- Bảo y vào đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 40 phút trôi qua.
- Dư Mậu Hoa, anh rất bận hả?
Vương Quốc Hoa nhìn Dư Mậu Hoa vào và nói một câu làm Dư Mậu Hoa thiếu chút nữa ngã ngửa. Ngay sau đó là ánh mắt nhìn thẳng tới khiến Dư Mậu Hoa thở cũng khó khăn.
- Bí thư, tôi nhận được điện của thư ký Thang thì đang đi xuống công an quận Đông Hợp.
Dư Mậu Hoa không dám nói mình đi thị sát, trước mặt Vương Quốc Hoa thì y phải thu liễm vài phần.
Nhìn Dư Mậu Hoa lau mồ hôi, trời hôm nay mà trán đổ mồ hôi đúng là khó khăn.
- Anh mang mấy người có khả năng cao đến huyện Thượng Hà rồi nghe lệnh ttr Hàn, chuyện khác không cần hỏi nhiều. Đợi thị trưởng Hàn về thị xã rồi nói.
Vương Quốc Hoa rất đơn giản dặn một câu rồi đuổi Dư Mậu Hoa đi.
Dư Mậu Hoa không dám chậm trễ, y vội vàng khom lưng nói.
- Vâng, tôi biết, tôi xin phép cáo từ.
Ra ngoài cửa Dư Mậu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc không có ai y nhỏ giọng nói.
- thư ký Thang, bí thư hôm nay sao vậy, tôi cảm thấy tâm trạng bí thư không được tốt.
- Sao tốt được chứ? Đám quan liêu ở huyện Thượng Hà, bỏ đi, không nói.
Thang Tân Hoa thấy mình lỡ mồm đã muộn. Dư Mậu Hoa là con rể chủ tịch Quan, chủ tịch Quan có quan hệ với Cung Hữu Mẫn … Thang Tân Hoa muốn tát vào miệng mình, nếu chẳng may vì câu nói này …
Nhìn Dư Mậu Hoa rời đi, Thang Tân Hoa khẽ cắn môi sau đó đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, y có chút xấu hổ nói:
- Bí thư, tôi có thể đã mắc lỗi.
Nghe vậy Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Sao vậy?
Thang Tân Hoa nhỏ giọng nói.
- Vừa nãy …
Đợi đối phương nói xong, Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Thang Tân Hoa:
- Anh không cảm thấy tôi để Dư Mậu Hoa đi xuống là có ý khác sao?
Thang Tân Hoa hơi sửng sốt nhìn Vương Quốc Hoa đã tiếp tục cúi đầu phê văn bản, y không dám nói nữa mà lặng lẽ đi ra. Thang Tân Hoa nghĩ mãi không hiểu, nó giống như sợi tóc mắc trong họng vậy, rất khó chịu.
Thang Tân Hoa quyết định cần phải làm rõ cái này vì thế y tìm một lý do. Y tìm một văn bản cầm lấy đi đến văn phòng Từ Diệu Quốc.
- Ồ, Tân Hoa, cậu không ở bên phục vụ lãnh đạo mà sang chỗ tôi làm gì?
- Văn bản này ngài ký một chữ. Ngoài ra tôi có chuyện muốn hỏi trưởng ban thư ký.
Về nguyên tắc Từ Diệu Quốc là lãnh đạo trực tiếp của Thang Tân Hoa, hơn nữa Vương Quốc Hoa cũng rất tin tưởng Từ Diệu Quốc. Nếu không Thang Tân Hoa đâu đến đây hỏi ý kiến chứ.
Từ Diệu Quốc ký nhanh vào văn bản mới nói.
- Chuyện gì vậy?
- Trưởng ban thư ký, vừa nãy tôi mắc lỗi nhưng lúc nhận sai với sếp thì
Thang Tân Hoa lắp bắp nói, Từ Diệu Quốc nghe xong không nhịn được cười thành tiếng.
- Tân Hoa, cậu có giác ngộ như vậy là tốt. Bí thư thực ra đã tính trước chỉ xem có vài người thông inh hay không. Có gì đó nhìn không thấy là tai họa ngầm, nhìn rõ thì lại thấy là việc tốt. Nhưng nên làm như thế nào để thứ không thấy rõ thành rõ ràng thì cậu cần phải suy nghĩ.
Từ Diệu Quốc khá coi trọng Thang Tân Hoa. Tên này còn trẻ, chăm chỉ, thông minh và có năng lực, đi theo Vương Quốc Hoa mấy năm chờ khi Vương Quốc Hoa lên chức thì dù không mang theo ít nhất đi xuống dưới cũng làm đến cấp chính huyện. Về phần nói Vương Quốc Hoa là bí thư trẻ tuổi hơn một chút thì Từ Diệu Quốc trực tiếp bỏ qua.
Ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Dư Mậu Hoa không ngừng suy nghĩ. Câu nói vô tình của Thang Tân Hoa làm cho Dư Mậu Hoa choáng váng. Lúc trước khi ông bố vợ còn đương chức thì vẫn có quan hệ khá tốt với Cung Hữu Mẫn, điểm này Dư Mậu Hoa biết rõ. Sau đó lão Quan lui ra, quan hệ hai bên nhạt dần, hai năm gần đây về cơ bản không qua lại gì. Nói đến việc này Dư Mậu Hoa cũng thấy tức.
Nhưng bố vợ nghĩ như thế nào? Đám người Cung Hữu Mẫn nếu làm chuyện gì đó mà Vương Quốc Hoa không thể bỏ qua, vậy có thể liên lụy đến bố vợ không? Vấn đề này làm Dư Mậu Hoa rất rối rắm. Lão Quan không ngừng nhấn mạnh Dư Mậu Hoa phải lấy được sự tin tưởng của Vương Quốc Hoa, nhưng tin tức lần này Dư Mậu Hoa không biết có nên nói với bố vợ không?
Lên xe Dư Mậu Hoa về cục rồi chuẩn bị người lên đường. Đi được nửa đường y mới gọi điện cho bố vợ. Nói xong, Dư Mậu Hoa được câu trả lời thuyết phục.
- Hồ đồ, cuộc điện này sao con không gọi ở văn phòng chứ?
- Cái này con cũng vừa mới biết?
Dư Mậu Hoa không dám nói mình đang có lo lắng, chủ tịch Quan rất quyết đoán nói.
- Mặc kệ huyện Thượng Hà xảy ra chuyện gì thì con nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà thị ủy giao cho, chấp hành một cách nghiêm túc. Về phần một ít đồng chí cá biệt thì gieo gió gặp bão.
Đầu kia cứ thế dập máy, Dư Mậu Hoa coi như yên tâm. Có câu nói này không khác gì tiêm thuốc an thần cho y.
Rất nhanh hết giờ làm, Thang Tân Hoa vào gọi Vương Quốc Hoa đã dọn đồ xong. Thang Tân Hoa cầm cặp đi theo sau. Hai người tới nơi, thư ký của Hác Long Quang đã chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Hác Long Quang lên đón.
- Bí thư, làm phiền anh đến đây.
Vương Quốc Hoa bắt tay đối phương xong mới bình tĩnh nói.
- Có gì đâu, tôi vẫn muốn ngồi nói chuyện với thị trưởng mà không có cơ hội.
Hác Long Quang nghe xong không khỏi có chút xấu hổ. Y cũng phát hiện lúc mình không gây rối thì Vương Quốc Hoa vẫn tôn trọng mình, rất có khí thế một người trên cấp. Thậm chí Hác Long Quang còn có ảo giác tên Vương Quốc Hoa này khá ôn hòa. Vấn đề là sau đó Hác Long Quang lập tức nhớ đến vết thương đang chảy máu cho nên các lời nói của Vương Quốc Hoa, Hác Long Quang chỉ có thể coi như câu nói mang tính khách sáo.
- Mời bí thư.
Hác Long Quang khách khí đưa tay ra mời, Vương Quốc Hoa tiến vào trong. Một cơn gió thơm ập đến, Lâm Ảnh mặc chiếc váy màu tím xuất hiện trước mặt.
- Chào mừng Bí thư Vương đến khách sạn chúng tôi, vừa nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ chứ?
Lâm Ảnh đi lên nói chuyện, cô ả còn nói với Hác Long Quang.
- Thị trưởng Hác thì ra là nghênh tiếp Bí thư Vương, bảo sao tôi không tìm được nên chậm tiếp khách quý.
Câu nói sau Lâm Ảnh là giải thích cho Vương Quốc Hoa. Lâm Ảnh nghe nói Hác Long Quang đến nên mới xuất hiện ở sảnh và vừa vặn gặp được Vương Quốc Hoa. Lâm Ảnh không dám để Vương Quốc Hoa hiểu lầm mình theo dõi hành tung của bí thư thị ủy, hiểu lầm này Lâm Ảnh không dám để nó hình thành. Ngay cả người như Lệ Hổ còn rất kiêng kỵ Vương Quốc Hoa, Lâm Ảnh đâu dám có ý đồ gì.
- Chủ tịch Lâm.
Vương Quốc Hoa rất khách khí, sự khách khí này khiến Lâm Ảnh cảm thấy có bức tường vô hình chắn trước mặt làm cô căn bản không thể tới gần người đàn ông này. Lâm Ảnh vẫn tự tin vào dung mạo của mình, luôn làm việc thuận lợi với đàn ông mà lại có cảm giác bất đắc dĩ khi đứng trước mặt Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt chạm tay rồi rút lại ngay.
Lâm Ảnh đi trước dẫn đường mời hai lãnh đạo lên lầu. Trên đường đi Lâm Ảnh nói chuyện khá vui vẻ, người ngoài không nhìn ra được Lâm Ảnh đang không ngừng tự nói mình không thể nói sai nếu không đắc tội tên Vương Quốc Hoa kia.
