Hắn sợ hãi cả kinh, vội vàng đẩy cửa đi vào, tưởng rằng nàng bỏ đi mất rồi, vén màn thấy nàng vẫn nằm trên giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Khắp chốn trên sông đều giăng đèn kết hoa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, soi tỏ bóng hình nàng. Hẳn là giận dỗi lắm rồi, nhìn dáng nằm này mà xem! Nàng nằm đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài như thác chảy xuôi trên gối. Không phải là muốn giả vờ ngủ sao, bờ vai hơi rung lên này là thế nào? Hắn ngồi bên mép giường, đưa tay khẽ vuốt vào tóc nàng, tóc đen nhánh chảy qua kẽ ngón tay đem theo hơi lạnh mát rượi. Nàng chính là thẳng tính như thế, giận dỗi như vậy còn để cửa cho hắn, rốt cuộc vẫn là đang chờ hắn đến giải thích! Nhưng mà phải giải thích thế nào đây, có những lời hắn không thể nói cho nàng được. Nếu không thể quay về Tử Cấm Thành, mang nàng đi thật xa đến cùng trời cuối đất cũng không phải là ý tồi, nhưng dẫu sao cũng là cơ nghiệp một tay gây dựng lên, hắn lưu luyến quyền thế cũng không phải là đáng trách, hy sinh nhiều đến vậy để rồi trắng tay trong nháy mắt, sao hắn có thể cam tâm?
Hắn khẽ thở dài, vuốt ve bờ vai lả lướt, “Âm Lâu…”
Nàng tức giận nói: “Ngủ mất rồi, ngày mai hẵng đến đi!”
Hắn phì cười: “Vậy đây là nói mơ…”
Không thèm chờ hắn nói xong nàng đã nhào tới, đè hắn xuống giường, hung tợn hỏi hắn, “Cô nương kia là ai, có quan hệ gì với chàng? Vì sao nàng ta lại gọi chàng là Ngọc ca? Hai người rốt cuộc có bí mật gì mà không thể để cho ai biết?”
“Nàng buông ta ra trước đã, nàng như vậy ta làm sao mà nói được?”
“Ta đâu có đè miệng chàng? Làm sao mà không nói được?” Nàng lại dùng sức đẩy hắn, “Đừng có coi người ta là đồ ngốc, đúng là ta có lúc hồ đồ, nhưng một khi thông minh thì chẳng kém ai. Chút tính toán này của chàng lừa được người khác chứ đừng hòng lừa ta!”
Hắn tốt xấu gì cũng là Đốc chủ Đông Xưởng, bị nàng đè nghiến thế này thật mất thể diện. Nhưng lạc thú chốn khuê phòng cũng chính là đây, hắn không giãy giụa nữa, bình tĩnh ngẩng đầu lên, dứt khoát ôm nàng vào lòng. Nàng vẫn không phục, ngẩng đầu muốn tạo phản, lại bị hắn đè gáy xuống, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực hắn.
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, thanh âm thoáng chút cô đơn, “Nếu ta cầu xin nàng đừng hỏi, liệu nàng còn hỏi nữa không?”
Khi hắn nói chuyện, tiếng tim đập tỏa vang chấn động khắp lồng ngực, Âm Lâu cảm thấy tư thế cưỡi lên hông hắn không được lịch sự cho lắm, nhưng cả hai có thể thành thật kiên định dán vào nhau, dường như cũng cảm thấy thỏa mãn. Tại sao lại như vậy đây, nàng nhất định là quá yêu hắn, một giây phút bất cẩn nào đó đã bị hắn mê hoặc, hắn nói ra lời này, nàng bỗng cảm thấy thực ra chuyện chẳng to tát gì, chẳng đáng phải truy cứu.
“Nhưng mà trong lòng ta có chút khó chịu.” Nàng ngẩng đầu, cái cằm gầy nhòn nhọn để trên vai hắn, “Ta chờ tới tận bây giờ chính là vì muốn nghe chàng nói nàng ta nhận nhầm người rồi, chàng không phải là người nàng muốn tìm. Còn cả nhũ danh kia nữa…Nếu chàng quả thực tên là Ngọc ca, vậy thì cũng chỉ có một mình ta được gọi, chàng bảo nàng ta đừng gọi nữa được không?”
