Mỗi bước đi đều là gian nan, Đồng Vân cố sức đỡ lấy nàng, thấy thần sắc nàng rất không đúng thì truy vấn: “Tiêu chưởng ấn làm gì chủ tử rồi! Nhìn chủ tử không bước đi nổi…” Dù sao cũng là người từng trải qua, Đồng Vân đứng lại, kinh ngạc nói, “Có phải chủ tử bị hắn…Người này sao có thể đểu cáng đến vậy!”
Âm Lâu vội che miệng nàng, “Cẩn thận, đừng để lộ ra.” Nhìn cả đoạn đường không có một bóng người, nàng cũng chẳng vực dậy nổi tinh thần, cả người vô cùng đau đớn, kéo Đồng Vân nói, “Chúng ta trở về đi, ta không đứng thêm nổi một khắc nào nữa.”
Đồng Vân không nhiều lời nữa, cúi đầu đỡ nàng quay về. Trở về Uyết Loan Cung thì hầu hạ nàng nằm xuống, dặn dò thuộc hạ múc nước tới, quay lại nhìn nàng, nàng nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt, xám ngoét như quả cà, hoàn toàn không khỏe một chút nào. Đồng Vân không còn cách nào, ngồi xổm xuống bên giường gọi nhỏ, “Chủ tử, để em lau cho chủ tử.”
Nàng không nói lời nào, mặt mũi tái nhợt. Đồng Vân tháo đai lưng của nàng xuống, cởi váy mã diện rồi lại cởi tiết khố, tình cảnh bi thảm này không khỏi khiến Đồng Vân kinh ngạc…Máu đều đã khô lại, chảy đầy hai bên bắp đùi. Đồng Vân nức nở kêu, “Họ Tiêu kia còn là người sao? Chà đạp chủ tử thành như vậy!”
Nàng mở to mắt lắc đầu, “Đừng khóc, nhanh lên, chỉ sợ lát nữa Hoàng Thượng sẽ tới.”
“Cứ như vậy không phải là muốn mạng người sao!” Nước mắt nước mũi Đồng Vân càng thêm giàn giụa, chủ tử không thương lấy chính mình, phận làm nô tài cũng thấy đau xót, hầu hạ lâu rồi, chủ tớ tâm dán tâm, tựa như tỷ muội ruột thịt. Thấy nàng chật vật thành bộ dạng này, so với chính mình bị ủy khuất còn khó chịu hơn. Nàng hít mũi vắt khăn giúp Âm Lâu lau vết máu khô, lại chườm khăn ấm lên, nói thầm, “Hắn không biết đây là lần đầu tiên của chủ tử sao, sưng đến nông nỗi này! Kẻ này không có vương pháp, ỷ vào trên tay mình có quyền thế hoành hành, cố tình ức hiếp chúng ta!”
Nàng vẫn là bênh vực hắn, chỉ nói là do chính mình không tốt, “Ta không nói chuyện thị tẩm ngày đó cho hắn, hắn vất vả lắm mới lấy lại được quyền phê hồng, đừng để vì ta mà bị Tây Xưởng túm được nhược điểm. Em ngẫm lại mà xem, bây giờ còn thêm cả Vũ Văn Lương Thời đến, tình cảnh của hắn càng gian nan. Vu Tôn hận hắn đến ngứa răng, đám hạ lưu ấy, chuyện đứng đắn thì làm không xong, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn hại người. Ta không thể giúp hắn việc gì, tốt xấu cũng đừng quấy rầy tâm trí hắn, để hắn chuyên tâm ứng phó nan đề trước mắt mới là quan trọng nhất. Còn ta…” Nàng nghiêng người ôm eo Đồng Vân, chôn mặt trên tà váy nàng, “Ta chỉ là một nữ nhân, có đáng là gì.”
Đồng Vân nhíu mày nói, “Hắn cũng đâu phải đồ ngốc, cho dù chủ tử không nói, hắn cũng phải tự biết chứ.”
Nói đến cái này lại làm nàng đỏ mặt, “Hắn đúng thật là đồ ngốc, căn bản là không phát hiện ra.”
Đồng Vân trợn mắt há hốc mồm, “Không phát hiện ra? Sao hắn có thể không phát hiện ra cho được? Hắn chẳng phải là thông minh đệ nhất thiên hạ sao, là thật hay giả còn không phân biệt nổi?”
Nội tình này không thể nói rõ ràng, chẳng nhẽ nói cho nàng Tiêu Đạc cũng là lần đầu tiên sao? Âm Lâu che mặt, thấp giọng nói: “Ta tình nguyện hắn không biết, ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Trước khi rời đi ta đã nói rõ với hắn rồi, coi như việc này chưa từng xảy ra, về sau cũng không được lui tới.”
“Đây thì coi là gì?” Đồng Vân lòng đầy căm phẫn, “Để mặc hắn tự tiện chiếm tiện nghi sao? Là chủ tử quá hiền lành mới để chính mình bị hành hạ thành ra như vậy.”
Nàng cũng không muốn giải thích, ôm lấy chăn cuộn tròn lại, lại nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng từ ngoài vào, hỏi: “Đoan phi nương nương đã trở về chưa, có ở trong cung không?”
Đồng Vân vén mành đi ra ngoài xem, người đến chính là Tổng quản ngự tiền Sùng Mậu, vừa đi lên bậc thang vừa cười nói: “Là Vân cô nương sao? Nhà ta phụng chỉ tới truyền khẩu dụ của chủ tử gia.”
Đồng Vân vội dẫn hắn vào trong, vừa khách sáo nói: “Làm phiền ngài đại giá, chủ tử chúng ta còn yếu, đi ra ngoài ngắm hoa được hai vòng đã mệt mỏi, quay về sớm, bây giờ đang nghỉ ngơi trong tẩm cung kìa!”
