Đoàn người hộ tống Công chúa Vĩnh An, Lý Phù Dung diễu hành qua đường lớn.
Tiếng chiêng, tiếng trống vang dội càng khiến không khí thêm náo động.
Dân chúng bu nghẹt hai bên đường, muốn được tận mắt chứng kiến vị Công chúa trong lời đồn kia. Đáng tiếc, xe ngựa chở Lý Phù Dung có đến mấy lớp màn, gió mạnh kiểu nào cũng không thể lay động được một góc che.
Dù vậy, vẫn không thể ngăn được tò mò của mọi người, đám đông tụ tập càng lúc càng đông phía sau đoàn binh. Cứ thế, tạo thành một hàng rồng rắn đi thẳng đến cổng thành.
Benggg
Tiếng chiêng đặc biệt vang dội báo hiệu, ngay sau đó, cả thảy đều dừng chân rồi đồng loạt quỳ xuống một chân, lớn tiếng hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Trước cổng thành, chính là tân Đế Lạc Long, đã ngự giá thân chinh xuất hiện tại đây để thêm uy thế cho Công chúa Vĩnh An. Sau lưng hắn, chính là toàn bộ văn võ bá quan trong triều, tạo thành một cảnh tượng hoành tráng, khí thế tăng vọt.
Chỉ có điều, sắc mặt bá quan không thể nói là tốt cho được.
Cũng dễ hiểu thôi, bọn họ đường đường là quan to nhất phẩm, địa vị hơn người, trong mắt không thể chấp nhận hạt cát. Thế mà hôm nay, tất cả bọn họ, toàn bộ lại bị lôi đi cung nghênh một Công chúa vô danh vô thực, lại còn có tiếng xấu, làm sao bọn họ phục cho được. Nhưng đáng tiếc, lệnh Vua khó cãi, mặc cho bọn họ có tình nguyện hay không thì cũng không thể trốn được, nhưng muốn tươi cười ra mặt thì không thể nào.
Phụ tử Lý thượng thư cũng đã nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới trước mặt tân Đế rồi quỳ xuống.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Tân Đế Lạc Long giơ tay miễn lễ.
- Hai khanh đứng dậy đi!
Phụ tử Lý thượng thư gấp gáp thưa:
- Đội tạ Hoàng thượng.
Trong quá trình Lý Phù Dung được phong làm Công chúa tuy có rất nhiều quy chế bị bỏ qua, cũng có nhiều chuyện hoang đường nhưng đã là ván đóng thuyền, không thay đổi được. Tuy vậy, đối mặt với hiện tại, trong lòng Lý thượng thư vẫn rất hoang mang, không biết nên làm thế nào. Bởi vì ông không hiểu được nguyên do vì sao tân Đế lại sắc phong cho nàng.
Càng buồn cười hơn, không chỉ Lý thượng thư không rõ nguyên do mà chính Tân Đế Lạc Long cũng không hơn không kém. Hắn cũng chẳng biết vì sao phải phong Lý Phù Dung làm Công chúa, cũng chẳng rõ vì sao lại hạ ra chiếu chỉ cho nàng đi viếng ngàn kiểng chùa như vậy. Chỉ vì đó không phải là ý kiến của hắn mà là của Thành Vương – Lạc Quân!
Thành Vương Lạc Quân chính là nguyên nhân chủ chốt khiến Tân Đế Lạc Long hạ chỉ.
Ban đầu khi nghe Thành Vương Lạc Quân đề xuất, Tân Đế Lạc Long rất ngờ vực rặng hỏi lý do nhưng đáng tiếc Thành Vương lại không có ý trả lời.
Vì thế khiến Tân Đế Lạc Long không khỏi suy diễn câu chuyện ra nhiều hướng.
Thành Vương quen biết với Lý Phù Dung?
Thành Vương có mưu tính với Lý Phù Dung?
Hay Thành Vương có ý với Lý Phù Dung?
...
