Sau khi lật tung phòng của Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy vẫn không tìm thấy gì. Cậu quyết định đợi Lạc Nghệ rời đi vào ngày mai sẽ vào các phòng khác xem, biệt thự rất lớn, nhưng vẫn có thể tìm.
Lạc Nghệ có vẻ rất hào hứng với sự chủ động quay lại này của cậu. Sau khi ăn xong, hắn ôm cậu ngồi xem phim, hắn tự tay bóc vỏ cam rồi đút chúng vào miệng Ôn Tiểu Huy từng miếng một. Ôn Tiểu Huy dựa vào tay hắn, mơ màng buồn ngủ.
"Buồn ngủ không?" Lạc Nghệ dán sát vào tai cậu.
Ôn Tiểu Huy gật đầu.
Lạc Nghệ khẽ mỉm cười: "Sao anh dễ buồn ngủ thế, lười biếng."
Ôn Tiểu Huy nheo mắt bối rối, tuy đang xem phim nhưng lại không để tâm vào, ánh đèn vô cùng ấm áp, đồ ăn nhẹ đặt trên bàn, còn có một cánh tay hữu lực ôm lấy cậu, một lồng ngực cứng cáp mạnh mẽ bao bọc cậu, lẩm bẩm những lời cưng chiều bên tai. Cậu đột nhiên nghĩ tới những gì Lạc Nghệ đã nói sau khi ra khỏi nhà ngày hôm đó. Cuộc sống mà cậu từng tưởng tượng, có phải... có phải là như bây giờ không.
Ôn Tiểu Huy đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Cậu mở mắt hoàn toàn: "Ngủ đi."
Lạc Nghệ hôn lên má cậu: "Anh có muốn em ôm anh lên không."
"Không." Ôn Tiểu Huy đứng dậy khỏi ghế sofa, tự mình bước lên lầu.
Khi Ôn Tiểu Huy đang tắm, Lạc Nghệ đột nhiên chen vào phòng tắm, hai người âu yếm làm tình dưới những giọt nước lạnh lẽo của vòi sen, sau đó cả hai ướt sũng cùng lăn lên giường. Đêm đó, Ôn Tiểu Huy hoàn toàn thả lỏng bản thân ra để tận hưởng, từng tiếng rên rỉ như một ám chỉ khó nhịn, đủ để đốt cháy mọi dây thần kinh của Lạc Nghệ, hai người điên cuồng, triền miên như những con dã thú.
Rõ ràng không có khoảng cách nào giữa hai cơ thể, nhưng hai trái tim lại không thể đến gần với nhau hơn...
Ngày hôm sau, Lạc Nghệ dậy sớm, hắn lo Ôn Tiểu Huy đau thắt lưng, xoa bóp cho cậu nửa tiếng, Ôn Tiểu Huy như một con mèo lười biếng cuộn tròn trong vòng tay của Lạc Nghệ, Lạc Nghệ nhìn cậu, trong mắt là sự dịu dàng vô tận, một khắc đó, hắn hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, thế giới chỉ thuộc về riêng hắn và Ôn Tiểu Huy. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo hắn trở về thực tại.
Sau khi trả lời điện thoại, hắn thì thầm vào tai Ôn Tiểu Huy, nói hắn muốn đến công ty. Ôn Tiểu Huy lầm bầm một tiếng, coi như là nghe được.
Lạc Nghệ đi xuống cầu thang, đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn rồi mở cửa và rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Ôn Tiểu Huy mở mắt ra, cậu chịu đựng cơn đau ở phía dưới, lăn qua lăn lại xuống khỏi giường, cậu mặc quần áo, đi xuống cầu thang, vào phòng của Lạc Nhã Nhã.
Phòng của Lạc Nhã Nhã vẫn yên tĩnh như trước, bàn làm việc sạch sẽ không tì vết, rõ ràng là có người thường dọn dẹp, như thể chủ nhân của nó chưa bao giờ rời đi vậy. Cậu ở chỗ này mấy năm nhưng hiếm khi vào phòng của Nhã Nhã. Mỗi lần đi vào chắc chắn cũng sẽ sinh ra những cảm xúc riêng, phần cảm xúc này không thể nguôi ngoai sau nhiều năm.
