Năm nay là năm thứ mười Chu Hồng Hồng và Trình Ý quen nhau, năm thứ ba kết hôn cùng nhau.
Mấy ngày trước Chu Hồng Hồng nghỉ phép năm, Trình Ý cùng cô đi đảo Ubin một chuyến.
Trình Ý rất thích biển, lúc lên kế hoạch du lịch, hắn hăng hái tìm những thắng cảnh du lịch là các hòn đảo ở hải ngoại.
Chu Hồng Hồng chê bôi hắn, “Ngay cả bảng chữ cái 26 chữ tiếng Anh anh còn không thuộc mà muốn ra nước ngoài à?”
Trình Ý chẳng tự ti chút nào, trả lời rằng, “Thì tìm một nước nói tiếng Trung.”
Thế là, chọn Singapore, một nước mà tiếng Hoa thông dụng.
Đây là lần đầu tiên du lịch nước ngoài của Trình Ý và Chu Hồng Hồng.
Ở chung với nhau thì, vẫn như cũ.
Đối với Trình Ý mà nói, thì chính là đổi một chỗ khác để làm vợ mình. Ánh nắng, bãi biển, bà xã, ngoài ra, hắn chẳng còn ý đồ gì nữa.
Chu Hồng Hồng bị giày vò đến mệt nhoài, ban ngày hơn nửa thời gian đều ngủ thẳng cẳng.
Kết quả, cái gọi là ra nước ngoài du lịch, vẫn không thoải mái bằng ở nhà.
Chuyến du lịch kết thúc, kỳ nghỉ phép năm của Chu Hồng Hồng còn thừa lại một ngày. Hôm đó là ngày 9 tháng 8, mùng 7 tháng 7 âm lịch, lễ Thất Tịch.
Cô muốn cùng Trình Ý qua đêm Thất Tịch.
Tên Trình Ý kia, nói không thay đổi, thì thật ra đã thay đổi rồi, nói thay đổi rồi, thì hình như chẳng thay đổi gì. Cái tính lưu manh của hắn, có lẽ cả đời này cũng không đổi được.
Cuộc sống của Chu Hồng Hồng và Trình Ý cũng không khác ngày trước bao nhiêu, vô cùng náo nhiệt, chỉ là cô không còn lo lắng vớ vẩn nữa.
Chu Hồng Hồng dậy thật sớm, muốn nhanh chóng làm chút việc nhà, sau đó dành ra chút thời gian rảnh, kéo Trình Ý ra ngoài đi dạo.
Lúc Trình Ý trở mình trên giường vơ lấy cô, không vơ được. Hắn tỉnh dậy, “Vợ ơi?”
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, 6 giờ 45 phút.
Hắn xuống giường mặc cái quần, ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang lau nhà ngoài phòng khách.
Mấy năm nay, ngoại trừ lúc Chu Hồng Hồng mang thai, ở cữ, những lúc khác cô không bao giờ mời giúp việc nhà. Trình Ý từng nhắc rằng không muốn cô quá mệt, nhưng cô từ chối tất. Đây là nhà của cô và hắn, cô sẵn lòng tự mình làm hết.
“Vợ à, sớm vậy?” Trình Ý cười hì hì.
“Anh dậy sớm thế?” Chu Hồng Hồng có hơi ngạc nhiên. Hồng Oa buổi chiều mới mở cửa kinh doanh, bình thường hắn phải ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới dậy.
“Mấy ngày trước ôm em ngủ đến khi tự dậy, sướng. Hôm nay không có em, không quen.” Hắn đi tới tính ôm cô, bị cô dùng chổi lau nhà cản lại.
Cô hung dữ nói, “Đi đánh răng đi, đừng vướng em.”
“Vợ à, em lau sạch nhà rồi, hai chúng ta làm trên sàn nhé.” Trình Ý vẫn hôn cô một cái.
“Cút qua một bên.” Chu Hồng Hồng đẩy mặt hắn ra, “Em phải lau nhà.”
“Em cần mẫn như vậy, có thể lau cho nền nhà xước ra đấy.”
Cô mặc kệ hắn, khua cây chổi lau càng hăng.
