Dương Tiêu Phong ngồi bên đống than hồng hướng mắt lên cao, đăm đăm nhìn các khối nhủ thạch nhưng đầu óc lan man suy nghĩ. Chuyến này đi Ngũ Đài sơn, ngoài lý do tìm kiếm tung tích của tiên hoàng ra thì thái hoàng thái hậu còn cốt ý muốn nếu có thể được, chàng nên tránh mặt nữ nhân này càng xa càng tốt, để cho mọi việc với Tân Nguyên cách cách có cơ hội hàn gắn lại. Tuy nhiên, mọi sự trái ngược ý định của bà.
“Khác với ở trong cung,” Dương Tiêu Phong nhủ lòng “hễ ra ngoài thì cơ hội chạm mặt của hai người sẽ tăng lên nhiều, tình cảm cũng vì vậy càng lúc càng gắn bó. Cơ mà… tuy rằng quá khứ của bang hội hãy còn đấy, chưa vội phôi pha nhưng tất cả đã là dĩ vãng, cớ sao nàng vẫn chưa thể lãng quên y? Phải chăng nàng cần thời gian nhiều hơn nữa để mọi chuyện phai nhạt?”
Kế tiếp, Dương Tiêu Phong nhớ tới Tân Nguyên cách cách. Chàng vốn ngần ngại thái độ của thái hoàng thái hậu về phong thư hôm bữa, cách cách tự tiện cầm bút viết bức ly hôn, nhưng đến bây giờ bà cũng chẳng mảy may phản ứng, chắc hẳn nỗi buồn bực đã nguội. Dương Tiêu Phong nhủ thầm “tạ ơn trời đất!”
---oo0oo---
Cuối giờ Mão, Nữ Thần Y đang lơ mơ ngủ bỗng cảm giác có cái gì đó ngọ nguậy dưới chân rồi lan dần lên ngực lên vai nàng, mở bừng mắt ra mới hay đó là một con rắn to tướng thân mình dài độ gần hai thước.
Nữ Thần Y kinh hãi quá, thét lên một tiếng. Con rắn liền theo phản xạ thú tánh cắn một cú lên vai nàng.
Dương Tiêu Phong nghe tiếng kêu thất thanh vội rút phi tiêu ném phập vào đầu con ác thú, rồi nhanh tay vứt nó vào đống lửa đang bùng cháy, xong chẳng buồn nói một lời, liếc nhanh Nữ Thần Y, nâng đôi vai nàng dậy, vô tình làm tấm áo choàng trên người nàng trễ xuống.
Nữ Thần Y bởi vì sợ hãi quá mức cũng quên không bưng hai tay lên che.
Mà Dương Tiêu Phong lúc bấy giờ chẳng còn lòng dạ nào nghĩ ngợi vẫn vơ. Vì khi nãy ở đằng kia chàng phát hiện loại rắn đó thuộc loài hổ mang chúa, đầu màu chì lưng màu nâu xám, ở dưới cổ có màu vàng lục, những mãng vảy từ trên thân tới hết dưới đuôi viền màu xám đen. Nọc của loài hổ mang chúa tấn công hệ thần kinh, có thể đầu độc và giết hại nạn nhân chỉ bằng một cú cắn. Dương Tiêu Phong tự nguyền rủa bản thân sao lại quá lơ là sơ ý, chàng phải biết rằng rắn hổ mang chuyên sống trong hang động, đặc biệt là bên bờ thác nước.
Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong nhanh tay bế Nữ Thần Y lên để nàng ngồi dựa lưng vào vách hang, điểm huyệt kiên tỉnh, chỗ cao nhất ở phần vai làm cho tê liệt để nọc độc không đưa lên não. Ánh mắt rất kiên quyết rõ là không cho nàng từ chối, Dương Tiêu Phong kề môi lên vai nàng cố gắng hút nọc độc ra.
---oo0oo---
Chừng nửa khắc sau huyết độc từ trên vai của Nữ Thần Y dần dần chuyển sang màu đỏ, huyệt đạo cũng được giải.
Bấy giờ, Dương Tiêu Phong mới rời mắt khỏi người nàng. Thân thể ngọc ngà với những đường cong lả lướt mê người hoàn toàn phơi bày cùng phần ngực đẫy đà đang đung đưa.
Nữ Thần Y ngồi thẳng dậy, bất tri bất giác nhìn xuống, thấy cảnh xuân của mình đã lộ hết đột nhiên hét thêm một tiếng nữa, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Và trong phút chốc tất cả cảm xúc ngổn ngang trong lòng nàng chợt tuôn trào, những giọt nước mắt kiềm nén đã lâu trong khoảnh khắc ấy bỗng lặng lẽ chảy dài xuống.
Dương Tiêu Phong trông thấy những giọt lệ tức tốc đứng dậy bỏ ra ngoài.
Còn lại một mình trong hang động lặng ngắt như tờ, Nữ Thần Y suy nghĩ mông lung. Sau hồi khóc cạn nước mắt, nàng cúi gằm suy xét, chợt sắc mặt ửng hồng. “Quả tình lúc nãy y không thể không làm vậy…” Nàng lẩm nhẩm tự hỏi “mình có phản ứng quá hay không đây?” Nói đoạn yên dạ khoác y phục vào rồi theo ra ngoài cửa hang.
---oo0oo---
Bên ngoài trời nổi cơn giông, khí lạnh thấu xương. Cách hang động vài chục thước có một thác nước từ trên vách đá đổ xuống với tốc độ ào ạt, nhìn từ phía xa xa cứ giống hệt như đang mang theo sức mạnh của thiên quân, hợp cùng cơn cuồng điên của vạn mã làm cho sương trắng bốc cao cuồn cuộn.
