Edit Phu Dung
Phù Dung đã trở lại với cả nhà rồi đây, muốn làm quà tặng mọi người mỗi truyện 2 chap , nhưng giờ không biết nên vui hay buồn. Trong lúc nghỉ ngơi tranh thủ edit dc hơn 2 chap VDVP và 3 chap PDVP mà người nhà ko biết xóa hết rồi. Giờ lại ôm lap làm lần hai, ôi sao mình xui dữ vầy nè.
Ngày xuân nắng ấm chiếu rọi, cành liễu bên bờ sông đâm chồi nẩy lộc, bày ra dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, cỏ non mới nhú xấu hổ đón gió như đang nhảy múa. Mùa xuân khắp nơi tràn ngập một bầu không khí mới, nơi nơi đầy sức sống, thật là một cảnh xuân tươi đẹp.
Trên con sông nhỏ đối diện có một đôi uyên ương đang đùa giỡn nước đuổi bắt nhau, cùng với hoa cỏ ven đường tạo thành một cảnh sắc kiều diễm. Khuôn mặt đau thương của nam tử toát ra một vẻ vui sướng tươi cười, tự nhiên và trong sáng không hợp với gương mặt chính trực của mình. Đôi mắt sâu thẳm vẫn sâu không thấy đáy như trước, nhưng ẩn chứa bên trong có thể thấy một dòng nước ấm vừa xuất hiện tên là —— hi vọng.
Sở Cảnh Mộc từng hận qua, oán qua, hắn đường đường là một Vương gia, ở trong cảnh trời đất tuyết bay mịt mù, bị thê tử của mình nhẫn tâm vứt bỏ trong chòi nghỉ mát, loại oán hận này thâm nhập vào tận xương tuỷ. Hắn từng hận sự nhẫn tâm của nàng, hận sự độc ác của nàng, hận mỗi khi nhắc đến tên của nàng không nhịn được nổi giận hét lên điên cuồng.
Những ngày tháng đã qua kia, hắn sống không bằng chết, ngày đêm tưởng nhớ và tra tấn, nhưng những oán hận này có vẻ nhỏ bé không đáng kể, cái gì thù không đội trời chung có vẻ nhợt nhạt như tò giấy trắng, không bằng một nụ cười nhàn nhạt của nàng.
Trước mắt hắn chỉ biết đã tìm được Vương phi của mình.
Chỉ mình hắn biết trong lòng cảm động và run rẩy bao nhiêu, chỉ hắn biết trong nháy mắt kia hắn kích động đến nỗi muốn đến trước mặt nàng, quỳ xuống cảm tạ trời xanh đã thương xót.
Yêu đã quá sâu, cho dù hoá thành tro tàn, hắn đều có thể nhận ra được, huống chi là hình dáng quen thuộc, một đôi mắt có một không hai, đó là ánh mắt xinh đẹp nhất trong thiên hạ, hắn tuyệt đối không nhận lầm. Cho dù nhận lầm nét đặc trưng của khuôn mặt, hắn cũng sẽ không quên loại rung động này. Nhìn thấy sự rung động và xúc động của nàng, một lần nữa hắn kích động nói không thành lời. Nhưng vẫn ráng nhịn xuống, đèn nén sự vui sướng, bởi vì….
Hắn sợ hãi vui sướng quá sẽ trở thành hư ảo, năm năm này hắn gần như không đếm được bao nhiêu lần chờ mong rồi bị thất bại, một lần rồi một lần thất vọng khiến tim hắn vỡ nát. Hắn không muốn một lần nữa trơ mắt bất lực nhìn nàng rời đi, loại đau khổ và tuyệt vọng có tính hủy diệt này, trong đời chịu một lần là đủ rồi. Hắn không muốn nhấm nháp sự tuyệt vọng và đau khổ khi nàng rời đi năm đó nữa, tìm kiếm một thời gian dài như vậy đã khiến hắn hiểu được…
Mặc kệ nàng là ai, ác độc cũng tốt, lương thiện cũng tốt, ngu ngốc cũng tốt, thông minh cũng tốt, đều là thê tử có một không hai của hắn, đều là Phù nhi của hắn.
Mặc kệ là lý do gì, hắn đều không buông nàng ra, năm đó nàng buông tay, trái tim của hắn cũng đóng băng dưới vực sâu không đáy, chỉ có tìm được nàng, một lần nữa nắm lấy tay nàng, trái tim của hắn mới bắt đầu có độ ấm trở lại.
Lúc này đây, hắn sẽ cố nhanh tay nắm lấy, sẽ không để cho số phận từ lòng bàn tay trốn đi. Mặc kệ là lý do gì, đều sẽ chết không buông tay, vĩnh viễn không chia lìa nữa.
Thê tử của hắn, không phải hắn chưa từng nghĩ qua Dao Quang chính là Lục Phù. Chỉ là chẳng may không có chứng cớ, vẫn không tìm được Dao Quang. Vì vậy vừa nghe thấy có tin tức của Dao Quang, rõ ràng biết có thể là giả, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân mình, phải thử dốc lòng đi tìm, có lẽ thật sự có một phần ngàn trong đó có thể là thật.
Sau khi trãi qua nhiều thất vọng và tra tấn, hắn vẫn như trước chưa từ bỏ ý định.