“Đồ đanh đá.” Hắn cười cười xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Sau bữa sáng, Trình Ý nhớ ra một chuyện, “Vợ à, buổi tối Hồng Oa có buổi diễn Thất Tịch, đi xem náo nhiệt không?”
Động tác múc canh của Chu Hồng Hồng dừng lại, “Anh còn biết Thất Tịch à?” Cái tên lưu manh thô lỗ này, lễ tết gì cũng không nhớ, ngày kỷ niệm kết hôn cô còn phải nhắc thì hắn mới miễn cưỡng nhớ ra. Cô đã không còn hy vọng gì đối với hắn nữa rồi.
“Hôm qua nghe Nhung Bác Quân nói qua, cái nhóm mới đến Hồng Oa thích cái loại mánh mung này.” Trình Ý thật sự không chút khái niệm gì với những ngày lễ tết này. Hắn sẽ sống với Chu Hồng Hồng cả đời rồi, lễ gì tết gì cũng giống nhau cả.
Chu Hồng Hồng nhớ lại tên của cái nhóm đó, hỏi, “Cái Tổ Hợp Kim Hoàng đó à?”
“Ừm.”
“Em có người đồng nghiệp là fan của họ đấy.”
Cái nhóm hai nữ một nam kia là nhóm mới đến Hồng Oa.
Phòng mà Tổ Hợp Kim Hoàng đang thuê hiện nay vốn là của Trình Ý và Chu Hồng Hồng. Năm ngoái Trình Ý mua một căn hộ mới, thế là căn trước kia để không. Một tháng rưỡi trước đã cho Tổ Hợp Kim Hoàng thuê.
Lúc Chu Hồng Hồng đi ký hợp đồng cho thuê có gặp qua người hát chính một lần.
Đối phương là một cô gái rất cởi mở, có thể nhìn ra được là rất thích cười. Cô nàng tự giới thiệu mình, “Em tên là Kim Xán Xán, chính là ba chữ ‘vàng óng ánh’ mà chị nghĩ đến đó.”
Chu Hồng Hồng cười cười, “Chị là Chu Hồng Hồng.”
“Woa! Tên của hai chúng ta có quy cách y chang nhau nè.” Kim Xán Xán cười ha ha. “Hơn nữa tên của chị cũng có màu sắc nữa này.”
Sau đó, Chu Hồng Hồng mới biết, tại sao Kim Xán Xán lại nói như thế.
Thì ra Tổ Hợp Kim Hoàng có ba thành viên, trong tên đều có màu sắc. Thành viên nam là Lam, nữ thì có Kim và Hoàng. Về việc tại sao tổ hợp không có màu lam thì Kim Xán Xán giải thích thế này, “Chúng em muốn tạo nhóm nữ, cậu ấy đến vào giờ chót. Cậu ấy không ở lại lâu đâu.”
Một đồng nghiệp nữ của Chu Hồng Hồng cực kỳ thích thành viên nam này. Nghe nói lúc ra sân khấu cậu ta luôn trang điểm mắt đậm, thường hay đeo lens màu xanh lam, thỉnh thoảng có đổi qua màu khác. Cậu ta là cậu nam duy nhất trong nhóm, gần như nhận được sự yêu thích của tuyệt đại đa số khán giả nữ.
Nhưng mà, Kim Xán Xán không thích thành viên này lắm, tiếp tục nói, “Nếu không phải cậu ta từng cứu em thì em không tuyển nam vào đâu. Một người kỳ quái, lấy rong biển Tứ Châu ăn thay cơm đấy, sớm muộn gì cũng trúng độc iốt.”
Chu Hồng Hồng không trò chuyện với Kim Xán Xán bao nhiêu, ký xong hợp đồng là đi luôn.
Lúc này, nghe Trình Ý nói về buổi biểu diễn đêm Thất Tịch, Chu Hồng Hồng có hơi hiếu kỳ, liền đồng ý.
—-
Việc kinh doanh của Hồng Oa trước đến nay chưa hề phải lo phiền, ngày Thất Tịch lại càng sôi nổi hơn.
Buổi biểu diễn của Tổ Hợp Kim Hoàng chính thức bắt đầu vào tám giờ tối.
