Trần Mộc Căn quyết định đi một chuyến là có nguyên nhân. Thứ nhất chuyện ở hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Trần Mộc Căn đã biết.
Trên đời này chỉ cần là chuyện đưa ra hội nghị thì không có gì là bí mật cả.
Trần Mộc Căn lúc còn trẻ cũng từng đi bộ đội, rất hoài bão hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Sau đó Trần Mộc Căn đi tới huyện Bạch Dương nghèo khó công tác. Từ thành phố lớn xuống chịu không ít khổ, cũng được không ít dân chúng địa phương giúp đỡ. Trần Mộc Căn vẫn nhớ chuyện này chỉ là không có thời cơ thích hợp báo đáp dân chúng nơi này.
Trần Mộc Căn trước đó cũng vẫn suy nghĩ tìm cơ hội trao đổi ý kiến với Vương Quốc Hoa. Ban giám sát nắm quyền giám sát tài chính xóa đói giảm nghèo, hơi nói hay vài câu thì huyện Bạch Dương không phải được giúp đỡ nhiều hơn sao? Hơn nữa Trần Mộc Căn còn nghe nói Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt với bí thư thị ủy thị xã Vân Cương Hồ Báo Quốc, huyện Bạch Dương thuộc thị xã Vân Cương.
Nếu không vì điều kiện này, Trần Mộc Căn mỗi ngày bao chuyện đâu có thời gian rảnh mà đến vì việc nhỏ này chứ. Trần Mộc Căn rất thích Vương Quốc Hoa nợ nhân tình của mình, đồng thời cũng hiểu Vương Quốc Hoa có lẽ định làm lớn chuyện.
Gọi cho cục Giáo dục xong, Trần Mộc Căn chạy thẳng tới trường kia. Đến nơi mới mất chục phút, đỗ xe hắn thấy Vương Quốc Hoa đang nói chuyện với một người đàn ông.
Vương Quốc Hoa thấy xe Trần Mộc Căn liền dừng cuộc nói chuyện. Từ xa Trần Mộc Căn đã cười nói:
- Quốc Hoa, việc nhỏ như vậy mà cũng cần nghiêm túc như vậy sao? Còn đợi ở đây ư?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười khổ lắc đầu nói:
- Một trường học như vậy không xử lý sao được.
Trần Mộc Căn nhìn đồng hồ rồi có chút tức giận nói:
- Sao người ở cục Giáo dục chưa tới? Không ra gì cả.
Vương Quốc Hoa kéo Hiểu Lâm lại nói với Trần Mộc Căn:
- Trưởng ban thư ký Trần, việc học của em gái tôi phải nhờ anh rồi.
Việc này đối với Trần Mộc Căn là quá nhỏ, một cuộc điện thoại là xong. Trần Mộc Căn chỉ là có chút tò mò em gái của Vương Quốc Hoa sao học trường dân lập.
Tên béo bên cạnh rất kinh ngạc, hắn nhận ra Trần Mộc Căn. Hắn không ngờ được Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện là làm trưởng ban thư ký thị ủy tới đây.
- Trưởng ban thư ký trần.
Tên béo can đảm lên chào.
Trần Mộc Căn không phải người bình thường có thể vào nói chuyện, lập tức ngẩn ra rồi nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói:
- Vị này là Kính Nhất Phi, con gái anh ta là bạn học với em gái tôi. Vừa rồi y nói mấy câu rất chính nghĩa.
Có câu này Trần Mộc Căn mới bắt tay với Kính Nhất Phi.
- Chào anh.
Lúc ày một xe chạy tới. Người đàn ông trung niên tươi cười nói:
- Trưởng ban thư ký, xin lỗi tôi tắc đường.
Trần Mộc Căn không cười chỉ chỉ vào Vương Quốc Hoa:
- Trần Mẫn, vị này là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – chánh văn phòng Vương, hôm nay mời anh tới là vì chuyện của chánh văn phòng Vương.
Câu này càng làm tên béo giật mình hơn.
Y thoáng suy nghĩ vừa nãy mình có nói gì sai không? Cẩn thận nghĩ thấy vừa nãy chủ yếu do mình nói chuyện, Vương Quốc Hoa nghe mình khoác lác. Kính Nhất Phi thấy mặt nóng lên, hắn không khỏi thầm mắng mình là lợn. Một tên kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ không ngờ lên mặt với phó chánh văn phòng tỉnh ủy chứ.
