Vương Quốc Hoa nhìn Ngô Xuân Liên, cô bé thật ra đứng im đó không có cử động gì quá mức.
- Tiểu Ngô, đi gọi lão Mao lại đây.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Ngô Xuân Liên nghe xong ồ rồi đi ra ngoài. Không lâu sau Mao Lợi thở hổn hển chạy tới. Vương Quốc Hoa cười cười chỉ bát canh cá nói:
- Lão Mao, bữa ăn này chắc không rẻ, chỉ ăn cơm bình thường thôi có cần làm phức tạp như vậy không?
Mao Lợi cười nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chi phí ở đây do văn phòng huyện ủy thanh toán hết.
Mao Lợi hiểu sai, Vương Quốc Hoa cũng không giải thích mà chỉ nói:
- Bắt đầu từ bữa này tôi và Cao Thăng ăn theo tiêu chuẩn 30 đồng một ngày, bên văn phòng huyện ủy thì không cần sang đó thanh toán, cứ tính cho tôi.
- Hả…
Mao Lợi ngẩn ra, lần đầu thấy quan chức như vậy, có quyền lợi mà không dùng, tiền nhà nước không ăn cũng phí.
- Không nghe rõ ư?
Vương Quốc Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, Mao Lợi không dám phản bác.
- Được, tôi sẽ làm theo lời ngài.
Vương Quốc Hoa xua tay ra hiệu y lui ra. Mao Lợi ra ngoài hỏi Ngô Xuân Liên:
- Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?
Nghe cô bé nói, Mao Lợi càng hồ đồ không hiểu.
Mao Lợi về lập tức cầm máy gọi và báo cáo việc này với Tôn Đạo Luy. Tôn Đạo Luy nói:
- Biết rồi, yên tâm, anh không thiếu chỗ tốt đâu.
Tôn Đạo Luy đang ăn cơm với Tôn Trường Thanh, Tôn Trường Thanh hai năm trước vợ mất nhưng không lấy vợ khác. Chỉ cần Tôn Trường Thanh ở nhà là Tôn Đạo Luy sẽ về ăn cơm cùng bố.
Bỏ máy Tôn Đạo Luy nói chuyện với Tôn Trường Thanh, Tôn Trường Thanh hừ một tiếng:
- Muốn trong sạch thì làm quan làm gì?
Tôn Đạo Luy trầm ngâm một chút nói:
- Người với người khác nhau. Vương Quốc Hoa này con không nhìn thấu hắn. Người bên Lưỡng Thủy lại truyền tin tới, họ Trương nghe được trước đó cũng không sai, nhà thằng này là nông dân, có phải có quan hệ họ hàng xa với lãnh đạo tỉnh ủy hay không thì chưa rõ.
Tôn Trường Thanh nghe xong im lặng khá lâu mới nói:
- Bố không thể làm quan cả đời, có những chuyện nên thu tay, gần đây bố luôn có cảm giác không đúng.
Tôn Đạo Luy cúi đầu không nói, lát sau đứng lên:
- Bố ăn tiếp, con ra ngoài có chuyện.
…
Vương Quốc Hoa không có thói quen ngủ trưa, trưa chơi game một lát là hết giờ.
Huyện Phương Lan có bảy xã, một thị trấn, là huyện lớn nhất thị xã Bắc Câu. Mặc dù Vương Quốc Hoa không thích Ngô Ngôn nhưng đến giờ làm vẫn bảo Lưu Cảnh Hòa gọi cô tới để tìm hiểu tình hình bên dưới. Vương Quốc Hoa nhìn phòng, mở tủ hồ sơ ra, chiếc tăm kẹp ở đó nhẹ nhàng rơi xuống, Vương Quốc Hoa yên tâm đôi chút, xem ra không bị người động tay chân.
Lại cẩn thận nghĩ tới vẻ mặt của Lưu Cảnh Hòa, Vương Quốc Hoa cảm thấy cậu ta khá đôn hậu.
Ngô Ngôn rất nhanh tới nơi, lúc vào còn không quên gõ cửa. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua nói:
- Ngồi đợi tôi lát.
Ngô Ngôn nghe xong cười cười đi lên rót trà cho Vương Quốc Hoa rồi mới ngồi xuống ghế.
Vương Quốc Hoa đóng sổ lại nhìn Ngô Ngôn ngồi ngay ngắn trước mặt, phát hiện bộ đồ ban chiều của Ngô Ngôn khác sáng, đơn giản hơn nhiều.
