Hoa quế đưa hương, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, cảnh vật xung quanh dường như mang hơi thở của những ngày cuối thu.
Bỗng nhiên từ xa có một con tuấn mã dáng vẻ mệt mỏi đang tiến vào kinh thành. Nam tử khẩn trương giơ roi quất vào mông ngựa khiến nó chạy nhanh hơn về phía Hoa Mai lâu. Khung cảnh trong Hoa Mai lâu vẫn như trước, tiếng cười nói ồn ào không dứt. Khi vừa bước vào Hoa Mai lâu, hắn có thói quen nhìn lướt qua đám đông náo nhiệt, đột nhiên sắc mặt có chút oán hận và kích động, vội vàng bước vào trong.
Qua song cửa sổ, nữ tử áo hồng và nam tử cùng nhìn nhau một lúc, khi nhìn rõ gương mặt của hắn khiến toàn thân nàng chấn động, một tia kích động chợt hiện lên trong mắt, bởi vì quá vui mừng mà khuôn mặt trở nên đỏ ửng pha lẫn vẻ tà mị và lạnh lùng.
Nàng đột nhiên đứng dậy, bước xuống lầu, dự định đi vào trong viện thì bị chưởng quầy ngăn lại ‘Cô nương, xin dừng bước. Không thể đi vào bên trong.’
‘Cút ngay!’ Nữ tử lạnh lùng nghiêm mặt, tức giận trừng mắt nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cũng không hoảng sợ , vẫn thản nhiên cười, thái độ hòa nhã ‘Cô nương, xin tha lỗi. Bên trong là nơi làm việc và nghỉ ngơi của đương gia chúng tôi, những người không phận sự không thể đi vào.’
Đôi mắt đẹp của nữ tử mở thật to, bàn tay với sắc áo đỏ rực sắp sửa ra tay, ánh mắt đảo một vòng thật nhanh, lạnh lùng hỏi ‘Nam tử vừa mới bước vào trong là ai?’
Chưởng quầy bị đôi mắt âm trầm lạnh lẽo mở to kia nhìn chăm chú có chút giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nói ‘Người đó là Vô Danh, hộ vệ bên cạnh đương gia của chúng tôi.’
Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ âm trầm và oán hận: ‘Đương gia của các ngươi là ai?’
Chưởng quầy cảm thấy khó hiểu, nhìn cách ăn mặc có lẽ nàng không phải người Trung Nguyên, nếu không sao không biết đương gia của Hoa mai lâu là ai. Chưởng quầy nở nụ cười kiêu hãnh nói ‘Đương gia của chúng tôi là đại tiểu thư của Tô gia, cũng là Sở vương phi Tô Lục Phù.’
‘Tô Lục Phù!’ Từng chữ từng chữ từ miệng của chưởng quầy nói ra, khi ông vừa thốt ra ba chữ này khiến gương mặt nàng trở nên nhăn nhó.
Nàng dĩ nhiên biết Tô Lục Phù là ai. Lúc mới vào kinh thành, Quang Vinh vương dẫn nàng đi trên đường lớn, từ xa đã nhìn thấy Lục Phù . Nàng còn ở trên sườn núi gần Vương phủ quan sát hết nửa tháng vì vậy đương nhiên biết Lục Phù là ai.
Nhưng thật không ngờ Hoa Mai lâu này là của nàng ta. Nàng chỉ theo dõi Lục Phù vào buổi tối còn ban ngày vì bận việc nên đã sơ suất.
Ánh mắt tàn nhẫn của nữ tử quét một vòng nhìn nhóm người đang nói cười ồn ào trong Hoa Mai lâu, khóe môi chợt cười lạnh……
“Ngươi ở bên nàng, có phải vì nàng giống Nguyệt Lam không? Nàng thầm thì tư hỏi.
Bước ra khỏi Hoa Mai lâu, vẻ mặt nữ tử trở nên âm độc, sự ghen tị tràn ngập cả gương mặt xinh đẹp.
Nàng cười lạnh…… Sắc mặt không chút thay đổi khi nghe những tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra từ Hoa Mai lâu……
Toàn thân Vô Danh đầy vẻ phong trần mệt mỏi trở về vương phủ……. Chưa kịp về phòng rửa mặt nghỉ ngơi đã vội vã chạy tới Tây Sương. Hắn đi Hoa Mai lâu trước, sau đó mới quay về Tây Sương là bởi vì người của Tô gia đều đi du ngoạn bên ngoài, còn Lục Phù không thể rời khỏi vương phủ vì thế Bôn Nguyệt vô cùng lo lắng. Hoa Mai lâu tạm thời giao cho Di Nguyệt nắm giữ. Di Nguyệt đã thuật lại cho Vô Danh biết những chuyện xảy ra liên quan tới Lục Phù trong những ngày gần đây.
“Vô Danh…….” Không phải nói vài ngày sau mới trở về ? Bôn Nguyệt nhướng mắt, nhìn thấy vẻ khiếp sợ và mệt mỏi trong ánh mắt của hắn, nàng âm thầm ngạc nhiên hỏi “Ngươi bị gì vậy?”
Chỉ cần liếc sơ qua đã nhận ra dáng vẻ bất thường của Vô Danh, cũng giống như ít khi nhìn thấy dáng vẻ không tươi cười của Lục Phù vậy.
“Vương phi đâu?” Vô Danh thản nhiên hỏi, mặc dù đã chế ngự được nỗi khiếp sợ trong lòng nhưng trên mặt vẫn còn đỏ ửng, điều này chứng minh hắn vừa trải qua một chuyện kích động gì đó.
“Vào đi.” Lục Phù cười dịu dàng. Nghe tiếng nói trong phòng truyền ra, hai người cùng bước vào.
Lục Phù nằm trên ghế đệm, khẽ mỉm cười. Trên bàn có vài quyển sách, nàng đang đọc một quyển sách dày, nhìn thấy hắn đi vào mới từ từ đứng lên, sửa sang lại áo choàng trên người, nhìn hắn “Mọi việc làm tốt chứ?”
“Vương phi, buổi tối khi người ngủ có thường xuyên mơ thấy tình cảnh giết lão Vương gia hôm đó không?” Vô Danh không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chăm chú vẻ mặt của nàng.
Hắn quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lục Phù hơi biến đổi, còn có ánh mắt ngạc nhiên của Bôn Nguyệt.
“Sao ngươi biết chuyện này?” Hắn không thể biết được, Lục Phù hỏi xong nheo mắt uống một hớp trà, hương trà thơm từ miệng xộc vào mũi, như quyến luyến không tan.
Buổi tối nàng không ngừng mơ thấy hình ảnh giết Sở Vân ngày đó. Chúng hành hạ khiến thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, nhưng chuyện này ngay cả Sở Cảnh Mộc và Bôn Nguyệt cũng không biết làm sao hắn biết được. Một nỗi hoài nghi xẹt qua trong lòng Lục Phù, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt cương nghị của Vô Danh hơi nhăn nhó, nhưng chỉ là thoáng qua làm người khác không nhìn thấy sự đau khổ trong lòng hắn. Hắn bình tĩnh nhưng im lặng không nói, dường như đang nhớ lại điều gì.
“Vô Danh, không phải ngươi biết điều gì chứ? Cuối cùng Vương phi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lại giết lão Vương gia?” Bôn Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi một cách khẩn trương.
“Tác gia là gia tộc lớn nhất của Hung Nô, chức vụ trưởng lão của viện hiến tế từ trước đến nay luôn do người của Tác gia đảm nhiệm, vì vậy họ rất thong thạo vu thuật và cổ độc. Ở quan ngoại, có nhiều gia tộc kính nể Tác gia, ngay cả Hoàng cung cũng kiêng kị họ ba phần. Người Trung Nguyên vẫn còn xa lạ với cổ độc, các ngươi không phải người trong giang hồ nên có lẽ cũng chưa từng nghe qua, nhưng ở quan ngoại ai ai cũng biết thủ đoạng của Tác gia rất tàn nhẫn. Loại cổ độc mà Vương phi trúng phải có tên là Tế điện dùng để cúng thất tuần. Độc này lấy 49 loại trùng độc làm thuốc dẫn, hơn nữa còn dùng Băng sơn tuyết liên 60 năm nở hoa một lần bào chế thành. Trong thiên hạ chỉ duy nhất một người có, đó là truyền nhân đời thứ tám của Tác gia, tiểu nữ nhân -Tác Lan Châu. ” Vô Danh chậm rãi nói, cúi mặt để che dấu đau khổ và ý hận hiện ra rõ ràng.
“Tế điện?” Sắc mặt Lục Phù không thay đổi, nở nụ cười có vẻ âm độc “Tên gọi cũng không tệ, rất hợp.”
Nước trong chén trà sóng sánh phát ra những âm thanh dễ nghe, Lục Phù lạnh lùng cười hỏi ”Vị khách quý trong phủ của Quang Vinh vương tên là Tác Lan Châu phải không?”
“Dạ!” Bôn Nguyệt cúi đầu cắn môi trả lời”Ta biết nữ tử phiên bang kia có vấn đề, dường như nàng ta đang tìm người. Nàng ở trong phủ của Quang Vinh vương, nhưng sau khi Quang Vinh vương bị chúng ta bắt về Phù Dung Các, nàng cũng không quan tâm, vẫn ở kinh thành tiếp tục tìm người.”
Vô Danh khẽ giật mình, vẻ thù hận và bối rối lướt qua trong mắt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫn không ngẩng đầu. Lục Phù liếc hắn hỏi: “Vô Danh, Tác Lan Châu là người quen cũ của ngươi?”
“Dạ!”
Lục Phù gật đầu cười lạnh, trong nhất thời cũng không biết nói gì. Vô Danh ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt thật bình tĩnh “Vương phi, ta cảm thấy kỳ lạ, với tính cách cẩn thận của người, tại sao bị trúng cổ độc? Thức ăn của Vương phi từ trước tới nay đều do Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt phụ trách. Tế điện lại có mùi vị rất nồng, nếu lén lút bỏ vào trong thức ăn, sao họ lại có thể bỏ qua mùi vị đó không chú ý.
“A! Vô Danh, ngươi nói vậy là có ý gì? Ý ngươi nói ta và Băng Nguyệt muốn hãm hại Vương phi ?” Bôn Nguyệt tức giận hai má đỏ bừng, mắt hạnh mở thật to như hai hạt bồ đào, bất mãn la lớn.
Sắc mặt Vô Danh không chút thay đổi “Ta chỉ thấy sao nói vậy!”
“A! Ngươi đừng quá đáng nha!” Bôn Nguyệt dường như muốn xông lên, hai nắm tay nắm chặt. Lục Phù liếc nàng ý bảo đừng xúc động.
Nàng nhẹ nhàng cười nói ” Bôn Nguyệt, tạm thời ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn hỏi Vô Danh về Tác Lan Châu.”
“Vương phi….” có những tiếng phản đối vang lên cùng lúc, nhưng Lục Phù vẫn nhìn Bôn Nguyệt với ánh mắt kiên định.
Bôn Nguyệt dậm chân, giận dỗi chạy ra ngoài.
“Ngươi nói Tế điện có mùi rất nồng, đó là mùi vị như thế nào?”
“Nó là một mùi rất kì lạ, giống như mùi thịt thối.”