Một nam nhân ngồi dưới tán cây cạnh luồng thác ấy. Y ngồi dưới mưa ngay gốc cây cổ thụ. Tuy tàn cây cao lớn nhưng vẫn không cản nổi từng ngụm nước đổ đầy trên vai y. Mưa trút nhanh như ngàn vạn mũi tên bắn từ trên trời xuống, làm trang phục ướt đẫm, dưới cơn lạnh khó chịu như vậy mà tay chân y không hề luống cuống, cứ ngồi đó tịch lặng.
Không gian lúc này hãy còn mờ ảo khiến thân hình oai vệ của y trông như những đường nét phác họa. Nữ Thần Y đứng tựa lưng vào cửa hang lặng lẽ nhìn. Đôi mắt nàng có chút ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, nhãn quan phát ra một tia sáng động lòng người. Nàng siết chặt đôi bàn tay cố sức điều chỉnh lại hơi thở sắp trở nên dồn dập.
Từng hạt mưa giã thật mạnh lên bờ vai rộng lớn của người đó, cũng như giã thật mạnh vào trái tim đang bồi hồi xúc động của nàng. Và nàng đột ngột nhận ra bản thân không nhịn được, rất muốn khóc.
Vị nam tử bên dưới thác nước không cảm giác được có người đang nhìn trộm y.
Đúng lúc ấy gió đông bỗng rít lên, bầu trời đen kịt không một tia sáng. Cao xanh sấm sét ầm ĩ. Thanh âm đùng đoàng kinh thiên động địa lồng vô cửa hang nghe vang dội tựa tiếng rống thống thiết của chúa tể sơn lâm.
Nữ Thần Y giật nảy mình bật tiếng kêu cứu.
Nam tử đó tức thì quay đầu nhìn, sấm chớp khúc xạ vào đôi mắt y. Thân hình cao hai trượng lao vút về phía nàng.
Thấy y nhất mực quan tâm nàng như thế, nơi đáy mắt tối sâu thăm thẳm của mỹ nhân trong giây phút vụt lóe một ngọn lửa nồng cháy.
Dương Tiêu Phong bước nhanh đến kéo Nữ Thần Y ôm vào ngực, bao bọc nàng bằng thân thể cường tráng. Toàn thân mỹ nhân rơi vào giữa hai cánh tay dang rộng. Nữ Thần Y siết chặt vạt áo màu bạch kim, đầu cúi gằm che giấu sự xúc động tràn trề, những giọt nước mắt không nghe lời tuôn rơi theo từng giọt nước rỉ ra từ bộ quan phục ướt đẫm. Trên không trung bấy giờ tiếng sét ầm ĩ kêu gào tưởng chừng có thể khiến nàng kinh hãi, nhưng khi ở trong vòng tay rắn rỏi lại trở nên êm ả lạ thường.
Xuyên qua trang phục mong manh và lạnh lẽo, hơi ấm từ cơ thể vạm vỡ của Dương Tiêu Phong sưởi ấm cho nàng. Hai người gần kề đến nổi nàng có thể nghe tiếng trái tim y đập thình thịch vì lo âu.
Sau một hồi lâu thật lâu, Dương Tiêu Phong buông nàng ra. Nữ Thần Y đưa tay vuốt phẳng vết nhăn trên vạt áo y do tay nàng siết chặt.
Dương Tiêu Phong đứng im đó lặng lẽ ngắm những giọt nước mắt lóng lánh còn đọng lại trên khóe mi nàng. Nữ Thần Y không dám nhìn lại, hoặc có lẽ nàng lo nước mắt lại rơi lần nữa, vội quay đầu nhìn cửa hang.
Cả hai lòng đầy tâm sự nhưng không ai nói với ai một lời nào. Nữ Thần Y nhớ tình cảnh khi nãy, không biết nên dùng thái độ nào để nói chuyện là tốt nhất. Dương Tiêu Phong cũng không chắc chắn bản thân trong lòng nàng có vị trí ra sao, vì vậy vẫn giữ yên tịnh.
Sau hồi đè nén tâm tư rối loạn, Nữ Thần Y quay đầu lại, mới phát hiện từ sau khi kinh thành loạn chiến cho tới nay đã gần ba tháng hai người mới gặp mặt nhau, trông y đã gầy đi hẳn, đường nét dung mạo trở nên rõ rệt, giọng nói cũng dường như sâu trầm hơn rất nhiều. Và nàng không hiểu bản thân vì tiếp xúc đã lâu nên sinh dạ quý mến hay vì cảm nhận được tấm lòng thương yêu?
---oo0oo---
Bên ngoài trời hãy còn mưa. Dương Tiêu Phong ngồi trên bục đá cạnh đống than hồng đang bập bùng cháy.
Nữ Thần Y quỳ xuống đối diện, dùng mảnh vải giúp Dương Tiêu Phong lau bờ vai, tiếp đó định đứng lên phơi quan phục chợt bị ngăn lại. Nàng đành nâng tay áo chậm rãi thấm nước mưa đọng trên gương mặt tuấn vĩ, động tác vô cùng thong thả.
Hai người vẫn không ai cất lời nhưng họ cảm nhận được thiện ý dành cho đối phương.
Nửa khắc trôi qua, Dương Tiêu Phong nắm lấy tay Nữ Thần Y quan sát từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng bảo:
- Đôi lúc thật không biết trong đầu nàng nghĩ gì, nhìn bộ dạng nàng dường như cái gì cũng không cần.
Nói đoạn cười chua xót, tự nhủ lắm thứ chàng đang sở hữu lại không màng tới, chỉ muốn một tấm lòng chân thành nhưng từ trước tới nay chưa người nào có thể cho chàng được.