Sùng Mậu rảo bước tiến vào ngạch cửa, dừng chân trước tấm rèm nửa buông nửa mở, thấy bóng người trên giường đang đứng dậy xỏ giày, vội cất giọng nói: “Vạn Tuế Gia đã dặn dò, thỉnh nương nương đừng giữ lễ tiết, khẩu dụ đã nói nương nương không cần dập đầu tiếp chỉ.”
Bên trong nghe thấy lời này thì cất tiếng tạ ơn, lại mời người vào trong mành. Đồng Vân dẫn đường, tấm màn che trong phòng rất dày, khói thuốc lượn lờ, vòng qua tấm bình phong khắc gỗ bốn mùa như ý, Đoan phi đang ngồi trên giường la hán, mỉm cười nói: “Làm phiền Tổng quản phải đi một chuyến, chủ tử dặn dò gì vậy?”.
Sùng Mậu hành lễ nói: “Đang yên đang lành lại náo loạn ra Thiên cẩu ăn mặt trăng, Lão Phật Gia rất kiêng kị, Vạn Tuế Gia không thoát thân được, chỉ sợ đêm nay không thể đến cung nương nương, kêu nô tài tới chuyển lời, thân mình nương nương mới khỏe lại, để nương nương đợi lâu không tốt.”
Đây đối với Âm Lâu chính là tin vui động trời, nàng kiềm chế gật đầu, chép miệng nói vài câu thuận gió: “Ngài thay ta nhắn nhủ Hoàng Thượng, bảo Hoàng Thượng đừng quá lo lắng. Cùng lắm cũng chỉ là hiện tượng thiên văn, không nên lao lực. Ánh trăng lúc đầu còn chẳng sáng bằng, giống như cái gương bị bẩn cần lau vậy, lau đi rồi, càng thêm soi sáng non sông, có gì không tốt?”
Sùng Mậu cười đến hai mí mắt dính thành đường chỉ, “Nương nương so sánh quả nhiên chuẩn xác, Hoàng Thượng nghe được tất sẽ rất vui. Chuyện này vẫn là phải trách Khâm Thiên Giám. Hiện tượng lớn như vậy mà không một ai đoán trước được! Hôm nay trong cung đại yến, hàng trăm hàng ngàn người đến, tất cả đều là hoàng thân quốc thích cùng công thần, mọi người tới chung vui, thế mà lại gặp phải Thiên cẩu ăn ánh trăng, tuy ngoài miệng chủ tử không nói, nhưng trong lòng không phải đang trách thầm sao? Vẫn là nhờ Tiêu chưởng ấn tới chu toàn, nói ra một xe lời hay trấn an Lão Phật Gia, lát sau còn trừng phạt Khâm Thiên Giám, đoán chừng bên đó sắp thay người rồi. Lão Phật Gia có tuổi, tin quỷ tin thần, tức giận qua đi nhưng trong lòng vẫn không yên ổn, trong lời nói vẫn có ý tứ oán trách, nói chủ tử gia trai giới không thành tâm…” Hắn liếc nhìn lên trên, ho khan hai tiếng, “Tình cảnh phía bên này, nương nương hẳn cũng biết. Cũng may nương nương có giao tình với Tiêu chưởng ấn, mồm mép một phen cũng đã dẹp yên rồi.”
Âm Lâu cười cười, “Nếu thật vậy thì ta phải cảm ơn Hán Thần mới được, Hoàng Thượng có hắn hầu hạ, chuyện lớn đều có thể biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có, đây cũng là bản lĩnh của hắn.”
Sùng Mậu dạ vâng, ngừng một lúc, cuốn tay áo cẩn thận dò hỏi, “Vị tiến cung cùng với Nam Uyển Vương kia, không biết nương nương đã nhìn thấy hay chưa? Nô tài nghe người ta nói là người thân trong tộc ở quê của nương nương?”
Âm Lâu chậm chạp đáp: “Không phải người thân trong tộc, là tỷ muội ruột thịt. Sao Tổng quản lại hỏi thăm cái này?”
Sùng Mậu cười càng thêm nịnh nọt, “Không có gì quan trọng, chủ tử vừa mới hỏi đến, nô tài nhớ rõ có mối thân này, đã hồi bẩm với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nói không dễ dàng gì mà gặp được người nhà mẹ đẻ, bảo nương nương đừng kiêng kị, giữ Thứ phúc tấn ở lại thêm vài ngày, tỷ muội ôn chuyện cũng không sao.”
Lời này ý vị sâu xa, xem ra là có uẩn khúc bên trong. Vũ Văn Lương Thời mang Âm Các vào kinh hoàn toàn không phải là có ý tốt, ai dè Hoàng Đế hồ đồ, lại thực sự đâm vào rồi. Lúm đồng tiền trên má Âm Lâu càng đậm hơn, quay sang nói với Đồng Vân: “Vạn Tuế Gia của chúng ta thật biết săm sóc, ta còn đang không biết phải hồi bẩm thế nào đây, vậy mà hắn đã giúp ta chu toàn. Nếu đã vậy thì không còn gì phải phiền lòng. Nam Uyển Vương được thưởng phủ đệ ở ngõ Ngân Uyển, giữ nàng ở lại trong kinh, rảnh rỗi thì vào cung trò chuyện, cũng tiện giải buồn.”
Đồng Vân khom lưng thưa vâng, “Không biết Nam Uyển Vương ở lại trong kinh mấy ngày, ngày mai em sai người đi mời, hỏi rõ rồi sẽ sắp đi sắp xếp.”
