Nhã Nhã vẫn không tin được mình đã trở thành nha hoàn của đại tiểu thư Lý Phù Dung.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến Nhã Nhã đến giờ vẫn ngỡ như giấc mộng, giấc mộng thật đẹp.
Thấy Nhã Nhã cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không có chút tác phong của nha hoàn, bà vú của Lý Phù Dung liền cau mày, lớn tiếng gắt:
- Ngươi mau đi thay trà cho tiểu thư!
Nhã Nhã nghe tiếng quát liền giật mình hoàn hồn, thấy vẻ mặt khó đăm đăm của bà vú liền hốt hoảng gập người bảo dạ rồi liền chạy ra ngoài đi lấy trà.
Tiếng bước chân đã xa vẫn vang tới bên tai rõ ràng, bà vú càng phật ý, bèn mở lời với Lý Phù Dung:
- Tiểu thư, dù ngài có thích tiểu nô tì kia thì cũng nên để nó học xong cách thức hầu hạ rồi hãy đưa về...
Lý Phù Dung vẫn chuyên tâm viết chữ, đầu cũng không ngẩng lên, đã nói:
- Nếu nàng không biết thì từ từ dạy bảo là được.
Chỗ huấn luyện nha hoàn kia dù không phải ham hùm thì cũng không phải chỗ dễ chịu, đương nhiên Lý Phù Dung không muốn để Nhã Nhã phải tới đó chịu khổ.
Bà vú định nói tiếp nhưng nhận ra Lý Phù Dung đã kiên quyết làm thì không nói thêm nữa, hầu hạ nàng suốt bảy, tám năm, bà vú cũng hiểu rõ ít nhiều tính cách của Lý Phù Dung, chuyện nào nàng đã quyết định thì sẽ khó lòng mà thay đổi.
Không lâu sau đó, Nhã Nhã đã mang trà về. Bê chén trà đầy ngập trên tay, Nhã Nhã hoàn toàn tập trung nhìn chăm chăm, sợ làm nó tràn nước ra mà không nhìn thấy bậc cấp dưới chân mình. Kết quả hiển nhiên, liền bị vấp ngã, té lăn ra đất.
Xoảng
Tiếng đổ vỡ, tiếng té ngã vang tới làm Lý Phù Dung giật mình, vừa trông thấy Nhã Nhã ngã lăn trên đất, Lý Phù Dung liền sốt ruột quẳng luôn cây bút trên tay mà chạy tới đỡ Nhã Nhã.
- Muội có làm sao không?
Nhã Nhã ngồi dậy, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào:
- Tiểu... tiểu thư...
Lý Phù Dung càng thêm lo lắng, liên tục hỏi:
- Muội đau ở đâu? Có phải bị bỏng không...
Nhã Nhã ú ớ nói:
- Tiểu thư... trà...
Biết Nhã Nhã khóc vì nghĩ mình đánh vỡ chén trà, Lý Phù Dung trấn an:
- Không sao cả! Đổ rồi thì thôi! Chỉ cần muội không bị thương là tốt rồi.
Nhã Nhã được Lý Phù Dung đỡ đứng lên, hai chân Nhã Nhã mềm nhũn, mãi mới có thể đứng vững.
Bà vú trông thấy từ đầu, vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc nào không kiềm được mà phát tác:
- Tiểu thư, nó chỉ là một nô tì hạ tiện mà thôi! Tiểu thư không cần phải quan tâm như thế!
Nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tuy tính cách nàng lạnh nhạt nhưng trong tâm lại là người mềm lòng, hết lòng lo nghĩ vì người nàng để tâm. Bà vú sợ sau này Lý Phù Dung sẽ chịu thiệt thòi.
Nhã Nhã nghe bà vú nói thế liền tái xám cả mặt, thở cũng không dám thở. Lý Phù Dung nheo mày, lạnh giọng nói:
- Vú nuôi!
- Tiểu thư, Vú biết Vú nói thế là không đúng với bổn phận, nhưng tiểu thư không nên quá dễ tính người khác như thế! Bây giờ thì không sao, nhưng sau này nó thị sủng sinh kiêu thì sao? Lỡ như gây ra cớ sự gì không hay, sẽ làm liên lụy đến tiểu thư...
Lý Phù Dung biết bà vú là thật tâm lo cho nàng nên không muốn trách bà, nhưng đối với Nhã Nhã, Lý Phù Dung là nhận định! Là người nàng sẽ đối xử tốt cả đời! Nếu không phải vì ngăn cách thân phận, lại lo sẽ gây ra chuyện không đáng, Lý Phù Dung còn muốn nhận Nhã Nhã làm muội muội nữa kìa.
- Vú, ta biết vú là lo cho ta, nhưng vú không cần phải lo xa! Vú có tin hay không có những người dù có nhận được ngàn ân vạn sủng cũng sẽ không bao giờ biến chất? Ta tin Nhã Nhã chính là người như vậy!
Chứng kiến ánh mắt sâu lắng lại phá lệ dịu dàng của Lý Phù Dung, trái tim Nhã Nhã bồi hồi đến quên cả đập.
- Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chắc chắn Nhã Nhã sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa đâu.
- Tiểu thư...
Nhã Nhã lúc này mới kịp phản ứng, liền hô lớn:
- Dạ, nô tì sẽ không tái phạm nữa!
Nhìn vẻ mặt bừng bừng quyết tâm của Nhã Nhã, Lý Phù Dung khẽ cười, bà vú cũng không nói gì thêm nữa.
Ngoài suy đoán của bà vú, Nhã Nhã thế mà chủ động đến gặp bà.
- Xin vú hãy chỉ bảo cho nô tì cách trở thành một nha hoàn đúng cách!
