Thời gian quả thật còn sớm, Vương Quốc Hoa nói xong cũng có lý. Chẳng qua đường đường trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy đã tỏ thái độ mà mày vẫn đòi đi xuống là sao?
Ứng Sơn có chút mất hứng nhưng không chịu phát tác, hắn ừ một tiếng nói với Chánh văn phòng Cát:
- Lão Cát, anh làm thủ tục cho chủ tịch Vương, tôi về trước.
Vừa dứt câu, Ứng Sơn có chút hối hận thầm nghĩ thiếu chút nữa mình quên mất. Vì thế Ứng Sơn nghiêm mặt với Chánh văn phòng Cát:
- Lão Cát, gần đây có đồng chí phản ánh một số đồng chí ở văn phòng có tác phong làm việc rất kém. Trưa anh mời chủ tịch Vương dùng cơm rồi xuống quận Hồng Sam.
Vừa nói Ứng Sơn nở nụ cười bắt tay Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi có chút việc gấp nên đi trước.
Vương Quốc Hoa khách khí bắt tay chào tạm biệt. Ra ngoài Ứng Sơn không khỏi có chút buồn bực thầm nghĩ m quên đám người ở văn phòng mặt mày khó coi như vậy. Vương Quốc Hoa nhất định là bị lão Cát làm khó nên mới từ chối đề nghị của mình. May mà mình cứu chữa kịp thời nếu không là tên Nam Phương kia nhất định sẽ chê cười.
Tâm trạng Ứng Sơn gần đây rất không tốt, Lão bí thư sau Đại hội Đảng đã xuống, do nhân sự tỉnh ủy có thay đổi nên mãi không quyết định ai tới. Theo lý thuyết Ứng Sơn không làm phó bí thư thị ủy nên y không thể làm được bí thư thị ủy, vấn đề là lúc Lão bí thư còn ở, Ứng Sơn là người đứng ra hạn chế phó bí thư Đảng đàn là Nam Phương, vì thế có quan hệ ác liệt Nam Phương thì không nói nhưng nhất định là không hài hòa. Trong bộ máy thị ủy thì phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Dương Quốc Minh là người đứng thứ hai, Ứng Sơn có quan hệ rất ác liệt với Dương Quốc Minh. Đi theo Lão bí thư thì không ít lần hắn là người tiên phong trong mâu thuẫn giữa bí thư và thị trưởng. Bây giờ Lão bí thư rời đi, Ứng Sơn không phải không muốn hào hoãn quan hệ vấn đề là Dương Quốc Minh không nể mặt, không cho cơ hội. Vì thế Ứng Sơn nhiều lần khinh bỉ đối phương quá hẹp hòi.
Nam Phương gần đây vẫn hoạt động, chuyện này Ứng Sơn biết. Thật lòng mà nói Ứng Sơn hy vọng từ trên phái xuống một bí thư thị ủy mới, nếu như không phải thì Ứng Sơn muốn Nam Phương tiếp nhận hơn Dương Quốc Minh.
Quay lại chuyện vừa nãy, Ứng Sơn có thái độ khác là do hai nguyên nhân. Một là đám người ở văn phòng toàn mặt đen, hai là thư ký của Nam Phương dựa vào gì mà dẫn đường cho Vương Quốc Hoa? Kết hợp hai điểm này Ứng Sơn không có câu trả lời rõ ràng nhưng không ngại Ứng Sơn chữa lại đôi chút. Dù sao một cán bộ được trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự mình ký giấy điều động là chuyện không dễ dàng, không nên có xung đột. Về văn phòng Ứng Sơn âm thầm may mắn vừa nãy mình không phát tác. Đáng tiếc thằng kia không quá cảm kích sự quan tâm của lãnh đạo. Nghĩ tới việc này, Ứng Sơn đột nhiên cảm thấy mình có rất nhiều công việc cần làm.