Doãn Tiểu Đao đã đến từ rất sớm.
Phục vụ chỗ Hồng Oa quen mặt cô. Lúc mới ban đầu, phục vụ có tiến lên hỏi cô, cô trả lời rằng, “Tôi muốn nước suối.”
Phục vụ mỉm cười, “Một ly 20 đồng.”
“Mắc quá.”
“… Chị à, chỗ chúng em có niêm yết giá công khai mà.”
“Mắc quá.”
“…” Nụ cười của phục vụ không giữ được nữa, “Chị à, nếu như chị không uống nước suối thì chỗ chúng em còn có thức uống khác.”
“Tôi muốn loại hai đồng ấy.”
“… Xin lỗi, chỗ chúng em không có.”
“Vậy thì tôi không uống nữa.” Cô xoay đầu nhìn lên sân khấu. Tổ Hợp Kim Hoàng vẫn chưa ra.
“…” Phục vụ hoàn toàn không nể nang nữa, “Chị à, tiệm chúng tôi có đặt ra mức tiêu phí thấp nhất.”
“Tôi chỉ có hai đồng.” Cô nhìn thẳng cậu ta.
“…”
Chẳng mấy chốc, Kim Xán Xán bước ra ứng mức tiêu phí thấp nhất cho cô gái kia.
Sau đó, cô gái đó đến nữa, phục vụ đều coi như không nhìn thấy gì.
Hôm nay Doãn Tiểu Đao vẫn như thường lệ chiếm lấy vị trí quan sát tốt nhất.
Thật ra cô chẳng nghe hiểu gì cả.
Nhưng cô thích đến đây ngắm Tứ Lang của mình. Tứ Lang của cô, càng ngắm càng đẹp trai.
—-
Lam Diệm ở sau sân khấu, vừa ăn rong biển Tứ Châu vừa nhắn tin với Doãn Tiểu Đao.
Đây là tháng cai nghiện thứ bảy của hắn.
Bảy tháng trước, hắn đã ký thỏa thuận tự nguyện cai nghiện, nhưng lúc ấy hắn không được tự do. Hắn phải tiến hành điều trị trong cơ quan điều trị cai nghiện đã được nhà nước phê chuẩn. Viện điều trị quản lý theo kiểu nửa khép kín, Lam Diệm vẫn là cai nghiện dưới sự trông nom của Doãn gia gia. Đến bệnh viện, chỉ là treo cái danh thôi.
Lần cai nghiện này, vất vả hơn lần trước nhiều.
Doãn gia gia kiên quyết hơn Doãn Tiểu Đao, ép cho Lam Diệm cầu sống không được xin chết không xong.
Sau giai đoạn cắt cơn cấp tính, thời kỳ kéo dài của Lam Diệm là hơn ba tháng trời. sinh lý hỗn loạn, rối loạn chuyển hóa, trung khu thần kinh ngập trong đau đớn.
Ngày nào Lam Diệm cũng sợ hãi. Sợ mình chịu không nổi, sợ không cẩn thận mà tái hút, sợ tương lai của mình và Doãn Tiểu Đao đi tong. Bởi quá mức lo âu, hắn hồi phục vô cùng chậm chạp. Mất ngủ và táo táo bón nghiêm trọng khiến hắn càng nản lòng nhụt chí, hình thành nên vòng tuần hoàn ác tính.
Lúc đó, vết thương của Doãn Tiểu Đao đã không còn quá đáng ngại nữa, ngày nào cũng đến ở cùng hắn.
Cũng may là cô đến. Không thì Lam Diệm thật sự đã chết rồi.
Cho dù không chết, thì cũng suy nhược thành bệnh.
Cai nghiện là quá trình thử thách sức mạnh ý chí, là trình độ mà loài người gần như không thể nào đạt được. Cho nên mới có câu nói: hút ma túy hủy một đời. Trên thế giới này, người có thể thật sự bỏ hẳn cơn nghiện rất chi là ít ỏi.
Nếu như không có Doãn Tiểu Đao, kỳ tích sẽ không giáng xuống Lam Diệm.
Nhưng mà, Lam Diệm có Doãn Tiểu Đao.
