Vương Quốc Hoa tới nơi mới là 2h30 nhưng chuyến xe về thị xã Bắc Câu lúc 3h chiều đã chạy. Vương Quốc Hoa đành phải sang ga thử vận may. Du Phi Dương coi như phát huy tác dụng. Y gọi điện một cái là lập tức có một thằng thanh niên khoảng hơn 20 tuổi chạy tới đưa cho vé giường nằm chuyến 6h chiều.
Vương Quốc Hoa lên xe mới biết đây là tàu chậm. Tàu chậm là ga nào cũng dừng, từ tỉnh tới Bắc Câu phải mất hơn 11 tiếng. Vương Quốc Hoa không còn gì để nói. Cũng may lúc đi học ở Thượng Hải hắn hay đi tàu nên trước đó đã mua vài quyển sách đọc, buồn ngủ lăn ra ngủ, tỉnh lại cũng vừa vặn tới nơi.
Tìm được khoang, Vương Quốc Hoa vừa đặt mông ngồi xuống giường thì một đôi nam nữ tiến vào. Vương Quốc Hoa không để ý tới người khác mà chỉ cầm quyển sách mới mua đọc.
Không biết qua bao lâu khi tàu dừng ở một ga, trời tối đen thì cô gái ở giường đối diện đột nhiên nói:
- Anh là Vương Quốc Hoa?
Vương Quốc Hoa nghe thấy có người gọi mình không khỏi có chút giật mình:
- Là tôi, ai gọi tôi thế?
- Thật là ông, ông sao đi chuyến này?
Cô gái vui vẻ gọi, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn. Người phụ nữ này khá đẹp nhưng hắn không nghĩ ra gặp đối phương ở dâu.
- Anh lúc đi học chỉ chú tâm học nên không nhận ra tôi cũng là bình thường. Tôi là bạn cấp ba của anh, tôi là Hồ Diễm Lệ, trước đây còn hỏi anh một câu.
Hồ Diễm Lệ có chút xấu hổ cười nói.
Cô không cười thì Vương Quốc Hoa không nhận ra, bây giờ cô cười lộ hai má lúm đồng tiền thì hắn mới nhận ra. Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Tôi nhớ rồi, năm lớp 12 cô ngồi cạnh tôi, ngồi cùng bàn còn có con một lãnh đạo phòng lương thực. Không ngờ được nhiều năm như vậy mới gặp lại. Cô đúng là khác, tóc trước đây rất vàng, bây giờ thật sự là…
Vương Quốc Hoa thấy người đàn ông bên cạnh Hồ Diễm Lệ lộ vẻ cảnh giác nên vội vàng dừng lại.
Hồ Diễm Lệ được khen có chút xấu hổ thêm nữa. Cô kéo người đàn ông ở bên nói:
- Bạn trai tôi Đồng Cường, cũng là bạn học ở trường sư phạm. Nhà anh ấy ở thị xã Bắc Câu, còn anh đến Bắc Câu làm gì?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi tốt nghiệp được phân về huyện ủy Nam Sơn công tác, năm trước điều tới Bắc Câu. Lần này tôi lên tỉnh công tác.
Vương Quốc Hoa đơn giản giới thiệu vài câu. Hồ Diễm Lệ nghe xong liền hỏi:
- Anh có quan hệ ở trên ủy ban thị xã không? Tôi muốn điều về thị xã Bắc Câu làm việc, lần này đi chính là để tìm quan hệ.
Đồng Cường ở bên ho khan một tiếng nói:
- Em nói cái này làm gì?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Đồng Cường. Đồng Cường cũng đầy cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa, nhưng lại lộ ra một tia khinh thường.
Hồ Diễm Lệ không thấy vẻ mặt của bạn trai. Vừa lúc thấy có xe bán hàng đẩy qua, cô gọi lại.
- Cho ba chai bia, một ít lạc.
