Cao Viên Viên coi như là một kẻ khác lạ ở vòng tròn này. lẽ ra có gia đình giúp thì việc kinh doanh luôn dựa vào bên chính trị nhưng Cao Viên Viên lại ra nước ngoài. Cô sang Châu Âu học thẩm mỹ viện hai năm, sau đó sang Hongkong học hai năm, cuối cùng về Bắc Kinh mở thẩm mỹ viện này. Về phần tiền vốn thì nhà có ông bố làm cấp bộ trưởng nên muốn vay vốn ngân hàng đâu có gì khó khăn. Thẩm mỹ viện của Cao Viên Viên kinh doanh cũng tốt, quy mô mở rộng lên ba tầng, khách hàng đông đảo.
Sở Sở tới, Cao Viên Viên vừa lúc ở dưới lầu.
- Ông xã cô đâu?
Sở Sở cười nói:
- Sao? Nhìn trúng hắn nên định đào tường ư?
Cao Viên Viên không hề nương tay vung trảo, Sở Sở vội vàng né tránh.
- Biết ngay chị có chiêu này.
Cao Viên Viên nói:
- Phương Phương cũng đến, đang trên lầu làm mặt.
Sở Sở nghe xong khinh thường nói:
- Cô ả đúng là chiếu cố việc làm ăn của chị.
Cao Viên Viên nhìn lên lầu kéo Sở Sở sang bên nhỏ giọng nói.
- Ả hùn vốn mở nơi này với tôi mà.
Sở Sở cười lạnh nói:
- Người ta là nhìn trúng bố chị ở Bộ tài chính nên kéo chị, hừ hừ...
- Cái này còn cần cô bé này nói, chẳng qua tôi thấy cô ả cũng là ngườibiếtđiều, sao hai người lại?
- Từ bé lớn lên cùng nhau chẳng lẽ chị còn không biết. năm lớp ba chị hay mặc váy mới, bố chị sang Châu Âu công tác mang về, ả giả vờ chơi với chị rồi làm rách váy chị. Ả đó chính là không muốn thấy người khác tốt hơn mình.
…
Vương Quốc Hoa bế con đi dạo trong công viên. Thằng bé xem ra rất có hứng thú với nơi này.
Vương Quốc Hoa và con trai chơi hơn tiếng, thằng bé bò quanh mệt mới chịu thôi, cuối cùng nằm vào lòng Vương Quốc Hoa ngủ thiếp đi.
Ôm con về nhà, Vương Quốc Hoa thấy Sở Sở vẫn chưa về nên đưa thằng bé cho bảo mẫu, còn hắn ngồi xem thời sự. Hai tiếng sau hắn mới đứng dậy ra tìm Sở Sở.
Đến thẩm mỹ viện, bên trong đang có chiến tranh. Sở Sở và Phương Phương ngồi đối diện, hai bên đều nở nụ cười đầy khinh thường. Vương Quốc Hoa vừa vào, Sở Sở đứng lên nói:
- Ông xã tôi tới, lần sau nói chuyện tiếp. Ồ, tôi quên, chị không có chồng, lúc nào có việc vui nhớ mời tôi.
Mặt Phương Phương tái lại hung dữ nhìn Sở Sở đi. Vương Quốc Hoa còn chưa đứng vững đã bị Sở Sở kéo ra. Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Hình như hai người lại tranh cãi gì đó?
Sở Sở gật đầu nói:
- Ả vừa ra vẻ với em, gì mà gần đây công ty của ả có vụ làm ăn lớn, còn ám chỉ việc kinh doanh của lão Thủy ở Hongkong…
Vương Quốc Hoa hỏi:
- Chuyện hôm qua em hỏi về cơ bản có thể quyết định là Quách Khánh Hạo muốn nắm trong tay. Chẳng qua thứ của anh thì anh có thể tranh thủ một chút, bên nhà em muốn nhét người vào không?
Sở Sở vui vẻ nói ngay:
- Còn có thể nhét người vào ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Có thể thử một lần.
Sở Sở đột nhiên dừng lại chi đưa tay ra nói:
- Sao, kiểu tóc này được chứ? Cao Viên Viên tự mình làm cho em đó.
Tóc Sở Sở hơi ngắn một chút, Vương Quốc Hoa không mấy khi để ý đến tóc vợ. Nhưng hắn phải công nhận Sở Sở để kiểu tóc này đã tăng thêm phần quyến rũ.
Phụ nữ vốn thích đẹp, Vương Quốc Hoa đâu dám nói câu đả kích vợ.
- Đẹp, rất hợp với em.