Lòng hắn lại quặn đau, “Lại muốn nghe ta nói lời âu yếm phải không? Ta đã nói đời này ta chính là của nàng, sao nàng còn chưa chịu tin! Ta không tên là Ngọc ca, nàng nói đúng, nàng ta nhận sai người rồi…” Hắn vô lực thở dài, “Nàng ta nhận nhầm người, ta không phải người mà nàng muốn tìm, người nàng ta muốn tìm thực ra đã chết từ rất lâu…Trong lòng ta có rất nhiều điều muốn nói cho nàng, nhưng bây giờ thì chưa thể, vẫn chưa phải lúc. Những người những chuyện chúng ta gặp phải hôm nay giấu diếm quá nhiều bí ẩn bên trong, ta chỉ sợ con đường phía trước sẽ không dễ đi.” Hắn cười khổ, “Thái bình sáu năm, chuyện phải đến cuối cùng vẫn sẽ đến, chỉ là quá đỗi nhanh, vào đúng khi ta vừa mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc…”
Âm Lâu mở to mắt trong bóng tối nhìn hắn, bò lên phía trên cùng hắn mũi chạm mũi, “Rốt cuộc là chuyện gì, chàng nói cho ta nghe đi. Có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”
Hắn mỉm cười, âm thanh mang theo trào phúng: “Nàng đã hứa với ta sẽ không thể hiện ra trước mặt người khác, có làm được không thế hả?” Hắn nhéo cái mũi nàng, “Nha đầu hư, muốn để ta phải lo lắng đến bao giờ? Dù sao nàng còn quá trẻ, không thể trách nàng. Những chuyện trước kia nàng gặp phải cũng không tính là gì, nàng là người có phúc khí tốt, luôn có quý nhân phù trợ, cho nên chút sóng gió cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Nhưng nếu bây giờ ta nói những lời này cho nàng, cũng có nghĩa là nàng sẽ bị ta kéo đến bên cửu tuyền. Mọi chuyện cứ để ta gánh vác, nàng chỉ cần vui vẻ vô ưu. Nếu như có thể, ta tình nguyện để nàng phủi sạch mọi quan hệ với ta, một ngày nào đó ta xảy ra chuyện, nàng vẫn có thể tìm một nơi tránh gió nào đó yên ổn sống sót, không đến nỗi bị ta làm cho liên lụy.”
Hắn nói nhiều như vậy, khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy như rơi vào khủng hoảng vô biên. Quả nhiên là sắp có chuyện gì đó, hắn không phải là không gì không làm được sao? Vì sao lại nàng lại có một cảm giác cùng đường bí lối? Nàng bấu chặt lấy vai áo hắn, “Là bởi vì những chuyện trước kia của Đông Xưởng, triều đình muốn truy cứu sao?”
Hắn nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, “Không phải, còn hơn cả thế nữa. Người như ta, trèo càng cao thì ngã càng đau, vì đứng trên đỉnh cao quyền lực mà không từ thủ đoạn. Nhưng trên đời này không chỉ có mình ta là lợi hại, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, có lẽ đến cuối cùng ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác.”
Âm Lâu càng nghe càng kinh hãi, “Nếu vậy…Ta sẽ trở thành nhược điểm của chàng sao? Liệu có phải dây dưa không rõ với ta sẽ làm chàng bị nguy hiểm? Nếu là như thế…” Nàng cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ nói, “Vậy chúng ta chúng ta tách nhau ra Lâu càng nghe càng kinh hãi, “Nếu vậy…Ta sẽ trở thành nhược điểm của chàng sao? Liệu có phải dây dưa không rõ với ta sẽ làm chàng bị nguy hiểm? Nếu là như thế…” Nàng cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ nói, “Vậy chúng ta chúng ta tách nhau ra đi! Ta không muốn chàng bị người khác bắt được nhược điểm, chàng là Tiêu Đạc dưới một người trên vạn người. Ta biết chàng không thể có sơ xuất, đi nhầm một bước sẽ lập tức bị người ta túm chân, tính chàng thối hoắc kiêu ngạo ngang ngược như vậy, sao có thể chịu được bị người dẫm đạp!”
Hắn nghe xong thì bật cười, tính tình thối hoắc kiêu ngạo ngang ngược sao? Trước nay chưa có ai từng dám nói hắn như vậy. Đạo lý đều đúng, nếu thực sự có thể được như nàng nói thì thật tốt rồi, nhưng mà tách ra ư, nói dễ hơn làm! Nếu chưa từng được biết thế nào là tình yêu, có lẽ bây giờ hắn cũng không bị động đến vậy. Đáng tiếc, dường như hắn đã uống phải một bát canh anh túc, uống quá đỗi nhiều, nghiện rồi thì sao có thể cai?
