Lúc cánh cửa hoàng cung mở ra là màn đêm đã buông xuống. Tứ bề chìm trong bóng đen mịt mùng.
Tại cổng thành canh gác nghiêm ngặt, cấm vệ quân hai bên tả hữu khom mình kính cẩn chào khi thấy Dương Tiêu Phong thân vận dân phục đưa một nô tì xuất cung.
Rời tân giả khố, Nữ Thần Y không tỏ vẻ phản đối. Vì ngày ngày chỉ nhìn thấy bốn bức tường vươn thẳng lên không trung, thành thử lần này được dịp ra ngoài, trong lòng nàng không khỏi cảm giác phấn khởi.
Suốt một tháng hơn sống ở nơi nô dịch đó, đối với nàng hai từ “cô lập” không đủ để hình dung. Hằng ngày giặt giũ bên giếng nước, nàng chỉ thấy mặt đất lầy lội, xung quanh cây gòn trổ bông bị gió thổi bám khắp nơi. Lại nữa có một mùi hôi thối khó chịu không ngừng toát ra từ bốn phía.
Kinh thành khung cảnh thì khác hẳn, ban đêm nhộn nhịp người qua kẻ lại. Lồng đèn hoa đăng kết thành từng chùm, đa màu, đa sắc. Ven đường lại có các sạp bán hoa phong lan tỏa ra hương thơm dìu dịu. Vũ lâu cao chót vót, các tửu lầu xây san sát nhau, gạch lát đều đặn trên mỗi con đường.
Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một cảnh tượng phồn hoa của kinh thành về đêm. So với trí tưởng tượng của nàng về nó trước đây quả thật còn muôn phần huy hoàng, muôn phần vui tươi hơn hẳn.
Đi được một đoạn, Nữ Thần Y ngửi thấy mùi bánh chiên xen lẫn mùi khoai nướng ở hai bên đường. Hương thơm nức mũi khiến bụng nàng sôi sục lên, chân theo bản năng bỗng bước chậm lại.
Dương Tiêu Phong quay sang, thấy nàng đưa tay xoa bụng liền hỏi:
- Nàng đang đói à? Chưa ăn gì sao?
Nữ Thần Y bỏ tay xuống, buồn bã lắc đầu. Đôi mắt phượng khuynh thành nhất tuyệt với hai hàng mi dài và cong trong nhất thời tràn đầy nước mắt. Thế nhưng từng giọt cứ đọng tại khóe, muốn rơi lại không rơi, làm cho người ta thương cảm. Và cũng vì thế cho nên Dương Tiêu Phong chau mày hỏi:
- Đã mấy ngày rồi?
- Vài ngày...
Nghe nàng đáp, Dương Tiêu Phong bất thần nắm tay nàng, định đưa nàng vào một tửu lầu cách đó vài sải chân, nom bề ngoài có vẻ rất sang trọng.
Nữ Thần Y thấy vậy tức thì hoảng hốt, tuy dạ dày vẫn cồn cào nhưng rụt tay lại, nhỏ tiếng nói:
- Nô tì ăn bận thế này...
Không để cho nàng nói hết câu, Dương Tiêu Phong nhìn vẻ ngại ngùng của nữ tử, so vai hỏi:
- Thì đã sao?
Hỏi rồi sực nhớ tới một chi tiết trọng hệ, Dương Tiêu Phong nói rõ từng tiếng:
- Còn nữa, ngay bây giờ và cả ngày mai này nữa, trước mặt ta không được tự xưng “nô tì!”
- Vâng - Nữ Thần Y ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy thế, Dương Tiêu Phong mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, đoạn, buột miệng giục:
- Đi thôi!
Lần này Nữ Thần Y không tuân theo, vẫn đứng yên tại chỗ. Xong ngoảnh nhìn tứ phía, gương mặt bỗng rạng lên, nàng trỏ tay chỉ phía cuối đường:
- Hày là... tới đằng kia...
