Con thuyền lớn như vậy, khắp nơi đều được lát gỗ bằng phẳng. Canh phòng trên thuyền rất nghiêm ngặt, trên boong phía đuôi tàu cũng có Cẩm Y Vệ đeo đao đứng gác. Hắn phất tay bảo bọn họ lui xuống, xách theo bầu rượu, kéo hai cái ghế gỗ con tới mời nàng ngồi, đưa rượu cho nàng.
Giữa dòng kênh đào nước chảy rất xiết, bảo thuyền nép vào một bên bờ mà đi để giảm bớt chút lực cản. Hắn đứng bên mép thuyền, một cành liễu cao trên bờ đê lướt qua vai hắn, hắn giơ tay hai một cái lá, hướng về phía nàng, nói: “Thần tấu một khúc trợ hứng cho nương nương.”
Âm Lâu vỗ tay hưởng ứng, khúc hắn thổi chính là khúc cổ cầm《Bình Sa Lạc Nhạn》, dùng lá liễu thổi lại tạo ra một hương vị khác. Làn điệu nhanh hơn một chút, chạy dài không ngừng, chín khúc hồi trường, giữa ban đêm yên tĩnh, tiếng nhạc giống như cất lên từ một chiến thuyền, là một sự hòa hợp giữa ôn nhu cùng nỗi đau thương u oán không nói lên lời.
Thổi xong một khúc, Âm Lâu không biết phải khen ngợi hắn thế nào, liền đứng dậy giơ bầu rượu lên: “Hay! Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong!(*) Cạn ly!”
(*) Trích từ bài thơ “Thủy điệu ca đầu”. Tạm dịch: Không khí cuồn cuộn, ngàn dặm gió reo đình Khoái Tai.
Nàng không chờ hắn uống cùng, tự mình nâng ly kính hắn. Hắn vốn không quá thích rượu, dù uống cũng chỉ là nhấp một ngụm nhỏ, nàng thì khác, buồn một cái liền uống nửa chén. Hắn khuyên nàng uống ít thôi, “Uống nhiều quá hại thân, sẽ đau đầu nữa.”
Nàng không nghe hắn, vung vẩy tay cười nói: “Ta chính là mượn rượu giải sầu mà! Nghĩ đến sau khi hồi kinh phải vào cung, cả đầu ta chỉ muốn phát nổ.”
Hắn nghe xong thì ngoảnh cổ hỏi nàng: “Không phải nương nương có dã tâm phải làm Thái Hậu sao? Sao bây giờ đã muốn rút lui rồi.”
Nàng lắc đầu nói: “Chỉ là đùa vui mà thôi, ta lại chẳng có dung mạo mị chủ, trong cung ba ngàn giai lệ, nào có chuyện đến lượt ta! Không phải lần trước ngài nói muốn tìm thầy cho ta sao? Tìm kiếm thế nào rồi?” Nàng dông dài, cũng chẳng cần ghế con, đi về phía trên boong tàu ngồi xuống, hai cánh tay chống ra sau người, ngẩng mặt lên ngắm vầng trăng trên đầu, “Phải học hành cẩn thận thôi, không học thì sẽ không kịp mất. Không giấu ngài, kỳ thực ta rất ngu ngốc, chỉ là nhìn bên ngoài trông lanh lợi mà thôi.”
Tiêu Đạc phải cố lắm mới không cười nhạo nàng, nàng đây thực sự chẳng coi là giấu, nàng vốn dĩ chẳng mấy thông minh, nói là lanh lợi cũng chẳng tới. Nhưng một người chẳng có gì đặc biệt như vậy, không hiểu vì sao có thể lại khiến hắn biết thế nào là vấn vương. Hắn cũng tự biết tính tình bản thân mình, phàm là người coi trọng tâm tư, muốn thích một nữ nhân, trừ phi nàng chiến thắng chính mình mới có thể khiến hắn vui lòng phục tùng. Nếu không thì dứt khoát tìm một người ngơ ngốc, cần có người khác bảo vệ, để hắn được làm anh hùng có đất dụng võ, đây cũng là một loại thỏa mãn.
Hắn ở một bên dịch tay áo đáp lời: “Nương nương chớ tự coi nhẹ mình, thần vừa nhìn đã thấy nương nương khá thông minh. Nương nương đối với cuộc sống hiện tại không có nửa câu oán hận là vì lo người nhà không thể chạy thoát, có đúng không?”
Nàng cúi đầu nghĩ ngợi, “Đúng vậy, ta có thể không để bụng đến bất cứ kẻ nào, chỉ có cha là ta không thể mặc kệ. Tuy ta là con vợ lẽ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của cha ta, ông ấy vẫn luôn thương ta.”
“Cho nên nương nương muốn có bản lĩnh, tất cả cũng đều là vì người nhà?” Hắn rũ áo ngồi xuống, “Lần trước nói muốn tìm thầy cho nương nương, bây giờ nghĩ lại vẫn là không cần. Có những người vốn đã mị cốt thiên thành, không cần dung mạo phải như châu như ngọc. Nương nương như vậy…vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, mất đi thiên chất tự nhiên lại không hay.”
Nàng lườm hắn một cái, “Ngài đúng là giỏi xát muối vào lòng ta! Nhưng mà cũng đúng, nếu người tiến cung là Âm Các, nói không chừng đã sớm thành sủng quan lục cung rồi.”
