Lý Phù Dung từ ngày được cứu thoát đã hôn mê bất tỉnh tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Kể từ đêm đó, Lý Phù Dung luôn ở lại Chiêu Dương Cung chữa bệnh, Tô Tuyết luôn kề cận chăm sóc, dù ai nói gì cũng không chịu rời đi. Càng đau lòng mỗi khi nghe Lý Phù Dung trong hôn mê luôn gọi tên Nhã Nhã.
Đêm hôm đó, đã có nhiều người chứng kiến bộ dạng thê thảm của Lý Phù Dung, càng thấy rõ cái bụng phẳng lì của nàng. Thấy sự tình không thể che giấu, Lạc Quân Đế phải truyền ra ngoài Hòa Phi gặp nạn bị sẩy thai.
Nghe tin tức, mỗi người trong cung đều có một tâm trạng riêng.
Hoa Phi khi biết tin Lý Phù Dung gặp nạn cũng đã mất con thì có chút nhẹ nhỏm vì nguy cơ uy hiếp đã không còn, nhưng cũng không có vui mừng khi thấy người gặp nạn.
- Hừ, đó là do nàng ta tự chuốc lấy!
Còn Nhân Phi nghe nghe tin tức thì kích động không ngừng, cười man dại.
- Ha ha ha, Lý Phù Dung ngươi rốt cuộc cũng có kết cuộc này ha ha ha... Tốt nhất là nên tuyệt tự luôn, như vậy ngươi sẽ không lên làm Hoàng hậu được...
Ha ha ha...
Hồ Hoàng hậu trong Phượng Hoàng Cung thì nói:
- Nàng thế nhưng tốt số lại không chết trong trận hỏa hoạn đó.
Nghĩ tới tin đồn về nô bộc liều chết, hy sinh cứu sống chủ nhân mấy ngày nay, Hồ Hoàng hậu cảm khái:
- Ít ra trên đời còn có một người hết lòng vì nàng ta. Nhưng... có lẽ nàng nên chết luôn trong kiếp nạn vừa rồi...
Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, Hồ Hoàng hậu nhắm nghiền hai mắt.
...
Lý Phù Dung hôn mê gần mười ngày rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
- Dung tỷ, tỉnh! Tỉnh!
Lý Phù Dung nghe thấy tiếng gọi thì nặng nề mở mắt nhìn người đang gọi mình, phải mất một lúc lâu mới nhận thức được người trước mặt mình là ai.
Tô Tuyết!
Tô Tuyết thấy Lý Phù Dung tỉnh lại mà mừng rớt nước mắt, hai mắt Tô Tuyết có quầng đen vì nhiều ngày không nghỉ ngơi đầy đủ.
Câu đầu tiên Lý Phù Dung nói khi tỉnh dậy là:
- N... Nhã Nhã... đâu...?
Tô Tuyết ngưng bật nụ cười, khổ sở nhìn Lý Phù Dung, nói dối:
- Nàng... nàng ta đang... ở nơi khác. Tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, khi tỷ khá hơn ta sẽ dẫn tỷ đi thăm nàng...
Lý Phù Dung lại hỏi:
- Nhã Nhã đâu?
Tô Tuyết cắn răng muốn nói lại thôi.
- Nói thật đi?
Tô Tuyết đành phải thú nhận:
- Nàng ta đã được an táng rồi...
An táng rồi?
Nhớ lại tình hình hôm đó, Nhã Nhã quả thật khó có cơ may sống sót, Lý Phù Dung nàng biết thế nhưng vẫn không thể chấp nhận được Nhã Nhã đã không còn.
Càng kích động, cơ thể của Lý Phù Dung không kiềm được mà co thắt. Tô Tuyết hốt hoảng giữ tay Lý Phù Dung lại, mấy cung nữ xung quanh liền lao tới giữ chặt cơ thể của Lý Phù Dung. Tô Tuyết không ngừng khóc xin:
- Dung tỷ, tỷ không thể nghĩ quẫn. Tỷ không thể để Nhã Nhã hy sinh vô ích...
Sau khi được cho thuốc an thần, Lý Phù Dung mới nặng nề ngủ được. Tô Tuyết rối rắm lẩm bẩm:
- Nếu để tỷ ấy biết được... thì sẽ còn tệ thế nào đây...