Trong lòng Lục Phù chợt chấn động, nhớ tới chén thuốc an thần đêm do Băng Nguyệt mang lên cho nàng đêm đó, Lục Phù cười nhạt, vuốt vuốt tóc, mở miệng khen ngợi một cách châm biếm “Thật thông minh!”
Hiểu được có người dở trò trên người Băng Nguyệt, ánh mắt Lục Phù trở nên lạnh lẽo, âm trầm. Nhớ tình hình tối hôm đó, hiện tại nàng đã hiểu tại sao hai má Băng Nguyệt đỏ bừng.
“Cũng không thể trách được, Tác Lan Châu thông thạo cổ độc và vu thuật, muốn khống chế một người là chuyện rất đơn giản ? Tại sao Vô Danh hiểu rõ như vậy? Chẳng lẽ hắn từng bị trúng cùng loại cổ độc?
“Vô Danh, tiếng đàn có thể khống chế lọai cổ độc này phải không?” Lục Phù chợt nhớ tới những sự việc không bình thường xảy ra đêm đó, nhìn hắn hỏi.
“Có thể!”
“Thì ra là vậy!” Hiện tại tất cả mọi chuyện đã được giải đáp rõ ràng, Lục Phù cười lạnh “Nếu muốn giải cổ độc này, ta nên làm gì?
………….
Vô Danh im lặng không trả lời, Lục Phù cười lạnh “Về chuyện cổ độc, trước đây ta từng nghe Thất nương nói qua vài lần, cách giải cổ độc đơn giản nhất chính là giết chết người tạo ra cổ độc đó, đúng không?”
………….
“Đúng!” Vô Danh xác nhận, sau đó do dự nói: “Còn một biện pháp khác có thể giải lọai cổ độc này, chính là buộc người hạ độc giao ra thuốc giải. Chỉ có hai phương pháp đó thôi.”
“Cần gì phiền phức như vậy, người đó rõ ràng đang ở kinh thành, ta nghĩ giết nàng dễ hơn nhiều so với việc buộc nàng giao ra thuốc giải.” Lục Phù cười lạnh, ánh mắt như hàn băng nhìnVô Danh một cách chăm chú, theo dõi biểu tình trên gương mặt cương nghị của hắn. Nàng nghĩ thầm quan hệ của hắn và Tác Lan Châu nhất định không tầm thường.
“Tác Lan Châu là ái nữ của đại trưởng lão trong viện hiến tế, nếu nàng ta bị giết ở kinh thành, chỉ sợ người Hung Nô sẽ mượn cơ hội này phát động chiến tranh. Triều đình khó khắn lắm mới có thể kết thúc cuộc tranh giành quyền lực kéo dài mười mấy năm vừa qua, hiện tại quốc khố trống rỗng, binh lực suy yếu, binh mã và lương thảo dự trữ ở phía Nam của Mục Phong tướng quân chỉ có thể duy trì được một thời gian.” Hắn không muốn chiến tranh xảy ra giữa Hung Nô và Phượng Thiên hoàng triều.
Viện hiến tế trong mắt của người Hung Nô giống như thần thánh, quốc sách đều phải thông qua họ. Quyền lực và sức ảnh hưởng của họ đối với người Hung Nô làm cho Khả Hãn phải mơ ước có ba phần….
Một cơn gió xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhẹ thổi vào, Lục Phù nheo nheo đôi mắt trong trẻo như muốn che đậy hàng ngàn mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt, tươi cười nói “Ngươi và Tác Lan Châu có quan hệ gì?”
Vô Danh cúi đầu không trả lời, ánh mắt Lục Phù chợt lóe lên nhưng không tiếp tục hỏi, chỉ yên lặng nhìn hắn thật lâu, cười lạnh……..Không khí xung quanh dường như bị đóng băng.
“Gọi Bôn Nguyệt vào đây.”
Vô Danh cúi đầu, nhẹ bước ra khỏi phòng. Lục Phù nâng chén trà lên, nhẹ nhàng lắc lắc, làn khói trắng lượn lờ bay, một mùi thơm dễ chịu phả vào mũi, trong chén trà phản chiếu nụ cười trong sáng nhưng ánh mắt thì lạnh như băng của nàng.
Một lúc sau, Bôn Nguyệt bước vào, vẻ mặt vẫn còn tức giận, hai má đỏ ửng, có chút buồn bực trừng mắt nhìn Vô Danh. Lục Phù cười, nếu Băng Nguyệt biết mình đem cổ độc bỏ vào thuốc an thần có lẽ sẽ lấy chết để tạ tội, vì vậy tốt nhất không nói ra sự thật, đề phòng nha đầu kia không cẩn thận nói cho Băng Nguyệt biết.
“Đừng tức giận, ta có việc giao ngươi đi làm, chắc chắn sẽ khiến tâm tình của ngươi vui trở lại.”
Lục Phù nhìn phía sau Vô Danh, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng “Bảo Trừng Nguyệt tiếp đón Tác Lan Châu ân cần một chút! Nhớ kỹ, không được giết mà chỉ ân cần tiếp đãi, cơm ngày ba bữa, thêm vào bữa sáng và bữa khuya, hầu hạ chu đáo! Phù Dung các của chúng ta, ngoại trừ cổ độc, không phải còn nhiều thứ khác dùng tra tấn sao? Nói với Trừng Nguyệt bảo hắn chiêu đãi thật tốt, để người Hung Nô biết bảo bối của người Trung Nguyên chúng ta không kém họ.”
Cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn kia cũng hiện lên vẻ vui mừng, hoan hô “Dạ!”
Nét mặt Vô Danh vẫn không thay đổi, ánh mắt cũng không hề dao động.
Ra khỏi phòng, Vô Danh ngửa đầu nhắm mắt lại như muốn che dấu tất cả đau khổ và ẫn nhẫn trong mắt, chắp tay sau lưng, không nhúc nhích, trầm mặc đứng trong đình viện.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt hắn, tuy rằng ấp áp dào dạt nhưng hắn cảm thấy đáy lòng lạnh giá.
Lam nhi, nàng khỏe không?
Một tiếng thở dài từ đáy lòng chậm rãi hòa tan trong gió thu, không gây một tiếng động.
Chúng ta phải đau khổ cả đời , trên thế gian này không thể có thêm một đôi uyên ương mạng khổ nữa.
Trong lòng hắn hoảng hốt, nhớ lại sa mạc mênh mang, cát vàng tung bay cuồn cuộn, hiện ra gương mặt đang tươi cười dịu dàng, dung nhan xinh đẹp rất giống Lục Phù, còn giống cả sự dịu dàng.
Bôn Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn, Lục Phù cũng nhìn xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, trong lòng dần dần sinh ra hòai nghi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đầy kiên quyết, chắp tay sau lưng dáng vẻ hiên ngang, võ công cao cường, tính tình thâm trầm , đó không phải là dáng vẻ của một Vô Danh nghèo khổ trước đây, cũng không phải của một người bình thường.
Gió thu thổi qua làm lá vàng bay tán loạn, từ từ rơi trên mặt đất. Ánh mắt lóe lên tia quỷ dị, khiến không khí càng trở nên buồn bã.
Bỗng nhiên có những tiếng gào thét từ đường bên kia truyền đến “ Có người chết trong Hoa Mai lâu! Có người chết trong Hoa Mai lâu……..”
Đó là tiếng thét sắc bén mà cao vút của một nam tử. Hắn chạy thật nhanh không dám quay đầu nhìn lại, giống như có quái vật đuổi theo phía sau, nét mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, dường như rất hoảng sợ. Nam tử bởi vì quá sợ hãi trượt chân té ngã trên mặt đất.
Có người đứng bên cạnh tốt bụng đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, sao lại sợ hãi như vậy? Tại sao Hoa Mai lâu có người chết?”
Hai tay nam tử run rẩy, nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay vừa mới vào đó gọi thức ăn, không bao lâu nhìn thấy nhiều người đang ăn cơm bỗng nhiên ngã xuống, sắc mặt họ đều tím tái, miệng sùi bọt mép, giống như những người điên, đứng bật dậy chém giết lẫn nhau…. Cảnh tượng thật khủng khiếp…. Cũng may ta nhanh chân chạy trốn, nếu không nhất định cũng sẽ….bị chết ở đó.”
Những tiếng thét gào đinh tai nhức óc và tiếng bàn ghế va chạm vang lên, đập vào mắt Di Nguyệt là một đám người tóc tai rối bù, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí chỉ muốn đập phá và trút giận, ra tay dã man ,tàn nhẫn, không quan tâm người trước mặt mình là ai. Mặc kệ là phụ nữ hay trẻ con…….Cảm giác khiếp sợ giống như từng đợt thủy triều vọt về phía nàng. Nàng mở to đôi mắt dường như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt.
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, từ trên cửa sổ cho đến cạnh bàn , tất cả đều là màu đỏ của máu, trên mặt đất đã có rất nhiều người ngã xuống, nam có nữ có, cả những đứa trẻ, họ bị đánh đập, toàn thân đều là vết thương, những vết xanh tím trên mặt họ khiến nàng không nhận ra nét mặt trước kia của họ, tất cả dường như sắp tắt thở. Những người còn lại đang liều mạng chém giết, bước chân họ thật vô tình và tàn nhẫn, dẫm đạp lên xác của những người đã chết, có lẽ họ cũng không ý thức được, người mà họ vừa giết chính là người thân của mình.
Ở nơi góc sáng sủa, có hai hài tử vẻ ngoài giống nhau như đúc, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được họ là huynh đệ song sinh, nhưng trên tay lại cầm dao chém vào đối phương, dao vừa xẹt qua một nhát đã thấy một vết thương đang chảy máu. Chúng nắm tóc, đánh nhau không ngừng, sự tàn nhẫn bắn ra từ đôi mắt khiến người sợ hãi.
“Trời ơi!” Đôi môi của Di Nguyệt trắng bệch, nhìn cảnh tượng trước mắt mà mất hồn mất vía, giờ phút này mới phát hiện ra giọng nói của nàng nhẹ như hơi thở. Bỗng nhiên có một bóng đen chém về phía nàng nhưng nàng không trốn tránh, ánh mắt lúc này chỉ chăm chú hình hai huynh đệ trong góc kia.
Trừng Nguyệt vừa bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó liền biến sắc , phi thân tới ôm nàng tránh sang nơi an toàn.
“Sao lại trở thành như thế này?” Hắn cũng chấn động, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ đùa cợt thường ngày cũng biến mất. Ánh mắt nhìn chăm chú cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Đôi mày nhướng lên, vẻ tàn nhẫn xẹt qua trong mắt.
“Họ giống như người điên, không biết tại sao trở thành như thế?” Di Nguyệt nói, ánh mắt vẫn nhìn họ chăm chăm.
“Điểm huyệt buộc họ dừng lại!”
“Vô ích thôi, dùng biện pháp gì cũng không có tác dụng, ngoại trừ cái chết, không có gì có thể khiến họ bình tĩnh lại, dường như bị trúng cổ độc, ta đã phái người thông báo Ly Nguyệt.”
“Cổ độc?” Ánh mắt Trừng Nguyệt thâm trầm liếc qua đại sảnh hỗn lọan điên cuồng, toàn bộ Hoa Mai lâu đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Chưởng quầy và những người khác đều được Di Nguyệt sơ tán, ngoại trừ vài người họ, những người khách còn lại đều trở nên điên cuồng. Lọai cổ độc gì lợi hại như vậy, có thể làm cho người ta mất hết lí trí.