- Chánh văn phòng Vương.
Trần Mẫn chủ động đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Làm phiền cục trưởng Trần rồi.
Trần Mẫn vội vàng nói:
- Không dám không dám, do công tác không làm tốt công việc, mời chánh văn phòng Vương thông cảm.
Trần Mộc Căn ở bên nói:
- Được rồi lão Trần, cùng vào đi.
Giọng Trần Mộc Căn khá cứng nhắc, trong đó mang theo ý cảnh cáo ám chỉ nhất định phải làm hài lòng Vương Quốc Hoa.
Vừa đi vào trong, Vương Quốc Hoa giới thiệu qua tình hình, cuối cùng cười nói:
- Chuyện này nhìn như nhỏ nhưng phản ứng tình hình thực tế là sư đức đang dần mất đi.
Vương Quốc Hoa nói như vậy nhưng người khác không nghĩ thế. Nhất là Trần Mẫn đang thầm nghĩ không phải đối phương mất mặt sao?
- Chánh văn phòng Vương có dự định gì không?
Trần Mẫn cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Phương diện này tôi cũng không hiểu nhiều, chủ yếu phê bình giáo dục làm chính. Ngoài ra cũng sắp đến kỳ thi lên cấp, tôi lo ảnh hưởng đến vấn đề học của em gái mình.
Trần Mẫn lập tức nói:
- Cái này dễ làm, tôi bảo người đi bố trí.
Vừa nói hắn xoay người nói với thư ký bên cạnh rồi dẫn đầu đi vào trong.
Trường tiểu học Chí Thành này Trần Mẫn cũng biết một chút, lúc trước làm thủ tục là do người trên Sở Giáo dục nhờ. Vương Quốc Hoa nếu định làm lớn cũng là làm Trần Mẫn khó xử. Về phần tên Vu Hồng Đào kia, Trần Mẫn thật ra đã gặp một lần, nghe nói là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố. Hiệu trưởng trường này Trần Mẫn cũng tiếp xúc vài lần.
- Chánh văn phòng Vương, có một tình huống tôi cảm thấy nên giải thích với anh. Năm ngoái trường chỉnh đốn các trường dân lập, trưởng phòng Mạnh ở Sở Giáo dục hình như có quan hệ khá tốt với trường này. Trưởng phòng Mạnh này không đơn giản, đi theo phó chủ tịch tỉnh Lâm vài năm, tôi không thể không nể mặt.
Trần Mẫn nói như vậy, Vương Quốc Hoa biết hắn lo gì:
- Mạnh Vũ Vi hả?
Trần Mẫn gật đầu, Trần Mộc Căn có chút khó chịu nói:
- Trần Mẫn, Sở Giang Thu cũng không tiện vượt quyền phải không?
Trần Mộc Căn nói hơi độc, người khác sợ Lâm Tĩnh, Trần Mộc Căn thật ra không quá để ý. Cấp bậc của Lâm Tĩnh dù cao cũng không quản tới đầu y. Hơn nữa Mạnh Vũ Vi và Lâm Tĩnh hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Xem ra việc này lại tốn công rồi. tôi gọi cho Mạnh Vũ Vi.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Mạnh Vũ Vi.
Bên kia truyền tới giọng đầy vui mừng của Mạnh Vũ Vi:
- Cơn gió nào làm mưa xuống mà gọi điện cho em thế?
Vương Quốc Hoa có chút khổ sở nói qua câu chuyện. Trước mặt người ngoài, Vương Quốc Hoa phải ra vẻ nghiêm túc:
- Chuyện là như vậy, hay là cô tới một chuyến.
Mạnh Vũ Vi có chút u oán, quan hệ giữa hai người dạo gần đây khá nhạt. Mạnh Vũ Vi chưa kết hôn nên bình thường phải tự mình giải tỏa.
Trường học Chí Thành Mạnh Vũ Vi không biết rõ, chẳng qua lúc đầu vừa đến Sở Giáo dục, một nhân viên giới thiệu. Mạnh Vũ Vi ăn cơm của người ta, nhận chút tiền tuy không nhiều nhưng cũng cao hơn lương. Mạnh Vũ Vi vốn không muốn quản việc này nhưng chủ yếu do vừa rời khỏi Lâm Tĩnh nên cần bồi dưỡng một số người của mình. Vì thế cô có thủ đoạn đó là lợi ích lãnh đạo không nhận, nhân viên sao có thể nhận. CHặn tiền tài của người, Mạnh Vũ Vi không làm.