Thấy Tô Tuyết không ngừng căng thẳng suy nghĩ, Ngọc Nhi không khỏi ngăn cản:
- Nương nương, nương nương cũng phải để ý sức khỏe của mình và tiểu điện hạ...
Tô Tuyết trừng mắt gắt:
- Ngươi im đi!
Ngọc Nhi hít một hơi rồi đứng sang một bên.
Việc Lý Phù Dung đã tỉnh cũng không thể giấu lâu, chẳng mấy ngày đã lộ ra ngoài. Khi nghe tin Lý Phù Dung tỉnh lại, có mấy người rục rịch muốn tới thăm. Cho dù bây giờ Lý Phù Dung bị sẩy thai, Lý gia lại như vậy nhưng chẳng có chắc chắn Lý Phù Dung sẽ thất sủng, biết đâu Hoàng thượng vì cảnh ngộ của nàng mà càng sủng ái để bù đắp thì sao. Dù sao cũng chỉ là đi một chuyến, không tốn gì cả nên các cung phi nối tiếp muốn đến thăm.
Trước đó, Tô Tuyết đã phòng hờ nên không để gác cổng của Chiêu Dương Cung cho người vào. Các cung phi thấy một Huệ Tần dám ngang nghiêng chống đối mình thì đùng đùng tức giận muốn xông vào Chiêu Dương Cung hỏi tội Tô Tuyết nên ầm ĩ bên ngoài Chiêu Dương Cung lúc lâu. Sau đó, có lời truyền từ Lạc Quân Đế các nàng mới lật đật bỏ đi dù trong lòng vẫn tức tối không ngừng.
Dẫu vậy, vẫn có nhiều người không bỏ cuộc, liên tục đến thử vận may, cũng có kẻ là cố ý tới phá hoại.
Tới hôm nay, Lý Phù Dung vẫn như kẻ mất hồn, không chấp nhận được sự thật Nhã Nhã đã vì nàng mà chết thảm. Đau đớn, hối hận tràn ngập trái tim Lý Phù Dung.
Đối với tình trạng của Lý Phù Dung như vậy, Tô Tuyết cũng đã làm đủ cách như vẫn không thể lay chuyển, chính Tô Tuyết cũng mệt mỏi và ray rứt không ngừng.
Nhân thời tiết tốt, Tô Tuyết đưa Lý Phù Dung ra sân dạo chơi.- Dung tỷ, trời mát hơn rồi, mùa hè sắp qua rồi nhỉ.
- Ta đã bảo ngự thiện phòng làm loại bánh tỷ thích ăn này, vẫn còn nóng đấy, tỷ ăn thử xem...
Dù Tô Tuyết có làm gì, có nói gì thì Lý Phù Dung vẫn không phản ứng.
Hai mắt Tô Tuyết ửng đỏ, rốt cuộc nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
- Xin lỗi... là lỗi của ta. Nếu không phải tại ta, tỷ đã không bị liên lụy, càng không phải chịu...
- Là ta ích kỷ, ta hèn nhát, nhu nhược, chẳng có chút khả năng...
- Dung tỷ, ta xin lỗi! Xin lỗi tỷ! Chỉ cần tỷ lại giống như xưa, dù tỷ có bắt ta chịu tội thế nào ta cũng chấp nhận...
Lý Phù Dung vẫn không phản ứng, bả vai Tô Tuyết không ngừng phập phồng, khóc mãi không thôi.
Thấy Tô Tuyết như vậy, Thúy Nhi không nén được phải tiến lên nhắc nhở:
- Nương nương, không thể khóc mãi được, hãy vì điện hạ trong bụng...
Tô Tuyết hít vào một hơi sâu, lau nước mắt rồi ngẩng mặt lên.
- Ta phiền toái như vậy, tỷ sẽ không chán ghét chứ?
Tô Tuyết biết dù mình có càn quấy như thế nào, Lý Phù Dung cũng sẽ nhất mực chịu đựng. Lý Phù Dung sẽ nói sở dĩ nàng nhịn là bởi vì kiêng kỵ thân phận của Tô Tuyết nhưng mặt khác, Tô Tuyết tin rằng bởi vì Lý Phù Dung rộng lượng, sẽ không chấp nhất, so đo, là người duy nhất xem Tô Tuyết nàng là bạn...
