Vị quản lý đắc ý lui vào lưu lại một loạt ánh mắt đầy hâm mộ của nhân viên.
Vương Quốc Hoa lái xe về đến khách sạn rồi gọi điện báo cho Trương Tiểu Cường một tiếng.
Mấy bạn học ở khách sạn lúc này đã nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khác.
Ừ, trước đó đám người này không quá để ý tới Vương Quốc Hoa. Bây giờ lại có vẻ khách khí với hắn.
Thấy túi trang sức trong tay Vương Quốc Hoa, một người phụ nữ khá bình thường cười nói:
- Vương Quốc Hoa, anh mua quà gì vậy? Cửa hàng trang sức này tôi biết, ông chủ là người Hongkong.
Vương Quốc Hoa không định ra vẻ nên chỉ cười nói:
- Chỉ là chút tâm ý mà thôi.
Không ngờ người phụ nữ kia rất nhanh đưa tay đoạt túi:
- Tôi xem với.
Vương Quốc Hoa chưa kịp phản ứng túi đã đổi chủ.
Ả mở túi nhìn hai hộp gỗ tinh xảo không khỏi cười nói:
- Rộng lượng quá, tặng hai phần cơ đó.
Vương Quốc Hoa cười giải thích:
- Hộp đóng gói là quà cưới, còn lại là tôi mua tặng bạn.
- Bạn gái à?
Ả phụ nữ không hề khách khí mở hộp ra, vừa thấy thứ bên trong mắt ả trợn trừng lên. Một chiếc vòng tay màu xanh biếc như nước biển nằm trong hộp lót nhung.
- Cái này bao nhiêu tiền vậy?
Người phụ nữ vô thức hỏi một câu, Vương Quốc Hoa cười cười cầm đóng lại nói:
- Không đáng bao tiền, chỉ là vòng tay rất bình thường.
Một người ở bên ghen tị nói:
- Vương Quốc Hoa, ông phát đạt cũng đừng nghĩ chúng tôi không nhìn được hàng. LOại vòng tay phỉ thúy này ít nhất không có 200 ngàn là không mua được.
Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ có thể mỉm cười nói:
- Tôi không có khái niệm về tiền.
Hâm mộ! Ghen ghét! Hận! Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Vương Quốc Hoa từ tốn bỏ hộp vào túi, quay đầu lại cười nói:
- Nhìn tôi như vậy làm gì?
Dưới lầu vang lên tiếng pháo, cả đám người đều chạy ra khỏi phòng này. Một cặp mắt đầy mong muốn nhìn vào túi du lịch của Vương Quốc Hoa chính là của người phụ nữ vừa nãy.
Vương Quốc Hoa cầm lấy chiếc hộp đã bọc tốt xuống lầu, Trương Tiểu Cường cùng một cô gái mặc đồ tân nương đứng cửa đón khách. Trương Tiểu Cường thấy đám người Vương Quốc Hoa xuống liền đi lên chào, thuận tay còn nhận được ít phong bì vào túi. Đến lượt Vương Quốc Hoa, Trương Tiểu Cường cười nói:
- Ông chủ lớn chuẩn bị phong bao thế nào? Nói trước đó, dưới trăm ngàn thì đừng nói.
Tuy là nói đùa nhưng vẫn làm không ít người chú ý.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa hộp lên nói:
- Chút tâm ý tặng em dâu, đừng chê đó.
Cô dâu khá xinh xắn, cao gần bằng Trương Tiểu Cường. Nhận hộp quà Vương Quốc Hoa tặng, cô gái cười nói:
- Em có thể mở ra xem một chút không?
- Mời tự nhiên.
Khá nhiều ánh mắt chú ý vào chiếc hộp, cô dâu đặt xuống bàn ghi danh sách khách bên cạnh rồi mở giấy bọc, bên trong lộ ra hộp gỗ màu hồng, lúc hộp mở ra xung quanh không nhịn được khẽ kêu lên.
Một đôi vòng tay bạch kim không tính gì nhưng hạt kim cương bên trên quá chói mắt.
- Quốc Hoa, món quà quá quý giá.
Trương Tiểu Cường chưa chắc biết giá vòng tay này nhưng giá kim cương đương nhiên là không rẻ, đôi vòng tay này không dưới hai trăm ngàn.