Trường dân lập Chí Thành do cục Giáo dục thành phố Việt Châu xét duyệt, việc Sở Giáo dục tăng cường giám sát là do quyết định của ủy ban tỉnh sau khi Lâm Tĩnh lên nhận chức.
Không nói là Sở Giáo dục nắm toàn quyền xét duyệt nhưng ít nhất là đeo vòng kim cô cho bên dưới. Bình thường chưa chắc nhìn thấy gì nhưng lúc cần có thể thể hiện sự tồn tại của mình.
Không ngờ vì việc này mà lại có quan hệ đến Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi có chút dở khóc dở cười.
- Việc này không quan hệ mấy đến em, anh xem rồi làm.
Mạnh Vũ Vi đưa câu trả lời mang tính khẳng định, trước mặt Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi mất chút thể diện cũng không tính gì.
- Gì mà theo tôi mà làm. Làm theo quy định bên ngành giáo dục đi. Tôi cảm thấy giáo viên ở trường này có vấn đề. Các cơ quan chuyên môn cần phải tiến hành kiểm tra giáo viên của trường này. Ngoài ra vấn đề sư đức, ngành giáo dục cũng cần coi trọng chứ?
Vương Quốc Hoa chủ yếu không quen thái độ của giáo viên chủ nhiệm kia, giáo viên mất sư đức sao còn có thể làm giáo viên. Đương nhiên từ chế độ mà nói thì sư đức không có quan hệ gì với việc một tên có làm được giáo viên hay không.
Mạnh Vũ Vi nghe giọng Vương Quốc Hoa không tốt liền chi lấy lòng.
- Tức em à? Không phải em chọc anh mà. Bỏ đi, em cũng tới một chuyến. Vấn đề sư đức quả thật rất quan trọng. Đúng, đây thuộc phạm trù văn minh, anh lúc nào tới Ban văn minh tỉnh ủy làm thế?
Trên đời này chỉ cần là chuyện đưa ra hội nghị thì không có gì là bí mật cả.
Trần Mộc Căn lúc còn trẻ cũng từng đi bộ đội, rất hoài bão hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Sau đó Trần Mộc Căn đi tới huyện Bạch Dương nghèo khó công tác. Từ thành phố lớn xuống chịu không ít khổ, cũng được không ít dân chúng địa phương giúp đỡ. Trần Mộc Căn vẫn nhớ chuyện này chỉ là không có thời cơ thích hợp báo đáp dân chúng nơi này.
Trần Mộc Căn trước đó cũng vẫn suy nghĩ tìm cơ hội trao đổi ý kiến với Vương Quốc Hoa. Ban giám sát nắm quyền giám sát tài chính xóa đói giảm nghèo, hơi nói hay vài câu thì huyện Bạch Dương không phải được giúp đỡ nhiều hơn sao? Hơn nữa Trần Mộc Căn còn nghe nói Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt với bí thư thị ủy thị xã Vân Cương Hồ Báo Quốc, huyện Bạch Dương thuộc thị xã Vân Cương.
Nếu không vì điều kiện này, Trần Mộc Căn mỗi ngày bao chuyện đâu có thời gian rảnh mà đến vì việc nhỏ này chứ. Trần Mộc Căn rất thích Vương Quốc Hoa nợ nhân tình của mình, đồng thời cũng hiểu Vương Quốc Hoa có lẽ định làm lớn chuyện.
Gọi cho cục Giáo dục xong, Trần Mộc Căn chạy thẳng tới trường kia. Đến nơi mới mất chục phút, đỗ xe hắn thấy Vương Quốc Hoa đang nói chuyện với một người đàn ông.
Vương Quốc Hoa thấy xe Trần Mộc Căn liền dừng cuộc nói chuyện. Từ xa Trần Mộc Căn đã cười nói:
- Quốc Hoa, việc nhỏ như vậy mà cũng cần nghiêm túc như vậy sao? Còn đợi ở đây ư?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười khổ lắc đầu nói:
- Một trường học như vậy không xử lý sao được.