Thực ra đây mới là nguyên nhân chính để Sùng Mậu đến đây. Đều là người thông minh cả, chỉ cần bóng gió thoáng qua, không cần phải nói ra tường tận. Thấy nàng đã hiểu ý, hắn có thể quay về báo cáo được rồi, cúi đầu khom lưng vái chào, “Nương nương sớm nghỉ người, trên người nô tài còn nhiệm vụ, xin phép quay về ngự tiền.”
Đồng Vân tiễn người ra đến hành lang, nhìn hắn rời khỏi Uyết Loan Cung mới đi vào, ngạc nhiên nói: “Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ Vạn Tuế Gia nhìn trúng Đại cô nương?”
Âm Lâu tháo mũ cài trên búi tóc địch xuống, thở dài, “Chỉ e là đúng vậy, tình thế này không ổn, có lẽ sắp rơi vào lưới người ta đến nơi rồi.”
Bộ dạng Đồng Vân vạn phần ảo não, nói thầm: “Chỉ mới cách mấy ngày, tình cảm cũng thay đổi quá nhanh rồi. Bảo sao người ta gán cho cái danh háo sắc, đổi người trong chớp mắt cũng thật hiếm thấy.”
Rõ ràng nàng có chút thất vọng, trong lòng Âm Lâu chợt nhảy ra một ý nghĩ kỳ cục. Đồng Vân là người tri kỷ nhất bên người nàng, vốn dĩ là đồng lòng với nàng, nhưng nếu chẳng may động tình với Hoàng Đế, vậy thì sẽ thế nào? Cũng giống như nàng một lòng một dạ với Tiêu Đạc vậy, suy từ đây ra, liệu Đồng Vân có còn đứng về phía nàng không? Nếu Đồng Vân phản chiến, lúc đó sự tình sẽ hết đường cứu vãn.
Âm Lâu cẩn thận quan sát Đồng Vân, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Em nghe thấy việc này liền không vui, có phải là đối với Hoàng Thượng…”
Nàng vội xua tay nói không phải, “Em chỉ là thấy không đáng thay chủ tử, lúc trước tốn bao nhiêu công sức kéo chủ tử về bên người, bây giờ mới được bao lâu, còn chưa được tròn một tháng, vậy mà hắn đã nhìn trúng người khác. Bao nhiêu ủy khuất trước kia đều là từ hắn mà ra, phiền muộn đến nẫu gan, biết tìm ai mà nói lý? Chủ tử đừng nghĩ em bồi hắn ngủ một đêm liền quên luôn mình họ gì, em vẫn còn tỉnh lắm!” Vừa nói vừa nắm chặt tay nàng, “Chủ tử, chủ tử không tin em sao?”
Âm Lâu lắc đầu, vỗ về mu bàn tay nàng, “Ta biết em không phải người như vậy, chỉ là đột nhiên nhảy ra ý niệm vậy thôi…Em vì ta mà hy sinh bao nhiêu thứ, ta không nên nghi ngờ em, nhưng ta hiểu nỗi đau khổ khi yêu một người, nếu em thực sự thích hắn…”
“Nếu chủ tử không tin thì hãy thay em cầu tình, thả em rời khỏi cung đi! Hoặc là không được, vậy thì hãy để Tiêu chưởng ấn giết em.” Nàng rũ khóe miệng lẩm bẩm, “Muốn phản loạn cũng cần phải có lá gan, Đông Xưởng lợi hại như vậy, chọc giận phải bọn họ, chưa kịp nhận sủng ái đã bị xử lăng trì.”
Âm Lâu nghe xong thì bật cười, lại buồn bã đáp: “Chuyện ta hứa với em tạm thời không làm được nữa rồi, ta vốn định khi thị tẩm sẽ nói với Vạn Tuế Gia, nhưng lúc này ta nói không vang miệng, thân mình này…nói ra chính là cái chết.”
Đồng Vân thở dài, đỡ nàng nằm xuống một lần nữa, ôn tồn khuyên giải an ủi nàng: “Chuyện lần trước chủ tử nói em cũng cảm thấy không quá khả thi, chỉ là khi đó chủ tử tâm tư nặng nề, em đành thuận theo, không nỡ cãi lại. Khai hết ra cũng chẳng biết sẽ là kết cục gì, làm chuyện xấu phải làm cho chót, tội gì đâu! Vạn Tuế Gia không đến lại hay, em biết chủ tử ứng phó với hắn phát mệt, giờ hắn nhìn trúng Đại cô nương, chủ tử thoải mái dễ chịu ở Uyết Loan Cung, sống như thần tiên, chẳng có gì không tốt.” Lại giúp nàng ém lại góc chăn, quay đầu nhìn ngọn đèn đặt trên án, trong miệng lẩm bẩm, “Chúng ta bây giờ, đi một bước xem một bước vậy!”
Có lẽ cũng chỉ còn duy nhất cách đó, chỉ là người được sai đi mời Âm Các còn chưa trở về phục mệnh, mới từ sáng sớm Hợp Đức Đế Cơ đã đến chơi rồi.
Âm Lâu thấy nàng thì có chút chột dạ, ngồi trên giường ăn bột củ sen và bánh hoa quế, còn chẳng dám nâng mắt nhìn nàng. Dường như Đế Cơ cố ý trêu nàng, ngồi sát tới hỏi nàng, “Sao hôm qua lại chẳng gặp cô? Còn nói mời ta uống rượu, ta đến vườn rồi, đi tìm một vòng vẫn chẳng thấy cô…Tối qua cô đến Hàm Thanh Trai rồi phải không?”
Đương nhiên nàng không thể thừa nhận, hàm hồ đáp: “Ta vốn là muốn tìm cô ngắm trăng, sau lại bị trúng lạnh, chịu không nổi đành về Uyết Loan Cung. Ta hẹn cô, đến phút cuối lại lỡ hẹn, thực sự có lỗi với cô.”