Dường như Lục Phù quyết tâm không để hắn tìm được, giống như nàng đã biến mất trên thế gian, không tung tích, mặc kệ hắn điều động bao nhiêu nhân mã, cuối cùng đều thất vọng quay về, dần dần hắn hiểu được, thay vì tìm không manh mối như vậy chi bằng chủ động tìm đến Dao Quang.
Vì vậy mới có Phương Đông Tình một mình đảm đương một phía trong vận tải đường thủy Dao Quang.
Phù nhi….. Nhận ra được ta đã đến đây sao?
Hắn xoa xoa má mình nhè nhẹ, đó là hành động thường thể hiện ra bên ngoài đã theo hắn nhiều năm gần như trở thành thói quen, diện mạo mà bốn năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn đều sắp quên dáng vẻ ban đầu của mình là như thế nào.
Sở Cảnh Mộc vì nước vì dân mà sống kia dường như là chuyện tình của đời trước.
Bàn tay nắm chặt khép rồi mở, mở rồi khép, hắn cười khẽ.
Nàng là Dao Quang đã không còn quan trọng nữa, hắn vốn cũng đoán được tám chín phần nàng là Dao Quang, nhưng tự mình xác nhận vẫn có điểm giật mình nho nhỏ.
Nhớ lại năm đó nàng ở Hoa Mai lâu nói cười, nói về sau nếu hắn bị nghèo khổ, nàng có thể nuôi dưỡng hắn, thật sự là có thể làm như vậy. Tên Dao Quang này vài năm qua gần như được lưu truyền khắp đại giang Nam Bắc, chuyện của nàng đã lan tới từng ngõ ngách của Phượng Thiên hoàng triều. Dân chúng trong thiên hạ đều biết và nói đến hai nữ nhân.
Phù Dung vương phi và Dao Quang phu nhân thì ra là cùng một người.
Thủ đoạn che dấu của nàng thật cao siêu xuất quỷ nhập thần, khó trách nhiều năm như vậy không ai thật sự gặp qua Dao Quang phu nhân, muốn điều tra nhưng không thể nào tra ra được.
Chính là những chuyện này đều không sao cả, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, phải tìm về thê tử của mình, tìm về hạnh phúc tốt đẹp mình từng đánh mất.
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, mùi thơm ngát quen thuộc trong không khí khiến khóe môi của hắn nhếch lên, mùi hương đã lâu làm cho thân hình cứng rắn của hắn trong nháy mắt trở nên rung động, chậm rãi bình tĩnh lại.
Từ từ sẽ đến… khiến nàng tin tưởng hắn thật sự đã buông xuống tất cả. Hắn không dám hành động lỗ mãng, loại tưởng niệm và tuyệt vọng ghi lòng tạc dạ này, một lần là đủ rồi.
Hắn quay đầu, mắt nhìn xuống gọi “Phu nhân!”
Chỉ có một mình Lục Phù, dưới ánh mặt trời, mạng đen bay bay, khăn che mặt thật dày vẫn ngăn cản những ánh mắt tò mò như cũ. Chỉ để lộ ra một đôi mắt thanh tú lạnh lùng.
Gió mát thổi những sợi tóc của nàng bay bay, nhìn nam nhân trước mắt, nụ cười dưới lớp mạng che có điểm đau lòng, đau lòng vì mấy năm qua hắn bị nhóm người của Di Nguyệt chạm vào vết thương. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, như băng tuyết trên núi Tuyết Sơn, ngàn năm không tan.
“Theo giúp ta đi tuần tra bến tàu” Lục Phù nhàn nhạt bỏ lại một câu dẫn đầu đi về phía trước, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi hắn.
“Được!” Hắn vui vẻ vô cùng cười nói, bước theo sau.
Một trước một sau chỉ có hai người đi về hướng bến tàu, khoảng cách từ cửa hàng ra bến tàu rất gần. Dọc theo đường đi không ai nói gì chỉ yên lặng bước đi.
Một người bởi vì thật cẩn thận, một người với cõi long suy tư.
Phương Đông Tình, cũng chính là Sở Cảnh Mộc lẳng lặng theo sát phía sau nàng, mạng đen vẫn bao phủ bóng hình nhỏ xinh gầy yếu. Hắn luyến tiếc không muốn nói chuyện sợ phá vỡ giây phút ấm áp này, không bao lâu sau, hắn tự nhủ với lòng chỉ cần nàng khỏe mạnh đứng trước mắt hắn, ở nơi hắn có thể chạm vào là tốt rồi. Nguyện vọng năm năm cuối cùng đã trở thành sự thật. Hắn thuyết phục mình phải tự kiềm chế rất nhiều mới không ôm nàng vào ngực để bù lại năm năm tương tư và cô đơn.
Chính vì sợ sẽ làm nàng kinh hãi, lại đau thương rời đi, để lại hắn một người năm năm nữa, như vậy hắn sẽ hỏng mất. Một lần nữa trơ mắt nhìn nàng rời đi, đó là sự tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế gian, hắn không cần… Vì vậy chuyện hắn sợ nhất chính là nàng rời đi.
Đối với hắn chỉ cần không bỏ đi, chuyện gì đều có thể không kể.
Sở Cảnh Mộc cứ như vậy đi theo nàng, lòng đầy xúc động, hạnh phúc tràn ngập nội tâm, từng giọt từng giọt như muốn thoát ra khỏi lồng ngực tràn ra chung quanh.