Nàng đưa cái ly qua, hắn cùng nàng cụng vào một chút, chậm rãi thở dài một hơi: “Nếu quả thực như thế, người phải đi tuẫn táng chính là nàng ta. Đường trong cung không dễ đi, nếu không có người nâng đỡ, quá mức nổi bật sẽ bị người ta hủy hoại. Lại còn trong niên đại đặc biệt này, không ai làm chủ cho chính mình được.”
“Hán thần cũng có lúc thân bất do kỷ sao?” Nàng lại uống một ngụm rượu, dường như uống hơi nhiều, thấy những ngôi sao trên trời đều xoay tròn. Nàng nhắm mắt, có chút không kiên trì được nữa, chậm rãi ngả lưng xuống boong.
Hắn nói: “Nào có ai không có lúc thân bất do kỷ? Đứng nói là thần, ngay cả chủ nhân Tử Cấm Thành, vua của một nước cũng vậy.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, “Hán Thần không oán Hoàng Thượng sao? Ngài giúp hắn đăng cơ, kết quả hắn lại muốn học theo Minh Thái Tổ.”(*)
(*) Trong khoảng thời gian trị vì, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã sát hại một loạt các công thần khai quốc.
“Nương nương không hề ngu ngốc, thế mà đều đã nhìn ra,” Hắn cười nói, “Minh Thái Tổ giết công thần, thần hẳn là may mắn lắm mới sống được đến bây giờ.”
Âm Lâu có chút trào phúng nhếch miệng cười, “Bởi vì ngài là một thanh đao, là một lời cảnh cáo luôn đứng sờ sờ trên Phụng Thiên Điện. Nhắc nhở văn võ cả triều chớ nên dị động, luôn có một đôi mắt thay Hoàng Đế nhìn bọn họ chằm chằm. Bọn họ an phận, giang sơn của Hoàng Đế cũng yên ổn, ta nói có đúng không?”
Hắn gật đầu, “Nương nương không chỉ lanh lợi, còn có thông minh trời phú.”
Nàng toét miệng cười, vẫy vẫy tay, “Có lẽ chờ mấy năm nữa, trải qua một vài chuyện rồi, lúc đó ta trở nên lõi đời hơn mới có thể miễn cưỡng được coi là dính dáng đến thông minh!” Nếu thật sự thông minh thì nên toàn tâm toàn ý chờ Hoàng Đế đón nàng vào cung, sau đó phải giữ khoảng cách với kẻ hoạn quan này, nỗ lực không để hắn chi phối. Nhưng e là nàng không thể làm được, cho nên cả đời này chẳng thông minh nổi.
Nàng ngẩng đầu ngồi đó, nửa ngày chẳng nói một lười. Trăng thanh, gió mát, bên cạnh còn có hắn, Âm Lâu cảm thấy cuộc đời dừng lại ở thời khắc này là quá mãn nguyện.
Đáng tiếc hắn là thái giám, nàng vẫn luôn tiếc nuối, tiếc nuối lâu thật lâu. Ý nghĩ này thật kỳ quặc, hắn là thái giám thì cũng liên quan gì đến nàng! Nhưng nàng vẫn thẫn thờ, loại cảm giác này mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần đó nhìn thấy Liên Thành công tử. Nàng nghĩ có lẽ nàng thực sự thích hắn, thích lâu rồi sẽ biến thành yêu.
Nàng nhíu mày quay mặt đi, bỗng nhiên sống mũi cay cay, nàng cảm thấy mình hẳn là điên rồi, không yêu Hoàng Đế lại yêu thái giám. Xưa nay những lời đồn đại về thái giám và hậu phi phần lớn đều là gièm pha, là dơ bẩn hạ tiện. Mặc kệ có phải là nảy sinh tình cảm hay không, dù sao chính là không thể chịu thấu, phải giấu khỏi tất cả mọi người. Nàng nói chính mình không thông minh, nhưng có lẽ kẻ ngốc cũng hiểu được cảm giác mất mát oán hận này từ đâu mà đến.
Nàng nhìn vầng trăng trên bầu trời, càng nhìn càng thấy mông lung, xuyên qua một tầng nước mắt, mọi thứ đều đang run rẩy. Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, “Hán thần, lòng ta rất khổ sở.”
Hắn trầm mặc, hỏi nàng vì sao lại khổ sở. Nàng không thể nói ra, nói ra sợ hắn sẽ coi khinh nàng. Cho dù hắn không khinh nàng, nàng cũng sẽ trở thành gánh nặng của hắn, làm hắn khó xử.
Nàng miễn cưỡng cười cười, “Hán thần còn nhớ rõ nhũ danh của ta không? Ta tên Trạc Anh, về sau đừng gọi ta là nương nương nữa, ta thích nghe ngươi gọi tên ta…Giống như người nhà vậy.”
Tiêu Đạc cảm thấy phòng tuyến trong lòng sụp đổ, nhưng hắn không dám chắc chắn, sợ là do hắn tự nghĩ nhiều, sợ rằng nàng chỉ là ỷ lại vào hắn, cố ý phó thác hy vọng nơi hắn. Nhưng dù chỉ cách nhau một tầng giấy cửa sổ, lại không ai can đảm vượt qua, bởi vì cả hai đều bất lực với tình trạng hiện tại, kết quả có lẽ sẽ là tiếc nuối, nhưng đối với họ đều là điều tốt.
Hắn mím môi, “Ta cũng thích cái tên này.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng lấp lánh như sao, “Vậy ngươi thì sao? Ngươi là người đọc sách, nhất định cũng có nhũ danh. Đến khuê danh ta cũng nói cho ngươi rồi, cho nên ngươi cũng nên nói cho ta.”