Đế Cơ ngồi trên ghế tựa, đung đưa chân nói: “Lỡ hẹn cũng không sao, hôm khác cô bồi thường ta là được. Lần trước trong kho phát cho cô một tấm gấm chim ngậm hoa, đã dùng để may váy rồi thì phải? Nhìn xem còn thừa lại chút nào không, cho ta một ít, lát nữa về ta định làm một túi thơm thụy não.”
Tấm vải gấm kia là từ Cao Ly tiến cống trước đây, số lượng có hạn, không có mấy bộ váy trong cung được may bằng vải này. Không chỉ riêng cái này, Đế Cơ còn nhắc tới thụy não, thực sự khiến nàng hoảng sợ. Đang do dự không biết phải đáp lời thế nào, Đế Cơ lại ha ha cười rộ lên, che miệng nói: “Thôi, không đùa cô nữa. Trời cuối thu mát mẻ, chúng ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút đi!” Cũng không đợi nàng gật đầu, kéo nàng đứng dậy, ngượng ngùng mỉm cười, “Ta còn có tâm sự muốn nói cho cô đây!”
Âm Lâu thích nhất là nghe tâm sự của người ta, quên bẵng luôn chuyện mời Âm Các vào cung, cùng Đế Cơ dắt tay đi qua đường hẻm, đến ngồi ghế đá trong Vạn Xuân Đình.
Đế Cơ có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tối hôm ta ta gặp phải chuyện này, cũng chẳng hay ho lắm, cô còn nhớ tên Triệu Hoàn Chi không? Vinh An Hoàng Hậu dám rắp tâm gây chuyện, nàng ta phái người mời ta đến Kim Đình nói chuyện, ta cũng đi, không ngờ người đang chờ ở đó lại là Triệu Hoàn Chi. Người này thật to gan, mới nói vài câu đã dám động chân động tay với ta. Chắc chắn là nghĩ công chúa cũng chỉ giống nữ nhi bình thường, bị ăn thiệt càng không có mặt mũi nói cho người khác, cho nên mới dám làm càn như vậy!” Lúc đầu nàng còn bĩnh tĩnh, càng nói càng tức giận, còn tả lại cho Âm Lâu xem, một tay túm lấy vai Âm Lâu, đè ngón cái lên xương quai xanh nàng. “Còn chưa có ai dám đối xử với ta như vậy, ta muốn đẩy hắn ra mà không nổi, hai con mắt hắn như sắp bốc lửa, dạo chết ta rồi. May mà lúc đó có một người đến, chỉ một tay đã quăng được hắn ngã sấp, cô đoán xem người đó là ai?”
Còn phải đoán sao, nhất định là Vũ Văn Lương Thời. Âm Lâu cười bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ là Nam Uyển Vương?”
Hợp Đức Đế Cơ kinh ngạc, “Sao cô biết được? Đúng là hắn!”
Cô nương trẻ tuổi gặp được nam nhân mình động tâm, biểu cảm trên mặt sẽ khác hắn. Chưa nói đến Vũ Văn Lương Thời là người thế nào, vẫn phải công nhận vẻ bề ngoài hắn là rất đẹp, hơn nữa lại còn anh hùng cứu mỹ nhân lúc nguy nan. Âm Lâu nhìn nàng, phảng phất như nhìn thấy chính mình trước kia. Nửa bên mặt nàng chìm trong nắng sớm, trong sáng nhã nhặn đến vậy, giống như Bồ Tát ngồi trên Phật đường cao cao.
“Lần trước Hán thần nhắc đến hắn với ta, ta nhất thời không nhớ ra, thì ra là đã có liên quan từ khi còn nhỏ.” Nàng thẹn thùng nói, “Ta cứu hắn một lần, lần này là hắn cứu lại, có thể xem như hòa nhau.”
Nào có chuyện báo ân, rõ ràng là tính kế người ta! Âm Lâu không nhẫn tâm chặt đứt mơ mộng của nàng, chỉ có thể làm bộ tiếc nuối lắc đầu, “Nam Uyển Vương tốt thì có tốt, nhưng mà nạp thiếp quá nhiều. Tỷ tỷ ta mới xuất giá tháng sáu, đã là di thái thái thứ tư của hắn rồi. Tuy nói vị trí đích phi của hắn treo không, nhưng không có lựa chọn gì với nữ nhân, tóm lại là không ổn lắm, cô thấy sao?”
Quả nhiên nét mặt Đế Cơ ảm đạm hẳn đi, “Những nam nhân có chút quyền thế đều có tật xấu này sao? Ta lớn lên trong cung, thấy Phụ Hoàng và các ca ca tam cung lục viện, 72 phi tần, không ngờ những phiên vương đó cũng là như vậy.” Nàng cúi đầu thở dài, “Nói đi nói lại Hán thần vẫn là tốt nhất, có đôi khi ta nghĩ nếu khi còn nhỏ hắn không gặp nạn đói, đọc sách học hành như những sĩ tử bình thường, vào kinh làm quan, không biết hiện tại sẽ là dáng vẻ gì. Có thể thấy thế sự luôn khó lưỡng toàn, mỗi người đều có một nỗi khổ, giống như ta vậy, ngoài miệng thì là lá ngọc cành vàng, còn chẳng phải là để mặc cho người ta đưa lên bàn tính!”
Tuổi còn trẻ mà đã như bà cụ non, thực ra loại phiền não này mọi nữ tử khuê các đều có. Âm Lâu đang định khai thông vài câu, lại thấy tiểu thái giám trong cung nàng từ phía cửa ngách chạy tới, đến cửa đình thì chắp tay cúi đầu, “Bẩm nương nương, Tứ Lục làm xong việc trở về phục mệnh. Bà cô đã đệ thẻ bài vào cung, Tiêu chưởng ấn thông qua, tự mình đưa người đến, lúc này đã đến Uyết Loan Cung rồi.”
