Hồ thái sư e ngại Hoàng hậu không được giải đáp mà nẩy sinh khúc mắc với Hồ gia, chuyện đó nếu thành sự thật thì sẽ là mối nguy ẩn tàng đối với Hồ gia. Cho nên, lão nhất định, nhất định phải trấn an nàng bằng mọi cách.
– Yên Nhi à, phụ thân biết con cũng không dễ dàng, nếu trong lòng khó chịu thì ra ngoài nhiều một chút. Tuy thân phận của con khó mà xuất cung, nhưng cũng không phải là không thể, chỉ cần có lý do xác đáng, Lạc Quân Đế cũng khó mà từ chối cho được. Con thử nghĩ xem nên đi đâu, tới địa phương nào để bản thân được thanh tịnh… Thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ tổ thiệt thân mà thôi…
Hoàng hậu nhìn Hồ thái sư dỗ mình như dỗ một đứa con nít ba tuổi, đáng tiếc, nàng dù muốn cũng không tự đánh lừa mình được như vậy.
– Phụ thân, phụ thân cứ an tâm đi. Nữ nhi hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này, biết rõ sự tồn tại của nữ nhi gắn liền với Hồ gia. Nữ nhi không có, Hồ gia có thể lung lay tổn thất nhưng Hồ gia không còn, nữ nhi chắc chắn cũng không có quả lành để ăn…
Nàng biết, hiểu rõ bản thân mình và Lạc Quân Đế là nghiệt duyên, khó mà đứng cùng một bên.
– Chỉ là, nữ nhi không muốn đến chết vẫn là kẻ ngốc, hồ đồ. Tư vị bị lường gạt một đời thật sự rất khó chịu, phụ thân à.
Xin hãy để nàng chết cũng biết vì sao mình chết.
Hồ thái sư im bật. Xét cho cùng, lão đã làm gì được cho nữ nhi của mình?
Rất lâu sau, Hồ thái sư nặng nhọc phát ra một tiếng:
– Phải!
…
– Phải! Đúng như con nói, Hồ gia thật sự có tư binh!
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe cầu xác nhận này, Hoàng hậu không tránh khỏi cảm giác bị ruồng bỏ.
– Tại sao vậy?
Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi, không biết có chấp nhận hiện thực hay chưa.
Hồ thái sư hùng hồn đáp:
– Vì bảo tồn Hồ gia!
– Bảo tồn Hồ gia?
– Phải! Tất cả chính là vì Hồ gia mà thôi!
Hồ thái sư phân trần:
– Yên Nhi, tới giờ con không phải chưa từng biết con người của Lạc Quân Đế! Hắn là kẻ có dã tâm cùng là kẻ tuyệt tình, máu lạnh, không dung được một hạt bụi và hắn có thể bất cứ lúc nào sẽ quay lại cho Hồ gia một đòn trí mạng! Ta cũng là vì bắt buộc, vì Hồ gia lưu lại một con đường, một bùa cứu mạng mà thôi…
Hoàng hậu nhắm tịt hai mắt, che giấu sự trống trãi trong lòng.
– Thật sự là vì bảo hộ Hồ gia mà thôi?
Hồ thái sư kiên quyết nói:
– Đúng vậy! Phụ thân cũng vì bảo đảm sự sinh tồn trên dưới của Hồ gia mà bị ép uổng thôi…
– Vậy nếu như… nếu như Lạc Quân Đế không đối phó Hồ gia thì sao?
Hồ thái sư sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Hoàng hậu.
Lạc Quân Đế bỏ qua cho Hồ gia? Từ trước tới giờ, lão chưa từng nghĩ vậy. Nhưng nếu thật sự, vạn nhất Lạc Quân Đế không đối với Hồ gia, vậy những suy tính của lão để làm gì?
Hoàng hậu chờ mãi không nghe câu trả lời của Hồ thái sư, tuyệt vọng trong lòng lại càng lớn. Quả nhiên!
Hồ thái sư có thể đưa ra câu nói dối để trấn an Hoàng hậu, nhưng lão biết nữ nhi của lão thông minh như thế sẽ khó mà bị qua mặt, hơn nữa, lão cũng không muốn lường gạt cả nữ nhi mình.
Bất luận thế nào cũng không tránh khỏi trận chiến này trong tương lai?
Đã không còn gì để nói nữa, Hoàng hậu đứng lên bước thẳng ra cửa. Hồ thái sư nhìn theo bóng lưng thẳng tắp nhưng trơ trọi, cô độc đó mà xót xa trong lòng. Khi bàn tay Hoàng hậu chạm lên cánh cửa định mở nó ra thì lão đã hạ quyết tâm nói:
– Tới lúc đó, con vẫn là hoàng hậu! Mãi mãi là hoàng hậu! Duy nhất!
Hoàng hậu không nói gì, động tác trên tay mạnh hơn, đẩy cửa bước ra ngoài.