Trong văn phòng, Vương Quốc Hoa đợi Chánh văn phòng Cát làm thủ tục một lúc rồi nói:
- Chánh văn phòng Cát, không phải là thị xã Hồng Sam sao? Sao trưởng ban Ứng lại nói là quận Hồng Sam?
Chánh văn phòng Cát cười cười giải thích:
- Thị xã Hồng Sam trước đây là thị xã cấp huyện trực thuộc tỉnh, sau Đại hội Đảng liền được đưa về trực thuộc thị xã Giang Đông nên đổi thành quận. Quận Hồng Sam là quận béo nhất thị xã ta, chỉ riêng tập đoàn hóa chất quốc tế Minh Viễn hàng năm đã giúp tài chính địa phương thu về hơn 30 triệu.
Nói tới đây, Chánh văn phòng Cát đột nhiên hạ giọng nói:
- Tập đoàn hóa chất quốc tế Minh Viễn là do một tay Miêu Vân Đông đưa vào. Thị trưởng Dương có quan hệ khá tốt với Miêu Vân Đông, chuyện này không tiện nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười mà không nói, hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thủ tục rất nhanh đã làm xong. Thấy còn gần tiếng nữa mới hết giờ làm, Chánh văn phòng Cát không ngờ cầm cặp lên nói:
- Chủ tịch Vương, trưa tôi mời khách, mời anh thưởng thức đặc sản địa phương.
Vương Quốc Hoa không từ chối mà cười nói:
- Chánh văn phòng Cát, có phải nên xin chỉ thị của trưởng ban Ứng một chút không?
- Ừ, nên vậy.
Chánh văn phòng Cát ra ngoài rất nhanh trở về.
- Trưởng ban Ứng có việc, nếu không nhất định sẽ đến mời chủ tịch Vương hai chén.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Sao có thể làm phiền trưởng ban chứ.
Hắn vừa dứt câu ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ trung tuổi mặt khá quyến rũ, dưới cằm còn có nốt ruồi. Chánh văn phòng Cát thấy ả liền cung kính nói:
- Trưởng ban Tạ.
Sau đó Chánh văn phòng Cát giới thiệu với Vương Quốc Hoa, vị này là Phó trưởng ban thường trực.
Trưởng ban Tạ cười xua tay, ả cẩn thận nhìn Vương Quốc Hoa:
- Đây là Vương Quốc Hoa – chủ tịch quận Hồng Sam?
Vương Quốc Hoa liếc mắt một cái nhìn thấy trên người đối phương toàn đồ hàng hiệu.
- Tôi là Vương Quốc Hoa, sau này còn nhờ trưởng ban giúp đỡ nhiều.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Tôi là z, chưa nói giúp đỡ, sau này còn cần chủ tịch Vương ủng hộ công việc của tôi.
Mắt Tạ Vũ Yên hơi sáng lên một chút.
- Mẹ nó chứ.
Chánh văn phòng Cát không ngờ mất khống chế nhỏ giọng chửi, Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút giật mình. Chánh văn phòng Cát lấy lại tinh thần ho khan một tiếng.
- Đi, ăn cơm.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Ban tổ chức cán bộ thị ủy cũng không yên ổn.
Vương Quốc Hoa vừa ra khỏi trụ sở thị ủy, Tạ Vũ Yên đang gọi điện:
- Gặp rồi, cậu chàng rất đẹp trai, còn quá trẻ, mặc đồ hàng hiệu, cái khác không nói chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay đã không dưới ba triệu. Được rồi, không thèm nói với anh nữa.
Dập máy, Tạ Vũ Yên đột nhiên chửi về phía điện thoại:
- Đồ không có trứng.
Vừa dứt câu điện thoại lại vang lên, Tạ Vũ Yên cầm lấy nghe giọng của đối phương liền nhẹ nhàng nói:
- Bố nuôi hả, ngài có chuyện gì? Hả, đã xác định, vâng vâng, con biết.
…
Cùng lúc đó từ trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có một người quen của Vương Quốc Hoa đi ra. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Chu Thắng tự mình đưa tới cửa, hắn nhiệt tình nói.