Dương Tiêu Phong trông theo ngón tay nhỏ nhắn, phát hiện ở cuối đường có một quán ăn đặt vài cái bàn và dăm chiếc ghế xiêu vẹo. Khí trời đương về khuya thành ra tương đối vắng vẻ, mà quán ăn này chủ yếu là phục vụ cho nhóm dân lao động nghèo, chuyên làm việc thâu đêm.
Phủ Viễn tướng quân bấy lâu thân phận cao quý, chẳng quen dùng bữa ở một nơi bình dân như thế mà giây phút này cũng gật đầu, nhanh chóng theo nàng bước đi.
Quán ăn dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Rồi không đến nửa khắc sau, chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã bày đầy mươi đĩa thức ăn dân dã.
Nữ Thần Y quên sự hiện diện của mệnh quan đại thần ở đó. Cơn đói bụng khiến nàng mất hết phép tắc lịch sự, mặc nhiên bưng chén lên vội vã và cơm, miệng nuốt vội từng món, dáng điệu như là sợ giặc giã sắp đánh tới nơi vậy.
Chủ quán là một ông lão khuôn mặt phúc hậu, mái tóc bạc phơ, liên tục mang tới đặt một bát cơm mới trước mặt nàng rồi lui ra.
Dương Tiêu Phong không ăn gì, chỉ ngồi đối diện ngắm nàng, đáy mắt toát lên tia nhìn dịu dàng, trìu mến xen lẫn mấy phần thương yêu. Chàng như kẻ mất hồn, nhìn chằm chằm hoa dung tuyệt mỹ. Đặc biệt là hai hạt nhãn long lanh của nàng, càng nhìn sâu vào càng thêm thu hồn đoạt phách.
Nữ Thần Y hoàn toàn không chú tâm gì ngoài những món ăn trên bàn, đến khi ăn uống no nê thỏa đáng rồi mới phát hiện bản thân thật thất lễ.
- Đại nhân, ngài vẫn chưa ăn xong – Nàng ngượng ngùng nói, đầu cúi gằm xuống đất.
- Không sao, ta không đói.
Dương Tiêu Phong đáp, tay từ tốn rót trà vào chung sành, trao cho nàng.
Nữ Thần Y đón lấy chung trà, không uống ngay mà đưa lên ngửi. Có một mùi thơm hoa cúc hòa vào hơi trà nóng hổi bay phảng phất lên mũi khiến nàng cảm giác thật dễ chịu.
Nói rồi, Dương Tiêu Phong cởi áo choàng đang khoác ra đưa cho nàng:
- Nàng nên mặc thêm áo, ở kinh thành buổi tối gió rất mạnh, đừng để bị cảm.
Nữ Thần Y nghe nhắc mới nhớ, sực cảm thấy khí trời đêm nay khá lạnh, y phục lại bẩn như một kẻ hành khất thành thử đặt chung trà xuống, nhận lấy áo khoác lên vai.
Hai người lặng lẽ ngồi như vậy một lúc. Nữ Thần Y ngẩng đầu tìm ánh trăng.
Dương Tiêu Phong cũng trông lên không trung. Bất chợt dung nhan của Mẫn Mẫn tiểu thư hiện lên trong trí. Hình dung tánh tình hung hăng dữ tợn coi trời bằng vung đó, chàng thở dài nói:
- Ta rất nhớ nàng, nhưng ta sợ sẽ mang họa đến cho nàng, nên những gì có thể làm là đến gặp nàng vào buổi tối.
Nữ Thần Y giật mình, cảm tưởng người đối diện nàng dường như trút hết mọi suy nghĩ và tình cảm đã che giấu bao lâu nay. Nàng nghe xong trong mắt có chút buồn bã ưu tư, và không thể nào không cảm động trước tình cảnh này.
Vì vậy mà sau khi những lời này đến tai, chúng gây cho nàng hai phản ứng khác biệt, vừa cảm động vừa đỏ bừng mặt. Những lời nói quan tâm đó khiến nàng thật sự bối rối, và nàng tự động áp hai bàn tay thon thả lên má, nghe đôi má mình nóng lên.