Vào phòng đặt trước, Vương Quốc Hoa ngồi xuống lạnh nhạt nói.
- Chủ tịch Lâm đúng là kinh doanh nhiều mảng, ngoài tài chính ra thì cũng có liên quan đến nhà hàng khách sạn, không biết chủ tịch Lâm có làm bên mảng nào khác không?
Lâm Ảnh có chút giật mình nói:
- Bí thư Vương muốn chiếu cố việc làm ăn của tôi ư?
Lâm Ảnh lúc cười đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào thấy xúc động. Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp lời.
- Gần đây thị xã có không ít công trình chuẩn bị khởi công, chủ tịch Lâm nếu có công ty nào muốn làm thì nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Đây là cảnh cáo ư? Lâm Ảnh run lên nhưng vẫn mỉm cười nói.
- Bên ngành xây dựng thì tập đoàn chúng tôi quả thật cũng tham gia. Có thể tham gia xây dựng thị xã là việc tốt mong còn không được. Đương nhiên cái này cũng phải mời hai vị lãnh đạo giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn nhìn thoáng qua Hác Long Quang.
Hác Long Quang thoáng do dự, gần đây quả thật sắp có không ít công trình khởi công, trong đó Khu khai phát thị xã có thể nói là một đại công trường. Khu Khai Phát trước đó có diện tích nhỏ, bây giờ ủy ban thị xã đang vay vốn ngân hàng tăng cường đầu tư xây dựng cơ sở vật chất trong khu kết hợp với xây dựng đường xá xung quanh, mấy công trình kia Lâm Ảnh cũng có tham gia đôi chút. Mà nguyên nhân Lâm Ảnh tham gia được là do Hác Long Quang.
Đây là nhắc nhở mình sao? Hác Long Quang nhìn vấn đề từ góc độ khác. Lâm Ảnh cho rằng Vương Quốc Hoa đang cảnh cáo mình không được gian lận ở chất lượng công trình, tất cả phải dựa theo phương án thi công mà tiến hành vì bí thư thị ủy đang chú ý đến việc này. Hác Long Quang lại giải thích theo nghĩa khác. Bên ủy ban thị xã có nhiều công trình tiến hành như vậy, Vương Quốc Hoa không hy vọng xảy ra chuyện, không hy vọng cục diện đang tốt đẹp có nhiễu loạn. Anh có thò tay cũng phải có mức độ. Có chừng mực thì Vương Quốc Hoa chấp nhận mắt nhắm mắt mở, còn ngược lại thì xin lỗi …
Hác Long Quang biết gần đây Vương Quốc Hoa ít quan tâm việc bên chính quyền, nhưng nó không có nghĩa Vương Quốc Hoa sẽ có thể dễ dàng tha thứ việc gây ảnh hưởng đến mình. Nếu có chuyện liên lụy đến Vương Quốc Hoa, vậy hắn sẽ không hề do dự cho đối phương biết mặt.
Có đôi khi Hác Long Quang không rõ tên bí thư thị ủy trẻ tuổi này sao luôn làm mình có cảm giác bị nhìn thấu tất cả, vì sao luôn có vẻ rất tự tin.
Lâm Ảnh rất thức thời không ở lâu, ngồi một lát là cô ả đi ngay. Ngồi đó có lúc mà Lâm Ảnh thấy khá khó chịu. Ánh mắt của Vương Quốc Hoa nhìn như bình thường nhưng mỗi lần nhìn thoáng qua Lâm Ảnh là lại làm Lâm Ảnh thấy lạnh lẽo, cả người như muốn co rút lại.
Cảm giác này đúng là rất khó chịu, Lâm Ảnh gần như trong nháy mắt khi lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại đã thầm nói với mình về sau quyết không được chọc vào người này.
Hẹn gặp Vương Quốc Hoa ở chỗ Lâm Ảnh, không vì Hác Long Quang có ý đồ gì cả. Ngược lại Hác Long Quang còn có chút sợ người phụ nữ này. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ảnh có chỗ dựa trên tỉnh, hơn nữa muốn lấy lợi ích từ Lâm Ảnh là không dễ, lấy chút lợi thì phải trả giá không ít. Lâm Ảnh có thể nói là rất tham lam. Vừa nãy Vương Quốc Hoa cảnh cáo Lâm Ảnh, Hác Long Quang khá vui vẻ nhìn thấy. Nếu như bắt Hác Long Quang tìm điểm tốt của Lâm Ảnh đó là người phụ nữ này không ăn mảnh, ví dụ như quỹ tín dụng kia cũng chia sòng phỏng với y.
Một bàn đủ cho mười người ngồi lại chỉ có hai người. Hai bên ngồi đối diện nhau, phía sau là một cô gái trẻ đẹp phục vụ. Hai vị lãnh đạo không cần thiết phải nói gì, ngồi như thế này với nhau đã nói rõ vấn đề. Vương Quốc Hoa đưa điều kiện, hợp tác có lợi cho cả hai bên. Hác Long Quang cũng biết rõ, hợp tác sẽ có nhiều chỗ tốt, điểm này từ trạng thái của hai người Cao Khiết, Hàn Hạo là y thấy được.
Nhưng Hác Long Quang vẫn thấy không cam lòng. Cam tâm cũng được, không cũng được, lý trí nói cho Hác Long Quang biết mình buông tha chút không cam lòng nhỏ nhoi đó để đánh giá kỹ tên Vương Quốc Hoa này, hợp tác với tên Vương Quốc Hoa này mới là lựa chọn chính xác nhất.
Im lặng vài giây, Hác Long Quang cuối cùng đã chủ động mở miệng nói.
- Bí thư, tôi vừa suy nghĩ là lúc bằng tuổi của anh thì tôi đang làm gì.
Hác Long Quang nói với giọng khá bất đắc dĩ giống như quá khứ mới là ngày hôm qua.
- Bằng tuổi tuôi ư? Ha ha, theo quỹ đạo phát triển bí thư thì đồng chí Long Quang chắc là vừa tiến lên cương vị lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa nói ra câu làm Hác Long Quang có chút khổ sở. Gì mà theo quỹ tích phát triển bình thường? Mình bình thường vậy còn hắn? Từ ý này cũng cho thấy Vương Quốc Hoa không đặt mình cùng cấp với Hác Long Quang, ít nhất về quá trình phát triển lên trên thì Vương Quốc Hoa có đủ cơ sở để tự hào. Câu này của hắn vừa là ra vẻ vừa là nhắc nhở Hác Long Quang.
- Đúng thế, lúc ấy tôi vừa mới làm thư ký cho chủ tịch tỉnh Lưu, lúc ấy chủ tịch tỉnh Lưu vẫn là phó chủ tịch tỉnh.
Hác Long Quang nói xong đưa tay ra hiệu phục vụ bên cạnh.
- Đưa đồ ăn lên, lấy chai rượu ngâm 50 năm.
Dặn xong Hác Long Quang nói chuyện tiếp với Vương Quốc Hoa.
- Bí thư quen uống rượu Lang không? Nếu không bảo bọn họ đổi rượu khác. Còn có đồ ăn nữa, bí thư là người phía nam có quen ăn đồ bắc không?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.
- Tôi rượu gì cũng có thể uống, không có thói quen gì cả. Nói về ăn càng không vấn đề gì. Số tôi là số ăn bốn phương.
Đoạn cuối Vương Quốc Hoa hơi nhấn giọng một chút, Hác Long Quang cười cười cúi đầu thở dài một tiếng.
- Tôi cũng rất hy vọng thị xã Thiết Châu có thể phát triển nhanh chóng.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Hợp tác mới có thể thành công.
- Đúng vậy, hợp tác mới có thể thành công.
Hác Long Quang lập lại xong từ từ ngẩng đầu lên nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vậy hợp tác vui vẻ.
Chút không cam lòng bị đè xuống, Hác Long Quang biết hôm nay đã khác so với trước kia, y không đủ thực lực để chống đối lạ Vương Quốc Hoa. Bây giờ mình hơi cúi đầu thì về sau mình phải làm theo ý mà đối phương nói. Nhưng trước mặt đối phương đầy quyền lực thì mình còn có thể làm gì chứ? Hác Long Quang tranh quyền không đơn giản vì lợi, y cũng muốn làm được việc gì đó cho thị xã này. Vấn đề này nhiều chuyện y muốn làm mà không làm được, đối phương lại có thể làm rất tốt.
- Được, có lời này là đủ rồi. Tôi không nói khách khí làm gì. Tôi đã đặt một mục tiêu cho mình khi nhận chức đó là trong vòng năm năm biến thị xã Thiết Châu thành đứng đầu kinh tế toàn tỉnh. Vì hoàn thành mục tiêu này chỉ dựa vào tôi cố gắng là không đủ. Đồng chí Long Quang, chúng ta có rất nhiều công việc cần làm, không có bao thời gian và công sức để tranh đoạt.
Vương Quốc Hoa rất chân thành nhìn Hác Long Quang và nói.
Hác Long Quang hơi ngẩn ra. Không phải vì mục tiêu quá lớn mà là vì thái độ của Vương Quốc Hoa. Không có thời gian lãng phí để tranh đoạt, câu này khiến Hác Long Quang có suy nghĩ rất sâu, mọi người không đều vì muốn làm việc mà phải tranh đoạt quyền lực, có quyền lực mới có thể làm việc mình muốn làm sao?
Thấy Hác Long Quang thất thần, Vương Quốc Hoa mỉm cười ngồi đợi đến khi đối phương bình thường trở lại hắn mới nói tiếp.
