Dân sinh không phải việc nhỏ
Vương Quốc Hoa dậy sớm ra sân đi tập thể dục, hắn vừa đi vừa cảm nhận không khí ban sớm.
Ven đường có một quán hàng nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn, mùi hương từ trong quán bay ra chui vào mũi người đi đường khiến ai cũng muốn tiến vào.
Chủ quán là cặp vợ chồng trung niên và một cô bé học cấp ba đang bán, bây giờ vẫn còn sớm nên quán đang không có khách. Vương Quốc Hoa đi qua, cô bé gọi mời:
- đại ca ăn sáng chưa? Hoa đậu hủ của quán em là ngon nhất, dùng đường mạch nha nhà tự làm.
Cô bé rất nhiệt tình khiến Vương Quốc Hoa không thể từ chối. Hắn nhìn thoáng qua quán, diện tích không rộng chỉ đặt được bốn chiếc bàn nhỏ.
- Được, cho hai bánh bao nhân thịt và một bát tào phớ.
Vương Quốc Hoa cười ha hả tiến vào, cô bé nhanh nhẹn cầm khăn lau ghế mời hắn ngồi xuống.
- Mời đại ca ngồi.
Vương Quốc Hoa ăn gần xong bát mà vẫn không thấy có vị khách nào khác tới, chỉ có hai người đi qua mua mấy chiếc bánh bao và túi sữa đậu lành. Một người đàn ông trung niên từ ngoài vào, cô bé thấy y liền lộ vẻ chán ghét không thèm mời khách mà đi thẳng vào trong.
- Lão Vương đến ăn sáng?
Chủ quán đi lên chào, họ Vương kia không hề khách khí cười hì hì ngồi xuống nhìn quanh nói.
- Sao không thấy con gái nhà anh nhỉ? Anh chị đúng là, con gái học nhiều làm gì chứ? Đi ra làm sớm kiếm tiền rồi tìm người tốt mà gả có phải hơn không?
Lão Vương ngồi đối diện với Vương Quốc Hoa, tên này răng vàng khè khiến người ta không muốn ăn. Vương Quốc Hoa định đứng dậy trả tiền thì lão Vương kia nói.
- Tôi nói rồi đó, nơi này tháng sau không thể cho các vị thuê.
Chủ quán vội vàng nói:
- Lão Vương, không phải nói là thuê một năm sao? Tôi đã trả tiền, bây giờ còn ba tháng mà.
Lão Vương nói:
- Không phải không cho anh thêu mà là nơi này sắp bị giải tỏa. Chính quyền giải tỏa thì tôi cũng bất đắc dĩ.
Bà vợ chủ quán xen miệng vào nói.
- Lão Vương, chúng tôi đã trả tiền thuê một năm đó.
Lão Vương nói.
- Tôi biết, tôi sẽ trả lại tiền số tháng còn lại cho anh chị.
Nghe tới đây Vương Quốc Hoa đứng lên trả tiền, lão Vương cầm lấy đồ ăn sáng nhưng không trả tiền mà cứ thế rời đi. cô bé vừa nãy đã đổi đồng phục đi ra mắng.
- Đồ không biết xấu hổ, lại không trả tiền.
Chủ quán gượng cười nói.
- Con bé chết tiệt này nói gì vậy hả? lão Vương nếu trước đó không cho chúng ta thuê quán thì người nhà ta đâu có chỗ làm ăn.
- Con đi học đi, chuyện người lớn đừng có quan tâm.
Bà vợ cũng đi lên nói và lặng lẽ nhét tờ tiền vào tay cô bé, cô bé tức tối rời đi.
Vương Quốc Hoa vừa thanh toán tiền vừa cười nói.
- Chủ quán, nơi này có vẻ không đông khách lắm, đổi chỗ khác cũng tốt.
Chủ quán nhìn Vương Quốc Hoa không nói chỉ có bà vợ nói:
- Cậu không biết rồi, bây giờ thuê quán rất tốn kém, nhà tôi không đủ tiền thuê quán có địa điểm tốt.