Phía đối diện, mắt hãy còn dán vào không gian bao la, Dương Tiêu Phong lại bảo:
- Hãy để ta đưa nàng rời khỏi hoàng cung, về vùng thảo nguyên, tìm một nơi sống hết nửa quãng đời còn lại một cách bình lặng. Nàng nghĩ sao?
Lần thứ hai trong đời, Nữ Thần Y nghe lời cầu thân tràn ngập thâm tình thoát ra từ cửa miệng của vị quan công minh, uy võ, người mà chư hầu bá quan văn võ đều thề chết trung thành. Nàng thầm nghĩ “nếu như có nam nhân này ở cạnh bên, dầu hạnh phúc có mong manh ngắn ngủi, nàng cũng cam lòng. Còn hơn chấp nhận cả đời trú ngụ nơi chốn cung đình, sự tự do trở thành hy vọng hão huyền, nàng vĩnh viễn sẽ không tìm ra niềm hạnh phúc ấy, bởi ở đây chỉ có tình cảm bợt bạt, phôi phai trong hiện thực của cuộc sống...”
Mà giấc mơ đẹp đó cũng là thứ nàng hằng đêm ước mơ. Kỳ vọng được nắm tay người đàn ông yêu thương nàng. Cả hai ngước lên nhìn những áng mây trôi trên trời, sống một cuộc đời không âu lo, thanh thản cùng nhau cho tới khi răng long tóc bạc.
Cơ mà tuy nghĩ là nghĩ vậy, Nữ Thần Y vẫn lắc đầu. Dương Tiêu Phong thoáng ngạc nhiên:
- Nàng không muốn?
- Không phải... nô tì không muốn, mà nô tì không thể...
Nữ Thần Y đáp, lòng không biết nói làm sao cho người đối diện hiểu sự chờ đợi của nàng. Nàng lo câu từ chối thẳng thừng của nàng sẽ làm mất lòng tự tôn của y. Tình cảnh thật khó xử, nhưng biết làm sao hơn? Những suy nghĩ của y kiếp này đều chỉ là viễn vông, là vô ích, không thể thực hiện được dù cho ước mơ đó đẹp đến thế nào.
Dương Tiêu Phong ngồi đó nghe câu trả lời. Sau một hồi vẻ mặt hình như thông hiểu, chàng biết đó chỉ là ước mơ của một mình chàng thôi. Nữ nhân này đương nhiên muốn rời khỏi bốn vách tường tù túng kia, nhưng thủy chung là ra đi với một người khác, không phải đi với chàng.
Và chàng tự cười bản thân, không tin được mình lại thiếu suy nghĩ như vậy khi nói ra câu nói đó, đành thở dài vì sự ngây ngô của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Đến quá giờ hợi, Nữ Thần Y bảo trời đã khuya, muốn quay trở về tân giả khố.
Hai người lặng thinh đi bên nhau.
Vào đến trước cổng, Nữ Thần Y cởi áo choàng ra phủi bụi đường bám trên đó. Hai tên binh lính cúi mình chào, rồi mở một cánh cửa để hai người bước qua.
- Bây giờ đại nhân sẽ trở về phủ ạ? - Nữ Thần Y hai tay dâng trả chiếc áo, e dè hỏi.
- Không - Dương Tiêu Phong lắc đầu - Ta phải đến chỗ thái hoàng thái hậu giúp bà, đêm nay vẫn còn nhiều tấu sớ phải phê. Lại nữa, ta muốn nhập cung gặp một người...
Nữ Thần Y nghe đáp vậy, thầm nhủ “theo quy định trong hậu cung, khi đèn đã thắp lên thì điều đó coi như là một tín hiệu giới nghiêm. Tất cả đều không được ra vào, trừ khi có lệnh đặc biệt của thái hoàng thái hậu. Y được gọi đến vào thời gian này trong đêm, hẳn nhiên được bà tín nhiệm...”