Mua đồ Hồ Diễm Lệ tự bỏ tiền ra, Vương Quốc Hoa thấy Đồng Cường không có ý chủ động nên lấy ví ra nói.
- Để tôi, nhiều năm không gặp coi như cho tôi cơ hội biểu hiện đi.
Nói xong hắn đưa tiền trả, còn lấy mấy thứ khác như thịt hun khói. Hồ Diễm Lệ liên tục nói không tiện chứ không thấy vẻ mặt của Đồng Cường đã đổi khi thấy Vương Quốc Hoa lấy ví ra. Ví Vương Quốc Hoa có tầm hai ba ngàn. Lúc này lương một tháng là bao nhiêu?
- Xem ra ông làm cũng được.
Hồ Diễm Lệ dọn đồ ra bàn gấp ở giữa hai giường rồi nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Chỉ là nhân viên bình thường thôi.
- Anh làm việc ở cơ quan nào?
Đồng Cường ra vẻ thuận miệng nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Huyện Phương Lan.
Nghe ba chữ này, mặt Đồng Cường lại lộ ra tia khinh thường.
Lần này Vương Quốc Hoa thấy rõ, xem ra thằng này không thích mình. Hồ Diễm Lệ không nhận ra, ba người vừa uống bai vừa nói chuyện. Hồ Diễm Lệ tự hào nói:
- Bố Đồng Cường là công an, chỉ đạo viên của đồn công an.
- Vậy điều chuyển cô không phải rất dễ sao?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, thực ra từ giọng của Hồ Diễm Lệ vừa nãy hắn biết đợt điều chuyển này không thuận lợi.
Quả nhiên, Hồ Diễm Lệ nghe thế liền cau mày nói:
- Không dễ làm, trước hết phải được một cơ quan nhận, sau đó còn phải nhờ Cục giáo dục điều chuyển giúp. Bố Đồng Cường không có qua lại gì với cục Giáo dục, nghe nói còn có quan hệ không quá tốt với một phó cục trưởng. Tôi nói vào công an cũng có thể nhưng Đồng Cường nói vào công an càng khó hơn.
Đồng Cường ở bên nghe vậy không khỏi khó chịu nói:
- Nói với hắn làm gì? Hắn giúp được gì chứ?
Giọng không lớn nhưng Vương Quốc Hoa có thể nghe thấy.
Trùng hợp chính là lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn theo thói quen lấy máy Nokia trong túi ra rồi lại bỏ về, hắn mở túi kia lấy máy 9900 ra, cái này đổ chuông. Càng trùng hợp là Diêu Bản Thụ gọi tới.
- Bí thư Vương, ha ha, chuyện thành rồi, tỉnh đã nói chuyện với tôi. Tôi vừa về thị xã, mai tới chỗ tôi nói chuyện.
Đồng Cường ở bên kia thấy đối phương lấy điện thoại di động, mặt càng đặc sắc hơn, miệng há hốc. Ngay cả Hồ Diễm Lệ cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Chúc mừng. Lão Diêu, có thể an bài một người không?
Diêu Bản Thụ không hề do dự đáp ngay:
- Không vấn đề gì, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba là vào được ngành.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Một bạn học cấp ba tốt nghiệp trường sư phạm tỉnh, hệ thống giáo dục hay công an thì anh thấy xử lý cái nào dễ hơn.
Hồ Diễm Lệ và Đồng Cường càng giật mình hơn. Nhất là Đồng Cường, mặt lúc đỏ lúc trắng. Diêu Bản Thụ đâu hiểu được Vương Quốc Hoa đang có ý khoe khoang nên đáp lời:
- Như vậy đi, cậu hỏi rõ một chút xem cô ta muốn đi đâu. Cậu đi tàu hả, sao lại ồn thế?