Trần Mộc Căn nhìn đồng hồ rồi có chút tức giận nói:
- Sao người ở cục Giáo dục chưa tới? Không ra gì cả.
Vương Quốc Hoa kéo Hiểu Lâm lại nói với Trần Mộc Căn:
- Trưởng ban thư ký Trần, việc học của em gái tôi phải nhờ anh rồi.
Việc này đối với Trần Mộc Căn là quá nhỏ, một cuộc điện thoại là xong. Trần Mộc Căn chỉ là có chút tò mò em gái của Vương Quốc Hoa sao học trường dân lập.
Tên béo bên cạnh rất kinh ngạc, hắn nhận ra Trần Mộc Căn. Hắn không ngờ được Vương Quốc Hoa gọi một cuộc điện là làm trưởng ban thư ký thị ủy tới đây.
- Trưởng ban thư ký trần.
Tên béo can đảm lên chào.
Trần Mộc Căn không phải người bình thường có thể vào nói chuyện, lập tức ngẩn ra rồi nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói:
- Vị này là Kính Nhất Phi, con gái anh ta là bạn học với em gái tôi. Vừa rồi y nói mấy câu rất chính nghĩa.
Có câu này Trần Mộc Căn mới bắt tay với Kính Nhất Phi.
- Chào anh.
Lúc ày một xe chạy tới. Người đàn ông trung niên tươi cười nói:
- Trưởng ban thư ký, xin lỗi tôi tắc đường.
Trần Mộc Căn không cười chỉ chỉ vào Vương Quốc Hoa:
- Trần Mẫn, vị này là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – chánh văn phòng Vương, hôm nay mời anh tới là vì chuyện của chánh văn phòng Vương.
Câu này càng làm tên béo giật mình hơn.
Y thoáng suy nghĩ vừa nãy mình có nói gì sai không? Cẩn thận nghĩ thấy vừa nãy chủ yếu do mình nói chuyện, Vương Quốc Hoa nghe mình khoác lác. Kính Nhất Phi thấy mặt nóng lên, hắn không khỏi thầm mắng mình là lợn. Một tên kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ không ngờ lên mặt với phó chánh văn phòng tỉnh ủy chứ.
- Chánh văn phòng Vương.
Trần Mẫn chủ động đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Làm phiền cục trưởng Trần rồi.
Trần Mẫn vội vàng nói:
- Không dám không dám, do công tác không làm tốt công việc, mời chánh văn phòng Vương thông cảm.
Trần Mộc Căn ở bên nói:
- Được rồi lão Trần, cùng vào đi.
Giọng Trần Mộc Căn khá cứng nhắc, trong đó mang theo ý cảnh cáo ám chỉ nhất định phải làm hài lòng Vương Quốc Hoa.
Vừa đi vào trong, Vương Quốc Hoa giới thiệu qua tình hình, cuối cùng cười nói:
- Chuyện này nhìn như nhỏ nhưng phản ứng tình hình thực tế là sư đức đang dần mất đi.
Vương Quốc Hoa nói như vậy nhưng người khác không nghĩ thế. Nhất là Trần Mẫn đang thầm nghĩ không phải đối phương mất mặt sao?
- Chánh văn phòng Vương có dự định gì không?
Trần Mẫn cười hỏi một câu, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Phương diện này tôi cũng không hiểu nhiều, chủ yếu phê bình giáo dục làm chính. Ngoài ra cũng sắp đến kỳ thi lên cấp, tôi lo ảnh hưởng đến vấn đề học của em gái mình.
Trần Mẫn lập tức nói:
- Cái này dễ làm, tôi bảo người đi bố trí.
Vừa nói hắn xoay người nói với thư ký bên cạnh rồi dẫn đầu đi vào trong.
Trường tiểu học Chí Thành này Trần Mẫn cũng biết một chút, lúc trước làm thủ tục là do người trên Sở Giáo dục nhờ. Vương Quốc Hoa nếu định làm lớn cũng là làm Trần Mẫn khó xử. Về phần tên Vu Hồng Đào kia, Trần Mẫn thật ra đã gặp một lần, nghe nói là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố. Hiệu trưởng trường này Trần Mẫn cũng tiếp xúc vài lần.
