Vương Quốc Hoa còn đang trên thị xã từ chối lời mời dùng cơm của Hoa Lâm sau khi đến chỗ y làm cho xong thủ tục điều động của Cao Thăng, vừa chuẩn bị rời khỏi thị ủy thì Ngô Ngôn gọi tới nói lễ truy điệu của Chu Lập Quốc được tổ chức vào ngày mai.
Vương Quốc Hoa ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ biết.
- Còn có việc gì không?
Ngô Ngôn do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, ngài cần hoạt động một chút.
Giọng điệu này rõ ràng lấy thân phận thân tín của Vương Quốc Hoa, sếp nhà mình bò nhanh thì mọi người cũng được lợi.
- Biết rồi.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, thực ra không để ở trong lòng. Hắn mới làm phó chủ tịch vài ngày, sao có thể tranh chức chủ tịch?
Dập máy, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút. Nghiêm Đông Lai không thể thành chủ tịch, nếu không huyện Phương Lan không phải hoàn toàn thành địa bàn của Tôn Trường Thanh sao? Thị ủy dù quyết định ai làm chủ tịch huyện Phương Lan thì sau này Vương Quốc Hoa cũng phải giúp đỡ người đó đấu với Tôn Trường Thanh. Vội vàng đi xuống lầu, Vương Quốc Hoa không chú ý chỉ thấy một cơn gió thơm lao tới, hắn phanh lại. Ngẩng đầu thấy là Mạnh Vũ Vi, hắn cười hì hì nói:
- Thư ký Mạnh hết giờ làm à?
Mạnh Vũ Vi nghiêng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh đang hoạt động? Có cần tôi giúp gì không?
“Tự cho mình thông minh” Vương Quốc Hoa thầm oán nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười:
- Tôi đâu dám làm phiền thư ký Mạnh, chị là mỹ nữ số một của thị ủy. Chỉ đứng nói chuyện cạnh chị tôi cũng sợ mình không chịu nổi.
Nghe Vương Quốc Hoa nói, Mạnh Vũ Vi có chút đắc ý. Không ngờ hắn cũng nói được lời dễ nghe.
- Nể mặt anh nói lời hay, tôi cho anh cơ hội tối mời tôi ăn cơm, đi hát.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì câu này, cô ả thoáng hơn mình nghĩ. Hắn cười nói.
- Được, chị nói địa điểm, tôi không quen ở thị xã cho lắm.
Mạnh Vũ Vi đưa tay chống cằm suy nghĩ một lát.
- Nói về hát thì đến quán Đại Phú Hào, tên mặc dù tục nhưng hoàn cảnh lại được, thiết bị cũng tốt.
- Ăn cơm ở đâu nhỉ? Để tôi nghĩ đã. Anh đi với tôi, vừa đi vừa nghĩ.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa xoay người lưu lại bóng lưng, đôi chân dài cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đi theo sau xuống lầu, Cao Thăng đi lên đón. Mạnh Vũ Vi chỉ chỉ vào xe mình rồi nói:
- Vương Quốc Hoa, ngồi xe tôi.
Cao Thăng đâu có nghe lời cô ả mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đi lên đưa giấy tờ cho Cao Thăng nói:
- Tối tôi mời thư ký Mạnh dùng cơm, cậu tìm khách sạn ở tạm.
Cao Thăng lúc này mới tránh ra, Mạnh Vũ Vi có chút giật mình. Động tác và ánh mắt vừa rồi của Cao Thăng làm cô hơi sợ.
Mạnh Vũ Vi đi xe Jetta, cô chở Vương Quốc Hoa đi một vòng trong thị xã, đến một nhà hàng trông rất bình thường. Nhà hàng này là căn nhà hai tầng trông khá cổ. Trên đường đi Vương Quốc Hoa không hề chủ động nói chuyện, hai người như hai kẻ câm điếc ngồi trên xe. Lúc xuống xe Mạnh Vũ Vi nói:
- Cá ở đây ăn ngon, anh có thể ăn cay không?
Vương Quốc Hoa gật đầu mở cửa xe, Mạnh Vũ Vi không khỏi thầm mắng “Hắn đáp lời chẳng lẽ sẽ chết sao”
Một người phụ nữ xinh đẹp từ quán đi ra cười nói:
- Thư ký Mạnh, chị có thể đến là vinh dự cho quán chúng tôi, làm quán thêm sáng chói, thêm đông khách.
Mạnh Vũ Vi cũng cười cười trêu lại.
