Xa xa trên đỉnh Thanh Lương Sơn, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên khỏi chóp núi, nhu nhú, trồi phồng, rồi hiện hình đầy đặn.
Dương Tiêu Phong lên tiếng hỏi Nữ Thần Y xong thì bình thản ngước nhìn vầng trăng vàng treo lửng lơ. Phía bên cạnh, Nữ Thần Y ngồi hóa đá trên thảm cỏ xanh, lòng tự nhủ sư huynh của nàng là một thành phần Hán thất, ắt phải tính tới chuyện phục hưng nhà Minh, sẽ không bao giờ chịu đầu phục Thanh triều đâu.
Lặng lẽ ngắm vầng nguyệt quang một hồi, Dương Tiêu Phong quay sang nhìn nàng, chờ câu trả lời, bất chợt phát giác điểm quyến rũ nhất ở nàng chính là thần sắc và khí chất thiên biến vạn hóa. Bởi có đôi lúc nàng tỏ ra kiều mị dụ hoặc, phóng đãng đa tình, còn có lúc thì thanh cao thuần khiết, e lệ thẹn thùng. Lại nữa ở nàng đôi khi cũng toát lên vẻ cao nhã cô ngạo, khiêm nhường phục tòng. Các dáng điệu phong phú đa dạng đó khiến cho người xung quanh nàng luôn luôn cảm thấy nàng mới mẻ.
Dương Tiêu Phong lại ngắm đôi mắt nàng, nhận thấy đôi mắt xinh xắn như ánh sao trời. Đôi mắt biết nói, biết bộc lộ hết những tình ý trong lòng nàng, chẳng trách đã khiến cho bao nhiêu đấng nam trang phải xao xuyến.
Lúc bấy giờ trời đang vào đêm. Dương Tiêu Phong nhận thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu đến cuối không hề liếc về phía mình. Lòng thầm cảm thán, Dương Tiêu Phong thầm bảo mới hơn hai tháng mà nàng đã không còn là một cô gái nông nổi bồng bột nữa. Bây giờ đây, nàng trở thành một thiếu nữ đã biết tư vị thương tâm, có thể nhờ thế mà càng thêm trưởng thành. Nhưng thay vào đó, niềm vui thuần khiết đã rời bỏ nàng mà đi. “Lẽ nào,” Dương Tiêu Phong tự hỏi “đá quý cứ phải bị mài giũa tàn khốc mãi mới có cơ tỏa màu lấp lánh?”
Dương Tiêu Phong càng nghĩ càng uớc gì ngay bây giờ đây cả hai người có thể ẩn mình trong rừng sâu này, suốt đời ngắm cảnh tượng trước mặt. Tuy biết đó chỉ là mơ tưởng hão huyền nhưng chàng vẫn không ngăn được mong muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc ấy, chỉ có cười vui, không còn tranh đoạt quyền lực nữa.
Hai chiếc bóng ngồi bên nhau khá lâu lặng trầm theo đuổi những suy nghĩ trong đầu, không ai nói với ai một lời. Tứ bề vắng vẻ, không gian núi đồi im phăng phắc bao trùm khắp nơi. Yên lặng thêm một lát nữa, Dương Tiêu Phong với tay ngắt hai chiếc lá đặt chồng lên nhau đưa lên môi. Một khúc nhạc lá êm dịu vang xa, âm điệu nỉ non ai oán. Nữ Thần Y lắng nghe. Vừa nghe nàng vừa âm thầm đánh giá người mà thiên hạ tôn thành võ vương chí tôn. Nàng thấy y quả sành âm luật, chỉ với hai chiếc lá mà có thể thể hiện được cả khí chất thanh tao trong từng nốt nhạc, lại chứa đựng mấy phần tình tứ ý vị.
Rồi sực nhớ năm xưa, có lần, sư huynh của nàng đứng trên đồi cao thổi sáo. Nàng đến xin chỉ dẫn. Huynh ấy bảo “thế gian vạn vật đều hữu tình. Thật ra, để thổi một khúc nhạc hay không nhất thiết phải thổi bằng miệng mà là thổi bằng tâm, chỉ cần tâm tư của muội yên tịnh thì sẽ thoát ra được nhiều khúc nhạc du dương như vậy...”
