Chu Công Minh nói giúp Cục công an không phải vì tốt cho Cục công an mà là vì muốn xem Vương Quốc Hoa trả lời như thế nào. Chỉ cần Vương Quốc Hoa tỏ vẻ quan tâm các cơ quan công an chính là nhìn chằm chằm vào túi tiến của ủy ban. Vương Quốc Hoa không phải không thể quan tâm nhưng nếu làm thế chính là hắn thò tay vào túi tiền của Vương Suất. Còn một việc Vương Quốc Hoa chỉ cần mở miệng quan tâm thì Chu Công Minh còn lời để nói như tình hình an ninh trật tự không tốt đều do kinh phí thiếu hụt gây ra….
Nói hắn rắp tâm bất lương cũng là oan uổng hắn nhưng câu này có hai mục đích. Chỉ cần Vương Quốc Hoa không đề phòng liền tạo ra mầm mống mâu thuẫn giữa Vương Quốc Hoa và Vương Suất, còn có thể làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt với Cục công an. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa không nói mà dừng đề tài lại làm Chu Công Minh có chút nuối tiếc.
Về văn phòng, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, xem ra chính thức cao minh là Hứa Nam Hạ. Chiêu điệu hổ ly sơn làm cho đám người thị ủy Ân Châu không có người cầm đầu. Trong đám người này khó đánh nhất chính là Mã Xuân Sinh, chứ thực ra Lâm Cảnh Hạo dễ đối phó hơn. Ngược lại Vương Suất cũng là con chó, lúc cắn người rất tàn nhẫn, không lên tiếng thì thôi, vừa nói làm mất hy vọng tiến bộ của người khác.
Vương Quốc Hoa càng nghĩ càng thấy thú vị.
Theo Vương Quốc Hoa thấy chiều người thứ nhất có thể đến đây chính là Mã Xuân Sinh.
- Bí thư Vương đang bận không Tiểu Giang?
Giọng nói của Mã Xuân Sinh đúng là không thể nhầm được.
- Ồ, là trưởng ban Mã, mời vào mời vào.
Vương Quốc Hoa khá nhiệt tình ra tận cửa phòng trong.
Mã Xuân Sinh hơi khom lưng cười cười ân cần chào hỏi:
- Bí thư Vương, tôi không làm phiền công việc của anh chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có, vừa họp xong tôi đang định đi vài bước. Cán bộ chúng ta ngồi nhiều nên phải dành thời gian hoạt động gân cốt mới được.
- Ha ha, Bí thư Vương còn trẻ đúng là làm người ta hâm mộ, sức sống mười phần lại có kiến thức uyên bác. Hôm nay tôi phục anh, nhân vật lịch sử ít nổi tiếng như Lý Thiều mà anh cũng biết.
Mã Xuân Sinh giơ ngón tay lên cười nói:
- Lúc họp tôi nhất thời quên tên này, không phải anh nhắc tới tôi còn quên thời Bắc Ngụy có đại thần này.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì, lúc học tôi thích đọc nhiều sách, thi thoảng nhìn một chút.
- Ha ha, trưởng ban Mã ngồi đi, không nói cái này nữa. Anh tìm tôi không phải là nghiên cứu vấn đề lịch sử chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói chuyện khác, Mã Xuân Sinh gật đầu nói:
- Đương nhiên có việc nghiêm chỉnh. trước đó bí thư Nguyên đề nghị tiến hành lễ hội văn hóa, ý chính là dựa vào bàn đạp văn hóa thúc đẩy kinh tế phát triển. Kinh tế của Ân Châu không thuộc nhóm đầu của tỉnh. Bí thư Vương đã từng công tác ở thị xã Giang Đông đứng hàng đầu tỉnh, đại danh của quận Hồng Sam tôi đã sớm nghe nói. Ha ha, hơi đi quá đề tài, bí thư Nguyên vừa đi nên chuyện trì hoãn lại.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ồ một tiếng.
- Là vậy ư? Lúc đó đồng chí Vương Suất có ý kiến gì?