Vương Quốc Hoa nói:
- Ừ, trên tàu, từ tỉnh về. Tàu này đi chậm lắm, phải đến 5h sáng mai mới về tới Bắc Câu. Như vậy đi, sáng mai tôi mang theo người tới tìm anh, gặp mặt rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa dập máy cười nói với hai người kia:
- Hồ Diễm Lệ, nhiều năm không gặp, đây coi như quà gặp mặt.
Thực ra lúc này Vương Quốc Hoa đang cười lạnh trong lòng. Điều chuyển giúp Hồ Diễm Lệ thì chỉ là ngụy trang. Với sự hẹp hòi của Đồng Cường thì không nghi ngờ mới là lạ.
Đồng Cường giờ phút này còn không tin.
- Anh tìm ai đó? Đừng có mà lừa người đây.
Vương Quốc Hoa thật sự là không có biện pháp. Hắn cười nói với Hồ Diễm Lệ:
- Tôi ra ngoài một chút, hai người nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đi ra, hai người bên trong nhìn thoáng nhau. Hồ Diễm Lệ véo chân mình thấy đau.
- Đau quá, không phải đang nằm mơ. Đúng rồi Đồng Cường, anh vừa nãy nói gì với hắn?
Đồng Cường không hài lòng nói:
- Bây giờ nhiều kẻ lừa gạt.
Hồ Diễm Lệ nghe vậy càng tức giận hơn.
- Anh sao nói linh tinh vậy? Người ta tốt nghiệp đại học F Thượng Hải, tuy nói con nhà nông dân nhưng tốt nghiệp đã hai năm, ai dám nói hắn bây giờ làm không tốt chứ. Anh nhìn điện thoại hắn dùng đi. Anh bây giờ còn đang dùng máy nhắn tin đó.
- Làm ăn tốt ư? Tốt mà đi tàu sao? Anh thấy hắn chưa chắc đã nói thật.
Đồng Cường còn cứng miệng.
- Mặc kệ anh, mai tới nơi không phải sẽ biết sao?
Hồ Diễm Lệ phản bác, Đồng Cường cười lạnh nói:
- Vậy em đi theo hắn đi, đừng để hắn trốn mất. Còn có cẩn thận bị người lừa tiền lừa sắc đó.
Vương Quốc Hoa về nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Tôi chẳng những là tên lừa còn là kẻ trộm. Tối anh đừng có ngủ cẩn thận tôi trộm gì đó của anh.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nằm xuống giường nhưng trên miệng còn cười lạnh. Trong lòng hắn thầm tính toán chờ tới nơi xem mày còn lắm miệng được không?
Vương Quốc Hoa rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Hồ Diễm Lệ kéo Đồng Cường ra ngoài nói.
- Anh sao lại nói như vậy.
Đồng Cường nói:
- Lòng người cách da bụng, các người không có quan hệ gì thì sao hắn lại phải giúp em? Em nói thật với anh là trước đây có quan hệ gì với hắn không?
Hồ Diễm Lệ tức giận chảy nước mắt. Cô cắn môn tức giận nói:
- Giỏi, anh giỏi.
Cô xoay người về giường chùm chăn kín đầu.
Vương Quốc Hoa ngủ rất ngon, nếu không phải có nhân viên tàu tới kiểm tra vé lần nữa thì Vương Quốc Hoa còn chưa dậy. Lúc này ngoài cửa sổ đã sáng.
Tàu đã tới trạm, Vương Quốc Hoa không có hành lý chỉ có một chiếc ba lô. Hắn đi trước, Hồ Diễm Lệ thấy thế đuổi theo nói:
- Vương Quốc Hoa, xin lỗi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không tức Hồ Diễm Lệ. Hắn cười nói:
- Tin tôi thì đi theo tôi.
Vừa nói hắn không quên hừ lạnh một tiếng với Đồng Cường. Vương Quốc Hoa đi trước, Hồ Diễm Lệ kéo Đồng Cường đuổi theo.
- Vương Quốc Hoa, bố mẹ Đồng Cường tới đón, hay là anh cho số điện thoại, liên lạc sau?
Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói:
- Không cần, cô đi theo tôi, trong sáng nay là chuyện xử lý xong.
Vương Quốc Hoa lên xe mới biết đây là tàu chậm. Tàu chậm là ga nào cũng dừng, từ tỉnh tới Bắc Câu phải mất hơn 11 tiếng. Vương Quốc Hoa không còn gì để nói. Cũng may lúc đi học ở Thượng Hải hắn hay đi tàu nên trước đó đã mua vài quyển sách đọc, buồn ngủ lăn ra ngủ, tỉnh lại cũng vừa vặn tới nơi.
Tìm được khoang, Vương Quốc Hoa vừa đặt mông ngồi xuống giường thì một đôi nam nữ tiến vào. Vương Quốc Hoa không để ý tới người khác mà chỉ cầm quyển sách mới mua đọc.
Không biết qua bao lâu khi tàu dừng ở một ga, trời tối đen thì cô gái ở giường đối diện đột nhiên nói:
- Anh là Vương Quốc Hoa?
Vương Quốc Hoa nghe thấy có người gọi mình không khỏi có chút giật mình:
- Là tôi, ai gọi tôi thế?
- Thật là ông, ông sao đi chuyến này?
Cô gái vui vẻ gọi, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn. Người phụ nữ này khá đẹp nhưng hắn không nghĩ ra gặp đối phương ở dâu.
- Anh lúc đi học chỉ chú tâm học nên không nhận ra tôi cũng là bình thường. Tôi là bạn cấp ba của anh, tôi là Hồ Diễm Lệ, trước đây còn hỏi anh một câu.
Hồ Diễm Lệ có chút xấu hổ cười nói.
Cô không cười thì Vương Quốc Hoa không nhận ra, bây giờ cô cười lộ hai má lúm đồng tiền thì hắn mới nhận ra. Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói:
- Tôi nhớ rồi, năm lớp 12 cô ngồi cạnh tôi, ngồi cùng bàn còn có con một lãnh đạo phòng lương thực. Không ngờ được nhiều năm như vậy mới gặp lại. Cô đúng là khác, tóc trước đây rất vàng, bây giờ thật sự là…
Vương Quốc Hoa thấy người đàn ông bên cạnh Hồ Diễm Lệ lộ vẻ cảnh giác nên vội vàng dừng lại.
Hồ Diễm Lệ được khen có chút xấu hổ thêm nữa. Cô kéo người đàn ông ở bên nói:
- Bạn trai tôi Đồng Cường, cũng là bạn học ở trường sư phạm. Nhà anh ấy ở thị xã Bắc Câu, còn anh đến Bắc Câu làm gì?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi tốt nghiệp được phân về huyện ủy Nam Sơn công tác, năm trước điều tới Bắc Câu. Lần này tôi lên tỉnh công tác.
Vương Quốc Hoa đơn giản giới thiệu vài câu. Hồ Diễm Lệ nghe xong liền hỏi:
- Anh có quan hệ ở trên ủy ban thị xã không? Tôi muốn điều về thị xã Bắc Câu làm việc, lần này đi chính là để tìm quan hệ.
Đồng Cường ở bên ho khan một tiếng nói:
- Em nói cái này làm gì?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Đồng Cường. Đồng Cường cũng đầy cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa, nhưng lại lộ ra một tia khinh thường.
Hồ Diễm Lệ không thấy vẻ mặt của bạn trai. Vừa lúc thấy có xe bán hàng đẩy qua, cô gọi lại.
- Cho ba chai bia, một ít lạc.
Mua đồ Hồ Diễm Lệ tự bỏ tiền ra, Vương Quốc Hoa thấy Đồng Cường không có ý chủ động nên lấy ví ra nói.
- Để tôi, nhiều năm không gặp coi như cho tôi cơ hội biểu hiện đi.