Lục Phù cũng không nói chuyện, nàng vốn nghĩ không có sự lơi lỏng của mình, Sở Cảnh Mộc thế nào cũng sẽ không tìm được nàng. Cũng không nghĩ đến hai người họ lại gặp nhau bằng cách này, không biết hắn nhận ra nàng không?
Nàng nên trở lại trong lồng ngực hắn một lần nữa sao?
Nghi vấn bồi hồi dâng lên trong lòng một cách tự nhiên, họ đã đi gần tới bến tàu, kênh đào của Lạnh Thành rộng vô cùng, đưa mắt nhìn qua, nắng ấm lên cao, trên mặt sông sáng lấp lánh, sáng lạn thật chói mắt. Có những thương thuyền qua lại dừng ở bến tàu, trên mặt sông tới lui đều là thuyền bè.
Một nam tử trung niên đi lên đón, cung kính cúi đầu, “Phu nhân! Phương Đông quản sự!”
Lục Phù gật đầu, dẫn theo Sở Cảnh Mộc lên lầu các, đó là một lầu nhỏ ba tầng bên bờ của kênh đào, hùng vĩ uy nghiêm, được thiết kế tinh xảo. Đứng ở lầu ba có thể nhìn ra mặt sông đối diện không bỏ sót thứ gì.
Lục Phù nhẹ đẩy cửa sổ ra, một cơn gió nhẹ khoan khoái khẽ vuốt hai má, đôi mắt đen láy lướt qua cảnh vật bên dưới, đó là vương quốc nàng một tay sáng lập nên, mười năm tâm huyết, khiến cho người trong thiên hạ vừa nhìn thấy con thuyền sẽ liên tưởng đến Dao Quang, vững vàng nắm giữ mạch máu kinh tế của Phượng Thiên.
Dao Quang… một nhân vật truyền kỳ, được phủ kín dưới khăn che mặt thật dày, làm cho người trong thiên hạ không thể nhìn thấy vẻ mặt thật của nàng. Ai có thể biết sự chua xót dưới lớp khăn che mặt ấy.
Nơi bờ sông xa xa, những cánh buồm bằng vải bạt đón gió tung bay, trên mỗi chiếc thuyền đều có hai chữ lớn Dao Quang, trên mặt sông rộng lớn bay phấp phới. Lúc này là buổi sáng, có rất nhiều thuyền sắp khởi hành, nhìn hùng vĩ vô cùng.
“Phương Đông quản sự, ngươi ở cửa hàng được bốn năm rồi đúng không?” Lục Phù không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi. Dưới lớp mạng đen, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
“Đúng vậy! Đã bốn năm rồi!”
Lục Phù xoay người lại, ánh mắt yên lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, “Vì sao phải làm như vậy?”
Không đầu không đuôi hỏi một câu ngớ ngẩn, nhưng Sở Cảnh Mộc hiểu được nàng muốn nói gì, gương mặt cương trực khẽ cười, mặc dù không phải vẻ thanh nhuận trước đây, nhưng ánh mắt lại trong như ngọc, ấm áp vô cùng.
Thù hận thì làm sao, đừng làm cho ta mất đi ngươi lần nữa.
Đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.
“Ta muốn gặp phu nhân.” kích động thật nhiều tràn ngập nội tâm, khi nàng hỏi những lời này, hắn biết nàng đã biết rõ thân phận của hắn.
“Năm năm trước không phải gặp qua rồi sao?”
“Người kia không phải ngươi.” Nếu không hắn sẽ không thể không nhận ra được, mờ mịt trong biển người, chỉ cần một bóng dáng hắn có thể nhận ra được nữ nhân, sao ở trước mặt hắn mà hắn không nhận được chứ. Từ từ nghĩ tới bó tóc để trong ngực… Một cơn tức giận dâng lên, nữ nhân này vì tránh né hắn, thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng nhẫn tâm cắt mái tóc đen của mình xuống.
Ánh mắt không tự chủ nhìn mái tóc đen như mực của nàng, hiện giờ sắp khôi phục lại nguyên trạng, tưởng tượng đến đây không khỏi có điểm đau lòng.
“Không phải ta sao?” Lục Phù Mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ, rốt cuộc hắn cũng nhận ra được, “Gặp ta làm gì?”
“Ta muốn gặp thê tử của ta!” Sở Cảnh Mộc kiên định nói, thật sâu dừng ở ánh mắt của nàng, dường như muốn nhìn sự dao động bên trong.
Lục Phù cười ha hả, có điểm châm chọc nói: “Phương Đông quản sự, ngươi cũng thật thích nói đùa, ngươi muốn tìm thê tử thế nhưng tìm đến nơi này của ta, một người sống lớn như vậy, ta dường như không thiếu ngươi?”
“Ta muốn nói cho nàng, ta không hận nàng!” Sở Cảnh Mộc nhìn Lục Phù, cũng không để ý sự châm chọc của nàng, dừng lại nơi ánh mắt, yên lặng nói: “Nhiều năm tìm kiếm như vậy, ta chỉ biết một sự kiện, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng, ta có thể buông tha tất cả, cho dù là thù hận!”