“Các ngươi đi trước, Trừng Nguyệt hãy tách bọn trẻ ra, chờ Ly Nguyệt đến.” Nàng thật sự không đành lòng nhìn thấy chúng chém giết lẫn nhau, hành động tàn nhẫn như vậy làm cõi lòng nàng tan nát.
Trừng Nguyệt phi thân dừng lại trước mắt chúng, cúi xuống nhặt một cái chân bàn bị gãy, xen vào giữa hai đứa trẻ.
Hắn không quan tâm sự vùng vẫy và phản kháng của họ, dùng hết sức tách ra, hai đôi mắt tàn nhẫn dưới sự khống chế của hắn càng trở nên đỏ ửng , như ánh mắt của ma quỷ, đang trừng lớn nhìn đối phương.
“Ly Nguyệt, mau đến đây nhìn xem!” Di Nguyệt nhìn thấy Ly Nguyệt và Sở Nguyệt liền cuống quít gọi họ lại.
Ly Nguyệt, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, phong độ có thừa, một thân áo trắng, càng làm nổi bật khí chất ngạo nghễ của hắn, ánh mắt như đang cười khiến người cảm thấy thoải mái. Lúc này, đuôi lông mày mang theo vẻ kinh ngạc.
“Huyết cổ?” Ly Nguyệt nhìn trong chốc lát sau đó nghi hoặc nói ra, ánh mắt kinh ngạc quét một vòng xung quanh, bỗng nhiên nheo mắt lại, ngón trỏ điểm tới một gốc cây xinh đẹp màu đen treo trên cửa sổ, cây hoa tan vỡ trong nháy mắt , bỗng có một luồng khói màu đen dày đặt bay lên, chậm rãi tỏa ra trong không khí.
Sau khi khói đen tan đi, đại sảnh ồn ào cũng từ từ trở nên yên lặng, những người đang chém giết lẫn nhau hiện tại dừng tay sửng sốt nhìn đối phương, vẻ hung ác tàn nhẫn dần dần bị đẩy lùi chỉ còn lại những khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Họ cũng không hiểu bản thân đang làm gì, một lúc sau mới có người phản ứng , ngã trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Nương tử, nàng tỉnh lại đi! Nương tử……..”
“Tỷ tỷ……..tỷ tỷ………..”
“……………..”
Sau khi hỗn loạn lắng xuống, mọi người đứng lên, trong mắt đầy đau thương và thống khổ.
“Ly Nguyệt, tại sao lại như vậy?”
“Đó là huyết cổ! Một lọai cổ độc hiếm thấy ở quan ngoại. Lọai huyết cổ này gọi là Hắc Lan, nó là do máu nhện độc hòa với máu của xử nữ tạo thành. Cổ độc này hoà lẫn trong không khí theo hô hấp vào trong cơ thể, kết hợp với một loại mê tâm dược, tạo thành huyết cổ. Huyết cổ này dễ phát tác nhưng cũng dễ khống chế. Chỉ cần mùi hương của Hắc Lan kia biến mất là có thể khống chế được nó. Nhưng điểm chính là trong lúc phát tác tâm trí của mọi người bị mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra người trước mắt là ai, ngay cả người có nội lực thâm hậu cũng không thể khống chế, nói chi là ngùi dân bình thường trói gà không chặt. Trong thức ăn của Hoa Mai lâu, trước đó chắc chắn đã bị người hạ mê tâm dược, trong khi đó Hắc Lan trên cửa sổ giống như một gốc hoa lan bình thường nên ít gây chú ý.”
“Thật đáng giận, kẻ nào lại ác độc như vậy? Dùng phương thức đê tiện này để hãm hại Tô gia.” Mặt Di Nguyệt nghiêm lại, tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng, nhìn lướt qua đám người bị thương trên mặt đất bê bết máu, giống như địa ngục.
“Những người này hiện tại không bị gì chứ?” Sở Nguyệt hỏi, lo lắng nhìn họ.
“Tạm thời không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ bình phục lại. Nhưng cách một khoảng thời gian sẽ tái phát một lần. Khỏang tháng sau sẽ tái phát, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra người hạ độc!” Ly Nguyệt bình thản nói, ánh mắt lo lắng nhìn Di Nguyệt và Sở Nguyệt “Vấn đề này không cần gấp, họ cũng không biết mình trúng huyết cổ, thời gian một tháng cũng đủ cho chúng ta tìm người. Hiện tại điều mà ta lo lắng nhất chính là làm thế nào trấn an họ, đã có nhiều người chết. Đối với họ rất quan trọng, bỗng nhiên không biết vì sao mình mất đi người thân và bạn bè……..
“Danh tiếng tửu lâu của Tô gia cũng tan thành mây khói!” Di Nguyệt khẽ cắn môi “Cuối cùng là ai nghĩ ra phương thức ác độc này, còn làm liên lụy nhiều người dân vô tội. Thật đáng chết!”
Trừng Nguyệt và Sở Nguyệt nhanh chóng tụ tập người xử lí tình huống hỗn lọan trong Hoa Mai lâu, chỉ có Ly Nguyệt vẫn đứng nơi đó, sắc mặt có chút đăm chiêu.
Loại huyết cổ này là vật ngoài quan ngoại, nếu không phải vì hắn là đại phu đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, đi khắp nơi trong thiên hạ thì có lẽ hắn cũng không biết loại cổ độc này, nhưng nó là bí truyền của Tác trưởng lão trong viện hiến tế của Hung Nô, tại sao xuất hiện ở Trung Nguyên?
Hắn liên tưởng đến ngày Lục Phù giết lão Sở vương, sự việc không thể trùng hợp như vậy, không phải hắn tự cao, nhưng ngay cả hắn cũng không điều tra ra độc tố thì tuyệt đối không phải do người thường gây ra, hơn nữa hiện tại đã qua hai tháng nhưng một chút manh mối cũng không có, chuyện này quả thật không đơn giản.
Tin tức lan truyền rất nhanh, việc lớn như vậy nên Di Nguyệt và Sở Nguyệt dù có gan đến mấy, cũng không dám gạt Lục Phù. Tây Sương của Vương phủ biết chuyện này đầu tiên.
Dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng sắc mặt của Lục Phù cũng biến đổi vài lần, bóp nát ly trà trong tay….
Sáng nay nàng vừa ra lệnh cho Bôn Nguyệt đi mời Tác Lan Châu, Bôn Nguyệt nghĩ chờ tối mới hành động, kết quả giữa trưa Hoa Mai lâu đã xảy ra chuyện.
Lại là cổ độc!
Tại sao Tác Lan Châu vô duyên vô cớ xuống tay với người dân vô tội?
Mặt Vô Danh vẫn bình tĩnh không để lộ cảm xúc gì, chỉ có bàn tay nắm chặt chứng tỏ hắn đang tức giận. Tác Lan Châu sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này để buộc hắn ra mặt?
Sắc mặt của ba người trong Tây Sương đều trầm trọng như nhau.
‘Vô Danh, đêm nay ngươi và Bôn Nguyệt đích thân đi mời Tác Lan Châu đến Phù Dung các làm khách cho ta!” Lục Phù trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lời nói âm độc nặng nề nhấn mạnh hai chữ ‘đích thân’.
“Da!” Sắc mặt Vô Danh không hề thay đổi trả lời, Tác Lan Châu thiếu nhiều mạng người như vậy, thật sự là quá sức chịu đựng của hắn. Hắn còn kiêng kỵ thân phận của nàng sao?
Khoảng cách giữa yêu và hận thật mong manh, điều đáng thương nhất chính là ngay cả cái gì gọi là yêu nàng cũng không hiểu, chỉ biết đoạt lấy và chiếm giữ!
Dưới địa lao u ám của Phù Dung các, có một lò lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho không khí nóng rực, khác biệt một trời một vực với không khí lạnh giá bên ngoài. Một âm thanh sắc bén và cao vút từ dưới đất truyền lên, từng tiếng vang như chui từ dưới lòng đất vọt lên, kêu đến thê lương và thảm thiết.
Bốn thiết liên khóa chân tay của nữ tử thật chặt, vì nàng giãy dụa tạo ra tiếng loảng xoảng vang lên trong không khí, từng tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ địa lao. Những cái khóa thiết liên giống như có sự sống của riêng mình. Nàng càng giãy dụa, chúng càng xiết chặt, giống như thâm nhập và khóa lại xương cốt của nàng.
“Ta muốn gặp hắn!”Vì đau đớn mà khuôn mặt nữ tử trở nên nhăn nhó, tái nhợt như tờ giấy, trên đầu đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Mái tóc dài rối tung, hỗn độn, vết hằn đỏ sẫm hiện lên trên hai chân hai tay của nàng, làm mất đi vẻ lẳng lơ quyến rũ. Nữ tử bị khóa thép tra tấn siết chặt nhưng vẫn kiên trì đòi gặp Vô Danh.
Lục Phù cười khẽ, trong địa lao có hai nữ tử, một người thì đau đớn, một người thì gầy yếu, một người thì ánh mắt hung ác vô tình, dữ tợn tàn nhẫn, còn một người thì vẻ mặt tự nhiên đang tươi cười ấm áp.
Lục Phù nhàn nhã ngồi trên ghế dài được chuẩn bị sẵn, ghế đệm mềm mại ngăn cách cái lạnh như băng từ dưới đất bay lên. Đôi mắt tối đen của nàng nhàn nhã thưởng thức sự gào thét như thú hoang của nữ tử trước mặt. Nụ cười ấm áp trên khóe môi vẫn không tan, đang thưởng thức một quả đạn châu nho nhỏ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời ánh mắt đỏ ngầu của nữ tử.
“Tác tiểu thư, cảm giác này không tệ chứ?” Lục Phù uống một hớp trà, cười hỏi “Sự chiêu đãi này so với thân phận của ngươi dường như vẫn còn không đủ nhiệt tình, nhưng tiểu thư cứ yên tâm, ngươi sẽ hưởng thụ sự chiêu đãi tốt nhất, mục tiêu của Phù Dung các chúng ta chính là chủ và khách cùng vui vẻ!”
“Ngươi là một nữ nhân đê tiện, ta muốn gặp hắn!” Tác Lan Châu gào thét, nhìn Lục Phù hung dữ hét to. Ánh mắt dường như muốn cắn xé nàng, vừa tàn nhẫn vừa ẩn chứa nhiều ghen tị.
“Hắn không muốn gặp ngươi! Biết làm sao đây?” Lục Phù khẽ nhấc chân, tươi cười như gió xuân thổi qua cành liễu, làm ra vẻ vô tội nói: “Ta có lòng tốt bảo hắn đích thân đi ‘mời’ ngươi, nếu không ta cũng không khinh địch như vậy mà ‘mời’ ngươi làm khách, đúng không? Về chuyện hắn không muốn gặp, có thể do hắn sợ hãi dính phải những vật quái lạ trên người ngươi, nên nhất định không chịu gặp , làm sao đây?”