Nói xong hắn đưa tiền trả, còn lấy mấy thứ khác như thịt hun khói. Hồ Diễm Lệ liên tục nói không tiện chứ không thấy vẻ mặt của Đồng Cường đã đổi khi thấy Vương Quốc Hoa lấy ví ra. Ví Vương Quốc Hoa có tầm hai ba ngàn. Lúc này lương một tháng là bao nhiêu?
- Xem ra ông làm cũng được.
Hồ Diễm Lệ dọn đồ ra bàn gấp ở giữa hai giường rồi nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Chỉ là nhân viên bình thường thôi.
- Anh làm việc ở cơ quan nào?
Đồng Cường ra vẻ thuận miệng nói. Vương Quốc Hoa nói:
- Huyện Phương Lan.
Nghe ba chữ này, mặt Đồng Cường lại lộ ra tia khinh thường.
Lần này Vương Quốc Hoa thấy rõ, xem ra thằng này không thích mình. Hồ Diễm Lệ không nhận ra, ba người vừa uống bai vừa nói chuyện. Hồ Diễm Lệ tự hào nói:
- Bố Đồng Cường là công an, chỉ đạo viên của đồn công an.
- Vậy điều chuyển cô không phải rất dễ sao?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, thực ra từ giọng của Hồ Diễm Lệ vừa nãy hắn biết đợt điều chuyển này không thuận lợi.
Quả nhiên, Hồ Diễm Lệ nghe thế liền cau mày nói:
- Không dễ làm, trước hết phải được một cơ quan nhận, sau đó còn phải nhờ Cục giáo dục điều chuyển giúp. Bố Đồng Cường không có qua lại gì với cục Giáo dục, nghe nói còn có quan hệ không quá tốt với một phó cục trưởng. Tôi nói vào công an cũng có thể nhưng Đồng Cường nói vào công an càng khó hơn.
Đồng Cường ở bên nghe vậy không khỏi khó chịu nói:
- Nói với hắn làm gì? Hắn giúp được gì chứ?
Giọng không lớn nhưng Vương Quốc Hoa có thể nghe thấy.
Trùng hợp chính là lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn theo thói quen lấy máy Nokia trong túi ra rồi lại bỏ về, hắn mở túi kia lấy máy 9900 ra, cái này đổ chuông. Càng trùng hợp là Diêu Bản Thụ gọi tới.
- Bí thư Vương, ha ha, chuyện thành rồi, tỉnh đã nói chuyện với tôi. Tôi vừa về thị xã, mai tới chỗ tôi nói chuyện.
Đồng Cường ở bên kia thấy đối phương lấy điện thoại di động, mặt càng đặc sắc hơn, miệng há hốc. Ngay cả Hồ Diễm Lệ cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Chúc mừng. Lão Diêu, có thể an bài một người không?
Diêu Bản Thụ không hề do dự đáp ngay:
- Không vấn đề gì, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba là vào được ngành.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Một bạn học cấp ba tốt nghiệp trường sư phạm tỉnh, hệ thống giáo dục hay công an thì anh thấy xử lý cái nào dễ hơn.
Hồ Diễm Lệ và Đồng Cường càng giật mình hơn. Nhất là Đồng Cường, mặt lúc đỏ lúc trắng. Diêu Bản Thụ đâu hiểu được Vương Quốc Hoa đang có ý khoe khoang nên đáp lời:
- Như vậy đi, cậu hỏi rõ một chút xem cô ta muốn đi đâu. Cậu đi tàu hả, sao lại ồn thế?
Vương Quốc Hoa nói:
- Ừ, trên tàu, từ tỉnh về. Tàu này đi chậm lắm, phải đến 5h sáng mai mới về tới Bắc Câu. Như vậy đi, sáng mai tôi mang theo người tới tìm anh, gặp mặt rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa dập máy cười nói với hai người kia:
- Hồ Diễm Lệ, nhiều năm không gặp, đây coi như quà gặp mặt.