Một đôi uyên ương mệnh khổ, đáy lòng hắn quặn đau, không nỡ buông và cũng không buông được, dù chỉ một tia hy vọng hắn cũng sẽ không từ bỏ, nếu không nàng sẽ ra sao? Nàng sẽ khóc, sẽ thương tâm muốn chết! Hắn chậm rãi vỗ về lưng nàng, thân mình dưới lớp trung y tơ tằm kia mềm mại, mang theo mùi hương bí ẩn nhẹ nhàng len lỏi quanh quẩn khắp người hắn. Trọng lượng ngọt ngào này ép xuống làm hắn hơi hỗn loạn, hắn hít một hơi thật sâu, chỉ nói: “Đành phải chờ xem, nếu chết lãng xẹt như vậy, dù có giữ được vinh hoa phú quý, cả nửa đời sau ta cũng không sống vui nổi.”
Nàng ừ một tiếng, cất giọng nghẹn ngào, “Ta cũng không muốn phải rời xa chàng, nhưng chẳng may sơn cùng thủy tận, chàng không được lừa ta, nhất định phải nói cho ta biết. Ta sẽ là cô nương biết điều nhất thế gian, nhất định sẽ không để chàng phải khó xử.”
Từng câu từng chữ của nàng đều ghi tạc vào tâm khảm hắn, hắn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau thật gần, “Nếu thật sự cùng đường, ta mang theo nàng cao chạy xa bay, nàng có nguyện ý hay không? Có lẽ sẽ phải sống mai danh ẩn tích, cả đời không thể về cố hương, nhưng chúng ta được ở bên nhau, liệu nàng có chịu lời?”
Dường như nơi cổ họng đã nghẹn cứng, dẫu có ra sao, chỉ cần trong tim hắn có nàng là đủ rồi. Nàng thấp giọng thì thầm, “Chàng thông minh như vậy, chút chuyện này còn phải hỏi ta?”
Trái tim hắn được thư giãn trở lại, đây chỉ là hạ sách vạn bất đắc dĩ, chỉ cần còn cứu vãn được, không ai muốn phải bỏ mạng thiên nhai. Hắn mỉm cười, chống cái trán lên trán nàng, nói: “Nương nương, hình như ta có chút không cầm giữ được.”
Âm Lâu còn đang thương cảm vô vàn, hắn bỗng nhiên lại thay đổi kịch bản, nàng nhất thời không kịp phản ứng, đơ người không biết đáp lại thế nào, đến khi hiểu ra thì đỏ mặt, lí nhí hỏi: “Vậy ta có nên ngăn chàng lại?”
Hắn ậm ừ, bàn tay ngao du trên vạt áo nàng, nhẹ nhào vuốt ve vòng eo trần trụi tinh tế, “Phóng khoáng một chút cũng không sao…Chỉ phóng khoáng một chút…”
Màn đêm quyến rũ như vậy, bên ngoài văng vẳng tiếng hát ngô ca, tiếng ngân sai nhịp xướng: “Mặt trời dần lặn đằng núi Tây, họa mi nhảy nhót lồng treo cửa Bắc…” Ánh sáng rọi tới rọi lui, sáng tối luân phiên soi tỏ khuôn mặt kiều diễm, hắn híp mắt nhìn, dù tim hắn có đúc bằng sắt đi chẳng nữa cũng phải tan chảy trước nàng.
Nàng thò lại gần hôn hắn, những chuyện này nàng luôn rất tích cực, chưa bao giờ để hắn phải tủi thân. Một chút lại một chút, đôi môi hắn thật mềm, tuy có đôi khi thốt ra lời khắc nghiệt, nhưng quả thật hương vị không tồi. Hết thảy đều thuận lý thành chương, không có lấy dù chỉ một chút ngại ngùng, không vui vừa rồi đều bay biến hết, hắn không muốn nàng hỏi thì nàng sẽ không hỏi. Hắn không hứa cho nàng một tương lai tốt đẹp, nhưng nàng nguyện ý tin tưởng hắn, chỉ cần gương mặt tươi cười này của hắn, mọi sự trên đời đều không còn quan trọng. Nếu giờ khắc này dừng lại vĩnh viễn thì thật tốt, trời không sáng nữa, những rắc rối hiểm nguy chẳng tìm đến cửa, để cho hai người họ được yên tĩnh nằm bên nhau. Nhưng mà thực tại ngắn ngủi, chẳng thể thỏa mãn được ai. Giọng nàng lan tràn giữa môi hắn, “Đêm nay chàng ở lại đi, có được không?”
Hắn úp úp mở mở, hơi thở gấp gáp trêu đùa, “Vì sao? Nương nương muốn làm gì thần?”
Nàng ôm chặt cổ hắn lẩm bẩm: “Ta sợ nửa đêm chàng sẽ trèo sang thuyền người ta, ta phải trông chàng, không thể để chàng đi đâu hết.”
Hắn cười rộ lên, ôm lấy mặt nàng mà hôn tới tấp, “Cả ngày chỉ toàn suy nghĩ đâu đâu!”