Vạt áo ướt một mảnh lớn, Tô Tuyết không khỏi nói:
- Ta vào trong thay y phục, rất nhanh sẽ trở lại, tỷ chờ ta nhé!
Nói xong, Tô Tuyết cùng với Thúy Nhi đi vội vào phòng để lại Lý Phù Dung ngồi ở ghế đá cùng với mấy cung nữ trông nom.
Tô Tuyết vừa đi không bao lâu thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng ồn ào. Là Nhân Phi dẫn đầu xông vào Chiêu Dương Cung mặc cho sự ngăn cản của chúng nô tài.
- Nhân Phi nương nương, ngài không được vào trong!
- Nhân Phi...
Vừa nhìn thấy Lý Phù Dung, bước chân Nhân Phi càng dài, nhanh chóng bước tới chỗ Lý Phù Dung.
- Lý Phù Dung!
Nhân Phi cay nghiến gọi.
Thái giám giữ cửa xông qua muốn cản Nhân Phi lại nhưng đã bị cung nữ bên người Nhân Phi giữ lại không cho đi qua. Thời gian gần đây, nhờ đi lại với Hồ Hoàng hậu nhiều, không những địa vị Nhân Phi nâng cao, cung tì bên cạnh Nhân Phi cũng có mặt mũi hơn, càng lúc càng kiêu ngạo không xem ai vào mắt.
- Lý Phù Dung, ngươi quả nhiên mạng lớn, trận hỏa hoạn lớn như vậy mà vẫn thoát được.
Lý Phù Dung luôn im lặng không để ý đến Nhân Phi, đến khi nghe Nhân Phi nhắc tới trận hỏa hoạn kia, trái tim Lý Phù Dung không ngừng đau đớn, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ đêm hôm đó.
Nhã Nhã...
Lần đầu tiên Lý Phù Dung có phản ứng, đôi mắt đảo qua trừng trừng nhìn Nhân Phi. Thấy Lý Phù Dung như vậy, Nhân Phi càng hả hê, tiếp tục khiêu khích:
- Nghe nói cung nữ kia chết thê thảm lắm, cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn...
Lý Phù Dung liền quát:
- Im miệng! Ngươi không được phép nhắc tới Nhã Nhã!!!
Nhân Phi bật cười ha hả, càng khoái chí nói:
- Ngươi để ý nô tì kia nhỉ. Xem một nô tì hơn cả gia đình của mình ư?
Lý Phù Dung chết đứng trước lời nói của Nhân Phi.
Đúng vào lúc đó, Tô Tuyết hối hả từ trong phòng chạy ra đã quát lớn:
- Câm đi!!!
Nhân Phi bị tiếng quát của Tô Tuyết làm giật nẩy mình, không ngờ một tần phi nho nhỏ cũng dám lớn tiếng với mình. Nhưng khi Nhân Phi quay đầu, chứng kiến cảnh tượng Tô Tuyết nổi giận lôi đình thì chẳng nói được lời nào. Khí thế chỉ duy mẫu nghi thiên hạ mới có trên người Tô Tuyết đã lấn áp Nhân Phi triệt để, khiến nàng ta phải á khẩu.
Tô Tuyết quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau kéo ả điên kia ra khỏi Chiêu Dương Cung cho ta!!!
Chính những nô tài trong Chiêu Dương Cung cũng rất bất ngờ trước thái độ thay đổi bất ngờ của Tô Tuyết, nhưng lạ thay, không một ai nghĩ chống lại, lập tức thi hành mệnh lệnh của Tô Tuyết, dù đối phương có là Nhân Phi cao quý cũng không nhún nhường.
Nhân Phi đến lúc bị kéo ra ngoài mới hoàn hồn gào thét:
- Buông ra! Các ngươi là ai mà dám chạm vào ta...
Mặc cho Nhân Phi chửi bới, hăm dọa thế nào thì cũng bị lôi đi, tiếng la hét càng lúc càng xa.
Tô Tuyết nãy giờ luôn chăm chăm nhìn Lý Phù Dung đầy lo lắng, rối loạn.
- Dung tỷ...
Lý Phù Dung ngước đầu lên, trên gương mặt trắng như xác chết nổi rõ đôi mắt đầy tơ máu.
- Lời của Nhân Phi có ý gì? Gia đình ta làm sao???