"Chị, làm phiền." Ôn Tiểu Huy chắp hai tay, cúi đầu, bắt đầu lục lọi trong phòng.
Có rất nhiều đồ của Lạc Nhã Nhã trong phòng. Ôn Tiểu Huy cảm thấy mình có tội nên không dám lục lọi quá nhiều. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cậu quả thực đau hông đau chân vô cùng, ngồi xuống trên ghế sofa. Phía đối diện với ghế sofa là một bức hình lớn của Lạc Nhã Nhã. Người phụ nữ trong bức ảnh có một vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn nhưng dường như có một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt cô. Ôn Tiểu Huy nhìn nó một chút, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Cậu đang ở trong phòng của người chị quá cố, lục lọi thứ gì đó gây bất lợi cho con trai cô. Có lẽ, cô cũng muốn trả thù Thường Hồng, ít nhất thì cô cũng không muốn thấy Lạc Nghệ thất bại, nhưng cậu...
"Chị ơi, em phải làm sao đây." Ôn Tiểu Huy nhìn vào bức ảnh, cậu lẩm bẩm. Cậu che mặt lại, đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thẳng vào mắt của Lạc Nhã Nhã. Lạc Nhã Nhã rất tốt với cậu, nhưng bây giờ chị đã không trở về với cậu nữa. Ban đầu cậu còn muốn tìm chút cảm xúc trên người Lạc Nghệ, nhưng cậu nào biết mọi thứ sẽ trở nên đổ vỡ như vậy chứ. Thời điểm cậu ghét Lạc Nghệ nhất, điều gì nhất cậu có thể làm cho Lạc Nhã Nhã chính là không làm hại Lạc Nghệ, nhưng những gì cậu đang làm bây giờ...
Cậu đấu tranh một hồi lâu, cậu nghĩ về mẹ mình, nghĩ về La Duệ, cuối cùng đứng dậy và tiếp tục tìm kiếm.
Chị, xin lỗi...
Ôn Tiểu Huy lật tung phòng Lạc Nhã Nhã suốt cả buổi sáng, nhưng cậu vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, cơ mà cậu vô tình tìm thấy một cuốn nhật ký của Lạc Nhã Nhã, cậu cầm nó trong tay, đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng dùng một loại cảm giác như đang tự ngược để mở cuốn sổ ra.
Tiện tay mở ra một trang, bản ghi chép trong cuốn sổ tình cờ lại có liên quan đến Lạc Nghệ. Nhìn vào ngày tháng ghi trên cuốn sổ, khi đó Lạc Nghệ gần sáu tuổi, Lạc Nhã Nhã đã rất lo âu viết trong nhật ký: "Tại sao con mình lại không thể nói được, bởi vì ngày thường không có ai nói chuyện với nó sao? Nó có bị tự kỷ không? Có gì không ổn không? Chẳng những không nói mà còn thích nhìn người khác bằng một ánh mắt như đang quan sát thứ gì đó. Đôi khi mình cảm thấy có hơi sợ hãi."
Ôn Tiểu Huy chỉ đọc đoạn này liền lúng túng đóng cuốn nhật ký lại. Cậu có linh cảm, nếu cậu thực sự đọc nó, có thể cậu sẽ lại đồng cảm với hắn, tuổi thơ của Lạc Nghệ luôn là một chủ đề cậu cố tình né tránh, cậu không muốn nghe bất kỳ câu chuyện đen tối và nặng nề nào khác về nó, hôm nay cậu không muốn nghĩ cho Lạc Nghệ, không muốn nhìn thấy quá khứ đau buồn của Nhã Nhã qua câu chuyện đó. Cách tốt nhất là không biết gì hết.