- Chị Ngô, chị cảm thấy tôi nên xuống xã nào trước?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Ngô Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi cảm thấy ngài hay là nên quen với tình hình ở cơ quan trước, sau đó đi xuống thì ổn hơn.
Vương Quốc Hoa nhướng mày nhìn qua Ngô Ngôn, đối phương không loạn rõ ràng là có chuẩn bị nên hắn nói:
- Nói ra lý do của chị, còn có tôi không thích người khác dạy tôi làm việc, hôm nay bỏ qua, lần sau chị chỉ cần làm tốt việc được sai là đủ.
Lời này khá nặng, Ngô Ngôn hơi đỏ mặt nhưng đã nhanh chóng cười nói:
- Tôi có chút tài liệu, ngài xem một chút rồi quyết định.
Vừa nói Ngô Ngôn lấy quyển sổ trong túi ra nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Ngài xem trước, tôi đợi ở đây, có gì không rõ mời ngài nói.
Vương Quốc Hoa nhìn quyển sổ rồi nghiêm khắc nhìn Ngô Ngôn. Ngô Ngôn cười cười ngồi trước mặt hắn. Vương Quốc Hoa lúc này mới mở sổ ra, hắn xem rất chậm, Ngô Ngôn cũng đầy kiên nhẫn đợi. Gần tiếng sau Vương Quốc Hoa đóng sổ lại bỏ lên bàn.
- Cầm lại đi, tôi coi như chưa thấy thứ này.
Mặt Ngô Ngôn cứng lại, nụ cười biến đi, mặt không còn chút máu. Lát sau Ngô Ngôn yên lặng đi lên cầm sổ bỏ vào túi.
Vương Quốc Hoa lúc này lên tiếng:
- Việc xuống xã điều tra bố trí vào ngày kia, chiều mai diễn ra hội nghị ban bí thư thảo luận vấn đề nhân sự.
Ngô Ngôn lấy sổ ra đưa cho Vương Quốc Hoa cũng là đánh cuộc một phen. Không ngờ phản ứng của Vương Quốc Hoa lại lạnh nhạt như vậy, Ngô Ngôn lúc ấy cảm thấy như mình bị ngạt nước mà chết. Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, ngay sau đó trước mặt cô là chiếc phao cứu sinh.
- Bí thư Vương…
Ngô Ngôn thở nhẹ một tiếng, mắt ươn ướt. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nhìn cô:
- Đi làm việc của chị đi.
- Vâng.
Ngô Ngôn vội vàng dui mắt cẩn thận lui ra.
Nhìn Ngô Ngôn rời đi, vẻ mặt Vương Quốc Hoa nghiêm lại. Nội dung quyển sổ chủ yếu nằm ở hai phần, một là tiền trợ cấp thoát nghèo, hai là con số cụ thể của phương tiện phòng chống lụt bão.
Chuyện gì có thể khiến mấy người này mạo hiểm như vậy? Vương Quốc Hoa đầu tiên nghĩ tới hội nghị ban bí thư ngày mai nên thử dò xét một câu, vẻ mặt của Ngô Ngôn đã chứng minh phán đoán của hắn.
Ngô Ngôn đi cha lâu đã quay lại cười nói:
- Xem ra tôi hơi hồ đồ rồi, vừa nhận được thông báo chiều họp họp tập tinh thần chỉ đạo của bí thư thị ủy Lâm.
Chiều hôm sau Vương Quốc Hoa xuất hiện trong phòng hội nghị huyện ủy tham gia hội nghị ban bí thư lần đầu tiên. Huyện Phương Lan có một bí thư, bốn Phó bí thư.
Vương Quốc Hoa là phó bí thư đầu tiên tới phòng hội nghị, vừa ngồi xuống chưa lâu thì Phó bí thư huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh đi đến, nhìn thấy Vương Quốc Hoa đã tới, y có chút bất ngờ. Theo xếp hàng trong thường vụ thì Vương Quốc Hoa xếp thứ tư, ở yw cũng vậy, Vương Quốc Hoa còn xếp trên Mã Minh. Vương Quốc Hoa tới trước làm Mã Minh có chút xấu hổ.
- Bí thư Vương đến sớm vậy.
Mã Minh chào, Vương Quốc Hoa cười cười với y, giơ giơ bao thuốc trong tay. Mã Minh chưa từng thấy loại thuốc này nên có chút tò mò nói.
- Thuốc này tôi chưa từng thấy, Bí thư Vương cho xin điếu.
Y không hề khách khí cầm bao thuốc, nhìn lướt qua hàng chữ bên trên, tay Mã Minh run lên, rơi cả bao thuốc xuống bàn.
- Thuốc ngon.