Xét qua xét lại, Lý Phù Dung chỉ là một nhi nữ bình thường, chẳng chút tài năng lại còn có không ít tiếng xấu, nếu nói Thành Vương có mưu đồ gì đó với nàng, Tân Đế Lạc Long sẽ là người đầu tiên không tin.
Nếu vậy, Thành Vương thật sự có ý với Lý Phù Dung hay sao? Thích nàng? Nhưng trước giờ, chưa từng nghe nói hai người gặp mặt qua?
Tính tới tính lui vẫn không ra được đáp án, dù sao thì việc này cũng chẳng tổn thất gì với Tân Đế Lạc Long, chỉ là một phong hào Công chúa hữu danh vô thực, bất qua cho nàng vài mẫu đất phong, vài phân tiền thuế, đối với Tân Đế Lạc Long mà nói thật sự chẳng là gì. Nhưng nếu như Lý Phù Dung thật sự là người trong lòng của Thành Vương thì mượn việc lần này để khiến Thành Vương mang ân huệ là rất tốt, chính là cơ hội hiếm có!
Nghĩ thế, Tân Đế Lạc Long đã gật đầu đồng ý, không chỉ vậy mà còn muốn làm cho thật hoành tráng nữa kìa.
Vì sao Tân Đế lại tranh thủ lấy lòng Thành Vương như vậy? Ai có thể không biết nhưng hắn, người được Thành Vương bợ đỡ đưa lên ngai vàng làm sao có thể không biết Thành Vương có bao nhiêu thực lực, bao nhiêu nguy hiểm!
Chỉ đáng tiếc, tất cả nhưng dự tính của Tân Đế Lạc Long đều đổ sông đổ biển khi toàn bộ đều bị Thành Vương thẳng tay gạch bỏ!
Không cho Lý Phù Dung vào cung nhận sắc phong!
Cũng không có buổi đại lễ nào diễn ra! Đến một bữa tiệc cũng không có!
Đây là sao vậy? Chốt ra Thành Vương có ý gì đây?
Đối với người khác mà nói, được vào Cung diện kiến có thể là đặc ân, nhưng Thành Vương lại biết Lý Phù Dung không hiếm hoi gì với Hoàng cung này, thâm chí còn không muốn nhìn thấy nên Thành Vương theo đó mà quyết định.
Theo Tân Đế Lạc Long quan sát Thành Vương đột ngột đưa ra yêu cầu vô lý như vậy không phải tùy tiện, mà hắn thật sự để tâm. Càng như thế, Tân Đế lại càng khó hiểu.
Chính vì vậy, Tân Đế ra con cờ cuối cùng, gộp luôn buổi gặp mặt và tiễn đưa vào một thể, đích thân hắn sẽ ra mặt vì tăng thể diện cho nàng, mà cũng vì một phần tò mò muốn biết nàng thật ra là người như thế nào lại để Thành Vương cao ngạo vì nàng mà có những quyết định trái ngược như vậy.
Nào ngờ, khi đề cập đến việc cho quản sự trong cung đến Lý phủ dạy Lý Phù Dung lễ nghi cho ngày này thì Thành Vương lại một lần nữa gạt phăng.
Gân xanh trên đầu Tân Đế Lạc Long co rút, không dạy chút lễ nghi đến ngày đó nàng chới với tay chân làm trò cười cho cả thiên hạ thì sao bây giờ? Lúc ấy, không chỉ là nàng mà là cả thể diện của Hoàng tộc cũng mất sạch. Lý Phù Dung đã được sắc phong làm Công chúa, Công chúa đó! Bá tánh sẽ nghĩ gì khi hắn lại phong cho một kẻ ngốc đi đứng không ra gì làm Công chúa? Sẽ nghi ngờ mắt hắn có vấn đề?
Trong lúc Tân Đế còn suy ngẫm một đống thứ thì Thành Vương chỉ nghĩ duy nhất một chuyện: bảo quản giáo dạy nghi lễ cho một người đã làm Phi tử cả ba kiếp? Hữu dụng sao?