Cậu đặt cuốn nhật ký về lại chỗ cũ, đảm bảo mọi thứ được sắp xếp hợp lý rồi cúi đầu nhìn bức ảnh của Lạc Nhã Nhã một cái, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hầu hết mọi người sẽ không đặt những thứ quan trọng trong phòng khách, vì vậy cuối cùng cậu quyết định đi lên một phòng lưu trữ trên tầng 4. Phòng này có bức hình của Thường Hồng bị bắn nhiều lỗ bởi một cái mũi tên, đây cũng là nơi Lạc Nghệ không muốn để cậu vào. Thế nhưng cậu vẫn biết Lạc Nghệ đặt chìa khóa tầng bốn ở đâu.
Mở phòng lưu trữ, Ôn Tiểu Huy thấp thỏm bước vào bên trong.
Hình ảnh của Thường Hồng vẫn còn đó, nhưng trên mũi và trên mặt hắn có quá nhiều mũi tên, đặc biệt là vị trí của mắt. Điều này khiến ban đầu cậu không thể nhận ra đây là người phương nào, sau khi nhìn lại một lần nữa, Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi. Mọi dấu vết trên bức ảnh đều khắc họa những hận thù của Lạc Nghệ qua bao năm tháng.
Cậu nhìn đống đồ trong phòng lưu trữ, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu thở hổn hển, tiếp tục lục lọi.
Khi cậu đứng gần bức hình của Thường Hồng gần đó, ma xui quỷ khiến cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt hơi choáng váng. Sau này nếu rảnh, cậu sẽ để người cố vấn và người học việc của cậu rút hết mũi tên trên hàng lông mày ra, cậu đã có chút không nhớ nổi bộ dáng Thường Hồng. Mũi tên được cắm rất sâu, mà cái bia kia cũng rất cứng, cậu lấy tay đè lên cái bia kia, dùng hết sức rút nó ra. Khoảnh khắc mũi tên được rút ra, cậu cảm thấy tay mình cũng sắp lõm luôn vào trong đấy rồi.
Cậu giật mình, nhẹ nhàng gỡ bỏ cái bia trên bức ảnh ra. Phía sau bức tường là một cánh cửa gỗ nhỏ có khóa mã.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình đập dữ dội, liệu đây có phải là rương an toàn không? Không, quá nhỏ, không thể đặt bất cứ thứ gì, như vậy thì có thể là phía sau cái cửa này có gì đó. Đầu ngón tay của cậu ta mò mẫm trên cánh cửa nhỏ, cuối cùng dừng lại trên mật khẩu..
Mật khẩu gồm sáu chữ số... Cậu không ngần ngại nhập mật khẩu thẻ ngân hàng của Lạc Nghệ.
Rắc rắc một tiếng, khóa được mở khóa, cậu run rẩy mở cửa. Quả nhiên, cậu tìm thấy một chiếc chìa khóa ở bên trong. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy chìa khóa ra.
Ầm một tiếng, kệ sách gỗ nặng nề ở bức tường đối diện di chuyển ra hai bên, dần dần để lộ một căn phòng tối.
Ôn Tiểu Huy chết lặng. Đập vào mắt cậu là súng ống và vũ khí treo trên tường! Cậu nhận ra thanh quân đao mà Thường Hồng tặng cho Lạc Nghệ trong ngày sinh nhật kia! Ôn Tiểu Huy cảm thấy chân mình như nhũn ra, cậu miễn cưỡng bước tới, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nòng súng, kim loại lạnh như băng, khiến người ta ớn lạnh.
Có một vài hộp không khóa dưới giá trưng bày. Ôn Tiểu Huy mở ra nhìn một cái, đó là các thỏi vàng và một số tờ tiền mặt được sắp xếp gọn gàng của các quốc gia khác.
Căn phòng tối không lớn, mọi thứ gần như đều rõ ràng, chỉ có chiếc hộp này là có thể che giấu mọi thứ. Cậu run rẩy lấy những thỏi vàng và tiền giấy ra, nếu như trong này không có gì, cậu thực sự không biết nên tìm ở đâu. Lật cả hai hộp ra, không có gì xảy ra hết. Cậu chán nản ngồi bệt xuống sàn, trong đầu phiền não không chịu nổi. Cậu hối hận vô cùng, chiều đó cậu nên liều mạng đâm chết người vệ sĩ kia một cái mới đúng, cho dù là chết hay bị thương, cậu đều có thể tránh được việc tên khốn đó sẽ đe dọa cậu một lần nữa, nhưng mà lúc ấy cậu quá sợ hãi.