- Thị trưởng Vương thật ra không phản đối chỉ là lo chi tiêu quá lớn, trong lúc nhất thời ủy ban không gánh nổi. Ý của bí thư Nguyên là nhìn từ thời gian dài việc này có thể làm một chút, tầm nhìn phải xa một chút.
Mã Xuân Sinh động chút là nói tới Nguyên Chấn Thiên làm Vương Quốc Hoa phải nhíu mày.
- Bàn đạp văn hóa, phát triển kinh tế cũng là biện pháp thường thấy gần đây. Thị trưởng Vương lo là có lý, như vậy đi, việc nếu đã được hội nghị thường vụ thông qua thì tiếp tục.
Vương Quốc Hoa nói làm Mã Xuân Sinh yên tâm, chẳng qua y rất nhanh lại thở dài nói:
- Bây giờ dù tiếp tục cũng khó khăn. Diễn viên bây giờ đều đòi giá cao, ngôi sao hạng hai cũng đòi trên trăm ngàn.
- Chuyện này tôi có thể giúp, anh chuẩn bị công việc còn mời ngôi sao do tôi phụ trách.
Vương Quốc Hoa chủ động nhận làm Mã Xuân Sinh có chút bất ngờ:
- Bí thư Vương quen với giới nghệ sĩ sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không, chẳng qua tôi có bạn ở Bắc Kinh nghe nói quan hệ rộng ở mảng này.
Mã Xuân Sinh nghe vậy mới cầm một bản đanh sách trong cặp ra:
- Bí thư Vương xem một chút, đây là kế hoạch mời ngôi sao của chúng tôi.
Vương Quốc Hoa cầm không nhìn đã nói:
- Được, để sau tôi xem, tôi hỏi ý kiến thị trưởng Vương đã.
Mã Xuân Sinh thấy thế không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cảm ơn Vương Quốc Hoa đã ủng hộ y.
Không lâu sau Mã Xuân Sinh đến văn phòng Lâm Cảnh Hạo. Cửa vừa đóng lại Lâm Cảnh Hạo đã nói:
- Thế nào?
Mã Xuân Sinh nói qua câu chuyện, mặt Lâm Cảnh Hạo hơi đổi, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Không phải là kế hoãn binh chứ?
- Tôi thấy không phải, hắn làm người khác thấy khá chân thành lại khiêm tốn.
- Khiêm tốn?
Lâm Cảnh Hạo cười lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cái này thì tôi không nhận thấy. Bỏ đi, trước nói xem hắn làm gì đã. Tôi đã cẩn thận nghĩ lại quá trình hội nghị hôm nay, hắn đầu tiên tung suất thường vụ ra để mọi người tranh nhau, hai chuyện sau đó hắn liên kết với Vương Suất làm cho mọi người không có cửa phản kháng. Buồn cười chính là Chu Công Minh còn định đào hố nhưng lại thành chôn mình.
Mã Xuân Sinh nhíu mày nghi hoặc nói:
- Có lý, chẳng qua sao tôi không thấy nhỉ?
Vương Quốc Hoa bên này lập tức gọi điện cho Du Khánh Dương về lễ hội văn hóa. Du Khánh Dương nhận được điện khá vui vẻ. Được Vương Quốc Hoa nhờ là không dễ.
- Việc này để tôi, cậu gửi tôi danh sách, bao tiền tôi sẽ tính toán rõ nhưng đảm bảo thấp nhất nước. Tên nào dám đòi nhiều tôi cho hắn cả đời không nhấc đầu lên nổi.
- Chuyện này anh đừng nói chắc như vậy, miễn hỏng việc của tôi. Tôi bây giờ chỉ là phó bí thư chủ trì công việc, anh mà làm loạn thì chữ Phó của tôi không thể mất đi.
Vương Quốc Hoa nói thêm như vậy khiến Du Khánh Dương phải nói lại.
- Cậu chờ, hai tiếng nữa tôi có câu trả lời rõ ràng.
Dập máy, Vương Quốc Hoa bảo Giang Triều Sinh đi gửi danh sách. Lát sau bên ngoài có giọng nữ truyền tới:
- Tiểu Giang, Bí thư Vương có bận không?