Đáng tiếc, Thành Vương không nói rõ ràng, còn Tân Đế lại không biết tâm tư của Thành Vương nên suy nghĩ viễn vong.
Mà thôi, nếu Thành Vương đã quyết định như vậy thì kệ đi. Nếu thật sự bị mất mặt, không phải Thành Vương lại càng cảm thấy thiếu nợ hắn hay sao.
...
Đáng tiếc, chẳng như suy nghĩ của hắn, ngày hôm nay, Thành Vương căn bản không hề xuất hiện, bóng dáng chưa từng thấy qua!
Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Thành Vương là muốn làm gì?
Dù trong bụng có chút hụt hẫng nhưng Tân Đế vẫn còn chút tò mò đối với người tên gọi Lý Phù Dung kia. Nếu nàng thật sự là một kẻ không ra ngô cũng chẳng ra khoai thì sẽ khiến hắn thất vọng lắm đây.
Vào lúc đó, Lý Phù Dung trên kiệu cũng đã được đỡ xuống.
Nàng đứng thẳng tắp trước xe ngựa, đảo mắt nhìn qua cửa thành, nơi Tân Đế và bá quan đang đứng.
Đây là lần đầu tiên mọi người được tận mắt chiêm ngưỡng vị Công chúa trong lời đồn đãi. Năm nay nàng mới mười ba tuổi, vóc dáng vẫn chưa thành thục mà có phần hơi gầy. Khuôn mặt nhỏ không phải tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng là một mỹ nhân, thế nhưng, nàng không có sự ngây ngô ở độ tuổi nàng nên có, thay vào đó là sự nhàn nhạt, xa cách. Bộ cung trang dầy mấy lớp màu tím than khoác lên người nàng càng tăng thêm sự già dặn. Những tưởng nàng sẽ bị lấn áp bởi y phục và trang sức trang hoàng lộng lẫy kia, nhưng không, nó lại trở thành bức nền mà tăng lên sự lãnh mặc, cao cao tại thượng của nàng.
Bước chân khẽ nhấc, Lý Phù Dung từng bước từng bước nhỏ bước tới trước mặt Tân Đế Lạc Long.
Trấn tĩnh, điềm nhiên, không một động tác dư thừa. Dáng bộ của nàng khiến Tân Đế không khỏi chú ý, nói thầm trong bụng:
“Những nữ nhân sống cả đời trong cung cũng chưa chắc có được khí thế như nàng!”
Lý Phù Dung dừng lại cách Tân Đế ba thước, tay vòng lên rồi chấp lại trước ngực, đầu cúi xuống, thưa:
- Vĩnh An bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..
Nhìn nữ tử thẳng tắp cúi đầu trước mặt, Tân Đế Lạc Long rối rắm, không biết nên đánh giá thế nào. Hắn không thể nhìn rõ nữ nhân này! Rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Phụ tử Lý thượng thư cũng thấp thỏm không ngừng. Chính bọn họ cũng không ngờ Lý Phù Dung lại có dáng vẻ đường hoàng, bệ vệ như vậy. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm tự hào vì có một nữ nhi (muội muội) xuất chúng như vậy, để xem qua ngày hôm nay có ai dám nói nàng là kẻ ngốc nữa hay không. Nhưng rõ ràng nàng không hề phạm sai lầm vậy tại sao đến giờ Tân Đế vẫn không miễn lễ cho nàng? Chân mày hắn còn chau như vậy?
Theo thời gian chờ đợi, mọi người bắt đầu sốt ruột nhấp nhỏm không ngừng. Giữa lúc ấy, bóng dáng nhỏ bé kiên cường kia vẫn giữ nguyên tư thế, không một nhúc nhích.
Nàng càng trấn định, hắn càng thêm khó hiểu.
Cuối cùng, Tân Đế đã lên tiếng nói:
- Công chúa bình thân!
