Từ ngoài nhìn dáng người Lưu Linh không thay đổi mấy. Vòng eo vẫn thon nhỏ như vậy, tỉ lệ vẫn tốt như vậy. Muốn tìm điểm biến hoá của cô đó là càng no đủ hơn một chút.
Váy ngủ rất mỏng, bị ướt vào người liền dính sát, về cơ bản nó mất đi tác dụng che lấp. Lưu Linh biết ưu thế cơ thể mình, cô nghiêng người về trước, mông vểnh lên. Vương Quốc Hoa vừa lúc nhìn từ mặt bên, Lưu Linh rất kiên nhẫn chờ ánh mắt Vương Quốc Hoa từ trên nhìn xuống rồi mới xoay người đối diện.
Bụng vẫn phẳng như vậy, phụ nữ chưa sinh con nên khá chú ý tập thể dục. Làn da vẫn trắng như vậy, cô và Sở Sở bình thường toàn mua đồ mỹ phẩm đắt tiền nên tác dụng rất tốt. Lần này ánh mắt của Vương Quốc Hoa vẫn nhìn từ trên dưới. Lưu Linh không hề hào phóng như hắn đoán, cô giờ phút này hơi ngẩng cằm lên không dám nhìn thẳng. động tác này tạo thành hậu quả là hai điểm kia càng thêm rõ ràng, cũng lộ ra vùng tam giác đen như được chỉnh sửa.
Sáng sớm xuất hiện cơn mưa nhỏ Vương Quốc Hoa ngồi trong xe tâm trạng không tốt không xấu. Sáng còn chưa ra ngoài hắn đã nhận được điện của Hồ Dương, theo chỉ thị của chủ tịch tỉnh, vụ án này sở Ngoại vụ sẽ toàn lực phối hợp Cục công an thành phố Việt Châu điều tra.Vương Quốc Hoa cũng phải đến làm chứng.
Chủ tịch Đoạn không hy vọng Vương Quốc Hoa gây rối, Vương Quốc Hoa cũng không muốn dây dưa. Mặc kệ nói như thế nào, Đoạn Phong cũng là chủ tịch tỉnh, Vương Quốc Hoa còn cách quá xa đối phương. Con người nhiều lúc phải biết mình là ai.
Vương Quốc Hoa theo thói quen đến văn phòng, hắn bất ngờ thấy Mạnh Khiết đã khôi phục bình thường đi làm.
- Lãnh đạo.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, xem ra việc xảy ra với Mạnh Khiết, mọi người không đồn đại quá nhiều.
Vương Quốc Hoa về phòng làm việc của mình, Mạnh Khiết đi theo.
- Có việc gì ư?
Mạnh Khiết gật đầu nói:
- Có việc này, mẹ tôi mấy lần tỏ vẻ muốn mời ngài dùng cơm.
Lúc cô nói, Vương Quốc Hoa đã nhìn ra hôm nay Mạnh Khiết có trang điểm, nhất là mắt càng chú ý trang điểm hơn. Chắc tối qua cô bé không ngủ ngon nên khá tiều tụy, từ ánh mắt của cô, Vương Quốc Hoa thấy rõ sự bất an và lo lắng.
Vương Quốc Hoa không hiểu sai, hắn rất hiểu tâm trạng của Mạnh Khiết và người nhà của cô.
- Ừ, tối đi, trưa hơi gấp một chút.
Sáng tiếp tục lên lớp nhưng suốt buổi Vương Quốc Hoa không ngừng che miệng ngáp.
Các cán bộ bên dưới thật ra trao đổi khá sôi nổi.
Vương Quốc Hoa có thể là giáo viên không muốn kéo dài thời gian buổi học nhất, thực tế đứng trên lớp học này, Vương Quốc Hoa không hề có ý coi là thật. Hắn coi đây là một việc ép buộc. Đây không phải là đoán hay chán nản mà lúc đầu trưởng ban thư ký Thượng Quan mở lớp này ra cũng không có ý đồ tốt đẹp gì.