Trái tim của Lục Phù giống như bị người hung hăng đâm một kim, đau thắt lại, cuống quít xoay người sang chỗ khác, nhờ gió mát thổi khô lệ trong mắt, mũi cũng híc híc rất khó chịu, nhưng làm cho nước mắt chỉ viền quanh trong mắt, không cho rơi xuống.
Cho dù năm đó trước khi xảy ra chuyện giết Sở Vân, yêu như thế, quyến luyến như thế, Sở Cảnh Mộc cũng không nói qua chữ yêu này, hiện tại lại có thể dễ dàng nói ra miệng. Lục Phù cắn răng thật mạnh, nếu không sẽ khóc thành tiếng, nàng gây cho hắn thương tổn sâu đến nỗi không có khả năng bù đắp, sâu đến nỗi nàng thật yếu đuối trốn tránh. Không có khả nằng nhận lấy sự tra tấn lẫn nhau, nàng còn nhớ rõ năm đó khi rời đi, hắn đau khổ, lấy sự kiêu ngạo và tự tôn của Sở Cảnh Mộc, bị nữ nhân thẳng tay vứt bỏ, nàng nghĩ hắn sẽ hận nàng, hận nàng vứt bỏ, hận sự nhẫn tâm của nàng.
Đôi mắt Sở Cảnh Mộc không hề chớp nhìn chằm chằm tấm lưng kia, một màn chuyện cũ như núi rung đất chuyển vọt tới. Mạng đen khẽ lay động, bay bay, đôi mắt hắn cũng ngấn lệ, chua xót trào dâng.
“Ta hận nàng, từng rất hận, hận đến nỗi ta đã nghĩ ta không bao giờ… đi tìm nàng, đi rồi cũng tốt, đi rồi không phải đối mặt với nàng, ta sẽ không bị đau khổ, không cần cảm thấy yêu hận giằng co, sẽ không cảm thấy thực xin lỗi cha ta dưới suối vàng. Chỉ là….. Hận của ta không đánh lại tình yêu của ta, đối với nàng ta chưa từng nói buông tay, cho dù chết cũng không thuyết phục được mình buông ra. Cha ta đã chết, ta biết nàng là vô tội, chỉ vì bị người hạ độc không ý thức mới giết người. Chỉ là ở trước mắt ta, trơ mắt nhìn nàng giết cha, nếu nói hận nàng, không bằng ta nói hận ta không phát hiện đúng lúc, không bảo vệ tốt cho nàng, không bảo vệ tốt cho cha….Thê tử của ta không thể chịu được cái lạnh trong địa lao, vì vậy ta đem cha hoả táng để huỷ tất cả chứng cớ, chỉ vì muốn bảo vệ nàng… Nhìn thấy nàng một màn thọc tay vào ngực của cha ta, những ngày đó ta buộc phải thu hồi tình yêu của mình, chỉ có thể buộc mình hận nàng, từng nghĩ qua chi bằng giết nàng sẽ kết thúc hết mọi chuyện, nhưng vẫn không có cách nào xuống tay được. Cho dù trong lúc mâu thuẫn yêu cùng hận, ta cũng không muốn nàng rời khỏi ta, chưa từng nghĩ muốn nàng rời khỏi ta, dù không thấy mặt nhưng ít nhất ta biết nàng ở nơi ta có thể chạm vào, biết hơi thở của nàng còn ở bên người. Nàng nói nàng luyến tiếc rời đi… Nhưng cuối cùng cũng bỏ đi mất… Nhiều năm tìm kiếm như vậy, đã làm ta hiểu được một chuyện, mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng làm gì, ác độc cũng tốt, lương thiện cũng tốt, đều là thê tử lòng ta yêu, là nữ nhân ta muốn che chở cả đời. Thù hận không sợ, đáng sợ là bản thân không thể khóa lại con tim của mình, ta liều mạng đi tìm nàng, chỉ muốn nói cho nàng biết… Ta yêu nàng…
Đã sớm không hận, bởi vì tất cả đau thương và thù hận trên thế giới này cộng lại, đều không bằng sự tàn nhẫn khi nàng rời khỏi ta… Loại tuyệt vòng này, ta không muốn nếm trải lần thứ hai….”
Lục Phù đã sớm rơi lệ đầy mặt, ướt đẫm mạng đen trên mặt. Chua xót đọng lại trong lòng, từng giọt từng giọt đọng lại, tìm không thấy thông đạo nào có thể phát tiết, chỉ có thể khiến nước mắt rơi đầy mặt.
Đã muộn năm năm giải thích và thông báo……
Lúc trước hắn không muốn thảo luận, nàng cũng không muốn nói về mâu thuẫn, qua năm năm, vì muốn nàng trở lại bên người, hắn đem trái tim mình phơi bày máu chảy đầm đìa, bày ra trần trụi để nàng nhìn……
Thấy nàng không trả lời, Sở Cảnh Mộc hơi thở dài, tưởng niệm giống như nước đọng tại đầu viên ngói, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, năm năm qua đã muốn hòa nhập vào xương tuỷ, nhưng đối với nàng hắn vẫn bàng hoàng như trước.
“Phu nhân, có thể mời ngươi cùng thủ hạ đi một chỗ được không?” Sở Cảnh Mộc thản nhiên hỏi.