Lôi Phân chỉ cao khoảng trên mét năm, đứng đối diện Vương Quốc Hoa ngồi vừa vặn ngang hàng. Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới chủ động đưa tay ra:
- Chủ tịch Lôi ngồi đi.
Lôi Phân tươi cười nói:
- Bí thư khách khí quá, tôi tìm anh nói một chuyện.
Lôi Phân do dự khá lâu mới nói:
- Bí thư, gần đây vấn đề đảm bảo an ninh của câu lạc bộ kinh tế bên sông có khó khăn, ý của Cục công an là bảo chúng tôi đưa kinh phí nếu không bọn họ không thể giúp. Chuyện này tôi không tiện nói với thị trưởng Vương, nếu không bị nghi là can thiệp vào công việc bên ủy ban.
- Sao còn muốn Cục công an làm bảo vệ ư?
- Đương nhiên cần, tình hình an ninh trật tự mấy năm nay của Ân Châu không được tốt, nhiều lưu manh, côn đồ, trên đường hay xuất hiện hành vi cướp xe, cướp của…. nếu như ở câu lạc bộ kinh tế mà xảy ra chuyện thì tôi cũng có trách nhiệm.
- Ồ, xem ra hội nghị chiều nay đồng chí Chu Công Minh quan tâm cũng là kịp thời.
Vương Quốc Hoa cười cười với Lôi Phân, Lôi Phân có chút đắc ý vì nghĩ đối phương sẽ nhớ chỗ tốt của mình.
- Bí thư Vương làm việc, tôi xin đi trước.
Vương Quốc Hoa cười đưa người ra cửa, vừa nãy hắn thật ra không tiễn Mã Xuân Sinh như vậy. Trước khi chia tay, Vương Quốc Hoa còn cười nói:
- Chị đi nói đi, nếu không được thì tôi liên lạc với thị trưởng Vương, bây giờ không phải tiến hành lễ hội văn hóa sao? Hai chuyện cùng cấp tiề thì Cục công an đâu thể nói không?
Lôi Phân cười cười rời đi, Vương Quốc Hoa về lại vị trí mà không cười, trong đầu hiện lên từng gương mặt các thường vụ. Chu Công Minh có ý đồ không tốt, nhưng kẻ khác cũng vậy mà. Thủ đoạn của Lôi Phân này khá phù hợp với giới tính, âm nhu.
Trước khi hết giờ làm Mã Xuân Sinh đúng là gọi tới vỗ ngực lớn tiếng nói:
- Được, xong hết rồi, tổng cộng 30 người, danh sách tôi đã gọi, ngoài ra thêm cho cậu mười tên, tổng cộng ba triệu là đủ.
Mã Xuân Sinh fax tới rất nhanh, xem thoáng qua tấy bên trên có thêm vài người liền nói:
- Mấy tên thêm này nếu không nổi tiếng thì tôi không cần.
Mã Xuân Sinh vội vàng nói:
- Vương Quốc Hoa, cậu không có nhân tình. Cậu đi hỏi xem mấy người tôi thêm vào đều là ngôi sao có tiếng trong nước, đều là nghệ sĩ do tôi quản lý. Mười tên này tôi không tính tiền của cậu. Cậu là bí thư thị ủy tôi phải tỏ vẻ một chút chứ? Hừ, còn nói tôi, không được, phải tăng giá.
- Được rồi.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói:
- Mười tên nghệ sĩ do mình quản lý mà anh cũng không biết xấu hổ mở miệng, dập máy đây.
Vương Quốc Hoa nói xong cầm danh sách gọi cho Mã Xuân Sinh.
- Trưởng ban Mã, anh đến chỗ tôi một chuyến, chuyện xong rồi.
Mã Xuân Sinh còn đang ở chỗ Lâm Cảnh Hạo, nghe vậy không khỏi há hốc mồm nói với Lâm Cảnh Hạo:
- Hắn nói chuyện làm xong rồi, bảo tôi sang.
- Nhanh như vậy ư?
- Hắn nói như vậy, bỏ đi, sang xem rồi nói tiếp.