Cô gái vừa kiên cường lại khờ khạo này, là niềm tin của hắn, là nguồn năng lượng lớn nhất khi hắn đấu tranh với cơn nghiện
Qua thời kỳ kéo dài, giấc ngủ của Lam Diệm dần dần hồi phục.
Thân thể khỏe hơn chút rồi, thời gian hắn ra ngoài càng ngày càng nhiều thêm, kinh tế cũng càng ngày càng túng thiếu.
Lam Diệm có bốn kỹ năng: hacker, bẻ khóa, xuống bếp, đánh đàn.
Hacker và bẻ khóa có phần trái đạo đức. Hắn lại không thích nấu cơm cho người không quen biết, thế là kỹ năng kiếm tiền chỉ còn lại duy nhất một ngón.
Cũng vừa khéo, lúc Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao ra ngoài đi dạo, tình cờ cứu được Kim Xán Xán.
Thế là, hắn đến Hồng Oa kiếm tiền.
Lam Diệm nhắn xong tin cho Doãn Tiểu Đao, chuẩn bị lên sân khấu. Lúc đứng dậy, hắn xé một gói rong biển nhỏ, ngậm vào miệng.
Kim Xán Xán nhìn thấy, không nhịn được mà nhe răng trợn mắt, “Đời này mình chẳng còn muốn ăn rong biển nữa.”
Lam Diệm sớm muộn gì cũng ngộ độc iốt. Kim Xán Xán tin chắc như thế.
—-
Lúc Tổ Hợp Kim Hoàng lên sàn diễn, toàn sân khấu đều sôi trào.
Cô gái ngồi bên cạnh Doãn Tiểu Đao hú hét không ngừng, hô vang, “Bố Lỗ Pháp Nhi, em yêu anh!”
Bố Lỗ Pháp Nhi là ai? (*)
(* Tên này chắc là phiên âm tiếng nước ngoài nào đó nhưng tra không ra đành để Hán Việt hen)
Doãn Tiểu Đao chẳng hiểu mô tê gì.
Cô lấy một gói rong biển Tứ Châu ra, ăn từng miếng từng miếng một.
Lam Diệm đứng trên sân khấu.
Doãn Tiểu Đao ngồi dưới tiền sảnh.
Điểm giống nhau là, hai người đều đang ngậm một miếng rong biển. Mùi vị giống như lần chạm môi ngắn ngủi ngày đó, thơm thơm ngòn ngọt.
Doãn Tiểu Đao chẳng nhìn thấy ai cả, cô chỉ nhìn mỗi Lam Diệm. Tuy rằng mặt hắn bôi trét rất kỳ quái, nhưng cô có thể dựa vào ký ức của mình mà phác họa lên ngũ quan của hắn.
Cô nghĩ, bây giờ hắn đã cai nghiện, vậy thì có phải cô đã có thể thích hắn rồi không.
Hết một bài, hứng thú của khán giả tăng vọt.
Lam Diệm trên sân khấu lại lấy một miếng rong biển ra.
Kim Xán Xán suýt chút trợn trắng mắt.
Hắn điều chỉnh vị trí của microphone, đột nhiên lên tiếng, “Hôm nay là lần biểu diễn cuối cùng của tôi.”
Dưới ghế khán giả rần rần hỏi, “Tại sao vậy!”
Kim Xán Xán và thành viên họ Hoàng cùng một vẻ mặt ngạc nhiên hết sức.
Lam Diệm tiếp tục nói, “Tôi kiếm đủ tiền cưới vợ rồi, sắp sửa kết thúc đời độc thân.”
Dưới ghế khán giả một trận huyên náo, “Tại sao vậy!”
Lam Diệm cong miệng cười, “Tại sao phải tuyên bố trong ngày hôm nay? Bởi vì đây là một ngày thích hợp để ngược FA.”
Toàn trường ồ lên.
Trình Ý ở trong phòng bao ôm lấy Chu Hồng Hồng nói, “Bà xã à, cũng may là hôm nay anh đưa em đến đây. Ngược FA cũng không ngược đến anh.”
Chu Hồng Hồng, “…”
.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này, nếu như đọc không hiểu thì coi như là phiên ngoại. Còn nếu như đọc hiểu thì chính là chính văn.