Phù Dung đã trở lại với cả nhà rồi đây, muốn làm quà tặng mọi người mỗi truyện 2 chap , nhưng giờ không biết nên vui hay buồn. Trong lúc nghỉ ngơi tranh thủ edit dc hơn 2 chap VDVP và 3 chap PDVP mà người nhà ko biết xóa hết rồi. Giờ lại ôm lap làm lần hai, ôi sao mình xui dữ vầy nè.
Ngày xuân nắng ấm chiếu rọi, cành liễu bên bờ sông đâm chồi nẩy lộc, bày ra dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, cỏ non mới nhú xấu hổ đón gió như đang nhảy múa. Mùa xuân khắp nơi tràn ngập một bầu không khí mới, nơi nơi đầy sức sống, thật là một cảnh xuân tươi đẹp.
Trên con sông nhỏ đối diện có một đôi uyên ương đang đùa giỡn nước đuổi bắt nhau, cùng với hoa cỏ ven đường tạo thành một cảnh sắc kiều diễm. Khuôn mặt đau thương của nam tử toát ra một vẻ vui sướng tươi cười, tự nhiên và trong sáng không hợp với gương mặt chính trực của mình. Đôi mắt sâu thẳm vẫn sâu không thấy đáy như trước, nhưng ẩn chứa bên trong có thể thấy một dòng nước ấm vừa xuất hiện tên là —— hi vọng.
Sở Cảnh Mộc từng hận qua, oán qua, hắn đường đường là một Vương gia, ở trong cảnh trời đất tuyết bay mịt mù, bị thê tử của mình nhẫn tâm vứt bỏ trong chòi nghỉ mát, loại oán hận này thâm nhập vào tận xương tuỷ. Hắn từng hận sự nhẫn tâm của nàng, hận sự độc ác của nàng, hận mỗi khi nhắc đến tên của nàng không nhịn được nổi giận hét lên điên cuồng.
Những ngày tháng đã qua kia, hắn sống không bằng chết, ngày đêm tưởng nhớ và tra tấn, nhưng những oán hận này có vẻ nhỏ bé không đáng kể, cái gì thù không đội trời chung có vẻ nhợt nhạt như tò giấy trắng, không bằng một nụ cười nhàn nhạt của nàng.
Trước mắt hắn chỉ biết đã tìm được Vương phi của mình.
Chỉ mình hắn biết trong lòng cảm động và run rẩy bao nhiêu, chỉ hắn biết trong nháy mắt kia hắn kích động đến nỗi muốn đến trước mặt nàng, quỳ xuống cảm tạ trời xanh đã thương xót.
Yêu đã quá sâu, cho dù hoá thành tro tàn, hắn đều có thể nhận ra được, huống chi là hình dáng quen thuộc, một đôi mắt có một không hai, đó là ánh mắt xinh đẹp nhất trong thiên hạ, hắn tuyệt đối không nhận lầm. Cho dù nhận lầm nét đặc trưng của khuôn mặt, hắn cũng sẽ không quên loại rung động này. Nhìn thấy sự rung động và xúc động của nàng, một lần nữa hắn kích động nói không thành lời. Nhưng vẫn ráng nhịn xuống, đèn nén sự vui sướng, bởi vì….
Hắn sợ hãi vui sướng quá sẽ trở thành hư ảo, năm năm này hắn gần như không đếm được bao nhiêu lần chờ mong rồi bị thất bại, một lần rồi một lần thất vọng khiến tim hắn vỡ nát. Hắn không muốn một lần nữa trơ mắt bất lực nhìn nàng rời đi, loại đau khổ và tuyệt vọng có tính hủy diệt này, trong đời chịu một lần là đủ rồi. Hắn không muốn nhấm nháp sự tuyệt vọng và đau khổ khi nàng rời đi năm đó nữa, tìm kiếm một thời gian dài như vậy đã khiến hắn hiểu được…
Mặc kệ nàng là ai, ác độc cũng tốt, lương thiện cũng tốt, ngu ngốc cũng tốt, thông minh cũng tốt, đều là thê tử có một không hai của hắn, đều là Phù nhi của hắn.
Mặc kệ là lý do gì, hắn đều không buông nàng ra, năm đó nàng buông tay, trái tim của hắn cũng đóng băng dưới vực sâu không đáy, chỉ có tìm được nàng, một lần nữa nắm lấy tay nàng, trái tim của hắn mới bắt đầu có độ ấm trở lại.
Lúc này đây, hắn sẽ cố nhanh tay nắm lấy, sẽ không để cho số phận từ lòng bàn tay trốn đi. Mặc kệ là lý do gì, đều sẽ chết không buông tay, vĩnh viễn không chia lìa nữa.
Thê tử của hắn, không phải hắn chưa từng nghĩ qua Dao Quang chính là Lục Phù. Chỉ là chẳng may không có chứng cớ, vẫn không tìm được Dao Quang. Vì vậy vừa nghe thấy có tin tức của Dao Quang, rõ ràng biết có thể là giả, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân mình, phải thử dốc lòng đi tìm, có lẽ thật sự có một phần ngàn trong đó có thể là thật.
Sau khi trãi qua nhiều thất vọng và tra tấn, hắn vẫn như trước chưa từ bỏ ý định.