- Về hạng mục điện phân nhôm thì hiện nay coi như đã không còn biến số gì cả, điểm duy nhất cần chú ý là do tỉnh hay do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia quản lý mà thôi. Nhưng dù như thế nào thì hạng mục cũng sẽ mang lại lợi ích cho thị xã Thiết Châu chúng ta. Còn công việc sau này tôi cũng muốn trao đổi với anh một chút. Công việc sau đây tôi sẽ tập trung chính vào việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Thị xã Thiết Châu muốn phát triển chỉ dựa vào mình nội thành là không đủ, năm quận một huyện bên dưới cũng cần tranh thủ phát triển kinh tế lên. làm bí thư thị ủy, nhiệm vụ chính của tôi là dùng đúng người. Ở vấn đề này tôi hy vọng được anh ủng hộ.
Vương Quốc Hoa tuy nói thẳng nhưng Hác Long Quang lại có cảm nhận khác. Dù không có Hác Long Quang ủng hộ, việc xây dựng đội ngũ cán bộ không phải vẫn sẽ làm theo ý của Vương Quốc Hoa sao? Câu trả lời là rất rõ ràng. Hác Long Quang hiểu ý của Vương Quốc Hoa, sau này Vương Quốc Hoa sẽ không quá đáng nhúng tay vào công việc bên ủy ban. Đây coi như một cam đoan không chính thức nhưng hiệu quả không kém gì so với soạn một văn bản.
Hác Long Quang cúi đầu khẽ thở dài một tiếng. Hôm nay nếu không đưa thái độ của mình ra thì về sau sợ là không có đất đứng tại thị xã Thiết Châu này.
- Nếu bí thư đã nói như vậy thì tôi cũng xin tỏ thái độ. Sau này tôi nhất định phối hợp tốt với công việc của bí thư, cùng phát triển kinh tế thị xã Thiết Châu đi lên.
Hác Long Quang nói coi như làm cuộc gặp hôm nay kết thúc trong viên mãn, hai bên coi như đều đạt mục đích của mình.
Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ vào hỏi có thể mang đồ ăn lên chưa, Hác Long Quang phất tay nói.
- Mang lên.
Vương Quốc Hoa lại cười chặn lại.
- Đồng chí Long Quang, chiều còn có việc nên chắc chúng ta không uống rượu.
Hác Long Quang cười đáp.
- Vậy cũng được, trưa không uống rượu. Đúng, chuyện uống rượu trưa này tôi thấy thị xã cần phải đưa ra quy định mới được. Sau này cán bộ lãnh đạo các ngành trưa không được uống rượu để tránh ảnh hưởng đến công việc buổi chiều. Việc này trước tôi đề nghị với bí thư Lao nhưng đáng tiếc bí thư Lao tỏ vẻ không ổn và cứ thế kéo dài. Còn có một việc đó là hiện tượng các cơ quan nhà nước sử dụng xe công vượt chỉ tiêu là rất nghiêm trọng, nó tạo thành ảnh hưởng xấu với dân chúng, lãng phí không ít tài chính của thị xã. Tôi vẫn định có động tác gì đó với việc này nhưng đáng tiếc vẫn không có cơ hội thích hợp.
Nói xong hai việc Hác Long Quang mỉm cười chờ phản ứng của Vương Quốc Hoa. Tâm trạng y đang khá khẩn trương. Vương Quốc Hoa nói tuy dễ nghe nhưng hành động thực tế thì sao? Cho nên Hác Long Quang đưa việc này ra là xem phản ứng của đối phương.
- Hai ý tưởng này rất tốt, tôi kiên quyết ủng hộ. Về anh có thể tiến hành, trên hội nghị thường vụ anh đưa ra, tôi sẽ tỏ thái độ ủng hộ.
Vương Quốc Hoa không hề do dự đưa ra câu trả lời.
- Cái này cần bí thư đứng ra phụ trách chung mới được.
Hác Long Quang dừng một chút mới nói, ai ngờ Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.
- Không cần, là thị trưởng anh có quyền lực phụ trách hai việc này. Chuyện gì tôi cũng phụ trách thì còn đâu ra sức chứ?
Hác Long Quang đưa ra như vậy là xem Vương Quốc Hoa có muốn cướp công hay không, cuối cùng y đã nhận được câu trả lời xác đáng.
- Bí thư, về ứng viên cho chức chủ tịch huyện Thượng Hà thì tôi đề do đồng chí Liêu Bân – phó cục trưởng cục Tài chính phụ trách.
Hác Long Quang đã đẩy đề tài về huyện Thượng Hà, Vương Quốc Hoa một lần nữa gật đầu khẳng định.
- Chiều đồng chí Hàn Hạo về, các đồng chí ở nhà tổ chức hội nghị nghiên cứu vấn đề này. Trong hội nghị anh đưa ra, tôi sẽ ủng hộ.
Đồ ăn được mang lên, Hác Long Quang giơ chén trà trước mặt lên:
- Không thể uống rượu thì tôi lấy trà thay rượu mời bí thư một chén.
Hai người khẽ chạm chén uống cạn rồi nhìn nhau cười. Giờ phút này Vương Quốc Hoa biết lực cản lớn nhất của mình ở thị xã Thiết Châu đã được hóa giải, Hác Long Quang cũng thầm nghĩ mình cũng không bị chèn ép quá đáng, mình cũng xem thường sự rộng lượng của đối phương.Hàn Hạo ăn trưa tại bệnh viện huyện Thượng Hà xong Dư Mậu Hoa mới dẫn người đến. Hai bên gặp nhau và lập tức lên đường về thị xã. Trong bộ máy huyện ủy huyện Thượng Hà ngoài Phùng Thụy ra các đồng chí khác đều đến đông đủ. bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn cũng đến và cùng Hàn Hạo lên thị xã. Điểm duy nhất làm Cung Hữu Mẫn thấy may mắn có lẽ chính là không thấy Phùng Thụy, gọi điện thì đối phương nói lên thị xã làm việc, cụ thể làm gì đối phương không nói. Dù sao Cung Hữu Mẫn không quan tâm chủ tịch huyện đang làm gì mà là nghĩ đối phương có lấy chuyện này ra làm lý do công kích mình hay không?
Văn phòng Vương Quốc Hoa buổi trưa vẫn mở cửa, hôm nay hắn không về nhà. Dạo này hắn tích lại không ít công việc, về nhà còn có hai người phụ nữ nữa chứ, muốn làm việc gì đó cũng khó khăn nên đành phải ở lại văn phòng.
Hàn Hạo đưa giám đốc Ngô đến bệnh viện thị xã và gọi điện báo cáo được Vương Quốc Hoa dặn vài câu. Lát sau Hàn Hạo và Dư Mậu Hoa cùng Cung Hữu Mẫn đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa liếc nhìn Dư Mậu Hoa và Cung Hữu Mẫn một chút mới cười cười đứng lên chào ba người.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa chủ động đưa tay ra, Hàn Hạo bình tĩnh nói.
- Tôi không làm tốt công việc trong phạm vi quản lý, tôi thẹn với sự tín nhiệm của thị ủy, thẹn với sự tín nhiệm của nhân dân.
Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai.
- Không nên tự trách mình vì người khác làm sai, việc này dù như thế nào cũng không thể trách lên đầu anh được.
Vương Quốc Hoa nhìn thẳng vào Cung Hữu Mẫn, Cung Hữu Mẫn chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
Vương Quốc Hoa bắt tay Dư Mậu Hoa, cũng vẫn câu nói như vừa rồi với Hàn Hạo. Dư Mậu Hoa khá kích động nói.
- Không có gì, huyện Thượng Hà xảy ra chuyện như vậy, tôi là cục trưởng Cục công an thị xã cũng có trách nhiệm. Xin mời Bí thư Vương giao nhiệm vụ phá án này cho Cục công an thị xã, Cục công an thị xã nhất định không phụ kỳ vọng của thị ủy.
- Ha ha, vụ án này Cục công an thị xã có thể tiến hành điều tra nhưng phải chú ý ảnh hưởng, miễn cho tạo thành ảnh hưởng không tốt, khiến hình tượng thị xã chúng ta xấu đi.
Vương Quốc Hoa nói thêm câu như vậy làm đầu Cung Hữu Mẫn càng cúi thấp hơn. Hơn nữa y còn có thể cảm giác được Vương Quốc Hoa vẫn dùng ánh mắt chú ý đến mình.
Ngay sau đó Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:
- Cung Hữu Mẫn, anh định để tôi nhìn thấy gáy anh mãi à?
- Bí thư Vương, tôi đến nhận sai, tôi không làm tốt công việc, phụ tín nhiệm của thị ủy.
Cung Hữu Mẫn cúi đầu nói chuyện, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng xoay người ngồi xuống vị trí.
- Câu này anh không cần nói ở đây, chiều nay anh giải thích với các thường vụ thị ủy trong hội nghị đi.
Câu nói rất đơn giản khiến Cung Hữu Mẫn ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Vương Quốc Hoa. Đây là không cho mình cơ hội sao? Chạm phải ánh mắt ác liệt sắc bén của Vương Quốc Hoa, Cung Hữu Mẫn vô thức né tránh, cúi đầu. Từ lúc vào văn phòng đến giờ, Cung Hữu Mẫn vẫn nghĩ biểu hiện của mình khá tốt, ở tình huống bình thường bí thư thị ủy phê bình vài câu là xong, chứ đâu bắt mình đến giải thích trong hội nghị thường vụ thị ủy.
Cung Hữu Mẫn lặng lẽ cúi đầu đứng bên, trong đầu hiện lên vô số điều nhưng không tìm được biện pháp gì cứu vãn cục diện. Phải biết là Vương Quốc Hoa nói như vậy trước mặt Hàn Hạo và Dư Mậu Hoa, có người ngoài ở đây thì Vương Quốc Hoa đâu thể nuốt lời được chứ?