Vừa nói Mã Xuân Sinh đứng lên đi tới. Vương Quốc Hoa đưa danh sách qua nói:
- Anh đọc danh sách, bên kia fax tới, tổng cộng đòi ba triệu.
- Ba triệu, cũng không quá đắt.
Cầm danh sách, Mã Xuân Sinh không khỏi ngẩn ra.
Nói hắn rắp tâm bất lương cũng là oan uổng hắn nhưng câu này có hai mục đích. Chỉ cần Vương Quốc Hoa không đề phòng liền tạo ra mầm mống mâu thuẫn giữa Vương Quốc Hoa và Vương Suất, còn có thể làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt với Cục công an. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa không nói mà dừng đề tài lại làm Chu Công Minh có chút nuối tiếc.
Về văn phòng, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, xem ra chính thức cao minh là Hứa Nam Hạ. Chiêu điệu hổ ly sơn làm cho đám người thị ủy Ân Châu không có người cầm đầu. Trong đám người này khó đánh nhất chính là Mã Xuân Sinh, chứ thực ra Lâm Cảnh Hạo dễ đối phó hơn. Ngược lại Vương Suất cũng là con chó, lúc cắn người rất tàn nhẫn, không lên tiếng thì thôi, vừa nói làm mất hy vọng tiến bộ của người khác.
Vương Quốc Hoa càng nghĩ càng thấy thú vị.
Theo Vương Quốc Hoa thấy chiều người thứ nhất có thể đến đây chính là Mã Xuân Sinh.
- Bí thư Vương đang bận không Tiểu Giang?
Giọng nói của Mã Xuân Sinh đúng là không thể nhầm được.
- Ồ, là trưởng ban Mã, mời vào mời vào.
Vương Quốc Hoa khá nhiệt tình ra tận cửa phòng trong.
Mã Xuân Sinh hơi khom lưng cười cười ân cần chào hỏi:
- Bí thư Vương, tôi không làm phiền công việc của anh chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có, vừa họp xong tôi đang định đi vài bước. Cán bộ chúng ta ngồi nhiều nên phải dành thời gian hoạt động gân cốt mới được.
- Ha ha, Bí thư Vương còn trẻ đúng là làm người ta hâm mộ, sức sống mười phần lại có kiến thức uyên bác. Hôm nay tôi phục anh, nhân vật lịch sử ít nổi tiếng như Lý Thiều mà anh cũng biết.
Mã Xuân Sinh giơ ngón tay lên cười nói:
- Lúc họp tôi nhất thời quên tên này, không phải anh nhắc tới tôi còn quên thời Bắc Ngụy có đại thần này.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không có gì, lúc học tôi thích đọc nhiều sách, thi thoảng nhìn một chút.
- Ha ha, trưởng ban Mã ngồi đi, không nói cái này nữa. Anh tìm tôi không phải là nghiên cứu vấn đề lịch sử chứ?
Vương Quốc Hoa cười nói chuyện khác, Mã Xuân Sinh gật đầu nói:
- Đương nhiên có việc nghiêm chỉnh. trước đó bí thư Nguyên đề nghị tiến hành lễ hội văn hóa, ý chính là dựa vào bàn đạp văn hóa thúc đẩy kinh tế phát triển. Kinh tế của Ân Châu không thuộc nhóm đầu của tỉnh. Bí thư Vương đã từng công tác ở thị xã Giang Đông đứng hàng đầu tỉnh, đại danh của quận Hồng Sam tôi đã sớm nghe nói. Ha ha, hơi đi quá đề tài, bí thư Nguyên vừa đi nên chuyện trì hoãn lại.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ồ một tiếng.
- Là vậy ư? Lúc đó đồng chí Vương Suất có ý kiến gì?
- Thị trưởng Vương thật ra không phản đối chỉ là lo chi tiêu quá lớn, trong lúc nhất thời ủy ban không gánh nổi. Ý của bí thư Nguyên là nhìn từ thời gian dài việc này có thể làm một chút, tầm nhìn phải xa một chút.
Mã Xuân Sinh động chút là nói tới Nguyên Chấn Thiên làm Vương Quốc Hoa phải nhíu mày.