Khi hai người vào đến giữa sân, đêm tối cô liêu càng làm tăng thêm phần lạnh lẽo. Trên cao trăng bị mây đen che phủ, không thấy ánh sáng đâu cả.
Chợt có một đàn quạ vụt bay qua, vài con sà xuống đậu trên thành giếng. Tiếng đập cánh và tiếng kêu bầy tạo thành cảm giác ớn lạnh cả sống lưng. Nữ Thần Y mím chặt môi, tự nhiên không muốn ở lại nơi này nữa. Nơi này thật tối, tối đến nổi khi nhìn vào chỗ nào cũng như một vực thẳm sâu không đáy.
Đầu cúi thấp xuống, nàng hướng phía hành lang mà đi, đột nhiên thấy Viên ma ma tự dưng đã có mặt ở trên hành lang chờ sẵn, tuồng như có ý muốn đón nàng về thư phòng. Gương mặt bấy lâu ngày không cười nay khóe mắt lộ dấu chân chim, bà niềm nở nhún chân thi lễ.
Dương Tiêu Phong không phản ứng nhiều, chỉ phẩy tay áo cho miễn lễ trong khi Nữ Thần Y cúi đầu chào. Viên ma ma chưa thu môi, nhanh nhẹn quay đi, dẫn nàng trở vào thư phòng an nghỉ.
Nữ Thần Y lật đật đi theo Viên ma ma, trong lúc bước chân lên bậc cấp vì vội vã nên đánh rơi chiếc giày. Nàng chưa kịp nhặt lên thì Dương Tiêu Phong đã nhanh tay cúi xuống nhặt lấy, nhân tiện phủi lớp bụi bám đầy trên đó, rồi giúp nàng mang vào.
Đứng kề bên, Viên ma ma thật không dám tin tình cảnh cảm động nhân tâm này, mắt chớp vài ba lượt.
- Nàng đi đi, cẩn thận, bảo trọng sức khỏe – Dương Tiêu Phong giúp nàng mang giày vào xong đứng thẳng người dậy, vừa dặn dò vừa vuốt lại mái tóc nàng cho ngay ngắn.
Khoảnh khắc được người đàn ông đó cúi xuống chỉnh trang lại chiếc giày cho nàng, Nữ Thần Y thoạt có cảm giác y là người mà nàng đã tìm kiếm và chờ đợi bấy lâu. Dù cho tương lai có trải qua bao nhiêu phong ba, bão táp, dù cho y không còn quyền lực nữa, nàng vẫn bước cùng y trên một trận tuyến, cùng y tìm ra con đường dành riêng cho hai người.
Nghĩ tới đây, Nữ Thần Y thốt nhiên nhoẻn miệng cười rồi trở về thư phòng.
Dương Tiêu Phong cũng mỉm cười nhìn nàng, song khi nàng đi khuất thì cặp nhãn quan liền trở lại thiếu sự biểu cảm như thường lệ.
Chàng đứng tại nơi đó trông theo thân hình thon nhỏ trong bộ y phục cũ kỹ khiến nàng càng mỏng manh. Hơn nữa không khí lạnh lẽo của ban đêm càng làm bóng dáng nhỏ nhắn của nàng thêm lẻ loi cô độc. Chàng tự dưng thấy buồn, mỗi một bước đi của nàng là kéo dài khoảng cách của hai người thêm ra.
So với lần đầu tiên gặp nhau, nàng có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Thường ngày đối mặt với tương lai mà nàng không thể nắm được, làm cho nàng phải lo âu, suy tính, rồi lạc mất phương hướng. Nàng không biết sẽ phải làm gì để tiếp tục sinh tồn trong chốn hoàng cung khắc nghiệt này. Tuy vẫn là một thiếu nữ nhưng hình như tuổi xuân của nàng lại bị đoạt mất đi. Nàng cười ít hơn, và khi cười cũng không còn rộ nét thơ ngây nữa.