“Ngươi……” Tác Lan Châu giống như người điên, muốn tiến lên đánh Lục Phù, nhưng vì cố sức vùng vẫy khiến xích sắt càng siết chặt, khiến xương cốt có cảm giác như gãy vụn, không nhịn được hét lên đau đớn…….Lục Phù trừng mắt nhìn nàng, nhưng khóe môi vẫn tươi cười, ý cười dâng lên trong đáy mắt không phải vẻ tươi cười ấm trái lại lạnh như băng, trong thân thể mảnh mai của nàng cũng có một mối hận không thua gì Tác Lan Châu.
Chính nàng ta cùng Quang Vinh vương hợp mưu hãm hại Sở gia…Hiện tại mỗi ngày Quang Vinh vương đều được hầu hạ dở sống sở chết, còn Tác Lan Châu bởi vì có thân phận đặc biệt nên nàng không thể giết ……Nụ cười lạnh như băng dần dần chuyển ấm, Lục Phù chậm rãi đứng dậy, vuốt vuốt áo choàng trên người, nhẹ nhàng bước tới gần Tác Lan Châu, cười nói “Tác tiểu thư đừng nên giãy dụa, nếu không….Cái khóa này dùng thép đen ngàn năm tạo thành , trên bề mặt của nó đã chảy không ít nhiệt huyết và xương máu, chém không đứt, nó đã chặt đứt tay chân của nhiều kẻ không biết thức thời rồi. Da thịt của tiểu thư mịn màn trắng nõn, nếu mất đi hai tay hai chân thì thật đáng tiếc!”
“Ta muốn gặp hắn!” Tác Lan Châu không nhiều lời, ánh mắt âm độc, tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Lục Phù.
Ánh mắt này khiến Lục Phù nghĩ tới một người.
“Giao thuốc giải Huyết cổ ngươi sử dụng ở Hoa Mai lâu ra!” Lục Phù cười cười nói ra yêu cầu của mình.
“Ha ha ha……”
Một tiếng cười phóng đãng vang lên, cười như điên, tiếng cười vang lên trong gió khiến người dựng tóc gáy, Bôn Nguyệt bĩu môi “Nữ nhân này dường như bị điên rồi!”
“Đừng lo, trên thế gian này không có mối giao dịch nào phu nhân không thực hiện được.” Trừng Nguyệt cười nói. Xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, họ có thể nhìn thấy tất cả những tình huống xảy ra dưới địa lao.
Vô Danh đứng xa xa, không nghe thấy điều gì, vẻ mặt vẫn kiên cường vẫn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên.
“Thì ra ngươi muốn chính là cái này? Ha ha…Trước tiên cho ta gặp hắn!” Tác Lan Châu nín cười, hai má tái nhợt bởi vì cười mà trở nên ửng đỏ, đầu tóc rối bù giống như ma quỷ, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra một tia đắc ý.
“Tác tiểu thư, ta là thương gia, từ trước đến nay luôn tuân thủ nguyên tắc trước giao hàng sau giao tiền!” Lục Phù đứng trước mặt nàng cười nói, nụ cười ấm áp khiến nàng có cảm tưởng như đang nhìn thấy ảo giác là Nguyệt Lam đang cười. Nhưng chỉ một giây sau nàng biết nữ nhân này không phải Nguyệt Lam, nàng cùng Nguyệt Lam có nhiều khác biệt rất lớn. Nụ cười của nàng có thể khiến những kẻ địch đáng sợ nhất trong thiên hạ phải thả lỏng trái tim, toàn thân toát ra vẻ quỷ dị, quyến rũ mê hoặc tâm trí người khác.
Tác Lan Châu lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh nói: “Ta cũng kiên quyết, trước gặp người sau giao thuốc!”
Lục Phù bật cười, giống như vừa nghe chuyện gì rất buồn cười, tiếng cười châm chọc khiến Tác Lan Châu oán hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng. Lục Phù cười nói: “Tác tiểu thư, muốn công bằng sao? Đáng tiếc, hiện tại ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta?”
“Chỉ cần ta không giao thuốc giải, những người trúng Huyết cổ sẽ chết, còn có ngươi……Cổ độc trên người sẽ tra tấn ngươi ngày đêm….”
Lục Phù chỉ thản nhiên liếc nhìn vẻ đắc y’ của nàng, chậm rãi di chuyển bước đến đối mặt với nàng “Ta nghĩ ngươi nhất định đã hiểu lầm chuyện gì rồi? Thứ nhất, ta không quan tâm cổ độc khó giải trên người , đau khổ này ta có thể chịu được. Thứ hai, những người trúng Huyết cổ không phải người thân của ta, họ chết thì có liên quan gì đến ta chứ? Trên thế gian này mỗi ngày đều có người chết, thêm vài người thì có gì lạ. Thứ ba Bạch y thánh thủ Ly Nguyệt là thủ hạ của ta, danh tiếng của hắn trong giới chắc ngươi cũng nghe qua, ngươi nghĩ là trong vòng một tháng hắn không thể giải được Huyết cổ sao?”
“Ngươi….Vậy tại sao ngươi muốn ta giao ra thuốc giải?”
“Ta chỉ nảy sinh lòng tốt nhất thời, không thích làm chuyện lãng phí thời gian, ngươi giao ra thuốc giải thì cũng giống như Ly Nguyệt nghiên cứu ra, kết quả đều giống nhau thì tại sao ta cần phải lãng phí thời gian?”
Tác Lan Châu do dự, nàng biết Lục Phù nói không sai, tuy rằng Ly Nguyệt không thể giải được cổ độc trên người Lục Phù, giải Huyết cổ không phải chuyện khó khăn với hắn.
Khóe môi Lục Phù nhếch lên mỉm cười, gọi to: “Ly Nguyệt, vào đây!”
Áo trắng bay bay, tao nhã lễ độ. Từ đầu đến cuối khóe môi ẩn chứa ý cười, Ly Nguyệt nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia oán hận và khinh thường, nhớ tới tình cảnh thê thảm xảy ra trong Hoa Mai lâu, hắn càng thêm chán ghét.
“Có phải ta nói cho hắn phương pháp giải độc, ngươi sẽ cho ta gặp người?”
“Phải! Ta cho ngươi gặp!” Lục Phù mỉm cười ấm áp, đùa giỡn với những ngón tay của mình…….
“Sao ta biết ngươi có gạt hay không?”
“Ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta ?” Lục Phù nhẹ giọng hỏi, mặc dù nàng đang cười nhưng Tác Lan Châu cảm thấy giống như có một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến sống lưng.
“Được! Ta nói cho ngươi!” Tác Lan Châu liếc Lục Phù , sau đó nhìn Ly Nguyệt nói ra mấy vị thuốc Đông y và phương pháp bào chế.
“Ly Nguyệt, thế nào? Đúng không?” Lục Phù nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi…..”
Tác Lan Châu còn chưa mắng xong, Ly Nguyệt liền gật gật đầu: “Vị thuốc Đông y thì đúng, lúc trước phương pháp bào chế của ta có chút vấn đề, hiện tại ta đã tìm ra .”
Lục Phù nhếch môi cười nói “Ra ngoài trước đi, mau chóng bào chế thuốc giải.”
Ly Nguyệt gật gật đầu, bước ra khỏi địa lao. Lục Phù quay lại nhìn nàng, cẩn thận đánh giá, theo lý nữ nhân này là người do Quang Vinh vương phái tới, nhưng nàng thấy trong mắt nàng ta ẩn chứa rất nhiều thù hận. Nàng nhớ mình không hề làm điều gì có lỗi với người Hung Nô. Lục Phù suy ngẫm, khẽ mỉm cười hỏi “Sao ngươi hận ta như vậy?”
“Đừng nói lời vô nghĩa! Mau bảo hắn tới gặp ta.” Tác Lan Châu không trả lời câu hỏi của Lục Phù, hiện tại chuyện mà nàng mong muốn nhất chính là gặp Vô Danh.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng, Lục Phù nắm lấy cằm nàng, nở nụ cười quỷ dị “Tác Lan Châu tiểu thư! Ta cho ngươi gặp là một chuyện, hắn chịu gặp ngươi không là chuyện khác.”
“A….”Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, nàng càng giãy dụa càng khiến khóa sắt siết chặt hơn, máu từ tay chân chảy ra không ngừng, vì la hét mà đầu tóc càng thêm rối tung hỗn độn, nhìn nàng giống như quỷ dữ.
Lục Phù nhợt nhạt lùi về phía sau vài bước, nhìn sự phẫn nộ của nàng giống như đang thưởng thức một vở kịch hay, khóe môi nở nụ cười trêu chọc, nhìn nàng giống như một Ma vương.
“Ngươi gạt ta!” Tác Lan Châu giận dữ gầm lên.
“Đó là do ngươi ngu ngốc!” Nhìn thấy Tác Lan Châu nổi giận, Lục Phù càng cảm thấy vui vẻ, sau đó ngồi bên cạnh châm chọc, cười nói: “Ta quên ngươi là người Hung Nô, chắc chưa từng nghe qua câu thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng bao giờ đắc tội nữ tử. Thật ra ta cũng không lừa ngươi, là do Vô Danh không muốn gặp ngươi, không phải sao?”
“Ta muốn giết ngươi! A……….” Câu nói cuối cùng của Lục Phù mới là vết thương chí mạng , giống như cầm dao đâm vào trái tim đau đớn và không cam lòng của nàng “Ngươi dám đối xử với ta như vậy, một ngày nào đó cha ta nhất định sẽ khiến Hãn vương lãnh binh san bằng Phượng Thiên quốc của các ngươi.”
Nụ cười của Lục Phù chậm rãi biến mất, khóe môi chỉ còn lại nụ cười lạnh “Ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào? Chợ sao? Để cho ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ta biết ngươi sẽ không cho ta thuốc giải, vì vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian trên người ngươi, nhưng mà Tác Lan Châu, ta nói cho ngươi biết người ở trong tay ta muốn chết cũng không phải là chuyện dễ. Trung Nguyên chúng ta còn có rất nhiều vật vô cùng mới mẻ ngươi chưa từng gặp qua. Có lẽ Trừng Nguyệt sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Lục Phù lạnh lùng cười, xoay người rời đi, từng bước tao nhã bước lên bậc thang, không hề quan tâm người ở sau lưng đang la hét thảm thiết và tiếng khóa sắt ở trên người phát ra những âm thanh nặng nề. Chỉ cần nữ tử này chết đi là cổ độc trên người nàng có thể giải , nhưng mà…..không thể để nàng ta chết!
Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, vừa mới từ trong địa lao nóng bức đi ra, gió thổi khiến nàng cảm thấy hơi lạnh……
“Phu nhân.” Ngoài Vô Danh , tất cả mọi người đều tiến về phía trước.
“Trừng Nguyệt, dùng bất kì cách nào cũng được, nhưng đừng để nàng chết.” Sau khi Lục Phù ra lệnh liền bước qua địa lao khác của Phù Dung các, địa lao này nằm bên cạnh, dùng thép ngăn ra hai không gian “Hắn thế nào?”
Chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy một bóng người trong góc…. đó là Quang Vinh vương.
“Phu nhân yên tâm! Chúng tôi biết phải làm như thế nào, Quang Vinh vương và Tác Lan Châu, chúng tôi sẽ chiêu đãi thật tốt.” Trừng Nguyệt nở nụ cười độc ác, khóe môi nhếch lên lạnh lùng.
Rất xa, Lục Phù liếc mắt nhìn Vô Danh, thấy trong mắt hắn không có bất kỳ biểu tình gì, nàng cũng im lặng.