Vương Quốc Hoa chỉ cười ha hả với Trương Tiểu Cường đang có chút kích động:
- Em dâu thích là tốt rồi, có quý giá hay không thì cũng đâu thể bằng tình bạn giữa chúng ta.
Mắt cô dâu mở rất to không khép lại được, cô lẩm bẩm nói:
- Em muốn đo bây giờ.
Vừa nói cô không hỏi ai đã gỡ chiếc vòng trên tay ra, đeo chiếc vòng tay này, sau đó giơ lên với Trương Tiểu Cường:
- Có đẹp không?
Trương Tiểu Cường không trả lời mà đưa mắt tìm Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa đã vào trong, y không nhìn thấy nữa.
- Em thích là tốt rồi.
Trương Tiểu Cường trả lời với giọng khá nặng nề, chẳng qua cô dâu đang hưng phấn nên không để ý.
Đôi vòng tay này đáng giá bao nhiêu bây giờ đã không quan trọng, cử động này của Vương Quốc Hoa chính là làm Trương Tiểu Cường có thể diện. thực ra giá đôi vòng tay này chưa chắc có chênh lệch với vòng tay phỉ thúy kia. Ở thời này bạn bè tặng quà chỉ có vài trăm đồng, Vương Quốc Hoa tặng như vậy đúng là quá lớn. Lúc mua Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, chính là cảm thấy đây là tâm ý của mình mà thôi. Chẳng qua cầm đồ vào tay hắn mới biết quà của mình chắc không hợp với thực tế. Nhưng đồ đã mua, Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó Vương Quốc Hoa trong cơ hội ngẫu nhiên biết được cô dâu trong đêm đó đã không từ bỏ khổ cực, thỏa mãn mọi yêu cầu của Trương Tiểu Cường. Nguyên nhân rất đơn giản đó là chiếc vòng tay kia khiến cho tất cả khách bên nhà cô dâu không còn gì để nói.
Vương Quốc Hoa vốn định tìm một góc ngồi nhưng không thành. Vừa vào cửa hắn đã bị Tạ Vân Biên kéo tới trên cùng. Bàn này ngồi chính là bố mẹ Trương Tiểu Cường, cô dâu cùng người rất thân. Vị trí của Vương Quốc Hoa coi như miễn cưỡng dưới bốn vị phụ huynh, qua đó có thể thấy Trương Tiểu Cường coi trọng hắn như thế nào.
Bố mẹ Trương Tiểu Cường có xuất thân bình thường, bên nhà cô dâu thật ra có chút thân phận, bố mẹ cô dâu đều là cán bộ nhà nước, bố cô dâu còn là lãnh đạo cấp phó huyện. Như vậy xem ra so về gia thế thì Trương Tiểu Cường với cao. Chẳng qua bây giờ con người ta cũng chú ý đến thực lực kinh tế. Nhà Trương Tiểu Cường tuy bình thường nhưng hắn cũng kiếm được hai ba triệu, coi như người có tiền.
Cuộc hôn nhân này Trương Tiểu Cường vì giữ thể diện cho nhà mình nên tiền mua nhà không nói, chỉ riêng tiền cho hôn lễ đã không dưới trăm ngàn, coi như là mức cao ở những năm này.
Vương Quốc Hoa xuất hiện làm phụ huynh hai nhà có chút bất ngờ, chẳng qua quan hệ giữa Tạ Vân Biên và Trương Tiểu Cường ai cũng rõ, khách hắn mang tới nên mọi người đều khách khí tiếp đón. Vương Quốc Hoa cũng ngồi nói chuyện một lát thì Ngũ Trân và chồng đã đi tới.
- Bí thư Vương, vừa nãy thất lễ quên không tự giới thiệu. Tôi là Hồng Phụ Tài.
Chồng Ngũ Trân chủ động mở miệng nói, Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên nói:
- Tôi thay mặt Tiểu Cường cảm ơn vợ chồng anh đã đến giúp. Tôi công tác ở thị xã Ân Châu tỉnh Nam Thiên, có cơ hội mời anh đến chơi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy một tờ danh thiếp trong ví ra đưa tới.
Tên Hồng Phụ Tài này tuy hơi kiêu ngạo nhưng cũng là có cơ sở của y, đồng thời y cũng giúp đỡ Trương Tiểu Cường nên Vương Quốc Hoa chấp nhận làm quen.