- Ừ, buổi sáng tới đây thôi, mọi người thảo luận.
Vương Quốc Hoa cười hì hì bỏ lại một câu rồi về văn phòng. Hắn đóng cửa nằm dựa lưng vào ghế ngủ bù. Tối qua Lưu Linh quá hung tàn khiến hắn mãi mới được ngủ.
Đến chiều Vương Quốc Hoa để mọi người thảo luận, hắn cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Hắn cũng phải thể hiện chút thực lực của giáo viên nếu không ai có thể nhận được chứ?
Vương Quốc Hoa rất không có trách nhiệm cho nghỉ sớm gần tiếng sau đó gọi điện cho Mạnh Khiết bảo cô cũng nghỉ sớm.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận lái xe ra ngoài trụ sở một đoạn rồi chờ Mạnh Khiết lên xe. Nhà Mạnh Khiết ở trường học, do ông bố cô là giáo viên nên lúc cải cách nhà ở trong nhà cũng mua được một phòng hơn 50m. Một nhà năm người, mấy người con đều không nhỏ nên nhà như thế này khá chật. Lúc Vương Quốc Hoa tới nhà Mạnh Khiết thì trong nhà vẫn chưa có ai khác.
Mạnh Khiết mở cửa xin mời Vương Quốc Hoa vào ngồi, Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn quanh phòng khách nhà Mạnh Khiết. Sàn nhà bằng nền xi măng đơn giản, tường quét vôi trắng. Nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách cho năm người không biết ở như thế nào nữa.
- Vào phòng tôi ngồi.
Mạnh Khiết mở một cửa phòng ngủ, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kinh ngạc, phòng này không ngờ có hai chiếc giường, phòng có một cửa sổ bằng sắt, ở giữa còn có chiếc rèm, hai bàn đọc với không ít sách trên đó.
- Thôi, hay là ngồi trong phòng khách.
Mạnh Khiết cười khổ một chút, Vương Quốc Hoa cũng cười cười. Cô bé này luôn rất cẩn thận, Vương Quốc Hoa cũng không phản cảm, phụ nữ mà.
- Không quan trọng, lúc tôi còn bé nhà cũng không rộng được như thế này.
Vương Quốc Hoa nói hơi trái lương tâm. Nhà cũ mặc dù chỉ là nhà ngói bình thường không đáng giá tiền nhưng rất rộng.
- Tôi ngủ cùng phòng với em trai, bây giờ còn đỡ một chút, em trai lớn học đại học, em trai nhỏ bình thường hay ở tại trường.
Mạnh Khiết giải thích một chút, phòng này muốn nói về không khí phụ nữ có lẽ có thể thấy một miếng vải nhỏ treo trên cửa sổ.
Mạnh Khiết nói cũng là có ý giải thích cho mẹ cô, thực ra cô cũng không phải không giải thích. Nữ chủ nhân gia đình làm được như thế này đã là tốt rồi. Mạnh Khiết biết vậy nên cũng hiếu thảo với bố mẹ.
- Mẹ tôi làm đầu bếp ở nhà trường, bà vốn làm việc ở nhà máy điện tử nhưng mấy năm trước bị bệnh về nghỉ sớm mà không chịu ngồi yên.
Mạnh Khiết lẩm bẩm nói, giọng điệu khá cảm thương.
- Bố mẹ tôi đúng là không dễ dàng gì, ba đứa con chênh nhau có sáu tuổi, nuôi ba đứa cùng lớn lên đúng là quá khó khăn.
Đang nói chuyện bên ngoài có tiếng mở cửa, Mạnh Khiết vội vàng ra đón. Vào cửa là người phụ nữ tóc đã điểm bạc, thấy cô từ phòng đi ra chị ta hỏi:
- Lãnh đạo của con đâu, còn chưa tới sao?