- Nói nhiều như vậy với khách làm gì, cậu kia, tiền thừa của cậu.
Chủ quán cắt ngang lời vợ, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Hai vợ chồng anh chị đều là công nhân nghỉ việc à?
- Cậu khá nhiệt tình đó. Cậu biết trên con đường này có bao nhiêu công nhân mất việc mở quán không? Cậu biết trong thị xã này có bao công nhân mất việc không có chỗ mở quán không? Bỏ đi, tôi nói với cậu làm gì nhỉ?
Chủ quán vừa nói vừa xua tay đuổi Vương Quốc Hoa đi, xem ra tâm trạng của y không được tốt.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa điếu thuốc tới.
- Chủ quán, tôi đúng là muốn biết mấy cái này, bác nói với tôi một chút đi. Đúng rồi, tôi nghe nói có không ít nhà đầu tư từ ngoài đến thị xã chúng ta, công trình mọc lên ở khắp nơi. Bác dù không mở quán thì cũng có thể đến công ty làm mà?
Chủ quán nhận thuốc hút một hơi mới nói.
- Cậu là phóng viên à?
- Đúng, bác nhìn chuẩn thật đó.
- Tôi nói như vậy với cậu, tôi tốt nghiệp cấp hai, đã hơn 40 tuổi, văn hóa không cao thì vào công ty tôi có thể làm gì? Trông cửa ư? Nhưng cậu biết là cả thị xã có bao người giống tôi không? Tất cả đều đi trông cửa công ty ư? Mấy thứ chúng tôi học được trong nhà máy trước đây gbi đều không dùng được. Nếu cậu là chủ công ty thì có muốn nhận chúng tôi không? Tôi còn đỡ một chút, còn có nghề này. Còn bao người mất việc đẩy xe khắp nơi để bán hàng mà còn phải trốn quản lý thị trường như con chó.
Chủ quán nói tới đây vừa lúc có khách vào nên y không để ý tới Vương Quốc Hoa nữa.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng rời đi. Về nhà hắn vẫn suy nghĩ vấn đề này. Cả thị xã có gần 10 ngàn công nhân mất việc, thị xã hiểu như thế nào về cuộc sống hiện tại của bọn họ? Bọn họ cần gì, giúp bọn họ như thế nào? Việc này không biết các ngành liên quan biết đến đâu?
Còn có cả việc giải tỏa nữa, chính quyền xử lý sao với các hàng quán bên đường?
Vương Quốc Hoa cúi đầu bước đi thiếu chút nữa va vào người khác. Hắn thấy tiếng kêu vội vàng ngẩng đầu nhìn, đằng trước là Sở Sở. Cô vừa vuốt ngực vừa nói.
- Anh nghĩ gì mà tập trung thế?
- Không có gì, anh ăn sáng ở ngoài rồi, bây giờ đi làm đây.
Vương Quốc Hoa có nhiều chuyện có thể quên hoặc chỉ đơn giản đưa một lệnh vu vơ nhưng nó không phải tác phong làm việc của hắn. Hắn rất chú trọng việc liên quan đến lợi ích thiết thực của quần chúng nhân dân. Các nơi khác hắn không quản được nhưng ở thị xã Thiết Châu này hắn phải cho bên dưới biết suy nghĩ của mình, chuyện làm tốt có thưởng, làm không tốt thậm chí là mượn cơ hội trục lợi thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thang Tân Hoa đến, Vương Quốc Hoa đã cầm cặp đứng ở cầu thang.
- Tân Hoa, cậu thông báo thị trưởng Hác cùng với Hàn Hạo cùng Cao Khiết đến văn phòng tôi.
Nhận được thông báo của Thang Tân Hoa, Hàn Hạo cùng Cao Khiết nói sẽ đến ngay chỉ có Hác Long Quang hỏi một câu.
- Bí thư có nói chuyện gì không?
- Bí thư không nói, tôi cũng không dám hỏi.
- Ừ, tôi sẽ sang.