Dường như Lục Phù quyết tâm không để hắn tìm được, giống như nàng đã biến mất trên thế gian, không tung tích, mặc kệ hắn điều động bao nhiêu nhân mã, cuối cùng đều thất vọng quay về, dần dần hắn hiểu được, thay vì tìm không manh mối như vậy chi bằng chủ động tìm đến Dao Quang.
Vì vậy mới có Phương Đông Tình một mình đảm đương một phía trong vận tải đường thủy Dao Quang.
Phù nhi….. Nhận ra được ta đã đến đây sao?
Hắn xoa xoa má mình nhè nhẹ, đó là hành động thường thể hiện ra bên ngoài đã theo hắn nhiều năm gần như trở thành thói quen, diện mạo mà bốn năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn đều sắp quên dáng vẻ ban đầu của mình là như thế nào.
Sở Cảnh Mộc vì nước vì dân mà sống kia dường như là chuyện tình của đời trước.
Bàn tay nắm chặt khép rồi mở, mở rồi khép, hắn cười khẽ.
Nàng là Dao Quang đã không còn quan trọng nữa, hắn vốn cũng đoán được tám chín phần nàng là Dao Quang, nhưng tự mình xác nhận vẫn có điểm giật mình nho nhỏ.
Nhớ lại năm đó nàng ở Hoa Mai lâu nói cười, nói về sau nếu hắn bị nghèo khổ, nàng có thể nuôi dưỡng hắn, thật sự là có thể làm như vậy. Tên Dao Quang này vài năm qua gần như được lưu truyền khắp đại giang Nam Bắc, chuyện của nàng đã lan tới từng ngõ ngách của Phượng Thiên hoàng triều. Dân chúng trong thiên hạ đều biết và nói đến hai nữ nhân.
Phù Dung vương phi và Dao Quang phu nhân thì ra là cùng một người.
Thủ đoạn che dấu của nàng thật cao siêu xuất quỷ nhập thần, khó trách nhiều năm như vậy không ai thật sự gặp qua Dao Quang phu nhân, muốn điều tra nhưng không thể nào tra ra được.
Chính là những chuyện này đều không sao cả, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, phải tìm về thê tử của mình, tìm về hạnh phúc tốt đẹp mình từng đánh mất.
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, mùi thơm ngát quen thuộc trong không khí khiến khóe môi của hắn nhếch lên, mùi hương đã lâu làm cho thân hình cứng rắn của hắn trong nháy mắt trở nên rung động, chậm rãi bình tĩnh lại.
Từ từ sẽ đến… khiến nàng tin tưởng hắn thật sự đã buông xuống tất cả. Hắn không dám hành động lỗ mãng, loại tưởng niệm và tuyệt vọng ghi lòng tạc dạ này, một lần là đủ rồi.
Hắn quay đầu, mắt nhìn xuống gọi “Phu nhân!”
Chỉ có một mình Lục Phù, dưới ánh mặt trời, mạng đen bay bay, khăn che mặt thật dày vẫn ngăn cản những ánh mắt tò mò như cũ. Chỉ để lộ ra một đôi mắt thanh tú lạnh lùng.
Gió mát thổi những sợi tóc của nàng bay bay, nhìn nam nhân trước mắt, nụ cười dưới lớp mạng che có điểm đau lòng, đau lòng vì mấy năm qua hắn bị nhóm người của Di Nguyệt chạm vào vết thương. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, như băng tuyết trên núi Tuyết Sơn, ngàn năm không tan.
“Theo giúp ta đi tuần tra bến tàu” Lục Phù nhàn nhạt bỏ lại một câu dẫn đầu đi về phía trước, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi hắn.
“Được!” Hắn vui vẻ vô cùng cười nói, bước theo sau.
Một trước một sau chỉ có hai người đi về hướng bến tàu, khoảng cách từ cửa hàng ra bến tàu rất gần. Dọc theo đường đi không ai nói gì chỉ yên lặng bước đi.
Một người bởi vì thật cẩn thận, một người với cõi long suy tư.
Phương Đông Tình, cũng chính là Sở Cảnh Mộc lẳng lặng theo sát phía sau nàng, mạng đen vẫn bao phủ bóng hình nhỏ xinh gầy yếu. Hắn luyến tiếc không muốn nói chuyện sợ phá vỡ giây phút ấm áp này, không bao lâu sau, hắn tự nhủ với lòng chỉ cần nàng khỏe mạnh đứng trước mắt hắn, ở nơi hắn có thể chạm vào là tốt rồi. Nguyện vọng năm năm cuối cùng đã trở thành sự thật. Hắn thuyết phục mình phải tự kiềm chế rất nhiều mới không ôm nàng vào ngực để bù lại năm năm tương tư và cô đơn.
Chính vì sợ sẽ làm nàng kinh hãi, lại đau thương rời đi, để lại hắn một người năm năm nữa, như vậy hắn sẽ hỏng mất. Một lần nữa trơ mắt nhìn nàng rời đi, đó là sự tra tấn tàn nhẫn nhất trên thế gian, hắn không cần… Vì vậy chuyện hắn sợ nhất chính là nàng rời đi.
Đối với hắn chỉ cần không bỏ đi, chuyện gì đều có thể không kể.
Sở Cảnh Mộc cứ như vậy đi theo nàng, lòng đầy xúc động, hạnh phúc tràn ngập nội tâm, từng giọt từng giọt như muốn thoát ra khỏi lồng ngực tràn ra chung quanh.