Hồng Phụ Tài nhìn danh thiếp, bên trên không ghi chức vụ mà chỉ có hai số điện thoại, một số di động, một số máy bàn.
- Nhắc tới Ân Châu thì tôi thật ra cũng có quan hệ làm ăn bên đó.
Vẻ mặt Hồng Phụ Tài thoáng cái thay đổi, tên Vương Quốc Hoa này làm ở trên thị xã mà gọi là Bí thư Vương thì ít nhất cũng là phó bí thư thị ủy, vậy cũng là cấp phó giám đốc sở.
- Ồ, Hồng tiên sinh kinh doanh mảng gì?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Hồng Phụ Tài đáp:
- Tôi mở một siêu thị điện máy, kinh doanh nhỏ, kinh doanh nhỏ.
Vừa nói y cung kính đưa danh thiếp tới, Vương Quốc Hoa cầm thấy bên trên ghi điện khí Hồng thị, có lẽ có qua lại với tập đoàn điện tử Ân Châu, vì vậy y cũng biết đôi chút tình hình ở Ân Châu.
Ngũ Trân ở bên thấy rõ biến hoá trên mặt chồng, lúc ấy cô không nói, đợi lát rời đi cô mới nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy vẻ mặt anh lạ quá đó.
Hồng Phụ Tài nhỏ giọng nói:
- Không nên nói chuyện với người khác, thị xã yw là trực thuộc tỉnh đó.
Hả, Ngũ Trân trợn tròn mắt, chẳng lẽ trước đó mình đoán sai? Vậy ít nhất Vương Quốc Hoa là cấp phó giám đốc sở.
Người phụ nữ vừa nãy đoạt túi của Vương Quốc Hoa đi tới túm Ngũ Trân:
- Ngũ Trân, Vương Quốc Hoa này rất nghiêm trọng, đưa cho vợ Trương Tiểu Cường vòng tay tôi đã xem trên báo, một chiếc cũng trên tám mươi ngàn.
Ngũ Trân vô thức nhìn nhẫn cưới của mình, khi đó mua có hơn 20 ngàn mà. Vương Quốc Hoa này có phải quá mức không? Chẳng qua loại người này luôn làm người ta hâm mộ.
Lúc máy điện thoại vang lên thì hôn lễ đã tiến vào thời điểm cuối. Vương Quốc Hoa ngồi ở bàn trên cùng từ lúc vợ chồng Trương Tiểu Cường cưới nói khẽ với bố mẹ mình, bốn vị phụ huynh nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khác hẳn, thái độ cũng rất khách khí.
Vương Quốc Hoa đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy nên ứng phó khá tự nhiên, không hề ra vẻ gì cả.
Vương Quốc Hoa xin lỗi một tiếng đứng lên ra bên nghe điện, Nghiêm Giai Ngọc gọi tới.
- Em ở khách sạn Sheraton, lập tức đến ngay.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa cười đáp xoay người tìm vợ chồng Trương Tiểu Cường đang đi xung quanh mời rượu.
Biết Vương Quốc Hoa tạm thời có việc phải đi, vợ chồng Trương Tiểu Cường đưa hắn ra tận xe mới về.
Nhìn vòng trên tay, cô dâu hỏi chồng:
- Tiểu Cường, bạn học anh làm gì thế? Vòng này đắt lắm đó.
Trương Tiểu Cường rất khí phách xua tay nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? không thấy người ta rất khiêm nhường sao, đây là không muốn người khác biết thân phận của mình.
- Em mà anh cũng không thể nói sao?
Cô dâu có chút bất mãn oán giận, không biết là uy tín của Trương Tiểu Cường cao hay tác động của vòng tay nên cô khá nũng nịu. Cơ mặt Trương Tiểu Cường run run, vợ lúc này chịu thua nói:
- Được rồi, coi như em không hỏi.
Trương Tiểu Cường lúc này mới nói:
- Thực ra nói với em cũng không sao, hắn là cán bộ nhà nước, mấy năm trước là phó bí thư huyện ủy, bây giờ không biết cấp gì, anh cũng không hỏi. Chẳng qua tiền của hắn là đứng đắn, kinh doanh mà có, ái này em không phải lo.
Cô vợ hài lòng nhìn vòng tay, càng nhìn càng thích. Cô lẩm bẩm nói:
- Mai nhất định phải hỏi xem vòng này có bao tiền.