- Bàn đạp văn hóa, phát triển kinh tế cũng là biện pháp thường thấy gần đây. Thị trưởng Vương lo là có lý, như vậy đi, việc nếu đã được hội nghị thường vụ thông qua thì tiếp tục.
Vương Quốc Hoa nói làm Mã Xuân Sinh yên tâm, chẳng qua y rất nhanh lại thở dài nói:
- Bây giờ dù tiếp tục cũng khó khăn. Diễn viên bây giờ đều đòi giá cao, ngôi sao hạng hai cũng đòi trên trăm ngàn.
- Chuyện này tôi có thể giúp, anh chuẩn bị công việc còn mời ngôi sao do tôi phụ trách.
Vương Quốc Hoa chủ động nhận làm Mã Xuân Sinh có chút bất ngờ:
- Bí thư Vương quen với giới nghệ sĩ sao?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không, chẳng qua tôi có bạn ở Bắc Kinh nghe nói quan hệ rộng ở mảng này.
Mã Xuân Sinh nghe vậy mới cầm một bản đanh sách trong cặp ra:
- Bí thư Vương xem một chút, đây là kế hoạch mời ngôi sao của chúng tôi.
Vương Quốc Hoa cầm không nhìn đã nói:
- Được, để sau tôi xem, tôi hỏi ý kiến thị trưởng Vương đã.
Mã Xuân Sinh thấy thế không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cảm ơn Vương Quốc Hoa đã ủng hộ y.
Không lâu sau Mã Xuân Sinh đến văn phòng Lâm Cảnh Hạo. Cửa vừa đóng lại Lâm Cảnh Hạo đã nói:
- Thế nào?
Mã Xuân Sinh nói qua câu chuyện, mặt Lâm Cảnh Hạo hơi đổi, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Không phải là kế hoãn binh chứ?
- Tôi thấy không phải, hắn làm người khác thấy khá chân thành lại khiêm tốn.
- Khiêm tốn?
Lâm Cảnh Hạo cười lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cái này thì tôi không nhận thấy. Bỏ đi, trước nói xem hắn làm gì đã. Tôi đã cẩn thận nghĩ lại quá trình hội nghị hôm nay, hắn đầu tiên tung suất thường vụ ra để mọi người tranh nhau, hai chuyện sau đó hắn liên kết với Vương Suất làm cho mọi người không có cửa phản kháng. Buồn cười chính là Chu Công Minh còn định đào hố nhưng lại thành chôn mình.
Mã Xuân Sinh nhíu mày nghi hoặc nói:
- Có lý, chẳng qua sao tôi không thấy nhỉ?
Vương Quốc Hoa bên này lập tức gọi điện cho Du Khánh Dương về lễ hội văn hóa. Du Khánh Dương nhận được điện khá vui vẻ. Được Vương Quốc Hoa nhờ là không dễ.
- Việc này để tôi, cậu gửi tôi danh sách, bao tiền tôi sẽ tính toán rõ nhưng đảm bảo thấp nhất nước. Tên nào dám đòi nhiều tôi cho hắn cả đời không nhấc đầu lên nổi.
- Chuyện này anh đừng nói chắc như vậy, miễn hỏng việc của tôi. Tôi bây giờ chỉ là phó bí thư chủ trì công việc, anh mà làm loạn thì chữ Phó của tôi không thể mất đi.
Vương Quốc Hoa nói thêm như vậy khiến Du Khánh Dương phải nói lại.
- Cậu chờ, hai tiếng nữa tôi có câu trả lời rõ ràng.
Dập máy, Vương Quốc Hoa bảo Giang Triều Sinh đi gửi danh sách. Lát sau bên ngoài có giọng nữ truyền tới:
- Tiểu Giang, Bí thư Vương có bận không?
Lôi Phân chỉ cao khoảng trên mét năm, đứng đối diện Vương Quốc Hoa ngồi vừa vặn ngang hàng. Vương Quốc Hoa đứng lên đi tới chủ động đưa tay ra:
- Chủ tịch Lôi ngồi đi.
Lôi Phân tươi cười nói:
- Bí thư khách khí quá, tôi tìm anh nói một chuyện.