Kể từ đêm đó, Lý Phù Dung luôn ở lại Chiêu Dương Cung chữa bệnh, Tô Tuyết luôn kề cận chăm sóc, dù ai nói gì cũng không chịu rời đi. Càng đau lòng mỗi khi nghe Lý Phù Dung trong hôn mê luôn gọi tên Nhã Nhã.
Đêm hôm đó, đã có nhiều người chứng kiến bộ dạng thê thảm của Lý Phù Dung, càng thấy rõ cái bụng phẳng lì của nàng. Thấy sự tình không thể che giấu, Lạc Quân Đế phải truyền ra ngoài Hòa Phi gặp nạn bị sẩy thai.
Nghe tin tức, mỗi người trong cung đều có một tâm trạng riêng.
Hoa Phi khi biết tin Lý Phù Dung gặp nạn cũng đã mất con thì có chút nhẹ nhỏm vì nguy cơ uy hiếp đã không còn, nhưng cũng không có vui mừng khi thấy người gặp nạn.
- Hừ, đó là do nàng ta tự chuốc lấy!
Còn Nhân Phi nghe nghe tin tức thì kích động không ngừng, cười man dại.
- Ha ha ha, Lý Phù Dung ngươi rốt cuộc cũng có kết cuộc này ha ha ha... Tốt nhất là nên tuyệt tự luôn, như vậy ngươi sẽ không lên làm Hoàng hậu được...
Ha ha ha...
Hồ Hoàng hậu trong Phượng Hoàng Cung thì nói:
- Nàng thế nhưng tốt số lại không chết trong trận hỏa hoạn đó.
Nghĩ tới tin đồn về nô bộc liều chết, hy sinh cứu sống chủ nhân mấy ngày nay, Hồ Hoàng hậu cảm khái:
- Ít ra trên đời còn có một người hết lòng vì nàng ta. Nhưng... có lẽ nàng nên chết luôn trong kiếp nạn vừa rồi...
Nghĩ tới tình cảnh hiện tại, Hồ Hoàng hậu nhắm nghiền hai mắt.
...
Lý Phù Dung hôn mê gần mười ngày rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
- Dung tỷ, tỉnh! Tỉnh!
Lý Phù Dung nghe thấy tiếng gọi thì nặng nề mở mắt nhìn người đang gọi mình, phải mất một lúc lâu mới nhận thức được người trước mặt mình là ai.
Tô Tuyết!
Tô Tuyết thấy Lý Phù Dung tỉnh lại mà mừng rớt nước mắt, hai mắt Tô Tuyết có quầng đen vì nhiều ngày không nghỉ ngơi đầy đủ.
Câu đầu tiên Lý Phù Dung nói khi tỉnh dậy là:
- N... Nhã Nhã... đâu...?
Tô Tuyết ngưng bật nụ cười, khổ sở nhìn Lý Phù Dung, nói dối:
- Nàng... nàng ta đang... ở nơi khác. Tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, khi tỷ khá hơn ta sẽ dẫn tỷ đi thăm nàng...
Lý Phù Dung lại hỏi:
- Nhã Nhã đâu?
Tô Tuyết cắn răng muốn nói lại thôi.
- Nói thật đi?
Tô Tuyết đành phải thú nhận:
- Nàng ta đã được an táng rồi...
An táng rồi?
Nhớ lại tình hình hôm đó, Nhã Nhã quả thật khó có cơ may sống sót, Lý Phù Dung nàng biết thế nhưng vẫn không thể chấp nhận được Nhã Nhã đã không còn.
Càng kích động, cơ thể của Lý Phù Dung không kiềm được mà co thắt. Tô Tuyết hốt hoảng giữ tay Lý Phù Dung lại, mấy cung nữ xung quanh liền lao tới giữ chặt cơ thể của Lý Phù Dung. Tô Tuyết không ngừng khóc xin:
- Dung tỷ, tỷ không thể nghĩ quẫn. Tỷ không thể để Nhã Nhã hy sinh vô ích...
Sau khi được cho thuốc an thần, Lý Phù Dung mới nặng nề ngủ được. Tô Tuyết rối rắm lẩm bẩm:
- Nếu để tỷ ấy biết được... thì sẽ còn tệ thế nào đây...