Cung Hữu Mẫn không hiểu nổi chuyện vì sao lại thành như vậy, không có bất cứ điềm báo nào trước cả. Chỉ đơn giản vì việc nội dung bị đánh thôi sao? Hay là nói mình chạm vào lợi ích của ai đó?
Cung Hữu Mẫn nghĩ mãi không thông. Bởi vì lý luận làm quan của y hoàn toàn ngược với Vương Quốc Hoa. Cung Hữu Mẫn đã 55 tuổi, y không mong tiến bộ, chỉ cần yên ổn làm đến về hưu. Vì thế y có thể mắt nhắm mắt mở với một số việc, thậm chí còn lợi dụng quyền lực trong tay để bật đèn xanh cho vài hoạt động của con trai.
Cung Hữu Mẫn cũng không cảm thấy mình làm gì sai, mọi người không phải cũng làm như vậy sao? Trong lòng khá bực tức nhưng y không dám lộ ra ngoài mặt.
Vương Quốc Hoa không khỏi khó chịu với tên Cung Hữu Mẫn này. Thị ủy cũng không triệt để bóp chết hắn, chỉ là điều chỉnh mà thôi, vậy mà hắn có vẻ mặt kia sao? Để cho bí thư thị ủy nhìn thấy ư?
Vương Quốc Hoa không phải kẻ lương thiện gì, vì cục diện của thị xã Thiết Châu hắn có thể ngồi xuống nói chuyện với Hác Long Quang. Cũng vì cục diện chung, Vương Quốc Hoa khi xử lý cán bộ làm sai thì hắn sẽ không hề nương tay. Thị xã Thiết Châu này về sau người biết điều còn dễ nói chuyện, nếu không thì đừng có trách hắn ra tay độc ác.
Vương Quốc Hoa vốn chỉ định điều chỉnh bộ máy thay đổi cục diện huyện Thượng Hà nhưng khi thấy vẻ mặt này của Cung Hữu Mẫn, hắn lại có một tia tức giận.
- Mọi người vất vả rồi, đi nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa xua tay đuổi mọi người rời đi.
Nhìn mấy người rời đi, Vương Quốc Hoa nói với Thang Tân Hoa.
- Tân Hoa, gọi điện cho chủ nhiệm Xa mời y đến đây một chuyến.
Không đầy mười phút sau Xa Hướng Tiền đã đến, tốc độ coi như là nhanh. Bây giờ cũng là hết giờ làm, lão Xa đang ở nhà cơ mà.
- Bí thư tìm tôi?
Xa Hướng Tiền vào cửa hỏi.
Vương Quốc Hoa mời đối phương ngồi xuống rồi nói.
- Chiều tổ chức hội nghị, trọng điểm là thảo luận vấn đề xảy ra ở huyện Thượng Hà. Tôi muốn trao đổi qua với anh một chút.
Xa Hướng Tiền rất cẩn thận ngồi xuống cười nói.
- Bí thư có gì cứ chỉ thị, Ủy ban kế hoạch phát triển đương nhiên là phục tùng lãnh đạo của thị ủy.
Ủy ban kỷ luật là một cơ quan khá độc lập. Quyết định Ủy ban kỷ luật có thể duy trì tính độc lập hay không chủ yếu dựa vào bí thư thị ủy có đủ mạnh hay không, còn phải xem chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật có thể duy trì nguyên tắc không? Xa Hướng Tiền bây giờ không định kiên trì nguyên tắc độc lập của Ủy ban kỷ luật trước mặt Vương Quốc Hoa. Dù sao Ủy ban kỷ luật chỉ là một ngành thuộc đảng ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là thường vụ thị ủy, đồng thời cũng là người phụ trách một ngành triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của thị ủy.
- Gần đây huyện Thượng Hà xảy ra một chuyện gây ra hậu quả khá nghiêm trọng. Thông qua điều tra sơ bộ thị ủy đã được một vài tài liệu. Tôi mời anh đến là muốn trao đổi ý kiến với anh ..
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói qua chuyện ở huyện Thượng Hà, nói xong hắn không tỏ thái độ mà chờ xem phản ứng của Xa Hướng Tiền.
- Nếu đã có vấn đề thì dễ điều tra. Cá nhân tôi đề nghị giai đạn hiện nay nên bắt đầu tiến hành điều tra ngầm.
Xa Hướng Tiền rất quyết đoán tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa có ý gì y cũng hiểu.
- Lão Xa, thị ủy cân nhắc có nên điều chỉnh bộ máy huyện ủy huyện Thượng Hà hay không. Cho nên trong hội nghị chiều nay sẽ đưa ra vài quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà. Tôi hy vọng anh có thể ủng hộ quyết định của thị ủy.
Vương Quốc Hoa nói thẳng vào vấn đề, không đi vòng tròn, Xa Hướng Tiền cũng tỏ thái độ ngay.
- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của thị ủy, phục tùng chỉ thị của thị ủy.
Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng.
Từ Diệu Quốc đi vào, Xa Hướng Tiền thấy thế liền đứng lên cáo từ. Vương Quốc Hoa đưa ra đến đầu cầu thang mới về coi như cho Xa Hướng Tiền đủ thể diện. Về văn phòng, Vương Quốc Hoa cười hỏi Từ Diệu Quốc.
- Sao, Ngả Thanh Sơn có thái độ gì?
- Trưa cùng ăn ơm với y, đồng chí Thanh Sơn nói sẽ phục tùng quyết định của thị ủy.
Từ Diệu Quốc trải lời, Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Hác Long Quang đã tỏ vẻ sẽ hợp tác, chỉ còn Mẫn Tự Hùng không có gì phải lo cả.
- Về nguyên tắc cũng cần thông báo với y, tôi cũng nên đi.
Từ Diệu Quốc mỉm cười đưa đề nghị, Vương Quốc Hoa do dự một chút nói.
- Không hay, để Việt Phong đi nói chuyện với y.
Từ Diệu Quốc đáp:
- Như vậy cũng được, tôi đi nói chuyện với trưởng ban Việt Phong.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ Diệu Quốc xoay người đi.
Từ Diệu Quốc đang khá vui vẻ, nguyên nhân là do sự tàn nhẫn, quyết đoán mà Vương Quốc Hoa thể hiện ra. Vương Quốc Hoa vẻ ngoài trông ôn hòa, thậm chí có thể mời Hác Long Quang ngồi xuống nói chuyện, cũng có nhượng bộ. Nhưng ở vấn đề của Mẫn Tự Hùng, Vương Quốc Hoa lại có thái độ hoàn toàn khác. Để Việt Phong đi nói chuyện với Mẫn Tự Hùng không phải nói rõ là muốn làm Mẫn Tự Hùng mất quyền lực sao?
Từ phân công công việc mà nói phó bí thư thị ủy là người quản cán bộ nhưng bí thư thị ủy và trưởng ban tổ chức cán bộ cấu kết muốn làm phó bí thư thị ủy mất quyền lực là rất dễ dàng. Đương nhiên còn có một điểm khá quan trọng là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã. Lão Lao trước đây kiêm chức này và cuối cùng bị ngã xuống trong chiến đấu. Sau khi Vương Quốc Hoa nhận chức thì tỉnh ủy vẫn chưa quyết định ai làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã Thiết Châu. Bây giờ Mã Dược Đông sắp đi nên càng không ai nói đến vị trí này.
Nghĩ đến đây, Từ Diệu Quốc xoay người quay về thấy Vương Quốc Hoa liền nói.
- Bí thư, đồng chí Cao Kính Tùng – phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã đang chủ trì công việc nơi này, y có quan hệ khá tốt với tôi.
Từ Diệu Quốc đang nhắc Vương Quốc Hoa là bên Đại hội đại biểu nhân dân cũng rất quan trọng, nhất là lãnh đạo các ban ngành bên chính quyền muốn nhận chức đều phải được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua.
Lời nhắc này có thể nói là rất kịp thời, Vương Quốc Hoa nghĩ đến việc mình trao đổi với Hác Long Quang, ứng viên chức chủ tịch huyện Thượng Hà cũng phải thông qua bên Đại hội đại biểu nhân dân mà. Chẳng may Hác Long Quang không tác động gì được nhiều sang bên đó thì sao, kể cả Phùng Thụy không nắm được Đại hội đại biểu nhân dân ở huyện Thượng Hà nữa thì lúc tuyển cử không phải sẽ xảy ra chuyện sao? Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc nói.
- Cao Kính Tùng có quan hệ như thế nào với các đồng chí ở huyện Thượng Hà?
Từ Diệu Quốc vốn định nhắc Vương Quốc Hoa một chút, muốn Vương Quốc Hoa phải tranh thủ nắm Đại hội đại biểu nhân dân trong tay. Ai nghĩ Vương Quốc Hoa lại chuyển sang hỏi về huyện Thượng Hà. Không thể không nói Vương Quốc Hoa phản ứng rất nhanh, tâm tư cũng kín đáo.
- Cái này tôi không rõ lắm, nếu không tối tôi hẹn y ngồi một chút?
Từ Diệu Quốc chủ động đưa ra đề nghị, trong lòng cũng có vài suy nghĩ. Y có quan hệ khá tốt với Cao Kính Tùng nên cũng muốn kéo đối phương về phía Vương Quốc Hoa.
- Có thể.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý việc này, Từ Diệu Quốc xoay người đi làm việc của mình. Vương Quốc Hoa về lại vị trí suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi điện.
- Ừ, nghĩ như thế nào mà gọi điện cho bố vậy?
Sở Giang Thu ở đầu kia nghe điện.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 40 phút trôi qua.
- Dư Mậu Hoa, anh rất bận hả?