- Bà đó, nhà hàng của bà còn sợ không có khách sao? Tôi sợ không đặt trước là không có chỗ mà ngồi ăn.
Người phụ nữ cười cười cho qua chuyện, sau đó đảo mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Sao không giới thiệu một chút.
Cô ta biết rõ tính cách của Mạnh Vũ Vi, ngoài cùng Lâm Tĩnh ra ngoài ăn, còn đâu Mạnh Vũ Vi không đi ăn với khách. Vì thế cô không khỏi tò mò.
Vương Quốc Hoa đưa tay tới rồi lễ độ nói:
- Vương Quốc Hoa.
Người phụ nữ tên Nhâm Kiều Kiều, cô cao khoảng 1m6, thân hình cân đối, hài hòa, chỗ cần to, nhỏ đều khá chuẩn.
- Bà đến trùng hợp thật đó, có hai phòng tốt nhất vừa hoàn thành xong sau hai tháng sửa chữa.
Nhâm Kiều Kiều kéo tay Mạnh Vũ Vi cười nói. Mạnh Vũ Vi nghe xong liền hỏi:
- Ở trên hay dưới lầu?
Nhâm Kiều Kiều nói:
- Một trên một dưới.
Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, bữa ăn hôm nay không rẻ đâu.
Vương Quốc Hoa lúc ra ngoài làm việc trong túi luôn có ấy ngàn, nếu không hắn thấy không yên tâm.
Nhâm Kiều Kiều lúc này nói một câu:
- Không sao, tôi có hóa đơn đỏ.
Vương Quốc Hoa không nói gì, hắn đi theo hai người lên lầu.
- Có thư ký Mạnh nên tôi giảm giá 20%.
Vương Quốc Hoa không để ý tới ai tiến vào trong phòng, tường hai bên phòng treo tranh cổ, phía bên ngoài có đặt một chiếc bàn, bốn ghế.
Vương Quốc Hoa đứng trước tường nhìn tranh một chút. Nhâm Kiều Kiều đi tới cười hỏi:
- Bí thư Vương thích tranh?
Vương Quốc Hoa lắc đầu:
- Tôi chỉ xem một chút cho biết thôi. Trước đây chỉ xem trong sách chứ chưa xem tranh thật bao giờ cả.
Mặt Nhâm Kiều Kiều hơi ảm đạm lại nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
- Thực ra tranh này cũng không đắt gì. Nhà tôi cả đời vẽ tranh, tốt nghiệp cấp ba không thi đỗ đại học nên tôi đi mở quán ăn.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Tất cả tranh ở đây đều do Kiều Kiều vẽ, lúc ấy Kiều Kiều là nữ sinh xuất sắc của lớp, bao người thầm yêu đáng tiếc..
Nhâm Kiều Kiều có chút xấu hổ ngắt lời:
- Không nói chuyện này nữa, ngồi đi, tôi xuống dưới chuẩn bị, ăn xong có thể hát ở đây.
Chờ Nhâm Kiều Kiều đi xuống, Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Cảm thấy nơi này thế nào?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cũng được, rất thú vị. Hình như cô có lời gì đó dấu diếm cô kia?
- Đó là bạn học cũ của tôi, mà anh lắm chuyện làm gì?
Mạnh Vũ Vi không hài lòng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đáp lại ngay. Mạnh Vũ Vi tức giận quay đầu lại lẩm bẩm một tiếng:
- Anh không biết quan hệ giữa hai chúng tôi mà nói như vậy?
Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế nên muốn đè ép đối phương. Hắn cười lạnh nói:
- Mặc kệ quan hệ là gì nhưng vừa nãy tôi thấy cô như vui trên nỗi đau của người khác, không nói oan cho cô chứ?
Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nói:
- Thích cô ta à?
Vương Quốc Hoa nhún vai lấy thuốc ra hút rồi lạnh nhạt nói:
- Tôi thích cô.
Mạnh Vũ Vi không nói híp mắt nhìn một lúc, lát sau không nhịn được cười. Cô nhỏ giọng nói:
- Anh đáp lại chẳng thú vị gì, chẳng buồn cười gì cả.
Vương Quốc Hoa nói:
- Nam nữ nói đùa không phải không được nhưng dễ xảy ra chuyện.
- Có thể có việc gì chứ? Tôi không ngại, anh ngại gì?