.
Mấy ngày trước Chu Hồng Hồng nghỉ phép năm, Trình Ý cùng cô đi đảo Ubin một chuyến.
Trình Ý rất thích biển, lúc lên kế hoạch du lịch, hắn hăng hái tìm những thắng cảnh du lịch là các hòn đảo ở hải ngoại.
Chu Hồng Hồng chê bôi hắn, “Ngay cả bảng chữ cái 26 chữ tiếng Anh anh còn không thuộc mà muốn ra nước ngoài à?”
Trình Ý chẳng tự ti chút nào, trả lời rằng, “Thì tìm một nước nói tiếng Trung.”
Thế là, chọn Singapore, một nước mà tiếng Hoa thông dụng.
Đây là lần đầu tiên du lịch nước ngoài của Trình Ý và Chu Hồng Hồng.
Ở chung với nhau thì, vẫn như cũ.
Đối với Trình Ý mà nói, thì chính là đổi một chỗ khác để làm vợ mình. Ánh nắng, bãi biển, bà xã, ngoài ra, hắn chẳng còn ý đồ gì nữa.
Chu Hồng Hồng bị giày vò đến mệt nhoài, ban ngày hơn nửa thời gian đều ngủ thẳng cẳng.
Kết quả, cái gọi là ra nước ngoài du lịch, vẫn không thoải mái bằng ở nhà.
Chuyến du lịch kết thúc, kỳ nghỉ phép năm của Chu Hồng Hồng còn thừa lại một ngày. Hôm đó là ngày 9 tháng 8, mùng 7 tháng 7 âm lịch, lễ Thất Tịch.
Cô muốn cùng Trình Ý qua đêm Thất Tịch.
Tên Trình Ý kia, nói không thay đổi, thì thật ra đã thay đổi rồi, nói thay đổi rồi, thì hình như chẳng thay đổi gì. Cái tính lưu manh của hắn, có lẽ cả đời này cũng không đổi được.
Cuộc sống của Chu Hồng Hồng và Trình Ý cũng không khác ngày trước bao nhiêu, vô cùng náo nhiệt, chỉ là cô không còn lo lắng vớ vẩn nữa.
Chu Hồng Hồng dậy thật sớm, muốn nhanh chóng làm chút việc nhà, sau đó dành ra chút thời gian rảnh, kéo Trình Ý ra ngoài đi dạo.
Lúc Trình Ý trở mình trên giường vơ lấy cô, không vơ được. Hắn tỉnh dậy, “Vợ ơi?”
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, 6 giờ 45 phút.
Hắn xuống giường mặc cái quần, ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang lau nhà ngoài phòng khách.
Mấy năm nay, ngoại trừ lúc Chu Hồng Hồng mang thai, ở cữ, những lúc khác cô không bao giờ mời giúp việc nhà. Trình Ý từng nhắc rằng không muốn cô quá mệt, nhưng cô từ chối tất. Đây là nhà của cô và hắn, cô sẵn lòng tự mình làm hết.
“Vợ à, sớm vậy?” Trình Ý cười hì hì.
“Anh dậy sớm thế?” Chu Hồng Hồng có hơi ngạc nhiên. Hồng Oa buổi chiều mới mở cửa kinh doanh, bình thường hắn phải ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới dậy.
“Mấy ngày trước ôm em ngủ đến khi tự dậy, sướng. Hôm nay không có em, không quen.” Hắn đi tới tính ôm cô, bị cô dùng chổi lau nhà cản lại.
Cô hung dữ nói, “Đi đánh răng đi, đừng vướng em.”
“Vợ à, em lau sạch nhà rồi, hai chúng ta làm trên sàn nhé.” Trình Ý vẫn hôn cô một cái.
“Cút qua một bên.” Chu Hồng Hồng đẩy mặt hắn ra, “Em phải lau nhà.”
“Em cần mẫn như vậy, có thể lau cho nền nhà xước ra đấy.”
Cô mặc kệ hắn, khua cây chổi lau càng hăng.