Lý Phù Dung thưa:
- Tạ Hoàng thượng.
Sau đó, thái giám thay mặt Tân Đế bước ra lớn tiếng hô:
- Thánh chỉ tới!!!
Toàn bộ bá quan quần thần, lê dân bá tánh và cả Công chúa Vĩnh An đồng loạt quỳ xuống.
Thái giám bắt đầu tuyên chỉ:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Công chúa Vĩnh An đoan trang, hiền thục, trung hậu, có duyên với Phật pháp, nay trẫm bố cáo thiên hạ...
Cùng lúc đó, trên một gian phòng cao tần có thể nhìn thẳng ra cổng thành của một khách điếm, có hai người đang đứng bên cửa sổ theo dõi diễn biến bên ngoài.
- Mong ước được tự do sải cánh của tỷ ấy đã được thực hiện rồi.
Thiếu nữ lên tiếng nói. Nam nhân một lúc nói mở miệng nói:
- Phải!
Nam nhân vẫn một mực nhìn bóng dáng nhỏ bé xa tít kia, không khỏi nhớ lại những cảnh tượng xưa kia. Khi lần đầu tiên nàng diện kiến hắn, khi nàng giả vờ như không biết gì đối diện với hắn, khi nàng không còn nghi kỵ mà ngẩng đầu đối mặt với hắn, lúc nàng nhìn hắn đầy căm tức và cả khi nàng ra đi trong muôn vàn uất hận...
Hắn đã từng xem nhẹ, rất xem nhẹ nàng, hắn cũng chưa một lần nhìn rõ nàng.
Đối với hắn mà nói, nàng là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn và cũng là sự trăn trở trong lòng hắn.
Thiếu nữ mông lung tự hỏi:
- Không biết tỷ ấy có thấy hạnh phúc không?
Nam nhân rời mắt khỏi cửa sổ nhìn thiếu nữ bên cạnh mình một lúc rồi nói:
- A Tuyết, nàng ấy sẽ tốt thôi, luôn như vậy.
Tiếng chiêng, tiếng trống vang dội càng khiến không khí thêm náo động.
Dân chúng bu nghẹt hai bên đường, muốn được tận mắt chứng kiến vị Công chúa trong lời đồn kia. Đáng tiếc, xe ngựa chở Lý Phù Dung có đến mấy lớp màn, gió mạnh kiểu nào cũng không thể lay động được một góc che.
Dù vậy, vẫn không thể ngăn được tò mò của mọi người, đám đông tụ tập càng lúc càng đông phía sau đoàn binh. Cứ thế, tạo thành một hàng rồng rắn đi thẳng đến cổng thành.
Benggg
Tiếng chiêng đặc biệt vang dội báo hiệu, ngay sau đó, cả thảy đều dừng chân rồi đồng loạt quỳ xuống một chân, lớn tiếng hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...
Trước cổng thành, chính là tân Đế Lạc Long, đã ngự giá thân chinh xuất hiện tại đây để thêm uy thế cho Công chúa Vĩnh An. Sau lưng hắn, chính là toàn bộ văn võ bá quan trong triều, tạo thành một cảnh tượng hoành tráng, khí thế tăng vọt.
Chỉ có điều, sắc mặt bá quan không thể nói là tốt cho được.
Cũng dễ hiểu thôi, bọn họ đường đường là quan to nhất phẩm, địa vị hơn người, trong mắt không thể chấp nhận hạt cát. Thế mà hôm nay, tất cả bọn họ, toàn bộ lại bị lôi đi cung nghênh một Công chúa vô danh vô thực, lại còn có tiếng xấu, làm sao bọn họ phục cho được. Nhưng đáng tiếc, lệnh Vua khó cãi, mặc cho bọn họ có tình nguyện hay không thì cũng không thể trốn được, nhưng muốn tươi cười ra mặt thì không thể nào.
Phụ tử Lý thượng thư cũng đã nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới trước mặt tân Đế rồi quỳ xuống.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Tân Đế Lạc Long giơ tay miễn lễ.