- Đồng chí Lâm Tĩnh về khách sạn nghỉ ngơi trước, chiều tôi đưa chị đi gặp bí thư Hứa.
Lâm Tĩnh xuống lầu đi tới chiếc Audi, Mạnh Vũ Vi đi lên đón.
- Bí thư Lâm, xong việc rồi chứ?
Sau khi chuyện ở thị xã Bắc Câu được dẹp yên, Lâm Tĩnh một lần nữa trở lại sân khấu chính trị. Có thể đến làm bí thư thị ủy một thị xã ở khu vực phía nam, Lâm Tĩnh rất hài lòng, chỉ có một điểm duy nhất là Hứa Nam Hạ lại làm bí thư tỉnh ủy nơi này.
- Ừ xong rồi, nghỉ một chút, mai đi nhận chức.
Mạnh Vũ Vi khởi động xe, Lâm Tĩnh ở sau cười nói:
- Vũ Vi, còn nhớ tiểu oan gia Vương Quốc Hoa không? Hắn là chủ tịch quận Hồng Sam. Lúc trước ở Bắc Câu, hừ hừ, ai biết hắn có làm loạn trong đó không?
Lâm Tĩnh nói làm Mạnh Vũ Vi hơi run run lên cũng may không bị ảnh hưởng đến việc lái xe.
- Sao thế Vũ Vi?
Lâm Tĩnh có chút khó hiểu hỏi một câu, Mạnh Vũ Vi lắc đầu nói:
- Không có gì, vừa nãy em hơi choáng, chắc không ngủ đủ.
- Chiều nghỉ ngơi nhiều vào, đi chuyến này cũng mệt cho em.
…
Bữa trưa Vương Quốc Hoa không thể không nể mặt Chánh văn phòng Cát, hai người uống hết một chai Mao đài. Mặc dù Vương Quốc Hoa nhiều lần tỏ vẻ đã đủ nhưng Chánh văn phòng Cát vẫn nhiệt tình lấy thêm chai nữa.
Lúc Chánh văn phòng Cát đang chiêu đĩa Vương Quốc Hoa, Ứng Sơn gọi điện lên tỉnh, kết quả là rất rõ ràng. Chuyện của Vương Quốc Hoa thì người nghe điện không biết, nhưng thật ra biết tân bí thư thị ủy Giang Đông là nữ điều chỉnh Lâm Tĩnh điều từ Bắc Kinh tới, 41 tuổi, chưa lập gia đình.
Tin tức này làm cho Ứng Sơn thoải mái, áp lực trong lòng thoáng cái bay sạch.
Vương Quốc Hoa ngủ dậy đã thấy hơn 3h chiều. Khách sạn Âu Á bốn sao này là do Chánh văn phòng Cát an bài. Vương Quốc Hoa vào rửa mặt ra ngoài chuẩn bị đi dạo.
Thang máy dừng ở tầng một, đối diện Vương Quốc Hoa là một người phụ nữ có thân hình khá bắt mắt, ngực nở mông to. Vương Quốc Hoa nhìn đến ngây dại, khi cửa thang máy sắp đóng hắn vội vàng đưa tay muốn ngăn kết quả người phụ nữ bên ngoài đã tiến vào. Thấy thang máy chỉ có mình Vương Quốc Hoa, người phụ nữ không hề do dự vui mừng ôm cổ Vương Quốc Hoa, hôn thật mạnh.
..
- Sao anh lại tìm tới đây?
Lưu Linh nhìn qua không có thay đổi gì. Cô ôm chặt eo hắn, gương mặt đỏ hồng lên vì hưng phấn.
- Đúng, nhất định là nhìn lén chứng minh của em, anh xấu quá.
Lưu Linh vừa hỏi vừa đáp làm Vương Quốc Hoa không thể mở miệng nói.
Cuối cùng đã tới phòng 11, Vương Quốc Hoa kéo Lưu Linh đi ra, lao vào phòng. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Lưu Linh lao tới.