Cảm tình khăng khít nồng liệt xâm chiếm cả trí óc, hỗn độn không rõ tựa hồ sắp say. Hắn nghe tiếng nàng thỏa mãn than nhẹ, lửa nóng trong lòng càng thêm ngùn ngụt, liền vùng dậy đè nàng xuống giường, hôn một đường trằn trọc từ cái cằm nhỏ xinh xuống dần tới xương quai xanh. Nàng hơi rụt lại, tầng áo mỏng manh trượt xuống khỏi đầu vai, nhỏ xinh gầy yếu, xúc động lòng người.
Bàn tay hắn nấn ná trên eo nàng, dường như còn chút do dự, thế rồi cuối cùng vẫn là không khắc chế được, chậm rãi đẩy cái áo lên trên một chút, một bên bầu ngực no đủ lộ ra. Hắn chống người ngắm nàng, đôi mắt nàng sáng ngời phản chiếu ánh lửa ngoài cửa, không có thẹn thùng, chỉ kiên định mà nhìn hắn. Cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng đáp lên cánh tay hắn, nàng kiều diễm cất lời, “Phương Tương…”
Tư vị không nói nên lời quay cuồng trong lồng ngực, tuôn trào. Tuy nàng vốn dĩ nên thuộc về hắn, nhưng trong tình cảnh này, có yêu đến mấy cũng buộc phải để lại đường lui.
Hắn cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại không thắng nổi đại tỷ ngốc tùy ý bừa bãi kia, chỉ còn một bước nữa mà thôi, mà cũng là bước đi cấm kỵ. Âm Lâu biết khuyết điểm của hắn, nhưng nàng chẳng vì thế mà ngại ngùng cùng hắn thân cận. Mọi lời yêu thương ngoài miệng chỉ là lý luận suông, nàng sốt ruột, chỉ một lòng muốn giữ hắn lại, giống nhưng đóng lên người hắn đại ấn của nàng, sau này hắn đừng hòng chạy thoát.
Nàng dịch vào trong giường, ngồi thẳng người lên cởi bỏ dải lụa trước ngực, gần như chẳng chút do dự, trung y chẳng mấy chốc bị cởi ra ném sang một bên. Tiêu Đạc mở to mắt ngẩn người, nàng xinh xắn ưỡn ngực ngồi đó, chủ eo(*) lụa bảy tấc màu lục càng tôn lên da thịt tựa tuyết, đẹp đến chói mắt. Một hàng cúc dày dọc theo chủ eo, cởi ra có chút tốn thời gian, nàng cắn răng tiến về phía hắn thủ thỉ, “Chàng giúp ta.”
(*) Chủ eo: Một loại áo lót thời Minh (chú thích có màu đỏ là chú thích của tác giả)
Nam nhân gặp được chuyện này, ngoài vui mừng ra thì chẳng còn gì khác. Hắn rất nghe lời mà đưa tay cởi hàng nút áo kia, nhưng trên miệng thì vẫn khó khăn: “Ta không thể…”
“Ta biết.” Trong giọng nàng đem chút bi thương, nghiêng người dựa vào lồng ngực hắn, vươn đôi tay ngọc gắt gao ôm hắn thật chặt, “Ta vẫn luôn sợ hãi, sợ một ngày nào đó chàng đột nhiên rời khỏi ta. Nếu giữa hai ta liên lụy càng nhiều thêm một chút, chàng sẽ luyến tiếc không nỡ vứt bỏ ta.” Nàng chua xót mà cười, “Cho nên ta phải dùng mỹ nhân kế, để cả đời này chàng không thể quên ta được.”
Mọi nút áo đều đã cởi, trước ngực trống rỗng một mảnh, cuối cùng nàng vẫn đỏ mặt, vành tai cũng nóng bừng lên. Đây là mời mọc không tiếng động, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau. Ánh đèn lồng trước khoang tiến vào cách một tấm rèm lụa, mê mang tựa một giấc mộng yêu dị.
Hắn phủ tay lên, cả người nàng lập tức co rúm lại, mồ hôi dần dần tỏa ra khắp sống lưng. Hơi thở hắn gấp gáp, khẽ liếm vành tai nàng rồi lại hôn môi nàng, hàm hồ mắng nàng là đồ ngốc. Nụ hôn ấm áp trượt một đường xuống dưới, nàng cong người lên, bởi vì quá căng thẳng mà hàm răng run run nghiến chặt.
Đây hẳn là bước ra một bước thật dài rồi! Tiêu Đạc dứt khoát phủ người xuống, bỗng nhiên dưới lầu vang lên tiếng Tào Xuân Áng hoảng loạn thông báo: “Cha nuôi, không xong rồi, Nguyệt Bạch cô nương nhảy hồ tự sát.”