…
Ngày hôm sau, Hoàng hậu thức dậy từ sớm. Sau khi chuẩn bị cung trang xong thì qua viện của Hồ lão phu nhân từ biệt.
– Mẫu thân, nữ nhi phải hồi cung rồi.
Hồ lão phu nhân rưng rưng nước mắt, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới có dịp để gặp lại nữa. Có thể, đây đã là lần cuối cùng.
Nước mắt Hồ lão phu nhân chảy dài, ngậm ngùi không nói nổi một lời nào, chỉ có thể lặng thầm nhớ kỹ dáng vẻ nữ nhi của mình, nhưng nước mắt nhạt nhòa làm lão muốn nhìn cũng không thể nhìn cho rõ.
– Mẫu thân, xin hãy giữ sức khỏe. Ngàn vạn lần phải bảo trọng…
Nói tới đây, nước mắt của Hoàng hậu không kiềm được mà rơi xuống. Hồ lão phu nhân thất thanh:
– Nữ nhi… nữ nhi của ta a…
Hoàng hậu đột ngột quỳ xuống trước mặt lão phu nhân. Mọi người trong phòng thấy nàng quỳ xuống, kinh hoàng mà quỳ sát đất theo, không dám ngẩng đầu lên.
– Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng người, xin hãy bảo trọng…
Sau khi chỉnh đốn lại trang phục, dậm lại phấn son, nuốt vào những giọt lệ, Hoàng hậu đường hoàng bước từng bước ra khỏi viện, hiên ngang ngẩng cao đầu nhận dập đầu từ biệt của tất cả mọi người của Hồ gia.
Bước từng bước ra khỏi Hồ gia, vững vàng ngồi trên kiệu phụng, Hoàng hậu quay đầu qua nhìn những người còn đang quì mọp trên đất kia trước khi rèm che buông xuống một lần cuối cùng.
– Khởi giá hồi cung!!!
Hiệu lệnh cất lên, đoàn người bắt đầu rục rịch.
– Hoàng hậu hồi cung!!!
Đoàn trống dẫn đầu bắt đầu đánh trống lệnh, bước đi đầu tiên.
Tùng
Tùng tùng…
Những người Hồ gia còn quì cất cao giọng nói:
– Cung tiễn hoàng hậu…
Trong kiệu phụng, Hoàng hậu nhắm nghiền hai mắt, cách biệt với thế giới bên ngoài.
“Dù có là hoàng hậu, thì nàng vẫn chỉ là con cờ trong tay người khác, một con cờ có giá trị…”
– Cung tiễn hoàng hậu…
Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế…
Thiên thiên tuế…
– Yên Nhi à, phụ thân biết con cũng không dễ dàng, nếu trong lòng khó chịu thì ra ngoài nhiều một chút. Tuy thân phận của con khó mà xuất cung, nhưng cũng không phải là không thể, chỉ cần có lý do xác đáng, Lạc Quân Đế cũng khó mà từ chối cho được. Con thử nghĩ xem nên đi đâu, tới địa phương nào để bản thân được thanh tịnh… Thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ tổ thiệt thân mà thôi…
Hoàng hậu nhìn Hồ thái sư dỗ mình như dỗ một đứa con nít ba tuổi, đáng tiếc, nàng dù muốn cũng không tự đánh lừa mình được như vậy.
– Phụ thân, phụ thân cứ an tâm đi. Nữ nhi hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này, biết rõ sự tồn tại của nữ nhi gắn liền với Hồ gia. Nữ nhi không có, Hồ gia có thể lung lay tổn thất nhưng Hồ gia không còn, nữ nhi chắc chắn cũng không có quả lành để ăn…
Nàng biết, hiểu rõ bản thân mình và Lạc Quân Đế là nghiệt duyên, khó mà đứng cùng một bên.
– Chỉ là, nữ nhi không muốn đến chết vẫn là kẻ ngốc, hồ đồ. Tư vị bị lường gạt một đời thật sự rất khó chịu, phụ thân à.
Xin hãy để nàng chết cũng biết vì sao mình chết.
Hồ thái sư im bật. Xét cho cùng, lão đã làm gì được cho nữ nhi của mình?
Rất lâu sau, Hồ thái sư nặng nhọc phát ra một tiếng:
– Phải!
…
– Phải! Đúng như con nói, Hồ gia thật sự có tư binh!
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe cầu xác nhận này, Hoàng hậu không tránh khỏi cảm giác bị ruồng bỏ.
– Tại sao vậy?
Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi, không biết có chấp nhận hiện thực hay chưa.
Hồ thái sư hùng hồn đáp:
– Vì bảo tồn Hồ gia!
– Bảo tồn Hồ gia?
– Phải! Tất cả chính là vì Hồ gia mà thôi!