- Hai khanh đứng dậy đi!
Phụ tử Lý thượng thư gấp gáp thưa:
- Đội tạ Hoàng thượng.
Trong quá trình Lý Phù Dung được phong làm Công chúa tuy có rất nhiều quy chế bị bỏ qua, cũng có nhiều chuyện hoang đường nhưng đã là ván đóng thuyền, không thay đổi được. Tuy vậy, đối mặt với hiện tại, trong lòng Lý thượng thư vẫn rất hoang mang, không biết nên làm thế nào. Bởi vì ông không hiểu được nguyên do vì sao tân Đế lại sắc phong cho nàng.
Càng buồn cười hơn, không chỉ Lý thượng thư không rõ nguyên do mà chính Tân Đế Lạc Long cũng không hơn không kém. Hắn cũng chẳng biết vì sao phải phong Lý Phù Dung làm Công chúa, cũng chẳng rõ vì sao lại hạ ra chiếu chỉ cho nàng đi viếng ngàn kiểng chùa như vậy. Chỉ vì đó không phải là ý kiến của hắn mà là của Thành Vương – Lạc Quân!
Thành Vương Lạc Quân chính là nguyên nhân chủ chốt khiến Tân Đế Lạc Long hạ chỉ.
Ban đầu khi nghe Thành Vương Lạc Quân đề xuất, Tân Đế Lạc Long rất ngờ vực rặng hỏi lý do nhưng đáng tiếc Thành Vương lại không có ý trả lời.
Vì thế khiến Tân Đế Lạc Long không khỏi suy diễn câu chuyện ra nhiều hướng.
Thành Vương quen biết với Lý Phù Dung?
Thành Vương có mưu tính với Lý Phù Dung?
Hay Thành Vương có ý với Lý Phù Dung?
...
Xét qua xét lại, Lý Phù Dung chỉ là một nhi nữ bình thường, chẳng chút tài năng lại còn có không ít tiếng xấu, nếu nói Thành Vương có mưu đồ gì đó với nàng, Tân Đế Lạc Long sẽ là người đầu tiên không tin.
Nếu vậy, Thành Vương thật sự có ý với Lý Phù Dung hay sao? Thích nàng? Nhưng trước giờ, chưa từng nghe nói hai người gặp mặt qua?
Tính tới tính lui vẫn không ra được đáp án, dù sao thì việc này cũng chẳng tổn thất gì với Tân Đế Lạc Long, chỉ là một phong hào Công chúa hữu danh vô thực, bất qua cho nàng vài mẫu đất phong, vài phân tiền thuế, đối với Tân Đế Lạc Long mà nói thật sự chẳng là gì. Nhưng nếu như Lý Phù Dung thật sự là người trong lòng của Thành Vương thì mượn việc lần này để khiến Thành Vương mang ân huệ là rất tốt, chính là cơ hội hiếm có!
Nghĩ thế, Tân Đế Lạc Long đã gật đầu đồng ý, không chỉ vậy mà còn muốn làm cho thật hoành tráng nữa kìa.
Vì sao Tân Đế lại tranh thủ lấy lòng Thành Vương như vậy? Ai có thể không biết nhưng hắn, người được Thành Vương bợ đỡ đưa lên ngai vàng làm sao có thể không biết Thành Vương có bao nhiêu thực lực, bao nhiêu nguy hiểm!
Chỉ đáng tiếc, tất cả nhưng dự tính của Tân Đế Lạc Long đều đổ sông đổ biển khi toàn bộ đều bị Thành Vương thẳng tay gạch bỏ!
Không cho Lý Phù Dung vào cung nhận sắc phong!
Cũng không có buổi đại lễ nào diễn ra! Đến một bữa tiệc cũng không có!
Đây là sao vậy? Chốt ra Thành Vương có ý gì đây?