Vương Quốc Hoa nhìn Dư Mậu Hoa vào và nói một câu làm Dư Mậu Hoa thiếu chút nữa ngã ngửa. Ngay sau đó là ánh mắt nhìn thẳng tới khiến Dư Mậu Hoa thở cũng khó khăn.
- Bí thư, tôi nhận được điện của thư ký Thang thì đang đi xuống công an quận Đông Hợp.
Dư Mậu Hoa không dám nói mình đi thị sát, trước mặt Vương Quốc Hoa thì y phải thu liễm vài phần.
Nhìn Dư Mậu Hoa lau mồ hôi, trời hôm nay mà trán đổ mồ hôi đúng là khó khăn.
- Anh mang mấy người có khả năng cao đến huyện Thượng Hà rồi nghe lệnh ttr Hàn, chuyện khác không cần hỏi nhiều. Đợi thị trưởng Hàn về thị xã rồi nói.
Vương Quốc Hoa rất đơn giản dặn một câu rồi đuổi Dư Mậu Hoa đi.
Dư Mậu Hoa không dám chậm trễ, y vội vàng khom lưng nói.
- Vâng, tôi biết, tôi xin phép cáo từ.
Ra ngoài cửa Dư Mậu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc không có ai y nhỏ giọng nói.
- thư ký Thang, bí thư hôm nay sao vậy, tôi cảm thấy tâm trạng bí thư không được tốt.
- Sao tốt được chứ? Đám quan liêu ở huyện Thượng Hà, bỏ đi, không nói.
Thang Tân Hoa thấy mình lỡ mồm đã muộn. Dư Mậu Hoa là con rể chủ tịch Quan, chủ tịch Quan có quan hệ với Cung Hữu Mẫn … Thang Tân Hoa muốn tát vào miệng mình, nếu chẳng may vì câu nói này …
Nhìn Dư Mậu Hoa rời đi, Thang Tân Hoa khẽ cắn môi sau đó đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, y có chút xấu hổ nói:
- Bí thư, tôi có thể đã mắc lỗi.
Nghe vậy Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Sao vậy?
Thang Tân Hoa nhỏ giọng nói.
- Vừa nãy …
Đợi đối phương nói xong, Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Thang Tân Hoa:
- Anh không cảm thấy tôi để Dư Mậu Hoa đi xuống là có ý khác sao?
Thang Tân Hoa hơi sửng sốt nhìn Vương Quốc Hoa đã tiếp tục cúi đầu phê văn bản, y không dám nói nữa mà lặng lẽ đi ra. Thang Tân Hoa nghĩ mãi không hiểu, nó giống như sợi tóc mắc trong họng vậy, rất khó chịu.
Thang Tân Hoa quyết định cần phải làm rõ cái này vì thế y tìm một lý do. Y tìm một văn bản cầm lấy đi đến văn phòng Từ Diệu Quốc.
- Ồ, Tân Hoa, cậu không ở bên phục vụ lãnh đạo mà sang chỗ tôi làm gì?
- Văn bản này ngài ký một chữ. Ngoài ra tôi có chuyện muốn hỏi trưởng ban thư ký.
Về nguyên tắc Từ Diệu Quốc là lãnh đạo trực tiếp của Thang Tân Hoa, hơn nữa Vương Quốc Hoa cũng rất tin tưởng Từ Diệu Quốc. Nếu không Thang Tân Hoa đâu đến đây hỏi ý kiến chứ.
Từ Diệu Quốc ký nhanh vào văn bản mới nói.
- Chuyện gì vậy?
- Trưởng ban thư ký, vừa nãy tôi mắc lỗi nhưng lúc nhận sai với sếp thì
Thang Tân Hoa lắp bắp nói, Từ Diệu Quốc nghe xong không nhịn được cười thành tiếng.
- Tân Hoa, cậu có giác ngộ như vậy là tốt. Bí thư thực ra đã tính trước chỉ xem có vài người thông inh hay không. Có gì đó nhìn không thấy là tai họa ngầm, nhìn rõ thì lại thấy là việc tốt. Nhưng nên làm như thế nào để thứ không thấy rõ thành rõ ràng thì cậu cần phải suy nghĩ.
Từ Diệu Quốc khá coi trọng Thang Tân Hoa. Tên này còn trẻ, chăm chỉ, thông minh và có năng lực, đi theo Vương Quốc Hoa mấy năm chờ khi Vương Quốc Hoa lên chức thì dù không mang theo ít nhất đi xuống dưới cũng làm đến cấp chính huyện. Về phần nói Vương Quốc Hoa là bí thư trẻ tuổi hơn một chút thì Từ Diệu Quốc trực tiếp bỏ qua.
Ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Dư Mậu Hoa không ngừng suy nghĩ. Câu nói vô tình của Thang Tân Hoa làm cho Dư Mậu Hoa choáng váng. Lúc trước khi ông bố vợ còn đương chức thì vẫn có quan hệ khá tốt với Cung Hữu Mẫn, điểm này Dư Mậu Hoa biết rõ. Sau đó lão Quan lui ra, quan hệ hai bên nhạt dần, hai năm gần đây về cơ bản không qua lại gì. Nói đến việc này Dư Mậu Hoa cũng thấy tức.
Nhưng bố vợ nghĩ như thế nào? Đám người Cung Hữu Mẫn nếu làm chuyện gì đó mà Vương Quốc Hoa không thể bỏ qua, vậy có thể liên lụy đến bố vợ không? Vấn đề này làm Dư Mậu Hoa rất rối rắm. Lão Quan không ngừng nhấn mạnh Dư Mậu Hoa phải lấy được sự tin tưởng của Vương Quốc Hoa, nhưng tin tức lần này Dư Mậu Hoa không biết có nên nói với bố vợ không?
Lên xe Dư Mậu Hoa về cục rồi chuẩn bị người lên đường. Đi được nửa đường y mới gọi điện cho bố vợ. Nói xong, Dư Mậu Hoa được câu trả lời thuyết phục.
- Hồ đồ, cuộc điện này sao con không gọi ở văn phòng chứ?
- Cái này con cũng vừa mới biết?
Dư Mậu Hoa không dám nói mình đang có lo lắng, chủ tịch Quan rất quyết đoán nói.
- Mặc kệ huyện Thượng Hà xảy ra chuyện gì thì con nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà thị ủy giao cho, chấp hành một cách nghiêm túc. Về phần một ít đồng chí cá biệt thì gieo gió gặp bão.
Đầu kia cứ thế dập máy, Dư Mậu Hoa coi như yên tâm. Có câu nói này không khác gì tiêm thuốc an thần cho y.
Rất nhanh hết giờ làm, Thang Tân Hoa vào gọi Vương Quốc Hoa đã dọn đồ xong. Thang Tân Hoa cầm cặp đi theo sau. Hai người tới nơi, thư ký của Hác Long Quang đã chờ ở cửa.
Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, Hác Long Quang lên đón.
- Bí thư, làm phiền anh đến đây.
Vương Quốc Hoa bắt tay đối phương xong mới bình tĩnh nói.
- Có gì đâu, tôi vẫn muốn ngồi nói chuyện với thị trưởng mà không có cơ hội.
Hác Long Quang nghe xong không khỏi có chút xấu hổ. Y cũng phát hiện lúc mình không gây rối thì Vương Quốc Hoa vẫn tôn trọng mình, rất có khí thế một người trên cấp. Thậm chí Hác Long Quang còn có ảo giác tên Vương Quốc Hoa này khá ôn hòa. Vấn đề là sau đó Hác Long Quang lập tức nhớ đến vết thương đang chảy máu cho nên các lời nói của Vương Quốc Hoa, Hác Long Quang chỉ có thể coi như câu nói mang tính khách sáo.
- Mời bí thư.
Hác Long Quang khách khí đưa tay ra mời, Vương Quốc Hoa tiến vào trong. Một cơn gió thơm ập đến, Lâm Ảnh mặc chiếc váy màu tím xuất hiện trước mặt.
- Chào mừng Bí thư Vương đến khách sạn chúng tôi, vừa nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ chứ?
Lâm Ảnh đi lên nói chuyện, cô ả còn nói với Hác Long Quang.
- Thị trưởng Hác thì ra là nghênh tiếp Bí thư Vương, bảo sao tôi không tìm được nên chậm tiếp khách quý.
Câu nói sau Lâm Ảnh là giải thích cho Vương Quốc Hoa. Lâm Ảnh nghe nói Hác Long Quang đến nên mới xuất hiện ở sảnh và vừa vặn gặp được Vương Quốc Hoa. Lâm Ảnh không dám để Vương Quốc Hoa hiểu lầm mình theo dõi hành tung của bí thư thị ủy, hiểu lầm này Lâm Ảnh không dám để nó hình thành. Ngay cả người như Lệ Hổ còn rất kiêng kỵ Vương Quốc Hoa, Lâm Ảnh đâu dám có ý đồ gì.
- Chủ tịch Lâm.
Vương Quốc Hoa rất khách khí, sự khách khí này khiến Lâm Ảnh cảm thấy có bức tường vô hình chắn trước mặt làm cô căn bản không thể tới gần người đàn ông này. Lâm Ảnh vẫn tự tin vào dung mạo của mình, luôn làm việc thuận lợi với đàn ông mà lại có cảm giác bất đắc dĩ khi đứng trước mặt Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa chỉ lạnh nhạt chạm tay rồi rút lại ngay.
Lâm Ảnh đi trước dẫn đường mời hai lãnh đạo lên lầu. Trên đường đi Lâm Ảnh nói chuyện khá vui vẻ, người ngoài không nhìn ra được Lâm Ảnh đang không ngừng tự nói mình không thể nói sai nếu không đắc tội tên Vương Quốc Hoa kia.