Mã Minh lấy một điếu rồi đẩy trả bao thuốc lại. Vương Quốc Hoa cười cười tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Mã Minh vừa ngồi xuống chỉ thấy Vương Quốc Hoa thu bao thuốc lại, đặt bao Hồng sơn lên bàn. Mặt Mã Minh trong nháy mắt thay đổi, đây là lấy nhầm thuốc phải không? Mấy chữ “Đặc biệt cung cấp” y biết rõ có nghĩa gì.
Vương Quốc Hoa tiếp tục xem tài liệu, Mã Minh nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay. Khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Mã Minh vội vàng nhét điếu thuốc vào túi áo. Ngoài cửa xuất hiện phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Nghiêm Đông Lai. Y đứng đó nhìn một vòng, Mã Minh đứng lên chào, Vương Quốc Hoa cũng đứng lên chào. Nghiêm Đông Lai khẽ vuốt cằm đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Nghiêm Đông Lai năm nay khoảng hơn 40, nếu không có bất ngờ xảy ra thì kết quả tốt nhất của Nghiêm Đông Lai chính là lên cấp chính huyện.
Chủ tịch Chu Lập Quốc gần như xuất hiện ngay sau đó, ba người bên trong chào, Chu Lập Quốc ngồi xuống vị trí của mình.
Năm phút sau phòng hội nghị lần nữa có biến hoá, Tôn Trường Thanh đến muộn năm phút. Y đứng ngoài cửa nhìn mấy người ở trong.
- Mọi người đã tới đông đủ, họp thôi.
Tôn Trường Thanh ngồi xuống nói.
- Lão Nghiêm, anh nói một chút phương án điều chỉnh nhân sự.
Nghiêm Đông Lai đứng lên mở sổ ra đọc:
- Căn cứ chỉ thị đề bạt sử dụng cán bộ trẻ của tỉnh ủy, Ban tổ chức cán bộ đưa ra phương án tiến hành điều chỉnh một ít người phụ trách các phòng ban sau …
Vương Quốc Hoa nghe thấy đầu tiên là tên của Ngô Ngôn. Ý của Ban tổ chức cán bộ muốn điều Ngô Ngôn sang làm phó bí thư huyện đoàn, sau đó là Chu Vĩ điều tới phòng cán bộ về hưu, trưởng phòng nông nghiệp sang phòng công tác địa phương…
- Tiểu Ngô, đi gọi lão Mao lại đây.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Ngô Xuân Liên nghe xong ồ rồi đi ra ngoài. Không lâu sau Mao Lợi thở hổn hển chạy tới. Vương Quốc Hoa cười cười chỉ bát canh cá nói:
- Lão Mao, bữa ăn này chắc không rẻ, chỉ ăn cơm bình thường thôi có cần làm phức tạp như vậy không?
Mao Lợi cười nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chi phí ở đây do văn phòng huyện ủy thanh toán hết.
Mao Lợi hiểu sai, Vương Quốc Hoa cũng không giải thích mà chỉ nói:
- Bắt đầu từ bữa này tôi và Cao Thăng ăn theo tiêu chuẩn 30 đồng một ngày, bên văn phòng huyện ủy thì không cần sang đó thanh toán, cứ tính cho tôi.
- Hả…
Mao Lợi ngẩn ra, lần đầu thấy quan chức như vậy, có quyền lợi mà không dùng, tiền nhà nước không ăn cũng phí.
- Không nghe rõ ư?
Vương Quốc Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, Mao Lợi không dám phản bác.
- Được, tôi sẽ làm theo lời ngài.
Vương Quốc Hoa xua tay ra hiệu y lui ra. Mao Lợi ra ngoài hỏi Ngô Xuân Liên:
- Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?
Nghe cô bé nói, Mao Lợi càng hồ đồ không hiểu.
Mao Lợi về lập tức cầm máy gọi và báo cáo việc này với Tôn Đạo Luy. Tôn Đạo Luy nói:
- Biết rồi, yên tâm, anh không thiếu chỗ tốt đâu.
Tôn Đạo Luy đang ăn cơm với Tôn Trường Thanh, Tôn Trường Thanh hai năm trước vợ mất nhưng không lấy vợ khác. Chỉ cần Tôn Trường Thanh ở nhà là Tôn Đạo Luy sẽ về ăn cơm cùng bố.
Bỏ máy Tôn Đạo Luy nói chuyện với Tôn Trường Thanh, Tôn Trường Thanh hừ một tiếng:
- Muốn trong sạch thì làm quan làm gì?