Đối với người khác mà nói, được vào Cung diện kiến có thể là đặc ân, nhưng Thành Vương lại biết Lý Phù Dung không hiếm hoi gì với Hoàng cung này, thâm chí còn không muốn nhìn thấy nên Thành Vương theo đó mà quyết định.
Theo Tân Đế Lạc Long quan sát Thành Vương đột ngột đưa ra yêu cầu vô lý như vậy không phải tùy tiện, mà hắn thật sự để tâm. Càng như thế, Tân Đế lại càng khó hiểu.
Chính vì vậy, Tân Đế ra con cờ cuối cùng, gộp luôn buổi gặp mặt và tiễn đưa vào một thể, đích thân hắn sẽ ra mặt vì tăng thể diện cho nàng, mà cũng vì một phần tò mò muốn biết nàng thật ra là người như thế nào lại để Thành Vương cao ngạo vì nàng mà có những quyết định trái ngược như vậy.
Nào ngờ, khi đề cập đến việc cho quản sự trong cung đến Lý phủ dạy Lý Phù Dung lễ nghi cho ngày này thì Thành Vương lại một lần nữa gạt phăng.
Gân xanh trên đầu Tân Đế Lạc Long co rút, không dạy chút lễ nghi đến ngày đó nàng chới với tay chân làm trò cười cho cả thiên hạ thì sao bây giờ? Lúc ấy, không chỉ là nàng mà là cả thể diện của Hoàng tộc cũng mất sạch. Lý Phù Dung đã được sắc phong làm Công chúa, Công chúa đó! Bá tánh sẽ nghĩ gì khi hắn lại phong cho một kẻ ngốc đi đứng không ra gì làm Công chúa? Sẽ nghi ngờ mắt hắn có vấn đề?
Trong lúc Tân Đế còn suy ngẫm một đống thứ thì Thành Vương chỉ nghĩ duy nhất một chuyện: bảo quản giáo dạy nghi lễ cho một người đã làm Phi tử cả ba kiếp? Hữu dụng sao?
Đáng tiếc, Thành Vương không nói rõ ràng, còn Tân Đế lại không biết tâm tư của Thành Vương nên suy nghĩ viễn vong.
Mà thôi, nếu Thành Vương đã quyết định như vậy thì kệ đi. Nếu thật sự bị mất mặt, không phải Thành Vương lại càng cảm thấy thiếu nợ hắn hay sao.
...
Đáng tiếc, chẳng như suy nghĩ của hắn, ngày hôm nay, Thành Vương căn bản không hề xuất hiện, bóng dáng chưa từng thấy qua!
Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Thành Vương là muốn làm gì?
Dù trong bụng có chút hụt hẫng nhưng Tân Đế vẫn còn chút tò mò đối với người tên gọi Lý Phù Dung kia. Nếu nàng thật sự là một kẻ không ra ngô cũng chẳng ra khoai thì sẽ khiến hắn thất vọng lắm đây.
Vào lúc đó, Lý Phù Dung trên kiệu cũng đã được đỡ xuống.
Nàng đứng thẳng tắp trước xe ngựa, đảo mắt nhìn qua cửa thành, nơi Tân Đế và bá quan đang đứng.
Đây là lần đầu tiên mọi người được tận mắt chiêm ngưỡng vị Công chúa trong lời đồn đãi. Năm nay nàng mới mười ba tuổi, vóc dáng vẫn chưa thành thục mà có phần hơi gầy. Khuôn mặt nhỏ không phải tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng là một mỹ nhân, thế nhưng, nàng không có sự ngây ngô ở độ tuổi nàng nên có, thay vào đó là sự nhàn nhạt, xa cách. Bộ cung trang dầy mấy lớp màu tím than khoác lên người nàng càng tăng thêm sự già dặn. Những tưởng nàng sẽ bị lấn áp bởi y phục và trang sức trang hoàng lộng lẫy kia, nhưng không, nó lại trở thành bức nền mà tăng lên sự lãnh mặc, cao cao tại thượng của nàng.