Khắp chốn trên sông đều giăng đèn kết hoa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, soi tỏ bóng hình nàng. Hẳn là giận dỗi lắm rồi, nhìn dáng nằm này mà xem! Nàng nằm đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài như thác chảy xuôi trên gối. Không phải là muốn giả vờ ngủ sao, bờ vai hơi rung lên này là thế nào? Hắn ngồi bên mép giường, đưa tay khẽ vuốt vào tóc nàng, tóc đen nhánh chảy qua kẽ ngón tay đem theo hơi lạnh mát rượi. Nàng chính là thẳng tính như thế, giận dỗi như vậy còn để cửa cho hắn, rốt cuộc vẫn là đang chờ hắn đến giải thích! Nhưng mà phải giải thích thế nào đây, có những lời hắn không thể nói cho nàng được. Nếu không thể quay về Tử Cấm Thành, mang nàng đi thật xa đến cùng trời cuối đất cũng không phải là ý tồi, nhưng dẫu sao cũng là cơ nghiệp một tay gây dựng lên, hắn lưu luyến quyền thế cũng không phải là đáng trách, hy sinh nhiều đến vậy để rồi trắng tay trong nháy mắt, sao hắn có thể cam tâm?
Hắn khẽ thở dài, vuốt ve bờ vai lả lướt, “Âm Lâu…”
Nàng tức giận nói: “Ngủ mất rồi, ngày mai hẵng đến đi!”
Hắn phì cười: “Vậy đây là nói mơ…”
Không thèm chờ hắn nói xong nàng đã nhào tới, đè hắn xuống giường, hung tợn hỏi hắn, “Cô nương kia là ai, có quan hệ gì với chàng? Vì sao nàng ta lại gọi chàng là Ngọc ca? Hai người rốt cuộc có bí mật gì mà không thể để cho ai biết?”
“Nàng buông ta ra trước đã, nàng như vậy ta làm sao mà nói được?”
“Ta đâu có đè miệng chàng? Làm sao mà không nói được?” Nàng lại dùng sức đẩy hắn, “Đừng có coi người ta là đồ ngốc, đúng là ta có lúc hồ đồ, nhưng một khi thông minh thì chẳng kém ai. Chút tính toán này của chàng lừa được người khác chứ đừng hòng lừa ta!”
Hắn tốt xấu gì cũng là Đốc chủ Đông Xưởng, bị nàng đè nghiến thế này thật mất thể diện. Nhưng lạc thú chốn khuê phòng cũng chính là đây, hắn không giãy giụa nữa, bình tĩnh ngẩng đầu lên, dứt khoát ôm nàng vào lòng. Nàng vẫn không phục, ngẩng đầu muốn tạo phản, lại bị hắn đè gáy xuống, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực hắn.
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, thanh âm thoáng chút cô đơn, “Nếu ta cầu xin nàng đừng hỏi, liệu nàng còn hỏi nữa không?”
Khi hắn nói chuyện, tiếng tim đập tỏa vang chấn động khắp lồng ngực, Âm Lâu cảm thấy tư thế cưỡi lên hông hắn không được lịch sự cho lắm, nhưng cả hai có thể thành thật kiên định dán vào nhau, dường như cũng cảm thấy thỏa mãn. Tại sao lại như vậy đây, nàng nhất định là quá yêu hắn, một giây phút bất cẩn nào đó đã bị hắn mê hoặc, hắn nói ra lời này, nàng bỗng cảm thấy thực ra chuyện chẳng to tát gì, chẳng đáng phải truy cứu.
“Nhưng mà trong lòng ta có chút khó chịu.” Nàng ngẩng đầu, cái cằm gầy nhòn nhọn để trên vai hắn, “Ta chờ tới tận bây giờ chính là vì muốn nghe chàng nói nàng ta nhận nhầm người rồi, chàng không phải là người nàng muốn tìm. Còn cả nhũ danh kia nữa…Nếu chàng quả thực tên là Ngọc ca, vậy thì cũng chỉ có một mình ta được gọi, chàng bảo nàng ta đừng gọi nữa được không?”