Mạnh Vũ Vi biết Vương Quốc Hoa chưa kết hôn, cũng nói rõ dù có quan hệ thì cũng sao chứ?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thật sự không ngại hả? Vậy tôi thử xem sao.
- Tôi lớn tuổi hơn anh, còn sợ anh sao? Gọi chị đi.
Mạnh Vũ Vi nói không ngờ có ý trêu đùa làm Vương Quốc Hoa thầm cảnh giác, đừng có cạm bẫy gì trong này đó.
Vương Quốc Hoa đứng lên bỏ áo khoác ngoài treo lên mắc. Hắn tự nhắc mình, đây là thư ký của bí thư thị ủy, đừng làm cho thành quả bom nổ chậm ở bên cạnh mình.
Mạnh Vũ Vi thấy thế cũng cởi áo khoác ra đưa tới.
- Treo giúp tôi.
Bên trong là chiếc áo len bó sát người lộ rõ đường cong cơ thể, Vương Quốc Hoa nhìn ngực đối phương, khá to, vừa một bàn tay.
Vương Quốc Hoa đi tới treo hộ. Lúc này Nhâm Kiều Kiều dẫn hai nhân viên phục vụ bưng bốn năm món lên. Trong tay Nhâm Kiều Kiều còn một chiếc nồi vẫn còn bốc khói.
- Canh gà, cá sốt…
Giới thiệu mấy món ăn xong, Nhâm Kiều Kiều cười hỏi:
- Uống gì bây giờ?
Mạnh Vũ Vi nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh quyết định đi.
Vương Quốc Hoa không cần nghĩ đã nói:
- Rượu trắng…
Mạnh Vũ Vi gật đầu, Nhâm Kiều Kiều bảo nhân viên đi lấy rượu, cô tự tay múc canh gà cho hai người.
- Uống ít canh cho ấm bụng, không lát uống rượu lại thấy mệt.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Kiều Kiều ở lại uống mấy chén.
Nhâm Kiều Kiều nói:
- Tôi xuống bảo nhân viên một tiếng rồi lên mời hai người.
Nhìn Nhâm Kiều Kiều rời đi, Mạnh Vũ Vi thở dài một tiếng:
- Làm phụ nữ đúng là không dễ.
Vương Quốc Hoa tiếp lời:
- Làm đàn ông cũng không dễ làm một quan chức càng không dễ. Có đôi khi làm quan chức có lương tâm còn khó hơn lên trời.
Vương Quốc Hoa ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ biết.
- Còn có việc gì không?
Ngô Ngôn do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, ngài cần hoạt động một chút.
Giọng điệu này rõ ràng lấy thân phận thân tín của Vương Quốc Hoa, sếp nhà mình bò nhanh thì mọi người cũng được lợi.
- Biết rồi.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, thực ra không để ở trong lòng. Hắn mới làm phó chủ tịch vài ngày, sao có thể tranh chức chủ tịch?
Dập máy, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút. Nghiêm Đông Lai không thể thành chủ tịch, nếu không huyện Phương Lan không phải hoàn toàn thành địa bàn của Tôn Trường Thanh sao? Thị ủy dù quyết định ai làm chủ tịch huyện Phương Lan thì sau này Vương Quốc Hoa cũng phải giúp đỡ người đó đấu với Tôn Trường Thanh. Vội vàng đi xuống lầu, Vương Quốc Hoa không chú ý chỉ thấy một cơn gió thơm lao tới, hắn phanh lại. Ngẩng đầu thấy là Mạnh Vũ Vi, hắn cười hì hì nói:
- Thư ký Mạnh hết giờ làm à?
Mạnh Vũ Vi nghiêng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh đang hoạt động? Có cần tôi giúp gì không?
“Tự cho mình thông minh” Vương Quốc Hoa thầm oán nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười:
- Tôi đâu dám làm phiền thư ký Mạnh, chị là mỹ nữ số một của thị ủy. Chỉ đứng nói chuyện cạnh chị tôi cũng sợ mình không chịu nổi.
Nghe Vương Quốc Hoa nói, Mạnh Vũ Vi có chút đắc ý. Không ngờ hắn cũng nói được lời dễ nghe.
- Nể mặt anh nói lời hay, tôi cho anh cơ hội tối mời tôi ăn cơm, đi hát.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì câu này, cô ả thoáng hơn mình nghĩ. Hắn cười nói.
- Được, chị nói địa điểm, tôi không quen ở thị xã cho lắm.
Mạnh Vũ Vi đưa tay chống cằm suy nghĩ một lát.