Trong thời khắc này, tất cả những kiêng dè đều được buông xuống, hắn bất chấp sàn tàu bẩn hay không, cũng học theo nàng nằm xuống, nhưng không thể dựa vào quá gần, cách xa nàng ba thước, một tay hắn đặt trên bầu rượu, trong mắt dâng lên ánh sáng ấm áp, “Ngươi từng đọc qua《Trạc Anh Tập Thuật》của Tư Không Đồ chưa? “Vinh tuy trữ ôi phương tương, hận giai triền ôi ký vãng.” Hắn nói, “Ta tên Phương Tương.”(*)
(*) Tạm dịch: Tuy vinh quang sắp tới, hận cũ chuyện xưa vẫn dai dẳng. Phương Tương có nghĩa là sắp sửa, đang chuẩn bị.
Đầu óc Âm Lâu dừng lại, một lúc sau mới than nhẹ một câu: “Trạc Anh, Trạc Anh…Tên của chúng ta thực sự có chút sâu xa!”
Nàng sẽ không biết trước kia hắn không có nhũ danh, bởi vì nàng tên là Trạc Anh, cho nên hắn mới bắt đầu đi tìm trong cái tập kia. Làm như vậy có chút ấu trĩ, hắn cười khổ mà nghĩ, cho dù không thể trông cậy vào tương lai, chỉ cần có chút dính dáng rất nhỏ thôi hắn cũng tình nguyện mà kéo người này vào sinh mệnh.
Hắn bình tĩnh trở lại, quay mặt ngắm kỹ nàng, nàng thực sự mê rượu, cứ chốc lát lại uống một ngụm, sau đó lại cười tủm tỉm nằm xuống, từ từ vươn cánh tay lên không trung, tay áo rơi xuống bả vai, cánh tay nhỏ gầy tỏa sáng như ngọc trong bóng đêm mùa hạ.
“Ánh trăng thật đẹp, đêm nay là mười lăm sao?” Nàng chụp hai bàn tay vào nhau, phảng phất nhưng muốn bắt ánh trăng lại.
“Là mười sáu.” Hắn nghe thấy nàng lầm bẩm một tiếng, nhỏm dậy nhìn nàng, “Nương nương say sao?”
Nàng nói nàng không say: “Hôm nay đúng là ngày lành!” Vì sao lại lành, chính nàng cũng không rõ, hai người ở bên nhau thì chính là lành chăng! Nàng có chút mơ hồ, bỗng dưng thốt lên hỏi hắn: “Về sau ngươi sẽ tìm đối thực sao? Cùng nàng cùng ra cùng vào, để nàng hầu hạ ngươi ăn mặc hàng ngày?”
Sẽ không, hắn biết là sẽ không, thế nhưng hắn vẫn nói với nàng: “Nếu có thể sống đến 30, có lẽ là có. Bây giờ còn trẻ, chưa muốn tính đến những thứ lâu dài như vậy, sau này có tuổi rồi sẽ tìm một người bầu bạn.”
Nàng thu tay lại, đặt ngay ngắn bên người, “Ngươi sẽ sống tốt, sống thật lâu, cưới cả một phòng đầy phu nhân cũng nên, càng sống càng tịch mịch, tóm lại vẫn cần một người để trò chuyện.” Nói xong lại thương cảm, “Ngươi thì tốt rồi, có người làm bạn, còn ta? Ta ở lại trong cung, cả đời này đành lãnh lẽo mà sống. Ngươi sẽ tới thăm ta sao? Thi thoảng tới gặp ta một chút, đem cho ta chút đồ chơi ngoài cung.” Nàng nghĩ một chút lại thở dài, “Nhưng mà không thể lui tới quá mức, sẽ bị người ta đàm tiếu.”
Nàng muốn hỏi chuyện của hắn và Vinh An Hoàng Hậu, lời đã tới bên miệng, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống. Nàng tò mò về mọi thứ của hắn, nhưng có những thứ không thể động vào, có những thứ không thể nhắc đến. Bọn họ vẫn chưa thân tới mức không có gì phải giấu diếm lẫn nhau. Cho nên cứ như vậy đi, không cần biết quá nhiều, cũng không nên khiến hắn chán ghét. Hắn nguyện ý ngồi cùng nàng, hoặc là cùng nhau nằm ngắm bầu trời như hiện tại, tất cả đều đã khiến nàng cảm thấy mỹ mãn.
Che dấu cho thật tốt, không để cho hắn phát hiện ra, lại có thể tự mình lén lút vui vẻ. Tựa như một sự ký thác, thích hắn, mặc dù không thể để ai biết, nhưng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Âm Lâu nhắm mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt, giây lát sau đã khô đi không còn bóng dáng.
Nàng lẳng lặng nằm, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhã, nàng đang cười, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Hắn hướng lên bầu trời, cả một màn trời xanh đen, khảm những ngôi sao lấp lánh nho nhỏ, xa xôi đến vô tận.
Bây giờ bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, trước kia ngả ngớn như vậy, hệt như là trò hề. Nhất định nàng sẽ nghĩ hắn không phải là người đứng đắn, hơn nữa lại là thân phận thái giám, có quyền cao chức trọng mấy cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng mà tựa hồ không cam lòng, hắn đang bất bình cái gì? Nếu lựa chọn con đường này, chỉ bước ra nửa bước liền hết đường cứu vãn. Nếu lúc đầu tráng sĩ đoạn oản(*) thì sẽ không có muôn vàn sầu muộn ngày hôm nay. Cả đời người có được có mất, đến tột cùng cái gì mới là quan trọng nhất? Trước kia là quyền thế phú quý, còn bây giờ thì sao?