"Anh đang làm gì vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, giọng nói ấy tựa như một quả bom đánh thẳng vào trái tim Ôn Tiểu Huy. Cậu run lẩy bẩy, máu trong người gần như chảy ngược lại. Cậu từ từ quay đầu lại, Lạc Nghệ đang dựa vào cửa, mặt vô cảm nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng một cái, đứng lên khỏi mặt đất, cánh cửa phòng tối đang mở toang ra, thỏi vàng và tiền mặt vẫn còn chất đống dưới chân cậu. Cậu phải giải thích thế nào đây?
Lạc Nghệ nhìn những thỏi vàng và tiền mặt kia: "Không phải là anh muốn những thứ này đấy chứ? Nếu anh muốn những thứ này, bao nhiêu em cũng sẽ tặng cho anh."
Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay, mím môi.
Lạc Nghệ bước tới, mỗi bước đi của hắn đều khiến Ôn Tiểu Huy sợ hãi, cậu lùi lại từng bước. Trái tim đập nhanh, mồ hôi chảy ướt lưng. Nỗi sợ hãi của cậu dành cho Lạc Nghệ không điên rồ như với người vệ sĩ, cái cảm giác nặng nề, áp bức như thể sắp bùng nổ bất cứ lúc nào..
Lạc Nghệ bước đến gần cậu, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: "Anh Tiểu Huy, anh muốn gì, hả? Nói cho em biết."
Ôn Tiểu Huy bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt không đáy của cậu, đột nhiên cảm thấy khô khốc miệng lưỡi.
"Nói, chỉ cần anh nói, em nhất định sẽ cho anh." Lạc Nghệ cúi đầu, nhẹ nhàng liếm môi Ôn Tiểu Huy. Giọng hắn dịu dàng vô cùng: "Em sẽ cho anh mọi thứ."
Da đầu của Ôn Tiểu Huy như bị điện giật, sự hoảng loạn nhanh chóng lan ra toàn thân như virus, cậu đẩy Lạc Nghệ ra, hai mặt trợn tròn, lồng ngực nhấp nhô dữ dội.
Lạc Nghệ lặng lẽ nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng một cái, định lao ra ngoài, Lạc Nghệ bỗng ôm cậu lại, đẩy cậu lên tường, chân cậu gần như không chạm đất!
Ôn Tiểu Huy khàn giọng khóc lóc: "Để tôi đi!" Cậu cảm thấy đôi mắt của Lạc Nghệ như sắp ăn thịt người tới nơi!
Lạc Nghệ nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu: "Nói cho em biết những gì anh muốn, vệ sĩ của Thường Hồng đã bảo anh lấy gì từ chỗ của em!"
Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy mở to, não "ông ông" vài tiếng.
"Anh rất ngạc nhiên sao? Em đã nói trước rằng em đã gửi ai đó để bảo vệ anh một cách bí mật rồi mà, cả mẹ anh và La Duệ nữa, tại sao anh không tin em? Anh nghĩ rằng Thường Hồng không biết chuyện này sao, Thường Hồng đã an bài xong hậu sự của chính mình, vì vậy bây giờ hắn ta không cố kỵ gì cả? Hắn muốn tấn công em thông qua anh. Coi như em không biết thì cũng không quan trọng. Mục tiêu của hắn không còn là những thứ đó nữa, mà là em. Sao anh có thể tin lời hắn ta! "
"Bởi vì tôi không tin cậu!" Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy cũng đỏ bừng lên, cậu gào thét với Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nắm lấy cổ áo của Ôn Tiểu Huy, tia máu trên mắt cậu như sắp nổ tung tới nơi, khuôn mặt dữ tợn của hắn cuối cùng cũng nhuốm màu đau khổ.