Phía đối diện, Nữ Thần Y khẽ mím môi cố giữ bình tĩnh, cơ mà không đáp lời, lát sau tự nhiên hỏi:
- Ngài tin tưởng nô tì lắm sao?
Dương Tiêu Phong không ngần ngại gật đầu. Nữ Thần Y lại hỏi:
- Vì sao?
Dương Tiêu Phong đáp:
- Ta tin, không hiểu vì sao, nhưng ta tin nàng.
Nghe câu khẳng định chắc chắn, Nữ Thần Y cảm thấy kinh ngạc và có chút nghi hoặc, hỏi lòng vì y còn trẻ mới không có lòng đề phòng như thế, dễ dàng tin tưởng người ta hay là đang đánh giá thấp mưu mô kẻ lạ? Hoặc y cũng giống lão phật gia đây, dù biết rõ thân phận của Thiên Văn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng huynh ấy, bởi chỉ cần cho đối phương một cơ hội, để họ tự lựa chọn bên nào có lợi hơn...”
Nghĩ tới điểm này khóe miệng không che giấu được vui vẻ, Nữ Thần Y khẽ cười:
- Mọi việc đều tin hay sao?
- Ngày đầu tiên nàng nhập cung gặp thái hoàng thái hậu – Dương Tiêu Phong nói - Khi đó ta biết nàng không đơn giản, ít nhất khí chất của nàng không đơn giản. Nàng là nữ nhân duy nhất dám nhìn thẳng vào mắt lão phật gia. Tô Khất cũng từng nhắc nhở ta, trước kia ta cả ngày sống trong sự đề phòng, nay lại bị nàng dễ dàng phá vỡ.
Dứt lời thấy Nữ Thần Y có vẻ không tin, Dương Tiêu Phong giải thích thêm:
- Thật tình ta cũng không rõ tại làm sao bản thân đa nghi như vầy lại đem lòng tin nàng, sự tin tưởng như thế lâu rồi ta chưa từng có.
Nữ Thần Y trông thẳng vào đôi mắt tràn đầy niềm tin kia, trái tim chừng như se thắt. Người đàn ông trước mặt quả nhiên đặt lòng tin tưởng vô điều kiện vào nàng.
- Vì lòng tin này… - Cuối cùng, nàng cảm động nói – Nô tì không muốn làm hỏng nó, cho nên sẽ cố gắng giữ gìn.
Nói rồi thuận tay bỏ thêm thanh củi vào đống than sắp sửa rụi tàn, Nữ Thần Y vờ lơ đãng bảo:
- Ngài còn nhớ gian nhà tranh trên đỉnh Thiên Sơn không?
Lời chưa dứt, giai nhân bỗng im bặt, ánh mắt long lanh chờ xem phản ứng của người đối diện ra sao. Tuy nhiên trái với dự đoán của nàng, người đó so vai nói gọn:
- Không.
Dương Tiêu Phong đáp xong cảm nhận tiếng nói ấy chạm tới chỗ đau trong lòng nàng.
Quả nhiên Nữ Thần Y dán mắt vào chậu than hồng, cổ họng như có vật gì chặn lại. Dương Tiêu Phong thấy vậy, trong mắt thoáng hiện tia vui vẻ:
- Khi đó ta chỉ chú tâm đến đôi mắt và nụ cười của nàng thôi, còn gian nhà tranh thế nào, ta làm sao nhớ.
Lời nói như vô tình nhưng giọng điệu lại sâu xa. Thêm vào cặp nhãn quan ngời sáng và nồng ấm khác thường nhìn nàng trìu mến khiến Nữ Thần Y cảm giác lòng xao động, mặt mày nóng ran. Thà chịu đựng ánh mắt băng hàn, nàng còn tỉnh táo nghĩ được cách ứng đối, chứ sự dịu dàng của y chỉ khiến nàng bấn loạn. Hệt như đang ngày đông gió lạnh căm căm, tứ bề tuyết lấp bỗng đâu chen vào một hôm khí hậu ấm áp thì làm sao nàng biết phải nên ăn mặc thế nào?
Qua khóe mắt long lanh như ngọc, Nữ Thần Y len lén liếc nhìn tiếu dung của người đối diện, suy xét xem trong đó có mấy phần chân thật, mấy phần giả vờ.
- Nàng không tin ư? - Dương Tiêu Phong hỏi, giọng đượm chút thất vọng, sự vui vẻ trong đáy mắt chợt vơi đi.
Nữ Thần Y quay mặt lại gắng gượng trấn tĩnh.
Hai cặp mắt giao nhau.
Ngay giây phút ấy Nữ Thần Y cảm thấy đôi mắt thường khi lạnh lùng kia bỗng như nhuốm thêm rất nhiều sắc thái, khiến nàng cầm lòng không đậu, những muốn dò tìm những muốn lảng tránh đi. Nhưng kết cục nàng cứ ngây người ra ngắm y, quên bẵng rằng bản thân nàng là ai, có vị trí gì và y là người thế nào. Cho đến lúc sực tỉnh, nàng mới vụt khép mi kín lại, không dám ngó ngàng ai nữa.
Nữ Thần Y tuy nhắm mắt mà vẫn cảm thấy ánh nhìn của Dương Tiêu Phong nấn ná trên mặt nàng. Lòng đâm sợ, nàng thầm nhủ không thể tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, liền mở mắt ra tìm vài thanh củi bỏ vào đống than hồng rồi lúng búng kêu:
- Đừng nhìn nô tì như thế nữa!
Dáng điệu lúng túng khiến Dương Tiêu Phong bật cười, vươn tay lấy áo choàng mặc vào.