Lòng hắn lại quặn đau, “Lại muốn nghe ta nói lời âu yếm phải không? Ta đã nói đời này ta chính là của nàng, sao nàng còn chưa chịu tin! Ta không tên là Ngọc ca, nàng nói đúng, nàng ta nhận sai người rồi…” Hắn vô lực thở dài, “Nàng ta nhận nhầm người, ta không phải người mà nàng muốn tìm, người nàng ta muốn tìm thực ra đã chết từ rất lâu…Trong lòng ta có rất nhiều điều muốn nói cho nàng, nhưng bây giờ thì chưa thể, vẫn chưa phải lúc. Những người những chuyện chúng ta gặp phải hôm nay giấu diếm quá nhiều bí ẩn bên trong, ta chỉ sợ con đường phía trước sẽ không dễ đi.” Hắn cười khổ, “Thái bình sáu năm, chuyện phải đến cuối cùng vẫn sẽ đến, chỉ là quá đỗi nhanh, vào đúng khi ta vừa mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc…”
Âm Lâu mở to mắt trong bóng tối nhìn hắn, bò lên phía trên cùng hắn mũi chạm mũi, “Rốt cuộc là chuyện gì, chàng nói cho ta nghe đi. Có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”
Hắn mỉm cười, âm thanh mang theo trào phúng: “Nàng đã hứa với ta sẽ không thể hiện ra trước mặt người khác, có làm được không thế hả?” Hắn nhéo cái mũi nàng, “Nha đầu hư, muốn để ta phải lo lắng đến bao giờ? Dù sao nàng còn quá trẻ, không thể trách nàng. Những chuyện trước kia nàng gặp phải cũng không tính là gì, nàng là người có phúc khí tốt, luôn có quý nhân phù trợ, cho nên chút sóng gió cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Nhưng nếu bây giờ ta nói những lời này cho nàng, cũng có nghĩa là nàng sẽ bị ta kéo đến bên cửu tuyền. Mọi chuyện cứ để ta gánh vác, nàng chỉ cần vui vẻ vô ưu. Nếu như có thể, ta tình nguyện để nàng phủi sạch mọi quan hệ với ta, một ngày nào đó ta xảy ra chuyện, nàng vẫn có thể tìm một nơi tránh gió nào đó yên ổn sống sót, không đến nỗi bị ta làm cho liên lụy.”
Hắn nói nhiều như vậy, khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy như rơi vào khủng hoảng vô biên. Quả nhiên là sắp có chuyện gì đó, hắn không phải là không gì không làm được sao? Vì sao lại nàng lại có một cảm giác cùng đường bí lối? Nàng bấu chặt lấy vai áo hắn, “Là bởi vì những chuyện trước kia của Đông Xưởng, triều đình muốn truy cứu sao?”
Hắn nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, “Không phải, còn hơn cả thế nữa. Người như ta, trèo càng cao thì ngã càng đau, vì đứng trên đỉnh cao quyền lực mà không từ thủ đoạn. Nhưng trên đời này không chỉ có mình ta là lợi hại, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, có lẽ đến cuối cùng ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác.”
Âm Lâu càng nghe càng kinh hãi, “Nếu vậy…Ta sẽ trở thành nhược điểm của chàng sao? Liệu có phải dây dưa không rõ với ta sẽ làm chàng bị nguy hiểm? Nếu là như thế…” Nàng cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ nói, “Vậy chúng ta chúng ta tách nhau ra Lâu càng nghe càng kinh hãi, “Nếu vậy…Ta sẽ trở thành nhược điểm của chàng sao? Liệu có phải dây dưa không rõ với ta sẽ làm chàng bị nguy hiểm? Nếu là như thế…” Nàng cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ nói, “Vậy chúng ta chúng ta tách nhau ra đi! Ta không muốn chàng bị người khác bắt được nhược điểm, chàng là Tiêu Đạc dưới một người trên vạn người. Ta biết chàng không thể có sơ xuất, đi nhầm một bước sẽ lập tức bị người ta túm chân, tính chàng thối hoắc kiêu ngạo ngang ngược như vậy, sao có thể chịu được bị người dẫm đạp!”
Hắn nghe xong thì bật cười, tính tình thối hoắc kiêu ngạo ngang ngược sao? Trước nay chưa có ai từng dám nói hắn như vậy. Đạo lý đều đúng, nếu thực sự có thể được như nàng nói thì thật tốt rồi, nhưng mà tách ra ư, nói dễ hơn làm! Nếu chưa từng được biết thế nào là tình yêu, có lẽ bây giờ hắn cũng không bị động đến vậy. Đáng tiếc, dường như hắn đã uống phải một bát canh anh túc, uống quá đỗi nhiều, nghiện rồi thì sao có thể cai?
Một đôi uyên ương mệnh khổ, đáy lòng hắn quặn đau, không nỡ buông và cũng không buông được, dù chỉ một tia hy vọng hắn cũng sẽ không từ bỏ, nếu không nàng sẽ ra sao? Nàng sẽ khóc, sẽ thương tâm muốn chết! Hắn chậm rãi vỗ về lưng nàng, thân mình dưới lớp trung y tơ tằm kia mềm mại, mang theo mùi hương bí ẩn nhẹ nhàng len lỏi quanh quẩn khắp người hắn. Trọng lượng ngọt ngào này ép xuống làm hắn hơi hỗn loạn, hắn hít một hơi thật sâu, chỉ nói: “Đành phải chờ xem, nếu chết lãng xẹt như vậy, dù có giữ được vinh hoa phú quý, cả nửa đời sau ta cũng không sống vui nổi.”