(*) Tráng sĩ đoạn oản: Tráng sĩ bị rắn cắn liền dứt khoát chặt tay đi để độc tính không lan ra. Ý câu này là làm gì cũng phải quyết đoán, không được chần chừ.
Hắn nghiêng người qua nhìn nàng, cứ nằm ngoài trời mãi như vậy cũng không được, đành nhẹ giọng gọi, “Nương nương, về khoang đi thôi!”
Nàng không đáp lại, hô hấp chậm rãi, hẳn là uống quá nhiều rượu, bị men say đánh úp đi! Hắn thử đánh thức nàng: “Trạc Anh…” Cái tên này khiến người ta yêu thích không thôi, hắn gọi liền vài tiếng, nàng vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành từ bỏ, thầm nghĩ nằm thêm một lát hẳn cũng không sao, dù sao thời khắc này một khi qua đi liền không trở lại, thực sự rất đáng quý.
Tay nàng ở cách đó không xa, hắn rũ mắt nhìn, chỉ cần dịch qua là có thể nắm lấy. Hắn biết là không nên, nhưng càng khắc chế lại càng khát vọng, một khi đã nghĩ đến, cả mười đầu ngón tay liền không chịu nghe lời. Hắn ngừng thở, di chuyển từng tấc từng tấc một, khó khăn lắm mới dừng lại cách bàn tay nàng hai phân, có chút chần chừ, nhưng vẫn không thể địch lại ý nghĩ tham lam kia. Chạm đến đầu ngón tay nàng, mềm mại làm sao, nhỏ mà lả lướt. Trong lòng hắn phấn chấn lên, chậm rãi ôm vào trong lòng bàn tay, lại sợ bị nàng phát hiện, trộm liếc mắt quan sát nàng, nàng vẫn thế, lúc này hắn mới yên lòng.
Cứ như vậy đi, cầm tay nhau, cùng nhau nằm. Tâm tư nho nhỏ khe khẽ, giống như khi còn bé nhìn thấy người lớn mang cây mía bỏ xuống hầm, biết được năm sau lại có thể đào ra, trong lòng tràn ngập vui sướng không chút vướng bận.
Nếu con người biết thỏa mãn, vậy thì đã không bao giờ sinh ra câu ‘được voi đòi tiên’. Hắn chăm chú nhìn nàng, sườn mặt bình yên, bởi vì ánh trăng quá đẹp, soi rõ đôi má nàng ửng hồng vì rượu, bờ môi căng mọng phong diễm. Đây là đôi môi sạch sẽ, chưa từng có ai chạm qua…Hắn dịch qua một chút, ngồi dậy ngắm kỹ, khóe môi nàng giương lên, người này trời sinh vận khí tốt, cả đời có thể vô ưu vô lo.
Nếu chạm vào một chút, không biết sẽ là tư vị gì?
Đầu óc hắn trống rỗng trong nháy mắt, ý niệm này quá mãnh liệt, quả thực không thể chống đỡ nổi. Cẩm Y Vệ canh gác phía đuôi thuyền đã bị hắn đuổi đi, khắp nửa sau bảo thuyền không một bóng người, nếu không có lệnh hắn sẽ không có ai dám tới…Cho nên thử một chút thôi…hắn an ủi chính mình, dù sao cũng không có ai biết.
Hắn cúi người xuống, tim đập bình bịch. Hắn từng giết người, từng lột da, chỉ riêng chuyện trộm ngọc trộm hương này là chưa từng. Thì ra còn khẩn trương căng thẳng hơn đối mặt chất vấn với Hoàng Đế gấp trăm lần, vừa thấp thỏm lại ngọt ngào, lỡ sa chân vào liền không rút ra được.
Hắn quyết chí, cúi đầu chạm xuống, ngay tức khắc hồn phi phách tán. Có hương rượu mát lạnh, nàng nhất định là say, say đến lợi hại, hắn hơi ngẩng lên một chút nhìn nàng, nàng vẫn bất động như lúc đầu, vậy là có thể tiếp tục ư? Đành phải vậy thôi, ngọn lửa trong lòng hắn đã bị khơi lên, bốc cháy hừng hực, như thể bị quăng vào lò luyện đan. Hắn hôn nàng, một chút lại một chút. Tựa hồ như còn chưa đủ, dùng đầu lưỡi phác lại đôi môi nàng, cánh môi mềm mọng, thật sự có thể giải sầu.
Đêm khuya kiều diễm cuốn lấy hắn như một cái đầm lầy, cơ hồ làm hắn ngạt thở. Hắn đưa tay ra cho nàng gối đầu lên, dựa người qua run rẩy cuốn nàng vào trong lòng, để tai nàng dán vào ngực hắn. Nếu nàng tỉnh, nàng sẽ nghe thấy tiếng trái tim hắn đang bất an đập chăng! Hắn yếu ớt bại lộ trước mặt nàng, nàng sẽ nghĩ thế nào về hắn? Vẫn may nàng không tỉnh, cũng chỉ phóng túng một lần duy nhất này thôi, ngày mai thì tốt rồi, lại tiếp tục cuộc sống ban đầu, nàng sẽ không biết đâu.
Tay áo tỳ bà của hắn che trên mặt nàng, nàng mở mắt ra trong bóng tối.