Đây là lần đầu tiên Nữ Thần Y nghe tiếng cười sảng khoái phát ra từ miệng vị thống soái mà thiên hạ ai cũng kiêng nể dè chừng. Thanh âm ấy vang xa. Nàng nghe mà không hẳn xác định được chính xác cảm xúc trong lòng y lúc này, bởi chẳng dễ gì nghe được tiếng cười của vị lãnh diện nam nhân này.
Dương Tiêu Phong vừa cười vừa với tới định vuốt lọn tóc đang vắt qua một bên vai Nữ Thần Y. Nàng bèn nhanh như chớp giữ tóc lại, dùng tay kia đẩy cánh tay rắn chắc ra.
Dương Tiêu Phong nắm luôn lấy tay nàng. Nữ Thần Y vội giật mạnh về nhưng không thoát được. Trong lúc va chạm vậy đã vô tình làm hổ phù mà bấy lâu Dương Tiêu Phong cất trong áo khoác rơi xuống.
Nữ Thần Y nhanh nhẹn nhặt món vật mà Ngao Bái phái sát thủ liên hoàn truy lùng rồi dẫn đến cái chết của Mẫn Mẫn, siết chặt trong lòng bàn tay kia.
Dương Tiêu Phong ngỡ nàng vì thẹn quá hóa giận, sẽ ném bảo vật vô đống lửa bèn bảo:
- Mau bỏ hổ phù xuống, ta sẽ thả tay ngay.
Nữ Thần Y không chịu buông, lườm lườm “kẻ vô lại,” mặc cả:
- Thả tay rồi không được nhìn như ban nãy nữa đó.
Dương Tiêu Phong gật đầu ừ khẽ.
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy?
Dương Tiêu Phong lại gật đầu. Nữ Thần Y ngần ngừ một thoáng xong chậm chạp đặt hổ phù xuống đất.
Ngặt nỗi “kẻ vô lại” vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chỉ khác là không còn nắm tay nàng nữa. Nữ Thần Y mím môi cau mày, liếc một cú thật nhanh rồi nhìn lảng đi. Một lát sau cảm thấy Dương Tiêu Phong đã dời ánh mắt sang chỗ khác rồi nàng mới quay mặt lại:
- Đại nhân dịch ra một chút, đừng ngồi sát vào nô tì như vầy.
Dứt lời, Nữ Thần Y những tưởng lại phải đôi co thêm một lúc nữa không ngờ Dương Tiêu Phong nhích ngay ra sau, tuy không xa lắm nhưng cũng không đến nổi sát rạt như vừa nãy. Nàng có hơi bất ngờ, tự nhủ “sao vậy? Tự dưng hôm nay dễ thỏa hiệp thế?”
Hai người cùng im lặng.
Chẳng hiểu vì sao niềm hân hoan trong lòng Nữ Thần Y tan đi rất nhanh. Ngoài sự trầm ngâm đang ngự trị hình như có một chút gì hụt hẫng xen vào, nàng vội hắng giọng ngõ hầu cắt đứt cảm giác mơ hồ ấy đi.
- Không biết… - Nàng ngập ngừng hỏi – Chừng nào ngài sẽ… thành thân với cách cách nhỉ?
Lòng nhộn nhạo đủ mọi cảm xúc, Dương Tiêu Phong nghe nàng hỏi liền thở dài, biết rằng khi trở về kinh thành lại phải làm con người cũ, làm vị hôn phu của bậc công nương quốc sắc thiên hương của cả hoàng triều Mãn Châu.
Vì vậy im lìm một lát, Dương Tiêu Phong lảng chuyện:
- Nàng có bằng lòng ra đi cùng ta không?
Nữ Thần Y chớp mắt khoan trả lời, lòng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy y hỏi nàng như thế. Nếu nàng đồng ý sống chết cùng y, thì tơ duyên của hai người sẽ bắt đầu từ bây giờ đây.
Suy nghĩ vẩn vơ song nhớ tới Thiên Nhân, Nữ Thần Y âm thầm so sánh. Một người giờ không rõ đang cận kề giữa sự sống và cái chết. Còn một người giống hệt làn gió xuân phơi phới thổi qua đời nàng. Khoảnh khắc tuyệt diệu này không biết có dừng mãi đây chăng? Nàng đứng ở giữa hai người họ, tự hỏi nên chọn ai bây giờ? Có ai từng nói với nàng rằng, khi đã bái thiên địa thì không thể hồi đầu lại nữa, thế nên hãy cất giấu tất cả những ý nghĩ hoang tưởng đó vào đi.
Thành thử rốt cuộc Nữ Thần Y cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy nghiêm túc bảo:
- Không thể nào đâu, nô tì đã xuất giá, đời này nhất định tòng phu.
Dương Tiêu Phong nghe nàng đáp tức thời ngước mắt lên tựa hồ muốn xem nàng có nghiêm túc khi nói ra những lời đó không, xong ngoảnh mặt đi, lắc đầu:
- Vì sao chứ?
- Vì… - Nữ Thần Y nói chắc - Huynh ấy hứa nhất định trở về!
Dương Tiêu Phong nghe vậy nhủ bụng không thể im lặng là vàng mãi, không thể ở trước mặt nàng cứ một ngày rồi thêm một ngày tính cách đưa đẩy cho qua.
Bên ngoài cửa hang mưa đá ồ ạt rơi, từng hạt trĩu nặng.
Nữ Thần Y trông ngọn lửa cháy bập bùng ánh lên gương mặt người nam tử bên cạnh nàng, phân nửa dung mạo quân nhân ẩn hiện giữa tranh sáng và tranh tối. Y thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ điều gì rất sâu xa.
Quả thật sau hồi ngẫm ngợi khá lâu, người đó quyết định tiết lộ.