Bỗng nhiên từ xa có một con tuấn mã dáng vẻ mệt mỏi đang tiến vào kinh thành. Nam tử khẩn trương giơ roi quất vào mông ngựa khiến nó chạy nhanh hơn về phía Hoa Mai lâu. Khung cảnh trong Hoa Mai lâu vẫn như trước, tiếng cười nói ồn ào không dứt. Khi vừa bước vào Hoa Mai lâu, hắn có thói quen nhìn lướt qua đám đông náo nhiệt, đột nhiên sắc mặt có chút oán hận và kích động, vội vàng bước vào trong.
Qua song cửa sổ, nữ tử áo hồng và nam tử cùng nhìn nhau một lúc, khi nhìn rõ gương mặt của hắn khiến toàn thân nàng chấn động, một tia kích động chợt hiện lên trong mắt, bởi vì quá vui mừng mà khuôn mặt trở nên đỏ ửng pha lẫn vẻ tà mị và lạnh lùng.
Nàng đột nhiên đứng dậy, bước xuống lầu, dự định đi vào trong viện thì bị chưởng quầy ngăn lại ‘Cô nương, xin dừng bước. Không thể đi vào bên trong.’
‘Cút ngay!’ Nữ tử lạnh lùng nghiêm mặt, tức giận trừng mắt nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cũng không hoảng sợ , vẫn thản nhiên cười, thái độ hòa nhã ‘Cô nương, xin tha lỗi. Bên trong là nơi làm việc và nghỉ ngơi của đương gia chúng tôi, những người không phận sự không thể đi vào.’
Đôi mắt đẹp của nữ tử mở thật to, bàn tay với sắc áo đỏ rực sắp sửa ra tay, ánh mắt đảo một vòng thật nhanh, lạnh lùng hỏi ‘Nam tử vừa mới bước vào trong là ai?’
Chưởng quầy bị đôi mắt âm trầm lạnh lẽo mở to kia nhìn chăm chú có chút giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nói ‘Người đó là Vô Danh, hộ vệ bên cạnh đương gia của chúng tôi.’
Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ âm trầm và oán hận: ‘Đương gia của các ngươi là ai?’
Chưởng quầy cảm thấy khó hiểu, nhìn cách ăn mặc có lẽ nàng không phải người Trung Nguyên, nếu không sao không biết đương gia của Hoa mai lâu là ai. Chưởng quầy nở nụ cười kiêu hãnh nói ‘Đương gia của chúng tôi là đại tiểu thư của Tô gia, cũng là Sở vương phi Tô Lục Phù.’
‘Tô Lục Phù!’ Từng chữ từng chữ từ miệng của chưởng quầy nói ra, khi ông vừa thốt ra ba chữ này khiến gương mặt nàng trở nên nhăn nhó.
Nàng dĩ nhiên biết Tô Lục Phù là ai. Lúc mới vào kinh thành, Quang Vinh vương dẫn nàng đi trên đường lớn, từ xa đã nhìn thấy Lục Phù . Nàng còn ở trên sườn núi gần Vương phủ quan sát hết nửa tháng vì vậy đương nhiên biết Lục Phù là ai.
Nhưng thật không ngờ Hoa Mai lâu này là của nàng ta. Nàng chỉ theo dõi Lục Phù vào buổi tối còn ban ngày vì bận việc nên đã sơ suất.
Ánh mắt tàn nhẫn của nữ tử quét một vòng nhìn nhóm người đang nói cười ồn ào trong Hoa Mai lâu, khóe môi chợt cười lạnh……
“Ngươi ở bên nàng, có phải vì nàng giống Nguyệt Lam không? Nàng thầm thì tư hỏi.
Bước ra khỏi Hoa Mai lâu, vẻ mặt nữ tử trở nên âm độc, sự ghen tị tràn ngập cả gương mặt xinh đẹp.
Nàng cười lạnh…… Sắc mặt không chút thay đổi khi nghe những tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra từ Hoa Mai lâu……
Toàn thân Vô Danh đầy vẻ phong trần mệt mỏi trở về vương phủ……. Chưa kịp về phòng rửa mặt nghỉ ngơi đã vội vã chạy tới Tây Sương. Hắn đi Hoa Mai lâu trước, sau đó mới quay về Tây Sương là bởi vì người của Tô gia đều đi du ngoạn bên ngoài, còn Lục Phù không thể rời khỏi vương phủ vì thế Bôn Nguyệt vô cùng lo lắng. Hoa Mai lâu tạm thời giao cho Di Nguyệt nắm giữ. Di Nguyệt đã thuật lại cho Vô Danh biết những chuyện xảy ra liên quan tới Lục Phù trong những ngày gần đây.
“Vô Danh…….” Không phải nói vài ngày sau mới trở về ? Bôn Nguyệt nhướng mắt, nhìn thấy vẻ khiếp sợ và mệt mỏi trong ánh mắt của hắn, nàng âm thầm ngạc nhiên hỏi “Ngươi bị gì vậy?”
Chỉ cần liếc sơ qua đã nhận ra dáng vẻ bất thường của Vô Danh, cũng giống như ít khi nhìn thấy dáng vẻ không tươi cười của Lục Phù vậy.
“Vương phi đâu?” Vô Danh thản nhiên hỏi, mặc dù đã chế ngự được nỗi khiếp sợ trong lòng nhưng trên mặt vẫn còn đỏ ửng, điều này chứng minh hắn vừa trải qua một chuyện kích động gì đó.
“Vào đi.” Lục Phù cười dịu dàng. Nghe tiếng nói trong phòng truyền ra, hai người cùng bước vào.
Lục Phù nằm trên ghế đệm, khẽ mỉm cười. Trên bàn có vài quyển sách, nàng đang đọc một quyển sách dày, nhìn thấy hắn đi vào mới từ từ đứng lên, sửa sang lại áo choàng trên người, nhìn hắn “Mọi việc làm tốt chứ?”
“Vương phi, buổi tối khi người ngủ có thường xuyên mơ thấy tình cảnh giết lão Vương gia hôm đó không?” Vô Danh không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chăm chú vẻ mặt của nàng.
Hắn quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lục Phù hơi biến đổi, còn có ánh mắt ngạc nhiên của Bôn Nguyệt.
“Sao ngươi biết chuyện này?” Hắn không thể biết được, Lục Phù hỏi xong nheo mắt uống một hớp trà, hương trà thơm từ miệng xộc vào mũi, như quyến luyến không tan.
Buổi tối nàng không ngừng mơ thấy hình ảnh giết Sở Vân ngày đó. Chúng hành hạ khiến thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, nhưng chuyện này ngay cả Sở Cảnh Mộc và Bôn Nguyệt cũng không biết làm sao hắn biết được. Một nỗi hoài nghi xẹt qua trong lòng Lục Phù, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt cương nghị của Vô Danh hơi nhăn nhó, nhưng chỉ là thoáng qua làm người khác không nhìn thấy sự đau khổ trong lòng hắn. Hắn bình tĩnh nhưng im lặng không nói, dường như đang nhớ lại điều gì.
“Vô Danh, không phải ngươi biết điều gì chứ? Cuối cùng Vương phi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lại giết lão Vương gia?” Bôn Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi một cách khẩn trương.
“Tác gia là gia tộc lớn nhất của Hung Nô, chức vụ trưởng lão của viện hiến tế từ trước đến nay luôn do người của Tác gia đảm nhiệm, vì vậy họ rất thong thạo vu thuật và cổ độc. Ở quan ngoại, có nhiều gia tộc kính nể Tác gia, ngay cả Hoàng cung cũng kiêng kị họ ba phần. Người Trung Nguyên vẫn còn xa lạ với cổ độc, các ngươi không phải người trong giang hồ nên có lẽ cũng chưa từng nghe qua, nhưng ở quan ngoại ai ai cũng biết thủ đoạng của Tác gia rất tàn nhẫn. Loại cổ độc mà Vương phi trúng phải có tên là Tế điện dùng để cúng thất tuần. Độc này lấy 49 loại trùng độc làm thuốc dẫn, hơn nữa còn dùng Băng sơn tuyết liên 60 năm nở hoa một lần bào chế thành. Trong thiên hạ chỉ duy nhất một người có, đó là truyền nhân đời thứ tám của Tác gia, tiểu nữ nhân -Tác Lan Châu. ” Vô Danh chậm rãi nói, cúi mặt để che dấu đau khổ và ý hận hiện ra rõ ràng.
“Tế điện?” Sắc mặt Lục Phù không thay đổi, nở nụ cười có vẻ âm độc “Tên gọi cũng không tệ, rất hợp.”
Nước trong chén trà sóng sánh phát ra những âm thanh dễ nghe, Lục Phù lạnh lùng cười hỏi ”Vị khách quý trong phủ của Quang Vinh vương tên là Tác Lan Châu phải không?”
“Dạ!” Bôn Nguyệt cúi đầu cắn môi trả lời”Ta biết nữ tử phiên bang kia có vấn đề, dường như nàng ta đang tìm người. Nàng ở trong phủ của Quang Vinh vương, nhưng sau khi Quang Vinh vương bị chúng ta bắt về Phù Dung Các, nàng cũng không quan tâm, vẫn ở kinh thành tiếp tục tìm người.”
Vô Danh khẽ giật mình, vẻ thù hận và bối rối lướt qua trong mắt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫn không ngẩng đầu. Lục Phù liếc hắn hỏi: “Vô Danh, Tác Lan Châu là người quen cũ của ngươi?”
“Dạ!”
Lục Phù gật đầu cười lạnh, trong nhất thời cũng không biết nói gì. Vô Danh ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt thật bình tĩnh “Vương phi, ta cảm thấy kỳ lạ, với tính cách cẩn thận của người, tại sao bị trúng cổ độc? Thức ăn của Vương phi từ trước tới nay đều do Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt phụ trách. Tế điện lại có mùi vị rất nồng, nếu lén lút bỏ vào trong thức ăn, sao họ lại có thể bỏ qua mùi vị đó không chú ý.
“A! Vô Danh, ngươi nói vậy là có ý gì? Ý ngươi nói ta và Băng Nguyệt muốn hãm hại Vương phi ?” Bôn Nguyệt tức giận hai má đỏ bừng, mắt hạnh mở thật to như hai hạt bồ đào, bất mãn la lớn.
Sắc mặt Vô Danh không chút thay đổi “Ta chỉ thấy sao nói vậy!”
“A! Ngươi đừng quá đáng nha!” Bôn Nguyệt dường như muốn xông lên, hai nắm tay nắm chặt. Lục Phù liếc nàng ý bảo đừng xúc động.
Nàng nhẹ nhàng cười nói ” Bôn Nguyệt, tạm thời ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn hỏi Vô Danh về Tác Lan Châu.”
“Vương phi….” có những tiếng phản đối vang lên cùng lúc, nhưng Lục Phù vẫn nhìn Bôn Nguyệt với ánh mắt kiên định.
Bôn Nguyệt dậm chân, giận dỗi chạy ra ngoài.
“Ngươi nói Tế điện có mùi rất nồng, đó là mùi vị như thế nào?”
“Nó là một mùi rất kì lạ, giống như mùi thịt thối.”
Trong lòng Lục Phù chợt chấn động, nhớ tới chén thuốc an thần đêm do Băng Nguyệt mang lên cho nàng đêm đó, Lục Phù cười nhạt, vuốt vuốt tóc, mở miệng khen ngợi một cách châm biếm “Thật thông minh!”
