Con diều đang thoả thích bay lượn, còn người đang điều khiển nó là Lục phù, những bước chân nhỏ nhắn của nàng đang xoay tròn trên cỏ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành làm trăm hoa thất sắc, nàng đang hoàn toàn để tâm vào việc làm sao có thể giữ cho con diều tiếp tục bay cao trên đám mây, những tiếng cười thanh thuý như ngọc nát lâu lâu lại thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đang hiện diện.
Tấn vương nhìn nàng với ánh mắt si mê, chăm chú, giống như trong thiên hạ này tất cả nhan sắc của giai nhân đều so ra kém xa vẻ tươi cười của nàng, dưới ánh mặt trời Lục phù xinh đẹp chói mắt và đoạt hồn người.
Bỗng nhiên Tấn vương thấy hoảng hốt và có một ảo giác, hắn tình nguyện dùng tất cả thiên hạ này để đổi lấy một khoảnh khắc tươi cười thật tình của nàng.
Từ sau cung yến cho tới hôm nay, lúc Lục phù cười, đều là nét cười trống rỗng không tình cảm, chỉ có hôm nay vào lúc này đây, là lần duy nhất hắn nhìn thấy vẻ tươi cười thật tình của nàng.
Phù nhi, nếu ngươi có thể cười với ta như vậy mỗi ngày, ta thật sự nguyện ý dùng thiên hạ này để đánh đổi. . . . . .
Lục phù kích động đùa giỡn dây diều trong tay, hăng hái giống như cá gặp nước, chơi đùa rất là vui vẻ.
“Ngươi nhìn xem, nó bay cao quá!” Lục phù quay đầu lại cười nói. Giờ phút này nàng trông giống như một hài tử.
Cái gọi là quay đầu nhìn lại cười một cái làm cho vạn người bị mê hoặc, hắn rốt cuộc đã hiểu, quả thật một nụ cười có thể câu hồn, như hoa thược dược đón gió, như mẫu đơn thẹn thùng, vừa thanh nhuận thuần khiết cũng vừa kiều diễm ướt át.
Khi Lục phù nhìn thấy tình ý trên mặt hắn không hề che dấu, nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nét tươi cười trên mặt nàng như đông cứng lại, tay đang đùa giỡn với dây diều cũng không hẹn mà dừng lại . . . . . .
Bởi vì dừng lại, dây diều trong tay bị căng thẳng , ngay sau đó có một tiếng động nhỏ đột ngột vang lên làm cho lòng của Lục phù cũng máy động.
Nàng quay đầu nhìn lại. . . . . .
Dây diều trong tay đã bị đứt, chung quanh nổi lên những âm thanh đáng tiếc, chỉ có nàng là nhìn đăm đăm con diều đã bị đứt dây đang bay xa, thật lâu không nói gì….Con diều đã bay về phương xa, không biết gió sẽ mang nó đến nơi nào?
Tấn vương cũng ngẩng đầu nhìn con diều đang tung bay trong không trung, trong mắt đầy vẻ thâm trầm, khi nhìn thấy nét trầm tư trên mặt của nàng làm hắn nhíu mày.
“Ở đây còn có một con diều, ngươi muốn chơi nữa không?”Hắn cười hỏi.
Lục phù khẽ lắc đầu, trong mắt có chút đăm chiêu, giống như nàng đang nhắc nhở chính mình, “Không cần đâu, hoàng cung này không phải là khoảng không cho nó tự do bay lượn”
Vẻ tươi cười thuần khiết của Tấn vương trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, mặt của hắn cũng trầm xuống..
“Vì sao bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chọc cho bổn vương giận mới vui lòng vậy?!”
Vừa mới đây không khí vẫn tràn đầy những tiếng cười như chuông bạc, và những ánh mắt thâm tình, trong nháy mắt mưa gió đã nổi lên, làm cho Trường Trữ, An bình cùng cung nữ, thái giám đang đứng ở một bên cũng không hiểu hai người họ đang nói gì, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống…
Ánh mắt của Lục phù nhìn quanh một vòng, cười như vô tội “ Vương gia, ta đã nói sai gì sao? Làm cho ngươi tức giận”
Tấn vương trầm mặc không nói gì . . . . .
Lục phù cũng không nhìn hắn, con diều đã biến mất phía chân trời không còn bóng dáng, nó vừa mới mang tới niềm vui cho nàng, nhưng lúc này không biết đã nằm ở một nơi thâm cùng sâu thẳm nào rồi?
Loại cảm giác vui vẻ này nàng đã mất đi nhiều năm, tất cả đều do tên Vương gia bên cạnh này tự tay hủy diệt. Nhưng hắn hôm nay lại dùng hết tâm tư mang niềm vui cho nàng…
Thật sự là hết sức châm chọc a!
Lưu gia, Sở gia, Phượng gia, Vân gia, rốt cuộc đây là vận mệnh chết tiệt gì….