Hắn cho rằng có thể giấu trời qua biển, kỳ thật chỉ là dối lừa chính hắn mà thôi.
Giữa dòng kênh đào nước chảy rất xiết, bảo thuyền nép vào một bên bờ mà đi để giảm bớt chút lực cản. Hắn đứng bên mép thuyền, một cành liễu cao trên bờ đê lướt qua vai hắn, hắn giơ tay hai một cái lá, hướng về phía nàng, nói: “Thần tấu một khúc trợ hứng cho nương nương.”
Âm Lâu vỗ tay hưởng ứng, khúc hắn thổi chính là khúc cổ cầm《Bình Sa Lạc Nhạn》, dùng lá liễu thổi lại tạo ra một hương vị khác. Làn điệu nhanh hơn một chút, chạy dài không ngừng, chín khúc hồi trường, giữa ban đêm yên tĩnh, tiếng nhạc giống như cất lên từ một chiến thuyền, là một sự hòa hợp giữa ôn nhu cùng nỗi đau thương u oán không nói lên lời.
Thổi xong một khúc, Âm Lâu không biết phải khen ngợi hắn thế nào, liền đứng dậy giơ bầu rượu lên: “Hay! Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong!(*) Cạn ly!”
(*) Trích từ bài thơ “Thủy điệu ca đầu”. Tạm dịch: Không khí cuồn cuộn, ngàn dặm gió reo đình Khoái Tai.
Nàng không chờ hắn uống cùng, tự mình nâng ly kính hắn. Hắn vốn không quá thích rượu, dù uống cũng chỉ là nhấp một ngụm nhỏ, nàng thì khác, buồn một cái liền uống nửa chén. Hắn khuyên nàng uống ít thôi, “Uống nhiều quá hại thân, sẽ đau đầu nữa.”
Nàng không nghe hắn, vung vẩy tay cười nói: “Ta chính là mượn rượu giải sầu mà! Nghĩ đến sau khi hồi kinh phải vào cung, cả đầu ta chỉ muốn phát nổ.”
Hắn nghe xong thì ngoảnh cổ hỏi nàng: “Không phải nương nương có dã tâm phải làm Thái Hậu sao? Sao bây giờ đã muốn rút lui rồi.”
Nàng lắc đầu nói: “Chỉ là đùa vui mà thôi, ta lại chẳng có dung mạo mị chủ, trong cung ba ngàn giai lệ, nào có chuyện đến lượt ta! Không phải lần trước ngài nói muốn tìm thầy cho ta sao? Tìm kiếm thế nào rồi?” Nàng dông dài, cũng chẳng cần ghế con, đi về phía trên boong tàu ngồi xuống, hai cánh tay chống ra sau người, ngẩng mặt lên ngắm vầng trăng trên đầu, “Phải học hành cẩn thận thôi, không học thì sẽ không kịp mất. Không giấu ngài, kỳ thực ta rất ngu ngốc, chỉ là nhìn bên ngoài trông lanh lợi mà thôi.”
Tiêu Đạc phải cố lắm mới không cười nhạo nàng, nàng đây thực sự chẳng coi là giấu, nàng vốn dĩ chẳng mấy thông minh, nói là lanh lợi cũng chẳng tới. Nhưng một người chẳng có gì đặc biệt như vậy, không hiểu vì sao có thể lại khiến hắn biết thế nào là vấn vương. Hắn cũng tự biết tính tình bản thân mình, phàm là người coi trọng tâm tư, muốn thích một nữ nhân, trừ phi nàng chiến thắng chính mình mới có thể khiến hắn vui lòng phục tùng. Nếu không thì dứt khoát tìm một người ngơ ngốc, cần có người khác bảo vệ, để hắn được làm anh hùng có đất dụng võ, đây cũng là một loại thỏa mãn.
Hắn ở một bên dịch tay áo đáp lời: “Nương nương chớ tự coi nhẹ mình, thần vừa nhìn đã thấy nương nương khá thông minh. Nương nương đối với cuộc sống hiện tại không có nửa câu oán hận là vì lo người nhà không thể chạy thoát, có đúng không?”
Nàng cúi đầu nghĩ ngợi, “Đúng vậy, ta có thể không để bụng đến bất cứ kẻ nào, chỉ có cha là ta không thể mặc kệ. Tuy ta là con vợ lẽ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của cha ta, ông ấy vẫn luôn thương ta.”
“Cho nên nương nương muốn có bản lĩnh, tất cả cũng đều là vì người nhà?” Hắn rũ áo ngồi xuống, “Lần trước nói muốn tìm thầy cho nương nương, bây giờ nghĩ lại vẫn là không cần. Có những người vốn đã mị cốt thiên thành, không cần dung mạo phải như châu như ngọc. Nương nương như vậy…vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó, mất đi thiên chất tự nhiên lại không hay.”
Nàng lườm hắn một cái, “Ngài đúng là giỏi xát muối vào lòng ta! Nhưng mà cũng đúng, nếu người tiến cung là Âm Các, nói không chừng đã sớm thành sủng quan lục cung rồi.”
Nàng đưa cái ly qua, hắn cùng nàng cụng vào một chút, chậm rãi thở dài một hơi: “Nếu quả thực như thế, người phải đi tuẫn táng chính là nàng ta. Đường trong cung không dễ đi, nếu không có người nâng đỡ, quá mức nổi bật sẽ bị người ta hủy hoại. Lại còn trong niên đại đặc biệt này, không ai làm chủ cho chính mình được.”