Vào phòng đặt trước, Vương Quốc Hoa ngồi xuống lạnh nhạt nói.
- Chủ tịch Lâm đúng là kinh doanh nhiều mảng, ngoài tài chính ra thì cũng có liên quan đến nhà hàng khách sạn, không biết chủ tịch Lâm có làm bên mảng nào khác không?
Lâm Ảnh có chút giật mình nói:
- Bí thư Vương muốn chiếu cố việc làm ăn của tôi ư?
Lâm Ảnh lúc cười đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào thấy xúc động. Vương Quốc Hoa cười ha hả đáp lời.
- Gần đây thị xã có không ít công trình chuẩn bị khởi công, chủ tịch Lâm nếu có công ty nào muốn làm thì nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Đây là cảnh cáo ư? Lâm Ảnh run lên nhưng vẫn mỉm cười nói.
- Bên ngành xây dựng thì tập đoàn chúng tôi quả thật cũng tham gia. Có thể tham gia xây dựng thị xã là việc tốt mong còn không được. Đương nhiên cái này cũng phải mời hai vị lãnh đạo giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói, hắn nhìn thoáng qua Hác Long Quang.
Hác Long Quang thoáng do dự, gần đây quả thật sắp có không ít công trình khởi công, trong đó Khu khai phát thị xã có thể nói là một đại công trường. Khu Khai Phát trước đó có diện tích nhỏ, bây giờ ủy ban thị xã đang vay vốn ngân hàng tăng cường đầu tư xây dựng cơ sở vật chất trong khu kết hợp với xây dựng đường xá xung quanh, mấy công trình kia Lâm Ảnh cũng có tham gia đôi chút. Mà nguyên nhân Lâm Ảnh tham gia được là do Hác Long Quang.
Đây là nhắc nhở mình sao? Hác Long Quang nhìn vấn đề từ góc độ khác. Lâm Ảnh cho rằng Vương Quốc Hoa đang cảnh cáo mình không được gian lận ở chất lượng công trình, tất cả phải dựa theo phương án thi công mà tiến hành vì bí thư thị ủy đang chú ý đến việc này. Hác Long Quang lại giải thích theo nghĩa khác. Bên ủy ban thị xã có nhiều công trình tiến hành như vậy, Vương Quốc Hoa không hy vọng xảy ra chuyện, không hy vọng cục diện đang tốt đẹp có nhiễu loạn. Anh có thò tay cũng phải có mức độ. Có chừng mực thì Vương Quốc Hoa chấp nhận mắt nhắm mắt mở, còn ngược lại thì xin lỗi …
Hác Long Quang biết gần đây Vương Quốc Hoa ít quan tâm việc bên chính quyền, nhưng nó không có nghĩa Vương Quốc Hoa sẽ có thể dễ dàng tha thứ việc gây ảnh hưởng đến mình. Nếu có chuyện liên lụy đến Vương Quốc Hoa, vậy hắn sẽ không hề do dự cho đối phương biết mặt.
Có đôi khi Hác Long Quang không rõ tên bí thư thị ủy trẻ tuổi này sao luôn làm mình có cảm giác bị nhìn thấu tất cả, vì sao luôn có vẻ rất tự tin.
Lâm Ảnh rất thức thời không ở lâu, ngồi một lát là cô ả đi ngay. Ngồi đó có lúc mà Lâm Ảnh thấy khá khó chịu. Ánh mắt của Vương Quốc Hoa nhìn như bình thường nhưng mỗi lần nhìn thoáng qua Lâm Ảnh là lại làm Lâm Ảnh thấy lạnh lẽo, cả người như muốn co rút lại.
Cảm giác này đúng là rất khó chịu, Lâm Ảnh gần như trong nháy mắt khi lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại đã thầm nói với mình về sau quyết không được chọc vào người này.
Hẹn gặp Vương Quốc Hoa ở chỗ Lâm Ảnh, không vì Hác Long Quang có ý đồ gì cả. Ngược lại Hác Long Quang còn có chút sợ người phụ nữ này. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ảnh có chỗ dựa trên tỉnh, hơn nữa muốn lấy lợi ích từ Lâm Ảnh là không dễ, lấy chút lợi thì phải trả giá không ít. Lâm Ảnh có thể nói là rất tham lam. Vừa nãy Vương Quốc Hoa cảnh cáo Lâm Ảnh, Hác Long Quang khá vui vẻ nhìn thấy. Nếu như bắt Hác Long Quang tìm điểm tốt của Lâm Ảnh đó là người phụ nữ này không ăn mảnh, ví dụ như quỹ tín dụng kia cũng chia sòng phỏng với y.
Một bàn đủ cho mười người ngồi lại chỉ có hai người. Hai bên ngồi đối diện nhau, phía sau là một cô gái trẻ đẹp phục vụ. Hai vị lãnh đạo không cần thiết phải nói gì, ngồi như thế này với nhau đã nói rõ vấn đề. Vương Quốc Hoa đưa điều kiện, hợp tác có lợi cho cả hai bên. Hác Long Quang cũng biết rõ, hợp tác sẽ có nhiều chỗ tốt, điểm này từ trạng thái của hai người Cao Khiết, Hàn Hạo là y thấy được.
Nhưng Hác Long Quang vẫn thấy không cam lòng. Cam tâm cũng được, không cũng được, lý trí nói cho Hác Long Quang biết mình buông tha chút không cam lòng nhỏ nhoi đó để đánh giá kỹ tên Vương Quốc Hoa này, hợp tác với tên Vương Quốc Hoa này mới là lựa chọn chính xác nhất.
Im lặng vài giây, Hác Long Quang cuối cùng đã chủ động mở miệng nói.
- Bí thư, tôi vừa suy nghĩ là lúc bằng tuổi của anh thì tôi đang làm gì.
Hác Long Quang nói với giọng khá bất đắc dĩ giống như quá khứ mới là ngày hôm qua.
- Bằng tuổi tuôi ư? Ha ha, theo quỹ đạo phát triển bí thư thì đồng chí Long Quang chắc là vừa tiến lên cương vị lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa nói ra câu làm Hác Long Quang có chút khổ sở. Gì mà theo quỹ tích phát triển bình thường? Mình bình thường vậy còn hắn? Từ ý này cũng cho thấy Vương Quốc Hoa không đặt mình cùng cấp với Hác Long Quang, ít nhất về quá trình phát triển lên trên thì Vương Quốc Hoa có đủ cơ sở để tự hào. Câu này của hắn vừa là ra vẻ vừa là nhắc nhở Hác Long Quang.
- Đúng thế, lúc ấy tôi vừa mới làm thư ký cho chủ tịch tỉnh Lưu, lúc ấy chủ tịch tỉnh Lưu vẫn là phó chủ tịch tỉnh.
Hác Long Quang nói xong đưa tay ra hiệu phục vụ bên cạnh.
- Đưa đồ ăn lên, lấy chai rượu ngâm 50 năm.
Dặn xong Hác Long Quang nói chuyện tiếp với Vương Quốc Hoa.
- Bí thư quen uống rượu Lang không? Nếu không bảo bọn họ đổi rượu khác. Còn có đồ ăn nữa, bí thư là người phía nam có quen ăn đồ bắc không?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói.
- Tôi rượu gì cũng có thể uống, không có thói quen gì cả. Nói về ăn càng không vấn đề gì. Số tôi là số ăn bốn phương.
Đoạn cuối Vương Quốc Hoa hơi nhấn giọng một chút, Hác Long Quang cười cười cúi đầu thở dài một tiếng.
- Tôi cũng rất hy vọng thị xã Thiết Châu có thể phát triển nhanh chóng.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Hợp tác mới có thể thành công.
- Đúng vậy, hợp tác mới có thể thành công.
Hác Long Quang lập lại xong từ từ ngẩng đầu lên nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vậy hợp tác vui vẻ.
Chút không cam lòng bị đè xuống, Hác Long Quang biết hôm nay đã khác so với trước kia, y không đủ thực lực để chống đối lạ Vương Quốc Hoa. Bây giờ mình hơi cúi đầu thì về sau mình phải làm theo ý mà đối phương nói. Nhưng trước mặt đối phương đầy quyền lực thì mình còn có thể làm gì chứ? Hác Long Quang tranh quyền không đơn giản vì lợi, y cũng muốn làm được việc gì đó cho thị xã này. Vấn đề này nhiều chuyện y muốn làm mà không làm được, đối phương lại có thể làm rất tốt.
- Được, có lời này là đủ rồi. Tôi không nói khách khí làm gì. Tôi đã đặt một mục tiêu cho mình khi nhận chức đó là trong vòng năm năm biến thị xã Thiết Châu thành đứng đầu kinh tế toàn tỉnh. Vì hoàn thành mục tiêu này chỉ dựa vào tôi cố gắng là không đủ. Đồng chí Long Quang, chúng ta có rất nhiều công việc cần làm, không có bao thời gian và công sức để tranh đoạt.
Vương Quốc Hoa rất chân thành nhìn Hác Long Quang và nói.
Hác Long Quang hơi ngẩn ra. Không phải vì mục tiêu quá lớn mà là vì thái độ của Vương Quốc Hoa. Không có thời gian lãng phí để tranh đoạt, câu này khiến Hác Long Quang có suy nghĩ rất sâu, mọi người không đều vì muốn làm việc mà phải tranh đoạt quyền lực, có quyền lực mới có thể làm việc mình muốn làm sao?
Thấy Hác Long Quang thất thần, Vương Quốc Hoa mỉm cười ngồi đợi đến khi đối phương bình thường trở lại hắn mới nói tiếp.