Vì sao nàng hao hết tâm tư trên người những đối tượng cần phải trả thù, nhưng họ lại thương yêu, quý trọng nàng như bảo vật….Sở cảnh mộc đã như vậy, bây giờ Tấn vương cũng như thế. Trong đáy lòng nàng dâng lên một nỗi hoang mang cùng mê mang, hai cảm giác lần lượt thay đổi, làm lòng nàng rối như tơ vò.
Nàng đã bị dao động một lần, tuyệt đối không thể để mình bị dao động thêm lần thứ hai. (1)
Một người nếu phạm phải cùng một sai lầm đến hai lần, đó chính là người ngu ngốc!
“Ngươi đã làm các nàng sợ rồi .” Lục phù nở nụ cười, thản nhiên mở miệng, nhìn sắc mặt sợ hãi của Dài trữ và An bình có thể thấy được lúc bình thường hắn tàn bạo bất nhân bao nhiêu, hắn chỉ cần trầm mặt một cái đã dọa hai muội muội sợ đến như vậy
Lạnh lùng hừ một tiếng làm cho Trường Trữ và An bình ở bên cạnh sợ hãi giống như những chiếc lá khô trong gió sắp rơi rụng, hai thân hình nho nhỏ ôm lấy nhau, đôi vai nhỏ bé đang run run nhìn rất đáng thương.
“Trường Trữ , An bình, các ngươi sợ ta sao?” Môt câu nói thoát ra khỏi kẽ răng của Tấn vương.
Hai cái đầu nhỏ lắc lia lịa, thân mình lại càng thêm run rẩy…
Lục phù mỉm cười, có chút buồn cười nhìn hắn, nàng quay đầu đi thẳng về phía trước, “Nếu ngươi không đi, hai muội muội sẽ bị ngươi dọa đến mất mật bây giờ”
Tấn vương trừng mắt nhìn Dài trữ và An bình, rồi mới bước theo Lục phù. . . . Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của họ , hai người mới le lưỡi.
“Nhị Hoàng huynh hôm nay có gì kì lạ nga!” Trường Trữ nhìn theo bóng dáng của bọn họ , trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Đúng vậy, Hoàng huynh hôm nay không giống với lúc bình thường.”
“Đừng động , Thu cúc, đi mang con diều lại đây, bản Công chúa còn muốn chơi tiếp”
“Dạ!” Một cung nữ bên cạnh tuân mệnh bước đi.
Lục phù không nói gì vẫn đi về phía trước, Tấn vương cũng không nói nữa, không khí vừa mới hài hòa , cùng con diều bay cao, nhưng chỉ sau một giây ngắn ngủi tất cả đã vụt bay đi mất, không còn dấu vết.
“Tô lục phù!”
Bước chân của Lục phù đột nhiên chậm lại, nàng quay đầu hoang mang nhìn Tấn vương, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng …
Tấn vương phất tay, làm cho cung nữ và thái giám đi ra xa, hắn chăm chú nhìn đôi mắt nàng hỏi “Ngươi làm Vương phi của ta được không?”
Lòng nàng chợt động, có chút mờ mịt và mang theo nhiều điểm bất khả tư nghị, nhưng Lục phù cũng hỏi ra miệng.
“Nếu ta nhớ không lầm, Tấn vương đã có Vương phi.”
“Nàng ta không thành vấn đề.” Hắn nói thật nhanh, trong ánh mắt ẩn chưá một tia hy vọng, mà ngay cả bản thân hắn cũng biết đó chỉ là một hy vọng mong manh.
Lục phù lạnh lùng cười, “Từ xưa liệt nữ không thị nhị phu (2), Vương gia quên rằng ta đã là Vương phi của Sở cảnh mộc, xem ra bổn Vương phi nên mỗi ngày phải nhắc nhở ngươi mới tốt”
Mũi Tấn vương hừ một cái, cười lạnh: “Sở cảnh mộc? Hắn không phải đã mặc kệ ngươi sao? Hắn biết rõ ngươi đang ở trong cung nhưng không hướng tới ta đòi người, một người trượng phu như vậy, ngươi cần gì phải thủ tiết . Huống chi, ngươi vốn không muốn làm thê tử của hắn, không phải sao?”
Hắn đã chạm tới chổ đau của Lục phù, làm nàng giận tái mặt “Đó là chuyện nhà của chúng ta, cùng Vương gia không có quan hệ.”
“Ngươi thẹn quá thành giận sao ?”
“Vương gia ngươi nhìn lầm rồi.” Nàng quay mặt qua chỗ khác, hai bên đường vẫn toả ra mùi hương thơm ngát nhưng nàng không có tâm tình thưởng thức, trái lại lúc này trong lòng nàng cảm thấy phiền muộn vạn phần…
“ Bổn vương là Thái tử tương lai, một ngày kia sẽ là con trời của Phương thiên hoàng triều, việc này ở trong hay ngoài cung mọi người đều biết. Làm Vương phi của Bổn vương, ngày sau ngươi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân đứng hàng thứ nhất trong thiên hạ này. Vinh hoa phú quý sẽ tha hồ tận hưởng.!”