Cớ nhưng mà khi nghe huynh ấy tấu nhạc, nàng cứ có cảm giác những khúc nhạc được huynh ấy thổi nghe rất da diết, đau thương thế nào đấy. Nàng liền hỏi tại làm sao? Huynh ấy đáp “giữ nhà giữ nước là trách nhiệm của huynh. Hiện thời chiến tranh triền miên, sinh linh lầm than, binh lửa còn ngùn ngụt chưa dứt cho nên ở trong lòng huynh mới có những nỗi đau khó tả, thành thử mới thổi ra những khúc điệu bi thảm…”
Tối hôm nay cũng trong tình cảnh giống như vậy, Nữ Thần Y đợi Dương Tiêu Phong thổi xong khúc nhạc, buột miệng nói:
- Điệu nhạc đó nghe thật là hay, nhưng hình như… xót xa lắm.
Nói đoạn nàng thêm lời:
- Lạ thật, nô tì thấy khi đánh trận thì đại nhân nhìn giống như... một con sư tử rất hùng bạo, tuy nhiên đối với chuyện tình cảm thì giống một người bình thường.
Dương Tiêu Phong nghe vậy bật cười đáp lời:
- Thì ta vốn là một người bình thường mà.
Rồi ngay sau đó, tự nhiên Dương Tiêu Phong nói:
- Nếu như trên đời này không có uy quyền, phân biệt giàu sang phú quý, ai cũng như ai, tất cả nhân loại đều bình đẳng thì chắc sẽ vui sướng lắm.
- Nghe ngài nói vậy – Nữ Thần Y ngạc nhiên - Hình như là không được thoải mái?
- Thật tình thì cũng chẳng biết nói làm sao - Dương Tiêu Phong trả lời - Ta thân là hậu thế của tướng môn, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Năm ta lên bốn, tảng sáng trước khi gà gáy thì đã phải thức dậy luyện võ, học thuộc binh pháp, đồ chơi duy nhất lúc bấy giờ là đao kiếm. Ta tập võ công rất khổ cực, khi đó ta khóc, nhưng cha cấm ta khóc. Ông nói người gia đình mình sinh ra là có chức trách bảo vệ nước nhà.
Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong bộc bạch vậy chợt nghĩ tới phu quân nàng, lúc trước đây, Thiên Nhân cũng đồng cảnh ngộ. Tự cổ trung thần nghĩa sĩ, dĩ thân tử quốc hà đại vô chi. Từ ngàn xưa, các bậc trung thần hết thảy đều nguyện bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có. Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình, ưa chuộng ôn nhu hương thì làm sao có thể lưu danh sử xanh cùng trời đất muôn đời bất hủ được?
Ngẫm phận má hồng đời đời phải ở hậu phương trông chờ tướng công chinh chiến sa trường, Nữ Thần Y thở dài. Rồi chẳng hiểu tại làm sao, nàng bảo:
- Tuy đại nhân nói vậy cơ mà nô tì cứ nghĩ ngài theo phò hoàng thượng cũng chỉ vì hư danh phú quý thôi.
Câu nhận xét vô tình đó có lẽ đã làm động đến quá khứ của người bên cạnh nàng.
Quả nhiên, người đó quay phắt sang.
- Phú quý vinh hoa? – Bằng giọng nói u ẩn, Dương Tiêu Phong hỏi - Nàng có biết không, bấy nhiêu năm chinh chiến sa trường, ngoài thụ thân của ta, cả nhà gần như tuyệt hậu. Nội tổ ta sinh bảy người con trai, hết sáu người tử trận tại biên quan. Nhớ năm xưa chỉ trong một trận chiến ở Giang Hoa, bà đã tiễn bảy người con đi duy chỉ một người về. Đó chính là vì phú quý vinh hoa sao? Các vị thúc thúc của ta chinh chiến nhiều năm, giữ vững biên thùy, ngủ bờ ngủ bụi, đó là vì phú quý vinh hoa sao? Hiện tại cả nhà ta tất cả đều vắng số, đó cũng là phú quý vinh hoa sao? Ngay cả bản thân ta nếu mai này không chiến tử sa trường thì ra đi không ngày trở lại. Không lẽ, cái đó cũng là vì phú quý vinh hoa sao? Người chết đã chết, phú quý không liên quan đến gia đình ta đâu. Chỉ vì một chữ trung mà tận báo với nước nhà. Còn danh vọng và tiền đồ, thật không liên can đến ta đâu!