Tại cổng thành canh gác nghiêm ngặt, cấm vệ quân hai bên tả hữu khom mình kính cẩn chào khi thấy Dương Tiêu Phong thân vận dân phục đưa một nô tì xuất cung.
Rời tân giả khố, Nữ Thần Y không tỏ vẻ phản đối. Vì ngày ngày chỉ nhìn thấy bốn bức tường vươn thẳng lên không trung, thành thử lần này được dịp ra ngoài, trong lòng nàng không khỏi cảm giác phấn khởi.
Suốt một tháng hơn sống ở nơi nô dịch đó, đối với nàng hai từ “cô lập” không đủ để hình dung. Hằng ngày giặt giũ bên giếng nước, nàng chỉ thấy mặt đất lầy lội, xung quanh cây gòn trổ bông bị gió thổi bám khắp nơi. Lại nữa có một mùi hôi thối khó chịu không ngừng toát ra từ bốn phía.
Kinh thành khung cảnh thì khác hẳn, ban đêm nhộn nhịp người qua kẻ lại. Lồng đèn hoa đăng kết thành từng chùm, đa màu, đa sắc. Ven đường lại có các sạp bán hoa phong lan tỏa ra hương thơm dìu dịu. Vũ lâu cao chót vót, các tửu lầu xây san sát nhau, gạch lát đều đặn trên mỗi con đường.
Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một cảnh tượng phồn hoa của kinh thành về đêm. So với trí tưởng tượng của nàng về nó trước đây quả thật còn muôn phần huy hoàng, muôn phần vui tươi hơn hẳn.
Đi được một đoạn, Nữ Thần Y ngửi thấy mùi bánh chiên xen lẫn mùi khoai nướng ở hai bên đường. Hương thơm nức mũi khiến bụng nàng sôi sục lên, chân theo bản năng bỗng bước chậm lại.
Dương Tiêu Phong quay sang, thấy nàng đưa tay xoa bụng liền hỏi:
- Nàng đang đói à? Chưa ăn gì sao?
Nữ Thần Y bỏ tay xuống, buồn bã lắc đầu. Đôi mắt phượng khuynh thành nhất tuyệt với hai hàng mi dài và cong trong nhất thời tràn đầy nước mắt. Thế nhưng từng giọt cứ đọng tại khóe, muốn rơi lại không rơi, làm cho người ta thương cảm. Và cũng vì thế cho nên Dương Tiêu Phong chau mày hỏi:
- Đã mấy ngày rồi?
- Vài ngày...
Nghe nàng đáp, Dương Tiêu Phong bất thần nắm tay nàng, định đưa nàng vào một tửu lầu cách đó vài sải chân, nom bề ngoài có vẻ rất sang trọng.
Nữ Thần Y thấy vậy tức thì hoảng hốt, tuy dạ dày vẫn cồn cào nhưng rụt tay lại, nhỏ tiếng nói:
- Nô tì ăn bận thế này...
Không để cho nàng nói hết câu, Dương Tiêu Phong nhìn vẻ ngại ngùng của nữ tử, so vai hỏi:
- Thì đã sao?
Hỏi rồi sực nhớ tới một chi tiết trọng hệ, Dương Tiêu Phong nói rõ từng tiếng:
- Còn nữa, ngay bây giờ và cả ngày mai này nữa, trước mặt ta không được tự xưng “nô tì!”
- Vâng - Nữ Thần Y ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy thế, Dương Tiêu Phong mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, đoạn, buột miệng giục:
- Đi thôi!
Lần này Nữ Thần Y không tuân theo, vẫn đứng yên tại chỗ. Xong ngoảnh nhìn tứ phía, gương mặt bỗng rạng lên, nàng trỏ tay chỉ phía cuối đường:
- Hày là... tới đằng kia...