Lạc Nghệ có vẻ rất hào hứng với sự chủ động quay lại này của cậu. Sau khi ăn xong, hắn ôm cậu ngồi xem phim, hắn tự tay bóc vỏ cam rồi đút chúng vào miệng Ôn Tiểu Huy từng miếng một. Ôn Tiểu Huy dựa vào tay hắn, mơ màng buồn ngủ.
"Buồn ngủ không?" Lạc Nghệ dán sát vào tai cậu.
Ôn Tiểu Huy gật đầu.
Lạc Nghệ khẽ mỉm cười: "Sao anh dễ buồn ngủ thế, lười biếng."
Ôn Tiểu Huy nheo mắt bối rối, tuy đang xem phim nhưng lại không để tâm vào, ánh đèn vô cùng ấm áp, đồ ăn nhẹ đặt trên bàn, còn có một cánh tay hữu lực ôm lấy cậu, một lồng ngực cứng cáp mạnh mẽ bao bọc cậu, lẩm bẩm những lời cưng chiều bên tai. Cậu đột nhiên nghĩ tới những gì Lạc Nghệ đã nói sau khi ra khỏi nhà ngày hôm đó. Cuộc sống mà cậu từng tưởng tượng, có phải... có phải là như bây giờ không.
Ôn Tiểu Huy đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.
Cậu mở mắt hoàn toàn: "Ngủ đi."
Lạc Nghệ hôn lên má cậu: "Anh có muốn em ôm anh lên không."
"Không." Ôn Tiểu Huy đứng dậy khỏi ghế sofa, tự mình bước lên lầu.
Khi Ôn Tiểu Huy đang tắm, Lạc Nghệ đột nhiên chen vào phòng tắm, hai người âu yếm làm tình dưới những giọt nước lạnh lẽo của vòi sen, sau đó cả hai ướt sũng cùng lăn lên giường. Đêm đó, Ôn Tiểu Huy hoàn toàn thả lỏng bản thân ra để tận hưởng, từng tiếng rên rỉ như một ám chỉ khó nhịn, đủ để đốt cháy mọi dây thần kinh của Lạc Nghệ, hai người điên cuồng, triền miên như những con dã thú.
Rõ ràng không có khoảng cách nào giữa hai cơ thể, nhưng hai trái tim lại không thể đến gần với nhau hơn...
Ngày hôm sau, Lạc Nghệ dậy sớm, hắn lo Ôn Tiểu Huy đau thắt lưng, xoa bóp cho cậu nửa tiếng, Ôn Tiểu Huy như một con mèo lười biếng cuộn tròn trong vòng tay của Lạc Nghệ, Lạc Nghệ nhìn cậu, trong mắt là sự dịu dàng vô tận, một khắc đó, hắn hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, thế giới chỉ thuộc về riêng hắn và Ôn Tiểu Huy. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo hắn trở về thực tại.
Sau khi trả lời điện thoại, hắn thì thầm vào tai Ôn Tiểu Huy, nói hắn muốn đến công ty. Ôn Tiểu Huy lầm bầm một tiếng, coi như là nghe được.
Lạc Nghệ đi xuống cầu thang, đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn rồi mở cửa và rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Ôn Tiểu Huy mở mắt ra, cậu chịu đựng cơn đau ở phía dưới, lăn qua lăn lại xuống khỏi giường, cậu mặc quần áo, đi xuống cầu thang, vào phòng của Lạc Nhã Nhã.
Phòng của Lạc Nhã Nhã vẫn yên tĩnh như trước, bàn làm việc sạch sẽ không tì vết, rõ ràng là có người thường dọn dẹp, như thể chủ nhân của nó chưa bao giờ rời đi vậy. Cậu ở chỗ này mấy năm nhưng hiếm khi vào phòng của Nhã Nhã. Mỗi lần đi vào chắc chắn cũng sẽ sinh ra những cảm xúc riêng, phần cảm xúc này không thể nguôi ngoai sau nhiều năm.
