Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Quốc đã xảy ra quá nhiều đại sự, Thanh Vương, Lam Vương tạo phản, Hồ thái sư âm mưu bất chánh, Hoàng hậu bị phế… May mắn là trong đó vẫn còn những việc vui đáng ăn mừng như: đại hoàng tử ra đời.
Trước nay, Lạc Quân Đế không thích sa hoa phung phí nên yến tiệc tổ chức rất hạn chế. Lần này, văn võ bá quan đồng lòng nhất trí xin ngày đầy tháng của đại hoàng tử hãy tổ chức linh đình để lấy phúc khí xua đi không khí ảm đạm bây giờ.
Vừa xảy ra chiến loạn, lòng dân vẫn còn hoang mang, Lạc Quân Đế cũng muốn nhân cơ hội này ổn định dân tâm nên chấp thuận ý kiến của bá quan. Lần này, xem ra người may mắn nhất chính là Chiêm Phi ngồi không hưởng lợi kia rồi.
Nhận được chiếu chỉ, Chiêm Phi mấy hôm nay vui như mở hội, gấp gáp chỉ bảo cung tì chuẩn bị xiêm y, trang sức cho mình.
Thấy Chiêm Phi xáo xào như vậy, A Na cuống quýt khuyên:
– Công chúa, ngài vẫn còn ở cử, không nên chạy loạn sẽ ảnh hưởng đến thân thể…
Chiêm Phi lúc này cao hứng dạt dào, sao để tâm những lời A Na khuyên, liền nói:
– Chỉ còn mấy ngày nữa là tròn tháng rồi, bà đừng lo xa như vậy, ta nằm trên giường sắp chán đến chết rồi.
Những y phục mới dù chuẩn bị gấp nhưng không chút qua loa, sơ xài, toàn những kiểu dáng mới nhất. Chiêm Phi càng xem, càng sờ thì càng thích trong bụng. Mắt thấy địa vị Chiêm Phi nhờ sinh được đại hoàng tử mà cao lên, không chỉ quà cáp từ trong cung mà từ gia quyến những quan đại thần trong triều đưa vào mỗi lúc một nhiều. Mà đây chỉ mới là quà tặng cho Chiêm Phi chứ chưa phải quà mừng tròn tháng của đại hoàng tử. Tới hôm tổ chức yến tiệc, nhất định sẽ càng linh đình.
Chiêm Phi xem qua thì thích thú không ngừng, quả nhiên, nàng vẫn là có phúc.
A Na không khỏi bồi vào:
– Công chúa, ngài vẫn còn chưa chuẩn bị xiêm y cho đại hoàng tử…
Chiêm Phi nghe thế liền bĩu môi nói:
– Không phải trong cung mới đưa tới mấy bộ đó sao.
Dù sao con nít sơ sinh có bao nhiêu quần áo mà chọn lựa. Nghĩ vậy, Chiêm Phi tiếp tục xem y phục của mình. Sinh xong, dù muốn hay không thì cơ thể của Chiêm Phi cũng mập hơn, chỗ bụng còn thấy da trùng. Nhớ ngày đó, Chiêm Phi kinh khiếp, khóc lóc náo loạn cả Ngọc Diệp Cung. A Na phải khuyên hết lời, nói đó là chuyện bình thường của nữ nhân. Chiêm Phi vẫn không chịu, không muốn mình trở nên xấu xí, hạ quyết tâm phải kiêng khem để trở lại vóc dáng ban đầu. Vì nguyên do đó, lại thêm nàng không thích trẻ con suốt ngày khóc lóc nên đâm ra chán ghét, ít khi dòm ngó đại hoàng tử. Dù sao thì Chiêm Phi cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi.
Cả tháng nay nàng đã không được gặp Lạc Quân Đế rồi, nàng phải nắm bắt cơ hội này xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt hắn. Để hắn lại quyến luyến nàng lần nữa!
Đôi mắt Chiêm Phi khẽ nheo lại khi nghĩ tới Phượng Hoàng Cung không chủ kia. Có đại hoàng tử trong tay, vị trí còn đi đâu được ngoài nàng.
– A Na, ẵm đại hoàng tử tới cho ta xem.
A Na nghe Chiêm Phi nói thế mà giật mình, không phải nàng bảo đại hoàng tử khóc mãi làm phiền nàng nên bảo cách xa chút sao.
A Na cứ chần chừ làm Chiêm Phi phát bực, gắt:
– Còn không mau!
– Dạ, công chúa.
A Na cúi đầu thưa rồi lui đi.
…
Dạo thời gian khi Lạc Quân Đế mất tích, Lý Phù Dung thường xuyên chạy qua Chiêu Dương Cung của Hòa Tần có khi tới sập tối mới về. Thế mà, những ngày gần đây, Lý Phù Dung lại tiếp tục làm ổ trong phòng, chẳng buồn bước chân ra ngoài.