- Nàng đừng chờ đợi nữa, Tần Thiên Nhân sẽ không trở về đâu!
Dương Tiêu Phong nói rồi cặp chân mày khẽ chau lại, nét ôn hòa trên mặt phai dần, thay vào đấy là vẻ lạnh lùng thường nhật.
“Khác với ở trong cung,” Dương Tiêu Phong nhủ lòng “hễ ra ngoài thì cơ hội chạm mặt của hai người sẽ tăng lên nhiều, tình cảm cũng vì vậy càng lúc càng gắn bó. Cơ mà… tuy rằng quá khứ của bang hội hãy còn đấy, chưa vội phôi pha nhưng tất cả đã là dĩ vãng, cớ sao nàng vẫn chưa thể lãng quên y? Phải chăng nàng cần thời gian nhiều hơn nữa để mọi chuyện phai nhạt?”
Kế tiếp, Dương Tiêu Phong nhớ tới Tân Nguyên cách cách. Chàng vốn ngần ngại thái độ của thái hoàng thái hậu về phong thư hôm bữa, cách cách tự tiện cầm bút viết bức ly hôn, nhưng đến bây giờ bà cũng chẳng mảy may phản ứng, chắc hẳn nỗi buồn bực đã nguội. Dương Tiêu Phong nhủ thầm “tạ ơn trời đất!”
---oo0oo---
Cuối giờ Mão, Nữ Thần Y đang lơ mơ ngủ bỗng cảm giác có cái gì đó ngọ nguậy dưới chân rồi lan dần lên ngực lên vai nàng, mở bừng mắt ra mới hay đó là một con rắn to tướng thân mình dài độ gần hai thước.
Nữ Thần Y kinh hãi quá, thét lên một tiếng. Con rắn liền theo phản xạ thú tánh cắn một cú lên vai nàng.
Dương Tiêu Phong nghe tiếng kêu thất thanh vội rút phi tiêu ném phập vào đầu con ác thú, rồi nhanh tay vứt nó vào đống lửa đang bùng cháy, xong chẳng buồn nói một lời, liếc nhanh Nữ Thần Y, nâng đôi vai nàng dậy, vô tình làm tấm áo choàng trên người nàng trễ xuống.
Nữ Thần Y bởi vì sợ hãi quá mức cũng quên không bưng hai tay lên che.
Mà Dương Tiêu Phong lúc bấy giờ chẳng còn lòng dạ nào nghĩ ngợi vẫn vơ. Vì khi nãy ở đằng kia chàng phát hiện loại rắn đó thuộc loài hổ mang chúa, đầu màu chì lưng màu nâu xám, ở dưới cổ có màu vàng lục, những mãng vảy từ trên thân tới hết dưới đuôi viền màu xám đen. Nọc của loài hổ mang chúa tấn công hệ thần kinh, có thể đầu độc và giết hại nạn nhân chỉ bằng một cú cắn. Dương Tiêu Phong tự nguyền rủa bản thân sao lại quá lơ là sơ ý, chàng phải biết rằng rắn hổ mang chuyên sống trong hang động, đặc biệt là bên bờ thác nước.
Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong nhanh tay bế Nữ Thần Y lên để nàng ngồi dựa lưng vào vách hang, điểm huyệt kiên tỉnh, chỗ cao nhất ở phần vai làm cho tê liệt để nọc độc không đưa lên não. Ánh mắt rất kiên quyết rõ là không cho nàng từ chối, Dương Tiêu Phong kề môi lên vai nàng cố gắng hút nọc độc ra.
---oo0oo---
Chừng nửa khắc sau huyết độc từ trên vai của Nữ Thần Y dần dần chuyển sang màu đỏ, huyệt đạo cũng được giải.
Bấy giờ, Dương Tiêu Phong mới rời mắt khỏi người nàng. Thân thể ngọc ngà với những đường cong lả lướt mê người hoàn toàn phơi bày cùng phần ngực đẫy đà đang đung đưa.
Nữ Thần Y ngồi thẳng dậy, bất tri bất giác nhìn xuống, thấy cảnh xuân của mình đã lộ hết đột nhiên hét thêm một tiếng nữa, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt. Và trong phút chốc tất cả cảm xúc ngổn ngang trong lòng nàng chợt tuôn trào, những giọt nước mắt kiềm nén đã lâu trong khoảnh khắc ấy bỗng lặng lẽ chảy dài xuống.
Dương Tiêu Phong trông thấy những giọt lệ tức tốc đứng dậy bỏ ra ngoài.
Còn lại một mình trong hang động lặng ngắt như tờ, Nữ Thần Y suy nghĩ mông lung. Sau hồi khóc cạn nước mắt, nàng cúi gằm suy xét, chợt sắc mặt ửng hồng. “Quả tình lúc nãy y không thể không làm vậy…” Nàng lẩm nhẩm tự hỏi “mình có phản ứng quá hay không đây?” Nói đoạn yên dạ khoác y phục vào rồi theo ra ngoài cửa hang.
---oo0oo---
Bên ngoài trời nổi cơn giông, khí lạnh thấu xương. Cách hang động vài chục thước có một thác nước từ trên vách đá đổ xuống với tốc độ ào ạt, nhìn từ phía xa xa cứ giống hệt như đang mang theo sức mạnh của thiên quân, hợp cùng cơn cuồng điên của vạn mã làm cho sương trắng bốc cao cuồn cuộn.
Một nam nhân ngồi dưới tán cây cạnh luồng thác ấy. Y ngồi dưới mưa ngay gốc cây cổ thụ. Tuy tàn cây cao lớn nhưng vẫn không cản nổi từng ngụm nước đổ đầy trên vai y. Mưa trút nhanh như ngàn vạn mũi tên bắn từ trên trời xuống, làm trang phục ướt đẫm, dưới cơn lạnh khó chịu như vậy mà tay chân y không hề luống cuống, cứ ngồi đó tịch lặng.