“Đồ đanh đá.” Hắn cười cười xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Sau bữa sáng, Trình Ý nhớ ra một chuyện, “Vợ à, buổi tối Hồng Oa có buổi diễn Thất Tịch, đi xem náo nhiệt không?”
Động tác múc canh của Chu Hồng Hồng dừng lại, “Anh còn biết Thất Tịch à?” Cái tên lưu manh thô lỗ này, lễ tết gì cũng không nhớ, ngày kỷ niệm kết hôn cô còn phải nhắc thì hắn mới miễn cưỡng nhớ ra. Cô đã không còn hy vọng gì đối với hắn nữa rồi.
“Hôm qua nghe Nhung Bác Quân nói qua, cái nhóm mới đến Hồng Oa thích cái loại mánh mung này.” Trình Ý thật sự không chút khái niệm gì với những ngày lễ tết này. Hắn sẽ sống với Chu Hồng Hồng cả đời rồi, lễ gì tết gì cũng giống nhau cả.
Chu Hồng Hồng nhớ lại tên của cái nhóm đó, hỏi, “Cái Tổ Hợp Kim Hoàng đó à?”
“Ừm.”
“Em có người đồng nghiệp là fan của họ đấy.”
Cái nhóm hai nữ một nam kia là nhóm mới đến Hồng Oa.
Phòng mà Tổ Hợp Kim Hoàng đang thuê hiện nay vốn là của Trình Ý và Chu Hồng Hồng. Năm ngoái Trình Ý mua một căn hộ mới, thế là căn trước kia để không. Một tháng rưỡi trước đã cho Tổ Hợp Kim Hoàng thuê.
Lúc Chu Hồng Hồng đi ký hợp đồng cho thuê có gặp qua người hát chính một lần.
Đối phương là một cô gái rất cởi mở, có thể nhìn ra được là rất thích cười. Cô nàng tự giới thiệu mình, “Em tên là Kim Xán Xán, chính là ba chữ ‘vàng óng ánh’ mà chị nghĩ đến đó.”
Chu Hồng Hồng cười cười, “Chị là Chu Hồng Hồng.”
“Woa! Tên của hai chúng ta có quy cách y chang nhau nè.” Kim Xán Xán cười ha ha. “Hơn nữa tên của chị cũng có màu sắc nữa này.”
Sau đó, Chu Hồng Hồng mới biết, tại sao Kim Xán Xán lại nói như thế.
Thì ra Tổ Hợp Kim Hoàng có ba thành viên, trong tên đều có màu sắc. Thành viên nam là Lam, nữ thì có Kim và Hoàng. Về việc tại sao tổ hợp không có màu lam thì Kim Xán Xán giải thích thế này, “Chúng em muốn tạo nhóm nữ, cậu ấy đến vào giờ chót. Cậu ấy không ở lại lâu đâu.”
Một đồng nghiệp nữ của Chu Hồng Hồng cực kỳ thích thành viên nam này. Nghe nói lúc ra sân khấu cậu ta luôn trang điểm mắt đậm, thường hay đeo lens màu xanh lam, thỉnh thoảng có đổi qua màu khác. Cậu ta là cậu nam duy nhất trong nhóm, gần như nhận được sự yêu thích của tuyệt đại đa số khán giả nữ.
Nhưng mà, Kim Xán Xán không thích thành viên này lắm, tiếp tục nói, “Nếu không phải cậu ta từng cứu em thì em không tuyển nam vào đâu. Một người kỳ quái, lấy rong biển Tứ Châu ăn thay cơm đấy, sớm muộn gì cũng trúng độc iốt.”
Chu Hồng Hồng không trò chuyện với Kim Xán Xán bao nhiêu, ký xong hợp đồng là đi luôn.
Lúc này, nghe Trình Ý nói về buổi biểu diễn đêm Thất Tịch, Chu Hồng Hồng có hơi hiếu kỳ, liền đồng ý.
—-
Việc kinh doanh của Hồng Oa trước đến nay chưa hề phải lo phiền, ngày Thất Tịch lại càng sôi nổi hơn.
Buổi biểu diễn của Tổ Hợp Kim Hoàng chính thức bắt đầu vào tám giờ tối.
Doãn Tiểu Đao đã đến từ rất sớm.