Nhã Nhã biết Lý Phù Dung không thích đi giao du với mọi người, nhưng suốt ngày cứ ru rú trong phòng cũng không ổn. Nàng sợ Lý Phù Dung sẽ đổ bệnh nên khuyên nhủ:
– Tiểu thư à, hoa viên mấy hôm nay hoa nở đầy, ngài có muốn đi xem không?
Lý Phù Dung không đáp. Nhã Nhã vẫn không bỏ cuộc, lại đề nghị:
– Hay đi ao sen cũng tốt, thời tiết ấm áp, nắng cũng không gắt…
Lý Phù Dung vẫn đọc sách, không nghe. Chịu hết nổi, Nhã Nhã lấy lý do cuối cùng:
– Ngài không muốn đi xem Hòa Tần sao? Sao ngài không đến Chiêu Dương Cung nữa, mà nói ra thì… hình như Hòa Tần cũng ít đến Thanh Tư Cung rồi. Chẳng lẽ hai người giận nhau?
Lý Phù Dung thở dài một hơi, bỏ quyển sách xuống, nói với Nhã Nhã:
– Đừng đoán mò nữa! Ta không có hứng thú ra ngoài thôi.
Nàng cũng không nhất thiết lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng lấy lòng Tô Tuyết, chỉ cần giữ một mối quan hệ bình thường là tốt rồi. Dù sao bây giờ làm quá, cũng chỉ khiến “người ta” phiền chán mà thôi. Lý Phù Dung là đang ám chỉ Lạc Quân Đế, hắn đã biết Lý Phù Dung và Tô Tuyết có bí mật chung rồi.
Làm sao Lý Phù Dung lại biết thân phận của Tô Tuyết? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc? Nàng đối với Tô Tuyết có mưu đồ gì hay không?…
Lý Phù Dung sợ, rất sợ bị Lạc Quân Đế nghi ngờ, càng không muốn bị Lạc Quân Đế vạch mặt. Nếu không may để hắn biết được nàng cũng là người trùng sinh, là người duy nhất biết được tương lai của hắn, hắn liệu có loại bỏ nàng không? Lý Phù Dung không có can đảm đi thử.
Dù sao thì kẻ mà hắn muốn diệt trừ đã diệt gần hết. Ngày đưa Tô Tuyết lên làm Hoàng hậu không còn xa nữa. Đến lúc đó, khi hắn giải tán hậu cung, thì Lý Phù Dung được tự do rồi. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa thôi…
Trước nay, Lạc Quân Đế không thích sa hoa phung phí nên yến tiệc tổ chức rất hạn chế. Lần này, văn võ bá quan đồng lòng nhất trí xin ngày đầy tháng của đại hoàng tử hãy tổ chức linh đình để lấy phúc khí xua đi không khí ảm đạm bây giờ.
Vừa xảy ra chiến loạn, lòng dân vẫn còn hoang mang, Lạc Quân Đế cũng muốn nhân cơ hội này ổn định dân tâm nên chấp thuận ý kiến của bá quan. Lần này, xem ra người may mắn nhất chính là Chiêm Phi ngồi không hưởng lợi kia rồi.
Nhận được chiếu chỉ, Chiêm Phi mấy hôm nay vui như mở hội, gấp gáp chỉ bảo cung tì chuẩn bị xiêm y, trang sức cho mình.
Thấy Chiêm Phi xáo xào như vậy, A Na cuống quýt khuyên:
– Công chúa, ngài vẫn còn ở cử, không nên chạy loạn sẽ ảnh hưởng đến thân thể…
Chiêm Phi lúc này cao hứng dạt dào, sao để tâm những lời A Na khuyên, liền nói:
– Chỉ còn mấy ngày nữa là tròn tháng rồi, bà đừng lo xa như vậy, ta nằm trên giường sắp chán đến chết rồi.
Những y phục mới dù chuẩn bị gấp nhưng không chút qua loa, sơ xài, toàn những kiểu dáng mới nhất. Chiêm Phi càng xem, càng sờ thì càng thích trong bụng. Mắt thấy địa vị Chiêm Phi nhờ sinh được đại hoàng tử mà cao lên, không chỉ quà cáp từ trong cung mà từ gia quyến những quan đại thần trong triều đưa vào mỗi lúc một nhiều. Mà đây chỉ mới là quà tặng cho Chiêm Phi chứ chưa phải quà mừng tròn tháng của đại hoàng tử. Tới hôm tổ chức yến tiệc, nhất định sẽ càng linh đình.
Chiêm Phi xem qua thì thích thú không ngừng, quả nhiên, nàng vẫn là có phúc.