Hiểu được có người dở trò trên người Băng Nguyệt, ánh mắt Lục Phù trở nên lạnh lẽo, âm trầm. Nhớ tình hình tối hôm đó, hiện tại nàng đã hiểu tại sao hai má Băng Nguyệt đỏ bừng.
“Cũng không thể trách được, Tác Lan Châu thông thạo cổ độc và vu thuật, muốn khống chế một người là chuyện rất đơn giản ? Tại sao Vô Danh hiểu rõ như vậy? Chẳng lẽ hắn từng bị trúng cùng loại cổ độc?
“Vô Danh, tiếng đàn có thể khống chế lọai cổ độc này phải không?” Lục Phù chợt nhớ tới những sự việc không bình thường xảy ra đêm đó, nhìn hắn hỏi.
“Có thể!”
“Thì ra là vậy!” Hiện tại tất cả mọi chuyện đã được giải đáp rõ ràng, Lục Phù cười lạnh “Nếu muốn giải cổ độc này, ta nên làm gì?
………….
Vô Danh im lặng không trả lời, Lục Phù cười lạnh “Về chuyện cổ độc, trước đây ta từng nghe Thất nương nói qua vài lần, cách giải cổ độc đơn giản nhất chính là giết chết người tạo ra cổ độc đó, đúng không?”
………….
“Đúng!” Vô Danh xác nhận, sau đó do dự nói: “Còn một biện pháp khác có thể giải lọai cổ độc này, chính là buộc người hạ độc giao ra thuốc giải. Chỉ có hai phương pháp đó thôi.”
“Cần gì phiền phức như vậy, người đó rõ ràng đang ở kinh thành, ta nghĩ giết nàng dễ hơn nhiều so với việc buộc nàng giao ra thuốc giải.” Lục Phù cười lạnh, ánh mắt như hàn băng nhìnVô Danh một cách chăm chú, theo dõi biểu tình trên gương mặt cương nghị của hắn. Nàng nghĩ thầm quan hệ của hắn và Tác Lan Châu nhất định không tầm thường.
“Tác Lan Châu là ái nữ của đại trưởng lão trong viện hiến tế, nếu nàng ta bị giết ở kinh thành, chỉ sợ người Hung Nô sẽ mượn cơ hội này phát động chiến tranh. Triều đình khó khắn lắm mới có thể kết thúc cuộc tranh giành quyền lực kéo dài mười mấy năm vừa qua, hiện tại quốc khố trống rỗng, binh lực suy yếu, binh mã và lương thảo dự trữ ở phía Nam của Mục Phong tướng quân chỉ có thể duy trì được một thời gian.” Hắn không muốn chiến tranh xảy ra giữa Hung Nô và Phượng Thiên hoàng triều.
Viện hiến tế trong mắt của người Hung Nô giống như thần thánh, quốc sách đều phải thông qua họ. Quyền lực và sức ảnh hưởng của họ đối với người Hung Nô làm cho Khả Hãn phải mơ ước có ba phần….
Một cơn gió xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhẹ thổi vào, Lục Phù nheo nheo đôi mắt trong trẻo như muốn che đậy hàng ngàn mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt, tươi cười nói “Ngươi và Tác Lan Châu có quan hệ gì?”
Vô Danh cúi đầu không trả lời, ánh mắt Lục Phù chợt lóe lên nhưng không tiếp tục hỏi, chỉ yên lặng nhìn hắn thật lâu, cười lạnh……..Không khí xung quanh dường như bị đóng băng.
“Gọi Bôn Nguyệt vào đây.”
Vô Danh cúi đầu, nhẹ bước ra khỏi phòng. Lục Phù nâng chén trà lên, nhẹ nhàng lắc lắc, làn khói trắng lượn lờ bay, một mùi thơm dễ chịu phả vào mũi, trong chén trà phản chiếu nụ cười trong sáng nhưng ánh mắt thì lạnh như băng của nàng.
Một lúc sau, Bôn Nguyệt bước vào, vẻ mặt vẫn còn tức giận, hai má đỏ ửng, có chút buồn bực trừng mắt nhìn Vô Danh. Lục Phù cười, nếu Băng Nguyệt biết mình đem cổ độc bỏ vào thuốc an thần có lẽ sẽ lấy chết để tạ tội, vì vậy tốt nhất không nói ra sự thật, đề phòng nha đầu kia không cẩn thận nói cho Băng Nguyệt biết.
“Đừng tức giận, ta có việc giao ngươi đi làm, chắc chắn sẽ khiến tâm tình của ngươi vui trở lại.”
Lục Phù nhìn phía sau Vô Danh, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng “Bảo Trừng Nguyệt tiếp đón Tác Lan Châu ân cần một chút! Nhớ kỹ, không được giết mà chỉ ân cần tiếp đãi, cơm ngày ba bữa, thêm vào bữa sáng và bữa khuya, hầu hạ chu đáo! Phù Dung các của chúng ta, ngoại trừ cổ độc, không phải còn nhiều thứ khác dùng tra tấn sao? Nói với Trừng Nguyệt bảo hắn chiêu đãi thật tốt, để người Hung Nô biết bảo bối của người Trung Nguyên chúng ta không kém họ.”
Cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn kia cũng hiện lên vẻ vui mừng, hoan hô “Dạ!”
Nét mặt Vô Danh vẫn không thay đổi, ánh mắt cũng không hề dao động.
Ra khỏi phòng, Vô Danh ngửa đầu nhắm mắt lại như muốn che dấu tất cả đau khổ và ẫn nhẫn trong mắt, chắp tay sau lưng, không nhúc nhích, trầm mặc đứng trong đình viện.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt hắn, tuy rằng ấp áp dào dạt nhưng hắn cảm thấy đáy lòng lạnh giá.
Lam nhi, nàng khỏe không?
Một tiếng thở dài từ đáy lòng chậm rãi hòa tan trong gió thu, không gây một tiếng động.
Chúng ta phải đau khổ cả đời , trên thế gian này không thể có thêm một đôi uyên ương mạng khổ nữa.
Trong lòng hắn hoảng hốt, nhớ lại sa mạc mênh mang, cát vàng tung bay cuồn cuộn, hiện ra gương mặt đang tươi cười dịu dàng, dung nhan xinh đẹp rất giống Lục Phù, còn giống cả sự dịu dàng.
Bôn Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn, Lục Phù cũng nhìn xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, trong lòng dần dần sinh ra hòai nghi, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đầy kiên quyết, chắp tay sau lưng dáng vẻ hiên ngang, võ công cao cường, tính tình thâm trầm , đó không phải là dáng vẻ của một Vô Danh nghèo khổ trước đây, cũng không phải của một người bình thường.
Gió thu thổi qua làm lá vàng bay tán loạn, từ từ rơi trên mặt đất. Ánh mắt lóe lên tia quỷ dị, khiến không khí càng trở nên buồn bã.
Bỗng nhiên có những tiếng gào thét từ đường bên kia truyền đến “ Có người chết trong Hoa Mai lâu! Có người chết trong Hoa Mai lâu……..”
Đó là tiếng thét sắc bén mà cao vút của một nam tử. Hắn chạy thật nhanh không dám quay đầu nhìn lại, giống như có quái vật đuổi theo phía sau, nét mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, dường như rất hoảng sợ. Nam tử bởi vì quá sợ hãi trượt chân té ngã trên mặt đất.
Có người đứng bên cạnh tốt bụng đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, sao lại sợ hãi như vậy? Tại sao Hoa Mai lâu có người chết?”
Hai tay nam tử run rẩy, nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hôm nay vừa mới vào đó gọi thức ăn, không bao lâu nhìn thấy nhiều người đang ăn cơm bỗng nhiên ngã xuống, sắc mặt họ đều tím tái, miệng sùi bọt mép, giống như những người điên, đứng bật dậy chém giết lẫn nhau…. Cảnh tượng thật khủng khiếp…. Cũng may ta nhanh chân chạy trốn, nếu không nhất định cũng sẽ….bị chết ở đó.”
Những tiếng thét gào đinh tai nhức óc và tiếng bàn ghế va chạm vang lên, đập vào mắt Di Nguyệt là một đám người tóc tai rối bù, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí chỉ muốn đập phá và trút giận, ra tay dã man ,tàn nhẫn, không quan tâm người trước mặt mình là ai. Mặc kệ là phụ nữ hay trẻ con…….Cảm giác khiếp sợ giống như từng đợt thủy triều vọt về phía nàng. Nàng mở to đôi mắt dường như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt.
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, từ trên cửa sổ cho đến cạnh bàn , tất cả đều là màu đỏ của máu, trên mặt đất đã có rất nhiều người ngã xuống, nam có nữ có, cả những đứa trẻ, họ bị đánh đập, toàn thân đều là vết thương, những vết xanh tím trên mặt họ khiến nàng không nhận ra nét mặt trước kia của họ, tất cả dường như sắp tắt thở. Những người còn lại đang liều mạng chém giết, bước chân họ thật vô tình và tàn nhẫn, dẫm đạp lên xác của những người đã chết, có lẽ họ cũng không ý thức được, người mà họ vừa giết chính là người thân của mình.
Ở nơi góc sáng sủa, có hai hài tử vẻ ngoài giống nhau như đúc, liếc mắt một cái cũng nhìn ra được họ là huynh đệ song sinh, nhưng trên tay lại cầm dao chém vào đối phương, dao vừa xẹt qua một nhát đã thấy một vết thương đang chảy máu. Chúng nắm tóc, đánh nhau không ngừng, sự tàn nhẫn bắn ra từ đôi mắt khiến người sợ hãi.
“Trời ơi!” Đôi môi của Di Nguyệt trắng bệch, nhìn cảnh tượng trước mắt mà mất hồn mất vía, giờ phút này mới phát hiện ra giọng nói của nàng nhẹ như hơi thở. Bỗng nhiên có một bóng đen chém về phía nàng nhưng nàng không trốn tránh, ánh mắt lúc này chỉ chăm chú hình hai huynh đệ trong góc kia.
Trừng Nguyệt vừa bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó liền biến sắc , phi thân tới ôm nàng tránh sang nơi an toàn.
“Sao lại trở thành như thế này?” Hắn cũng chấn động, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ đùa cợt thường ngày cũng biến mất. Ánh mắt nhìn chăm chú cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Đôi mày nhướng lên, vẻ tàn nhẫn xẹt qua trong mắt.
“Họ giống như người điên, không biết tại sao trở thành như thế?” Di Nguyệt nói, ánh mắt vẫn nhìn họ chăm chăm.
“Điểm huyệt buộc họ dừng lại!”
“Vô ích thôi, dùng biện pháp gì cũng không có tác dụng, ngoại trừ cái chết, không có gì có thể khiến họ bình tĩnh lại, dường như bị trúng cổ độc, ta đã phái người thông báo Ly Nguyệt.”
“Cổ độc?” Ánh mắt Trừng Nguyệt thâm trầm liếc qua đại sảnh hỗn lọan điên cuồng, toàn bộ Hoa Mai lâu đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Chưởng quầy và những người khác đều được Di Nguyệt sơ tán, ngoại trừ vài người họ, những người khách còn lại đều trở nên điên cuồng. Lọai cổ độc gì lợi hại như vậy, có thể làm cho người ta mất hết lí trí.