Dập máy Hác Long Quang không khỏi có chút lo lắng, Vương Quốc Hoa không định giở trò gì đó chứ? Mang theo băn khoăn Hác Long Quang đến văn phòng Vương Quốc Hoa, thấy Hàn Hạo cùng Cao Khiết cũng ở đây, y càng nghĩ nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa mời mấy người ngồi xuống định nói chuyện thì Hàn Hạo đã giơ tay lên. Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút.
- Ha ha, lão Hàn giơ tay nhất định là có việc gấp, anh nói trước đi.
Hàn Hạo nhíu mày nói.
- Tôi muốn nói hai chuyện, một là bên đường sắt không phối hợp, thị xã có nhiều nhà đầu tư như vậy nên cần đi lại nhiều, kết quả tôi nói chuyện với bên kia mà họ mãi không chịu nghe, nói gì mà sang năm không thể tăng chuyến đến thị xã chúng ta, nói là ý của cấp trên. Chuyện thứ hai là bên Cục cung ứng điện tỉnh, chiều qua bọn họ thông báo nói thị xã Thiết Châu chúng ta gần đây dùng nhiều điện ảnh hưởng đến các đơn vị anh em khác, sau này bọn họ sẽ áp hạn ngạch với chúng ta.
Vương Quốc Hoa nhíu mày, hai ngành này đều không dễ chọc.
- Chuyện gì vậy chứ hả? bí thư, hạng mục điện phân nhôm sắp được phê duyệt, bên ngành điện không cho chúng ta điện thì chúng ta tìm ai giờ?
Hác Long Quang cũng bực mình nói.
- Đúng thế, như vậy cứ trao đổi với bọn họ, nếu không được thì tôi nghĩ biện pháp khác. Bọn họ mà gây khó khăn thì chúng ta nghĩ biện pháp tự xây dựng nhà máy điện. Nhưng thật ra bên ngành đường sắt thì tôi không quá quen.
Hác Long Quang cũng thức thời nói tiếp.
- Việc này tạm thời để sang bên, bí thư gọi chúng tôi tới có việc gì vậy?
Bí thư thị ủy gọi thị trưởng và hai phó thị trưởng tới nếu không có việc gì quan trọng sao được?
Vương Quốc Hoa dậy sớm ra sân đi tập thể dục, hắn vừa đi vừa cảm nhận không khí ban sớm.
Ven đường có một quán hàng nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn, mùi hương từ trong quán bay ra chui vào mũi người đi đường khiến ai cũng muốn tiến vào.
Chủ quán là cặp vợ chồng trung niên và một cô bé học cấp ba đang bán, bây giờ vẫn còn sớm nên quán đang không có khách. Vương Quốc Hoa đi qua, cô bé gọi mời:
- đại ca ăn sáng chưa? Hoa đậu hủ của quán em là ngon nhất, dùng đường mạch nha nhà tự làm.
Cô bé rất nhiệt tình khiến Vương Quốc Hoa không thể từ chối. Hắn nhìn thoáng qua quán, diện tích không rộng chỉ đặt được bốn chiếc bàn nhỏ.
- Được, cho hai bánh bao nhân thịt và một bát tào phớ.
Vương Quốc Hoa cười ha hả tiến vào, cô bé nhanh nhẹn cầm khăn lau ghế mời hắn ngồi xuống.
- Mời đại ca ngồi.
Vương Quốc Hoa ăn gần xong bát mà vẫn không thấy có vị khách nào khác tới, chỉ có hai người đi qua mua mấy chiếc bánh bao và túi sữa đậu lành. Một người đàn ông trung niên từ ngoài vào, cô bé thấy y liền lộ vẻ chán ghét không thèm mời khách mà đi thẳng vào trong.
- Lão Vương đến ăn sáng?
Chủ quán đi lên chào, họ Vương kia không hề khách khí cười hì hì ngồi xuống nhìn quanh nói.
- Sao không thấy con gái nhà anh nhỉ? Anh chị đúng là, con gái học nhiều làm gì chứ? Đi ra làm sớm kiếm tiền rồi tìm người tốt mà gả có phải hơn không?
Lão Vương ngồi đối diện với Vương Quốc Hoa, tên này răng vàng khè khiến người ta không muốn ăn. Vương Quốc Hoa định đứng dậy trả tiền thì lão Vương kia nói.