Thực ra lúc này Vương Quốc Hoa đang cười lạnh trong lòng. Điều chuyển giúp Hồ Diễm Lệ thì chỉ là ngụy trang. Với sự hẹp hòi của Đồng Cường thì không nghi ngờ mới là lạ.
Đồng Cường giờ phút này còn không tin.
- Anh tìm ai đó? Đừng có mà lừa người đây.
Vương Quốc Hoa thật sự là không có biện pháp. Hắn cười nói với Hồ Diễm Lệ:
- Tôi ra ngoài một chút, hai người nói chuyện.
Vương Quốc Hoa đi ra, hai người bên trong nhìn thoáng nhau. Hồ Diễm Lệ véo chân mình thấy đau.
- Đau quá, không phải đang nằm mơ. Đúng rồi Đồng Cường, anh vừa nãy nói gì với hắn?
Đồng Cường không hài lòng nói:
- Bây giờ nhiều kẻ lừa gạt.
Hồ Diễm Lệ nghe vậy càng tức giận hơn.
- Anh sao nói linh tinh vậy? Người ta tốt nghiệp đại học F Thượng Hải, tuy nói con nhà nông dân nhưng tốt nghiệp đã hai năm, ai dám nói hắn bây giờ làm không tốt chứ. Anh nhìn điện thoại hắn dùng đi. Anh bây giờ còn đang dùng máy nhắn tin đó.
- Làm ăn tốt ư? Tốt mà đi tàu sao? Anh thấy hắn chưa chắc đã nói thật.
Đồng Cường còn cứng miệng.
- Mặc kệ anh, mai tới nơi không phải sẽ biết sao?
Hồ Diễm Lệ phản bác, Đồng Cường cười lạnh nói:
- Vậy em đi theo hắn đi, đừng để hắn trốn mất. Còn có cẩn thận bị người lừa tiền lừa sắc đó.
Vương Quốc Hoa về nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Tôi chẳng những là tên lừa còn là kẻ trộm. Tối anh đừng có ngủ cẩn thận tôi trộm gì đó của anh.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nằm xuống giường nhưng trên miệng còn cười lạnh. Trong lòng hắn thầm tính toán chờ tới nơi xem mày còn lắm miệng được không?
Vương Quốc Hoa rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Hồ Diễm Lệ kéo Đồng Cường ra ngoài nói.
- Anh sao lại nói như vậy.
Đồng Cường nói:
- Lòng người cách da bụng, các người không có quan hệ gì thì sao hắn lại phải giúp em? Em nói thật với anh là trước đây có quan hệ gì với hắn không?
Hồ Diễm Lệ tức giận chảy nước mắt. Cô cắn môn tức giận nói:
- Giỏi, anh giỏi.
Cô xoay người về giường chùm chăn kín đầu.
Vương Quốc Hoa ngủ rất ngon, nếu không phải có nhân viên tàu tới kiểm tra vé lần nữa thì Vương Quốc Hoa còn chưa dậy. Lúc này ngoài cửa sổ đã sáng.
Tàu đã tới trạm, Vương Quốc Hoa không có hành lý chỉ có một chiếc ba lô. Hắn đi trước, Hồ Diễm Lệ thấy thế đuổi theo nói:
- Vương Quốc Hoa, xin lỗi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không tức Hồ Diễm Lệ. Hắn cười nói:
- Tin tôi thì đi theo tôi.
Vừa nói hắn không quên hừ lạnh một tiếng với Đồng Cường. Vương Quốc Hoa đi trước, Hồ Diễm Lệ kéo Đồng Cường đuổi theo.
- Vương Quốc Hoa, bố mẹ Đồng Cường tới đón, hay là anh cho số điện thoại, liên lạc sau?
Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói:
- Không cần, cô đi theo tôi, trong sáng nay là chuyện xử lý xong.
/822
|