Lục Phù cũng không nói chuyện, nàng vốn nghĩ không có sự lơi lỏng của mình, Sở Cảnh Mộc thế nào cũng sẽ không tìm được nàng. Cũng không nghĩ đến hai người họ lại gặp nhau bằng cách này, không biết hắn nhận ra nàng không?
Nàng nên trở lại trong lồng ngực hắn một lần nữa sao?
Nghi vấn bồi hồi dâng lên trong lòng một cách tự nhiên, họ đã đi gần tới bến tàu, kênh đào của Lạnh Thành rộng vô cùng, đưa mắt nhìn qua, nắng ấm lên cao, trên mặt sông sáng lấp lánh, sáng lạn thật chói mắt. Có những thương thuyền qua lại dừng ở bến tàu, trên mặt sông tới lui đều là thuyền bè.
Một nam tử trung niên đi lên đón, cung kính cúi đầu, “Phu nhân! Phương Đông quản sự!”
Lục Phù gật đầu, dẫn theo Sở Cảnh Mộc lên lầu các, đó là một lầu nhỏ ba tầng bên bờ của kênh đào, hùng vĩ uy nghiêm, được thiết kế tinh xảo. Đứng ở lầu ba có thể nhìn ra mặt sông đối diện không bỏ sót thứ gì.
Lục Phù nhẹ đẩy cửa sổ ra, một cơn gió nhẹ khoan khoái khẽ vuốt hai má, đôi mắt đen láy lướt qua cảnh vật bên dưới, đó là vương quốc nàng một tay sáng lập nên, mười năm tâm huyết, khiến cho người trong thiên hạ vừa nhìn thấy con thuyền sẽ liên tưởng đến Dao Quang, vững vàng nắm giữ mạch máu kinh tế của Phượng Thiên.
Dao Quang… một nhân vật truyền kỳ, được phủ kín dưới khăn che mặt thật dày, làm cho người trong thiên hạ không thể nhìn thấy vẻ mặt thật của nàng. Ai có thể biết sự chua xót dưới lớp khăn che mặt ấy.
Nơi bờ sông xa xa, những cánh buồm bằng vải bạt đón gió tung bay, trên mỗi chiếc thuyền đều có hai chữ lớn Dao Quang, trên mặt sông rộng lớn bay phấp phới. Lúc này là buổi sáng, có rất nhiều thuyền sắp khởi hành, nhìn hùng vĩ vô cùng.
“Phương Đông quản sự, ngươi ở cửa hàng được bốn năm rồi đúng không?” Lục Phù không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi. Dưới lớp mạng đen, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
“Đúng vậy! Đã bốn năm rồi!”
Lục Phù xoay người lại, ánh mắt yên lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, “Vì sao phải làm như vậy?”
Không đầu không đuôi hỏi một câu ngớ ngẩn, nhưng Sở Cảnh Mộc hiểu được nàng muốn nói gì, gương mặt cương trực khẽ cười, mặc dù không phải vẻ thanh nhuận trước đây, nhưng ánh mắt lại trong như ngọc, ấm áp vô cùng.
Thù hận thì làm sao, đừng làm cho ta mất đi ngươi lần nữa.
Đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.
“Ta muốn gặp phu nhân.” kích động thật nhiều tràn ngập nội tâm, khi nàng hỏi những lời này, hắn biết nàng đã biết rõ thân phận của hắn.
“Năm năm trước không phải gặp qua rồi sao?”
“Người kia không phải ngươi.” Nếu không hắn sẽ không thể không nhận ra được, mờ mịt trong biển người, chỉ cần một bóng dáng hắn có thể nhận ra được nữ nhân, sao ở trước mặt hắn mà hắn không nhận được chứ. Từ từ nghĩ tới bó tóc để trong ngực… Một cơn tức giận dâng lên, nữ nhân này vì tránh né hắn, thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng nhẫn tâm cắt mái tóc đen của mình xuống.
Ánh mắt không tự chủ nhìn mái tóc đen như mực của nàng, hiện giờ sắp khôi phục lại nguyên trạng, tưởng tượng đến đây không khỏi có điểm đau lòng.
“Không phải ta sao?” Lục Phù Mỉm cười, đôi mắt ngấn lệ, rốt cuộc hắn cũng nhận ra được, “Gặp ta làm gì?”
“Ta muốn gặp thê tử của ta!” Sở Cảnh Mộc kiên định nói, thật sâu dừng ở ánh mắt của nàng, dường như muốn nhìn sự dao động bên trong.
Lục Phù cười ha hả, có điểm châm chọc nói: “Phương Đông quản sự, ngươi cũng thật thích nói đùa, ngươi muốn tìm thê tử thế nhưng tìm đến nơi này của ta, một người sống lớn như vậy, ta dường như không thiếu ngươi?”
“Ta muốn nói cho nàng, ta không hận nàng!” Sở Cảnh Mộc nhìn Lục Phù, cũng không để ý sự châm chọc của nàng, dừng lại nơi ánh mắt, yên lặng nói: “Nhiều năm tìm kiếm như vậy, ta chỉ biết một sự kiện, ta yêu nàng, thật sự yêu nàng, ta có thể buông tha tất cả, cho dù là thù hận!”