A Na không khỏi bồi vào:
– Công chúa, ngài vẫn còn chưa chuẩn bị xiêm y cho đại hoàng tử…
Chiêm Phi nghe thế liền bĩu môi nói:
– Không phải trong cung mới đưa tới mấy bộ đó sao.
Dù sao con nít sơ sinh có bao nhiêu quần áo mà chọn lựa. Nghĩ vậy, Chiêm Phi tiếp tục xem y phục của mình. Sinh xong, dù muốn hay không thì cơ thể của Chiêm Phi cũng mập hơn, chỗ bụng còn thấy da trùng. Nhớ ngày đó, Chiêm Phi kinh khiếp, khóc lóc náo loạn cả Ngọc Diệp Cung. A Na phải khuyên hết lời, nói đó là chuyện bình thường của nữ nhân. Chiêm Phi vẫn không chịu, không muốn mình trở nên xấu xí, hạ quyết tâm phải kiêng khem để trở lại vóc dáng ban đầu. Vì nguyên do đó, lại thêm nàng không thích trẻ con suốt ngày khóc lóc nên đâm ra chán ghét, ít khi dòm ngó đại hoàng tử. Dù sao thì Chiêm Phi cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi.
Cả tháng nay nàng đã không được gặp Lạc Quân Đế rồi, nàng phải nắm bắt cơ hội này xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt hắn. Để hắn lại quyến luyến nàng lần nữa!
Đôi mắt Chiêm Phi khẽ nheo lại khi nghĩ tới Phượng Hoàng Cung không chủ kia. Có đại hoàng tử trong tay, vị trí còn đi đâu được ngoài nàng.
– A Na, ẵm đại hoàng tử tới cho ta xem.
A Na nghe Chiêm Phi nói thế mà giật mình, không phải nàng bảo đại hoàng tử khóc mãi làm phiền nàng nên bảo cách xa chút sao.
A Na cứ chần chừ làm Chiêm Phi phát bực, gắt:
– Còn không mau!
– Dạ, công chúa.
A Na cúi đầu thưa rồi lui đi.
…
Dạo thời gian khi Lạc Quân Đế mất tích, Lý Phù Dung thường xuyên chạy qua Chiêu Dương Cung của Hòa Tần có khi tới sập tối mới về. Thế mà, những ngày gần đây, Lý Phù Dung lại tiếp tục làm ổ trong phòng, chẳng buồn bước chân ra ngoài.
Nhã Nhã biết Lý Phù Dung không thích đi giao du với mọi người, nhưng suốt ngày cứ ru rú trong phòng cũng không ổn. Nàng sợ Lý Phù Dung sẽ đổ bệnh nên khuyên nhủ:
– Tiểu thư à, hoa viên mấy hôm nay hoa nở đầy, ngài có muốn đi xem không?
Lý Phù Dung không đáp. Nhã Nhã vẫn không bỏ cuộc, lại đề nghị:
– Hay đi ao sen cũng tốt, thời tiết ấm áp, nắng cũng không gắt…
Lý Phù Dung vẫn đọc sách, không nghe. Chịu hết nổi, Nhã Nhã lấy lý do cuối cùng:
– Ngài không muốn đi xem Hòa Tần sao? Sao ngài không đến Chiêu Dương Cung nữa, mà nói ra thì… hình như Hòa Tần cũng ít đến Thanh Tư Cung rồi. Chẳng lẽ hai người giận nhau?
Lý Phù Dung thở dài một hơi, bỏ quyển sách xuống, nói với Nhã Nhã:
– Đừng đoán mò nữa! Ta không có hứng thú ra ngoài thôi.
Nàng cũng không nhất thiết lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng lấy lòng Tô Tuyết, chỉ cần giữ một mối quan hệ bình thường là tốt rồi. Dù sao bây giờ làm quá, cũng chỉ khiến “người ta” phiền chán mà thôi. Lý Phù Dung là đang ám chỉ Lạc Quân Đế, hắn đã biết Lý Phù Dung và Tô Tuyết có bí mật chung rồi.
Làm sao Lý Phù Dung lại biết thân phận của Tô Tuyết? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc? Nàng đối với Tô Tuyết có mưu đồ gì hay không?…
Lý Phù Dung sợ, rất sợ bị Lạc Quân Đế nghi ngờ, càng không muốn bị Lạc Quân Đế vạch mặt. Nếu không may để hắn biết được nàng cũng là người trùng sinh, là người duy nhất biết được tương lai của hắn, hắn liệu có loại bỏ nàng không? Lý Phù Dung không có can đảm đi thử.
Dù sao thì kẻ mà hắn muốn diệt trừ đã diệt gần hết. Ngày đưa Tô Tuyết lên làm Hoàng hậu không còn xa nữa. Đến lúc đó, khi hắn giải tán hậu cung, thì Lý Phù Dung được tự do rồi. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa thôi…
/103
|