- Nói về hát thì đến quán Đại Phú Hào, tên mặc dù tục nhưng hoàn cảnh lại được, thiết bị cũng tốt.
- Ăn cơm ở đâu nhỉ? Để tôi nghĩ đã. Anh đi với tôi, vừa đi vừa nghĩ.
Mạnh Vũ Vi vừa nói vừa xoay người lưu lại bóng lưng, đôi chân dài cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đi theo sau xuống lầu, Cao Thăng đi lên đón. Mạnh Vũ Vi chỉ chỉ vào xe mình rồi nói:
- Vương Quốc Hoa, ngồi xe tôi.
Cao Thăng đâu có nghe lời cô ả mà chỉ nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa đi lên đưa giấy tờ cho Cao Thăng nói:
- Tối tôi mời thư ký Mạnh dùng cơm, cậu tìm khách sạn ở tạm.
Cao Thăng lúc này mới tránh ra, Mạnh Vũ Vi có chút giật mình. Động tác và ánh mắt vừa rồi của Cao Thăng làm cô hơi sợ.
Mạnh Vũ Vi đi xe Jetta, cô chở Vương Quốc Hoa đi một vòng trong thị xã, đến một nhà hàng trông rất bình thường. Nhà hàng này là căn nhà hai tầng trông khá cổ. Trên đường đi Vương Quốc Hoa không hề chủ động nói chuyện, hai người như hai kẻ câm điếc ngồi trên xe. Lúc xuống xe Mạnh Vũ Vi nói:
- Cá ở đây ăn ngon, anh có thể ăn cay không?
Vương Quốc Hoa gật đầu mở cửa xe, Mạnh Vũ Vi không khỏi thầm mắng “Hắn đáp lời chẳng lẽ sẽ chết sao”
Một người phụ nữ xinh đẹp từ quán đi ra cười nói:
- Thư ký Mạnh, chị có thể đến là vinh dự cho quán chúng tôi, làm quán thêm sáng chói, thêm đông khách.
Mạnh Vũ Vi cũng cười cười trêu lại.
- Bà đó, nhà hàng của bà còn sợ không có khách sao? Tôi sợ không đặt trước là không có chỗ mà ngồi ăn.
Người phụ nữ cười cười cho qua chuyện, sau đó đảo mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Sao không giới thiệu một chút.
Cô ta biết rõ tính cách của Mạnh Vũ Vi, ngoài cùng Lâm Tĩnh ra ngoài ăn, còn đâu Mạnh Vũ Vi không đi ăn với khách. Vì thế cô không khỏi tò mò.
Vương Quốc Hoa đưa tay tới rồi lễ độ nói:
- Vương Quốc Hoa.
Người phụ nữ tên Nhâm Kiều Kiều, cô cao khoảng 1m6, thân hình cân đối, hài hòa, chỗ cần to, nhỏ đều khá chuẩn.
- Bà đến trùng hợp thật đó, có hai phòng tốt nhất vừa hoàn thành xong sau hai tháng sửa chữa.
Nhâm Kiều Kiều kéo tay Mạnh Vũ Vi cười nói. Mạnh Vũ Vi nghe xong liền hỏi:
- Ở trên hay dưới lầu?
Nhâm Kiều Kiều nói:
- Một trên một dưới.
Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, bữa ăn hôm nay không rẻ đâu.
Vương Quốc Hoa lúc ra ngoài làm việc trong túi luôn có ấy ngàn, nếu không hắn thấy không yên tâm.
Nhâm Kiều Kiều lúc này nói một câu:
- Không sao, tôi có hóa đơn đỏ.
Vương Quốc Hoa không nói gì, hắn đi theo hai người lên lầu.
- Có thư ký Mạnh nên tôi giảm giá 20%.
Vương Quốc Hoa không để ý tới ai tiến vào trong phòng, tường hai bên phòng treo tranh cổ, phía bên ngoài có đặt một chiếc bàn, bốn ghế.
Vương Quốc Hoa đứng trước tường nhìn tranh một chút. Nhâm Kiều Kiều đi tới cười hỏi:
- Bí thư Vương thích tranh?
Vương Quốc Hoa lắc đầu:
- Tôi chỉ xem một chút cho biết thôi. Trước đây chỉ xem trong sách chứ chưa xem tranh thật bao giờ cả.