“Hán thần cũng có lúc thân bất do kỷ sao?” Nàng lại uống một ngụm rượu, dường như uống hơi nhiều, thấy những ngôi sao trên trời đều xoay tròn. Nàng nhắm mắt, có chút không kiên trì được nữa, chậm rãi ngả lưng xuống boong.
Hắn nói: “Nào có ai không có lúc thân bất do kỷ? Đứng nói là thần, ngay cả chủ nhân Tử Cấm Thành, vua của một nước cũng vậy.”
Nàng quay đầu nhìn hắn, “Hán Thần không oán Hoàng Thượng sao? Ngài giúp hắn đăng cơ, kết quả hắn lại muốn học theo Minh Thái Tổ.”(*)
(*) Trong khoảng thời gian trị vì, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã sát hại một loạt các công thần khai quốc.
“Nương nương không hề ngu ngốc, thế mà đều đã nhìn ra,” Hắn cười nói, “Minh Thái Tổ giết công thần, thần hẳn là may mắn lắm mới sống được đến bây giờ.”
Âm Lâu có chút trào phúng nhếch miệng cười, “Bởi vì ngài là một thanh đao, là một lời cảnh cáo luôn đứng sờ sờ trên Phụng Thiên Điện. Nhắc nhở văn võ cả triều chớ nên dị động, luôn có một đôi mắt thay Hoàng Đế nhìn bọn họ chằm chằm. Bọn họ an phận, giang sơn của Hoàng Đế cũng yên ổn, ta nói có đúng không?”
Hắn gật đầu, “Nương nương không chỉ lanh lợi, còn có thông minh trời phú.”
Nàng toét miệng cười, vẫy vẫy tay, “Có lẽ chờ mấy năm nữa, trải qua một vài chuyện rồi, lúc đó ta trở nên lõi đời hơn mới có thể miễn cưỡng được coi là dính dáng đến thông minh!” Nếu thật sự thông minh thì nên toàn tâm toàn ý chờ Hoàng Đế đón nàng vào cung, sau đó phải giữ khoảng cách với kẻ hoạn quan này, nỗ lực không để hắn chi phối. Nhưng e là nàng không thể làm được, cho nên cả đời này chẳng thông minh nổi.
Nàng ngẩng đầu ngồi đó, nửa ngày chẳng nói một lười. Trăng thanh, gió mát, bên cạnh còn có hắn, Âm Lâu cảm thấy cuộc đời dừng lại ở thời khắc này là quá mãn nguyện.
Đáng tiếc hắn là thái giám, nàng vẫn luôn tiếc nuối, tiếc nuối lâu thật lâu. Ý nghĩ này thật kỳ quặc, hắn là thái giám thì cũng liên quan gì đến nàng! Nhưng nàng vẫn thẫn thờ, loại cảm giác này mãnh liệt hơn rất nhiều so với lần đó nhìn thấy Liên Thành công tử. Nàng nghĩ có lẽ nàng thực sự thích hắn, thích lâu rồi sẽ biến thành yêu.
Nàng nhíu mày quay mặt đi, bỗng nhiên sống mũi cay cay, nàng cảm thấy mình hẳn là điên rồi, không yêu Hoàng Đế lại yêu thái giám. Xưa nay những lời đồn đại về thái giám và hậu phi phần lớn đều là gièm pha, là dơ bẩn hạ tiện. Mặc kệ có phải là nảy sinh tình cảm hay không, dù sao chính là không thể chịu thấu, phải giấu khỏi tất cả mọi người. Nàng nói chính mình không thông minh, nhưng có lẽ kẻ ngốc cũng hiểu được cảm giác mất mát oán hận này từ đâu mà đến.
Nàng nhìn vầng trăng trên bầu trời, càng nhìn càng thấy mông lung, xuyên qua một tầng nước mắt, mọi thứ đều đang run rẩy. Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, “Hán thần, lòng ta rất khổ sở.”
Hắn trầm mặc, hỏi nàng vì sao lại khổ sở. Nàng không thể nói ra, nói ra sợ hắn sẽ coi khinh nàng. Cho dù hắn không khinh nàng, nàng cũng sẽ trở thành gánh nặng của hắn, làm hắn khó xử.
Nàng miễn cưỡng cười cười, “Hán thần còn nhớ rõ nhũ danh của ta không? Ta tên Trạc Anh, về sau đừng gọi ta là nương nương nữa, ta thích nghe ngươi gọi tên ta…Giống như người nhà vậy.”
Tiêu Đạc cảm thấy phòng tuyến trong lòng sụp đổ, nhưng hắn không dám chắc chắn, sợ là do hắn tự nghĩ nhiều, sợ rằng nàng chỉ là ỷ lại vào hắn, cố ý phó thác hy vọng nơi hắn. Nhưng dù chỉ cách nhau một tầng giấy cửa sổ, lại không ai can đảm vượt qua, bởi vì cả hai đều bất lực với tình trạng hiện tại, kết quả có lẽ sẽ là tiếc nuối, nhưng đối với họ đều là điều tốt.
Hắn mím môi, “Ta cũng thích cái tên này.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng lấp lánh như sao, “Vậy ngươi thì sao? Ngươi là người đọc sách, nhất định cũng có nhũ danh. Đến khuê danh ta cũng nói cho ngươi rồi, cho nên ngươi cũng nên nói cho ta.”
