữ thần thạch, tiếng cười lạnh lùng của Thần lại càng thêm lớn:
Khà khà, Thần Thạch ư? Một trăm năm trước bản thần còn ham thích nó, còn bây giờ nó thì có tác dụng gì nữa?
Sao cơ? Thần không ngờ lại không thèm đến Thần Thạch nữa, lẽ nào lão ta đã có được sức mạnh còn lợi hại hơn cả Thần Thạch?
Chỉ là, Bộ Kinh Vân cộng thêm Thần Thạch, có lẽ không... Pháp Trí vốn định nói không nên khinh thường Bộ Kinh Vân, nhưng lúc này Thần đột nhiên cắt lời ông ta, chuyển đề tài:
Pháp Trí, đừng nói những lời nhụt chí ấy nữa, nhân lúc bản thần hôm nay có nhã hứng, sẽ nói cho ngươi biết một chuyện ngươi rất muốn biết. Không phải ngươi vẫn luôn tò mò đến tột cùng là vì sao bản thần lại truyền hết cho Bộ Kinh Vân sức mạnh Ma Ha Vô Lượng mà mình mới luyện thành hay sao?
Pháp Trí cả kinh, lập tức ngẩng đầu không dám tin, nhìn bóng Thần thấp thoáng sau màn trướng, nói:
Thuộc hạ không dám.
Đây là bản thần ban thưởng cho công lao của ngươi, ngươi không cần không dám, hơn nữa... Thần hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
Thần không nói đùa!
Phải! Thần không nói đùa, Pháp Trí quá hiểu, Thần muốn giết người thì nhất định phải giết!
Ông ta chỉ có cách run rẩy bước vào trong màn trướng, chỉ thấy Thần đã đứng quay lưng về phía ông ta từ lúc nào rồi, chắp tay sau lưng đứng hiên ngang.
Từ khi gia nhập Sưu Thần cung tới nay, Pháp Trí sống đến chừng này tuổi cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của Thần, cũng hiếm khi đến gần Thần như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta đứng sóng vai với Thần mà không cách tấm màn trướng.
Dù rằng Thần đứng quay lưng lại với Pháp Trí, nhưng khí thế vô địch phát tán ra đã khiến cho Pháp Trí dần thấy nghẹt thở, hơn nữa với tu vi cái thế hơn hai trăm năm của lão, đương nhiên đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Pháp Trí bước vào trong trướng, Thần bèn nói:
Pháp Trí, hôm nay ta muốn nói hết mọi chuyện cho ngươi biết, bởi vì thứ nhất là ngươi cũng giống như bản thần, ôm ấp lý tưởng lớn lao, bây giờ đã là thời điểm thích hợp để ngươi biết tất cả, thứ hai là vì ta vẫn còn một số việc cần nhờ ngươi...
Ta muốn truyền Ma Ha Vô Lượng cho Bộ Kinh Vân, đơn giản là vì...
Bộ Kinh Vân chính là ta, ta chính là Bộ Kinh Vân...
Lời vừa dứt, Thần đột nhiên quay đầu lại, Pháp Trí rốt cuộc đã có thể đối mặt với Thần, để nhìn rõ ràng bộ mặt thật của Thần, ông ta liền ngây ngốc tại chỗ!
Không! Không thể nào! Trong lòng Pháp Trí gào thét hàng ngàn lần, ông ta quả thực không thể nào tin được, Thần ở trước mặt mà ông ta nhìn thấy lại chính là...
Bộ! Kinh! Vân!
/84
|