Mặt Nhâm Kiều Kiều hơi ảm đạm lại nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
- Thực ra tranh này cũng không đắt gì. Nhà tôi cả đời vẽ tranh, tốt nghiệp cấp ba không thi đỗ đại học nên tôi đi mở quán ăn.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Tất cả tranh ở đây đều do Kiều Kiều vẽ, lúc ấy Kiều Kiều là nữ sinh xuất sắc của lớp, bao người thầm yêu đáng tiếc..
Nhâm Kiều Kiều có chút xấu hổ ngắt lời:
- Không nói chuyện này nữa, ngồi đi, tôi xuống dưới chuẩn bị, ăn xong có thể hát ở đây.
Chờ Nhâm Kiều Kiều đi xuống, Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Cảm thấy nơi này thế nào?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cũng được, rất thú vị. Hình như cô có lời gì đó dấu diếm cô kia?
- Đó là bạn học cũ của tôi, mà anh lắm chuyện làm gì?
Mạnh Vũ Vi không hài lòng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đáp lại ngay. Mạnh Vũ Vi tức giận quay đầu lại lẩm bẩm một tiếng:
- Anh không biết quan hệ giữa hai chúng tôi mà nói như vậy?
Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế nên muốn đè ép đối phương. Hắn cười lạnh nói:
- Mặc kệ quan hệ là gì nhưng vừa nãy tôi thấy cô như vui trên nỗi đau của người khác, không nói oan cho cô chứ?
Mạnh Vũ Vi quay đầu lại nói:
- Thích cô ta à?
Vương Quốc Hoa nhún vai lấy thuốc ra hút rồi lạnh nhạt nói:
- Tôi thích cô.
Mạnh Vũ Vi không nói híp mắt nhìn một lúc, lát sau không nhịn được cười. Cô nhỏ giọng nói:
- Anh đáp lại chẳng thú vị gì, chẳng buồn cười gì cả.
Vương Quốc Hoa nói:
- Nam nữ nói đùa không phải không được nhưng dễ xảy ra chuyện.
- Có thể có việc gì chứ? Tôi không ngại, anh ngại gì?
Mạnh Vũ Vi biết Vương Quốc Hoa chưa kết hôn, cũng nói rõ dù có quan hệ thì cũng sao chứ?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Thật sự không ngại hả? Vậy tôi thử xem sao.
- Tôi lớn tuổi hơn anh, còn sợ anh sao? Gọi chị đi.
Mạnh Vũ Vi nói không ngờ có ý trêu đùa làm Vương Quốc Hoa thầm cảnh giác, đừng có cạm bẫy gì trong này đó.
Vương Quốc Hoa đứng lên bỏ áo khoác ngoài treo lên mắc. Hắn tự nhắc mình, đây là thư ký của bí thư thị ủy, đừng làm cho thành quả bom nổ chậm ở bên cạnh mình.
Mạnh Vũ Vi thấy thế cũng cởi áo khoác ra đưa tới.
- Treo giúp tôi.
Bên trong là chiếc áo len bó sát người lộ rõ đường cong cơ thể, Vương Quốc Hoa nhìn ngực đối phương, khá to, vừa một bàn tay.
Vương Quốc Hoa đi tới treo hộ. Lúc này Nhâm Kiều Kiều dẫn hai nhân viên phục vụ bưng bốn năm món lên. Trong tay Nhâm Kiều Kiều còn một chiếc nồi vẫn còn bốc khói.
- Canh gà, cá sốt…
Giới thiệu mấy món ăn xong, Nhâm Kiều Kiều cười hỏi:
- Uống gì bây giờ?
Mạnh Vũ Vi nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh quyết định đi.
Vương Quốc Hoa không cần nghĩ đã nói:
- Rượu trắng…
Mạnh Vũ Vi gật đầu, Nhâm Kiều Kiều bảo nhân viên đi lấy rượu, cô tự tay múc canh gà cho hai người.
- Uống ít canh cho ấm bụng, không lát uống rượu lại thấy mệt.
Mạnh Vũ Vi nói:
- Kiều Kiều ở lại uống mấy chén.
Nhâm Kiều Kiều nói:
- Tôi xuống bảo nhân viên một tiếng rồi lên mời hai người.
Nhìn Nhâm Kiều Kiều rời đi, Mạnh Vũ Vi thở dài một tiếng:
- Làm phụ nữ đúng là không dễ.
Vương Quốc Hoa tiếp lời:
- Làm đàn ông cũng không dễ làm một quan chức càng không dễ. Có đôi khi làm quan chức có lương tâm còn khó hơn lên trời.
/822
|