Không gian lúc này hãy còn mờ ảo khiến thân hình oai vệ của y trông như những đường nét phác họa. Nữ Thần Y đứng tựa lưng vào cửa hang lặng lẽ nhìn. Đôi mắt nàng có chút ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, nhãn quan phát ra một tia sáng động lòng người. Nàng siết chặt đôi bàn tay cố sức điều chỉnh lại hơi thở sắp trở nên dồn dập.
Từng hạt mưa giã thật mạnh lên bờ vai rộng lớn của người đó, cũng như giã thật mạnh vào trái tim đang bồi hồi xúc động của nàng. Và nàng đột ngột nhận ra bản thân không nhịn được, rất muốn khóc.
Vị nam tử bên dưới thác nước không cảm giác được có người đang nhìn trộm y.
Đúng lúc ấy gió đông bỗng rít lên, bầu trời đen kịt không một tia sáng. Cao xanh sấm sét ầm ĩ. Thanh âm đùng đoàng kinh thiên động địa lồng vô cửa hang nghe vang dội tựa tiếng rống thống thiết của chúa tể sơn lâm.
Nữ Thần Y giật nảy mình bật tiếng kêu cứu.
Nam tử đó tức thì quay đầu nhìn, sấm chớp khúc xạ vào đôi mắt y. Thân hình cao hai trượng lao vút về phía nàng.
Thấy y nhất mực quan tâm nàng như thế, nơi đáy mắt tối sâu thăm thẳm của mỹ nhân trong giây phút vụt lóe một ngọn lửa nồng cháy.
Dương Tiêu Phong bước nhanh đến kéo Nữ Thần Y ôm vào ngực, bao bọc nàng bằng thân thể cường tráng. Toàn thân mỹ nhân rơi vào giữa hai cánh tay dang rộng. Nữ Thần Y siết chặt vạt áo màu bạch kim, đầu cúi gằm che giấu sự xúc động tràn trề, những giọt nước mắt không nghe lời tuôn rơi theo từng giọt nước rỉ ra từ bộ quan phục ướt đẫm. Trên không trung bấy giờ tiếng sét ầm ĩ kêu gào tưởng chừng có thể khiến nàng kinh hãi, nhưng khi ở trong vòng tay rắn rỏi lại trở nên êm ả lạ thường.
Xuyên qua trang phục mong manh và lạnh lẽo, hơi ấm từ cơ thể vạm vỡ của Dương Tiêu Phong sưởi ấm cho nàng. Hai người gần kề đến nổi nàng có thể nghe tiếng trái tim y đập thình thịch vì lo âu.
Sau một hồi lâu thật lâu, Dương Tiêu Phong buông nàng ra. Nữ Thần Y đưa tay vuốt phẳng vết nhăn trên vạt áo y do tay nàng siết chặt.
Dương Tiêu Phong đứng im đó lặng lẽ ngắm những giọt nước mắt lóng lánh còn đọng lại trên khóe mi nàng. Nữ Thần Y không dám nhìn lại, hoặc có lẽ nàng lo nước mắt lại rơi lần nữa, vội quay đầu nhìn cửa hang.
Cả hai lòng đầy tâm sự nhưng không ai nói với ai một lời nào. Nữ Thần Y nhớ tình cảnh khi nãy, không biết nên dùng thái độ nào để nói chuyện là tốt nhất. Dương Tiêu Phong cũng không chắc chắn bản thân trong lòng nàng có vị trí ra sao, vì vậy vẫn giữ yên tịnh.
Sau hồi đè nén tâm tư rối loạn, Nữ Thần Y quay đầu lại, mới phát hiện từ sau khi kinh thành loạn chiến cho tới nay đã gần ba tháng hai người mới gặp mặt nhau, trông y đã gầy đi hẳn, đường nét dung mạo trở nên rõ rệt, giọng nói cũng dường như sâu trầm hơn rất nhiều. Và nàng không hiểu bản thân vì tiếp xúc đã lâu nên sinh dạ quý mến hay vì cảm nhận được tấm lòng thương yêu?
---oo0oo---
Bên ngoài trời hãy còn mưa. Dương Tiêu Phong ngồi trên bục đá cạnh đống than hồng đang bập bùng cháy.
Nữ Thần Y quỳ xuống đối diện, dùng mảnh vải giúp Dương Tiêu Phong lau bờ vai, tiếp đó định đứng lên phơi quan phục chợt bị ngăn lại. Nàng đành nâng tay áo chậm rãi thấm nước mưa đọng trên gương mặt tuấn vĩ, động tác vô cùng thong thả.
Hai người vẫn không ai cất lời nhưng họ cảm nhận được thiện ý dành cho đối phương.
Nửa khắc trôi qua, Dương Tiêu Phong nắm lấy tay Nữ Thần Y quan sát từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng bảo:
- Đôi lúc thật không biết trong đầu nàng nghĩ gì, nhìn bộ dạng nàng dường như cái gì cũng không cần.
Nói đoạn cười chua xót, tự nhủ lắm thứ chàng đang sở hữu lại không màng tới, chỉ muốn một tấm lòng chân thành nhưng từ trước tới nay chưa người nào có thể cho chàng được.
Phía đối diện, Nữ Thần Y khẽ mím môi cố giữ bình tĩnh, cơ mà không đáp lời, lát sau tự nhiên hỏi:
- Ngài tin tưởng nô tì lắm sao?
Dương Tiêu Phong không ngần ngại gật đầu. Nữ Thần Y lại hỏi:
- Vì sao?