Ứng Sơn có chút mất hứng nhưng không chịu phát tác, hắn ừ một tiếng nói với Chánh văn phòng Cát:
- Lão Cát, anh làm thủ tục cho chủ tịch Vương, tôi về trước.
Vừa dứt câu, Ứng Sơn có chút hối hận thầm nghĩ thiếu chút nữa mình quên mất. Vì thế Ứng Sơn nghiêm mặt với Chánh văn phòng Cát:
- Lão Cát, gần đây có đồng chí phản ánh một số đồng chí ở văn phòng có tác phong làm việc rất kém. Trưa anh mời chủ tịch Vương dùng cơm rồi xuống quận Hồng Sam.
Vừa nói Ứng Sơn nở nụ cười bắt tay Vương Quốc Hoa:
- Đồng chí Quốc Hoa, tôi có chút việc gấp nên đi trước.
Vương Quốc Hoa khách khí bắt tay chào tạm biệt. Ra ngoài Ứng Sơn không khỏi có chút buồn bực thầm nghĩ m quên đám người ở văn phòng mặt mày khó coi như vậy. Vương Quốc Hoa nhất định là bị lão Cát làm khó nên mới từ chối đề nghị của mình. May mà mình cứu chữa kịp thời nếu không là tên Nam Phương kia nhất định sẽ chê cười.
Tâm trạng Ứng Sơn gần đây rất không tốt, Lão bí thư sau Đại hội Đảng đã xuống, do nhân sự tỉnh ủy có thay đổi nên mãi không quyết định ai tới. Theo lý thuyết Ứng Sơn không làm phó bí thư thị ủy nên y không thể làm được bí thư thị ủy, vấn đề là lúc Lão bí thư còn ở, Ứng Sơn là người đứng ra hạn chế phó bí thư Đảng đàn là Nam Phương, vì thế có quan hệ ác liệt Nam Phương thì không nói nhưng nhất định là không hài hòa. Trong bộ máy thị ủy thì phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Dương Quốc Minh là người đứng thứ hai, Ứng Sơn có quan hệ rất ác liệt với Dương Quốc Minh. Đi theo Lão bí thư thì không ít lần hắn là người tiên phong trong mâu thuẫn giữa bí thư và thị trưởng. Bây giờ Lão bí thư rời đi, Ứng Sơn không phải không muốn hào hoãn quan hệ vấn đề là Dương Quốc Minh không nể mặt, không cho cơ hội. Vì thế Ứng Sơn nhiều lần khinh bỉ đối phương quá hẹp hòi.
Nam Phương gần đây vẫn hoạt động, chuyện này Ứng Sơn biết. Thật lòng mà nói Ứng Sơn hy vọng từ trên phái xuống một bí thư thị ủy mới, nếu như không phải thì Ứng Sơn muốn Nam Phương tiếp nhận hơn Dương Quốc Minh.
Quay lại chuyện vừa nãy, Ứng Sơn có thái độ khác là do hai nguyên nhân. Một là đám người ở văn phòng toàn mặt đen, hai là thư ký của Nam Phương dựa vào gì mà dẫn đường cho Vương Quốc Hoa? Kết hợp hai điểm này Ứng Sơn không có câu trả lời rõ ràng nhưng không ngại Ứng Sơn chữa lại đôi chút. Dù sao một cán bộ được trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự mình ký giấy điều động là chuyện không dễ dàng, không nên có xung đột. Về văn phòng Ứng Sơn âm thầm may mắn vừa nãy mình không phát tác. Đáng tiếc thằng kia không quá cảm kích sự quan tâm của lãnh đạo. Nghĩ tới việc này, Ứng Sơn đột nhiên cảm thấy mình có rất nhiều công việc cần làm.
Trong văn phòng, Vương Quốc Hoa đợi Chánh văn phòng Cát làm thủ tục một lúc rồi nói:
- Chánh văn phòng Cát, không phải là thị xã Hồng Sam sao? Sao trưởng ban Ứng lại nói là quận Hồng Sam?