- Về hạng mục điện phân nhôm thì hiện nay coi như đã không còn biến số gì cả, điểm duy nhất cần chú ý là do tỉnh hay do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia quản lý mà thôi. Nhưng dù như thế nào thì hạng mục cũng sẽ mang lại lợi ích cho thị xã Thiết Châu chúng ta. Còn công việc sau này tôi cũng muốn trao đổi với anh một chút. Công việc sau đây tôi sẽ tập trung chính vào việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Thị xã Thiết Châu muốn phát triển chỉ dựa vào mình nội thành là không đủ, năm quận một huyện bên dưới cũng cần tranh thủ phát triển kinh tế lên. làm bí thư thị ủy, nhiệm vụ chính của tôi là dùng đúng người. Ở vấn đề này tôi hy vọng được anh ủng hộ.
Vương Quốc Hoa tuy nói thẳng nhưng Hác Long Quang lại có cảm nhận khác. Dù không có Hác Long Quang ủng hộ, việc xây dựng đội ngũ cán bộ không phải vẫn sẽ làm theo ý của Vương Quốc Hoa sao? Câu trả lời là rất rõ ràng. Hác Long Quang hiểu ý của Vương Quốc Hoa, sau này Vương Quốc Hoa sẽ không quá đáng nhúng tay vào công việc bên ủy ban. Đây coi như một cam đoan không chính thức nhưng hiệu quả không kém gì so với soạn một văn bản.
Hác Long Quang cúi đầu khẽ thở dài một tiếng. Hôm nay nếu không đưa thái độ của mình ra thì về sau sợ là không có đất đứng tại thị xã Thiết Châu này.
- Nếu bí thư đã nói như vậy thì tôi cũng xin tỏ thái độ. Sau này tôi nhất định phối hợp tốt với công việc của bí thư, cùng phát triển kinh tế thị xã Thiết Châu đi lên.
Hác Long Quang nói coi như làm cuộc gặp hôm nay kết thúc trong viên mãn, hai bên coi như đều đạt mục đích của mình.
Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ vào hỏi có thể mang đồ ăn lên chưa, Hác Long Quang phất tay nói.
- Mang lên.
Vương Quốc Hoa lại cười chặn lại.
- Đồng chí Long Quang, chiều còn có việc nên chắc chúng ta không uống rượu.
Hác Long Quang cười đáp.
- Vậy cũng được, trưa không uống rượu. Đúng, chuyện uống rượu trưa này tôi thấy thị xã cần phải đưa ra quy định mới được. Sau này cán bộ lãnh đạo các ngành trưa không được uống rượu để tránh ảnh hưởng đến công việc buổi chiều. Việc này trước tôi đề nghị với bí thư Lao nhưng đáng tiếc bí thư Lao tỏ vẻ không ổn và cứ thế kéo dài. Còn có một việc đó là hiện tượng các cơ quan nhà nước sử dụng xe công vượt chỉ tiêu là rất nghiêm trọng, nó tạo thành ảnh hưởng xấu với dân chúng, lãng phí không ít tài chính của thị xã. Tôi vẫn định có động tác gì đó với việc này nhưng đáng tiếc vẫn không có cơ hội thích hợp.
Nói xong hai việc Hác Long Quang mỉm cười chờ phản ứng của Vương Quốc Hoa. Tâm trạng y đang khá khẩn trương. Vương Quốc Hoa nói tuy dễ nghe nhưng hành động thực tế thì sao? Cho nên Hác Long Quang đưa việc này ra là xem phản ứng của đối phương.
- Hai ý tưởng này rất tốt, tôi kiên quyết ủng hộ. Về anh có thể tiến hành, trên hội nghị thường vụ anh đưa ra, tôi sẽ tỏ thái độ ủng hộ.
Vương Quốc Hoa không hề do dự đưa ra câu trả lời.
- Cái này cần bí thư đứng ra phụ trách chung mới được.
Hác Long Quang dừng một chút mới nói, ai ngờ Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.
- Không cần, là thị trưởng anh có quyền lực phụ trách hai việc này. Chuyện gì tôi cũng phụ trách thì còn đâu ra sức chứ?
Hác Long Quang đưa ra như vậy là xem Vương Quốc Hoa có muốn cướp công hay không, cuối cùng y đã nhận được câu trả lời xác đáng.
- Bí thư, về ứng viên cho chức chủ tịch huyện Thượng Hà thì tôi đề do đồng chí Liêu Bân – phó cục trưởng cục Tài chính phụ trách.
Hác Long Quang đã đẩy đề tài về huyện Thượng Hà, Vương Quốc Hoa một lần nữa gật đầu khẳng định.
- Chiều đồng chí Hàn Hạo về, các đồng chí ở nhà tổ chức hội nghị nghiên cứu vấn đề này. Trong hội nghị anh đưa ra, tôi sẽ ủng hộ.
Đồ ăn được mang lên, Hác Long Quang giơ chén trà trước mặt lên:
- Không thể uống rượu thì tôi lấy trà thay rượu mời bí thư một chén.
Hai người khẽ chạm chén uống cạn rồi nhìn nhau cười. Giờ phút này Vương Quốc Hoa biết lực cản lớn nhất của mình ở thị xã Thiết Châu đã được hóa giải, Hác Long Quang cũng thầm nghĩ mình cũng không bị chèn ép quá đáng, mình cũng xem thường sự rộng lượng của đối phương.Hàn Hạo ăn trưa tại bệnh viện huyện Thượng Hà xong Dư Mậu Hoa mới dẫn người đến. Hai bên gặp nhau và lập tức lên đường về thị xã. Trong bộ máy huyện ủy huyện Thượng Hà ngoài Phùng Thụy ra các đồng chí khác đều đến đông đủ. bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn cũng đến và cùng Hàn Hạo lên thị xã. Điểm duy nhất làm Cung Hữu Mẫn thấy may mắn có lẽ chính là không thấy Phùng Thụy, gọi điện thì đối phương nói lên thị xã làm việc, cụ thể làm gì đối phương không nói. Dù sao Cung Hữu Mẫn không quan tâm chủ tịch huyện đang làm gì mà là nghĩ đối phương có lấy chuyện này ra làm lý do công kích mình hay không?
Văn phòng Vương Quốc Hoa buổi trưa vẫn mở cửa, hôm nay hắn không về nhà. Dạo này hắn tích lại không ít công việc, về nhà còn có hai người phụ nữ nữa chứ, muốn làm việc gì đó cũng khó khăn nên đành phải ở lại văn phòng.
Hàn Hạo đưa giám đốc Ngô đến bệnh viện thị xã và gọi điện báo cáo được Vương Quốc Hoa dặn vài câu. Lát sau Hàn Hạo và Dư Mậu Hoa cùng Cung Hữu Mẫn đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa liếc nhìn Dư Mậu Hoa và Cung Hữu Mẫn một chút mới cười cười đứng lên chào ba người.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa chủ động đưa tay ra, Hàn Hạo bình tĩnh nói.
- Tôi không làm tốt công việc trong phạm vi quản lý, tôi thẹn với sự tín nhiệm của thị ủy, thẹn với sự tín nhiệm của nhân dân.
Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai.
- Không nên tự trách mình vì người khác làm sai, việc này dù như thế nào cũng không thể trách lên đầu anh được.
Vương Quốc Hoa nhìn thẳng vào Cung Hữu Mẫn, Cung Hữu Mẫn chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
Vương Quốc Hoa bắt tay Dư Mậu Hoa, cũng vẫn câu nói như vừa rồi với Hàn Hạo. Dư Mậu Hoa khá kích động nói.
- Không có gì, huyện Thượng Hà xảy ra chuyện như vậy, tôi là cục trưởng Cục công an thị xã cũng có trách nhiệm. Xin mời Bí thư Vương giao nhiệm vụ phá án này cho Cục công an thị xã, Cục công an thị xã nhất định không phụ kỳ vọng của thị ủy.
- Ha ha, vụ án này Cục công an thị xã có thể tiến hành điều tra nhưng phải chú ý ảnh hưởng, miễn cho tạo thành ảnh hưởng không tốt, khiến hình tượng thị xã chúng ta xấu đi.
Vương Quốc Hoa nói thêm câu như vậy làm đầu Cung Hữu Mẫn càng cúi thấp hơn. Hơn nữa y còn có thể cảm giác được Vương Quốc Hoa vẫn dùng ánh mắt chú ý đến mình.
Ngay sau đó Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:
- Cung Hữu Mẫn, anh định để tôi nhìn thấy gáy anh mãi à?
- Bí thư Vương, tôi đến nhận sai, tôi không làm tốt công việc, phụ tín nhiệm của thị ủy.
Cung Hữu Mẫn cúi đầu nói chuyện, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng xoay người ngồi xuống vị trí.
- Câu này anh không cần nói ở đây, chiều nay anh giải thích với các thường vụ thị ủy trong hội nghị đi.
Câu nói rất đơn giản khiến Cung Hữu Mẫn ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Vương Quốc Hoa. Đây là không cho mình cơ hội sao? Chạm phải ánh mắt ác liệt sắc bén của Vương Quốc Hoa, Cung Hữu Mẫn vô thức né tránh, cúi đầu. Từ lúc vào văn phòng đến giờ, Cung Hữu Mẫn vẫn nghĩ biểu hiện của mình khá tốt, ở tình huống bình thường bí thư thị ủy phê bình vài câu là xong, chứ đâu bắt mình đến giải thích trong hội nghị thường vụ thị ủy.
Cung Hữu Mẫn lặng lẽ cúi đầu đứng bên, trong đầu hiện lên vô số điều nhưng không tìm được biện pháp gì cứu vãn cục diện. Phải biết là Vương Quốc Hoa nói như vậy trước mặt Hàn Hạo và Dư Mậu Hoa, có người ngoài ở đây thì Vương Quốc Hoa đâu thể nuốt lời được chứ?