Dương Tiêu Phong đáp:
- Ta tin, không hiểu vì sao, nhưng ta tin nàng.
Nghe câu khẳng định chắc chắn, Nữ Thần Y cảm thấy kinh ngạc và có chút nghi hoặc, hỏi lòng vì y còn trẻ mới không có lòng đề phòng như thế, dễ dàng tin tưởng người ta hay là đang đánh giá thấp mưu mô kẻ lạ? Hoặc y cũng giống lão phật gia đây, dù biết rõ thân phận của Thiên Văn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng huynh ấy, bởi chỉ cần cho đối phương một cơ hội, để họ tự lựa chọn bên nào có lợi hơn...”
Nghĩ tới điểm này khóe miệng không che giấu được vui vẻ, Nữ Thần Y khẽ cười:
- Mọi việc đều tin hay sao?
- Ngày đầu tiên nàng nhập cung gặp thái hoàng thái hậu – Dương Tiêu Phong nói - Khi đó ta biết nàng không đơn giản, ít nhất khí chất của nàng không đơn giản. Nàng là nữ nhân duy nhất dám nhìn thẳng vào mắt lão phật gia. Tô Khất cũng từng nhắc nhở ta, trước kia ta cả ngày sống trong sự đề phòng, nay lại bị nàng dễ dàng phá vỡ.
Dứt lời thấy Nữ Thần Y có vẻ không tin, Dương Tiêu Phong giải thích thêm:
- Thật tình ta cũng không rõ tại làm sao bản thân đa nghi như vầy lại đem lòng tin nàng, sự tin tưởng như thế lâu rồi ta chưa từng có.
Nữ Thần Y trông thẳng vào đôi mắt tràn đầy niềm tin kia, trái tim chừng như se thắt. Người đàn ông trước mặt quả nhiên đặt lòng tin tưởng vô điều kiện vào nàng.
- Vì lòng tin này… - Cuối cùng, nàng cảm động nói – Nô tì không muốn làm hỏng nó, cho nên sẽ cố gắng giữ gìn.
Nói rồi thuận tay bỏ thêm thanh củi vào đống than sắp sửa rụi tàn, Nữ Thần Y vờ lơ đãng bảo:
- Ngài còn nhớ gian nhà tranh trên đỉnh Thiên Sơn không?
Lời chưa dứt, giai nhân bỗng im bặt, ánh mắt long lanh chờ xem phản ứng của người đối diện ra sao. Tuy nhiên trái với dự đoán của nàng, người đó so vai nói gọn:
- Không.
Dương Tiêu Phong đáp xong cảm nhận tiếng nói ấy chạm tới chỗ đau trong lòng nàng.
Quả nhiên Nữ Thần Y dán mắt vào chậu than hồng, cổ họng như có vật gì chặn lại. Dương Tiêu Phong thấy vậy, trong mắt thoáng hiện tia vui vẻ:
- Khi đó ta chỉ chú tâm đến đôi mắt và nụ cười của nàng thôi, còn gian nhà tranh thế nào, ta làm sao nhớ.
Lời nói như vô tình nhưng giọng điệu lại sâu xa. Thêm vào cặp nhãn quan ngời sáng và nồng ấm khác thường nhìn nàng trìu mến khiến Nữ Thần Y cảm giác lòng xao động, mặt mày nóng ran. Thà chịu đựng ánh mắt băng hàn, nàng còn tỉnh táo nghĩ được cách ứng đối, chứ sự dịu dàng của y chỉ khiến nàng bấn loạn. Hệt như đang ngày đông gió lạnh căm căm, tứ bề tuyết lấp bỗng đâu chen vào một hôm khí hậu ấm áp thì làm sao nàng biết phải nên ăn mặc thế nào?
Qua khóe mắt long lanh như ngọc, Nữ Thần Y len lén liếc nhìn tiếu dung của người đối diện, suy xét xem trong đó có mấy phần chân thật, mấy phần giả vờ.
- Nàng không tin ư? - Dương Tiêu Phong hỏi, giọng đượm chút thất vọng, sự vui vẻ trong đáy mắt chợt vơi đi.
Nữ Thần Y quay mặt lại gắng gượng trấn tĩnh.
Hai cặp mắt giao nhau.
Ngay giây phút ấy Nữ Thần Y cảm thấy đôi mắt thường khi lạnh lùng kia bỗng như nhuốm thêm rất nhiều sắc thái, khiến nàng cầm lòng không đậu, những muốn dò tìm những muốn lảng tránh đi. Nhưng kết cục nàng cứ ngây người ra ngắm y, quên bẵng rằng bản thân nàng là ai, có vị trí gì và y là người thế nào. Cho đến lúc sực tỉnh, nàng mới vụt khép mi kín lại, không dám ngó ngàng ai nữa.
Nữ Thần Y tuy nhắm mắt mà vẫn cảm thấy ánh nhìn của Dương Tiêu Phong nấn ná trên mặt nàng. Lòng đâm sợ, nàng thầm nhủ không thể tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, liền mở mắt ra tìm vài thanh củi bỏ vào đống than hồng rồi lúng búng kêu:
- Đừng nhìn nô tì như thế nữa!
Dáng điệu lúng túng khiến Dương Tiêu Phong bật cười, vươn tay lấy áo choàng mặc vào.
Đây là lần đầu tiên Nữ Thần Y nghe tiếng cười sảng khoái phát ra từ miệng vị thống soái mà thiên hạ ai cũng kiêng nể dè chừng. Thanh âm ấy vang xa. Nàng nghe mà không hẳn xác định được chính xác cảm xúc trong lòng y lúc này, bởi chẳng dễ gì nghe được tiếng cười của vị lãnh diện nam nhân này.