- Chánh văn phòng Vương, có một tình huống tôi cảm thấy nên giải thích với anh. Năm ngoái trường chỉnh đốn các trường dân lập, trưởng phòng Mạnh ở Sở Giáo dục hình như có quan hệ khá tốt với trường này. Trưởng phòng Mạnh này không đơn giản, đi theo phó chủ tịch tỉnh Lâm vài năm, tôi không thể không nể mặt.
Trần Mẫn nói như vậy, Vương Quốc Hoa biết hắn lo gì:
- Mạnh Vũ Vi hả?
Trần Mẫn gật đầu, Trần Mộc Căn có chút khó chịu nói:
- Trần Mẫn, Sở Giang Thu cũng không tiện vượt quyền phải không?
Trần Mộc Căn nói hơi độc, người khác sợ Lâm Tĩnh, Trần Mộc Căn thật ra không quá để ý. Cấp bậc của Lâm Tĩnh dù cao cũng không quản tới đầu y. Hơn nữa Mạnh Vũ Vi và Lâm Tĩnh hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng:
- Xem ra việc này lại tốn công rồi. tôi gọi cho Mạnh Vũ Vi.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lấy máy gọi cho Mạnh Vũ Vi.
Bên kia truyền tới giọng đầy vui mừng của Mạnh Vũ Vi:
- Cơn gió nào làm mưa xuống mà gọi điện cho em thế?
Vương Quốc Hoa có chút khổ sở nói qua câu chuyện. Trước mặt người ngoài, Vương Quốc Hoa phải ra vẻ nghiêm túc:
- Chuyện là như vậy, hay là cô tới một chuyến.
Mạnh Vũ Vi có chút u oán, quan hệ giữa hai người dạo gần đây khá nhạt. Mạnh Vũ Vi chưa kết hôn nên bình thường phải tự mình giải tỏa.
Trường học Chí Thành Mạnh Vũ Vi không biết rõ, chẳng qua lúc đầu vừa đến Sở Giáo dục, một nhân viên giới thiệu. Mạnh Vũ Vi ăn cơm của người ta, nhận chút tiền tuy không nhiều nhưng cũng cao hơn lương. Mạnh Vũ Vi vốn không muốn quản việc này nhưng chủ yếu do vừa rời khỏi Lâm Tĩnh nên cần bồi dưỡng một số người của mình. Vì thế cô có thủ đoạn đó là lợi ích lãnh đạo không nhận, nhân viên sao có thể nhận. CHặn tiền tài của người, Mạnh Vũ Vi không làm.
Trường dân lập Chí Thành do cục Giáo dục thành phố Việt Châu xét duyệt, việc Sở Giáo dục tăng cường giám sát là do quyết định của ủy ban tỉnh sau khi Lâm Tĩnh lên nhận chức.
Không nói là Sở Giáo dục nắm toàn quyền xét duyệt nhưng ít nhất là đeo vòng kim cô cho bên dưới. Bình thường chưa chắc nhìn thấy gì nhưng lúc cần có thể thể hiện sự tồn tại của mình.
Không ngờ vì việc này mà lại có quan hệ đến Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi có chút dở khóc dở cười.
- Việc này không quan hệ mấy đến em, anh xem rồi làm.
Mạnh Vũ Vi đưa câu trả lời mang tính khẳng định, trước mặt Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi mất chút thể diện cũng không tính gì.
- Gì mà theo tôi mà làm. Làm theo quy định bên ngành giáo dục đi. Tôi cảm thấy giáo viên ở trường này có vấn đề. Các cơ quan chuyên môn cần phải tiến hành kiểm tra giáo viên của trường này. Ngoài ra vấn đề sư đức, ngành giáo dục cũng cần coi trọng chứ?
Vương Quốc Hoa chủ yếu không quen thái độ của giáo viên chủ nhiệm kia, giáo viên mất sư đức sao còn có thể làm giáo viên. Đương nhiên từ chế độ mà nói thì sư đức không có quan hệ gì với việc một tên có làm được giáo viên hay không.
Mạnh Vũ Vi nghe giọng Vương Quốc Hoa không tốt liền chi lấy lòng.
- Tức em à? Không phải em chọc anh mà. Bỏ đi, em cũng tới một chuyến. Vấn đề sư đức quả thật rất quan trọng. Đúng, đây thuộc phạm trù văn minh, anh lúc nào tới Ban văn minh tỉnh ủy làm thế?
/822
|