Về tới nhà, Sở Sở lập tức ngồi xuống bàn trang điểm lấy các thứ ra vẽ vời trên mặt. Cô ngồi lát rồi nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quên không đi gội đầu cho anh, đi, còn kịp.
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Thôi, anh không để ý cái này, đi gội đầu, sấy khô là được.
Sở Sở định nói gì nữa nhưng thấy Vương Quốc Hoa không có hứng thú nên thôi. Xoay người cô gọi điện xong về nói.
- Bố trí một chức vụ có trọng lượng một chút, bạn của lão Thủy, mỹ nữ đó, còn du học ở Mỹ về.
Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Được, em dẫn người tới, anh đưa đến gặp chủ nhiệm Lãnh. Đúng rồi, người này tốt nhất đã từng làm trong nhà nước hoặc công ty nhà nước.
Sở Sở gọi điện báo ngay, bỏ máy cô nói với Vương Quốc Hoa.
- Đi, vào em gội đầu cho.
Vào toilet Sở Sở lấy ghế ấn Vương Quốc Hoa ngồi trên đó rồi cẩn thận gội đầu cho hắn.
Vương Quốc Hoa nhớ đây là lần đầu Sở Sở làm như vậy với mình.
- Áo ướt rồi sao anh không nói?
Sở Sở thấy vấn đề này thì Vương Quốc Hoa đã ngồi trên giường lau tóc. Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích. Thay áo xong hắn mới nói:
- Cảm ơn.
- Nói gì thế?
Sở Sở thấy ánh mắt của Vương Quốc Hoa liền hiểu, trong lòng cô rất vui mừng.
- Em cảm thấy về sau mình nên thường xuyên như vậy.
Câu nói của cô đổi lại một cái ôm nhẹ nhàng của chồng.
- Bộ đồ này là loại mấy năm trước, toàn do em cả, quên cái này.
Sở Sở tự oán giận mình vì bộ đồ Vương Quốc Hoa đang mặc, nhưng Vương Quốc Hoa lại nói:
- Từ lúc kết hôn chỉ mặc có lần nên trông vẫn mới.
Mắt Sở Sở nóng lên, cô ôm Vương Quốc Hoa từ sau lưng nhỏ giọng nói.
- Xin lỗi, em không làm tròn trách nhiệm của người vợ, không ở bên lo cho anh được.
- Nói vậy làm gì chứ?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười, Sở Sở ôm hắn càng chặt hơn.
Ăn tối sớm, Sở Sở bắt đầu bận rộn. Cô đứng trước gương đổi quần áo mấy lần cũng không hài lòng. Vương Quốc Hoa khoanh tay đứng bên cười nói.
- Có câu nói thế nào nhỉ? Tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu nhất là quần áo.
Không biết Sở Sở nghĩ như thế nào nhưng cô chọn một chiếc váy đơn giản, lúc đứng bên Vương Quốc Hoa lại khá hòa hợp. Chẳng qua nhìn kỹ mới thấy bộ đồ bọn họ mặc không hề rẻ chút nào.
Hai người đi xe BMW của Sở Sở, là quà kết hôn của Du Phi Dương. Vương Quốc Hoa lái xe ra ngoài, bảo mẫu cũng bế thằng bé trốn đi chơi không nó lại đòi theo.
Cái gì là thương giới? Cách giải thích của Vương Quốc Hoa rất đơn giản đó là đám người cầm tiền không coi là tiền, cả ngày suy nghĩ làm như thế nào dán vàng lên mặt, ra vẻ với người khác rồi lấy một lý do là dẫn dắt trào lưu.
Giải thích này hơi cực đoan nhưng đã tiếp xúc vào bản chất của nó. Đương nhiên lúc hình thành cái nhìn này là do Vương Quốc Hoa chỉ là người bình thường, còn quá xa xôi so với thương giới kia.
Sở Sở rất có hứng thú nói chuyện về thời trang. Ngồi trong xe đề tài chính của cô là bao lâu không đi Paris mua quần áo, bao lâu không sang Hongkong đi siêu thị. Vương Quốc Hoa nghe mà thấy xấu hổ. Xem ra sau khi làm vợ mình, Sở Sở đã thay đổi không ít thói quen.
Từ góc độ khác nhìn vấn đề thì lại khiến Vương Quốc Hoa có suy nghĩ khác. Cũng may với số tài sản của hắn bây giờ có thể đáp ứng được yêu cầu vật chất của vợ.
- Em muốn đi thì đi, nhà không phải không có số tiền này mà.
Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở nghe xong lại lắc đầu:
- Bây giờ làm vậy là không thích hợp, ảnh hưởng đến anh.
Một câu nói đã cho thấy rõ cái nhìn của cô, Vương Quốc Hoa chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.