Âm Lâu vội che miệng nàng, “Cẩn thận, đừng để lộ ra.” Nhìn cả đoạn đường không có một bóng người, nàng cũng chẳng vực dậy nổi tinh thần, cả người vô cùng đau đớn, kéo Đồng Vân nói, “Chúng ta trở về đi, ta không đứng thêm nổi một khắc nào nữa.”
Đồng Vân không nhiều lời nữa, cúi đầu đỡ nàng quay về. Trở về Uyết Loan Cung thì hầu hạ nàng nằm xuống, dặn dò thuộc hạ múc nước tới, quay lại nhìn nàng, nàng nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt, xám ngoét như quả cà, hoàn toàn không khỏe một chút nào. Đồng Vân không còn cách nào, ngồi xổm xuống bên giường gọi nhỏ, “Chủ tử, để em lau cho chủ tử.”
Nàng không nói lời nào, mặt mũi tái nhợt. Đồng Vân tháo đai lưng của nàng xuống, cởi váy mã diện rồi lại cởi tiết khố, tình cảnh bi thảm này không khỏi khiến Đồng Vân kinh ngạc…Máu đều đã khô lại, chảy đầy hai bên bắp đùi. Đồng Vân nức nở kêu, “Họ Tiêu kia còn là người sao? Chà đạp chủ tử thành như vậy!”
Nàng mở to mắt lắc đầu, “Đừng khóc, nhanh lên, chỉ sợ lát nữa Hoàng Thượng sẽ tới.”
“Cứ như vậy không phải là muốn mạng người sao!” Nước mắt nước mũi Đồng Vân càng thêm giàn giụa, chủ tử không thương lấy chính mình, phận làm nô tài cũng thấy đau xót, hầu hạ lâu rồi, chủ tớ tâm dán tâm, tựa như tỷ muội ruột thịt. Thấy nàng chật vật thành bộ dạng này, so với chính mình bị ủy khuất còn khó chịu hơn. Nàng hít mũi vắt khăn giúp Âm Lâu lau vết máu khô, lại chườm khăn ấm lên, nói thầm, “Hắn không biết đây là lần đầu tiên của chủ tử sao, sưng đến nông nỗi này! Kẻ này không có vương pháp, ỷ vào trên tay mình có quyền thế hoành hành, cố tình ức hiếp chúng ta!”
Nàng vẫn là bênh vực hắn, chỉ nói là do chính mình không tốt, “Ta không nói chuyện thị tẩm ngày đó cho hắn, hắn vất vả lắm mới lấy lại được quyền phê hồng, đừng để vì ta mà bị Tây Xưởng túm được nhược điểm. Em ngẫm lại mà xem, bây giờ còn thêm cả Vũ Văn Lương Thời đến, tình cảnh của hắn càng gian nan. Vu Tôn hận hắn đến ngứa răng, đám hạ lưu ấy, chuyện đứng đắn thì làm không xong, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn hại người. Ta không thể giúp hắn việc gì, tốt xấu cũng đừng quấy rầy tâm trí hắn, để hắn chuyên tâm ứng phó nan đề trước mắt mới là quan trọng nhất. Còn ta…” Nàng nghiêng người ôm eo Đồng Vân, chôn mặt trên tà váy nàng, “Ta chỉ là một nữ nhân, có đáng là gì.”
Đồng Vân nhíu mày nói, “Hắn cũng đâu phải đồ ngốc, cho dù chủ tử không nói, hắn cũng phải tự biết chứ.”
Nói đến cái này lại làm nàng đỏ mặt, “Hắn đúng thật là đồ ngốc, căn bản là không phát hiện ra.”
Đồng Vân trợn mắt há hốc mồm, “Không phát hiện ra? Sao hắn có thể không phát hiện ra cho được? Hắn chẳng phải là thông minh đệ nhất thiên hạ sao, là thật hay giả còn không phân biệt nổi?”
Nội tình này không thể nói rõ ràng, chẳng nhẽ nói cho nàng Tiêu Đạc cũng là lần đầu tiên sao? Âm Lâu che mặt, thấp giọng nói: “Ta tình nguyện hắn không biết, ta không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Trước khi rời đi ta đã nói rõ với hắn rồi, coi như việc này chưa từng xảy ra, về sau cũng không được lui tới.”
“Đây thì coi là gì?” Đồng Vân lòng đầy căm phẫn, “Để mặc hắn tự tiện chiếm tiện nghi sao? Là chủ tử quá hiền lành mới để chính mình bị hành hạ thành ra như vậy.”
Nàng cũng không muốn giải thích, ôm lấy chăn cuộn tròn lại, lại nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng từ ngoài vào, hỏi: “Đoan phi nương nương đã trở về chưa, có ở trong cung không?”
Đồng Vân vén mành đi ra ngoài xem, người đến chính là Tổng quản ngự tiền Sùng Mậu, vừa đi lên bậc thang vừa cười nói: “Là Vân cô nương sao? Nhà ta phụng chỉ tới truyền khẩu dụ của chủ tử gia.”
Đồng Vân vội dẫn hắn vào trong, vừa khách sáo nói: “Làm phiền ngài đại giá, chủ tử chúng ta còn yếu, đi ra ngoài ngắm hoa được hai vòng đã mệt mỏi, quay về sớm, bây giờ đang nghỉ ngơi trong tẩm cung kìa!”