Thấy Tô Tuyết không ngừng căng thẳng suy nghĩ, Ngọc Nhi không khỏi ngăn cản:
- Nương nương, nương nương cũng phải để ý sức khỏe của mình và tiểu điện hạ...
Tô Tuyết trừng mắt gắt:
- Ngươi im đi!
Ngọc Nhi hít một hơi rồi đứng sang một bên.
Việc Lý Phù Dung đã tỉnh cũng không thể giấu lâu, chẳng mấy ngày đã lộ ra ngoài. Khi nghe tin Lý Phù Dung tỉnh lại, có mấy người rục rịch muốn tới thăm. Cho dù bây giờ Lý Phù Dung bị sẩy thai, Lý gia lại như vậy nhưng chẳng có chắc chắn Lý Phù Dung sẽ thất sủng, biết đâu Hoàng thượng vì cảnh ngộ của nàng mà càng sủng ái để bù đắp thì sao. Dù sao cũng chỉ là đi một chuyến, không tốn gì cả nên các cung phi nối tiếp muốn đến thăm.
Trước đó, Tô Tuyết đã phòng hờ nên không để gác cổng của Chiêu Dương Cung cho người vào. Các cung phi thấy một Huệ Tần dám ngang nghiêng chống đối mình thì đùng đùng tức giận muốn xông vào Chiêu Dương Cung hỏi tội Tô Tuyết nên ầm ĩ bên ngoài Chiêu Dương Cung lúc lâu. Sau đó, có lời truyền từ Lạc Quân Đế các nàng mới lật đật bỏ đi dù trong lòng vẫn tức tối không ngừng.
Dẫu vậy, vẫn có nhiều người không bỏ cuộc, liên tục đến thử vận may, cũng có kẻ là cố ý tới phá hoại.
Tới hôm nay, Lý Phù Dung vẫn như kẻ mất hồn, không chấp nhận được sự thật Nhã Nhã đã vì nàng mà chết thảm. Đau đớn, hối hận tràn ngập trái tim Lý Phù Dung.
Đối với tình trạng của Lý Phù Dung như vậy, Tô Tuyết cũng đã làm đủ cách như vẫn không thể lay chuyển, chính Tô Tuyết cũng mệt mỏi và ray rứt không ngừng.
Nhân thời tiết tốt, Tô Tuyết đưa Lý Phù Dung ra sân dạo chơi.- Dung tỷ, trời mát hơn rồi, mùa hè sắp qua rồi nhỉ.
- Ta đã bảo ngự thiện phòng làm loại bánh tỷ thích ăn này, vẫn còn nóng đấy, tỷ ăn thử xem...
Dù Tô Tuyết có làm gì, có nói gì thì Lý Phù Dung vẫn không phản ứng.
Hai mắt Tô Tuyết ửng đỏ, rốt cuộc nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
- Xin lỗi... là lỗi của ta. Nếu không phải tại ta, tỷ đã không bị liên lụy, càng không phải chịu...
- Là ta ích kỷ, ta hèn nhát, nhu nhược, chẳng có chút khả năng...
- Dung tỷ, ta xin lỗi! Xin lỗi tỷ! Chỉ cần tỷ lại giống như xưa, dù tỷ có bắt ta chịu tội thế nào ta cũng chấp nhận...
Lý Phù Dung vẫn không phản ứng, bả vai Tô Tuyết không ngừng phập phồng, khóc mãi không thôi.
Thấy Tô Tuyết như vậy, Thúy Nhi không nén được phải tiến lên nhắc nhở:
- Nương nương, không thể khóc mãi được, hãy vì điện hạ trong bụng...
Tô Tuyết hít vào một hơi sâu, lau nước mắt rồi ngẩng mặt lên.
- Ta phiền toái như vậy, tỷ sẽ không chán ghét chứ?
Tô Tuyết biết dù mình có càn quấy như thế nào, Lý Phù Dung cũng sẽ nhất mực chịu đựng. Lý Phù Dung sẽ nói sở dĩ nàng nhịn là bởi vì kiêng kỵ thân phận của Tô Tuyết nhưng mặt khác, Tô Tuyết tin rằng bởi vì Lý Phù Dung rộng lượng, sẽ không chấp nhất, so đo, là người duy nhất xem Tô Tuyết nàng là bạn...