"Chị, làm phiền." Ôn Tiểu Huy chắp hai tay, cúi đầu, bắt đầu lục lọi trong phòng.
Có rất nhiều đồ của Lạc Nhã Nhã trong phòng. Ôn Tiểu Huy cảm thấy mình có tội nên không dám lục lọi quá nhiều. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cậu quả thực đau hông đau chân vô cùng, ngồi xuống trên ghế sofa. Phía đối diện với ghế sofa là một bức hình lớn của Lạc Nhã Nhã. Người phụ nữ trong bức ảnh có một vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn nhưng dường như có một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt cô. Ôn Tiểu Huy nhìn nó một chút, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Cậu đang ở trong phòng của người chị quá cố, lục lọi thứ gì đó gây bất lợi cho con trai cô. Có lẽ, cô cũng muốn trả thù Thường Hồng, ít nhất thì cô cũng không muốn thấy Lạc Nghệ thất bại, nhưng cậu...
"Chị ơi, em phải làm sao đây." Ôn Tiểu Huy nhìn vào bức ảnh, cậu lẩm bẩm. Cậu che mặt lại, đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thẳng vào mắt của Lạc Nhã Nhã. Lạc Nhã Nhã rất tốt với cậu, nhưng bây giờ chị đã không trở về với cậu nữa. Ban đầu cậu còn muốn tìm chút cảm xúc trên người Lạc Nghệ, nhưng cậu nào biết mọi thứ sẽ trở nên đổ vỡ như vậy chứ. Thời điểm cậu ghét Lạc Nghệ nhất, điều gì nhất cậu có thể làm cho Lạc Nhã Nhã chính là không làm hại Lạc Nghệ, nhưng những gì cậu đang làm bây giờ...
Cậu đấu tranh một hồi lâu, cậu nghĩ về mẹ mình, nghĩ về La Duệ, cuối cùng đứng dậy và tiếp tục tìm kiếm.
Chị, xin lỗi...
Ôn Tiểu Huy lật tung phòng Lạc Nhã Nhã suốt cả buổi sáng, nhưng cậu vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, cơ mà cậu vô tình tìm thấy một cuốn nhật ký của Lạc Nhã Nhã, cậu cầm nó trong tay, đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng dùng một loại cảm giác như đang tự ngược để mở cuốn sổ ra.
Tiện tay mở ra một trang, bản ghi chép trong cuốn sổ tình cờ lại có liên quan đến Lạc Nghệ. Nhìn vào ngày tháng ghi trên cuốn sổ, khi đó Lạc Nghệ gần sáu tuổi, Lạc Nhã Nhã đã rất lo âu viết trong nhật ký: "Tại sao con mình lại không thể nói được, bởi vì ngày thường không có ai nói chuyện với nó sao? Nó có bị tự kỷ không? Có gì không ổn không? Chẳng những không nói mà còn thích nhìn người khác bằng một ánh mắt như đang quan sát thứ gì đó. Đôi khi mình cảm thấy có hơi sợ hãi."
Ôn Tiểu Huy chỉ đọc đoạn này liền lúng túng đóng cuốn nhật ký lại. Cậu có linh cảm, nếu cậu thực sự đọc nó, có thể cậu sẽ lại đồng cảm với hắn, tuổi thơ của Lạc Nghệ luôn là một chủ đề cậu cố tình né tránh, cậu không muốn nghe bất kỳ câu chuyện đen tối và nặng nề nào khác về nó, hôm nay cậu không muốn nghĩ cho Lạc Nghệ, không muốn nhìn thấy quá khứ đau buồn của Nhã Nhã qua câu chuyện đó. Cách tốt nhất là không biết gì hết.
Cậu đặt cuốn nhật ký về lại chỗ cũ, đảm bảo mọi thứ được sắp xếp hợp lý rồi cúi đầu nhìn bức ảnh của Lạc Nhã Nhã một cái, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hầu hết mọi người sẽ không đặt những thứ quan trọng trong phòng khách, vì vậy cuối cùng cậu quyết định đi lên một phòng lưu trữ trên tầng 4. Phòng này có bức hình của Thường Hồng bị bắn nhiều lỗ bởi một cái mũi tên, đây cũng là nơi Lạc Nghệ không muốn để cậu vào. Thế nhưng cậu vẫn biết Lạc Nghệ đặt chìa khóa tầng bốn ở đâu.