Vương Quốc Hoa lái xe về đến khách sạn rồi gọi điện báo cho Trương Tiểu Cường một tiếng.
Mấy bạn học ở khách sạn lúc này đã nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khác.
Ừ, trước đó đám người này không quá để ý tới Vương Quốc Hoa. Bây giờ lại có vẻ khách khí với hắn.
Thấy túi trang sức trong tay Vương Quốc Hoa, một người phụ nữ khá bình thường cười nói:
- Vương Quốc Hoa, anh mua quà gì vậy? Cửa hàng trang sức này tôi biết, ông chủ là người Hongkong.
Vương Quốc Hoa không định ra vẻ nên chỉ cười nói:
- Chỉ là chút tâm ý mà thôi.
Không ngờ người phụ nữ kia rất nhanh đưa tay đoạt túi:
- Tôi xem với.
Vương Quốc Hoa chưa kịp phản ứng túi đã đổi chủ.
Ả mở túi nhìn hai hộp gỗ tinh xảo không khỏi cười nói:
- Rộng lượng quá, tặng hai phần cơ đó.
Vương Quốc Hoa cười giải thích:
- Hộp đóng gói là quà cưới, còn lại là tôi mua tặng bạn.
- Bạn gái à?
Ả phụ nữ không hề khách khí mở hộp ra, vừa thấy thứ bên trong mắt ả trợn trừng lên. Một chiếc vòng tay màu xanh biếc như nước biển nằm trong hộp lót nhung.
- Cái này bao nhiêu tiền vậy?
Người phụ nữ vô thức hỏi một câu, Vương Quốc Hoa cười cười cầm đóng lại nói:
- Không đáng bao tiền, chỉ là vòng tay rất bình thường.
Một người ở bên ghen tị nói:
- Vương Quốc Hoa, ông phát đạt cũng đừng nghĩ chúng tôi không nhìn được hàng. LOại vòng tay phỉ thúy này ít nhất không có 200 ngàn là không mua được.
Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ có thể mỉm cười nói:
- Tôi không có khái niệm về tiền.
Hâm mộ! Ghen ghét! Hận! Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Vương Quốc Hoa từ tốn bỏ hộp vào túi, quay đầu lại cười nói:
- Nhìn tôi như vậy làm gì?
Dưới lầu vang lên tiếng pháo, cả đám người đều chạy ra khỏi phòng này. Một cặp mắt đầy mong muốn nhìn vào túi du lịch của Vương Quốc Hoa chính là của người phụ nữ vừa nãy.
Vương Quốc Hoa cầm lấy chiếc hộp đã bọc tốt xuống lầu, Trương Tiểu Cường cùng một cô gái mặc đồ tân nương đứng cửa đón khách. Trương Tiểu Cường thấy đám người Vương Quốc Hoa xuống liền đi lên chào, thuận tay còn nhận được ít phong bì vào túi. Đến lượt Vương Quốc Hoa, Trương Tiểu Cường cười nói:
- Ông chủ lớn chuẩn bị phong bao thế nào? Nói trước đó, dưới trăm ngàn thì đừng nói.
Tuy là nói đùa nhưng vẫn làm không ít người chú ý.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa hộp lên nói:
- Chút tâm ý tặng em dâu, đừng chê đó.
Cô dâu khá xinh xắn, cao gần bằng Trương Tiểu Cường. Nhận hộp quà Vương Quốc Hoa tặng, cô gái cười nói:
- Em có thể mở ra xem một chút không?
- Mời tự nhiên.
Khá nhiều ánh mắt chú ý vào chiếc hộp, cô dâu đặt xuống bàn ghi danh sách khách bên cạnh rồi mở giấy bọc, bên trong lộ ra hộp gỗ màu hồng, lúc hộp mở ra xung quanh không nhịn được khẽ kêu lên.
Một đôi vòng tay bạch kim không tính gì nhưng hạt kim cương bên trên quá chói mắt.
- Quốc Hoa, món quà quá quý giá.
Trương Tiểu Cường chưa chắc biết giá vòng tay này nhưng giá kim cương đương nhiên là không rẻ, đôi vòng tay này không dưới hai trăm ngàn.
Vương Quốc Hoa chỉ cười ha hả với Trương Tiểu Cường đang có chút kích động:
- Em dâu thích là tốt rồi, có quý giá hay không thì cũng đâu thể bằng tình bạn giữa chúng ta.