- Ngươi...
Nhã
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến Nhã Nhã đến giờ vẫn ngỡ như giấc mộng, giấc mộng thật đẹp.
Thấy Nhã Nhã cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không có chút tác phong của nha hoàn, bà vú của Lý Phù Dung liền cau mày, lớn tiếng gắt:
- Ngươi mau đi thay trà cho tiểu thư!
Nhã Nhã nghe tiếng quát liền giật mình hoàn hồn, thấy vẻ mặt khó đăm đăm của bà vú liền hốt hoảng gập người bảo dạ rồi liền chạy ra ngoài đi lấy trà.
Tiếng bước chân đã xa vẫn vang tới bên tai rõ ràng, bà vú càng phật ý, bèn mở lời với Lý Phù Dung:
- Tiểu thư, dù ngài có thích tiểu nô tì kia thì cũng nên để nó học xong cách thức hầu hạ rồi hãy đưa về...
Lý Phù Dung vẫn chuyên tâm viết chữ, đầu cũng không ngẩng lên, đã nói:
- Nếu nàng không biết thì từ từ dạy bảo là được.
Chỗ huấn luyện nha hoàn kia dù không phải ham hùm thì cũng không phải chỗ dễ chịu, đương nhiên Lý Phù Dung không muốn để Nhã Nhã phải tới đó chịu khổ.
Bà vú định nói tiếp nhưng nhận ra Lý Phù Dung đã kiên quyết làm thì không nói thêm nữa, hầu hạ nàng suốt bảy, tám năm, bà vú cũng hiểu rõ ít nhiều tính cách của Lý Phù Dung, chuyện nào nàng đã quyết định thì sẽ khó lòng mà thay đổi.
Không lâu sau đó, Nhã Nhã đã mang trà về. Bê chén trà đầy ngập trên tay, Nhã Nhã hoàn toàn tập trung nhìn chăm chăm, sợ làm nó tràn nước ra mà không nhìn thấy bậc cấp dưới chân mình. Kết quả hiển nhiên, liền bị vấp ngã, té lăn ra đất.
Xoảng
Tiếng đổ vỡ, tiếng té ngã vang tới làm Lý Phù Dung giật mình, vừa trông thấy Nhã Nhã ngã lăn trên đất, Lý Phù Dung liền sốt ruột quẳng luôn cây bút trên tay mà chạy tới đỡ Nhã Nhã.
- Muội có làm sao không?
Nhã Nhã ngồi dậy, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào:
- Tiểu... tiểu thư...
Lý Phù Dung càng thêm lo lắng, liên tục hỏi:
- Muội đau ở đâu? Có phải bị bỏng không...
Nhã Nhã ú ớ nói:
- Tiểu thư... trà...
Biết Nhã Nhã khóc vì nghĩ mình đánh vỡ chén trà, Lý Phù Dung trấn an:
- Không sao cả! Đổ rồi thì thôi! Chỉ cần muội không bị thương là tốt rồi.
Nhã Nhã được Lý Phù Dung đỡ đứng lên, hai chân Nhã Nhã mềm nhũn, mãi mới có thể đứng vững.
Bà vú trông thấy từ đầu, vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc nào không kiềm được mà phát tác:
- Tiểu thư, nó chỉ là một nô tì hạ tiện mà thôi! Tiểu thư không cần phải quan tâm như thế!
Nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tuy tính cách nàng lạnh nhạt nhưng trong tâm lại là người mềm lòng, hết lòng lo nghĩ vì người nàng để tâm. Bà vú sợ sau này Lý Phù Dung sẽ chịu thiệt thòi.
Nhã Nhã nghe bà vú nói thế liền tái xám cả mặt, thở cũng không dám thở. Lý Phù Dung nheo mày, lạnh giọng nói:
- Vú nuôi!
- Tiểu thư, Vú biết Vú nói thế là không đúng với bổn phận, nhưng tiểu thư không nên quá dễ tính người khác như thế! Bây giờ thì không sao, nhưng sau này nó thị sủng sinh kiêu thì sao? Lỡ như gây ra cớ sự gì không hay, sẽ làm liên lụy đến tiểu thư...
Lý Phù Dung biết bà vú là thật tâm lo cho nàng nên không muốn trách bà, nhưng đối với Nhã Nhã, Lý Phù Dung là nhận định! Là người nàng sẽ đối xử tốt cả đời! Nếu không phải vì ngăn cách thân phận, lại lo sẽ gây ra chuyện không đáng, Lý Phù Dung còn muốn nhận Nhã Nhã làm muội muội nữa kìa.
- Vú, ta biết vú là lo cho ta, nhưng vú không cần phải lo xa! Vú có tin hay không có những người dù có nhận được ngàn ân vạn sủng cũng sẽ không bao giờ biến chất? Ta tin Nhã Nhã chính là người như vậy!
Chứng kiến ánh mắt sâu lắng lại phá lệ dịu dàng của Lý Phù Dung, trái tim Nhã Nhã bồi hồi đến quên cả đập.
- Chuyện hôm nay bỏ qua đi, chắc chắn Nhã Nhã sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa đâu.
- Tiểu thư...
Nhã Nhã lúc này mới kịp phản ứng, liền hô lớn:
- Dạ, nô tì sẽ không tái phạm nữa!
Nhìn vẻ mặt bừng bừng quyết tâm của Nhã Nhã, Lý Phù Dung khẽ cười, bà vú cũng không nói gì thêm nữa.
Ngoài suy đoán của bà vú, Nhã Nhã thế mà chủ động đến gặp bà.
- Xin vú hãy chỉ bảo cho nô tì cách trở thành một nha hoàn đúng cách!
- Ngươi...
Nhã
/103
|