Vương Quốc Hoa nghe tiếng đi ra cười nói:
- Chào cô.
Mạnh mẫu thấy lãnh đạo của con gái đã tới nhà vội vàng bỏ túi trong tay xuống, xua tay nói:
- Không dám, không dám, lãnh đạo gọi tên tôi là được.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ai biết chị ta tên gì, hắn cười nói:
- Mạnh Khiết chỉ kém cháu vài tuổi, lại là đồng nghiệp, gọi là cô cũng không quá đáng.
Nói là như vậy nhưng Mạnh mẫu vẫn rất khẩn trương, cô khách khí hai câu rồi vào bếp nấu ăn. Vương Quốc Hoa được Mạnh Khiết mời xuống ghế, cô nói:
- lãnh đạo, còn có một việc muốn nhờ ngài giúp. Em trai tôi sắp tốt nghiệp nhưng chưa biết xin việc vào đâu. Nó đã đi thi công chức nhưng đáng tiếc không thi đỗ.
- Ồ, vậy em trai cô học gì?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Mạnh Khiết nói:
- Học pháp luật, đại học chính pháp Hoa Đông, thành tích khá tốt. Tôi vốn muốn nó học tiếp nhưng nó không muốn.
- Chuyện này dễ xử lý, lát tôi hỏi bạn mở công ty xem có cần cố vấn pháp luật không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhận lời. Hắn thầm nghĩ đây mới là mục đích chủ yếu ngày hôm nay. Mạnh Khiết vừa nhìn chính là cô con gái hiếu tảo, cũng là người chị tốt.
Vương Quốc Hoa ăn ở nhà Mạnh Khiết toàn nhận được lời cảm ơn của Mạnh mẫu. Thực ra bữa ăn này Vương Quốc Hoa có thể không đến. Nhưng hắn là người cũng tốt bụng, thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này chính là làm Mạnh Khiết tuyệt đối trung thành. Có cái đinh ở Mạnh Khiết thì Ban giám sát ngày sau có mọi động tĩnh gì cũng khó thoát khỏi tai Vương Quốc Hoa.
Váy ngủ rất mỏng, bị ướt vào người liền dính sát, về cơ bản nó mất đi tác dụng che lấp. Lưu Linh biết ưu thế cơ thể mình, cô nghiêng người về trước, mông vểnh lên. Vương Quốc Hoa vừa lúc nhìn từ mặt bên, Lưu Linh rất kiên nhẫn chờ ánh mắt Vương Quốc Hoa từ trên nhìn xuống rồi mới xoay người đối diện.
Bụng vẫn phẳng như vậy, phụ nữ chưa sinh con nên khá chú ý tập thể dục. Làn da vẫn trắng như vậy, cô và Sở Sở bình thường toàn mua đồ mỹ phẩm đắt tiền nên tác dụng rất tốt. Lần này ánh mắt của Vương Quốc Hoa vẫn nhìn từ trên dưới. Lưu Linh không hề hào phóng như hắn đoán, cô giờ phút này hơi ngẩng cằm lên không dám nhìn thẳng. động tác này tạo thành hậu quả là hai điểm kia càng thêm rõ ràng, cũng lộ ra vùng tam giác đen như được chỉnh sửa.
Sáng sớm xuất hiện cơn mưa nhỏ Vương Quốc Hoa ngồi trong xe tâm trạng không tốt không xấu. Sáng còn chưa ra ngoài hắn đã nhận được điện của Hồ Dương, theo chỉ thị của chủ tịch tỉnh, vụ án này sở Ngoại vụ sẽ toàn lực phối hợp Cục công an thành phố Việt Châu điều tra.Vương Quốc Hoa cũng phải đến làm chứng.
Chủ tịch Đoạn không hy vọng Vương Quốc Hoa gây rối, Vương Quốc Hoa cũng không muốn dây dưa. Mặc kệ nói như thế nào, Đoạn Phong cũng là chủ tịch tỉnh, Vương Quốc Hoa còn cách quá xa đối phương. Con người nhiều lúc phải biết mình là ai.