Mở phòng lưu trữ, Ôn Tiểu Huy thấp thỏm bước vào bên trong.
Hình ảnh của Thường Hồng vẫn còn đó, nhưng trên mũi và trên mặt hắn có quá nhiều mũi tên, đặc biệt là vị trí của mắt. Điều này khiến ban đầu cậu không thể nhận ra đây là người phương nào, sau khi nhìn lại một lần nữa, Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi. Mọi dấu vết trên bức ảnh đều khắc họa những hận thù của Lạc Nghệ qua bao năm tháng.
Cậu nhìn đống đồ trong phòng lưu trữ, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu thở hổn hển, tiếp tục lục lọi.
Khi cậu đứng gần bức hình của Thường Hồng gần đó, ma xui quỷ khiến cậu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt hơi choáng váng. Sau này nếu rảnh, cậu sẽ để người cố vấn và người học việc của cậu rút hết mũi tên trên hàng lông mày ra, cậu đã có chút không nhớ nổi bộ dáng Thường Hồng. Mũi tên được cắm rất sâu, mà cái bia kia cũng rất cứng, cậu lấy tay đè lên cái bia kia, dùng hết sức rút nó ra. Khoảnh khắc mũi tên được rút ra, cậu cảm thấy tay mình cũng sắp lõm luôn vào trong đấy rồi.
Cậu giật mình, nhẹ nhàng gỡ bỏ cái bia trên bức ảnh ra. Phía sau bức tường là một cánh cửa gỗ nhỏ có khóa mã.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình đập dữ dội, liệu đây có phải là rương an toàn không? Không, quá nhỏ, không thể đặt bất cứ thứ gì, như vậy thì có thể là phía sau cái cửa này có gì đó. Đầu ngón tay của cậu ta mò mẫm trên cánh cửa nhỏ, cuối cùng dừng lại trên mật khẩu..
Mật khẩu gồm sáu chữ số... Cậu không ngần ngại nhập mật khẩu thẻ ngân hàng của Lạc Nghệ.
Rắc rắc một tiếng, khóa được mở khóa, cậu run rẩy mở cửa. Quả nhiên, cậu tìm thấy một chiếc chìa khóa ở bên trong. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy chìa khóa ra.
Ầm một tiếng, kệ sách gỗ nặng nề ở bức tường đối diện di chuyển ra hai bên, dần dần để lộ một căn phòng tối.
Ôn Tiểu Huy chết lặng. Đập vào mắt cậu là súng ống và vũ khí treo trên tường! Cậu nhận ra thanh quân đao mà Thường Hồng tặng cho Lạc Nghệ trong ngày sinh nhật kia! Ôn Tiểu Huy cảm thấy chân mình như nhũn ra, cậu miễn cưỡng bước tới, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nòng súng, kim loại lạnh như băng, khiến người ta ớn lạnh.
Có một vài hộp không khóa dưới giá trưng bày. Ôn Tiểu Huy mở ra nhìn một cái, đó là các thỏi vàng và một số tờ tiền mặt được sắp xếp gọn gàng của các quốc gia khác.
Căn phòng tối không lớn, mọi thứ gần như đều rõ ràng, chỉ có chiếc hộp này là có thể che giấu mọi thứ. Cậu run rẩy lấy những thỏi vàng và tiền giấy ra, nếu như trong này không có gì, cậu thực sự không biết nên tìm ở đâu. Lật cả hai hộp ra, không có gì xảy ra hết. Cậu chán nản ngồi bệt xuống sàn, trong đầu phiền não không chịu nổi. Cậu hối hận vô cùng, chiều đó cậu nên liều mạng đâm chết người vệ sĩ kia một cái mới đúng, cho dù là chết hay bị thương, cậu đều có thể tránh được việc tên khốn đó sẽ đe dọa cậu một lần nữa, nhưng mà lúc ấy cậu quá sợ hãi.