Bước chân khẽ nhấc, Lý Phù Dung từng bước từng bước nhỏ bước tới trước mặt Tân Đế Lạc Long.
Trấn tĩnh, điềm nhiên, không một động tác dư thừa. Dáng bộ của nàng khiến Tân Đế không khỏi chú ý, nói thầm trong bụng:
“Những nữ nhân sống cả đời trong cung cũng chưa chắc có được khí thế như nàng!”
Lý Phù Dung dừng lại cách Tân Đế ba thước, tay vòng lên rồi chấp lại trước ngực, đầu cúi xuống, thưa:
- Vĩnh An bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..
Nhìn nữ tử thẳng tắp cúi đầu trước mặt, Tân Đế Lạc Long rối rắm, không biết nên đánh giá thế nào. Hắn không thể nhìn rõ nữ nhân này! Rốt cuộc nàng là người như thế nào?
Phụ tử Lý thượng thư cũng thấp thỏm không ngừng. Chính bọn họ cũng không ngờ Lý Phù Dung lại có dáng vẻ đường hoàng, bệ vệ như vậy. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm tự hào vì có một nữ nhi (muội muội) xuất chúng như vậy, để xem qua ngày hôm nay có ai dám nói nàng là kẻ ngốc nữa hay không. Nhưng rõ ràng nàng không hề phạm sai lầm vậy tại sao đến giờ Tân Đế vẫn không miễn lễ cho nàng? Chân mày hắn còn chau như vậy?
Theo thời gian chờ đợi, mọi người bắt đầu sốt ruột nhấp nhỏm không ngừng. Giữa lúc ấy, bóng dáng nhỏ bé kiên cường kia vẫn giữ nguyên tư thế, không một nhúc nhích.
Nàng càng trấn định, hắn càng thêm khó hiểu.
Cuối cùng, Tân Đế đã lên tiếng nói:
- Công chúa bình thân!
Lý Phù Dung thưa:
- Tạ Hoàng thượng.
Sau đó, thái giám thay mặt Tân Đế bước ra lớn tiếng hô:
- Thánh chỉ tới!!!
Toàn bộ bá quan quần thần, lê dân bá tánh và cả Công chúa Vĩnh An đồng loạt quỳ xuống.
Thái giám bắt đầu tuyên chỉ:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Công chúa Vĩnh An đoan trang, hiền thục, trung hậu, có duyên với Phật pháp, nay trẫm bố cáo thiên hạ...
Cùng lúc đó, trên một gian phòng cao tần có thể nhìn thẳng ra cổng thành của một khách điếm, có hai người đang đứng bên cửa sổ theo dõi diễn biến bên ngoài.
- Mong ước được tự do sải cánh của tỷ ấy đã được thực hiện rồi.
Thiếu nữ lên tiếng nói. Nam nhân một lúc nói mở miệng nói:
- Phải!
Nam nhân vẫn một mực nhìn bóng dáng nhỏ bé xa tít kia, không khỏi nhớ lại những cảnh tượng xưa kia. Khi lần đầu tiên nàng diện kiến hắn, khi nàng giả vờ như không biết gì đối diện với hắn, khi nàng không còn nghi kỵ mà ngẩng đầu đối mặt với hắn, lúc nàng nhìn hắn đầy căm tức và cả khi nàng ra đi trong muôn vàn uất hận...
Hắn đã từng xem nhẹ, rất xem nhẹ nàng, hắn cũng chưa một lần nhìn rõ nàng.
Đối với hắn mà nói, nàng là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn và cũng là sự trăn trở trong lòng hắn.
Thiếu nữ mông lung tự hỏi:
- Không biết tỷ ấy có thấy hạnh phúc không?
Nam nhân rời mắt khỏi cửa sổ nhìn thiếu nữ bên cạnh mình một lúc rồi nói:
- A Tuyết, nàng ấy sẽ tốt thôi, luôn như vậy.
/103
|