Dương Tiêu Phong trông theo ngón tay nhỏ nhắn, phát hiện ở cuối đường có một quán ăn đặt vài cái bàn và dăm chiếc ghế xiêu vẹo. Khí trời đương về khuya thành ra tương đối vắng vẻ, mà quán ăn này chủ yếu là phục vụ cho nhóm dân lao động nghèo, chuyên làm việc thâu đêm.
Phủ Viễn tướng quân bấy lâu thân phận cao quý, chẳng quen dùng bữa ở một nơi bình dân như thế mà giây phút này cũng gật đầu, nhanh chóng theo nàng bước đi.
Quán ăn dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Rồi không đến nửa khắc sau, chiếc bàn gỗ cũ kỹ đã bày đầy mươi đĩa thức ăn dân dã.
Nữ Thần Y quên sự hiện diện của mệnh quan đại thần ở đó. Cơn đói bụng khiến nàng mất hết phép tắc lịch sự, mặc nhiên bưng chén lên vội vã và cơm, miệng nuốt vội từng món, dáng điệu như là sợ giặc giã sắp đánh tới nơi vậy.
Chủ quán là một ông lão khuôn mặt phúc hậu, mái tóc bạc phơ, liên tục mang tới đặt một bát cơm mới trước mặt nàng rồi lui ra.
Dương Tiêu Phong không ăn gì, chỉ ngồi đối diện ngắm nàng, đáy mắt toát lên tia nhìn dịu dàng, trìu mến xen lẫn mấy phần thương yêu. Chàng như kẻ mất hồn, nhìn chằm chằm hoa dung tuyệt mỹ. Đặc biệt là hai hạt nhãn long lanh của nàng, càng nhìn sâu vào càng thêm thu hồn đoạt phách.
Nữ Thần Y hoàn toàn không chú tâm gì ngoài những món ăn trên bàn, đến khi ăn uống no nê thỏa đáng rồi mới phát hiện bản thân thật thất lễ.
- Đại nhân, ngài vẫn chưa ăn xong – Nàng ngượng ngùng nói, đầu cúi gằm xuống đất.
- Không sao, ta không đói.
Dương Tiêu Phong đáp, tay từ tốn rót trà vào chung sành, trao cho nàng.
Nữ Thần Y đón lấy chung trà, không uống ngay mà đưa lên ngửi. Có một mùi thơm hoa cúc hòa vào hơi trà nóng hổi bay phảng phất lên mũi khiến nàng cảm giác thật dễ chịu.
Nói rồi, Dương Tiêu Phong cởi áo choàng đang khoác ra đưa cho nàng:
- Nàng nên mặc thêm áo, ở kinh thành buổi tối gió rất mạnh, đừng để bị cảm.
Nữ Thần Y nghe nhắc mới nhớ, sực cảm thấy khí trời đêm nay khá lạnh, y phục lại bẩn như một kẻ hành khất thành thử đặt chung trà xuống, nhận lấy áo khoác lên vai.
Hai người lặng lẽ ngồi như vậy một lúc. Nữ Thần Y ngẩng đầu tìm ánh trăng.
Dương Tiêu Phong cũng trông lên không trung. Bất chợt dung nhan của Mẫn Mẫn tiểu thư hiện lên trong trí. Hình dung tánh tình hung hăng dữ tợn coi trời bằng vung đó, chàng thở dài nói:
- Ta rất nhớ nàng, nhưng ta sợ sẽ mang họa đến cho nàng, nên những gì có thể làm là đến gặp nàng vào buổi tối.
Nữ Thần Y giật mình, cảm tưởng người đối diện nàng dường như trút hết mọi suy nghĩ và tình cảm đã che giấu bao lâu nay. Nàng nghe xong trong mắt có chút buồn bã ưu tư, và không thể nào không cảm động trước tình cảnh này.
Vì vậy mà sau khi những lời này đến tai, chúng gây cho nàng hai phản ứng khác biệt, vừa cảm động vừa đỏ bừng mặt. Những lời nói quan tâm đó khiến nàng thật sự bối rối, và nàng tự động áp hai bàn tay thon thả lên má, nghe đôi má mình nóng lên.