Sùng Mậu rảo bước tiến vào ngạch cửa, dừng chân trước tấm rèm nửa buông nửa mở, thấy bóng người trên giường đang đứng dậy xỏ giày, vội cất giọng nói: “Vạn Tuế Gia đã dặn dò, thỉnh nương nương đừng giữ lễ tiết, khẩu dụ đã nói nương nương không cần dập đầu tiếp chỉ.”
Bên trong nghe thấy lời này thì cất tiếng tạ ơn, lại mời người vào trong mành. Đồng Vân dẫn đường, tấm màn che trong phòng rất dày, khói thuốc lượn lờ, vòng qua tấm bình phong khắc gỗ bốn mùa như ý, Đoan phi đang ngồi trên giường la hán, mỉm cười nói: “Làm phiền Tổng quản phải đi một chuyến, chủ tử dặn dò gì vậy?”.
Sùng Mậu hành lễ nói: “Đang yên đang lành lại náo loạn ra Thiên cẩu ăn mặt trăng, Lão Phật Gia rất kiêng kị, Vạn Tuế Gia không thoát thân được, chỉ sợ đêm nay không thể đến cung nương nương, kêu nô tài tới chuyển lời, thân mình nương nương mới khỏe lại, để nương nương đợi lâu không tốt.”
Đây đối với Âm Lâu chính là tin vui động trời, nàng kiềm chế gật đầu, chép miệng nói vài câu thuận gió: “Ngài thay ta nhắn nhủ Hoàng Thượng, bảo Hoàng Thượng đừng quá lo lắng. Cùng lắm cũng chỉ là hiện tượng thiên văn, không nên lao lực. Ánh trăng lúc đầu còn chẳng sáng bằng, giống như cái gương bị bẩn cần lau vậy, lau đi rồi, càng thêm soi sáng non sông, có gì không tốt?”
Sùng Mậu cười đến hai mí mắt dính thành đường chỉ, “Nương nương so sánh quả nhiên chuẩn xác, Hoàng Thượng nghe được tất sẽ rất vui. Chuyện này vẫn là phải trách Khâm Thiên Giám. Hiện tượng lớn như vậy mà không một ai đoán trước được! Hôm nay trong cung đại yến, hàng trăm hàng ngàn người đến, tất cả đều là hoàng thân quốc thích cùng công thần, mọi người tới chung vui, thế mà lại gặp phải Thiên cẩu ăn ánh trăng, tuy ngoài miệng chủ tử không nói, nhưng trong lòng không phải đang trách thầm sao? Vẫn là nhờ Tiêu chưởng ấn tới chu toàn, nói ra một xe lời hay trấn an Lão Phật Gia, lát sau còn trừng phạt Khâm Thiên Giám, đoán chừng bên đó sắp thay người rồi. Lão Phật Gia có tuổi, tin quỷ tin thần, tức giận qua đi nhưng trong lòng vẫn không yên ổn, trong lời nói vẫn có ý tứ oán trách, nói chủ tử gia trai giới không thành tâm…” Hắn liếc nhìn lên trên, ho khan hai tiếng, “Tình cảnh phía bên này, nương nương hẳn cũng biết. Cũng may nương nương có giao tình với Tiêu chưởng ấn, mồm mép một phen cũng đã dẹp yên rồi.”
Âm Lâu cười cười, “Nếu thật vậy thì ta phải cảm ơn Hán Thần mới được, Hoàng Thượng có hắn hầu hạ, chuyện lớn đều có thể biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có, đây cũng là bản lĩnh của hắn.”
Sùng Mậu dạ vâng, ngừng một lúc, cuốn tay áo cẩn thận dò hỏi, “Vị tiến cung cùng với Nam Uyển Vương kia, không biết nương nương đã nhìn thấy hay chưa? Nô tài nghe người ta nói là người thân trong tộc ở quê của nương nương?”
Âm Lâu chậm chạp đáp: “Không phải người thân trong tộc, là tỷ muội ruột thịt. Sao Tổng quản lại hỏi thăm cái này?”
Sùng Mậu cười càng thêm nịnh nọt, “Không có gì quan trọng, chủ tử vừa mới hỏi đến, nô tài nhớ rõ có mối thân này, đã hồi bẩm với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nói không dễ dàng gì mà gặp được người nhà mẹ đẻ, bảo nương nương đừng kiêng kị, giữ Thứ phúc tấn ở lại thêm vài ngày, tỷ muội ôn chuyện cũng không sao.”
Lời này ý vị sâu xa, xem ra là có uẩn khúc bên trong. Vũ Văn Lương Thời mang Âm Các vào kinh hoàn toàn không phải là có ý tốt, ai dè Hoàng Đế hồ đồ, lại thực sự đâm vào rồi. Lúm đồng tiền trên má Âm Lâu càng đậm hơn, quay sang nói với Đồng Vân: “Vạn Tuế Gia của chúng ta thật biết săm sóc, ta còn đang không biết phải hồi bẩm thế nào đây, vậy mà hắn đã giúp ta chu toàn. Nếu đã vậy thì không còn gì phải phiền lòng. Nam Uyển Vương được thưởng phủ đệ ở ngõ Ngân Uyển, giữ nàng ở lại trong kinh, rảnh rỗi thì vào cung trò chuyện, cũng tiện giải buồn.”
Đồng Vân khom lưng thưa vâng, “Không biết Nam Uyển Vương ở lại trong kinh mấy ngày, ngày mai em sai người đi mời, hỏi rõ rồi sẽ sắp đi sắp xếp.”
Thực ra đây mới là nguyên nhân chính để Sùng Mậu đến đây. Đều là người thông minh cả, chỉ cần bóng gió thoáng qua, không cần phải nói ra tường tận. Thấy nàng đã hiểu ý, hắn có thể quay về báo cáo được rồi, cúi đầu khom lưng vái chào, “Nương nương sớm nghỉ người, trên người nô tài còn nhiệm vụ, xin phép quay về ngự tiền.”