“Vương gia, ta nghe nói phía bắc của hoàng cung có một con sông, người ta tìm thấy nơi đó có rất nhiều khăn lụa trắng, trên khăn lụa viết những bài thơ ai oán. Đó chính là cái mà ngươi gọi là nữ nhân thứ nhất trong thiên hạ và tận hưởng vinh hoa phú quý phải không? Lục phù thản nhiên châm chọc.
“Xem ra ngươi đã quyết tâm không nguyện ý làm Vương phi của ta?” Giọng nói của Tấn vương có chút lạnh lẽo, như đang kết thành băng. Không khí chung quanh cũng làm người lạnh giá, nhè nhẹ đánh vào lòng người.
“ Đó là bởi vì Vương gia mong muốn quá xa vời, dù cho ta muốn toại nguyện ngươi cũng không có tài cán và sức lực đó”
Yên lặng. . . . . . Cười giận dữ. . . . . . Lạnh lùng giằng co .
Thật lâu sau, Lục phù thu hồi ánh mắt, nàng nhìn thấy cách đó không xa có vài tên thái giám dẫn theo người từ trong dược quán đang vội vàng đi tới, trong số họ có một người nhìn rất quen mắt, trong đầu chợt lóe lên, nàng đã nhớ ra rồi, đó là tên thái giám áo xanh đã gặp qua trong lãnh cung, bọn họ bước đi vội vàng, thật cẩn thận đề phòng, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến hắn ở trong dược quán dở trò.
“Vương gia, Hoàng Thượng đã bị bệnh vài tháng , mùa xuân cũng đã tới rồi, tại sao bệnh phong hàn của ngài còn chưa có biến chuyển tốt ?”
Tấn vương vẫn giữ vẻ thâm trầm như cũ, vừa nghe nàng hỏi, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rồi thở dài nói: “Đó là bệnh cũ của Phụ vương, chỉ sợ phải cần thêm chút thời gian nữa”
“Phải không?”Lục phù cười khẽ.
“Ngươi giống như một chút cũng không lo lắng khi phải ở tại hoàng cung này, ngươi chắc chắn có thể trở ra ngoài sao?”
“Thân ta đã là chim trong lồng, là thú bị giam giữ, ta cần gỉ phải uổng phí tâm tư?” Chi bằng cứ hưởng thụ cuộc sống nơi hoàng cung này, cũng rất thú vị, dù sao không phải ai cũng có cơ hội ở trong thâm cung này hưởng thụ nửa năm có phải không?” “Nàng quay đầu lại cười khẽ, có vẻ châm chọc.
“Ngươi thật sư đã nhìn ra.” Hắn cũng cười, hai tay đan vào nhau ”Ngươi dường như đã thua cuộc.”
“Xin Vương gia chỉ dạy cho?”
“Ta cùng quang vinh vương đánh cuộc về ngươi, ngươi lại đánh cuộc Sở cảnh mộc, hai người đánh cuộc vận mệnh, một người đánh cuộc cảm tình, dường như Vương phi ngươi đã thua” Tấn vương cười có chút ác độc.
Lục phù biến sắc, sắc mặt lần lượt thay đổi có chút giận dữ cũng có chút thất vọng, nhưng ngược lại rất tỉnh táo, “Nếu mà ta thua, các ngươi cũng không chắc sẽ thắng”
Sở cảnh mộc vì muốn đạt được lòng tin của Tấn vương, đã không cứu nàng ra. Nàng chỉ tạm thời thua, có thể đó là kết quả trước đêm gặp Sở cảnh một, nhưng sau khi cuộc gặp gỡ ở Di trữ cung, hắn như có như không hứa hẹn, nàng nghĩ muốn tin tưởng hắn, nàng sẽ thắng. Hai người họ chắc chắn sẽ thắng…Điểm ấy nàng tuyệt đối khẳng định.
“Vương phi cần gì phải tự gạt mình gạt người? Sở vương đã biết rõ ngươi đang ở trong cung, nhưng cũng không đến gặp ta đòi người, không phải vì hắn muốn có sự tin tưởng của ta sao, Sở cảnh mộc nghĩ hắn có thể gạt ta, nhưng làm sao được, đó chỉ là ảo tưởng.”
Lòng Lục phù chợt lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười, “Tấn vương, mãn viên này đang tỏa hương thơm ngát, bàn luận về chuyện đó dường như không hợp với tình cảnh, không phải sao?”
Trong mắt của Tấn vương hiện lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn cười đến thuần khiết, còn có ý trêu ghẹo “ Ý của Vương phi là muốn chúng bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt (3)?”
“Phong hoa tuyết nguyệt?” Lục phù cười ha ha “Thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp….Nhưng quan trọng nhất là người không thích hợp?”
Hắn cùng nàng, Lục phù cười nhẹ nhàng, cho dù hắn có hao hết tâm tư thì như thế nào, hắn là tên đầu sỏ gây ra mối thù diệt môn, là người nàng hận nhất trong cuộc đời này. Hiện tại hắn đối với nàng tìm mọi cách thương yêu chiều chuộng thì lại như thế nào, một nhà mấy chục mạng của nàng đều chôn vùi trong tay hắn, thù này hận naỳ, luôn luôn hàng đêm quấy nhiễu nàng, ngày đêm nhắc nhở nàng về mối thù sâu hận lớn. Nàng phải bị tra tấn bản thân như vậy là vì cái gì?