Chánh văn phòng Cát cười cười giải thích:
- Thị xã Hồng Sam trước đây là thị xã cấp huyện trực thuộc tỉnh, sau Đại hội Đảng liền được đưa về trực thuộc thị xã Giang Đông nên đổi thành quận. Quận Hồng Sam là quận béo nhất thị xã ta, chỉ riêng tập đoàn hóa chất quốc tế Minh Viễn hàng năm đã giúp tài chính địa phương thu về hơn 30 triệu.
Nói tới đây, Chánh văn phòng Cát đột nhiên hạ giọng nói:
- Tập đoàn hóa chất quốc tế Minh Viễn là do một tay Miêu Vân Đông đưa vào. Thị trưởng Dương có quan hệ khá tốt với Miêu Vân Đông, chuyện này không tiện nói.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười mà không nói, hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thủ tục rất nhanh đã làm xong. Thấy còn gần tiếng nữa mới hết giờ làm, Chánh văn phòng Cát không ngờ cầm cặp lên nói:
- Chủ tịch Vương, trưa tôi mời khách, mời anh thưởng thức đặc sản địa phương.
Vương Quốc Hoa không từ chối mà cười nói:
- Chánh văn phòng Cát, có phải nên xin chỉ thị của trưởng ban Ứng một chút không?
- Ừ, nên vậy.
Chánh văn phòng Cát ra ngoài rất nhanh trở về.
- Trưởng ban Ứng có việc, nếu không nhất định sẽ đến mời chủ tịch Vương hai chén.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Sao có thể làm phiền trưởng ban chứ.
Hắn vừa dứt câu ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ trung tuổi mặt khá quyến rũ, dưới cằm còn có nốt ruồi. Chánh văn phòng Cát thấy ả liền cung kính nói:
- Trưởng ban Tạ.
Sau đó Chánh văn phòng Cát giới thiệu với Vương Quốc Hoa, vị này là Phó trưởng ban thường trực.
Trưởng ban Tạ cười xua tay, ả cẩn thận nhìn Vương Quốc Hoa:
- Đây là Vương Quốc Hoa – chủ tịch quận Hồng Sam?
Vương Quốc Hoa liếc mắt một cái nhìn thấy trên người đối phương toàn đồ hàng hiệu.
- Tôi là Vương Quốc Hoa, sau này còn nhờ trưởng ban giúp đỡ nhiều.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng.
- Tôi là z, chưa nói giúp đỡ, sau này còn cần chủ tịch Vương ủng hộ công việc của tôi.
Mắt Tạ Vũ Yên hơi sáng lên một chút.
- Mẹ nó chứ.
Chánh văn phòng Cát không ngờ mất khống chế nhỏ giọng chửi, Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút giật mình. Chánh văn phòng Cát lấy lại tinh thần ho khan một tiếng.
- Đi, ăn cơm.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Ban tổ chức cán bộ thị ủy cũng không yên ổn.
Vương Quốc Hoa vừa ra khỏi trụ sở thị ủy, Tạ Vũ Yên đang gọi điện:
- Gặp rồi, cậu chàng rất đẹp trai, còn quá trẻ, mặc đồ hàng hiệu, cái khác không nói chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay đã không dưới ba triệu. Được rồi, không thèm nói với anh nữa.
Dập máy, Tạ Vũ Yên đột nhiên chửi về phía điện thoại:
- Đồ không có trứng.
Vừa dứt câu điện thoại lại vang lên, Tạ Vũ Yên cầm lấy nghe giọng của đối phương liền nhẹ nhàng nói:
- Bố nuôi hả, ngài có chuyện gì? Hả, đã xác định, vâng vâng, con biết.
…
Cùng lúc đó từ trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có một người quen của Vương Quốc Hoa đi ra. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Chu Thắng tự mình đưa tới cửa, hắn nhiệt tình nói.