Đồng Vân tiễn người ra đến hành lang, nhìn hắn rời khỏi Uyết Loan Cung mới đi vào, ngạc nhiên nói: “Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ Vạn Tuế Gia nhìn trúng Đại cô nương?”
Âm Lâu tháo mũ cài trên búi tóc địch xuống, thở dài, “Chỉ e là đúng vậy, tình thế này không ổn, có lẽ sắp rơi vào lưới người ta đến nơi rồi.”
Bộ dạng Đồng Vân vạn phần ảo não, nói thầm: “Chỉ mới cách mấy ngày, tình cảm cũng thay đổi quá nhanh rồi. Bảo sao người ta gán cho cái danh háo sắc, đổi người trong chớp mắt cũng thật hiếm thấy.”
Rõ ràng nàng có chút thất vọng, trong lòng Âm Lâu chợt nhảy ra một ý nghĩ kỳ cục. Đồng Vân là người tri kỷ nhất bên người nàng, vốn dĩ là đồng lòng với nàng, nhưng nếu chẳng may động tình với Hoàng Đế, vậy thì sẽ thế nào? Cũng giống như nàng một lòng một dạ với Tiêu Đạc vậy, suy từ đây ra, liệu Đồng Vân có còn đứng về phía nàng không? Nếu Đồng Vân phản chiến, lúc đó sự tình sẽ hết đường cứu vãn.
Âm Lâu cẩn thận quan sát Đồng Vân, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Em nghe thấy việc này liền không vui, có phải là đối với Hoàng Thượng…”
Nàng vội xua tay nói không phải, “Em chỉ là thấy không đáng thay chủ tử, lúc trước tốn bao nhiêu công sức kéo chủ tử về bên người, bây giờ mới được bao lâu, còn chưa được tròn một tháng, vậy mà hắn đã nhìn trúng người khác. Bao nhiêu ủy khuất trước kia đều là từ hắn mà ra, phiền muộn đến nẫu gan, biết tìm ai mà nói lý? Chủ tử đừng nghĩ em bồi hắn ngủ một đêm liền quên luôn mình họ gì, em vẫn còn tỉnh lắm!” Vừa nói vừa nắm chặt tay nàng, “Chủ tử, chủ tử không tin em sao?”
Âm Lâu lắc đầu, vỗ về mu bàn tay nàng, “Ta biết em không phải người như vậy, chỉ là đột nhiên nhảy ra ý niệm vậy thôi…Em vì ta mà hy sinh bao nhiêu thứ, ta không nên nghi ngờ em, nhưng ta hiểu nỗi đau khổ khi yêu một người, nếu em thực sự thích hắn…”
“Nếu chủ tử không tin thì hãy thay em cầu tình, thả em rời khỏi cung đi! Hoặc là không được, vậy thì hãy để Tiêu chưởng ấn giết em.” Nàng rũ khóe miệng lẩm bẩm, “Muốn phản loạn cũng cần phải có lá gan, Đông Xưởng lợi hại như vậy, chọc giận phải bọn họ, chưa kịp nhận sủng ái đã bị xử lăng trì.”
Âm Lâu nghe xong thì bật cười, lại buồn bã đáp: “Chuyện ta hứa với em tạm thời không làm được nữa rồi, ta vốn định khi thị tẩm sẽ nói với Vạn Tuế Gia, nhưng lúc này ta nói không vang miệng, thân mình này…nói ra chính là cái chết.”
Đồng Vân thở dài, đỡ nàng nằm xuống một lần nữa, ôn tồn khuyên giải an ủi nàng: “Chuyện lần trước chủ tử nói em cũng cảm thấy không quá khả thi, chỉ là khi đó chủ tử tâm tư nặng nề, em đành thuận theo, không nỡ cãi lại. Khai hết ra cũng chẳng biết sẽ là kết cục gì, làm chuyện xấu phải làm cho chót, tội gì đâu! Vạn Tuế Gia không đến lại hay, em biết chủ tử ứng phó với hắn phát mệt, giờ hắn nhìn trúng Đại cô nương, chủ tử thoải mái dễ chịu ở Uyết Loan Cung, sống như thần tiên, chẳng có gì không tốt.” Lại giúp nàng ém lại góc chăn, quay đầu nhìn ngọn đèn đặt trên án, trong miệng lẩm bẩm, “Chúng ta bây giờ, đi một bước xem một bước vậy!”
Có lẽ cũng chỉ còn duy nhất cách đó, chỉ là người được sai đi mời Âm Các còn chưa trở về phục mệnh, mới từ sáng sớm Hợp Đức Đế Cơ đã đến chơi rồi.
Âm Lâu thấy nàng thì có chút chột dạ, ngồi trên giường ăn bột củ sen và bánh hoa quế, còn chẳng dám nâng mắt nhìn nàng. Dường như Đế Cơ cố ý trêu nàng, ngồi sát tới hỏi nàng, “Sao hôm qua lại chẳng gặp cô? Còn nói mời ta uống rượu, ta đến vườn rồi, đi tìm một vòng vẫn chẳng thấy cô…Tối qua cô đến Hàm Thanh Trai rồi phải không?”
Đương nhiên nàng không thể thừa nhận, hàm hồ đáp: “Ta vốn là muốn tìm cô ngắm trăng, sau lại bị trúng lạnh, chịu không nổi đành về Uyết Loan Cung. Ta hẹn cô, đến phút cuối lại lỡ hẹn, thực sự có lỗi với cô.”