Phía đối diện, mắt hãy còn dán vào không gian bao la, Dương Tiêu Phong lại bảo:
- Hãy để ta đưa nàng rời khỏi hoàng cung, về vùng thảo nguyên, tìm một nơi sống hết nửa quãng đời còn lại một cách bình lặng. Nàng nghĩ sao?
Lần thứ hai trong đời, Nữ Thần Y nghe lời cầu thân tràn ngập thâm tình thoát ra từ cửa miệng của vị quan công minh, uy võ, người mà chư hầu bá quan văn võ đều thề chết trung thành. Nàng thầm nghĩ “nếu như có nam nhân này ở cạnh bên, dầu hạnh phúc có mong manh ngắn ngủi, nàng cũng cam lòng. Còn hơn chấp nhận cả đời trú ngụ nơi chốn cung đình, sự tự do trở thành hy vọng hão huyền, nàng vĩnh viễn sẽ không tìm ra niềm hạnh phúc ấy, bởi ở đây chỉ có tình cảm bợt bạt, phôi phai trong hiện thực của cuộc sống...”
Mà giấc mơ đẹp đó cũng là thứ nàng hằng đêm ước mơ. Kỳ vọng được nắm tay người đàn ông yêu thương nàng. Cả hai ngước lên nhìn những áng mây trôi trên trời, sống một cuộc đời không âu lo, thanh thản cùng nhau cho tới khi răng long tóc bạc.
Cơ mà tuy nghĩ là nghĩ vậy, Nữ Thần Y vẫn lắc đầu. Dương Tiêu Phong thoáng ngạc nhiên:
- Nàng không muốn?
- Không phải... nô tì không muốn, mà nô tì không thể...
Nữ Thần Y đáp, lòng không biết nói làm sao cho người đối diện hiểu sự chờ đợi của nàng. Nàng lo câu từ chối thẳng thừng của nàng sẽ làm mất lòng tự tôn của y. Tình cảnh thật khó xử, nhưng biết làm sao hơn? Những suy nghĩ của y kiếp này đều chỉ là viễn vông, là vô ích, không thể thực hiện được dù cho ước mơ đó đẹp đến thế nào.
Dương Tiêu Phong ngồi đó nghe câu trả lời. Sau một hồi vẻ mặt hình như thông hiểu, chàng biết đó chỉ là ước mơ của một mình chàng thôi. Nữ nhân này đương nhiên muốn rời khỏi bốn vách tường tù túng kia, nhưng thủy chung là ra đi với một người khác, không phải đi với chàng.
Và chàng tự cười bản thân, không tin được mình lại thiếu suy nghĩ như vậy khi nói ra câu nói đó, đành thở dài vì sự ngây ngô của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Đến quá giờ hợi, Nữ Thần Y bảo trời đã khuya, muốn quay trở về tân giả khố.
Hai người lặng thinh đi bên nhau.
Vào đến trước cổng, Nữ Thần Y cởi áo choàng ra phủi bụi đường bám trên đó. Hai tên binh lính cúi mình chào, rồi mở một cánh cửa để hai người bước qua.
- Bây giờ đại nhân sẽ trở về phủ ạ? - Nữ Thần Y hai tay dâng trả chiếc áo, e dè hỏi.
- Không - Dương Tiêu Phong lắc đầu - Ta phải đến chỗ thái hoàng thái hậu giúp bà, đêm nay vẫn còn nhiều tấu sớ phải phê. Lại nữa, ta muốn nhập cung gặp một người...
Nữ Thần Y nghe đáp vậy, thầm nhủ “theo quy định trong hậu cung, khi đèn đã thắp lên thì điều đó coi như là một tín hiệu giới nghiêm. Tất cả đều không được ra vào, trừ khi có lệnh đặc biệt của thái hoàng thái hậu. Y được gọi đến vào thời gian này trong đêm, hẳn nhiên được bà tín nhiệm...”