Tấn vương nhân ra trong lời nàng có điểm âm độc, “Bổn vương cho ngươi chọn lựa , tại sao lại thờ ơ?”
“Vương gia cho ta làm cái gì? giam ta lại, bắt ta tiến cung, nhốt ta tại cung điện hoa lệ này làm cho ta không thể hít thở được, giống như một con vật được yêu thương, cho ta vô cùng vô tận, chiếu cố cùng trân quý sủng ái, nhưng ngươi có hỏi qua vật đó chưa, coi đây có phải là cuộc sống nó mong muốn?”
“Ngươi thật là người không có trái tim”
“Vương gia quá khen, ngươi và ta ai là người có lòng đây?” Lục phù thản nhiên phản bác, nếu có lòng, hôm nay nàng đã sớm gặp Diêm vương , đâu còn có thể đứng ở chỗ này cùng hắn nói chuyện ?
“Như vậy chúng ta mới đúng là một đôi tuyệt phối không phải sao?”
“Xứng đôi? Có lẽ Tấn vương tùy hứng làm bậy đã quen , cho nên đạo đức luân thường cũng không để ý, bất quá ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu, ta là Sở vương phi, là thê tử của Sở cảnh mộc . . . . .”
“Câm mồm!” Tấn vương hét lớn , “Như vậy thì đã sao? Bổn vương chính là không cần, ta nhất định phải có được ngươi!”
“Trèo càng cao, té càng nặng, cũng giống như vậy, nếu hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều hơn”
Lục phù cười lạnh: “Ngươi cùng Quang vinh vương, ai cũng đều tràn đầy tự tin , cuối cùng cũng vì bản thân mình, nhưng Vương gia, ngai vàng vẫn còn đó. Ai sẽ là người ngồi lên, không thể nói chính xác được, cũng không phải các ngươi muốn và tìm phương pháp tốt liền xong mọi chuyện. Tục ngữ nói đúng lắm, người định không bằng trời định. Ngươi cảm thấy mình chính là người đệ nhất trong thiên hạ sao?”
“Ngươi trù Bổn vương ?” Tấn vương trầm giận nhìn một bên mặt của nàng , giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng Bổn vương thương yêu ngươi, ngươi có thể làm bậy, những lời này, về sau ta không muốn nghe một lần nữa, đừng để ta lập lại lần thứ hai.”
“Từ xưa đến nay lời nói ngay thẳng thường rất khó nghe” Lục phù lạnh lùng nở nụ cười, đi về phía trước, không thèm để ý có một đôi mắt đang phun ra lửa ở phía sau…
“Ngươi biết không? Trong thế gian này có một loại đồ vật nhất định, đó là —nhà!”
Giọng nói thản nhiên mà kiên định làm cho cả người của Tấn vương chấn động, lần đầu tiên hắn nghe được trong giọng nói của Lục phù lộ ra một loại hơi thở của hạnh phúc.
Nhà? Một từ rất ấm áp, đối với hắn mà nói, lại lạnh như băng.
Lục phù cười sâu kín , có thỏa mãn cũng có đau thương, ba vị Vương gia này đang tranh đấu,thì cứ để cho họ đấu với nhau đi! Sở cảnh mộc đã muốn tiếp nhận và nắm trong tay toàn bộ ván cờ, buổi tối ngày mai, tất cả đều phải xong.
Đổ tình?
Nàng đổ không chỉ là một phần cảm tình?
Lục phù nhắm mắt lại, trong cung đình này có nhiều điều cấm kỵ nàng không thể đụng vào, nhưng cũng không nghĩ muốn chạm vào chúng. Trong lúc đất trời mờ mịt, nàng chỉ còn nhìn thấy ván cờ trong đình viện nơi Tây sương của Sở vương phủ.
Cho đến hôm nay, có rất nhiều chuyện đã bị lệch ra ngoài quỹ đạo . . . . . . Nàng đã không còn là người chơi cờ nữa, trong lúc bất tri bất giác nàng đã trở thành quân cờ trong tay truợng phu mình, nhưng đó là vì nàng cam tâm tình nguyện ở nơi này chờ hắn….
Bởi vì. . . . . . Nàng muốn tin tưởng hắn.
Nếu có thể về nhà, nàng nhất định sẽ hỏi hắn một câu, có hay không về sau hắn sẽ cầm lấy hai tay nàng không buông ra?
Nàng chỉ có một mình chống đỡ nhiều năm như vậy, đã mệt chết đi được! Nàng muốn có một bến đỗ để dừng chân, không biết hắn có nguyện ý tiếp nhận tất cả về nàng, nhất là tội ác của nàng.
Nàng muốn về nhà!
Bởi vì linh hồn nàng rất cô độc . . . . . .