Nàng ừ một tiếng, cất giọng nghẹn ngào, “Ta cũng không muốn phải rời xa chàng, nhưng chẳng may sơn cùng thủy tận, chàng không được lừa ta, nhất định phải nói cho ta biết. Ta sẽ là cô nương biết điều nhất thế gian, nhất định sẽ không để chàng phải khó xử.”
Từng câu từng chữ của nàng đều ghi tạc vào tâm khảm hắn, hắn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau thật gần, “Nếu thật sự cùng đường, ta mang theo nàng cao chạy xa bay, nàng có nguyện ý hay không? Có lẽ sẽ phải sống mai danh ẩn tích, cả đời không thể về cố hương, nhưng chúng ta được ở bên nhau, liệu nàng có chịu lời?”
Dường như nơi cổ họng đã nghẹn cứng, dẫu có ra sao, chỉ cần trong tim hắn có nàng là đủ rồi. Nàng thấp giọng thì thầm, “Chàng thông minh như vậy, chút chuyện này còn phải hỏi ta?”
Trái tim hắn được thư giãn trở lại, đây chỉ là hạ sách vạn bất đắc dĩ, chỉ cần còn cứu vãn được, không ai muốn phải bỏ mạng thiên nhai. Hắn mỉm cười, chống cái trán lên trán nàng, nói: “Nương nương, hình như ta có chút không cầm giữ được.”
Âm Lâu còn đang thương cảm vô vàn, hắn bỗng nhiên lại thay đổi kịch bản, nàng nhất thời không kịp phản ứng, đơ người không biết đáp lại thế nào, đến khi hiểu ra thì đỏ mặt, lí nhí hỏi: “Vậy ta có nên ngăn chàng lại?”
Hắn ậm ừ, bàn tay ngao du trên vạt áo nàng, nhẹ nhào vuốt ve vòng eo trần trụi tinh tế, “Phóng khoáng một chút cũng không sao…Chỉ phóng khoáng một chút…”
Màn đêm quyến rũ như vậy, bên ngoài văng vẳng tiếng hát ngô ca, tiếng ngân sai nhịp xướng: “Mặt trời dần lặn đằng núi Tây, họa mi nhảy nhót lồng treo cửa Bắc…” Ánh sáng rọi tới rọi lui, sáng tối luân phiên soi tỏ khuôn mặt kiều diễm, hắn híp mắt nhìn, dù tim hắn có đúc bằng sắt đi chẳng nữa cũng phải tan chảy trước nàng.
Nàng thò lại gần hôn hắn, những chuyện này nàng luôn rất tích cực, chưa bao giờ để hắn phải tủi thân. Một chút lại một chút, đôi môi hắn thật mềm, tuy có đôi khi thốt ra lời khắc nghiệt, nhưng quả thật hương vị không tồi. Hết thảy đều thuận lý thành chương, không có lấy dù chỉ một chút ngại ngùng, không vui vừa rồi đều bay biến hết, hắn không muốn nàng hỏi thì nàng sẽ không hỏi. Hắn không hứa cho nàng một tương lai tốt đẹp, nhưng nàng nguyện ý tin tưởng hắn, chỉ cần gương mặt tươi cười này của hắn, mọi sự trên đời đều không còn quan trọng. Nếu giờ khắc này dừng lại vĩnh viễn thì thật tốt, trời không sáng nữa, những rắc rối hiểm nguy chẳng tìm đến cửa, để cho hai người họ được yên tĩnh nằm bên nhau. Nhưng mà thực tại ngắn ngủi, chẳng thể thỏa mãn được ai. Giọng nàng lan tràn giữa môi hắn, “Đêm nay chàng ở lại đi, có được không?”
Hắn úp úp mở mở, hơi thở gấp gáp trêu đùa, “Vì sao? Nương nương muốn làm gì thần?”
Nàng ôm chặt cổ hắn lẩm bẩm: “Ta sợ nửa đêm chàng sẽ trèo sang thuyền người ta, ta phải trông chàng, không thể để chàng đi đâu hết.”
Hắn cười rộ lên, ôm lấy mặt nàng mà hôn tới tấp, “Cả ngày chỉ toàn suy nghĩ đâu đâu!”