Phục vụ chỗ Hồng Oa quen mặt cô. Lúc mới ban đầu, phục vụ có tiến lên hỏi cô, cô trả lời rằng, “Tôi muốn nước suối.”
Phục vụ mỉm cười, “Một ly 20 đồng.”
“Mắc quá.”
“… Chị à, chỗ chúng em có niêm yết giá công khai mà.”
“Mắc quá.”
“…” Nụ cười của phục vụ không giữ được nữa, “Chị à, nếu như chị không uống nước suối thì chỗ chúng em còn có thức uống khác.”
“Tôi muốn loại hai đồng ấy.”
“… Xin lỗi, chỗ chúng em không có.”
“Vậy thì tôi không uống nữa.” Cô xoay đầu nhìn lên sân khấu. Tổ Hợp Kim Hoàng vẫn chưa ra.
“…” Phục vụ hoàn toàn không nể nang nữa, “Chị à, tiệm chúng tôi có đặt ra mức tiêu phí thấp nhất.”
“Tôi chỉ có hai đồng.” Cô nhìn thẳng cậu ta.
“…”
Chẳng mấy chốc, Kim Xán Xán bước ra ứng mức tiêu phí thấp nhất cho cô gái kia.
Sau đó, cô gái đó đến nữa, phục vụ đều coi như không nhìn thấy gì.
Hôm nay Doãn Tiểu Đao vẫn như thường lệ chiếm lấy vị trí quan sát tốt nhất.
Thật ra cô chẳng nghe hiểu gì cả.
Nhưng cô thích đến đây ngắm Tứ Lang của mình. Tứ Lang của cô, càng ngắm càng đẹp trai.
—-
Lam Diệm ở sau sân khấu, vừa ăn rong biển Tứ Châu vừa nhắn tin với Doãn Tiểu Đao.
Đây là tháng cai nghiện thứ bảy của hắn.
Bảy tháng trước, hắn đã ký thỏa thuận tự nguyện cai nghiện, nhưng lúc ấy hắn không được tự do. Hắn phải tiến hành điều trị trong cơ quan điều trị cai nghiện đã được nhà nước phê chuẩn. Viện điều trị quản lý theo kiểu nửa khép kín, Lam Diệm vẫn là cai nghiện dưới sự trông nom của Doãn gia gia. Đến bệnh viện, chỉ là treo cái danh thôi.
Lần cai nghiện này, vất vả hơn lần trước nhiều.
Doãn gia gia kiên quyết hơn Doãn Tiểu Đao, ép cho Lam Diệm cầu sống không được xin chết không xong.
Sau giai đoạn cắt cơn cấp tính, thời kỳ kéo dài của Lam Diệm là hơn ba tháng trời. sinh lý hỗn loạn, rối loạn chuyển hóa, trung khu thần kinh ngập trong đau đớn.
Ngày nào Lam Diệm cũng sợ hãi. Sợ mình chịu không nổi, sợ không cẩn thận mà tái hút, sợ tương lai của mình và Doãn Tiểu Đao đi tong. Bởi quá mức lo âu, hắn hồi phục vô cùng chậm chạp. Mất ngủ và táo táo bón nghiêm trọng khiến hắn càng nản lòng nhụt chí, hình thành nên vòng tuần hoàn ác tính.
Lúc đó, vết thương của Doãn Tiểu Đao đã không còn quá đáng ngại nữa, ngày nào cũng đến ở cùng hắn.
Cũng may là cô đến. Không thì Lam Diệm thật sự đã chết rồi.
Cho dù không chết, thì cũng suy nhược thành bệnh.
Cai nghiện là quá trình thử thách sức mạnh ý chí, là trình độ mà loài người gần như không thể nào đạt được. Cho nên mới có câu nói: hút ma túy hủy một đời. Trên thế giới này, người có thể thật sự bỏ hẳn cơn nghiện rất chi là ít ỏi.
Nếu như không có Doãn Tiểu Đao, kỳ tích sẽ không giáng xuống Lam Diệm.
Nhưng mà, Lam Diệm có Doãn Tiểu Đao.