Chú thích
(1) Lục phù lần đầu tiên bị dao động – ý nói yêu thích Sở cảnh mộc, nên nàng không muốn bị dao động lần hai với Tấn vương
(2) Liệt nữ không thị nhị phu – gái tiết liệt không lấy hai chồng
(3) Phong hoa tuyết nguyệt – chuyện tình cảm (Cám ơn nàng E-chan đã nhắc nhở)
Tấn vương nhìn nàng với ánh mắt si mê, chăm chú, giống như trong thiên hạ này tất cả nhan sắc của giai nhân đều so ra kém xa vẻ tươi cười của nàng, dưới ánh mặt trời Lục phù xinh đẹp chói mắt và đoạt hồn người.
Bỗng nhiên Tấn vương thấy hoảng hốt và có một ảo giác, hắn tình nguyện dùng tất cả thiên hạ này để đổi lấy một khoảnh khắc tươi cười thật tình của nàng.
Từ sau cung yến cho tới hôm nay, lúc Lục phù cười, đều là nét cười trống rỗng không tình cảm, chỉ có hôm nay vào lúc này đây, là lần duy nhất hắn nhìn thấy vẻ tươi cười thật tình của nàng.
Phù nhi, nếu ngươi có thể cười với ta như vậy mỗi ngày, ta thật sự nguyện ý dùng thiên hạ này để đánh đổi. . . . . .
Lục phù kích động đùa giỡn dây diều trong tay, hăng hái giống như cá gặp nước, chơi đùa rất là vui vẻ.
“Ngươi nhìn xem, nó bay cao quá!” Lục phù quay đầu lại cười nói. Giờ phút này nàng trông giống như một hài tử.
Cái gọi là quay đầu nhìn lại cười một cái làm cho vạn người bị mê hoặc, hắn rốt cuộc đã hiểu, quả thật một nụ cười có thể câu hồn, như hoa thược dược đón gió, như mẫu đơn thẹn thùng, vừa thanh nhuận thuần khiết cũng vừa kiều diễm ướt át.
Khi Lục phù nhìn thấy tình ý trên mặt hắn không hề che dấu, nàng đột nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nét tươi cười trên mặt nàng như đông cứng lại, tay đang đùa giỡn với dây diều cũng không hẹn mà dừng lại . . . . . .
Bởi vì dừng lại, dây diều trong tay bị căng thẳng , ngay sau đó có một tiếng động nhỏ đột ngột vang lên làm cho lòng của Lục phù cũng máy động.
Nàng quay đầu nhìn lại. . . . . .
Dây diều trong tay đã bị đứt, chung quanh nổi lên những âm thanh đáng tiếc, chỉ có nàng là nhìn đăm đăm con diều đã bị đứt dây đang bay xa, thật lâu không nói gì….Con diều đã bay về phương xa, không biết gió sẽ mang nó đến nơi nào?
Tấn vương cũng ngẩng đầu nhìn con diều đang tung bay trong không trung, trong mắt đầy vẻ thâm trầm, khi nhìn thấy nét trầm tư trên mặt của nàng làm hắn nhíu mày.
“Ở đây còn có một con diều, ngươi muốn chơi nữa không?”Hắn cười hỏi.
Lục phù khẽ lắc đầu, trong mắt có chút đăm chiêu, giống như nàng đang nhắc nhở chính mình, “Không cần đâu, hoàng cung này không phải là khoảng không cho nó tự do bay lượn”
Vẻ tươi cười thuần khiết của Tấn vương trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, mặt của hắn cũng trầm xuống..
“Vì sao bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chọc cho bổn vương giận mới vui lòng vậy?!”
Vừa mới đây không khí vẫn tràn đầy những tiếng cười như chuông bạc, và những ánh mắt thâm tình, trong nháy mắt mưa gió đã nổi lên, làm cho Trường Trữ, An bình cùng cung nữ, thái giám đang đứng ở một bên cũng không hiểu hai người họ đang nói gì, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống…
Ánh mắt của Lục phù nhìn quanh một vòng, cười như vô tội “ Vương gia, ta đã nói sai gì sao? Làm cho ngươi tức giận”
Tấn vương trầm mặc không nói gì . . . . .
Lục phù cũng không nhìn hắn, con diều đã biến mất phía chân trời không còn bóng dáng, nó vừa mới mang tới niềm vui cho nàng, nhưng lúc này không biết đã nằm ở một nơi thâm cùng sâu thẳm nào rồi?
Loại cảm giác vui vẻ này nàng đã mất đi nhiều năm, tất cả đều do tên Vương gia bên cạnh này tự tay hủy diệt. Nhưng hắn hôm nay lại dùng hết tâm tư mang niềm vui cho nàng…
Thật sự là hết sức châm chọc a!
Lưu gia, Sở gia, Phượng gia, Vân gia, rốt cuộc đây là vận mệnh chết tiệt gì….
Vì sao nàng hao hết tâm tư trên người những đối tượng cần phải trả thù, nhưng họ lại thương yêu, quý trọng nàng như bảo vật….Sở cảnh mộc đã như vậy, bây giờ Tấn vương cũng như thế. Trong đáy lòng nàng dâng lên một nỗi hoang mang cùng mê mang, hai cảm giác lần lượt thay đổi, làm lòng nàng rối như tơ vò.