Trong thời khắc này, tất cả những kiêng dè đều được buông xuống, hắn bất chấp sàn tàu bẩn hay không, cũng học theo nàng nằm xuống, nhưng không thể dựa vào quá gần, cách xa nàng ba thước, một tay hắn đặt trên bầu rượu, trong mắt dâng lên ánh sáng ấm áp, “Ngươi từng đọc qua《Trạc Anh Tập Thuật》của Tư Không Đồ chưa? “Vinh tuy trữ ôi phương tương, hận giai triền ôi ký vãng.” Hắn nói, “Ta tên Phương Tương.”(*)
(*) Tạm dịch: Tuy vinh quang sắp tới, hận cũ chuyện xưa vẫn dai dẳng. Phương Tương có nghĩa là sắp sửa, đang chuẩn bị.
Đầu óc Âm Lâu dừng lại, một lúc sau mới than nhẹ một câu: “Trạc Anh, Trạc Anh…Tên của chúng ta thực sự có chút sâu xa!”
Nàng sẽ không biết trước kia hắn không có nhũ danh, bởi vì nàng tên là Trạc Anh, cho nên hắn mới bắt đầu đi tìm trong cái tập kia. Làm như vậy có chút ấu trĩ, hắn cười khổ mà nghĩ, cho dù không thể trông cậy vào tương lai, chỉ cần có chút dính dáng rất nhỏ thôi hắn cũng tình nguyện mà kéo người này vào sinh mệnh.
Hắn bình tĩnh trở lại, quay mặt ngắm kỹ nàng, nàng thực sự mê rượu, cứ chốc lát lại uống một ngụm, sau đó lại cười tủm tỉm nằm xuống, từ từ vươn cánh tay lên không trung, tay áo rơi xuống bả vai, cánh tay nhỏ gầy tỏa sáng như ngọc trong bóng đêm mùa hạ.
“Ánh trăng thật đẹp, đêm nay là mười lăm sao?” Nàng chụp hai bàn tay vào nhau, phảng phất nhưng muốn bắt ánh trăng lại.
“Là mười sáu.” Hắn nghe thấy nàng lầm bẩm một tiếng, nhỏm dậy nhìn nàng, “Nương nương say sao?”
Nàng nói nàng không say: “Hôm nay đúng là ngày lành!” Vì sao lại lành, chính nàng cũng không rõ, hai người ở bên nhau thì chính là lành chăng! Nàng có chút mơ hồ, bỗng dưng thốt lên hỏi hắn: “Về sau ngươi sẽ tìm đối thực sao? Cùng nàng cùng ra cùng vào, để nàng hầu hạ ngươi ăn mặc hàng ngày?”
Sẽ không, hắn biết là sẽ không, thế nhưng hắn vẫn nói với nàng: “Nếu có thể sống đến 30, có lẽ là có. Bây giờ còn trẻ, chưa muốn tính đến những thứ lâu dài như vậy, sau này có tuổi rồi sẽ tìm một người bầu bạn.”
Nàng thu tay lại, đặt ngay ngắn bên người, “Ngươi sẽ sống tốt, sống thật lâu, cưới cả một phòng đầy phu nhân cũng nên, càng sống càng tịch mịch, tóm lại vẫn cần một người để trò chuyện.” Nói xong lại thương cảm, “Ngươi thì tốt rồi, có người làm bạn, còn ta? Ta ở lại trong cung, cả đời này đành lãnh lẽo mà sống. Ngươi sẽ tới thăm ta sao? Thi thoảng tới gặp ta một chút, đem cho ta chút đồ chơi ngoài cung.” Nàng nghĩ một chút lại thở dài, “Nhưng mà không thể lui tới quá mức, sẽ bị người ta đàm tiếu.”
Nàng muốn hỏi chuyện của hắn và Vinh An Hoàng Hậu, lời đã tới bên miệng, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống. Nàng tò mò về mọi thứ của hắn, nhưng có những thứ không thể động vào, có những thứ không thể nhắc đến. Bọn họ vẫn chưa thân tới mức không có gì phải giấu diếm lẫn nhau. Cho nên cứ như vậy đi, không cần biết quá nhiều, cũng không nên khiến hắn chán ghét. Hắn nguyện ý ngồi cùng nàng, hoặc là cùng nhau nằm ngắm bầu trời như hiện tại, tất cả đều đã khiến nàng cảm thấy mỹ mãn.
Che dấu cho thật tốt, không để cho hắn phát hiện ra, lại có thể tự mình lén lút vui vẻ. Tựa như một sự ký thác, thích hắn, mặc dù không thể để ai biết, nhưng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Âm Lâu nhắm mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt, giây lát sau đã khô đi không còn bóng dáng.
Nàng lẳng lặng nằm, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhã, nàng đang cười, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Hắn hướng lên bầu trời, cả một màn trời xanh đen, khảm những ngôi sao lấp lánh nho nhỏ, xa xôi đến vô tận.
Bây giờ bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, trước kia ngả ngớn như vậy, hệt như là trò hề. Nhất định nàng sẽ nghĩ hắn không phải là người đứng đắn, hơn nữa lại là thân phận thái giám, có quyền cao chức trọng mấy cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng mà tựa hồ không cam lòng, hắn đang bất bình cái gì? Nếu lựa chọn con đường này, chỉ bước ra nửa bước liền hết đường cứu vãn. Nếu lúc đầu tráng sĩ đoạn oản(*) thì sẽ không có muôn vàn sầu muộn ngày hôm nay. Cả đời người có được có mất, đến tột cùng cái gì mới là quan trọng nhất? Trước kia là quyền thế phú quý, còn bây giờ thì sao?