Trái tim của Lục Phù giống như bị người hung hăng đâm một kim, đau thắt lại, cuống quít xoay người sang chỗ khác, nhờ gió mát thổi khô lệ trong mắt, mũi cũng híc híc rất khó chịu, nhưng làm cho nước mắt chỉ viền quanh trong mắt, không cho rơi xuống.
Cho dù năm đó trước khi xảy ra chuyện giết Sở Vân, yêu như thế, quyến luyến như thế, Sở Cảnh Mộc cũng không nói qua chữ yêu này, hiện tại lại có thể dễ dàng nói ra miệng. Lục Phù cắn răng thật mạnh, nếu không sẽ khóc thành tiếng, nàng gây cho hắn thương tổn sâu đến nỗi không có khả năng bù đắp, sâu đến nỗi nàng thật yếu đuối trốn tránh. Không có khả nằng nhận lấy sự tra tấn lẫn nhau, nàng còn nhớ rõ năm đó khi rời đi, hắn đau khổ, lấy sự kiêu ngạo và tự tôn của Sở Cảnh Mộc, bị nữ nhân thẳng tay vứt bỏ, nàng nghĩ hắn sẽ hận nàng, hận nàng vứt bỏ, hận sự nhẫn tâm của nàng.
Đôi mắt Sở Cảnh Mộc không hề chớp nhìn chằm chằm tấm lưng kia, một màn chuyện cũ như núi rung đất chuyển vọt tới. Mạng đen khẽ lay động, bay bay, đôi mắt hắn cũng ngấn lệ, chua xót trào dâng.
“Ta hận nàng, từng rất hận, hận đến nỗi ta đã nghĩ ta không bao giờ… đi tìm nàng, đi rồi cũng tốt, đi rồi không phải đối mặt với nàng, ta sẽ không bị đau khổ, không cần cảm thấy yêu hận giằng co, sẽ không cảm thấy thực xin lỗi cha ta dưới suối vàng. Chỉ là….. Hận của ta không đánh lại tình yêu của ta, đối với nàng ta chưa từng nói buông tay, cho dù chết cũng không thuyết phục được mình buông ra. Cha ta đã chết, ta biết nàng là vô tội, chỉ vì bị người hạ độc không ý thức mới giết người. Chỉ là ở trước mắt ta, trơ mắt nhìn nàng giết cha, nếu nói hận nàng, không bằng ta nói hận ta không phát hiện đúng lúc, không bảo vệ tốt cho nàng, không bảo vệ tốt cho cha….Thê tử của ta không thể chịu được cái lạnh trong địa lao, vì vậy ta đem cha hoả táng để huỷ tất cả chứng cớ, chỉ vì muốn bảo vệ nàng… Nhìn thấy nàng một màn thọc tay vào ngực của cha ta, những ngày đó ta buộc phải thu hồi tình yêu của mình, chỉ có thể buộc mình hận nàng, từng nghĩ qua chi bằng giết nàng sẽ kết thúc hết mọi chuyện, nhưng vẫn không có cách nào xuống tay được. Cho dù trong lúc mâu thuẫn yêu cùng hận, ta cũng không muốn nàng rời khỏi ta, chưa từng nghĩ muốn nàng rời khỏi ta, dù không thấy mặt nhưng ít nhất ta biết nàng ở nơi ta có thể chạm vào, biết hơi thở của nàng còn ở bên người. Nàng nói nàng luyến tiếc rời đi… Nhưng cuối cùng cũng bỏ đi mất… Nhiều năm tìm kiếm như vậy, đã làm ta hiểu được một chuyện, mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng làm gì, ác độc cũng tốt, lương thiện cũng tốt, đều là thê tử lòng ta yêu, là nữ nhân ta muốn che chở cả đời. Thù hận không sợ, đáng sợ là bản thân không thể khóa lại con tim của mình, ta liều mạng đi tìm nàng, chỉ muốn nói cho nàng biết… Ta yêu nàng…
Đã sớm không hận, bởi vì tất cả đau thương và thù hận trên thế giới này cộng lại, đều không bằng sự tàn nhẫn khi nàng rời khỏi ta… Loại tuyệt vòng này, ta không muốn nếm trải lần thứ hai….”
Lục Phù đã sớm rơi lệ đầy mặt, ướt đẫm mạng đen trên mặt. Chua xót đọng lại trong lòng, từng giọt từng giọt đọng lại, tìm không thấy thông đạo nào có thể phát tiết, chỉ có thể khiến nước mắt rơi đầy mặt.
Đã muộn năm năm giải thích và thông báo……
Lúc trước hắn không muốn thảo luận, nàng cũng không muốn nói về mâu thuẫn, qua năm năm, vì muốn nàng trở lại bên người, hắn đem trái tim mình phơi bày máu chảy đầm đìa, bày ra trần trụi để nàng nhìn……
Thấy nàng không trả lời, Sở Cảnh Mộc hơi thở dài, tưởng niệm giống như nước đọng tại đầu viên ngói, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, năm năm qua đã muốn hòa nhập vào xương tuỷ, nhưng đối với nàng hắn vẫn bàng hoàng như trước.
“Phu nhân, có thể mời ngươi cùng thủ hạ đi một chỗ được không?” Sở Cảnh Mộc thản nhiên hỏi.
/134
|