“Các ngươi đi trước, Trừng Nguyệt hãy tách bọn trẻ ra, chờ Ly Nguyệt đến.” Nàng thật sự không đành lòng nhìn thấy chúng chém giết lẫn nhau, hành động tàn nhẫn như vậy làm cõi lòng nàng tan nát.
Trừng Nguyệt phi thân dừng lại trước mắt chúng, cúi xuống nhặt một cái chân bàn bị gãy, xen vào giữa hai đứa trẻ.
Hắn không quan tâm sự vùng vẫy và phản kháng của họ, dùng hết sức tách ra, hai đôi mắt tàn nhẫn dưới sự khống chế của hắn càng trở nên đỏ ửng , như ánh mắt của ma quỷ, đang trừng lớn nhìn đối phương.
“Ly Nguyệt, mau đến đây nhìn xem!” Di Nguyệt nhìn thấy Ly Nguyệt và Sở Nguyệt liền cuống quít gọi họ lại.
Ly Nguyệt, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, phong độ có thừa, một thân áo trắng, càng làm nổi bật khí chất ngạo nghễ của hắn, ánh mắt như đang cười khiến người cảm thấy thoải mái. Lúc này, đuôi lông mày mang theo vẻ kinh ngạc.
“Huyết cổ?” Ly Nguyệt nhìn trong chốc lát sau đó nghi hoặc nói ra, ánh mắt kinh ngạc quét một vòng xung quanh, bỗng nhiên nheo mắt lại, ngón trỏ điểm tới một gốc cây xinh đẹp màu đen treo trên cửa sổ, cây hoa tan vỡ trong nháy mắt , bỗng có một luồng khói màu đen dày đặt bay lên, chậm rãi tỏa ra trong không khí.
Sau khi khói đen tan đi, đại sảnh ồn ào cũng từ từ trở nên yên lặng, những người đang chém giết lẫn nhau hiện tại dừng tay sửng sốt nhìn đối phương, vẻ hung ác tàn nhẫn dần dần bị đẩy lùi chỉ còn lại những khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Họ cũng không hiểu bản thân đang làm gì, một lúc sau mới có người phản ứng , ngã trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Nương tử, nàng tỉnh lại đi! Nương tử……..”
“Tỷ tỷ……..tỷ tỷ………..”
“……………..”
Sau khi hỗn loạn lắng xuống, mọi người đứng lên, trong mắt đầy đau thương và thống khổ.
“Ly Nguyệt, tại sao lại như vậy?”
“Đó là huyết cổ! Một lọai cổ độc hiếm thấy ở quan ngoại. Lọai huyết cổ này gọi là Hắc Lan, nó là do máu nhện độc hòa với máu của xử nữ tạo thành. Cổ độc này hoà lẫn trong không khí theo hô hấp vào trong cơ thể, kết hợp với một loại mê tâm dược, tạo thành huyết cổ. Huyết cổ này dễ phát tác nhưng cũng dễ khống chế. Chỉ cần mùi hương của Hắc Lan kia biến mất là có thể khống chế được nó. Nhưng điểm chính là trong lúc phát tác tâm trí của mọi người bị mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra người trước mắt là ai, ngay cả người có nội lực thâm hậu cũng không thể khống chế, nói chi là ngùi dân bình thường trói gà không chặt. Trong thức ăn của Hoa Mai lâu, trước đó chắc chắn đã bị người hạ mê tâm dược, trong khi đó Hắc Lan trên cửa sổ giống như một gốc hoa lan bình thường nên ít gây chú ý.”
“Thật đáng giận, kẻ nào lại ác độc như vậy? Dùng phương thức đê tiện này để hãm hại Tô gia.” Mặt Di Nguyệt nghiêm lại, tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng, nhìn lướt qua đám người bị thương trên mặt đất bê bết máu, giống như địa ngục.
“Những người này hiện tại không bị gì chứ?” Sở Nguyệt hỏi, lo lắng nhìn họ.
“Tạm thời không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ bình phục lại. Nhưng cách một khoảng thời gian sẽ tái phát một lần. Khỏang tháng sau sẽ tái phát, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra người hạ độc!” Ly Nguyệt bình thản nói, ánh mắt lo lắng nhìn Di Nguyệt và Sở Nguyệt “Vấn đề này không cần gấp, họ cũng không biết mình trúng huyết cổ, thời gian một tháng cũng đủ cho chúng ta tìm người. Hiện tại điều mà ta lo lắng nhất chính là làm thế nào trấn an họ, đã có nhiều người chết. Đối với họ rất quan trọng, bỗng nhiên không biết vì sao mình mất đi người thân và bạn bè……..
“Danh tiếng tửu lâu của Tô gia cũng tan thành mây khói!” Di Nguyệt khẽ cắn môi “Cuối cùng là ai nghĩ ra phương thức ác độc này, còn làm liên lụy nhiều người dân vô tội. Thật đáng chết!”
Trừng Nguyệt và Sở Nguyệt nhanh chóng tụ tập người xử lí tình huống hỗn lọan trong Hoa Mai lâu, chỉ có Ly Nguyệt vẫn đứng nơi đó, sắc mặt có chút đăm chiêu.
Loại huyết cổ này là vật ngoài quan ngoại, nếu không phải vì hắn là đại phu đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, đi khắp nơi trong thiên hạ thì có lẽ hắn cũng không biết loại cổ độc này, nhưng nó là bí truyền của Tác trưởng lão trong viện hiến tế của Hung Nô, tại sao xuất hiện ở Trung Nguyên?
Hắn liên tưởng đến ngày Lục Phù giết lão Sở vương, sự việc không thể trùng hợp như vậy, không phải hắn tự cao, nhưng ngay cả hắn cũng không điều tra ra độc tố thì tuyệt đối không phải do người thường gây ra, hơn nữa hiện tại đã qua hai tháng nhưng một chút manh mối cũng không có, chuyện này quả thật không đơn giản.
Tin tức lan truyền rất nhanh, việc lớn như vậy nên Di Nguyệt và Sở Nguyệt dù có gan đến mấy, cũng không dám gạt Lục Phù. Tây Sương của Vương phủ biết chuyện này đầu tiên.
Dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng sắc mặt của Lục Phù cũng biến đổi vài lần, bóp nát ly trà trong tay….
Sáng nay nàng vừa ra lệnh cho Bôn Nguyệt đi mời Tác Lan Châu, Bôn Nguyệt nghĩ chờ tối mới hành động, kết quả giữa trưa Hoa Mai lâu đã xảy ra chuyện.
Lại là cổ độc!
Tại sao Tác Lan Châu vô duyên vô cớ xuống tay với người dân vô tội?
Mặt Vô Danh vẫn bình tĩnh không để lộ cảm xúc gì, chỉ có bàn tay nắm chặt chứng tỏ hắn đang tức giận. Tác Lan Châu sao có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này để buộc hắn ra mặt?
Sắc mặt của ba người trong Tây Sương đều trầm trọng như nhau.
‘Vô Danh, đêm nay ngươi và Bôn Nguyệt đích thân đi mời Tác Lan Châu đến Phù Dung các làm khách cho ta!” Lục Phù trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lời nói âm độc nặng nề nhấn mạnh hai chữ ‘đích thân’.
“Da!” Sắc mặt Vô Danh không hề thay đổi trả lời, Tác Lan Châu thiếu nhiều mạng người như vậy, thật sự là quá sức chịu đựng của hắn. Hắn còn kiêng kỵ thân phận của nàng sao?
Khoảng cách giữa yêu và hận thật mong manh, điều đáng thương nhất chính là ngay cả cái gì gọi là yêu nàng cũng không hiểu, chỉ biết đoạt lấy và chiếm giữ!
Dưới địa lao u ám của Phù Dung các, có một lò lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho không khí nóng rực, khác biệt một trời một vực với không khí lạnh giá bên ngoài. Một âm thanh sắc bén và cao vút từ dưới đất truyền lên, từng tiếng vang như chui từ dưới lòng đất vọt lên, kêu đến thê lương và thảm thiết.
Bốn thiết liên khóa chân tay của nữ tử thật chặt, vì nàng giãy dụa tạo ra tiếng loảng xoảng vang lên trong không khí, từng tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ địa lao. Những cái khóa thiết liên giống như có sự sống của riêng mình. Nàng càng giãy dụa, chúng càng xiết chặt, giống như thâm nhập và khóa lại xương cốt của nàng.
“Ta muốn gặp hắn!”Vì đau đớn mà khuôn mặt nữ tử trở nên nhăn nhó, tái nhợt như tờ giấy, trên đầu đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Mái tóc dài rối tung, hỗn độn, vết hằn đỏ sẫm hiện lên trên hai chân hai tay của nàng, làm mất đi vẻ lẳng lơ quyến rũ. Nữ tử bị khóa thép tra tấn siết chặt nhưng vẫn kiên trì đòi gặp Vô Danh.
Lục Phù cười khẽ, trong địa lao có hai nữ tử, một người thì đau đớn, một người thì gầy yếu, một người thì ánh mắt hung ác vô tình, dữ tợn tàn nhẫn, còn một người thì vẻ mặt tự nhiên đang tươi cười ấm áp.
Lục Phù nhàn nhã ngồi trên ghế dài được chuẩn bị sẵn, ghế đệm mềm mại ngăn cách cái lạnh như băng từ dưới đất bay lên. Đôi mắt tối đen của nàng nhàn nhã thưởng thức sự gào thét như thú hoang của nữ tử trước mặt. Nụ cười ấm áp trên khóe môi vẫn không tan, đang thưởng thức một quả đạn châu nho nhỏ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời ánh mắt đỏ ngầu của nữ tử.
“Tác tiểu thư, cảm giác này không tệ chứ?” Lục Phù uống một hớp trà, cười hỏi “Sự chiêu đãi này so với thân phận của ngươi dường như vẫn còn không đủ nhiệt tình, nhưng tiểu thư cứ yên tâm, ngươi sẽ hưởng thụ sự chiêu đãi tốt nhất, mục tiêu của Phù Dung các chúng ta chính là chủ và khách cùng vui vẻ!”
“Ngươi là một nữ nhân đê tiện, ta muốn gặp hắn!” Tác Lan Châu gào thét, nhìn Lục Phù hung dữ hét to. Ánh mắt dường như muốn cắn xé nàng, vừa tàn nhẫn vừa ẩn chứa nhiều ghen tị.
“Hắn không muốn gặp ngươi! Biết làm sao đây?” Lục Phù khẽ nhấc chân, tươi cười như gió xuân thổi qua cành liễu, làm ra vẻ vô tội nói: “Ta có lòng tốt bảo hắn đích thân đi ‘mời’ ngươi, nếu không ta cũng không khinh địch như vậy mà ‘mời’ ngươi làm khách, đúng không? Về chuyện hắn không muốn gặp, có thể do hắn sợ hãi dính phải những vật quái lạ trên người ngươi, nên nhất định không chịu gặp , làm sao đây?”
“Ngươi……” Tác Lan Châu giống như người điên, muốn tiến lên đánh Lục Phù, nhưng vì cố sức vùng vẫy khiến xích sắt càng siết chặt, khiến xương cốt có cảm giác như gãy vụn, không nhịn được hét lên đau đớn…….Lục Phù trừng mắt nhìn nàng, nhưng khóe môi vẫn tươi cười, ý cười dâng lên trong đáy mắt không phải vẻ tươi cười ấm trái lại lạnh như băng, trong thân thể mảnh mai của nàng cũng có một mối hận không thua gì Tác Lan Châu.