Khi hai người vào đến giữa sân, đêm tối cô liêu càng làm tăng thêm phần lạnh lẽo. Trên cao trăng bị mây đen che phủ, không thấy ánh sáng đâu cả.
Chợt có một đàn quạ vụt bay qua, vài con sà xuống đậu trên thành giếng. Tiếng đập cánh và tiếng kêu bầy tạo thành cảm giác ớn lạnh cả sống lưng. Nữ Thần Y mím chặt môi, tự nhiên không muốn ở lại nơi này nữa. Nơi này thật tối, tối đến nổi khi nhìn vào chỗ nào cũng như một vực thẳm sâu không đáy.
Đầu cúi thấp xuống, nàng hướng phía hành lang mà đi, đột nhiên thấy Viên ma ma tự dưng đã có mặt ở trên hành lang chờ sẵn, tuồng như có ý muốn đón nàng về thư phòng. Gương mặt bấy lâu ngày không cười nay khóe mắt lộ dấu chân chim, bà niềm nở nhún chân thi lễ.
Dương Tiêu Phong không phản ứng nhiều, chỉ phẩy tay áo cho miễn lễ trong khi Nữ Thần Y cúi đầu chào. Viên ma ma chưa thu môi, nhanh nhẹn quay đi, dẫn nàng trở vào thư phòng an nghỉ.
Nữ Thần Y lật đật đi theo Viên ma ma, trong lúc bước chân lên bậc cấp vì vội vã nên đánh rơi chiếc giày. Nàng chưa kịp nhặt lên thì Dương Tiêu Phong đã nhanh tay cúi xuống nhặt lấy, nhân tiện phủi lớp bụi bám đầy trên đó, rồi giúp nàng mang vào.
Đứng kề bên, Viên ma ma thật không dám tin tình cảnh cảm động nhân tâm này, mắt chớp vài ba lượt.
- Nàng đi đi, cẩn thận, bảo trọng sức khỏe – Dương Tiêu Phong giúp nàng mang giày vào xong đứng thẳng người dậy, vừa dặn dò vừa vuốt lại mái tóc nàng cho ngay ngắn.
Khoảnh khắc được người đàn ông đó cúi xuống chỉnh trang lại chiếc giày cho nàng, Nữ Thần Y thoạt có cảm giác y là người mà nàng đã tìm kiếm và chờ đợi bấy lâu. Dù cho tương lai có trải qua bao nhiêu phong ba, bão táp, dù cho y không còn quyền lực nữa, nàng vẫn bước cùng y trên một trận tuyến, cùng y tìm ra con đường dành riêng cho hai người.
Nghĩ tới đây, Nữ Thần Y thốt nhiên nhoẻn miệng cười rồi trở về thư phòng.
Dương Tiêu Phong cũng mỉm cười nhìn nàng, song khi nàng đi khuất thì cặp nhãn quan liền trở lại thiếu sự biểu cảm như thường lệ.
Chàng đứng tại nơi đó trông theo thân hình thon nhỏ trong bộ y phục cũ kỹ khiến nàng càng mỏng manh. Hơn nữa không khí lạnh lẽo của ban đêm càng làm bóng dáng nhỏ nhắn của nàng thêm lẻ loi cô độc. Chàng tự dưng thấy buồn, mỗi một bước đi của nàng là kéo dài khoảng cách của hai người thêm ra.
So với lần đầu tiên gặp nhau, nàng có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Thường ngày đối mặt với tương lai mà nàng không thể nắm được, làm cho nàng phải lo âu, suy tính, rồi lạc mất phương hướng. Nàng không biết sẽ phải làm gì để tiếp tục sinh tồn trong chốn hoàng cung khắc nghiệt này. Tuy vẫn là một thiếu nữ nhưng hình như tuổi xuân của nàng lại bị đoạt mất đi. Nàng cười ít hơn, và khi cười cũng không còn rộ nét thơ ngây nữa.
/136
|