Mắt cô dâu mở rất to không khép lại được, cô lẩm bẩm nói:
- Em muốn đo bây giờ.
Vừa nói cô không hỏi ai đã gỡ chiếc vòng trên tay ra, đeo chiếc vòng tay này, sau đó giơ lên với Trương Tiểu Cường:
- Có đẹp không?
Trương Tiểu Cường không trả lời mà đưa mắt tìm Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa đã vào trong, y không nhìn thấy nữa.
- Em thích là tốt rồi.
Trương Tiểu Cường trả lời với giọng khá nặng nề, chẳng qua cô dâu đang hưng phấn nên không để ý.
Đôi vòng tay này đáng giá bao nhiêu bây giờ đã không quan trọng, cử động này của Vương Quốc Hoa chính là làm Trương Tiểu Cường có thể diện. thực ra giá đôi vòng tay này chưa chắc có chênh lệch với vòng tay phỉ thúy kia. Ở thời này bạn bè tặng quà chỉ có vài trăm đồng, Vương Quốc Hoa tặng như vậy đúng là quá lớn. Lúc mua Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, chính là cảm thấy đây là tâm ý của mình mà thôi. Chẳng qua cầm đồ vào tay hắn mới biết quà của mình chắc không hợp với thực tế. Nhưng đồ đã mua, Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó Vương Quốc Hoa trong cơ hội ngẫu nhiên biết được cô dâu trong đêm đó đã không từ bỏ khổ cực, thỏa mãn mọi yêu cầu của Trương Tiểu Cường. Nguyên nhân rất đơn giản đó là chiếc vòng tay kia khiến cho tất cả khách bên nhà cô dâu không còn gì để nói.
Vương Quốc Hoa vốn định tìm một góc ngồi nhưng không thành. Vừa vào cửa hắn đã bị Tạ Vân Biên kéo tới trên cùng. Bàn này ngồi chính là bố mẹ Trương Tiểu Cường, cô dâu cùng người rất thân. Vị trí của Vương Quốc Hoa coi như miễn cưỡng dưới bốn vị phụ huynh, qua đó có thể thấy Trương Tiểu Cường coi trọng hắn như thế nào.
Bố mẹ Trương Tiểu Cường có xuất thân bình thường, bên nhà cô dâu thật ra có chút thân phận, bố mẹ cô dâu đều là cán bộ nhà nước, bố cô dâu còn là lãnh đạo cấp phó huyện. Như vậy xem ra so về gia thế thì Trương Tiểu Cường với cao. Chẳng qua bây giờ con người ta cũng chú ý đến thực lực kinh tế. Nhà Trương Tiểu Cường tuy bình thường nhưng hắn cũng kiếm được hai ba triệu, coi như người có tiền.
Cuộc hôn nhân này Trương Tiểu Cường vì giữ thể diện cho nhà mình nên tiền mua nhà không nói, chỉ riêng tiền cho hôn lễ đã không dưới trăm ngàn, coi như là mức cao ở những năm này.
Vương Quốc Hoa xuất hiện làm phụ huynh hai nhà có chút bất ngờ, chẳng qua quan hệ giữa Tạ Vân Biên và Trương Tiểu Cường ai cũng rõ, khách hắn mang tới nên mọi người đều khách khí tiếp đón. Vương Quốc Hoa cũng ngồi nói chuyện một lát thì Ngũ Trân và chồng đã đi tới.
- Bí thư Vương, vừa nãy thất lễ quên không tự giới thiệu. Tôi là Hồng Phụ Tài.
Chồng Ngũ Trân chủ động mở miệng nói, Vương Quốc Hoa vội vàng đứng lên nói:
- Tôi thay mặt Tiểu Cường cảm ơn vợ chồng anh đã đến giúp. Tôi công tác ở thị xã Ân Châu tỉnh Nam Thiên, có cơ hội mời anh đến chơi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lấy một tờ danh thiếp trong ví ra đưa tới.
Tên Hồng Phụ Tài này tuy hơi kiêu ngạo nhưng cũng là có cơ sở của y, đồng thời y cũng giúp đỡ Trương Tiểu Cường nên Vương Quốc Hoa chấp nhận làm quen.
Hồng Phụ Tài nhìn danh thiếp, bên trên không ghi chức vụ mà chỉ có hai số điện thoại, một số di động, một số máy bàn.