Vạt áo ướt một mảnh lớn, Tô Tuyết không khỏi nói:
- Ta vào trong thay y phục, rất nhanh sẽ trở lại, tỷ chờ ta nhé!
Nói xong, Tô Tuyết cùng với Thúy Nhi đi vội vào phòng để lại Lý Phù Dung ngồi ở ghế đá cùng với mấy cung nữ trông nom.
Tô Tuyết vừa đi không bao lâu thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng ồn ào. Là Nhân Phi dẫn đầu xông vào Chiêu Dương Cung mặc cho sự ngăn cản của chúng nô tài.
- Nhân Phi nương nương, ngài không được vào trong!
- Nhân Phi...
Vừa nhìn thấy Lý Phù Dung, bước chân Nhân Phi càng dài, nhanh chóng bước tới chỗ Lý Phù Dung.
- Lý Phù Dung!
Nhân Phi cay nghiến gọi.
Thái giám giữ cửa xông qua muốn cản Nhân Phi lại nhưng đã bị cung nữ bên người Nhân Phi giữ lại không cho đi qua. Thời gian gần đây, nhờ đi lại với Hồ Hoàng hậu nhiều, không những địa vị Nhân Phi nâng cao, cung tì bên cạnh Nhân Phi cũng có mặt mũi hơn, càng lúc càng kiêu ngạo không xem ai vào mắt.
- Lý Phù Dung, ngươi quả nhiên mạng lớn, trận hỏa hoạn lớn như vậy mà vẫn thoát được.
Lý Phù Dung luôn im lặng không để ý đến Nhân Phi, đến khi nghe Nhân Phi nhắc tới trận hỏa hoạn kia, trái tim Lý Phù Dung không ngừng đau đớn, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ đêm hôm đó.
Nhã Nhã...
Lần đầu tiên Lý Phù Dung có phản ứng, đôi mắt đảo qua trừng trừng nhìn Nhân Phi. Thấy Lý Phù Dung như vậy, Nhân Phi càng hả hê, tiếp tục khiêu khích:
- Nghe nói cung nữ kia chết thê thảm lắm, cả thi thể cũng không còn nguyên vẹn...
Lý Phù Dung liền quát:
- Im miệng! Ngươi không được phép nhắc tới Nhã Nhã!!!
Nhân Phi bật cười ha hả, càng khoái chí nói:
- Ngươi để ý nô tì kia nhỉ. Xem một nô tì hơn cả gia đình của mình ư?
Lý Phù Dung chết đứng trước lời nói của Nhân Phi.
Đúng vào lúc đó, Tô Tuyết hối hả từ trong phòng chạy ra đã quát lớn:
- Câm đi!!!
Nhân Phi bị tiếng quát của Tô Tuyết làm giật nẩy mình, không ngờ một tần phi nho nhỏ cũng dám lớn tiếng với mình. Nhưng khi Nhân Phi quay đầu, chứng kiến cảnh tượng Tô Tuyết nổi giận lôi đình thì chẳng nói được lời nào. Khí thế chỉ duy mẫu nghi thiên hạ mới có trên người Tô Tuyết đã lấn áp Nhân Phi triệt để, khiến nàng ta phải á khẩu.
Tô Tuyết quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau kéo ả điên kia ra khỏi Chiêu Dương Cung cho ta!!!
Chính những nô tài trong Chiêu Dương Cung cũng rất bất ngờ trước thái độ thay đổi bất ngờ của Tô Tuyết, nhưng lạ thay, không một ai nghĩ chống lại, lập tức thi hành mệnh lệnh của Tô Tuyết, dù đối phương có là Nhân Phi cao quý cũng không nhún nhường.
Nhân Phi đến lúc bị kéo ra ngoài mới hoàn hồn gào thét:
- Buông ra! Các ngươi là ai mà dám chạm vào ta...
Mặc cho Nhân Phi chửi bới, hăm dọa thế nào thì cũng bị lôi đi, tiếng la hét càng lúc càng xa.
Tô Tuyết nãy giờ luôn chăm chăm nhìn Lý Phù Dung đầy lo lắng, rối loạn.
- Dung tỷ...
Lý Phù Dung ngước đầu lên, trên gương mặt trắng như xác chết nổi rõ đôi mắt đầy tơ máu.
- Lời của Nhân Phi có ý gì? Gia đình ta làm sao???
/103
|