Tôn Đạo Luy trầm ngâm một chút nói:
- Người với người khác nhau. Vương Quốc Hoa này con không nhìn thấu hắn. Người bên Lưỡng Thủy lại truyền tin tới, họ Trương nghe được trước đó cũng không sai, nhà thằng này là nông dân, có phải có quan hệ họ hàng xa với lãnh đạo tỉnh ủy hay không thì chưa rõ.
Tôn Trường Thanh nghe xong im lặng khá lâu mới nói:
- Bố không thể làm quan cả đời, có những chuyện nên thu tay, gần đây bố luôn có cảm giác không đúng.
Tôn Đạo Luy cúi đầu không nói, lát sau đứng lên:
- Bố ăn tiếp, con ra ngoài có chuyện.
…
Vương Quốc Hoa không có thói quen ngủ trưa, trưa chơi game một lát là hết giờ.
Huyện Phương Lan có bảy xã, một thị trấn, là huyện lớn nhất thị xã Bắc Câu. Mặc dù Vương Quốc Hoa không thích Ngô Ngôn nhưng đến giờ làm vẫn bảo Lưu Cảnh Hòa gọi cô tới để tìm hiểu tình hình bên dưới. Vương Quốc Hoa nhìn phòng, mở tủ hồ sơ ra, chiếc tăm kẹp ở đó nhẹ nhàng rơi xuống, Vương Quốc Hoa yên tâm đôi chút, xem ra không bị người động tay chân.
Lại cẩn thận nghĩ tới vẻ mặt của Lưu Cảnh Hòa, Vương Quốc Hoa cảm thấy cậu ta khá đôn hậu.
Ngô Ngôn rất nhanh tới nơi, lúc vào còn không quên gõ cửa. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua nói:
- Ngồi đợi tôi lát.
Ngô Ngôn nghe xong cười cười đi lên rót trà cho Vương Quốc Hoa rồi mới ngồi xuống ghế.
Vương Quốc Hoa đóng sổ lại nhìn Ngô Ngôn ngồi ngay ngắn trước mặt, phát hiện bộ đồ ban chiều của Ngô Ngôn khác sáng, đơn giản hơn nhiều.
- Chị Ngô, chị cảm thấy tôi nên xuống xã nào trước?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Ngô Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi cảm thấy ngài hay là nên quen với tình hình ở cơ quan trước, sau đó đi xuống thì ổn hơn.
Vương Quốc Hoa nhướng mày nhìn qua Ngô Ngôn, đối phương không loạn rõ ràng là có chuẩn bị nên hắn nói:
- Nói ra lý do của chị, còn có tôi không thích người khác dạy tôi làm việc, hôm nay bỏ qua, lần sau chị chỉ cần làm tốt việc được sai là đủ.
Lời này khá nặng, Ngô Ngôn hơi đỏ mặt nhưng đã nhanh chóng cười nói:
- Tôi có chút tài liệu, ngài xem một chút rồi quyết định.
Vừa nói Ngô Ngôn lấy quyển sổ trong túi ra nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Ngài xem trước, tôi đợi ở đây, có gì không rõ mời ngài nói.
Vương Quốc Hoa nhìn quyển sổ rồi nghiêm khắc nhìn Ngô Ngôn. Ngô Ngôn cười cười ngồi trước mặt hắn. Vương Quốc Hoa lúc này mới mở sổ ra, hắn xem rất chậm, Ngô Ngôn cũng đầy kiên nhẫn đợi. Gần tiếng sau Vương Quốc Hoa đóng sổ lại bỏ lên bàn.
- Cầm lại đi, tôi coi như chưa thấy thứ này.
Mặt Ngô Ngôn cứng lại, nụ cười biến đi, mặt không còn chút máu. Lát sau Ngô Ngôn yên lặng đi lên cầm sổ bỏ vào túi.
Vương Quốc Hoa lúc này lên tiếng:
- Việc xuống xã điều tra bố trí vào ngày kia, chiều mai diễn ra hội nghị ban bí thư thảo luận vấn đề nhân sự.
Ngô Ngôn lấy sổ ra đưa cho Vương Quốc Hoa cũng là đánh cuộc một phen. Không ngờ phản ứng của Vương Quốc Hoa lại lạnh nhạt như vậy, Ngô Ngôn lúc ấy cảm thấy như mình bị ngạt nước mà chết. Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, ngay sau đó trước mặt cô là chiếc phao cứu sinh.
- Bí thư Vương…
Ngô Ngôn thở nhẹ một tiếng, mắt ươn ướt. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nhìn cô:
- Đi làm việc của chị đi.
- Vâng.