Nàng đã bị dao động một lần, tuyệt đối không thể để mình bị dao động thêm lần thứ hai. (1)
Một người nếu phạm phải cùng một sai lầm đến hai lần, đó chính là người ngu ngốc!
“Ngươi đã làm các nàng sợ rồi .” Lục phù nở nụ cười, thản nhiên mở miệng, nhìn sắc mặt sợ hãi của Dài trữ và An bình có thể thấy được lúc bình thường hắn tàn bạo bất nhân bao nhiêu, hắn chỉ cần trầm mặt một cái đã dọa hai muội muội sợ đến như vậy
Lạnh lùng hừ một tiếng làm cho Trường Trữ và An bình ở bên cạnh sợ hãi giống như những chiếc lá khô trong gió sắp rơi rụng, hai thân hình nho nhỏ ôm lấy nhau, đôi vai nhỏ bé đang run run nhìn rất đáng thương.
“Trường Trữ , An bình, các ngươi sợ ta sao?” Môt câu nói thoát ra khỏi kẽ răng của Tấn vương.
Hai cái đầu nhỏ lắc lia lịa, thân mình lại càng thêm run rẩy…
Lục phù mỉm cười, có chút buồn cười nhìn hắn, nàng quay đầu đi thẳng về phía trước, “Nếu ngươi không đi, hai muội muội sẽ bị ngươi dọa đến mất mật bây giờ”
Tấn vương trừng mắt nhìn Dài trữ và An bình, rồi mới bước theo Lục phù. . . . Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của họ , hai người mới le lưỡi.
“Nhị Hoàng huynh hôm nay có gì kì lạ nga!” Trường Trữ nhìn theo bóng dáng của bọn họ , trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
“Đúng vậy, Hoàng huynh hôm nay không giống với lúc bình thường.”
“Đừng động , Thu cúc, đi mang con diều lại đây, bản Công chúa còn muốn chơi tiếp”
“Dạ!” Một cung nữ bên cạnh tuân mệnh bước đi.
Lục phù không nói gì vẫn đi về phía trước, Tấn vương cũng không nói nữa, không khí vừa mới hài hòa , cùng con diều bay cao, nhưng chỉ sau một giây ngắn ngủi tất cả đã vụt bay đi mất, không còn dấu vết.
“Tô lục phù!”
Bước chân của Lục phù đột nhiên chậm lại, nàng quay đầu hoang mang nhìn Tấn vương, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng …
Tấn vương phất tay, làm cho cung nữ và thái giám đi ra xa, hắn chăm chú nhìn đôi mắt nàng hỏi “Ngươi làm Vương phi của ta được không?”
Lòng nàng chợt động, có chút mờ mịt và mang theo nhiều điểm bất khả tư nghị, nhưng Lục phù cũng hỏi ra miệng.
“Nếu ta nhớ không lầm, Tấn vương đã có Vương phi.”
“Nàng ta không thành vấn đề.” Hắn nói thật nhanh, trong ánh mắt ẩn chưá một tia hy vọng, mà ngay cả bản thân hắn cũng biết đó chỉ là một hy vọng mong manh.
Lục phù lạnh lùng cười, “Từ xưa liệt nữ không thị nhị phu (2), Vương gia quên rằng ta đã là Vương phi của Sở cảnh mộc, xem ra bổn Vương phi nên mỗi ngày phải nhắc nhở ngươi mới tốt”
Mũi Tấn vương hừ một cái, cười lạnh: “Sở cảnh mộc? Hắn không phải đã mặc kệ ngươi sao? Hắn biết rõ ngươi đang ở trong cung nhưng không hướng tới ta đòi người, một người trượng phu như vậy, ngươi cần gì phải thủ tiết . Huống chi, ngươi vốn không muốn làm thê tử của hắn, không phải sao?”
Hắn đã chạm tới chổ đau của Lục phù, làm nàng giận tái mặt “Đó là chuyện nhà của chúng ta, cùng Vương gia không có quan hệ.”
“Ngươi thẹn quá thành giận sao ?”
“Vương gia ngươi nhìn lầm rồi.” Nàng quay mặt qua chỗ khác, hai bên đường vẫn toả ra mùi hương thơm ngát nhưng nàng không có tâm tình thưởng thức, trái lại lúc này trong lòng nàng cảm thấy phiền muộn vạn phần…
“ Bổn vương là Thái tử tương lai, một ngày kia sẽ là con trời của Phương thiên hoàng triều, việc này ở trong hay ngoài cung mọi người đều biết. Làm Vương phi của Bổn vương, ngày sau ngươi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân đứng hàng thứ nhất trong thiên hạ này. Vinh hoa phú quý sẽ tha hồ tận hưởng.!”
“Vương gia, ta nghe nói phía bắc của hoàng cung có một con sông, người ta tìm thấy nơi đó có rất nhiều khăn lụa trắng, trên khăn lụa viết những bài thơ ai oán. Đó chính là cái mà ngươi gọi là nữ nhân thứ nhất trong thiên hạ và tận hưởng vinh hoa phú quý phải không? Lục phù thản nhiên châm chọc.