- Đồng chí Lâm Tĩnh về khách sạn nghỉ ngơi trước, chiều tôi đưa chị đi gặp bí thư Hứa.
Lâm Tĩnh xuống lầu đi tới chiếc Audi, Mạnh Vũ Vi đi lên đón.
- Bí thư Lâm, xong việc rồi chứ?
Sau khi chuyện ở thị xã Bắc Câu được dẹp yên, Lâm Tĩnh một lần nữa trở lại sân khấu chính trị. Có thể đến làm bí thư thị ủy một thị xã ở khu vực phía nam, Lâm Tĩnh rất hài lòng, chỉ có một điểm duy nhất là Hứa Nam Hạ lại làm bí thư tỉnh ủy nơi này.
- Ừ xong rồi, nghỉ một chút, mai đi nhận chức.
Mạnh Vũ Vi khởi động xe, Lâm Tĩnh ở sau cười nói:
- Vũ Vi, còn nhớ tiểu oan gia Vương Quốc Hoa không? Hắn là chủ tịch quận Hồng Sam. Lúc trước ở Bắc Câu, hừ hừ, ai biết hắn có làm loạn trong đó không?
Lâm Tĩnh nói làm Mạnh Vũ Vi hơi run run lên cũng may không bị ảnh hưởng đến việc lái xe.
- Sao thế Vũ Vi?
Lâm Tĩnh có chút khó hiểu hỏi một câu, Mạnh Vũ Vi lắc đầu nói:
- Không có gì, vừa nãy em hơi choáng, chắc không ngủ đủ.
- Chiều nghỉ ngơi nhiều vào, đi chuyến này cũng mệt cho em.
…
Bữa trưa Vương Quốc Hoa không thể không nể mặt Chánh văn phòng Cát, hai người uống hết một chai Mao đài. Mặc dù Vương Quốc Hoa nhiều lần tỏ vẻ đã đủ nhưng Chánh văn phòng Cát vẫn nhiệt tình lấy thêm chai nữa.
Lúc Chánh văn phòng Cát đang chiêu đĩa Vương Quốc Hoa, Ứng Sơn gọi điện lên tỉnh, kết quả là rất rõ ràng. Chuyện của Vương Quốc Hoa thì người nghe điện không biết, nhưng thật ra biết tân bí thư thị ủy Giang Đông là nữ điều chỉnh Lâm Tĩnh điều từ Bắc Kinh tới, 41 tuổi, chưa lập gia đình.
Tin tức này làm cho Ứng Sơn thoải mái, áp lực trong lòng thoáng cái bay sạch.
Vương Quốc Hoa ngủ dậy đã thấy hơn 3h chiều. Khách sạn Âu Á bốn sao này là do Chánh văn phòng Cát an bài. Vương Quốc Hoa vào rửa mặt ra ngoài chuẩn bị đi dạo.
Thang máy dừng ở tầng một, đối diện Vương Quốc Hoa là một người phụ nữ có thân hình khá bắt mắt, ngực nở mông to. Vương Quốc Hoa nhìn đến ngây dại, khi cửa thang máy sắp đóng hắn vội vàng đưa tay muốn ngăn kết quả người phụ nữ bên ngoài đã tiến vào. Thấy thang máy chỉ có mình Vương Quốc Hoa, người phụ nữ không hề do dự vui mừng ôm cổ Vương Quốc Hoa, hôn thật mạnh.
..
- Sao anh lại tìm tới đây?
Lưu Linh nhìn qua không có thay đổi gì. Cô ôm chặt eo hắn, gương mặt đỏ hồng lên vì hưng phấn.
- Đúng, nhất định là nhìn lén chứng minh của em, anh xấu quá.
Lưu Linh vừa hỏi vừa đáp làm Vương Quốc Hoa không thể mở miệng nói.
Cuối cùng đã tới phòng 11, Vương Quốc Hoa kéo Lưu Linh đi ra, lao vào phòng. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Lưu Linh lao tới.
/822
|