Cảm tình khăng khít nồng liệt xâm chiếm cả trí óc, hỗn độn không rõ tựa hồ sắp say. Hắn nghe tiếng nàng thỏa mãn than nhẹ, lửa nóng trong lòng càng thêm ngùn ngụt, liền vùng dậy đè nàng xuống giường, hôn một đường trằn trọc từ cái cằm nhỏ xinh xuống dần tới xương quai xanh. Nàng hơi rụt lại, tầng áo mỏng manh trượt xuống khỏi đầu vai, nhỏ xinh gầy yếu, xúc động lòng người.
Bàn tay hắn nấn ná trên eo nàng, dường như còn chút do dự, thế rồi cuối cùng vẫn là không khắc chế được, chậm rãi đẩy cái áo lên trên một chút, một bên bầu ngực no đủ lộ ra. Hắn chống người ngắm nàng, đôi mắt nàng sáng ngời phản chiếu ánh lửa ngoài cửa, không có thẹn thùng, chỉ kiên định mà nhìn hắn. Cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng đáp lên cánh tay hắn, nàng kiều diễm cất lời, “Phương Tương…”
Tư vị không nói nên lời quay cuồng trong lồng ngực, tuôn trào. Tuy nàng vốn dĩ nên thuộc về hắn, nhưng trong tình cảnh này, có yêu đến mấy cũng buộc phải để lại đường lui.
Hắn cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại không thắng nổi đại tỷ ngốc tùy ý bừa bãi kia, chỉ còn một bước nữa mà thôi, mà cũng là bước đi cấm kỵ. Âm Lâu biết khuyết điểm của hắn, nhưng nàng chẳng vì thế mà ngại ngùng cùng hắn thân cận. Mọi lời yêu thương ngoài miệng chỉ là lý luận suông, nàng sốt ruột, chỉ một lòng muốn giữ hắn lại, giống nhưng đóng lên người hắn đại ấn của nàng, sau này hắn đừng hòng chạy thoát.
Nàng dịch vào trong giường, ngồi thẳng người lên cởi bỏ dải lụa trước ngực, gần như chẳng chút do dự, trung y chẳng mấy chốc bị cởi ra ném sang một bên. Tiêu Đạc mở to mắt ngẩn người, nàng xinh xắn ưỡn ngực ngồi đó, chủ eo(*) lụa bảy tấc màu lục càng tôn lên da thịt tựa tuyết, đẹp đến chói mắt. Một hàng cúc dày dọc theo chủ eo, cởi ra có chút tốn thời gian, nàng cắn răng tiến về phía hắn thủ thỉ, “Chàng giúp ta.”
(*) Chủ eo: Một loại áo lót thời Minh (chú thích có màu đỏ là chú thích của tác giả)
Nam nhân gặp được chuyện này, ngoài vui mừng ra thì chẳng còn gì khác. Hắn rất nghe lời mà đưa tay cởi hàng nút áo kia, nhưng trên miệng thì vẫn khó khăn: “Ta không thể…”
“Ta biết.” Trong giọng nàng đem chút bi thương, nghiêng người dựa vào lồng ngực hắn, vươn đôi tay ngọc gắt gao ôm hắn thật chặt, “Ta vẫn luôn sợ hãi, sợ một ngày nào đó chàng đột nhiên rời khỏi ta. Nếu giữa hai ta liên lụy càng nhiều thêm một chút, chàng sẽ luyến tiếc không nỡ vứt bỏ ta.” Nàng chua xót mà cười, “Cho nên ta phải dùng mỹ nhân kế, để cả đời này chàng không thể quên ta được.”
Mọi nút áo đều đã cởi, trước ngực trống rỗng một mảnh, cuối cùng nàng vẫn đỏ mặt, vành tai cũng nóng bừng lên. Đây là mời mọc không tiếng động, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau. Ánh đèn lồng trước khoang tiến vào cách một tấm rèm lụa, mê mang tựa một giấc mộng yêu dị.
Hắn phủ tay lên, cả người nàng lập tức co rúm lại, mồ hôi dần dần tỏa ra khắp sống lưng. Hơi thở hắn gấp gáp, khẽ liếm vành tai nàng rồi lại hôn môi nàng, hàm hồ mắng nàng là đồ ngốc. Nụ hôn ấm áp trượt một đường xuống dưới, nàng cong người lên, bởi vì quá căng thẳng mà hàm răng run run nghiến chặt.
Đây hẳn là bước ra một bước thật dài rồi! Tiêu Đạc dứt khoát phủ người xuống, bỗng nhiên dưới lầu vang lên tiếng Tào Xuân Áng hoảng loạn thông báo: “Cha nuôi, không xong rồi, Nguyệt Bạch cô nương nhảy hồ tự sát.”
/101
|