“Xem ra ngươi đã quyết tâm không nguyện ý làm Vương phi của ta?” Giọng nói của Tấn vương có chút lạnh lẽo, như đang kết thành băng. Không khí chung quanh cũng làm người lạnh giá, nhè nhẹ đánh vào lòng người.
“ Đó là bởi vì Vương gia mong muốn quá xa vời, dù cho ta muốn toại nguyện ngươi cũng không có tài cán và sức lực đó”
Yên lặng. . . . . . Cười giận dữ. . . . . . Lạnh lùng giằng co .
Thật lâu sau, Lục phù thu hồi ánh mắt, nàng nhìn thấy cách đó không xa có vài tên thái giám dẫn theo người từ trong dược quán đang vội vàng đi tới, trong số họ có một người nhìn rất quen mắt, trong đầu chợt lóe lên, nàng đã nhớ ra rồi, đó là tên thái giám áo xanh đã gặp qua trong lãnh cung, bọn họ bước đi vội vàng, thật cẩn thận đề phòng, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến hắn ở trong dược quán dở trò.
“Vương gia, Hoàng Thượng đã bị bệnh vài tháng , mùa xuân cũng đã tới rồi, tại sao bệnh phong hàn của ngài còn chưa có biến chuyển tốt ?”
Tấn vương vẫn giữ vẻ thâm trầm như cũ, vừa nghe nàng hỏi, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rồi thở dài nói: “Đó là bệnh cũ của Phụ vương, chỉ sợ phải cần thêm chút thời gian nữa”
“Phải không?”Lục phù cười khẽ.
“Ngươi giống như một chút cũng không lo lắng khi phải ở tại hoàng cung này, ngươi chắc chắn có thể trở ra ngoài sao?”
“Thân ta đã là chim trong lồng, là thú bị giam giữ, ta cần gỉ phải uổng phí tâm tư?” Chi bằng cứ hưởng thụ cuộc sống nơi hoàng cung này, cũng rất thú vị, dù sao không phải ai cũng có cơ hội ở trong thâm cung này hưởng thụ nửa năm có phải không?” “Nàng quay đầu lại cười khẽ, có vẻ châm chọc.
“Ngươi thật sư đã nhìn ra.” Hắn cũng cười, hai tay đan vào nhau ”Ngươi dường như đã thua cuộc.”
“Xin Vương gia chỉ dạy cho?”
“Ta cùng quang vinh vương đánh cuộc về ngươi, ngươi lại đánh cuộc Sở cảnh mộc, hai người đánh cuộc vận mệnh, một người đánh cuộc cảm tình, dường như Vương phi ngươi đã thua” Tấn vương cười có chút ác độc.
Lục phù biến sắc, sắc mặt lần lượt thay đổi có chút giận dữ cũng có chút thất vọng, nhưng ngược lại rất tỉnh táo, “Nếu mà ta thua, các ngươi cũng không chắc sẽ thắng”
Sở cảnh mộc vì muốn đạt được lòng tin của Tấn vương, đã không cứu nàng ra. Nàng chỉ tạm thời thua, có thể đó là kết quả trước đêm gặp Sở cảnh một, nhưng sau khi cuộc gặp gỡ ở Di trữ cung, hắn như có như không hứa hẹn, nàng nghĩ muốn tin tưởng hắn, nàng sẽ thắng. Hai người họ chắc chắn sẽ thắng…Điểm ấy nàng tuyệt đối khẳng định.
“Vương phi cần gì phải tự gạt mình gạt người? Sở vương đã biết rõ ngươi đang ở trong cung, nhưng cũng không đến gặp ta đòi người, không phải vì hắn muốn có sự tin tưởng của ta sao, Sở cảnh mộc nghĩ hắn có thể gạt ta, nhưng làm sao được, đó chỉ là ảo tưởng.”
Lòng Lục phù chợt lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười, “Tấn vương, mãn viên này đang tỏa hương thơm ngát, bàn luận về chuyện đó dường như không hợp với tình cảnh, không phải sao?”
Trong mắt của Tấn vương hiện lên nhiều mũi nhọn lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn cười đến thuần khiết, còn có ý trêu ghẹo “ Ý của Vương phi là muốn chúng bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt (3)?”
“Phong hoa tuyết nguyệt?” Lục phù cười ha ha “Thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp….Nhưng quan trọng nhất là người không thích hợp?”
Hắn cùng nàng, Lục phù cười nhẹ nhàng, cho dù hắn có hao hết tâm tư thì như thế nào, hắn là tên đầu sỏ gây ra mối thù diệt môn, là người nàng hận nhất trong cuộc đời này. Hiện tại hắn đối với nàng tìm mọi cách thương yêu chiều chuộng thì lại như thế nào, một nhà mấy chục mạng của nàng đều chôn vùi trong tay hắn, thù này hận naỳ, luôn luôn hàng đêm quấy nhiễu nàng, ngày đêm nhắc nhở nàng về mối thù sâu hận lớn. Nàng phải bị tra tấn bản thân như vậy là vì cái gì?