- Nhắc tới Ân Châu thì tôi thật ra cũng có quan hệ làm ăn bên đó.
Vẻ mặt Hồng Phụ Tài thoáng cái thay đổi, tên Vương Quốc Hoa này làm ở trên thị xã mà gọi là Bí thư Vương thì ít nhất cũng là phó bí thư thị ủy, vậy cũng là cấp phó giám đốc sở.
- Ồ, Hồng tiên sinh kinh doanh mảng gì?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, Hồng Phụ Tài đáp:
- Tôi mở một siêu thị điện máy, kinh doanh nhỏ, kinh doanh nhỏ.
Vừa nói y cung kính đưa danh thiếp tới, Vương Quốc Hoa cầm thấy bên trên ghi điện khí Hồng thị, có lẽ có qua lại với tập đoàn điện tử Ân Châu, vì vậy y cũng biết đôi chút tình hình ở Ân Châu.
Ngũ Trân ở bên thấy rõ biến hoá trên mặt chồng, lúc ấy cô không nói, đợi lát rời đi cô mới nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy vẻ mặt anh lạ quá đó.
Hồng Phụ Tài nhỏ giọng nói:
- Không nên nói chuyện với người khác, thị xã yw là trực thuộc tỉnh đó.
Hả, Ngũ Trân trợn tròn mắt, chẳng lẽ trước đó mình đoán sai? Vậy ít nhất Vương Quốc Hoa là cấp phó giám đốc sở.
Người phụ nữ vừa nãy đoạt túi của Vương Quốc Hoa đi tới túm Ngũ Trân:
- Ngũ Trân, Vương Quốc Hoa này rất nghiêm trọng, đưa cho vợ Trương Tiểu Cường vòng tay tôi đã xem trên báo, một chiếc cũng trên tám mươi ngàn.
Ngũ Trân vô thức nhìn nhẫn cưới của mình, khi đó mua có hơn 20 ngàn mà. Vương Quốc Hoa này có phải quá mức không? Chẳng qua loại người này luôn làm người ta hâm mộ.
Lúc máy điện thoại vang lên thì hôn lễ đã tiến vào thời điểm cuối. Vương Quốc Hoa ngồi ở bàn trên cùng từ lúc vợ chồng Trương Tiểu Cường cưới nói khẽ với bố mẹ mình, bốn vị phụ huynh nhìn Vương Quốc Hoa với ánh mắt khác hẳn, thái độ cũng rất khách khí.
Vương Quốc Hoa đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy nên ứng phó khá tự nhiên, không hề ra vẻ gì cả.
Vương Quốc Hoa xin lỗi một tiếng đứng lên ra bên nghe điện, Nghiêm Giai Ngọc gọi tới.
- Em ở khách sạn Sheraton, lập tức đến ngay.
- Ừ.
Vương Quốc Hoa cười đáp xoay người tìm vợ chồng Trương Tiểu Cường đang đi xung quanh mời rượu.
Biết Vương Quốc Hoa tạm thời có việc phải đi, vợ chồng Trương Tiểu Cường đưa hắn ra tận xe mới về.
Nhìn vòng trên tay, cô dâu hỏi chồng:
- Tiểu Cường, bạn học anh làm gì thế? Vòng này đắt lắm đó.
Trương Tiểu Cường rất khí phách xua tay nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? không thấy người ta rất khiêm nhường sao, đây là không muốn người khác biết thân phận của mình.
- Em mà anh cũng không thể nói sao?
Cô dâu có chút bất mãn oán giận, không biết là uy tín của Trương Tiểu Cường cao hay tác động của vòng tay nên cô khá nũng nịu. Cơ mặt Trương Tiểu Cường run run, vợ lúc này chịu thua nói:
- Được rồi, coi như em không hỏi.
Trương Tiểu Cường lúc này mới nói:
- Thực ra nói với em cũng không sao, hắn là cán bộ nhà nước, mấy năm trước là phó bí thư huyện ủy, bây giờ không biết cấp gì, anh cũng không hỏi. Chẳng qua tiền của hắn là đứng đắn, kinh doanh mà có, ái này em không phải lo.
Cô vợ hài lòng nhìn vòng tay, càng nhìn càng thích. Cô lẩm bẩm nói:
- Mai nhất định phải hỏi xem vòng này có bao tiền.
/822
|