Cung Hữu Mẫn không hiểu nổi chuyện vì sao lại thành như vậy, không có bất cứ điềm báo nào trước cả. Chỉ đơn giản vì việc nội dung bị đánh thôi sao? Hay là nói mình chạm vào lợi ích của ai đó?
Cung Hữu Mẫn nghĩ mãi không thông. Bởi vì lý luận làm quan của y hoàn toàn ngược với Vương Quốc Hoa. Cung Hữu Mẫn đã 55 tuổi, y không mong tiến bộ, chỉ cần yên ổn làm đến về hưu. Vì thế y có thể mắt nhắm mắt mở với một số việc, thậm chí còn lợi dụng quyền lực trong tay để bật đèn xanh cho vài hoạt động của con trai.
Cung Hữu Mẫn cũng không cảm thấy mình làm gì sai, mọi người không phải cũng làm như vậy sao? Trong lòng khá bực tức nhưng y không dám lộ ra ngoài mặt.
Vương Quốc Hoa không khỏi khó chịu với tên Cung Hữu Mẫn này. Thị ủy cũng không triệt để bóp chết hắn, chỉ là điều chỉnh mà thôi, vậy mà hắn có vẻ mặt kia sao? Để cho bí thư thị ủy nhìn thấy ư?
Vương Quốc Hoa không phải kẻ lương thiện gì, vì cục diện của thị xã Thiết Châu hắn có thể ngồi xuống nói chuyện với Hác Long Quang. Cũng vì cục diện chung, Vương Quốc Hoa khi xử lý cán bộ làm sai thì hắn sẽ không hề nương tay. Thị xã Thiết Châu này về sau người biết điều còn dễ nói chuyện, nếu không thì đừng có trách hắn ra tay độc ác.
Vương Quốc Hoa vốn chỉ định điều chỉnh bộ máy thay đổi cục diện huyện Thượng Hà nhưng khi thấy vẻ mặt này của Cung Hữu Mẫn, hắn lại có một tia tức giận.
- Mọi người vất vả rồi, đi nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa xua tay đuổi mọi người rời đi.
Nhìn mấy người rời đi, Vương Quốc Hoa nói với Thang Tân Hoa.
- Tân Hoa, gọi điện cho chủ nhiệm Xa mời y đến đây một chuyến.
Không đầy mười phút sau Xa Hướng Tiền đã đến, tốc độ coi như là nhanh. Bây giờ cũng là hết giờ làm, lão Xa đang ở nhà cơ mà.
- Bí thư tìm tôi?
Xa Hướng Tiền vào cửa hỏi.
Vương Quốc Hoa mời đối phương ngồi xuống rồi nói.
- Chiều tổ chức hội nghị, trọng điểm là thảo luận vấn đề xảy ra ở huyện Thượng Hà. Tôi muốn trao đổi qua với anh một chút.
Xa Hướng Tiền rất cẩn thận ngồi xuống cười nói.
- Bí thư có gì cứ chỉ thị, Ủy ban kế hoạch phát triển đương nhiên là phục tùng lãnh đạo của thị ủy.
Ủy ban kỷ luật là một cơ quan khá độc lập. Quyết định Ủy ban kỷ luật có thể duy trì tính độc lập hay không chủ yếu dựa vào bí thư thị ủy có đủ mạnh hay không, còn phải xem chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật có thể duy trì nguyên tắc không? Xa Hướng Tiền bây giờ không định kiên trì nguyên tắc độc lập của Ủy ban kỷ luật trước mặt Vương Quốc Hoa. Dù sao Ủy ban kỷ luật chỉ là một ngành thuộc đảng ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là thường vụ thị ủy, đồng thời cũng là người phụ trách một ngành triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của thị ủy.
- Gần đây huyện Thượng Hà xảy ra một chuyện gây ra hậu quả khá nghiêm trọng. Thông qua điều tra sơ bộ thị ủy đã được một vài tài liệu. Tôi mời anh đến là muốn trao đổi ý kiến với anh ..
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói qua chuyện ở huyện Thượng Hà, nói xong hắn không tỏ thái độ mà chờ xem phản ứng của Xa Hướng Tiền.
- Nếu đã có vấn đề thì dễ điều tra. Cá nhân tôi đề nghị giai đạn hiện nay nên bắt đầu tiến hành điều tra ngầm.
Xa Hướng Tiền rất quyết đoán tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa có ý gì y cũng hiểu.
- Lão Xa, thị ủy cân nhắc có nên điều chỉnh bộ máy huyện ủy huyện Thượng Hà hay không. Cho nên trong hội nghị chiều nay sẽ đưa ra vài quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà. Tôi hy vọng anh có thể ủng hộ quyết định của thị ủy.
Vương Quốc Hoa nói thẳng vào vấn đề, không đi vòng tròn, Xa Hướng Tiền cũng tỏ thái độ ngay.
- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của thị ủy, phục tùng chỉ thị của thị ủy.
Vương Quốc Hoa gật đầu hài lòng.
Từ Diệu Quốc đi vào, Xa Hướng Tiền thấy thế liền đứng lên cáo từ. Vương Quốc Hoa đưa ra đến đầu cầu thang mới về coi như cho Xa Hướng Tiền đủ thể diện. Về văn phòng, Vương Quốc Hoa cười hỏi Từ Diệu Quốc.
- Sao, Ngả Thanh Sơn có thái độ gì?
- Trưa cùng ăn ơm với y, đồng chí Thanh Sơn nói sẽ phục tùng quyết định của thị ủy.
Từ Diệu Quốc trải lời, Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Hác Long Quang đã tỏ vẻ sẽ hợp tác, chỉ còn Mẫn Tự Hùng không có gì phải lo cả.
- Về nguyên tắc cũng cần thông báo với y, tôi cũng nên đi.
Từ Diệu Quốc mỉm cười đưa đề nghị, Vương Quốc Hoa do dự một chút nói.
- Không hay, để Việt Phong đi nói chuyện với y.
Từ Diệu Quốc đáp:
- Như vậy cũng được, tôi đi nói chuyện với trưởng ban Việt Phong.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ Diệu Quốc xoay người đi.
Từ Diệu Quốc đang khá vui vẻ, nguyên nhân là do sự tàn nhẫn, quyết đoán mà Vương Quốc Hoa thể hiện ra. Vương Quốc Hoa vẻ ngoài trông ôn hòa, thậm chí có thể mời Hác Long Quang ngồi xuống nói chuyện, cũng có nhượng bộ. Nhưng ở vấn đề của Mẫn Tự Hùng, Vương Quốc Hoa lại có thái độ hoàn toàn khác. Để Việt Phong đi nói chuyện với Mẫn Tự Hùng không phải nói rõ là muốn làm Mẫn Tự Hùng mất quyền lực sao?
Từ phân công công việc mà nói phó bí thư thị ủy là người quản cán bộ nhưng bí thư thị ủy và trưởng ban tổ chức cán bộ cấu kết muốn làm phó bí thư thị ủy mất quyền lực là rất dễ dàng. Đương nhiên còn có một điểm khá quan trọng là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã. Lão Lao trước đây kiêm chức này và cuối cùng bị ngã xuống trong chiến đấu. Sau khi Vương Quốc Hoa nhận chức thì tỉnh ủy vẫn chưa quyết định ai làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã Thiết Châu. Bây giờ Mã Dược Đông sắp đi nên càng không ai nói đến vị trí này.
Nghĩ đến đây, Từ Diệu Quốc xoay người quay về thấy Vương Quốc Hoa liền nói.
- Bí thư, đồng chí Cao Kính Tùng – phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã đang chủ trì công việc nơi này, y có quan hệ khá tốt với tôi.
Từ Diệu Quốc đang nhắc Vương Quốc Hoa là bên Đại hội đại biểu nhân dân cũng rất quan trọng, nhất là lãnh đạo các ban ngành bên chính quyền muốn nhận chức đều phải được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua.
Lời nhắc này có thể nói là rất kịp thời, Vương Quốc Hoa nghĩ đến việc mình trao đổi với Hác Long Quang, ứng viên chức chủ tịch huyện Thượng Hà cũng phải thông qua bên Đại hội đại biểu nhân dân mà. Chẳng may Hác Long Quang không tác động gì được nhiều sang bên đó thì sao, kể cả Phùng Thụy không nắm được Đại hội đại biểu nhân dân ở huyện Thượng Hà nữa thì lúc tuyển cử không phải sẽ xảy ra chuyện sao? Vương Quốc Hoa thoáng kinh ngạc nói.
- Cao Kính Tùng có quan hệ như thế nào với các đồng chí ở huyện Thượng Hà?
Từ Diệu Quốc vốn định nhắc Vương Quốc Hoa một chút, muốn Vương Quốc Hoa phải tranh thủ nắm Đại hội đại biểu nhân dân trong tay. Ai nghĩ Vương Quốc Hoa lại chuyển sang hỏi về huyện Thượng Hà. Không thể không nói Vương Quốc Hoa phản ứng rất nhanh, tâm tư cũng kín đáo.
- Cái này tôi không rõ lắm, nếu không tối tôi hẹn y ngồi một chút?
Từ Diệu Quốc chủ động đưa ra đề nghị, trong lòng cũng có vài suy nghĩ. Y có quan hệ khá tốt với Cao Kính Tùng nên cũng muốn kéo đối phương về phía Vương Quốc Hoa.
- Có thể.
Vương Quốc Hoa gật đầu đồng ý việc này, Từ Diệu Quốc xoay người đi làm việc của mình. Vương Quốc Hoa về lại vị trí suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi điện.
- Ừ, nghĩ như thế nào mà gọi điện cho bố vậy?
Sở Giang Thu ở đầu kia nghe điện.
/822
|