Nữ Thần Y mới ban đầu nghe nói vậy đã lộ vẻ sửng sốt, sau đó lệ rưng rưng, si dại nhìn Dương Tiêu Phong. Nàng lặng lẽ quan sát Phủ Viễn tướng quân, thấy vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định thoáng niềm thương xót.
- Nhưng triều đình gian thần nguy hại – Nàng ám chỉ Ngao Bái - Bá quan văn võ đa số đều tin theo nịnh thần. Họ không ngừng gièm pha, kết bè kết lũ. Nếu đã thiệt thòi như vậy, ngài tội tình gì phò trợ đế quân?
Dương Tiêu Phong lắc đầu đáp:
- Nhiều trào nhiều đời, triều đình nào cũng có nịnh thần, cho nên cố nhân mới có câu “quân đối thần như khuyễn mã, thần đối quân như đồng loại, quân coi thần như thủ túc, thần coi quân như tâm phúc.” Không lẽ bổn quan chỉ vì vài lời nói a dua nịnh bợ của nhóm tam mệnh đại thần thì không phò trợ ấu chúa, bỏ mặc chính nghĩa không lo tới hay sao? Không bao giờ đâu! Bởi từ trước tới nay, dòng họ của ta tâm tư vẫn vậy, chống kháng ngoại xâm là chức trách của chúng tôi. Trong hiện hữu, người ngoại quốc ngang nhiên đem thuốc phiện nhập cảng, giết chết bá tánh. Do đó bổn quan có nhiệm vụ đánh đuổi bọn chúng ra quan ải. Dự Nhượng chỉ trung thành với một trào vua, được thiên hạ và nàng xem là trung liệt. Còn gia đình của ta ngoài trung với ấu chúa còn trung với thiên hạ bá tánh thì nàng lại khinh khi, cho là hạng tham lam vinh hoa phú quý!
Dương Tiêu Phong lên tiếng hỏi Nữ Thần Y xong thì bình thản ngước nhìn vầng trăng vàng treo lửng lơ. Phía bên cạnh, Nữ Thần Y ngồi hóa đá trên thảm cỏ xanh, lòng tự nhủ sư huynh của nàng là một thành phần Hán thất, ắt phải tính tới chuyện phục hưng nhà Minh, sẽ không bao giờ chịu đầu phục Thanh triều đâu.
Lặng lẽ ngắm vầng nguyệt quang một hồi, Dương Tiêu Phong quay sang nhìn nàng, chờ câu trả lời, bất chợt phát giác điểm quyến rũ nhất ở nàng chính là thần sắc và khí chất thiên biến vạn hóa. Bởi có đôi lúc nàng tỏ ra kiều mị dụ hoặc, phóng đãng đa tình, còn có lúc thì thanh cao thuần khiết, e lệ thẹn thùng. Lại nữa ở nàng đôi khi cũng toát lên vẻ cao nhã cô ngạo, khiêm nhường phục tòng. Các dáng điệu phong phú đa dạng đó khiến cho người xung quanh nàng luôn luôn cảm thấy nàng mới mẻ.
Dương Tiêu Phong lại ngắm đôi mắt nàng, nhận thấy đôi mắt xinh xắn như ánh sao trời. Đôi mắt biết nói, biết bộc lộ hết những tình ý trong lòng nàng, chẳng trách đã khiến cho bao nhiêu đấng nam trang phải xao xuyến.
Lúc bấy giờ trời đang vào đêm. Dương Tiêu Phong nhận thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu đến cuối không hề liếc về phía mình. Lòng thầm cảm thán, Dương Tiêu Phong thầm bảo mới hơn hai tháng mà nàng đã không còn là một cô gái nông nổi bồng bột nữa. Bây giờ đây, nàng trở thành một thiếu nữ đã biết tư vị thương tâm, có thể nhờ thế mà càng thêm trưởng thành. Nhưng thay vào đó, niềm vui thuần khiết đã rời bỏ nàng mà đi. “Lẽ nào,” Dương Tiêu Phong tự hỏi “đá quý cứ phải bị mài giũa tàn khốc mãi mới có cơ tỏa màu lấp lánh?”