Vương Quốc Hoa không quen đường Bắc Kinh, hắn đi theo chỉ dẫn của Sở Sở mà đến địa điểm. Nơi này trước đây là khu công nghiệp, bây giờ thành nơi tập trung của đám nghệ thuật.
Sở Sở tới, Cao Viên Viên vừa lúc ở dưới lầu.
- Ông xã cô đâu?
Sở Sở cười nói:
- Sao? Nhìn trúng hắn nên định đào tường ư?
Cao Viên Viên không hề nương tay vung trảo, Sở Sở vội vàng né tránh.
- Biết ngay chị có chiêu này.
Cao Viên Viên nói:
- Phương Phương cũng đến, đang trên lầu làm mặt.
Sở Sở nghe xong khinh thường nói:
- Cô ả đúng là chiếu cố việc làm ăn của chị.
Cao Viên Viên nhìn lên lầu kéo Sở Sở sang bên nhỏ giọng nói.
- Ả hùn vốn mở nơi này với tôi mà.
Sở Sở cười lạnh nói:
- Người ta là nhìn trúng bố chị ở Bộ tài chính nên kéo chị, hừ hừ...
- Cái này còn cần cô bé này nói, chẳng qua tôi thấy cô ả cũng là ngườibiếtđiều, sao hai người lại?
- Từ bé lớn lên cùng nhau chẳng lẽ chị còn không biết. năm lớp ba chị hay mặc váy mới, bố chị sang Châu Âu công tác mang về, ả giả vờ chơi với chị rồi làm rách váy chị. Ả đó chính là không muốn thấy người khác tốt hơn mình.
…
Vương Quốc Hoa bế con đi dạo trong công viên. Thằng bé xem ra rất có hứng thú với nơi này.
Vương Quốc Hoa và con trai chơi hơn tiếng, thằng bé bò quanh mệt mới chịu thôi, cuối cùng nằm vào lòng Vương Quốc Hoa ngủ thiếp đi.
Ôm con về nhà, Vương Quốc Hoa thấy Sở Sở vẫn chưa về nên đưa thằng bé cho bảo mẫu, còn hắn ngồi xem thời sự. Hai tiếng sau hắn mới đứng dậy ra tìm Sở Sở.
Đến thẩm mỹ viện, bên trong đang có chiến tranh. Sở Sở và Phương Phương ngồi đối diện, hai bên đều nở nụ cười đầy khinh thường. Vương Quốc Hoa vừa vào, Sở Sở đứng lên nói:
- Ông xã tôi tới, lần sau nói chuyện tiếp. Ồ, tôi quên, chị không có chồng, lúc nào có việc vui nhớ mời tôi.
Mặt Phương Phương tái lại hung dữ nhìn Sở Sở đi. Vương Quốc Hoa còn chưa đứng vững đã bị Sở Sở kéo ra. Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Hình như hai người lại tranh cãi gì đó?
Sở Sở gật đầu nói:
- Ả vừa ra vẻ với em, gì mà gần đây công ty của ả có vụ làm ăn lớn, còn ám chỉ việc kinh doanh của lão Thủy ở Hongkong…
Vương Quốc Hoa hỏi:
- Chuyện hôm qua em hỏi về cơ bản có thể quyết định là Quách Khánh Hạo muốn nắm trong tay. Chẳng qua thứ của anh thì anh có thể tranh thủ một chút, bên nhà em muốn nhét người vào không?
Sở Sở vui vẻ nói ngay:
- Còn có thể nhét người vào ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Có thể thử một lần.
Sở Sở đột nhiên dừng lại chi đưa tay ra nói:
- Sao, kiểu tóc này được chứ? Cao Viên Viên tự mình làm cho em đó.
Tóc Sở Sở hơi ngắn một chút, Vương Quốc Hoa không mấy khi để ý đến tóc vợ. Nhưng hắn phải công nhận Sở Sở để kiểu tóc này đã tăng thêm phần quyến rũ.
Phụ nữ vốn thích đẹp, Vương Quốc Hoa đâu dám nói câu đả kích vợ.
- Đẹp, rất hợp với em.
Về tới nhà, Sở Sở lập tức ngồi xuống bàn trang điểm lấy các thứ ra vẽ vời trên mặt. Cô ngồi lát rồi nhìn Vương Quốc Hoa.
- Quên không đi gội đầu cho anh, đi, còn kịp.
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại:
- Thôi, anh không để ý cái này, đi gội đầu, sấy khô là được.
Sở Sở định nói gì nữa nhưng thấy Vương Quốc Hoa không có hứng thú nên thôi. Xoay người cô gọi điện xong về nói.