Dương Tiêu Phong vừa cười vừa với tới định vuốt lọn tóc đang vắt qua một bên vai Nữ Thần Y. Nàng bèn nhanh như chớp giữ tóc lại, dùng tay kia đẩy cánh tay rắn chắc ra.
Dương Tiêu Phong nắm luôn lấy tay nàng. Nữ Thần Y vội giật mạnh về nhưng không thoát được. Trong lúc va chạm vậy đã vô tình làm hổ phù mà bấy lâu Dương Tiêu Phong cất trong áo khoác rơi xuống.
Nữ Thần Y nhanh nhẹn nhặt món vật mà Ngao Bái phái sát thủ liên hoàn truy lùng rồi dẫn đến cái chết của Mẫn Mẫn, siết chặt trong lòng bàn tay kia.
Dương Tiêu Phong ngỡ nàng vì thẹn quá hóa giận, sẽ ném bảo vật vô đống lửa bèn bảo:
- Mau bỏ hổ phù xuống, ta sẽ thả tay ngay.
Nữ Thần Y không chịu buông, lườm lườm “kẻ vô lại,” mặc cả:
- Thả tay rồi không được nhìn như ban nãy nữa đó.
Dương Tiêu Phong gật đầu ừ khẽ.
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy?
Dương Tiêu Phong lại gật đầu. Nữ Thần Y ngần ngừ một thoáng xong chậm chạp đặt hổ phù xuống đất.
Ngặt nỗi “kẻ vô lại” vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chỉ khác là không còn nắm tay nàng nữa. Nữ Thần Y mím môi cau mày, liếc một cú thật nhanh rồi nhìn lảng đi. Một lát sau cảm thấy Dương Tiêu Phong đã dời ánh mắt sang chỗ khác rồi nàng mới quay mặt lại:
- Đại nhân dịch ra một chút, đừng ngồi sát vào nô tì như vầy.
Dứt lời, Nữ Thần Y những tưởng lại phải đôi co thêm một lúc nữa không ngờ Dương Tiêu Phong nhích ngay ra sau, tuy không xa lắm nhưng cũng không đến nổi sát rạt như vừa nãy. Nàng có hơi bất ngờ, tự nhủ “sao vậy? Tự dưng hôm nay dễ thỏa hiệp thế?”
Hai người cùng im lặng.
Chẳng hiểu vì sao niềm hân hoan trong lòng Nữ Thần Y tan đi rất nhanh. Ngoài sự trầm ngâm đang ngự trị hình như có một chút gì hụt hẫng xen vào, nàng vội hắng giọng ngõ hầu cắt đứt cảm giác mơ hồ ấy đi.
- Không biết… - Nàng ngập ngừng hỏi – Chừng nào ngài sẽ… thành thân với cách cách nhỉ?
Lòng nhộn nhạo đủ mọi cảm xúc, Dương Tiêu Phong nghe nàng hỏi liền thở dài, biết rằng khi trở về kinh thành lại phải làm con người cũ, làm vị hôn phu của bậc công nương quốc sắc thiên hương của cả hoàng triều Mãn Châu.
Vì vậy im lìm một lát, Dương Tiêu Phong lảng chuyện:
- Nàng có bằng lòng ra đi cùng ta không?
Nữ Thần Y chớp mắt khoan trả lời, lòng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy y hỏi nàng như thế. Nếu nàng đồng ý sống chết cùng y, thì tơ duyên của hai người sẽ bắt đầu từ bây giờ đây.
Suy nghĩ vẩn vơ song nhớ tới Thiên Nhân, Nữ Thần Y âm thầm so sánh. Một người giờ không rõ đang cận kề giữa sự sống và cái chết. Còn một người giống hệt làn gió xuân phơi phới thổi qua đời nàng. Khoảnh khắc tuyệt diệu này không biết có dừng mãi đây chăng? Nàng đứng ở giữa hai người họ, tự hỏi nên chọn ai bây giờ? Có ai từng nói với nàng rằng, khi đã bái thiên địa thì không thể hồi đầu lại nữa, thế nên hãy cất giấu tất cả những ý nghĩ hoang tưởng đó vào đi.
Thành thử rốt cuộc Nữ Thần Y cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy nghiêm túc bảo:
- Không thể nào đâu, nô tì đã xuất giá, đời này nhất định tòng phu.
Dương Tiêu Phong nghe nàng đáp tức thời ngước mắt lên tựa hồ muốn xem nàng có nghiêm túc khi nói ra những lời đó không, xong ngoảnh mặt đi, lắc đầu:
- Vì sao chứ?
- Vì… - Nữ Thần Y nói chắc - Huynh ấy hứa nhất định trở về!
Dương Tiêu Phong nghe vậy nhủ bụng không thể im lặng là vàng mãi, không thể ở trước mặt nàng cứ một ngày rồi thêm một ngày tính cách đưa đẩy cho qua.
Bên ngoài cửa hang mưa đá ồ ạt rơi, từng hạt trĩu nặng.
Nữ Thần Y trông ngọn lửa cháy bập bùng ánh lên gương mặt người nam tử bên cạnh nàng, phân nửa dung mạo quân nhân ẩn hiện giữa tranh sáng và tranh tối. Y thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ điều gì rất sâu xa.
Quả thật sau hồi ngẫm ngợi khá lâu, người đó quyết định tiết lộ.
- Nàng đừng chờ đợi nữa, Tần Thiên Nhân sẽ không trở về đâu!
Dương Tiêu Phong nói rồi cặp chân mày khẽ chau lại, nét ôn hòa trên mặt phai dần, thay vào đấy là vẻ lạnh lùng thường nhật.
/136
|