- Tôi nói rồi đó, nơi này tháng sau không thể cho các vị thuê.
Chủ quán vội vàng nói:
- Lão Vương, không phải nói là thuê một năm sao? Tôi đã trả tiền, bây giờ còn ba tháng mà.
Lão Vương nói:
- Không phải không cho anh thêu mà là nơi này sắp bị giải tỏa. Chính quyền giải tỏa thì tôi cũng bất đắc dĩ.
Bà vợ chủ quán xen miệng vào nói.
- Lão Vương, chúng tôi đã trả tiền thuê một năm đó.
Lão Vương nói.
- Tôi biết, tôi sẽ trả lại tiền số tháng còn lại cho anh chị.
Nghe tới đây Vương Quốc Hoa đứng lên trả tiền, lão Vương cầm lấy đồ ăn sáng nhưng không trả tiền mà cứ thế rời đi. cô bé vừa nãy đã đổi đồng phục đi ra mắng.
- Đồ không biết xấu hổ, lại không trả tiền.
Chủ quán gượng cười nói.
- Con bé chết tiệt này nói gì vậy hả? lão Vương nếu trước đó không cho chúng ta thuê quán thì người nhà ta đâu có chỗ làm ăn.
- Con đi học đi, chuyện người lớn đừng có quan tâm.
Bà vợ cũng đi lên nói và lặng lẽ nhét tờ tiền vào tay cô bé, cô bé tức tối rời đi.
Vương Quốc Hoa vừa thanh toán tiền vừa cười nói.
- Chủ quán, nơi này có vẻ không đông khách lắm, đổi chỗ khác cũng tốt.
Chủ quán nhìn Vương Quốc Hoa không nói chỉ có bà vợ nói:
- Cậu không biết rồi, bây giờ thuê quán rất tốn kém, nhà tôi không đủ tiền thuê quán có địa điểm tốt.
- Nói nhiều như vậy với khách làm gì, cậu kia, tiền thừa của cậu.
Chủ quán cắt ngang lời vợ, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Hai vợ chồng anh chị đều là công nhân nghỉ việc à?
- Cậu khá nhiệt tình đó. Cậu biết trên con đường này có bao nhiêu công nhân mất việc mở quán không? Cậu biết trong thị xã này có bao công nhân mất việc không có chỗ mở quán không? Bỏ đi, tôi nói với cậu làm gì nhỉ?
Chủ quán vừa nói vừa xua tay đuổi Vương Quốc Hoa đi, xem ra tâm trạng của y không được tốt.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa điếu thuốc tới.
- Chủ quán, tôi đúng là muốn biết mấy cái này, bác nói với tôi một chút đi. Đúng rồi, tôi nghe nói có không ít nhà đầu tư từ ngoài đến thị xã chúng ta, công trình mọc lên ở khắp nơi. Bác dù không mở quán thì cũng có thể đến công ty làm mà?
Chủ quán nhận thuốc hút một hơi mới nói.
- Cậu là phóng viên à?
- Đúng, bác nhìn chuẩn thật đó.
- Tôi nói như vậy với cậu, tôi tốt nghiệp cấp hai, đã hơn 40 tuổi, văn hóa không cao thì vào công ty tôi có thể làm gì? Trông cửa ư? Nhưng cậu biết là cả thị xã có bao người giống tôi không? Tất cả đều đi trông cửa công ty ư? Mấy thứ chúng tôi học được trong nhà máy trước đây gbi đều không dùng được. Nếu cậu là chủ công ty thì có muốn nhận chúng tôi không? Tôi còn đỡ một chút, còn có nghề này. Còn bao người mất việc đẩy xe khắp nơi để bán hàng mà còn phải trốn quản lý thị trường như con chó.
Chủ quán nói tới đây vừa lúc có khách vào nên y không để ý tới Vương Quốc Hoa nữa.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng rời đi. Về nhà hắn vẫn suy nghĩ vấn đề này. Cả thị xã có gần 10 ngàn công nhân mất việc, thị xã hiểu như thế nào về cuộc sống hiện tại của bọn họ? Bọn họ cần gì, giúp bọn họ như thế nào? Việc này không biết các ngành liên quan biết đến đâu?