Chính nàng ta cùng Quang Vinh vương hợp mưu hãm hại Sở gia…Hiện tại mỗi ngày Quang Vinh vương đều được hầu hạ dở sống sở chết, còn Tác Lan Châu bởi vì có thân phận đặc biệt nên nàng không thể giết ……Nụ cười lạnh như băng dần dần chuyển ấm, Lục Phù chậm rãi đứng dậy, vuốt vuốt áo choàng trên người, nhẹ nhàng bước tới gần Tác Lan Châu, cười nói “Tác tiểu thư đừng nên giãy dụa, nếu không….Cái khóa này dùng thép đen ngàn năm tạo thành , trên bề mặt của nó đã chảy không ít nhiệt huyết và xương máu, chém không đứt, nó đã chặt đứt tay chân của nhiều kẻ không biết thức thời rồi. Da thịt của tiểu thư mịn màn trắng nõn, nếu mất đi hai tay hai chân thì thật đáng tiếc!”
“Ta muốn gặp hắn!” Tác Lan Châu không nhiều lời, ánh mắt âm độc, tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Lục Phù.
Ánh mắt này khiến Lục Phù nghĩ tới một người.
“Giao thuốc giải Huyết cổ ngươi sử dụng ở Hoa Mai lâu ra!” Lục Phù cười cười nói ra yêu cầu của mình.
“Ha ha ha……”
Một tiếng cười phóng đãng vang lên, cười như điên, tiếng cười vang lên trong gió khiến người dựng tóc gáy, Bôn Nguyệt bĩu môi “Nữ nhân này dường như bị điên rồi!”
“Đừng lo, trên thế gian này không có mối giao dịch nào phu nhân không thực hiện được.” Trừng Nguyệt cười nói. Xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, họ có thể nhìn thấy tất cả những tình huống xảy ra dưới địa lao.
Vô Danh đứng xa xa, không nghe thấy điều gì, vẻ mặt vẫn kiên cường vẫn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên.
“Thì ra ngươi muốn chính là cái này? Ha ha…Trước tiên cho ta gặp hắn!” Tác Lan Châu nín cười, hai má tái nhợt bởi vì cười mà trở nên ửng đỏ, đầu tóc rối bù giống như ma quỷ, ánh mắt đỏ ngầu lộ ra một tia đắc ý.
“Tác tiểu thư, ta là thương gia, từ trước đến nay luôn tuân thủ nguyên tắc trước giao hàng sau giao tiền!” Lục Phù đứng trước mặt nàng cười nói, nụ cười ấm áp khiến nàng có cảm tưởng như đang nhìn thấy ảo giác là Nguyệt Lam đang cười. Nhưng chỉ một giây sau nàng biết nữ nhân này không phải Nguyệt Lam, nàng cùng Nguyệt Lam có nhiều khác biệt rất lớn. Nụ cười của nàng có thể khiến những kẻ địch đáng sợ nhất trong thiên hạ phải thả lỏng trái tim, toàn thân toát ra vẻ quỷ dị, quyến rũ mê hoặc tâm trí người khác.
Tác Lan Châu lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh nói: “Ta cũng kiên quyết, trước gặp người sau giao thuốc!”
Lục Phù bật cười, giống như vừa nghe chuyện gì rất buồn cười, tiếng cười châm chọc khiến Tác Lan Châu oán hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng. Lục Phù cười nói: “Tác tiểu thư, muốn công bằng sao? Đáng tiếc, hiện tại ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta?”
“Chỉ cần ta không giao thuốc giải, những người trúng Huyết cổ sẽ chết, còn có ngươi……Cổ độc trên người sẽ tra tấn ngươi ngày đêm….”
Lục Phù chỉ thản nhiên liếc nhìn vẻ đắc y’ của nàng, chậm rãi di chuyển bước đến đối mặt với nàng “Ta nghĩ ngươi nhất định đã hiểu lầm chuyện gì rồi? Thứ nhất, ta không quan tâm cổ độc khó giải trên người , đau khổ này ta có thể chịu được. Thứ hai, những người trúng Huyết cổ không phải người thân của ta, họ chết thì có liên quan gì đến ta chứ? Trên thế gian này mỗi ngày đều có người chết, thêm vài người thì có gì lạ. Thứ ba Bạch y thánh thủ Ly Nguyệt là thủ hạ của ta, danh tiếng của hắn trong giới chắc ngươi cũng nghe qua, ngươi nghĩ là trong vòng một tháng hắn không thể giải được Huyết cổ sao?”
“Ngươi….Vậy tại sao ngươi muốn ta giao ra thuốc giải?”
“Ta chỉ nảy sinh lòng tốt nhất thời, không thích làm chuyện lãng phí thời gian, ngươi giao ra thuốc giải thì cũng giống như Ly Nguyệt nghiên cứu ra, kết quả đều giống nhau thì tại sao ta cần phải lãng phí thời gian?”
Tác Lan Châu do dự, nàng biết Lục Phù nói không sai, tuy rằng Ly Nguyệt không thể giải được cổ độc trên người Lục Phù, giải Huyết cổ không phải chuyện khó khăn với hắn.
Khóe môi Lục Phù nhếch lên mỉm cười, gọi to: “Ly Nguyệt, vào đây!”
Áo trắng bay bay, tao nhã lễ độ. Từ đầu đến cuối khóe môi ẩn chứa ý cười, Ly Nguyệt nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia oán hận và khinh thường, nhớ tới tình cảnh thê thảm xảy ra trong Hoa Mai lâu, hắn càng thêm chán ghét.
“Có phải ta nói cho hắn phương pháp giải độc, ngươi sẽ cho ta gặp người?”
“Phải! Ta cho ngươi gặp!” Lục Phù mỉm cười ấm áp, đùa giỡn với những ngón tay của mình…….
“Sao ta biết ngươi có gạt hay không?”
“Ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta ?” Lục Phù nhẹ giọng hỏi, mặc dù nàng đang cười nhưng Tác Lan Châu cảm thấy giống như có một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến sống lưng.
“Được! Ta nói cho ngươi!” Tác Lan Châu liếc Lục Phù , sau đó nhìn Ly Nguyệt nói ra mấy vị thuốc Đông y và phương pháp bào chế.
“Ly Nguyệt, thế nào? Đúng không?” Lục Phù nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi…..”
Tác Lan Châu còn chưa mắng xong, Ly Nguyệt liền gật gật đầu: “Vị thuốc Đông y thì đúng, lúc trước phương pháp bào chế của ta có chút vấn đề, hiện tại ta đã tìm ra .”
Lục Phù nhếch môi cười nói “Ra ngoài trước đi, mau chóng bào chế thuốc giải.”
Ly Nguyệt gật gật đầu, bước ra khỏi địa lao. Lục Phù quay lại nhìn nàng, cẩn thận đánh giá, theo lý nữ nhân này là người do Quang Vinh vương phái tới, nhưng nàng thấy trong mắt nàng ta ẩn chứa rất nhiều thù hận. Nàng nhớ mình không hề làm điều gì có lỗi với người Hung Nô. Lục Phù suy ngẫm, khẽ mỉm cười hỏi “Sao ngươi hận ta như vậy?”
“Đừng nói lời vô nghĩa! Mau bảo hắn tới gặp ta.” Tác Lan Châu không trả lời câu hỏi của Lục Phù, hiện tại chuyện mà nàng mong muốn nhất chính là gặp Vô Danh.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng, Lục Phù nắm lấy cằm nàng, nở nụ cười quỷ dị “Tác Lan Châu tiểu thư! Ta cho ngươi gặp là một chuyện, hắn chịu gặp ngươi không là chuyện khác.”
“A….”Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, nàng càng giãy dụa càng khiến khóa sắt siết chặt hơn, máu từ tay chân chảy ra không ngừng, vì la hét mà đầu tóc càng thêm rối tung hỗn độn, nhìn nàng giống như quỷ dữ.
Lục Phù nhợt nhạt lùi về phía sau vài bước, nhìn sự phẫn nộ của nàng giống như đang thưởng thức một vở kịch hay, khóe môi nở nụ cười trêu chọc, nhìn nàng giống như một Ma vương.
“Ngươi gạt ta!” Tác Lan Châu giận dữ gầm lên.
“Đó là do ngươi ngu ngốc!” Nhìn thấy Tác Lan Châu nổi giận, Lục Phù càng cảm thấy vui vẻ, sau đó ngồi bên cạnh châm chọc, cười nói: “Ta quên ngươi là người Hung Nô, chắc chưa từng nghe qua câu thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng bao giờ đắc tội nữ tử. Thật ra ta cũng không lừa ngươi, là do Vô Danh không muốn gặp ngươi, không phải sao?”
“Ta muốn giết ngươi! A……….” Câu nói cuối cùng của Lục Phù mới là vết thương chí mạng , giống như cầm dao đâm vào trái tim đau đớn và không cam lòng của nàng “Ngươi dám đối xử với ta như vậy, một ngày nào đó cha ta nhất định sẽ khiến Hãn vương lãnh binh san bằng Phượng Thiên quốc của các ngươi.”
Nụ cười của Lục Phù chậm rãi biến mất, khóe môi chỉ còn lại nụ cười lạnh “Ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào? Chợ sao? Để cho ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ta biết ngươi sẽ không cho ta thuốc giải, vì vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian trên người ngươi, nhưng mà Tác Lan Châu, ta nói cho ngươi biết người ở trong tay ta muốn chết cũng không phải là chuyện dễ. Trung Nguyên chúng ta còn có rất nhiều vật vô cùng mới mẻ ngươi chưa từng gặp qua. Có lẽ Trừng Nguyệt sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Lục Phù lạnh lùng cười, xoay người rời đi, từng bước tao nhã bước lên bậc thang, không hề quan tâm người ở sau lưng đang la hét thảm thiết và tiếng khóa sắt ở trên người phát ra những âm thanh nặng nề. Chỉ cần nữ tử này chết đi là cổ độc trên người nàng có thể giải , nhưng mà…..không thể để nàng ta chết!
Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, vừa mới từ trong địa lao nóng bức đi ra, gió thổi khiến nàng cảm thấy hơi lạnh……
“Phu nhân.” Ngoài Vô Danh , tất cả mọi người đều tiến về phía trước.
“Trừng Nguyệt, dùng bất kì cách nào cũng được, nhưng đừng để nàng chết.” Sau khi Lục Phù ra lệnh liền bước qua địa lao khác của Phù Dung các, địa lao này nằm bên cạnh, dùng thép ngăn ra hai không gian “Hắn thế nào?”
Chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấy một bóng người trong góc…. đó là Quang Vinh vương.
“Phu nhân yên tâm! Chúng tôi biết phải làm như thế nào, Quang Vinh vương và Tác Lan Châu, chúng tôi sẽ chiêu đãi thật tốt.” Trừng Nguyệt nở nụ cười độc ác, khóe môi nhếch lên lạnh lùng.
Rất xa, Lục Phù liếc mắt nhìn Vô Danh, thấy trong mắt hắn không có bất kỳ biểu tình gì, nàng cũng im lặng.
/134
|