Hồ thái sư phân trần:
– Yên Nhi, tới giờ con không phải chưa từng biết con người của Lạc Quân Đế! Hắn là kẻ có dã tâm cùng là kẻ tuyệt tình, máu lạnh, không dung được một hạt bụi và hắn có thể bất cứ lúc nào sẽ quay lại cho Hồ gia một đòn trí mạng! Ta cũng là vì bắt buộc, vì Hồ gia lưu lại một con đường, một bùa cứu mạng mà thôi…
Hoàng hậu nhắm tịt hai mắt, che giấu sự trống trãi trong lòng.
– Thật sự là vì bảo hộ Hồ gia mà thôi?
Hồ thái sư kiên quyết nói:
– Đúng vậy! Phụ thân cũng vì bảo đảm sự sinh tồn trên dưới của Hồ gia mà bị ép uổng thôi…
– Vậy nếu như… nếu như Lạc Quân Đế không đối phó Hồ gia thì sao?
Hồ thái sư sững sờ trước câu hỏi bất ngờ của Hoàng hậu.
Lạc Quân Đế bỏ qua cho Hồ gia? Từ trước tới giờ, lão chưa từng nghĩ vậy. Nhưng nếu thật sự, vạn nhất Lạc Quân Đế không đối với Hồ gia, vậy những suy tính của lão để làm gì?
Hoàng hậu chờ mãi không nghe câu trả lời của Hồ thái sư, tuyệt vọng trong lòng lại càng lớn. Quả nhiên!
Hồ thái sư có thể đưa ra câu nói dối để trấn an Hoàng hậu, nhưng lão biết nữ nhi của lão thông minh như thế sẽ khó mà bị qua mặt, hơn nữa, lão cũng không muốn lường gạt cả nữ nhi mình.
Bất luận thế nào cũng không tránh khỏi trận chiến này trong tương lai?
Đã không còn gì để nói nữa, Hoàng hậu đứng lên bước thẳng ra cửa. Hồ thái sư nhìn theo bóng lưng thẳng tắp nhưng trơ trọi, cô độc đó mà xót xa trong lòng. Khi bàn tay Hoàng hậu chạm lên cánh cửa định mở nó ra thì lão đã hạ quyết tâm nói:
– Tới lúc đó, con vẫn là hoàng hậu! Mãi mãi là hoàng hậu! Duy nhất!
Hoàng hậu không nói gì, động tác trên tay mạnh hơn, đẩy cửa bước ra ngoài.
…
Ngày hôm sau, Hoàng hậu thức dậy từ sớm. Sau khi chuẩn bị cung trang xong thì qua viện của Hồ lão phu nhân từ biệt.
– Mẫu thân, nữ nhi phải hồi cung rồi.
Hồ lão phu nhân rưng rưng nước mắt, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới có dịp để gặp lại nữa. Có thể, đây đã là lần cuối cùng.
Nước mắt Hồ lão phu nhân chảy dài, ngậm ngùi không nói nổi một lời nào, chỉ có thể lặng thầm nhớ kỹ dáng vẻ nữ nhi của mình, nhưng nước mắt nhạt nhòa làm lão muốn nhìn cũng không thể nhìn cho rõ.
– Mẫu thân, xin hãy giữ sức khỏe. Ngàn vạn lần phải bảo trọng…
Nói tới đây, nước mắt của Hoàng hậu không kiềm được mà rơi xuống. Hồ lão phu nhân thất thanh:
– Nữ nhi… nữ nhi của ta a…
Hoàng hậu đột ngột quỳ xuống trước mặt lão phu nhân. Mọi người trong phòng thấy nàng quỳ xuống, kinh hoàng mà quỳ sát đất theo, không dám ngẩng đầu lên.
– Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng người, xin hãy bảo trọng…
Sau khi chỉnh đốn lại trang phục, dậm lại phấn son, nuốt vào những giọt lệ, Hoàng hậu đường hoàng bước từng bước ra khỏi viện, hiên ngang ngẩng cao đầu nhận dập đầu từ biệt của tất cả mọi người của Hồ gia.
Bước từng bước ra khỏi Hồ gia, vững vàng ngồi trên kiệu phụng, Hoàng hậu quay đầu qua nhìn những người còn đang quì mọp trên đất kia trước khi rèm che buông xuống một lần cuối cùng.
– Khởi giá hồi cung!!!
Hiệu lệnh cất lên, đoàn người bắt đầu rục rịch.
– Hoàng hậu hồi cung!!!
Đoàn trống dẫn đầu bắt đầu đánh trống lệnh, bước đi đầu tiên.
Tùng
Tùng tùng…
Những người Hồ gia còn quì cất cao giọng nói:
– Cung tiễn hoàng hậu…
Trong kiệu phụng, Hoàng hậu nhắm nghiền hai mắt, cách biệt với thế giới bên ngoài.
“Dù có là hoàng hậu, thì nàng vẫn chỉ là con cờ trong tay người khác, một con cờ có giá trị…”
– Cung tiễn hoàng hậu…
Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế…
Thiên thiên tuế…
/103
|