Đúng, có độc.... Mặc Sĩ Vô Tâm gật đầu.
Sắc mặt Tu thả lỏng xuống, với tài năng của công chúa, làm sao có thể không biết được bên trong có độc chứ, thế nên có lẽ không phải do người khác muốn hãm hại công chúa, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, trong mắt Tu xẹt qua một tia tuyệt vọng.
Tu cầm lên bát canh chuẩn bị uống, đây là thứ mà lần đầu tiên công chúa làm vì hắn, trước kia công chúa học làm những thứ này toàn là vì chủ thượng.
Khi Tu chuẩn bị đưa lên miệng một ngụm uống hết, lại bị một bàn tay nhỏ nhắn chặn lại, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Mặc Sĩ Vô Tâm vang lên: Ngươi không sợ ta sẽ hạ kịch độc vào trong đó sao?
Không phải công chúa muốn ta uống đó sao? Tu bình tĩnh nói, chỉ cần là công chúa muốn hắn làm, cho dù là việc gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ làm, không cần phải có bất cứ lí do gì.
Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Tu với vẻ xin lỗi, giựt lấy bát canh đưa lên miệng uống, Tu muốn ngăn lại cũng đã không kịp, tiếp theo, trên đôi môi lạnh băng của hắn truyền đến cảm giác mềm mại, nước canh ngon ngọt tiến vào trong miệng, Tu hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ đang phóng đại trước mặt.
Nước canh tuy ngon ngọt nhưng trong lòng lại càng ngọt ngào hơn.
Chờ đem mớm canh cho Tu uống hết, Mặc Sĩ Vô Tâm chậm rãi rời khỏi môi Tu, nàng bĩnh tĩnh nhìn hắn, nàng làm như vậy có phải đã sai rồi hay không?
Nhưng nếu rời khỏi nơi đây mà còn đưa Tu theo thì còn ý nghĩa gì nữa, chẳng khác gì như đang ở nhà ấm được bảo vệ chặt chẽ, vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành.
Công chúa, độc này... Tu hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đã uống hết toàn bộ độc dược, hắn chỉ lo lắng Mặc Sĩ Vô Tâm cũng đã uống độc dược, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đến thân thể.
Nhìn thấy biểu cảm của Tu, Mặc Sĩ Vô Tâm cười nói: Tu, ngươi thật ngốc, ngươi quên cơ thể của ta bách độc bất xâm hay sao?
Làm công chúa được sủng ái nhất của Ám vực, thân thể của nàng đã sớm được phụ hoàng làm cho bách độc bất xâm, nếu không nàng cũng không biết mình đã phải chết biết bao nhiêu lần, chỉ có điều trong số các loại độc ấy lại không bao gồm mị dược.
Trên mặt Tu hiện lên vẻ yên tâm, con ngươi màu thạch anh bỗng trở nên mê ly. Mặc Sĩ Vô Tâm đỡ hắn đặt lên giường nằm.
Trước khi mí mắt khép lại, Tu thâm tình nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói: Công chúa, cẩn thận. Tính tình công chúa thật sự rất tùy hứng, thế nhưng...
Woa! Đã bị thu phục. Tề Lạc vào cửa nhìn thấy Tu đang nằm bất tỉnh trên giường nói.
Hắn tiến lại bên người Mặc Sĩ Vô Tâm nói: Ngươi muốn đi ra ngoài, mang theo một người làm bảo vệ không tốt sao? Bằng không lấy võ công của ngươi, mặc dù nằm ở mức tiêu chuẩn trung đẳng nhưng vẫn có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Sắc mặt Tu thả lỏng xuống, với tài năng của công chúa, làm sao có thể không biết được bên trong có độc chứ, thế nên có lẽ không phải do người khác muốn hãm hại công chúa, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, trong mắt Tu xẹt qua một tia tuyệt vọng.
Tu cầm lên bát canh chuẩn bị uống, đây là thứ mà lần đầu tiên công chúa làm vì hắn, trước kia công chúa học làm những thứ này toàn là vì chủ thượng.
Khi Tu chuẩn bị đưa lên miệng một ngụm uống hết, lại bị một bàn tay nhỏ nhắn chặn lại, âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Mặc Sĩ Vô Tâm vang lên: Ngươi không sợ ta sẽ hạ kịch độc vào trong đó sao?
Không phải công chúa muốn ta uống đó sao? Tu bình tĩnh nói, chỉ cần là công chúa muốn hắn làm, cho dù là việc gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ làm, không cần phải có bất cứ lí do gì.
Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Tu với vẻ xin lỗi, giựt lấy bát canh đưa lên miệng uống, Tu muốn ngăn lại cũng đã không kịp, tiếp theo, trên đôi môi lạnh băng của hắn truyền đến cảm giác mềm mại, nước canh ngon ngọt tiến vào trong miệng, Tu hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ đang phóng đại trước mặt.
Nước canh tuy ngon ngọt nhưng trong lòng lại càng ngọt ngào hơn.
Chờ đem mớm canh cho Tu uống hết, Mặc Sĩ Vô Tâm chậm rãi rời khỏi môi Tu, nàng bĩnh tĩnh nhìn hắn, nàng làm như vậy có phải đã sai rồi hay không?
Nhưng nếu rời khỏi nơi đây mà còn đưa Tu theo thì còn ý nghĩa gì nữa, chẳng khác gì như đang ở nhà ấm được bảo vệ chặt chẽ, vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành.
Công chúa, độc này... Tu hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đã uống hết toàn bộ độc dược, hắn chỉ lo lắng Mặc Sĩ Vô Tâm cũng đã uống độc dược, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đến thân thể.
Nhìn thấy biểu cảm của Tu, Mặc Sĩ Vô Tâm cười nói: Tu, ngươi thật ngốc, ngươi quên cơ thể của ta bách độc bất xâm hay sao?
Làm công chúa được sủng ái nhất của Ám vực, thân thể của nàng đã sớm được phụ hoàng làm cho bách độc bất xâm, nếu không nàng cũng không biết mình đã phải chết biết bao nhiêu lần, chỉ có điều trong số các loại độc ấy lại không bao gồm mị dược.
Trên mặt Tu hiện lên vẻ yên tâm, con ngươi màu thạch anh bỗng trở nên mê ly. Mặc Sĩ Vô Tâm đỡ hắn đặt lên giường nằm.
Trước khi mí mắt khép lại, Tu thâm tình nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói: Công chúa, cẩn thận. Tính tình công chúa thật sự rất tùy hứng, thế nhưng...
Woa! Đã bị thu phục. Tề Lạc vào cửa nhìn thấy Tu đang nằm bất tỉnh trên giường nói.
Hắn tiến lại bên người Mặc Sĩ Vô Tâm nói: Ngươi muốn đi ra ngoài, mang theo một người làm bảo vệ không tốt sao? Bằng không lấy võ công của ngươi, mặc dù nằm ở mức tiêu chuẩn trung đẳng nhưng vẫn có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.
/18
|