Cô gái vừa kiên cường lại khờ khạo này, là niềm tin của hắn, là nguồn năng lượng lớn nhất khi hắn đấu tranh với cơn nghiện
Qua thời kỳ kéo dài, giấc ngủ của Lam Diệm dần dần hồi phục.
Thân thể khỏe hơn chút rồi, thời gian hắn ra ngoài càng ngày càng nhiều thêm, kinh tế cũng càng ngày càng túng thiếu.
Lam Diệm có bốn kỹ năng: hacker, bẻ khóa, xuống bếp, đánh đàn.
Hacker và bẻ khóa có phần trái đạo đức. Hắn lại không thích nấu cơm cho người không quen biết, thế là kỹ năng kiếm tiền chỉ còn lại duy nhất một ngón.
Cũng vừa khéo, lúc Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao ra ngoài đi dạo, tình cờ cứu được Kim Xán Xán.
Thế là, hắn đến Hồng Oa kiếm tiền.
Lam Diệm nhắn xong tin cho Doãn Tiểu Đao, chuẩn bị lên sân khấu. Lúc đứng dậy, hắn xé một gói rong biển nhỏ, ngậm vào miệng.
Kim Xán Xán nhìn thấy, không nhịn được mà nhe răng trợn mắt, “Đời này mình chẳng còn muốn ăn rong biển nữa.”
Lam Diệm sớm muộn gì cũng ngộ độc iốt. Kim Xán Xán tin chắc như thế.
—-
Lúc Tổ Hợp Kim Hoàng lên sàn diễn, toàn sân khấu đều sôi trào.
Cô gái ngồi bên cạnh Doãn Tiểu Đao hú hét không ngừng, hô vang, “Bố Lỗ Pháp Nhi, em yêu anh!”
Bố Lỗ Pháp Nhi là ai? (*)
(* Tên này chắc là phiên âm tiếng nước ngoài nào đó nhưng tra không ra đành để Hán Việt hen)
Doãn Tiểu Đao chẳng hiểu mô tê gì.
Cô lấy một gói rong biển Tứ Châu ra, ăn từng miếng từng miếng một.
Lam Diệm đứng trên sân khấu.
Doãn Tiểu Đao ngồi dưới tiền sảnh.
Điểm giống nhau là, hai người đều đang ngậm một miếng rong biển. Mùi vị giống như lần chạm môi ngắn ngủi ngày đó, thơm thơm ngòn ngọt.
Doãn Tiểu Đao chẳng nhìn thấy ai cả, cô chỉ nhìn mỗi Lam Diệm. Tuy rằng mặt hắn bôi trét rất kỳ quái, nhưng cô có thể dựa vào ký ức của mình mà phác họa lên ngũ quan của hắn.
Cô nghĩ, bây giờ hắn đã cai nghiện, vậy thì có phải cô đã có thể thích hắn rồi không.
Hết một bài, hứng thú của khán giả tăng vọt.
Lam Diệm trên sân khấu lại lấy một miếng rong biển ra.
Kim Xán Xán suýt chút trợn trắng mắt.
Hắn điều chỉnh vị trí của microphone, đột nhiên lên tiếng, “Hôm nay là lần biểu diễn cuối cùng của tôi.”
Dưới ghế khán giả rần rần hỏi, “Tại sao vậy!”
Kim Xán Xán và thành viên họ Hoàng cùng một vẻ mặt ngạc nhiên hết sức.
Lam Diệm tiếp tục nói, “Tôi kiếm đủ tiền cưới vợ rồi, sắp sửa kết thúc đời độc thân.”
Dưới ghế khán giả một trận huyên náo, “Tại sao vậy!”
Lam Diệm cong miệng cười, “Tại sao phải tuyên bố trong ngày hôm nay? Bởi vì đây là một ngày thích hợp để ngược FA.”
Toàn trường ồ lên.
Trình Ý ở trong phòng bao ôm lấy Chu Hồng Hồng nói, “Bà xã à, cũng may là hôm nay anh đưa em đến đây. Ngược FA cũng không ngược đến anh.”
Chu Hồng Hồng, “…”
.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này, nếu như đọc không hiểu thì coi như là phiên ngoại. Còn nếu như đọc hiểu thì chính là chính văn.
.
/81
|