Vương Quốc Hoa theo thói quen đến văn phòng, hắn bất ngờ thấy Mạnh Khiết đã khôi phục bình thường đi làm.
- Lãnh đạo.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, xem ra việc xảy ra với Mạnh Khiết, mọi người không đồn đại quá nhiều.
Vương Quốc Hoa về phòng làm việc của mình, Mạnh Khiết đi theo.
- Có việc gì ư?
Mạnh Khiết gật đầu nói:
- Có việc này, mẹ tôi mấy lần tỏ vẻ muốn mời ngài dùng cơm.
Lúc cô nói, Vương Quốc Hoa đã nhìn ra hôm nay Mạnh Khiết có trang điểm, nhất là mắt càng chú ý trang điểm hơn. Chắc tối qua cô bé không ngủ ngon nên khá tiều tụy, từ ánh mắt của cô, Vương Quốc Hoa thấy rõ sự bất an và lo lắng.
Vương Quốc Hoa không hiểu sai, hắn rất hiểu tâm trạng của Mạnh Khiết và người nhà của cô.
- Ừ, tối đi, trưa hơi gấp một chút.
Sáng tiếp tục lên lớp nhưng suốt buổi Vương Quốc Hoa không ngừng che miệng ngáp.
Các cán bộ bên dưới thật ra trao đổi khá sôi nổi.
Vương Quốc Hoa có thể là giáo viên không muốn kéo dài thời gian buổi học nhất, thực tế đứng trên lớp học này, Vương Quốc Hoa không hề có ý coi là thật. Hắn coi đây là một việc ép buộc. Đây không phải là đoán hay chán nản mà lúc đầu trưởng ban thư ký Thượng Quan mở lớp này ra cũng không có ý đồ tốt đẹp gì.
- Ừ, buổi sáng tới đây thôi, mọi người thảo luận.
Vương Quốc Hoa cười hì hì bỏ lại một câu rồi về văn phòng. Hắn đóng cửa nằm dựa lưng vào ghế ngủ bù. Tối qua Lưu Linh quá hung tàn khiến hắn mãi mới được ngủ.
Đến chiều Vương Quốc Hoa để mọi người thảo luận, hắn cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Hắn cũng phải thể hiện chút thực lực của giáo viên nếu không ai có thể nhận được chứ?
Vương Quốc Hoa rất không có trách nhiệm cho nghỉ sớm gần tiếng sau đó gọi điện cho Mạnh Khiết bảo cô cũng nghỉ sớm.
Vương Quốc Hoa rất cẩn thận lái xe ra ngoài trụ sở một đoạn rồi chờ Mạnh Khiết lên xe. Nhà Mạnh Khiết ở trường học, do ông bố cô là giáo viên nên lúc cải cách nhà ở trong nhà cũng mua được một phòng hơn 50m. Một nhà năm người, mấy người con đều không nhỏ nên nhà như thế này khá chật. Lúc Vương Quốc Hoa tới nhà Mạnh Khiết thì trong nhà vẫn chưa có ai khác.
Mạnh Khiết mở cửa xin mời Vương Quốc Hoa vào ngồi, Vương Quốc Hoa theo thói quen nhìn quanh phòng khách nhà Mạnh Khiết. Sàn nhà bằng nền xi măng đơn giản, tường quét vôi trắng. Nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách cho năm người không biết ở như thế nào nữa.
- Vào phòng tôi ngồi.
Mạnh Khiết mở một cửa phòng ngủ, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút kinh ngạc, phòng này không ngờ có hai chiếc giường, phòng có một cửa sổ bằng sắt, ở giữa còn có chiếc rèm, hai bàn đọc với không ít sách trên đó.
- Thôi, hay là ngồi trong phòng khách.