Ngô Ngôn vội vàng dui mắt cẩn thận lui ra.
Nhìn Ngô Ngôn rời đi, vẻ mặt Vương Quốc Hoa nghiêm lại. Nội dung quyển sổ chủ yếu nằm ở hai phần, một là tiền trợ cấp thoát nghèo, hai là con số cụ thể của phương tiện phòng chống lụt bão.
Chuyện gì có thể khiến mấy người này mạo hiểm như vậy? Vương Quốc Hoa đầu tiên nghĩ tới hội nghị ban bí thư ngày mai nên thử dò xét một câu, vẻ mặt của Ngô Ngôn đã chứng minh phán đoán của hắn.
Ngô Ngôn đi cha lâu đã quay lại cười nói:
- Xem ra tôi hơi hồ đồ rồi, vừa nhận được thông báo chiều họp họp tập tinh thần chỉ đạo của bí thư thị ủy Lâm.
Chiều hôm sau Vương Quốc Hoa xuất hiện trong phòng hội nghị huyện ủy tham gia hội nghị ban bí thư lần đầu tiên. Huyện Phương Lan có một bí thư, bốn Phó bí thư.
Vương Quốc Hoa là phó bí thư đầu tiên tới phòng hội nghị, vừa ngồi xuống chưa lâu thì Phó bí thư huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Minh đi đến, nhìn thấy Vương Quốc Hoa đã tới, y có chút bất ngờ. Theo xếp hàng trong thường vụ thì Vương Quốc Hoa xếp thứ tư, ở yw cũng vậy, Vương Quốc Hoa còn xếp trên Mã Minh. Vương Quốc Hoa tới trước làm Mã Minh có chút xấu hổ.
- Bí thư Vương đến sớm vậy.
Mã Minh chào, Vương Quốc Hoa cười cười với y, giơ giơ bao thuốc trong tay. Mã Minh chưa từng thấy loại thuốc này nên có chút tò mò nói.
- Thuốc này tôi chưa từng thấy, Bí thư Vương cho xin điếu.
Y không hề khách khí cầm bao thuốc, nhìn lướt qua hàng chữ bên trên, tay Mã Minh run lên, rơi cả bao thuốc xuống bàn.
- Thuốc ngon.
Mã Minh lấy một điếu rồi đẩy trả bao thuốc lại. Vương Quốc Hoa cười cười tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Mã Minh vừa ngồi xuống chỉ thấy Vương Quốc Hoa thu bao thuốc lại, đặt bao Hồng sơn lên bàn. Mặt Mã Minh trong nháy mắt thay đổi, đây là lấy nhầm thuốc phải không? Mấy chữ “Đặc biệt cung cấp” y biết rõ có nghĩa gì.
Vương Quốc Hoa tiếp tục xem tài liệu, Mã Minh nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay. Khi bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Mã Minh vội vàng nhét điếu thuốc vào túi áo. Ngoài cửa xuất hiện phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Nghiêm Đông Lai. Y đứng đó nhìn một vòng, Mã Minh đứng lên chào, Vương Quốc Hoa cũng đứng lên chào. Nghiêm Đông Lai khẽ vuốt cằm đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Nghiêm Đông Lai năm nay khoảng hơn 40, nếu không có bất ngờ xảy ra thì kết quả tốt nhất của Nghiêm Đông Lai chính là lên cấp chính huyện.
Chủ tịch Chu Lập Quốc gần như xuất hiện ngay sau đó, ba người bên trong chào, Chu Lập Quốc ngồi xuống vị trí của mình.
Năm phút sau phòng hội nghị lần nữa có biến hoá, Tôn Trường Thanh đến muộn năm phút. Y đứng ngoài cửa nhìn mấy người ở trong.
- Mọi người đã tới đông đủ, họp thôi.
Tôn Trường Thanh ngồi xuống nói.
- Lão Nghiêm, anh nói một chút phương án điều chỉnh nhân sự.
Nghiêm Đông Lai đứng lên mở sổ ra đọc:
- Căn cứ chỉ thị đề bạt sử dụng cán bộ trẻ của tỉnh ủy, Ban tổ chức cán bộ đưa ra phương án tiến hành điều chỉnh một ít người phụ trách các phòng ban sau …
Vương Quốc Hoa nghe thấy đầu tiên là tên của Ngô Ngôn. Ý của Ban tổ chức cán bộ muốn điều Ngô Ngôn sang làm phó bí thư huyện đoàn, sau đó là Chu Vĩ điều tới phòng cán bộ về hưu, trưởng phòng nông nghiệp sang phòng công tác địa phương…
/822
|