Dương Tiêu Phong càng nghĩ càng uớc gì ngay bây giờ đây cả hai người có thể ẩn mình trong rừng sâu này, suốt đời ngắm cảnh tượng trước mặt. Tuy biết đó chỉ là mơ tưởng hão huyền nhưng chàng vẫn không ngăn được mong muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc ấy, chỉ có cười vui, không còn tranh đoạt quyền lực nữa.
Hai chiếc bóng ngồi bên nhau khá lâu lặng trầm theo đuổi những suy nghĩ trong đầu, không ai nói với ai một lời. Tứ bề vắng vẻ, không gian núi đồi im phăng phắc bao trùm khắp nơi. Yên lặng thêm một lát nữa, Dương Tiêu Phong với tay ngắt hai chiếc lá đặt chồng lên nhau đưa lên môi. Một khúc nhạc lá êm dịu vang xa, âm điệu nỉ non ai oán. Nữ Thần Y lắng nghe. Vừa nghe nàng vừa âm thầm đánh giá người mà thiên hạ tôn thành võ vương chí tôn. Nàng thấy y quả sành âm luật, chỉ với hai chiếc lá mà có thể thể hiện được cả khí chất thanh tao trong từng nốt nhạc, lại chứa đựng mấy phần tình tứ ý vị.
Rồi sực nhớ năm xưa, có lần, sư huynh của nàng đứng trên đồi cao thổi sáo. Nàng đến xin chỉ dẫn. Huynh ấy bảo “thế gian vạn vật đều hữu tình. Thật ra, để thổi một khúc nhạc hay không nhất thiết phải thổi bằng miệng mà là thổi bằng tâm, chỉ cần tâm tư của muội yên tịnh thì sẽ thoát ra được nhiều khúc nhạc du dương như vậy...”
Cớ nhưng mà khi nghe huynh ấy tấu nhạc, nàng cứ có cảm giác những khúc nhạc được huynh ấy thổi nghe rất da diết, đau thương thế nào đấy. Nàng liền hỏi tại làm sao? Huynh ấy đáp “giữ nhà giữ nước là trách nhiệm của huynh. Hiện thời chiến tranh triền miên, sinh linh lầm than, binh lửa còn ngùn ngụt chưa dứt cho nên ở trong lòng huynh mới có những nỗi đau khó tả, thành thử mới thổi ra những khúc điệu bi thảm…”
Tối hôm nay cũng trong tình cảnh giống như vậy, Nữ Thần Y đợi Dương Tiêu Phong thổi xong khúc nhạc, buột miệng nói:
- Điệu nhạc đó nghe thật là hay, nhưng hình như… xót xa lắm.
Nói đoạn nàng thêm lời:
- Lạ thật, nô tì thấy khi đánh trận thì đại nhân nhìn giống như... một con sư tử rất hùng bạo, tuy nhiên đối với chuyện tình cảm thì giống một người bình thường.
Dương Tiêu Phong nghe vậy bật cười đáp lời:
- Thì ta vốn là một người bình thường mà.
Rồi ngay sau đó, tự nhiên Dương Tiêu Phong nói:
- Nếu như trên đời này không có uy quyền, phân biệt giàu sang phú quý, ai cũng như ai, tất cả nhân loại đều bình đẳng thì chắc sẽ vui sướng lắm.
- Nghe ngài nói vậy – Nữ Thần Y ngạc nhiên - Hình như là không được thoải mái?
- Thật tình thì cũng chẳng biết nói làm sao - Dương Tiêu Phong trả lời - Ta thân là hậu thế của tướng môn, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Năm ta lên bốn, tảng sáng trước khi gà gáy thì đã phải thức dậy luyện võ, học thuộc binh pháp, đồ chơi duy nhất lúc bấy giờ là đao kiếm. Ta tập võ công rất khổ cực, khi đó ta khóc, nhưng cha cấm ta khóc. Ông nói người gia đình mình sinh ra là có chức trách bảo vệ nước nhà.
Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong bộc bạch vậy chợt nghĩ tới phu quân nàng, lúc trước đây, Thiên Nhân cũng đồng cảnh ngộ. Tự cổ trung thần nghĩa sĩ, dĩ thân tử quốc hà đại vô chi. Từ ngàn xưa, các bậc trung thần hết thảy đều nguyện bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có. Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình, ưa chuộng ôn nhu hương thì làm sao có thể lưu danh sử xanh cùng trời đất muôn đời bất hủ được?
Ngẫm phận má hồng đời đời phải ở hậu phương trông chờ tướng công chinh chiến sa trường, Nữ Thần Y thở dài. Rồi chẳng hiểu tại làm sao, nàng bảo:
- Tuy đại nhân nói vậy cơ mà nô tì cứ nghĩ ngài theo phò hoàng thượng cũng chỉ vì hư danh phú quý thôi.
Câu nhận xét vô tình đó có lẽ đã làm động đến quá khứ của người bên cạnh nàng.
Quả nhiên, người đó quay phắt sang.
- Phú quý vinh hoa? – Bằng giọng nói u ẩn, Dương Tiêu Phong hỏi - Nàng có biết không, bấy nhiêu năm chinh chiến sa trường, ngoài thụ thân của ta, cả nhà gần như tuyệt hậu. Nội tổ ta sinh bảy người con trai, hết sáu người tử trận tại biên quan. Nhớ năm xưa chỉ trong một trận chiến ở Giang Hoa, bà đã tiễn bảy người con đi duy chỉ một người về. Đó chính là vì phú quý vinh hoa sao? Các vị thúc thúc của ta chinh chiến nhiều năm, giữ vững biên thùy, ngủ bờ ngủ bụi, đó là vì phú quý vinh hoa sao? Hiện tại cả nhà ta tất cả đều vắng số, đó cũng là phú quý vinh hoa sao? Ngay cả bản thân ta nếu mai này không chiến tử sa trường thì ra đi không ngày trở lại. Không lẽ, cái đó cũng là vì phú quý vinh hoa sao? Người chết đã chết, phú quý không liên quan đến gia đình ta đâu. Chỉ vì một chữ trung mà tận báo với nước nhà. Còn danh vọng và tiền đồ, thật không liên can đến ta đâu!
Nữ Thần Y mới ban đầu nghe nói vậy đã lộ vẻ sửng sốt, sau đó lệ rưng rưng, si dại nhìn Dương Tiêu Phong. Nàng lặng lẽ quan sát Phủ Viễn tướng quân, thấy vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định thoáng niềm thương xót.
- Nhưng triều đình gian thần nguy hại – Nàng ám chỉ Ngao Bái - Bá quan văn võ đa số đều tin theo nịnh thần. Họ không ngừng gièm pha, kết bè kết lũ. Nếu đã thiệt thòi như vậy, ngài tội tình gì phò trợ đế quân?
Dương Tiêu Phong lắc đầu đáp:
- Nhiều trào nhiều đời, triều đình nào cũng có nịnh thần, cho nên cố nhân mới có câu “quân đối thần như khuyễn mã, thần đối quân như đồng loại, quân coi thần như thủ túc, thần coi quân như tâm phúc.” Không lẽ bổn quan chỉ vì vài lời nói a dua nịnh bợ của nhóm tam mệnh đại thần thì không phò trợ ấu chúa, bỏ mặc chính nghĩa không lo tới hay sao? Không bao giờ đâu! Bởi từ trước tới nay, dòng họ của ta tâm tư vẫn vậy, chống kháng ngoại xâm là chức trách của chúng tôi. Trong hiện hữu, người ngoại quốc ngang nhiên đem thuốc phiện nhập cảng, giết chết bá tánh. Do đó bổn quan có nhiệm vụ đánh đuổi bọn chúng ra quan ải. Dự Nhượng chỉ trung thành với một trào vua, được thiên hạ và nàng xem là trung liệt. Còn gia đình của ta ngoài trung với ấu chúa còn trung với thiên hạ bá tánh thì nàng lại khinh khi, cho là hạng tham lam vinh hoa phú quý!
/136
|