- Bố trí một chức vụ có trọng lượng một chút, bạn của lão Thủy, mỹ nữ đó, còn du học ở Mỹ về.
Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Được, em dẫn người tới, anh đưa đến gặp chủ nhiệm Lãnh. Đúng rồi, người này tốt nhất đã từng làm trong nhà nước hoặc công ty nhà nước.
Sở Sở gọi điện báo ngay, bỏ máy cô nói với Vương Quốc Hoa.
- Đi, vào em gội đầu cho.
Vào toilet Sở Sở lấy ghế ấn Vương Quốc Hoa ngồi trên đó rồi cẩn thận gội đầu cho hắn.
Vương Quốc Hoa nhớ đây là lần đầu Sở Sở làm như vậy với mình.
- Áo ướt rồi sao anh không nói?
Sở Sở thấy vấn đề này thì Vương Quốc Hoa đã ngồi trên giường lau tóc. Vương Quốc Hoa cười cười không giải thích. Thay áo xong hắn mới nói:
- Cảm ơn.
- Nói gì thế?
Sở Sở thấy ánh mắt của Vương Quốc Hoa liền hiểu, trong lòng cô rất vui mừng.
- Em cảm thấy về sau mình nên thường xuyên như vậy.
Câu nói của cô đổi lại một cái ôm nhẹ nhàng của chồng.
- Bộ đồ này là loại mấy năm trước, toàn do em cả, quên cái này.
Sở Sở tự oán giận mình vì bộ đồ Vương Quốc Hoa đang mặc, nhưng Vương Quốc Hoa lại nói:
- Từ lúc kết hôn chỉ mặc có lần nên trông vẫn mới.
Mắt Sở Sở nóng lên, cô ôm Vương Quốc Hoa từ sau lưng nhỏ giọng nói.
- Xin lỗi, em không làm tròn trách nhiệm của người vợ, không ở bên lo cho anh được.
- Nói vậy làm gì chứ?
Vương Quốc Hoa nở nụ cười, Sở Sở ôm hắn càng chặt hơn.
Ăn tối sớm, Sở Sở bắt đầu bận rộn. Cô đứng trước gương đổi quần áo mấy lần cũng không hài lòng. Vương Quốc Hoa khoanh tay đứng bên cười nói.
- Có câu nói thế nào nhỉ? Tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu nhất là quần áo.
Không biết Sở Sở nghĩ như thế nào nhưng cô chọn một chiếc váy đơn giản, lúc đứng bên Vương Quốc Hoa lại khá hòa hợp. Chẳng qua nhìn kỹ mới thấy bộ đồ bọn họ mặc không hề rẻ chút nào.
Hai người đi xe BMW của Sở Sở, là quà kết hôn của Du Phi Dương. Vương Quốc Hoa lái xe ra ngoài, bảo mẫu cũng bế thằng bé trốn đi chơi không nó lại đòi theo.
Cái gì là thương giới? Cách giải thích của Vương Quốc Hoa rất đơn giản đó là đám người cầm tiền không coi là tiền, cả ngày suy nghĩ làm như thế nào dán vàng lên mặt, ra vẻ với người khác rồi lấy một lý do là dẫn dắt trào lưu.
Giải thích này hơi cực đoan nhưng đã tiếp xúc vào bản chất của nó. Đương nhiên lúc hình thành cái nhìn này là do Vương Quốc Hoa chỉ là người bình thường, còn quá xa xôi so với thương giới kia.
Sở Sở rất có hứng thú nói chuyện về thời trang. Ngồi trong xe đề tài chính của cô là bao lâu không đi Paris mua quần áo, bao lâu không sang Hongkong đi siêu thị. Vương Quốc Hoa nghe mà thấy xấu hổ. Xem ra sau khi làm vợ mình, Sở Sở đã thay đổi không ít thói quen.
Từ góc độ khác nhìn vấn đề thì lại khiến Vương Quốc Hoa có suy nghĩ khác. Cũng may với số tài sản của hắn bây giờ có thể đáp ứng được yêu cầu vật chất của vợ.
- Em muốn đi thì đi, nhà không phải không có số tiền này mà.
Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở nghe xong lại lắc đầu:
- Bây giờ làm vậy là không thích hợp, ảnh hưởng đến anh.
Một câu nói đã cho thấy rõ cái nhìn của cô, Vương Quốc Hoa chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.
Vương Quốc Hoa không quen đường Bắc Kinh, hắn đi theo chỉ dẫn của Sở Sở mà đến địa điểm. Nơi này trước đây là khu công nghiệp, bây giờ thành nơi tập trung của đám nghệ thuật.
/822
|