(*) Tráng sĩ đoạn oản: Tráng sĩ bị rắn cắn liền dứt khoát chặt tay đi để độc tính không lan ra. Ý câu này là làm gì cũng phải quyết đoán, không được chần chừ.
Hắn nghiêng người qua nhìn nàng, cứ nằm ngoài trời mãi như vậy cũng không được, đành nhẹ giọng gọi, “Nương nương, về khoang đi thôi!”
Nàng không đáp lại, hô hấp chậm rãi, hẳn là uống quá nhiều rượu, bị men say đánh úp đi! Hắn thử đánh thức nàng: “Trạc Anh…” Cái tên này khiến người ta yêu thích không thôi, hắn gọi liền vài tiếng, nàng vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành từ bỏ, thầm nghĩ nằm thêm một lát hẳn cũng không sao, dù sao thời khắc này một khi qua đi liền không trở lại, thực sự rất đáng quý.
Tay nàng ở cách đó không xa, hắn rũ mắt nhìn, chỉ cần dịch qua là có thể nắm lấy. Hắn biết là không nên, nhưng càng khắc chế lại càng khát vọng, một khi đã nghĩ đến, cả mười đầu ngón tay liền không chịu nghe lời. Hắn ngừng thở, di chuyển từng tấc từng tấc một, khó khăn lắm mới dừng lại cách bàn tay nàng hai phân, có chút chần chừ, nhưng vẫn không thể địch lại ý nghĩ tham lam kia. Chạm đến đầu ngón tay nàng, mềm mại làm sao, nhỏ mà lả lướt. Trong lòng hắn phấn chấn lên, chậm rãi ôm vào trong lòng bàn tay, lại sợ bị nàng phát hiện, trộm liếc mắt quan sát nàng, nàng vẫn thế, lúc này hắn mới yên lòng.
Cứ như vậy đi, cầm tay nhau, cùng nhau nằm. Tâm tư nho nhỏ khe khẽ, giống như khi còn bé nhìn thấy người lớn mang cây mía bỏ xuống hầm, biết được năm sau lại có thể đào ra, trong lòng tràn ngập vui sướng không chút vướng bận.
Nếu con người biết thỏa mãn, vậy thì đã không bao giờ sinh ra câu ‘được voi đòi tiên’. Hắn chăm chú nhìn nàng, sườn mặt bình yên, bởi vì ánh trăng quá đẹp, soi rõ đôi má nàng ửng hồng vì rượu, bờ môi căng mọng phong diễm. Đây là đôi môi sạch sẽ, chưa từng có ai chạm qua…Hắn dịch qua một chút, ngồi dậy ngắm kỹ, khóe môi nàng giương lên, người này trời sinh vận khí tốt, cả đời có thể vô ưu vô lo.
Nếu chạm vào một chút, không biết sẽ là tư vị gì?
Đầu óc hắn trống rỗng trong nháy mắt, ý niệm này quá mãnh liệt, quả thực không thể chống đỡ nổi. Cẩm Y Vệ canh gác phía đuôi thuyền đã bị hắn đuổi đi, khắp nửa sau bảo thuyền không một bóng người, nếu không có lệnh hắn sẽ không có ai dám tới…Cho nên thử một chút thôi…hắn an ủi chính mình, dù sao cũng không có ai biết.
Hắn cúi người xuống, tim đập bình bịch. Hắn từng giết người, từng lột da, chỉ riêng chuyện trộm ngọc trộm hương này là chưa từng. Thì ra còn khẩn trương căng thẳng hơn đối mặt chất vấn với Hoàng Đế gấp trăm lần, vừa thấp thỏm lại ngọt ngào, lỡ sa chân vào liền không rút ra được.
Hắn quyết chí, cúi đầu chạm xuống, ngay tức khắc hồn phi phách tán. Có hương rượu mát lạnh, nàng nhất định là say, say đến lợi hại, hắn hơi ngẩng lên một chút nhìn nàng, nàng vẫn bất động như lúc đầu, vậy là có thể tiếp tục ư? Đành phải vậy thôi, ngọn lửa trong lòng hắn đã bị khơi lên, bốc cháy hừng hực, như thể bị quăng vào lò luyện đan. Hắn hôn nàng, một chút lại một chút. Tựa hồ như còn chưa đủ, dùng đầu lưỡi phác lại đôi môi nàng, cánh môi mềm mọng, thật sự có thể giải sầu.
Đêm khuya kiều diễm cuốn lấy hắn như một cái đầm lầy, cơ hồ làm hắn ngạt thở. Hắn đưa tay ra cho nàng gối đầu lên, dựa người qua run rẩy cuốn nàng vào trong lòng, để tai nàng dán vào ngực hắn. Nếu nàng tỉnh, nàng sẽ nghe thấy tiếng trái tim hắn đang bất an đập chăng! Hắn yếu ớt bại lộ trước mặt nàng, nàng sẽ nghĩ thế nào về hắn? Vẫn may nàng không tỉnh, cũng chỉ phóng túng một lần duy nhất này thôi, ngày mai thì tốt rồi, lại tiếp tục cuộc sống ban đầu, nàng sẽ không biết đâu.
Tay áo tỳ bà của hắn che trên mặt nàng, nàng mở mắt ra trong bóng tối.
Hắn cho rằng có thể giấu trời qua biển, kỳ thật chỉ là dối lừa chính hắn mà thôi.
/101
|