Còn có cả việc giải tỏa nữa, chính quyền xử lý sao với các hàng quán bên đường?
Vương Quốc Hoa cúi đầu bước đi thiếu chút nữa va vào người khác. Hắn thấy tiếng kêu vội vàng ngẩng đầu nhìn, đằng trước là Sở Sở. Cô vừa vuốt ngực vừa nói.
- Anh nghĩ gì mà tập trung thế?
- Không có gì, anh ăn sáng ở ngoài rồi, bây giờ đi làm đây.
Vương Quốc Hoa có nhiều chuyện có thể quên hoặc chỉ đơn giản đưa một lệnh vu vơ nhưng nó không phải tác phong làm việc của hắn. Hắn rất chú trọng việc liên quan đến lợi ích thiết thực của quần chúng nhân dân. Các nơi khác hắn không quản được nhưng ở thị xã Thiết Châu này hắn phải cho bên dưới biết suy nghĩ của mình, chuyện làm tốt có thưởng, làm không tốt thậm chí là mượn cơ hội trục lợi thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thang Tân Hoa đến, Vương Quốc Hoa đã cầm cặp đứng ở cầu thang.
- Tân Hoa, cậu thông báo thị trưởng Hác cùng với Hàn Hạo cùng Cao Khiết đến văn phòng tôi.
Nhận được thông báo của Thang Tân Hoa, Hàn Hạo cùng Cao Khiết nói sẽ đến ngay chỉ có Hác Long Quang hỏi một câu.
- Bí thư có nói chuyện gì không?
- Bí thư không nói, tôi cũng không dám hỏi.
- Ừ, tôi sẽ sang.
Dập máy Hác Long Quang không khỏi có chút lo lắng, Vương Quốc Hoa không định giở trò gì đó chứ? Mang theo băn khoăn Hác Long Quang đến văn phòng Vương Quốc Hoa, thấy Hàn Hạo cùng Cao Khiết cũng ở đây, y càng nghĩ nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa mời mấy người ngồi xuống định nói chuyện thì Hàn Hạo đã giơ tay lên. Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút.
- Ha ha, lão Hàn giơ tay nhất định là có việc gấp, anh nói trước đi.
Hàn Hạo nhíu mày nói.
- Tôi muốn nói hai chuyện, một là bên đường sắt không phối hợp, thị xã có nhiều nhà đầu tư như vậy nên cần đi lại nhiều, kết quả tôi nói chuyện với bên kia mà họ mãi không chịu nghe, nói gì mà sang năm không thể tăng chuyến đến thị xã chúng ta, nói là ý của cấp trên. Chuyện thứ hai là bên Cục cung ứng điện tỉnh, chiều qua bọn họ thông báo nói thị xã Thiết Châu chúng ta gần đây dùng nhiều điện ảnh hưởng đến các đơn vị anh em khác, sau này bọn họ sẽ áp hạn ngạch với chúng ta.
Vương Quốc Hoa nhíu mày, hai ngành này đều không dễ chọc.
- Chuyện gì vậy chứ hả? bí thư, hạng mục điện phân nhôm sắp được phê duyệt, bên ngành điện không cho chúng ta điện thì chúng ta tìm ai giờ?
Hác Long Quang cũng bực mình nói.
- Đúng thế, như vậy cứ trao đổi với bọn họ, nếu không được thì tôi nghĩ biện pháp khác. Bọn họ mà gây khó khăn thì chúng ta nghĩ biện pháp tự xây dựng nhà máy điện. Nhưng thật ra bên ngành đường sắt thì tôi không quá quen.
Hác Long Quang cũng thức thời nói tiếp.
- Việc này tạm thời để sang bên, bí thư gọi chúng tôi tới có việc gì vậy?
Bí thư thị ủy gọi thị trưởng và hai phó thị trưởng tới nếu không có việc gì quan trọng sao được?
/822
|