Lôi Phân do dự khá lâu mới nói:
- Bí thư, gần đây vấn đề đảm bảo an ninh của câu lạc bộ kinh tế bên sông có khó khăn, ý của Cục công an là bảo chúng tôi đưa kinh phí nếu không bọn họ không thể giúp. Chuyện này tôi không tiện nói với thị trưởng Vương, nếu không bị nghi là can thiệp vào công việc bên ủy ban.
- Sao còn muốn Cục công an làm bảo vệ ư?
- Đương nhiên cần, tình hình an ninh trật tự mấy năm nay của Ân Châu không được tốt, nhiều lưu manh, côn đồ, trên đường hay xuất hiện hành vi cướp xe, cướp của…. nếu như ở câu lạc bộ kinh tế mà xảy ra chuyện thì tôi cũng có trách nhiệm.
- Ồ, xem ra hội nghị chiều nay đồng chí Chu Công Minh quan tâm cũng là kịp thời.
Vương Quốc Hoa cười cười với Lôi Phân, Lôi Phân có chút đắc ý vì nghĩ đối phương sẽ nhớ chỗ tốt của mình.
- Bí thư Vương làm việc, tôi xin đi trước.
Vương Quốc Hoa cười đưa người ra cửa, vừa nãy hắn thật ra không tiễn Mã Xuân Sinh như vậy. Trước khi chia tay, Vương Quốc Hoa còn cười nói:
- Chị đi nói đi, nếu không được thì tôi liên lạc với thị trưởng Vương, bây giờ không phải tiến hành lễ hội văn hóa sao? Hai chuyện cùng cấp tiề thì Cục công an đâu thể nói không?
Lôi Phân cười cười rời đi, Vương Quốc Hoa về lại vị trí mà không cười, trong đầu hiện lên từng gương mặt các thường vụ. Chu Công Minh có ý đồ không tốt, nhưng kẻ khác cũng vậy mà. Thủ đoạn của Lôi Phân này khá phù hợp với giới tính, âm nhu.
Trước khi hết giờ làm Mã Xuân Sinh đúng là gọi tới vỗ ngực lớn tiếng nói:
- Được, xong hết rồi, tổng cộng 30 người, danh sách tôi đã gọi, ngoài ra thêm cho cậu mười tên, tổng cộng ba triệu là đủ.
Mã Xuân Sinh fax tới rất nhanh, xem thoáng qua tấy bên trên có thêm vài người liền nói:
- Mấy tên thêm này nếu không nổi tiếng thì tôi không cần.
Mã Xuân Sinh vội vàng nói:
- Vương Quốc Hoa, cậu không có nhân tình. Cậu đi hỏi xem mấy người tôi thêm vào đều là ngôi sao có tiếng trong nước, đều là nghệ sĩ do tôi quản lý. Mười tên này tôi không tính tiền của cậu. Cậu là bí thư thị ủy tôi phải tỏ vẻ một chút chứ? Hừ, còn nói tôi, không được, phải tăng giá.
- Được rồi.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói:
- Mười tên nghệ sĩ do mình quản lý mà anh cũng không biết xấu hổ mở miệng, dập máy đây.
Vương Quốc Hoa nói xong cầm danh sách gọi cho Mã Xuân Sinh.
- Trưởng ban Mã, anh đến chỗ tôi một chuyến, chuyện xong rồi.
Mã Xuân Sinh còn đang ở chỗ Lâm Cảnh Hạo, nghe vậy không khỏi há hốc mồm nói với Lâm Cảnh Hạo:
- Hắn nói chuyện làm xong rồi, bảo tôi sang.
- Nhanh như vậy ư?
- Hắn nói như vậy, bỏ đi, sang xem rồi nói tiếp.
Vừa nói Mã Xuân Sinh đứng lên đi tới. Vương Quốc Hoa đưa danh sách qua nói:
- Anh đọc danh sách, bên kia fax tới, tổng cộng đòi ba triệu.
- Ba triệu, cũng không quá đắt.
Cầm danh sách, Mã Xuân Sinh không khỏi ngẩn ra.
/822
|