"Anh đang làm gì vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, giọng nói ấy tựa như một quả bom đánh thẳng vào trái tim Ôn Tiểu Huy. Cậu run lẩy bẩy, máu trong người gần như chảy ngược lại. Cậu từ từ quay đầu lại, Lạc Nghệ đang dựa vào cửa, mặt vô cảm nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng một cái, đứng lên khỏi mặt đất, cánh cửa phòng tối đang mở toang ra, thỏi vàng và tiền mặt vẫn còn chất đống dưới chân cậu. Cậu phải giải thích thế nào đây?
Lạc Nghệ nhìn những thỏi vàng và tiền mặt kia: "Không phải là anh muốn những thứ này đấy chứ? Nếu anh muốn những thứ này, bao nhiêu em cũng sẽ tặng cho anh."
Ôn Tiểu Huy nắm chặt tay, mím môi.
Lạc Nghệ bước tới, mỗi bước đi của hắn đều khiến Ôn Tiểu Huy sợ hãi, cậu lùi lại từng bước. Trái tim đập nhanh, mồ hôi chảy ướt lưng. Nỗi sợ hãi của cậu dành cho Lạc Nghệ không điên rồ như với người vệ sĩ, cái cảm giác nặng nề, áp bức như thể sắp bùng nổ bất cứ lúc nào..
Lạc Nghệ bước đến gần cậu, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: "Anh Tiểu Huy, anh muốn gì, hả? Nói cho em biết."
Ôn Tiểu Huy bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt không đáy của cậu, đột nhiên cảm thấy khô khốc miệng lưỡi.
"Nói, chỉ cần anh nói, em nhất định sẽ cho anh." Lạc Nghệ cúi đầu, nhẹ nhàng liếm môi Ôn Tiểu Huy. Giọng hắn dịu dàng vô cùng: "Em sẽ cho anh mọi thứ."
Da đầu của Ôn Tiểu Huy như bị điện giật, sự hoảng loạn nhanh chóng lan ra toàn thân như virus, cậu đẩy Lạc Nghệ ra, hai mặt trợn tròn, lồng ngực nhấp nhô dữ dội.
Lạc Nghệ lặng lẽ nhìn cậu.
Ôn Tiểu Huy nuốt nước miếng một cái, định lao ra ngoài, Lạc Nghệ bỗng ôm cậu lại, đẩy cậu lên tường, chân cậu gần như không chạm đất!
Ôn Tiểu Huy khàn giọng khóc lóc: "Để tôi đi!" Cậu cảm thấy đôi mắt của Lạc Nghệ như sắp ăn thịt người tới nơi!
Lạc Nghệ nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu: "Nói cho em biết những gì anh muốn, vệ sĩ của Thường Hồng đã bảo anh lấy gì từ chỗ của em!"
Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy mở to, não "ông ông" vài tiếng.
"Anh rất ngạc nhiên sao? Em đã nói trước rằng em đã gửi ai đó để bảo vệ anh một cách bí mật rồi mà, cả mẹ anh và La Duệ nữa, tại sao anh không tin em? Anh nghĩ rằng Thường Hồng không biết chuyện này sao, Thường Hồng đã an bài xong hậu sự của chính mình, vì vậy bây giờ hắn ta không cố kỵ gì cả? Hắn muốn tấn công em thông qua anh. Coi như em không biết thì cũng không quan trọng. Mục tiêu của hắn không còn là những thứ đó nữa, mà là em. Sao anh có thể tin lời hắn ta! "
"Bởi vì tôi không tin cậu!" Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy cũng đỏ bừng lên, cậu gào thét với Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nắm lấy cổ áo của Ôn Tiểu Huy, tia máu trên mắt cậu như sắp nổ tung tới nơi, khuôn mặt dữ tợn của hắn cuối cùng cũng nhuốm màu đau khổ.
/106
|