Tấn vương nhân ra trong lời nàng có điểm âm độc, “Bổn vương cho ngươi chọn lựa , tại sao lại thờ ơ?”
“Vương gia cho ta làm cái gì? giam ta lại, bắt ta tiến cung, nhốt ta tại cung điện hoa lệ này làm cho ta không thể hít thở được, giống như một con vật được yêu thương, cho ta vô cùng vô tận, chiếu cố cùng trân quý sủng ái, nhưng ngươi có hỏi qua vật đó chưa, coi đây có phải là cuộc sống nó mong muốn?”
“Ngươi thật là người không có trái tim”
“Vương gia quá khen, ngươi và ta ai là người có lòng đây?” Lục phù thản nhiên phản bác, nếu có lòng, hôm nay nàng đã sớm gặp Diêm vương , đâu còn có thể đứng ở chỗ này cùng hắn nói chuyện ?
“Như vậy chúng ta mới đúng là một đôi tuyệt phối không phải sao?”
“Xứng đôi? Có lẽ Tấn vương tùy hứng làm bậy đã quen , cho nên đạo đức luân thường cũng không để ý, bất quá ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu, ta là Sở vương phi, là thê tử của Sở cảnh mộc . . . . .”
“Câm mồm!” Tấn vương hét lớn , “Như vậy thì đã sao? Bổn vương chính là không cần, ta nhất định phải có được ngươi!”
“Trèo càng cao, té càng nặng, cũng giống như vậy, nếu hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều hơn”
Lục phù cười lạnh: “Ngươi cùng Quang vinh vương, ai cũng đều tràn đầy tự tin , cuối cùng cũng vì bản thân mình, nhưng Vương gia, ngai vàng vẫn còn đó. Ai sẽ là người ngồi lên, không thể nói chính xác được, cũng không phải các ngươi muốn và tìm phương pháp tốt liền xong mọi chuyện. Tục ngữ nói đúng lắm, người định không bằng trời định. Ngươi cảm thấy mình chính là người đệ nhất trong thiên hạ sao?”
“Ngươi trù Bổn vương ?” Tấn vương trầm giận nhìn một bên mặt của nàng , giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng Bổn vương thương yêu ngươi, ngươi có thể làm bậy, những lời này, về sau ta không muốn nghe một lần nữa, đừng để ta lập lại lần thứ hai.”
“Từ xưa đến nay lời nói ngay thẳng thường rất khó nghe” Lục phù lạnh lùng nở nụ cười, đi về phía trước, không thèm để ý có một đôi mắt đang phun ra lửa ở phía sau…
“Ngươi biết không? Trong thế gian này có một loại đồ vật nhất định, đó là —nhà!”
Giọng nói thản nhiên mà kiên định làm cho cả người của Tấn vương chấn động, lần đầu tiên hắn nghe được trong giọng nói của Lục phù lộ ra một loại hơi thở của hạnh phúc.
Nhà? Một từ rất ấm áp, đối với hắn mà nói, lại lạnh như băng.
Lục phù cười sâu kín , có thỏa mãn cũng có đau thương, ba vị Vương gia này đang tranh đấu,thì cứ để cho họ đấu với nhau đi! Sở cảnh mộc đã muốn tiếp nhận và nắm trong tay toàn bộ ván cờ, buổi tối ngày mai, tất cả đều phải xong.
Đổ tình?
Nàng đổ không chỉ là một phần cảm tình?
Lục phù nhắm mắt lại, trong cung đình này có nhiều điều cấm kỵ nàng không thể đụng vào, nhưng cũng không nghĩ muốn chạm vào chúng. Trong lúc đất trời mờ mịt, nàng chỉ còn nhìn thấy ván cờ trong đình viện nơi Tây sương của Sở vương phủ.
Cho đến hôm nay, có rất nhiều chuyện đã bị lệch ra ngoài quỹ đạo . . . . . . Nàng đã không còn là người chơi cờ nữa, trong lúc bất tri bất giác nàng đã trở thành quân cờ trong tay truợng phu mình, nhưng đó là vì nàng cam tâm tình nguyện ở nơi này chờ hắn….
Bởi vì. . . . . . Nàng muốn tin tưởng hắn.
Nếu có thể về nhà, nàng nhất định sẽ hỏi hắn một câu, có hay không về sau hắn sẽ cầm lấy hai tay nàng không buông ra?
Nàng chỉ có một mình chống đỡ nhiều năm như vậy, đã mệt chết đi được! Nàng muốn có một bến đỗ để dừng chân, không biết hắn có nguyện ý tiếp nhận tất cả về nàng, nhất là tội ác của nàng.
Nàng muốn về nhà!
Bởi vì linh hồn nàng rất cô độc . . . . . .
Chú thích
(1) Lục phù lần đầu tiên bị dao động – ý nói yêu thích Sở cảnh mộc, nên nàng không muốn bị dao động lần hai với Tấn vương
(2) Liệt nữ không thị nhị phu – gái tiết liệt không lấy hai chồng
(3) Phong hoa tuyết nguyệt – chuyện tình cảm (Cám ơn nàng E-chan đã nhắc nhở)
/134
|