Mạnh Khiết cười khổ một chút, Vương Quốc Hoa cũng cười cười. Cô bé này luôn rất cẩn thận, Vương Quốc Hoa cũng không phản cảm, phụ nữ mà.
- Không quan trọng, lúc tôi còn bé nhà cũng không rộng được như thế này.
Vương Quốc Hoa nói hơi trái lương tâm. Nhà cũ mặc dù chỉ là nhà ngói bình thường không đáng giá tiền nhưng rất rộng.
- Tôi ngủ cùng phòng với em trai, bây giờ còn đỡ một chút, em trai lớn học đại học, em trai nhỏ bình thường hay ở tại trường.
Mạnh Khiết giải thích một chút, phòng này muốn nói về không khí phụ nữ có lẽ có thể thấy một miếng vải nhỏ treo trên cửa sổ.
Mạnh Khiết nói cũng là có ý giải thích cho mẹ cô, thực ra cô cũng không phải không giải thích. Nữ chủ nhân gia đình làm được như thế này đã là tốt rồi. Mạnh Khiết biết vậy nên cũng hiếu thảo với bố mẹ.
- Mẹ tôi làm đầu bếp ở nhà trường, bà vốn làm việc ở nhà máy điện tử nhưng mấy năm trước bị bệnh về nghỉ sớm mà không chịu ngồi yên.
Mạnh Khiết lẩm bẩm nói, giọng điệu khá cảm thương.
- Bố mẹ tôi đúng là không dễ dàng gì, ba đứa con chênh nhau có sáu tuổi, nuôi ba đứa cùng lớn lên đúng là quá khó khăn.
Đang nói chuyện bên ngoài có tiếng mở cửa, Mạnh Khiết vội vàng ra đón. Vào cửa là người phụ nữ tóc đã điểm bạc, thấy cô từ phòng đi ra chị ta hỏi:
- Lãnh đạo của con đâu, còn chưa tới sao?
Vương Quốc Hoa nghe tiếng đi ra cười nói:
- Chào cô.
Mạnh mẫu thấy lãnh đạo của con gái đã tới nhà vội vàng bỏ túi trong tay xuống, xua tay nói:
- Không dám, không dám, lãnh đạo gọi tên tôi là được.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ ai biết chị ta tên gì, hắn cười nói:
- Mạnh Khiết chỉ kém cháu vài tuổi, lại là đồng nghiệp, gọi là cô cũng không quá đáng.
Nói là như vậy nhưng Mạnh mẫu vẫn rất khẩn trương, cô khách khí hai câu rồi vào bếp nấu ăn. Vương Quốc Hoa được Mạnh Khiết mời xuống ghế, cô nói:
- lãnh đạo, còn có một việc muốn nhờ ngài giúp. Em trai tôi sắp tốt nghiệp nhưng chưa biết xin việc vào đâu. Nó đã đi thi công chức nhưng đáng tiếc không thi đỗ.
- Ồ, vậy em trai cô học gì?
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Mạnh Khiết nói:
- Học pháp luật, đại học chính pháp Hoa Đông, thành tích khá tốt. Tôi vốn muốn nó học tiếp nhưng nó không muốn.
- Chuyện này dễ xử lý, lát tôi hỏi bạn mở công ty xem có cần cố vấn pháp luật không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhận lời. Hắn thầm nghĩ đây mới là mục đích chủ yếu ngày hôm nay. Mạnh Khiết vừa nhìn chính là cô con gái hiếu tảo, cũng là người chị tốt.
Vương Quốc Hoa ăn ở nhà Mạnh Khiết toàn nhận được lời cảm ơn của Mạnh mẫu. Thực ra bữa ăn này Vương Quốc Hoa có thể không đến. Nhưng hắn là người cũng tốt bụng, thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này chính là làm Mạnh Khiết tuyệt đối trung thành. Có cái đinh ở Mạnh Khiết thì Ban giám sát ngày sau có mọi động tĩnh gì cũng khó thoát khỏi tai Vương Quốc Hoa.
/822
|