Đế Cơ ngồi trên ghế tựa, đung đưa chân nói: “Lỡ hẹn cũng không sao, hôm khác cô bồi thường ta là được. Lần trước trong kho phát cho cô một tấm gấm chim ngậm hoa, đã dùng để may váy rồi thì phải? Nhìn xem còn thừa lại chút nào không, cho ta một ít, lát nữa về ta định làm một túi thơm thụy não.”
Tấm vải gấm kia là từ Cao Ly tiến cống trước đây, số lượng có hạn, không có mấy bộ váy trong cung được may bằng vải này. Không chỉ riêng cái này, Đế Cơ còn nhắc tới thụy não, thực sự khiến nàng hoảng sợ. Đang do dự không biết phải đáp lời thế nào, Đế Cơ lại ha ha cười rộ lên, che miệng nói: “Thôi, không đùa cô nữa. Trời cuối thu mát mẻ, chúng ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút đi!” Cũng không đợi nàng gật đầu, kéo nàng đứng dậy, ngượng ngùng mỉm cười, “Ta còn có tâm sự muốn nói cho cô đây!”
Âm Lâu thích nhất là nghe tâm sự của người ta, quên bẵng luôn chuyện mời Âm Các vào cung, cùng Đế Cơ dắt tay đi qua đường hẻm, đến ngồi ghế đá trong Vạn Xuân Đình.
Đế Cơ có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tối hôm ta ta gặp phải chuyện này, cũng chẳng hay ho lắm, cô còn nhớ tên Triệu Hoàn Chi không? Vinh An Hoàng Hậu dám rắp tâm gây chuyện, nàng ta phái người mời ta đến Kim Đình nói chuyện, ta cũng đi, không ngờ người đang chờ ở đó lại là Triệu Hoàn Chi. Người này thật to gan, mới nói vài câu đã dám động chân động tay với ta. Chắc chắn là nghĩ công chúa cũng chỉ giống nữ nhi bình thường, bị ăn thiệt càng không có mặt mũi nói cho người khác, cho nên mới dám làm càn như vậy!” Lúc đầu nàng còn bĩnh tĩnh, càng nói càng tức giận, còn tả lại cho Âm Lâu xem, một tay túm lấy vai Âm Lâu, đè ngón cái lên xương quai xanh nàng. “Còn chưa có ai dám đối xử với ta như vậy, ta muốn đẩy hắn ra mà không nổi, hai con mắt hắn như sắp bốc lửa, dạo chết ta rồi. May mà lúc đó có một người đến, chỉ một tay đã quăng được hắn ngã sấp, cô đoán xem người đó là ai?”
Còn phải đoán sao, nhất định là Vũ Văn Lương Thời. Âm Lâu cười bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ là Nam Uyển Vương?”
Hợp Đức Đế Cơ kinh ngạc, “Sao cô biết được? Đúng là hắn!”
Cô nương trẻ tuổi gặp được nam nhân mình động tâm, biểu cảm trên mặt sẽ khác hắn. Chưa nói đến Vũ Văn Lương Thời là người thế nào, vẫn phải công nhận vẻ bề ngoài hắn là rất đẹp, hơn nữa lại còn anh hùng cứu mỹ nhân lúc nguy nan. Âm Lâu nhìn nàng, phảng phất như nhìn thấy chính mình trước kia. Nửa bên mặt nàng chìm trong nắng sớm, trong sáng nhã nhặn đến vậy, giống như Bồ Tát ngồi trên Phật đường cao cao.
“Lần trước Hán thần nhắc đến hắn với ta, ta nhất thời không nhớ ra, thì ra là đã có liên quan từ khi còn nhỏ.” Nàng thẹn thùng nói, “Ta cứu hắn một lần, lần này là hắn cứu lại, có thể xem như hòa nhau.”
Nào có chuyện báo ân, rõ ràng là tính kế người ta! Âm Lâu không nhẫn tâm chặt đứt mơ mộng của nàng, chỉ có thể làm bộ tiếc nuối lắc đầu, “Nam Uyển Vương tốt thì có tốt, nhưng mà nạp thiếp quá nhiều. Tỷ tỷ ta mới xuất giá tháng sáu, đã là di thái thái thứ tư của hắn rồi. Tuy nói vị trí đích phi của hắn treo không, nhưng không có lựa chọn gì với nữ nhân, tóm lại là không ổn lắm, cô thấy sao?”
Quả nhiên nét mặt Đế Cơ ảm đạm hẳn đi, “Những nam nhân có chút quyền thế đều có tật xấu này sao? Ta lớn lên trong cung, thấy Phụ Hoàng và các ca ca tam cung lục viện, 72 phi tần, không ngờ những phiên vương đó cũng là như vậy.” Nàng cúi đầu thở dài, “Nói đi nói lại Hán thần vẫn là tốt nhất, có đôi khi ta nghĩ nếu khi còn nhỏ hắn không gặp nạn đói, đọc sách học hành như những sĩ tử bình thường, vào kinh làm quan, không biết hiện tại sẽ là dáng vẻ gì. Có thể thấy thế sự luôn khó lưỡng toàn, mỗi người đều có một nỗi khổ, giống như ta vậy, ngoài miệng thì là lá ngọc cành vàng, còn chẳng phải là để mặc cho người ta đưa lên bàn tính!”
Tuổi còn trẻ mà đã như bà cụ non, thực ra loại phiền não này mọi nữ tử khuê các đều có. Âm Lâu đang định khai thông vài câu, lại thấy tiểu thái giám trong cung nàng từ phía cửa ngách chạy tới, đến cửa đình thì chắp tay cúi đầu, “Bẩm nương nương, Tứ Lục làm xong việc trở về phục mệnh. Bà cô đã đệ thẻ bài vào cung, Tiêu chưởng ấn thông qua, tự mình đưa người đến, lúc này đã đến Uyết Loan Cung rồi.”
/101
|